Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 4 - Chương 749: Tai họa bất ngờ

Sa Mạc

23/11/2013

Đại hán bị đụng ngã xuống đất, lại nhanh chóng xoay người đứng dậy, phẫn nộ nói:

- Ngươi có ý gì?

Người áo bào xám lại chậm rãi thu hồi đao gác trên cổ Long Tam, thản nhiên nói:

- Xem ra ngươi thực sự không sợ chết. Người giống như ngươi, cũng không nên vội vã chết, chết một người, sẽ thiếu một người… !

Gã cắm thanh đao kia lên mặt bàn, vươn tay cầm lấy bao vài thô, không nói thêm lời nào, quay người muốn đi. Long Tam thuận tay cầm đao trên bàn, lưỡi đao chỉ về phía người áo bào xám. Lúc này đám cướp đều muốn vây quanh người áo bào xám, cung tên vẫn chưa thu lại.

Đại hán trầm giọng nói:

- Để cho hắn đi!

Mọi người nhìn nhau, người cầm côn đồng kia nói:

- Đại ca, thả hắn đi rồi, hắn sẽ báo quan, chúng ta không thể ở lại đây nữa… !

Đại hán lắc đầu nói:

- Tránh hết ra.

Mọi người thấy đại hán như thế, không dám cãi lời, nhường ra một con đường. Người áo bào xám cười nhạt một tiếng, cất bước rời đi, đi tới cổng chính quay đầu liếc về phía Sở Hoan, cũng không nói nhiều tự mình rời đi. Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, người nọ dĩ nhiên đi ngay trong đêm.

Đám cướp thở dài một hơi, người cầm côn đồng đi tới bên cạnh đại hán, hỏi:

- Đại ca, vì sao phải thả hắn rời đi? Nếu hắn đi báo quan, quan phủ nhất định sẽ phái người tới… !

- Các ngươi cảm thấy hắn là người ngu?

Đại hán cười lạnh nói:

- Nếu hắn không nắm chắc rời đi được, sẽ thả Long Tam sao? Người này chúng ta không thể trêu vào.

- Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?

- Cho dù người đông thế mạnh, thì có thể làm gì?

Đại hán trầm giọng nói:

- Hắn thả Long Tam, đã rất nhân nghĩa, chẳng lẽ chúng ta muốn lấy oán trả ân?

Đúng lúc này, lại nghe một thanh âm vang lên:

- So với nhân nghĩa của người khác, dường như Vân đại ca càng nghĩa khí hơn.

Thanh âm này vừa vang lên, mọi người khẽ giật mình, nhìn lại theo tiếng động, liền thấy Sở Hoan dĩ nhiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đang cười nhìn đại hán. Lúc này đám cướp mới nhớ rõ trong khách sạn này còn có đám người Sở Hoan, lập tức đều muốn nhắm binh khí về phía Sở Hoan. Người cầm côn đồng không nhịn được hỏi:

- Tại sao ngươi còn tỉnh dậy?

- Ngươi nói là mông hãn dược?

Sở Hoan cười đáp:

- Thực sự không phải, từ đầu mấy người chúng ta cũng không sợ mông hãn dược, mông hãn dược không có tác dụng với chúng ta.

Hắn kêu lên:

- Tất cả đứng lên!

Đám cướp kinh ngạc trông thấy, ba người Tôn Tử Không vốn bị thuốc mê làm ngất đi, lập tức đứng dậy. Tôn Tử Không cười nói:

- Sư phó, xem ra mông hãn dược của hắc điếm này thực sự không được tốt lắm.

Đám cướp hai mặt nhìn nhau, người cầm côn đồng càng kinh ngạc vạn phần.

Đại hán dò xét Sở Hoan một phen, Sở Hoan cũng nhìn đại hán, cười nói:

- Vân đại ca hẳn là quên tiểu đệ hay sao? Một năm không gặp, gần đầy Vân đại ca vẫn khỏe chứ?

Đại hán nhìn mặt Sở Hoan, vốn nhíu mày, lập tức lông mày giãn ra, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, thất thanh nói:

- Là… là Sở huynh đệ?

- Vân đại ca còn nhớ rõ tiểu đệ?



Sở Hoan cười ha ha, tiến tới ôm quyền nói:

- Vân đại ca, ân cứu mạng lúc trước, vẫn chưa thể báo đáp, gần đây huynh vẫn khỏe chứ?

Sở Hoan nhận ra được, đại hán lưng hùm vai gấu đại nghĩa đi đầu này lại quả thực là người quen.

Lúc trước hắn cùng Lâm Lang bị đám người Lâm Đại Nhi bắt cóc, sau khi thoát thân, từng lạc đường trong núi sâu, về sau gặp được ba gã thợ săn trong núi, chính là ba huynh đệ, được ba huynh đệ này giúp đỡ.

Sở Hoan nhớ rõ, ba huynh đệ này họ Vân, đại hán trước mắt này chính là đại ca trong ba huynh đệ Vân Đại Lực. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được lại nhìn thấy Vân Đại Lực trong khách sạn nơi hoang vu này, trong lòng cũng hơi kích động.

Vân Đại Lực cười lớn tiến lên, một quyền đánh tới ngực Sở Hoan. Sở Hoan cũng biết không phải gã tấn công, một quyền này cũng không nặng, đánh vào ngực Sở Hoan, Vân Đại Lực cười nói:

- Sở huynh đệ, sao ngươi lại ở chỗ này? Ta còn tưởng kiếp này sẽ không còn được gặp lại ngươi.

Đám cướp sau lưng Vân Đại Lực và đám người Tôn Tử Không sau lưng Sở Hoan đều trợn mắt há mồm, đám cướp đương nhiên không thể tưởng được Vân Đại Lực lại quen biết Sở Hoan, đám người Tôn Tử Không thực sự không hiểu được tại sao Sở Hoan lại quen biết đầu lĩnh thổ phỉ.

Trong lúc mọi người trợn mắt há mồm, Vân Đại Lực lớn tiếng nói:

- Mang rượu và thức ăn ngon lên, đây là huynh đệ của ta, hôm nay không say không nghỉ.

Gã quay đầu lại, thấy đám cướp còn không có hành động, mắng:

- Còn thất thần làm gì, còn không lui xuống.

Lúc này đám cướp mới tản ra, có người vội vàng đi sắp xếp rượu và thức ăn. Vân Đại Lực lôi kéo Sở Hoan ngồi xuống bên bàn, cười nói:

- Sở huynh đệ, thê tử của ngươi hiện giờ thế nào? Lúc trước thể tử của ngươi tặng cho bà nương nhà ta một cây trâm, bà nương nhà ta thì thầm hơn nửa năm.

Sở Hoan biết Vân Đại Lực nói tới Lâm Lang, cười nói:

- Nàng vẫn rất khỏe. Đúng rồi, Vân đại ca, sao huynh lại buôn bán ở nơi này? Vân nhị ca, Vân tam ca, còn có đại tẩu gần đây có khỏe không?

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Vân Đại Lực liền ảm đạm xuống, lắc đầu không nói lời nào.

Sở Hoan thấy Vân Đại Lực so với hơn một năm trước nhìn qua tang thương hơn rất nhiều, gã không tới bốn mươi tuổi, thế nhưng giờ phút này thái dương đã xuất hiện mấy cọng tóc bạc.

- Vân đại ca, phải chăng… xảy ra biến cố?

Sở Hoan nhíu mày.

Vân Đại Lực hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Huynh đệ, Vân gia ta hiện giờ chỉ còn lại một mình ta… !

- Cái gì?

Sở Hoan bỗng nhiên biến sắc:

- Bọn họ đâu rồi?

Đôi mắt Vân Đại Lực lộ ra vẻ ác lạnh, nói:

- Huynh đệ còn nhớ rõ, lúc trước ngươi ở lại chỗ ta một đêm, vào tối ngày hôm đó, Kinh thừa quản lý thu thuế của huyện Hà Phong là Lỗ Hảo Đức dẫn người tới nhà chúng ta, tìm chúng ta đòi da hổ trừ thuế?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Nhớ rõ.

- Chuyện kia qua nửa tháng, họ Lỗ dẫn người đến lần nữa, buộc chúng ta nộp thuế.

Vân Đại Lực nắm chặt tay:

- Không có bạc, liền muốn lấy da hổ của chúng ta trừ thuế. Trong nhà khi đó còn hai tấm da hổ, chẳng qua Nhị Lực muốn nói chuyện hôn nhân, hai tấm da hổ kia muốn làm sính lễ kết thân cho Nhị Lực. Không lấy ra bạc, họ Lỗ sai người vào nhà cướp đồ, lục được hai tấm da hổ, liền muốn cướp đi.

Sở Hoan cũng không kìm được lòng nắm chặt tay.

- Tam đệ chứng kiến da hổ bị cướp đi, dưới cơn thịnh nộ, cầm cái xiên thép. Họ Lỗ nhìn thấy Tam đệ cầm xiên thép, nói Tam đệ muốn tạo phản.

Vân Đại Lực bi phẫn nói:

- Sai dịch thủ hạ của hắn rút đao, muốn bắt Tam đệ lại. Họ Lỗ mất hết lương tâm, Tam đệ thực sự bị chúng bắt đi, chắc chắn không thể sống sót trở về, ta cũng Nhị đệ không có biện pháp, chỉ có thể ra tay giét chết bón gã sai dịch, Tam đệ cũng bị trọng thương, họ Lỗ mang theo hai gã thủ hạ đào tẩu… !

- Chúng ta không lưu lại được, cả nhà trốn lên núi.

Đôi mắt Vân Đại Lực bắt đầu đỏ lên:



- Tam đệ bị đâm trúng gan, hôm sau liền chết… Huyện nha quả nhiên phái mấy chục người tới, muốn bắt chúng ta, chẳng qua ta quen thuộc Thanh Long Sơn hơn bọn chúng rất nhiều, trốn trong núi, chúng tìm vài ngày, cũng không thể tìm được tung tích của chúng ta.

Sở Hoan biết câu chuyện tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy, nghe Vân Đại Lực tiếp tục nói:

- Cứ như vậy qua hai tháng, một ngày ta phát hiện Nhị đệ không thấy tung tích, đến tối cũng chưa trở về, biết hắn nhất định là đi tới huyện thành.

Sở Hoan thở dài:

- Tam ca bị hại, Nhị ca trầm mặc ít nói, chắc chắn rất giận dữ trong lòng, hắn tới huyện thành, chỉ sợ là muốn giết họ Lỗ.

Vân Đại Lực gật đầu cười khổ:

- Huynh đệ nói không sai, sau khi Tam đệ chết, Nhị đệ cả ngày không nói một câu, qua hai tháng cũng không nói nhiều hơn ba câu. Hắn vừa mất tung tích, ta đã biết hắn muốn tới huyện thành giết cẩu quan, lập tức rời núi tới huyện thành tìm hắn. Ta biết hắn muốn giết Lỗ Hảo Đức, cho nên trực tiếp tới tòa nhà của Lỗ Hảo Đức chờ đợi, ai ngờ chờ ta vừa tới tòa nhà của Lỗ Hảo Đức, Nhị đệ đã chém đầu Lỗ Hảo Đức, mang theo đầu hắn đi ra, đụng phải ta.

- Giết thống khoái!

Tôn Tử Không một mực không dám lên tiếng nhịn không được kêu lên.

- Nhị đệ muốn dùng đầu Lỗ Hảo Đức tế điện Tam đệ, bởi vì như vậy lại rước lấy họa lớn.

Vân Đại Lực lắc đầu cười khổ:

- Điều này cũng trách ta, lúc ấy chỉ muốn ra khỏi thành, lại không nghĩ tới bị người nhìn chằm chằm. Nhị đệ mang theo đầu người, sau khi chúng ta rời khỏi, đầu người để lại vết máu trên đường, dân chúng báo quan cũng quá nhanh, chúng ta còn chưa ra khỏi thành, quan sai đã đuổi kịp phía sau, bọn chúng không tay ngay, đi theo trên đường, chờ chúng ta trở về núi, chúng thừa cơ vây quanh chúng ta… !

Lòng Sở Hoan trầm xuống.

- Bọn chúng có hơn hai mươi người, thừa dịp ban đêm giết tới, ta cùng Nhị Lực… !

Nói tới đây, Vân Đại Lực hán tử cao bảy xích, giọng nói lại nghẹn ngào:

- Toàn bộ gia đình đều xong rồi, ta vốn có thể chết, nhưng muốn báo thù cho người nhà, lại không thể chết, ta thừa dịp tối giết ra, ông trời phù hộ khiến ta chạy thoát một khiếp… Đợi đến ngày hôm sau ta trở về, lều trên núi bị đốt rồi, người nhà đều chịu tai họa bất ngờ. Ta vốn tưởng rằng Nhị Lực cũng chết rồi, sau đó nghe ngóng mới biết Nhị Lực bị trọng thương, bị bọn chúng bắt về nha môn. Ta cải trang vào trong thành tìm hiểu, rất lâu mới biết được, Nhị Lực cùng hơn mười tên tử phạm, bị áp giải tới phủ thành… !

- Phủ Thái Nguyên?

Sở Hoan cau mày nói.

Vân Đại Lực gật đầu:

- Đúng vậy.

- Vì sao cần giải người tới phủ Thái Nguyên?

Sở Hoan khó hiểu nói:

- Nếu là phạm nhân tử hình, cho dù không xử quyết tại huyện thành, cũng chỉ giải tới thành Hồ Châu, vì sao phải áp giải tới phủ Thái Nguyên?

Vân Đại Lực lắc đầu nói:

- Vì sao giải tới phủ thành, ta không biết, ta chỉ biết không ít tử phạm của An Ấp đều giải tới phủ thành Thái Nguyên, hơn nữa nghe nói sau khi tử phạm giải tới phủ thành, lập tức đều xử tử bí mật… !

- Xử tử bí mật?

Sở Hoan lại khẽ giật mình.

- Ai biết nhưng cẩu quan kia muốn làm quỷ gì?

Vân Đại Lực bi phẫn nói:

- Sau khi Nhị Lực bị giải tới phủ thành, ta âm thầm nghe ngóng, một mực không nhận được tin tức của hắn… Chỉ sợ sớm đã bị hại.

Gã nắm chặt tay:

- Quan phủ không cho chúng ta sống, thế nhưng mạng là của chúng ta, chúng ta càng muốn sống sót. Chúng ta chẳng những muốn sống sót, còn muốn triều đình chó má này không sống được.

- Vân đại ca, vậy khách sạn này?

- Huynh đệ, ta cũng không gạt ngươi.

Vân Đại Lực ưỡn ngực nói:

- Hiện giờ hôn quân hỏng nước, gian thần giữa đường, dân chúng chịu khó, nghe nói dân chúng bên Giang Hoài Đạo kia đều đứng lên tọa phản, Đông Hải, Hà Bắc đều có nghĩa quân khởi nghĩa, họ có thể, chúng ta đương nhiên cũng có thể.

Trong mắt gã tràn đầy ánh sáng:

- Nhị đệ, Tam đệ chết trong tay quan phủ, chúng ta muốn giết hết cẩu quan trong thiên hạ, phản lại triều đình chó má này.. Những huynh đệ này, đều bị quan phủ khiến cho sống không nổi, mọi người tụ tập một chỗ, tìm cơ hội, tùy cơ khởi sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook