Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 116: Tàn ảnh Dạ Mị

Sa Mạc

19/06/2013

Thủy tinh kia… Cho ta một cảm giác rất đặc biệt. Tuyết Dao nói.

Triệu Vũ Quốc lập tức hỏi:

- Cảm giác gì?

Tuyết Dao nhíu mày suy nghĩ một chút, đoạn lắc đầu:

- Không biết nói thế nào, nhìn thấy khối thủy tinh kia, trong lòng ta cảm thấy nó quan trọng.

- Vậy mua cho được cái này.

Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, nụ cười của giai nhân khiến Triệu Vũ Quốc có cảm giác ánh nắng xuân ấm áp tràn vào trong lòng.

Rất nhanh, Cửu tiết tiên kia được đặt lên đài đấu giá, dựa theo lệ cũ, lúc này đáng lẽ là phần giới thiệu về vật phẩm được đấu giá, nhưng bây giờ lại phá lệ.

Ty lễ (Người điều khiển chương trình) sai người bê Cửu tiết tiên cho những người tham gia đấu giá nhìn, hắn nói:

- Roi này tính chất không rõ, lai lịch không rõ, định giá dựa vào Hắc thủy tinh…

Lời vừa nói ra vững vàng như núi, phía dưới nhất thời sôi nổi.

Ở Điểm Thương quốc, thậm chí là cả đại lục phía Đông này, Hắc thủy tinh được coi là một khoáng thạch hiếm thấy, huống hồ chỉ có Lan Miêu tộc (dân tộc Mèo – dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở các khu vực Quế Châu, Hồ Nam, Vân Nam, Quảng Tây, Tứ Xuyên,Quảng Đông, Hồ Bắc ngày nay) nắm giữ nội kình để có thể luyện hóa chức năng khai mở Hắc thủy tinh, chỉ riêng điểm nảy đã đủ sức hấp dẫn trí mạng với người luyện võ.

Tất cả mọi người đều biết, một người luyện võ cao thâm hay không được quyết định bởi nội kình chứa trong đan điền lớn hay nhỏ, tu luyện sức lực bên ngoài để luyện hóa thành nội kình chuyển về đan điền là một chuyện vô cùng khó khăn.

Ngoài việc có nội kình để luyện hóa Hắc thủy tinh thì người đó phải là người tuyệt đối không bao giờ tàn sát bừa bãi, nếu muốn dung nhập được Hắc thủy tinh sâu vào đan điền, nhất định cần phải dùng nội kình của bản thân luyện hóa, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu không biết đúng cách và cẩn thận sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi luyện hóa được Hắc thủy tinh, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, không cần dùng nội kình của bản thân để luyện hóa nữa, Hắc thủy tinh kia tự động dung nhập, người tu luyện chỉ cần luyến hóa tinh thần, nội kình trong đan điền sẽ tự động hòa lẫn Hắc thủy tinh, nếu người tu luyện ý chí kiên cường, khả năng mở rộng nội kình đan điền thành công lớn, nếu mọi chuyện diễn ra tốt, một lần có thể tăng được ba bốn cấp tu luyện.

Nghĩ thử xem, Hắc thủy tinh giúp người tu luyện khai thông mở rộng huyết mạch, lại được Lan Miêu tộc luyện hóa ra màu đen nhánh mê ly, độ tinh khiết không gì so sánh được, hơn nữa, Hắc thủy tinh kia phát ra quang mang u lam (âm u thăm thẳm), Cửu tiết tiên quấn quanh, sao lại không kích động đám người tập võ phía dưới đài đấu giá?

Triệu Vũ Quốc chăm chú quan sát Hắc thủy tinh kia, thấy quang mang u lam biến chuyển, lòng chấn động: “Hẳn là cực phẩm.”

Khóe miệng hắn nhếch lên, không nghĩ lần này ra ngoài còn có thu hoạch, thấp giọng nói:

- Có chút vừa mắt.

Hắn nhìn về phía Tuyết Dao, thấy ánh mắt nàng khóa chặt ở Cửu tiết tiên, ánh mắt vốn trầm lãnh đột nhiên có chút mê mang.

- Nàng làm sao vậy?

Hắn lo lắng cầm tay nàng, lại phát hiện bàn tay nhỏ bé đang run rầy.

Đối với câu hỏi của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao giống như không nghe được, nàng lẩm bẩm nói: “Da lông chồn trắng trên đỉnh Tuyết Sơn quanh năm phủ trắng băng tuyết, ngâm trong nước băng chín chín tám mốt ngày, chế thành roi, tính mềm dẻo mà bền chắc, trải qua luyện hóa đạt tới độ tinh khiết vô cùng, lại kết hợp cùng Hắc thủy tinh mị lực, có thể đem Cửu tiết tiên dung hợp nhất thể với người…”

- Dung hợp làm một?

Triệu Vũ Quốc nghe không rõ.

Mắt Tuyết Dao vẫn mê mang, nàng tiếp tục nói: “Người sử dụng được Cửu tiết tiên có thể thông qua Hắc thủy tinh truyền nội kình tới roi kia, dung làm một thể, cho dù là Đại tông sư cũng không thể nào chống được…”

Triệu Vũ Quốc hoảng hốt: “Đại tông sư??? Đại tông sư là người thế nào, đừng nói Điểm Thương quốc, chỉ sợ cả đại lục phía Đông này số vị Đại tông sư chưa quá mười người, mà những người này phần lớn là những bậc trưởng lão cấp cao trong Hoàng gia mỗi nước. Tuyết Dao nói những lời vừa rồi, không trách Triệu Vũ Quốc giật mình sợ hãi. Quan trọng hơn, sao Tuyết Dao lại biết những điều này.

Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức hỏi:

- Làm sao nàng biết?

Cả người Tuyết Dao chấn động, ánh mắt mê mang đột nhiên biến mất, vẻ lợi hại đã quay lại trên mặt nàng.

Tuyết Dao không rời ánh mắt nhìn Cửu tiết tiên trên đài đấu giá, cũng không trả lời câu hỏi Triệu Vũ Quốc, chỉ nói một câu:

- Ta muốn roi này.

Triệu Vũ quốc biết Tuyết Dao muốn roi này không phải là giá trị bên ngoài, cho nên hắn hỏi nàng tại sao lại muốn nó.

Tuyết Dao nghe lắc đầu, giọng nói mơ hồ:

- Ta cũng không biết, nhưng ta muốn roi này.

Triệu Vũ Quốc thoáng gật đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng mắt lại có sự ôn nhu:

- Ta biết rồi.

Tuyết Dao không nói gì, đối với ánh nhìn dịu dàng vừa rồi của hắn, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Cửu tiết tiên thần bí khiến dân tập võ dưới đài đấu giá đỏ mắt, giá quy định tám trăm lượng bạc trắng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, có người thử thăm dò giá, hầu hết đều bảo thủ, tăng trung bình năm mươi lượng, dần dần nhiều kẻ bỏ cuộc, chỉ còn lại mấy nhân vật có máu mặt, đang lúc giá tiền tăng đến hai ngàn lượng bạc trắng, một tiếng lạnh lùng dứt khoát vang lên khiến toàn hội trường lặng đi.

- Năm trăm lượng…

Hả…. Xôn xao, xôn xao!!! Hai ngàn lượng rồi còn năm trăm gì…

- Hoàng kim!!!!

Phía dưới truyền tới một trần ồ lên, tất cả hỗn loạn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm kia.

Hoàng kim a, là năm trăm lượng hoàng kim, tương đương vài ngàn “cân” bạc trắng đấy. Số lượng lớn như vậy, bọn tiểu thương cũng phải tích cóp cả một, hai năm trời, một lời nói ra khiến nhất loạt mặt mũi méo xẹo.

Tuyết Dao khẽ mỉm cười, coi hắn trầm ngâm phun ra một câu kia, giữa đám đông đang ầm ĩ, mặt không đổi sắc, tựa như cả thế giới chỉ còn lại riêng hắn.

- Giá tiền này, có hơi cao một chút.

Nàng nói.

Hắn nhìn nàng, cười nhạt:

- Người trả giá cao thì được đồ.

Tuyết Dao hé miệng:

- Huynh ngại gặp phiền toái, muốn nhanh chóng bịt miệng kẻ khác, nhưng đấy là hoàng kim a…

- Ta không có tiền.

Triệu Vũ Quốc lộ vẻ gian xảo.

A, a, cái người này, Tuyết Dao nhất thời hiểu, hoàng kim này lấy trong tay Triệu Cảnh mà ra, khó trách sảng khoái như vậy.

Ty lễ rung chuông khôi phục trật tự phòng đấu giá, Tuyết Dao không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nở nụ cười dịu dàng.

- Đi theo ta!

Triệu Vũ Quốc cầm tay nàng đi ra khỏi phòng đấu giá.

Hai người từ hội trường đi ra ngoài liền có bồi bàn dẫn đường.

- Mời nhị vị theo tiểu nhân.

Theo bồi bàn đi vào một gian phòng khách, một nam tử trung niên mỉm cười đi tới.

- Chúc mừng vị gia này mua được Cửu tiết tiên.

Triệu Vũ Quắc nhàn nhạt trả lời:

- Tạm được!

- Ta nói trước cho ngài một chút…

- Ta cần xem xét roi kia.

Triệu Vũ Quốc không muốn mất thời gian với kẻ này.

Nam nhân trung niên ngẩn ra, ngay sau đó phát hiện thần sắc thiếu kiên nhẫn của Triệu Vũ Quốc, một người tiện tay bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim, xem ra thân phận rất cao quý, không dám chậm trễ, lập tức sai người mang Cửu tiết tiên đến.

Khi Cửu tiết tiên hiện ra trước tầm mắt Tuyết Dao, trước giờ nàng vốn kìm chế bản thân tốt, lúc này thất thố thấp giọng hô:

- Dạ Mị…

Quốc Sắc Sinh Kiêu



Tác giả: Sa Mạc

Chương 494: Hồ ly tinh

Nhóm dịch: KoCo

Nguồn: Mê Truyện

Sở Hoan nhìn thấy thân ảnh kia, chẳng khác nào gặp quỷ, liền xoay người muốn bỏ đi. Từ phía sau đã truyền đến giọng nói kiều mị:

- Ngài đứng lại. Ai cho ngài đi.

Sở Hoan cau mày nói:

- Bản quan là mệnh quan triều đình, muốn đi thì đi, chẳng lẽ ngươi bảo ta đứng lại ta phải đứng lại sao?

- Đây là doanh địa của ngài, ta là khách nhân.

Giọng nói đó, hiển nhiên là của Liễu Mị Nương. Tuy rằng một thân áo bông dày cộp, nhưng khi bước đi, vẫn cực kỳ yểu điệu, quyến rũ.

- Thân là chủ nhân, thấy khách nhân liền quay đầu bỏ đi, là đạo lý gì?

Sở Hoan buồn cười nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói tiếp:

- Bản quan có lẽ chưa xem cô là khách nhân.

- Ơ, không phải khách nhân, thì là cái gì?

Liễu Mị Nương đã tới gần, cười quyến rũ nói:

- Không phải khách nhân, chẳng lẽ là người trong nhà. Ha ha, hóa ra Sở đại nhân đã xem Mị Nương là người nhà? Thực sự là rất vui…

Nàng ta cười, xinh đẹp vô cùng, lúc đến gần Sở Hoan, vén khăn lụa che mặt lên, lộ ra nửa khuôn mặt.

Sở Hoan xoay người, nhíu mày hỏi:

- Cô vui vẻ? Chẳng lẽ cô không biết tối nay có người chết?

Liễu Mị Nương đáp:

- Chuyện đó lớn như vậy, ta đương nhiên không phải kẻ điếc.

Nàng tỏ ra rất đáng thương tội nghiệp, đôi mắt như có sóng:

- Cho nên người ta trong lòng sợ hãi, mới tìm ngài nói chuyện một chút.

Sở Hoan lắc đầu:

- Liễu cô nương, bản quan khuyên cô nên trở về nghỉ ngơi, hung thủ chưa chắc đã đi xa, nhìn thấy cô đi lại lúc đêm hôm khuya khoắt, nói không chừng sẽ làm hại cô đấy.

Liễu Mị Nương cười:

- Hắn vì sao phải làm hại ta? Mị Nương đâu đắc tội gì với hắn?

Nàng ta ghé sát vào, hạ giọng nói:

- Nếu quả thật như thế, đại nhân càng nên bảo vệ Mị Nương mới đúng. Mị Nương là người Tần, ngài là quan viên nước Tần, phải bảo vệ Mị Nương chứ.

- Không nói đến chuyện cô có phải là người Tần hay không, cho dù là người Tần, hiện giờ đã xuất quan, không ở địa giới nước Tần, ta đương nhiên không có nhiệm vụ phải bảo vệ cô.

Sở Hoan mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói tiếp:

- Cô ba bốn lượt đi đến doanh địa của sứ đoàn, không phải là có âm mưu gây rối gì sao?

Liễu Mị Nương cười:

- Đại nhân nhìn kiểu gì vậy? Mị Nương thật là có ý gây rối à?

Sở Hoan hừ lạnh một tiếng. Liễu Mị Nương đã nhẹ nhàng chụm miệng thổi vào không khí, giọng như nước:

- Mị Nương chính là muốn tìm Sở đại nahan nói chuyện, được ở bên cạnh Sở đại nhân, trong lòng Mị Nương rất vui.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nói xằng nói bậy, cô đi đi, bản quan còn phải nghỉ ngơi.

- Nhưng người ta không ngủ được.

Liễu Mị Nương buồn bã nói:

- Người ta vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền nghĩ đến ngài, ngài nói làm sao bây giờ?

Một tiểu mỹ nhân mà nói lời như vậy quả thật khiêu khích không chịu nổi, rất ít nam nhân có thể cưỡng lại được. Sở Hoan trong lòng cũng nhảy dựng, nhưng vẫn ho khan một tiếng rồi cứng rắn nói:

- Ngủ không được, nhắm mắt lại đếm đi.

- Đếm?

Liễu Mị Nương chớp đôi mắt đẹp:

- Sở đại nhân, Mị Nương nghe không rõ.

Sở Hoan xoay người đi, thản nhiên thả lại một câu:

- Không rõ thì từ từ suy nghĩ đi.

Hắn chỉ mới đi vài bước, đã nghe Liễu Mị Nương nói với lên:

- Đại nhân, có muốn biết hung thủ là ai không?

Sở Hoan bước chân chậm lại, ngập ngừng quay đầu hỏi:

- Cô nói cái gì?

Liễu Mị Nương quyến rũ cười, lại ngồi trên cát, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, buồn bã nói:

- Hóa ra sa mạc ban đêm cũng đẹp như vậy. Sở đại nhân, ngài coi ánh trăng thật là đẹp.

Nàng ta quay đầu lại liếc Sở Hoan một cái, nũng nịu:

- Ngài nói Mị Nương có nên tiếp tục thưởng lãm ánh trăng không?

Sở Hoan đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng ta, nhíu mày hỏi:

- Cô biết hung thủ là ai? Hung thủ đã xác định, là đồ đệ của Mã Chính Nghĩa Lang Oa Tử, nên không cần cô nói cho bản quan biết nữa.

- Đúng là Lang Oa Tử à? Cũng chưa chắc đâu.

Liễu Mị Nương ngước đôi mắt lay láy nhìn Sở Hoan, một đôi mắt đẹp ngân ngấn nước, vô cùng câu hồn, đưa hai bàn tay trắng nõn ra làm nũng:

- Đại nhân, tay ta lạnh quá.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Ta hỏi lại cô một lần, cô biết hung thủ là ai?

Liễu Mị Nương đưa tay lên mân mê cái miệng nhỏ nhắn:

- Ngài trừng mắt hỏi người ta, người ta trong lòng sợ hãi, sẽ quên đấy.

Rồi nàng ta giơ hai bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ra trước mặt Sở Hoan, mị nhãn chợt lóe, hồn xiêu phách lạc, dịu dàng nói:

- Hảo đại nhân, tay Mị Nương lạnh lắm, ngài ủ ấm cho ta đi, được không? Đêm hôm đó ngài cầm tay người ta, thật là ấm áp, người ta vẫn quên không được!

Giọng của nàng êm ái mềm mại vô cùng, tựa hồ như lời thì thầm nỉ non của tình lang với tình lang, đôi tay thì trắng nõn không tỳ vết.

Sở Hoan mỗi lần nói chuyện với nữ nhân này đều có chút đau đầu, bất kể Sở Hoan lạnh nhạt thế nào, Liễu Mị Nương dường như cũng không để ý, vẫn như cũ, đi theo khiêu khích câu dẫn hắn.



Sở Hoan đương nhiên biết không phải Liễu Mị Nương thật sự có ý tứ với mình. Báu vật này chủ động tiếp cận tất nhiên có mưu đồ. Chẳng qua trong thời gian ngắn, Sở Hoan lại không rõ ràng nàng ta có toan tính gì?

Hắn đối với nữ nhân này vẫn luôn đề phòng, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, báu vật mị hoặc mê người này khi cố ý câu dẫn hắn, đã khiến hắn suýt chao đảo mấy lần.

Lúc này một đôi tay trắng nõn trong suốt như ngọc, gương mặt đẹp ghé sát lại gần, lại có vẻ lẳng lơ quyến rũ không thể nào cưỡng nổi, đặc biệt là đôi mắt ngập nước long lanh như có sóng, dường như biết nói, xinh đẹp khiến người ta xao xuyến.

Sở Hoan ho khan một tiếng:

- Cô không cần đùa bỡn như thế, nếu như biết hung thủ là ai, mau nói ra.

- Người ta không nói.

Liễu Mị Nương chu miệng lên nói:

- Ngài không ủ tay giúp người ta, người ta không nói.

Sóng mắt nàng lưu động, lời nói vừa mềm vừa như cầu khẩn:

- Hảo đại nhân, ngài thương tiểu nữ chút đi, người ta chỉ là một cô gái, ngài là đại nam nhân, làm sao không chiếu cố người ta một chút. Xung quanh chẳng có ai, ngài giúp Mị Nương ủ ấm đôi tay chút nào, Mị Nương sẽ nói cho ngài biết hung thủ là ai, ngài chịu không?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Cô là đang đưa ra điều kiện với ta?

- Chẳng lẽ ngài bị thua thiệt?

Liễu Mị Nương mỉm cười duyên dáng nói:

- Người ta cho ngài ủ tay, là ngài đã được lợi rồi. Hơn nữa Mị Nương cũng không dám đưa ra điều kiện với đại nhân, ngài muốn hay không muốn, Mị Nương cũng sẽ không nói!

Sở Hoan liền muốn đứng dậy:

- Cô có nói hay không?

- Ngài không muốn biết thì thôi.

Mị Nương dường như cũng có chút tức giận. Đôi bàn tay trắng nõn của nàng có biết bao nam nhân chỉ muốn chạm vào, chính mình chủ động đưa ra cho Sở Hoan nắm, Sở Hoan lại làm như không thấy, vì vậy nghiêng đầu đi:

- Tuy nhiên, chuyện mưu sát lần này liên quan đến an nguy của sứ đoàn. Sở đại nhân có bản lĩnh cái gì cũng không sợ, cho dù ai là hung thủ, cũng chẳng việc gì phải lo lắng.

Sở Hoan không dám xác định Liễu Mị Nương có thật sự biết ai là hung thủ hay không? Nhưng Liễu Mị Nương nói vụ mưu sát này có liên quan đến an nguy của sứ đoàn, sâu trong nội tâm Sở Hoan cũng có vài phần tin tưởng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Liễu Mị Nương. Liễu Mị Nương quay đầu lại miệng cười như hoa, vươn tay ra:

- Hảo đại nhân, Liễu Mị Nương chỉ biết ngài luyến tiếc ta, tay người ta thật sự rất lạnh, ngài sờ mà xem.

Sở Hoan cau mày:

- Liễu cô nương, xảy ra chuyện mưu sát, sự tình quan trọng, cô không nên nói giỡn.

- Người ta nói câu nào cũng là sự thật.

Liễu Mị Nương gắt giọng:

- Người ta thích ngài, tất nhiên sẽ không lừa gạt ngài.

Nàng ta chủ động đặt tay lên tay Sở Hoan, cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lại giống như có sóng tình chao đảo.

Sở Hoan cảm thấy tay Liễu Nị Nương thấy đúng là rất lạnh, đêm đại hàn, tuy rằng Mị Nương có mặc áo bông nhưng xem ra cũng không đủ ấm trong cái đêm giá lạnh căm căm này.

Sở Hoan không hề động đậy, Liễu Mị Nương chủ động luồn tay mình vô lòng bàn tay hắn. Sở Hoan còn đang suy nghĩ có nên buông ra không thì đã cảm thấy trán của nàng tựa vào vai mình, chẳng biết lúc nào, nàng ta đã tháo nón tre trên đầu xuống, để lộ mái tóc mây đen như mực, chẳng những cơ thể mà dường như nơi đó cũng đang phát hương.

Sở Hoan không biết có nên đẩy ra hay không, cảnh tượng này nếu bị người khác thấy khó tránh khỏi sẽ có chút hiểu lầm, tuy nhiên doanh địa lúc này yên tĩnh không có chút tiếng động, ánh trăng như dát bạc xuống sa mạc, đúng là hết sức u tĩnh. Mị Nương dựa hẳn vào vai Sở Hoan, hai cánh tay đặt vào trong bàn tay to và ấm của hắn. Sở Hoan ngay từ đầu cũng không có động tác gì, sau một lát, không biết là do cái không khí mờ ám này, hay là do mùi thơm từ người Mị Nương toát ra mà khiến Sở Hoan tâm động. Hắn tuy rằng vẫn đề phòng nữ tử này, đề phòng nàng dùng thủ đoạn để lừa bịp mình, nhưng hai cánh tay cũng không kìm nổi mà khép lại, phủ lên bàn tay có chút lạnh lẽo của Mị Nương. Có lẽ sâu trong lòng hắn cũng muốn sưởi ấm cho nữ nhân này.

Lúc hai tay Sở Hoan hợp lại với nhau, bên môi Mị Nương lộ ra nụ cười, nhắm mắt lại, sa mạc cát vàng, yên tĩnh như nước.

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Hoan rốt cuộc tỉnh táo lại, buông tay ra, nhún vai, ra hiệu Mị Nương đứng dậy, Mị Nương dường như đã ngủ, ngơ ngác hỏi:

- Cái gì vậy?

- Không cần diễn trò.

Sở Hoan nhịn không được nói:

- Tay ngươi cũng ấm rồi, nên nói cho ta biết lời nói thật rồi.

- Lời nói thật?

Mị Nương rốt cuộc dựng thẳng thân mình, mắt sáng mông lung nhìn Sở Hoan:

- Lời nói thật gì?

- Nghiêm túc một chút.

Sở Hoan ho khan một tiếng:

- Ngươi nói ngươi biết một người hoàn toàn khác sát hại Mã Chính Nghĩa, rốt cuộc là ai?

- Một người hoàn toàn khác?

Mị Nương chớp chớp đôi mắt ngập nước:

- Ai nói do người khác làm? Không phải Mã Chính Nghĩa bị Lang Oa Tử giết chết sao?

Sở Hoan giận tái mặt:

- Ngươi đang trêu đùa bản quan?

Mị Nương ra vẻ sợ hãi:

- Đại nhân tốt, ngài xem ngài một chút, lại trừng mắt với người ta, người ta trêu đùa ngài khi nào vậy? Lúc trước Mị Nương nói gì rồi?

- Ngươi nói ngươi biết hung phạm!

Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt Mị Nương.

Mị Nương ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười duyên dáng nói:

- Ồ, ta nhớ được rồi, ta từng nói như vậy, ta biết hung phạm là ai.

- Là ai?

- Lang Oa Tử!

Mị Nương mở trừng hai mắt, như cười như không nói:

- Đại nhân tốt, không phải ngài đã sớm biết sao? Còn cố ý hỏi người ta như vậy, Mị Nương thấy là ngài đang trêu đùa người ta đó!

Sở Hoan đau đầu, tức giận nói:

- Ngươi nói hung phạm chính là Lang Oa Tử sao? Không phải ngươi nói không phải hắn sao?

- Ta nói rồi sao?

Mị Nương che miệng cười:

- Sở đại nhân của ta, ngài đừng vu oan cho người. Mị Nương nhớ rõ, ta nói hung thủ có thể không phải Lang Oa Tử, cũng không nói không phải Lang Oa Tử nha, chẳng lẽ ta đã nói với ngài, hung thủ nhất định không phải Lang Oa Tử?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, Liễu Mị Nương quả thật không khẳng định Lang Oa Tử không phải hung thủ, xem ra mình bị hồ ly tinh này trêu đùa một phen, hắn quê quá hóa khùng:

- Liễu Mị Nương ngươi thật là to gan, lại dám trêu chọc mệnh quan triều đình?

Hắn hận không thể lật người nàng, hung hăng quật vài cái lên mông nàng.

Trách không được người khách nói, nữ nhân thích nhất nói dối, càng là nữ nhân xinh đẹp thủ đoạn nói dối càng cao, mình cũng xem như người thông minh, lại bị hồ ly tinh này xếp đặt một phen.

Thấy Sở Hoan dường như thực sự tức giận, Mị Nương cười khach khách, gương mặt xinh đẹp kia càng thêm quyến rũ, ghé sát tới, quyến rũ nói:

- Đại nhân tốt, ngài không nên tức giận, thật ra Mị Nương thực sự biết một việc, vốn đã quên, nhưng thấy ngài tức giận có vẻ rất anh tuấn, Mị Nương vui mừng lại nghĩ tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook