Quyển 7 - Chương 871: Tây Đường
Sa Mạc
20/01/2014
Sở Hoan vốn tưởng rằng Viên Sùng Thượng chỉ thông báo tình hình chiến
đấu cho mình. Chờ tới khi Viên Sùng Thượng nói tình hình Tử Lĩnh xong,
ánh mắt Viên Sùng Thượng liền có vẻ nghiêm trọng hẳn, thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, trong triều và Tây Bắc gần đây xảy ra đại sự, không biết ngươi có nghe được chút gì không?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì?
- Ta cũng mới nhận được tin tức từ hôm qua.
Viên Sùng Thượng nói rất nhỏ, do dự một chút rồi mới hạ giọng nói:
- Nghe nói là Tổng đốc Hà Tây Đạo, Phùng Nguyên Phá gần đây mới thượng kinh hiến một mỹ nhân. Việc này Sở đại nhân có nghe nói tới không?
Sở Hoan cau mày lắc đầu.
Hắn cũng không có hệ thống tình báo của riêng mình, trên thực tế đang ở An Ấp, cũng biết rất ít chuyện ở thủ đô. Viên Sùng Thượng dù sao cũng là Tổng đốc một Đạo, tin tức hiển nhiên là linh thông hơn nhiều.
Thật ra trong lòng Sở Hoan cũng hiểu rất rõ, quan cao các Đạo của Đại Tần, đặc biệt là những nơi đất phong đều đặt tai mắt tại kinh thành. Thân là quan lớn một phương, nếu không hiểu rõ tình hình kinh thành thì rất có thể gặp nạn lúc nào không biết. Chỉ có hiểu rõ chiều gió nơi kinh thành mới có thể cam đoan chính mình không gặp vấn đề. Tựa như thủ hạ của hoàng đế chính là Thần Y Vệ, cũng đại khái nắm rõ chiều gió của Đại Tần.
- Điểm kỳ quái không phải là chuyện Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân cho Thánh thượng mà là sau khi Phùng Nguyên Phá dâng mỹ nhân rồi, Thánh thượng không ngờ không giáng tội, ngược lại còn lưu mỹ nhân lại trung cung.
Trên mặt Viên Sùng Thượng hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Quả nhiên chuyện này khiến người ta khó hiểu!
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Tại sao Viên Tổng đốc lại nói những lời đó? Thần tử kính hiến mỹ nhân cho Thánh thượng, tựa như... Cũng không phải là đại sự gì, sao Thánh thượng lại giáng tội chứ?
Viên Sùng Thượng ngược lại cũng ngẩn ra, nhìn Sở Hoan, cười khổ nói:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân không biết, Thánh thượng từ nhiều năm trước đã hạ một chỉ ý, thần tử không được kính hiến mỹ nữ vào trong cung sao?
Sở Hoan kinh ngạc, lắc đầu.
Viên Sùng Thượng sửng sốt một chút, nhưng lập tức thoải mái hơn, cười nói:
- Sở đại nhân vào triều không lâu, từ trước có lẽ cũng không chú ý tới chuyện triều đình. Thật ra từ mười năm trước, Thánh thượng đã truyền chỉ ý xuống. Văn võ bá quan không được hiến mỹ nữ vào cung. Lúc đó còn có một số quan viên tưởng đó chỉ là chuyện ngoài mặt, có một gã Tri Châu âm thầm hiến tiến mỹ nữ vào cung. Mặt rồng Thánh thượng giận dữ, lấy tội kháng chỉ mà chém đầu hắn!
Sở Hoan cả kinh nói:
- Vì sao lại thế?
Viên Sùng Thượng thở dài nói:
- Đại Tần ta từ khi lập quốc cũng từng định ra quy định là ba năm tuyển người đẹp nhưng sau đó là do Từ Tòng Dương, Từ đại học sĩ góp lời, nói chuyện ba năm tuyển người đẹp đại động can qua, Đại Tần ta vừa có chiến tranh, nên nghỉ ngơi lấy sức, không nên làm loạn dân chúng. Thánh thượng thánh minh, chuẩn y lời Từ đại học sĩ, ba năm sửa thành năm năm. Chỉ là sau hai lần tuyển chọn, quả là khiến Đại Tần rối loạn bốn phía, không hề ít quan viên nhân cơ hội này mà thu đầy túi riêng. Thánh Thượng anh minh, biết được tình huống này, mặt mày tức giận, trừng phạt một đám quan lại lớn, càng ban chỉ ý cấm tuyển chọn người đẹp, hơn nữa còn cấm chỉ quan viên hiến mỹ nữ.
Sở Hoan lúc này mới hiểu được, bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế.
Hắn thầm nghĩ, hoàng đế năm đó hành động quả là một vị minh quân, tiếc là tuổi càng lớn, làm việc càng hồ đồ.
- Nguyên nhân chính là vì như thế cho nên cách nhiều năm rồi, Phùng Nguyên Phá đột nhiên hiến mỹ nữ, không bị Thánh thượng giáng tội, ngược lại còn được giữ lại trong cung...
Viên Sùng Thượng nhíu mày, nhìn hơi mơ hồ nói:
- Thật là kỳ lạ...
Hắn không nhịn được mà thở dài:
- Chuyện này có tiền lệ rồi thì chỉ sợ sau đó sẽ có người làm theo. Đến lúc đó...
Dường như cảm thấy nói tiếp không hay nên hắn cũng không nhiều lời nữa.
Sở Hoan thật ra cũng không quan tâm tới chuyện Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân, ngược lại hơi để ý tới chuyện Tây Bắc, hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, chuyện Tây Bắc theo lời ngài nói là như thế nào?
Viên Sùng Thượng lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị nói:
- Ngay lúc trước không lâu, Tây Bắc vừa mới xảy ra một trận binh biến!
- Binh biến sao?
Sở Hoan kinh ngạc hỏi.
- Không sai.
Viên Sùng Thượng vuốt cằm nói.
- Tin tức hẳn là không sai. Nghe nói dẫn đầu gây chuyện là một Thiên tướng quân tên là Hứa Thiệu. Người này kích động binh biến, suýt nữa gây lên chuyện lớn.
- Hứa Thiệu sao?
Sở Hoan chỉ cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, suy nghĩ một chút liền nhớ ra người này là một Thiên tướng bên cạnh Dư Bất Khuất, thuộc về tướng lãnh hệ của Dư Bất Khuất. Hắn nhất thời hơi kinh ngạc.
Dư Bất Khuất trung tâm ái quốc, thủ hạ và hệ bộ cũng là những Hán tử có danh tiếng tương đối tốt. Mà Hứa Thiệu này Sở Hoan cũng đã từng tặp mặt nhiều lần. Người này là một Hán tử cứng rắn, hơn nữa rất trung thành với Dư Bất Khuất. Tuyệt đối không ngờ là Hứa Thiệu này lại phát động binh biến.
Viên Sùng Thượng nói:
- Chính là một Thiên tướng quân tên Hứa Thiệu. Tây Bắc truyền tới tin tức, người này có mấy binh sĩ thủ hạ không để ý tới quân kỷ, cướp đoạt tài vật của dân chúng, bị phạt theo quân pháp. Kẻ này biết chuyện liền dẫn nhân mã vây hình trường, bắt buộc thả người. Chu Lăng Nhạc phái người tới gọi Hứa Thiệu, Hứa Thiệu chẳng những không đi mà ngược lại còn dẫn người tới đại náo hình trường. Việc này đã khiến không ít tướng sĩ quân Tây Bắc dây vào, tình huống hôm nay rốt cục ra sao còn chưa rõ ràng lắm. Nhưng có Chu Lăng Nhạc ở đó thì có thể trấn trụ loạn quân rồi.
- Bộ hạ của Hứa Thiệu đánh cướp tài vật của dân chúng sao?
Sở Hoan nheo hai mắt nói:
- Việc này là thật sao?
- Tin tức phía Tây Bắc đưa lại như vậy, tình huống rốt cục thế nào thì cũng không rõ ràng lắm.
Viên Sùng Thượng thở dài nói:
- Chẳng qua hiện giờ Tây Bắc đúng là nát bét cả. Di thể của Dư Bất Khuất lão tướng quân đã được đưa về kinh thành. Thánh thượng hạ chỉ hậu táng. Dư Bất Khuất ra đi rồi, Tây Bắc hiện giờ chỉ có thể dựa vào Chu Lăng Nhạc chống giữ. Chu Lăng Nhạc vốn xuất thân văn nhân, loạn cục tại Tây Bắc không biết hắn có thể trấn trụ được không. Chiến cuộc phía Đông Nam giống như lửa cháy, bên Tây Bắc ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện!
Sở Hoan gật đầu, nghĩ tới một chuyện liền dò hỏi:
- Đúng rồi, Viên tổng đốc, có một việc muốn xin ngài chỉ giáo!
- Chỉ giáo thì không dám!
Viên Sùng Thượng lập tức nói:
- Sở đại nhân có việc gì cứ việc nói.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cục hỏi:
- Tổng đốc đại nhân có biết Lâm Khánh Nguyên không?
- Lâm Khánh Nguyên?
Viên Sùng Thượng ngẩn ra, nhìn hắn một chút, ánh mắt lập tức ngưng trọng lại, hạ giọng nói:
- Vì sao Sở đại nhân lại nhắc tới hắn?
Sở Hoan nói.
- Ta cũng không dám dối gạt Tổng đốc đại nhân. Tổng đốc đại nhân ở Nhân Uân Thính chắc cũng nhìn thấy thích khách kia thi triển đao pháp quỷ dị. Đao pháp đó cũng không phải là đao pháp Trung Nguyên!
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Không sai. Ta cũng nhận ra không giống đao pháp Trung Nguyên chúng ta, biến hóa quỷ dị. Lúc ấy đúng là sợ cho Sở đại nhân tới toàn thân đầy mồ hôi... Sở đại nhân nhắc tới Lâm Khánh Nguyên, chẳng lẽ có liên quan tới thích khách kia sao?
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Theo bổn quan biết, đao pháp của Lâm Khánh Nguyên... Tựa hồ cũng rất quái dị!
- Ồ?
Viên Sùng Thượng nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi rốt cục nói:
- Sở đại nhân nói như vậy, ta thật sự cũng nghĩ tới. Không sai, đao pháp của Lâm Khánh Nguyên ta cũng từng nhìn thấy rồi. Đao pháp của hắn quả thật là hơi cổ quái...
Dừng một chút, hắn mới hỏi:
- Sở đại nhân đã từng nhìn thấy đao pháp của Lâm Khánh Nguyên sao?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Không có. Chẳng qua ta rất thích đao pháp, từng có người Nguyên Tôn nhắc tới vị Lâm Khánh Nguyên này!
- Ồ, thì ra là thế!
Viên Sùng Thượng nói:
- Sở đại nhân có hoài nghi tên thích khách kia có liên quan tới Lâm Khánh Nguyên sao?
Hắn nhíu chặt mày, nghĩ tới một người, lập tức thì thào:
- Chẳng lẽ là tàn quân của Lâm Khánh Nguyên cũng gia nhập Thiên Môn Đạo rồi?
Năm đó Viên Sùng Thượng là thị vệ thiếp thân của hoàng đế bệ hạ. Sở Hoan hiển nhiên rõ ràng, thân phận thị vệ thiếp thân này chưa chắc đã cao lắm nhưng tuyệt đối là biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Sở Hoan nói.
- Ta cũng chỉ hơi hoài nghi thôi. Nhưng mà... Lại không thể xác định được, bởi vậy mới phải hỏi tới Tổng đốc đại nhân về chuyện của Lâm Khánh Nguyên.
Viên Sùng Thượng thở dài nói:
- Sở đại nhân, ngươi nói với ta chuyện này, ta lại nói, quả thật Lâm Khánh Nguyên là một tướng tài. Chỉ tiếc...
Sở Hoan nói.
- Ta cũng không biết nhiều về hắn lắm. Ta chỉ biết hắn từng là Thiên Bảo đại tướng quân của Tây Đường quốc thôi.
- Đúng thế!
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Hắn đúng là Thiên Bảo đại tướng quân nhưng tiếng đồn không sai. Năm đó Phong Hàn Tiếu xuất quân vây khốn Tây Đường quốc, mấy lần gặp phải binh mã Tây Đường, binh tinh lương đủ mà lại bị quân Tây Đường liều chết ngăn cản, mấy tháng cũng chưa đánh hạ được kinh thành Tây Đường!
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Lâm Khánh Nguyên chẳng những cầm binh có tài mà ánh mắt cũng không ngắn. Thật ra hắn xuất lĩnh quân Tây Đường liều chết thủ thành, mục đích không phải thật sự nghĩ có thể giữ được Tây Đường mà là muốn tranh thủ điều kiện đàm phán có lợi.
Sở Hoan ồ một tiếng. Viên Sùng Thượng thấp giọng nói:
- Phong Hàn Tiếu là một người rất quý nhân tài. Hắn tất nhiên biết lúc đầu trong năm nước chư hầu Tây Bắc, Lâm Khánh Nguyên có danh xưng là đệ nhất dũng sĩ Tây Bắc. Nhân vật như thế, Phong Hàn Tiếu tất nhiên muốn thu nạp vào dưới trướng. Cho nên hắn tấn công Tây Đường cũng lưu lại dư lực. Mà Lâm Khánh Nguyên cũng không phải người ngốc. Tình thế thiên hạ lúc đó, hắn cũng hết sức rõ ràng. Thánh thượng xuất lĩnh thiết kỵ Đại Tần ta quét ngang Quan Trung, Phong Hàn Tiếu cũng chinh phục bảy tám phần thổ địa Tây Bắc. Lấy quốc lực của Tây Đường thì căn bản không thể chống đỡ Đại Tần ta được. Điểm này Lâm Khánh Nguyên tất nhiên rõ ràng trong lòng.
Sở Hoan hỏi:
- Nói như vậy thì Lâm Khánh Nguyên này ngay từ đầu đã chuẩn bị nghị hòa với Đại Tần rồi à?
- Đó cũng là con đường duy nhất của bọn họ.
Viên Sùng Thượng cười lạnh nói:
- Trừ phi là Tây Đường muốn cả người và vật đều không còn. Thánh thượng chinh phạt thiên hạ, nếu quy thuận thì tự nhiên là khoan thứ không luận tội. Còn muốn kháng cự thì Thánh thượng tuyệt đối không nương tay. Năm đó Thánh thượng đã ra quân lệnh với Phong Hàn Tiếu. Nếu Tây Đường chịu hàng thì còn có đường thường lượng. Nếu ngoan cố thì một khi đánh hạ kinh thành Tây Đường, mỗi một gã tướng sĩ Đại Tần chết đi phải cần một trăm nhân mạng của Tây Đường quốc đổi lại!
Hai khóe mắt Sở Hoan giật giật. Sát tính của hoàng đế quả nhiên không nhẹ. Đế quốc Đại Tần thành lập, dưới quốc cơ là vô số máu và lửa.
- Tây Đường thủ vững thành mấy tháng, Phong Hàn Tiếu phái người đi đàm phán. Tây Đường vốn chỉ chờ cơ hội này, phái người bí mật đàm phán với Đại Tần ta. Kỳ thật lúc ấy Tây Đường cũng gặp nguy cơ rồi, nếu đánh tiếp thì chống không được bao lâu nữa.
Viên Sùng Thượng lại nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Tây Đường đàm phán, mặc dù đưa ra một đống điều kiện nhưng kỳ thực chỉ có một, đó là muốn giữ cho vương tộc Tây Đường được chu toàn. Đặc biệt là quốc chủ Tây Đường, Lâm Khánh Nguyên muốn Đại Tần chúng ta cam đoan là nếu Tây Đường quy thuận Đại Tần thì không được gây tổn thương cho một người dân Tây Đường nào, càng phải cam đoan là quốc chủ Tây Đường không bị tổn thương lông tóc!
- Sở đại nhân, trong triều và Tây Bắc gần đây xảy ra đại sự, không biết ngươi có nghe được chút gì không?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì?
- Ta cũng mới nhận được tin tức từ hôm qua.
Viên Sùng Thượng nói rất nhỏ, do dự một chút rồi mới hạ giọng nói:
- Nghe nói là Tổng đốc Hà Tây Đạo, Phùng Nguyên Phá gần đây mới thượng kinh hiến một mỹ nhân. Việc này Sở đại nhân có nghe nói tới không?
Sở Hoan cau mày lắc đầu.
Hắn cũng không có hệ thống tình báo của riêng mình, trên thực tế đang ở An Ấp, cũng biết rất ít chuyện ở thủ đô. Viên Sùng Thượng dù sao cũng là Tổng đốc một Đạo, tin tức hiển nhiên là linh thông hơn nhiều.
Thật ra trong lòng Sở Hoan cũng hiểu rất rõ, quan cao các Đạo của Đại Tần, đặc biệt là những nơi đất phong đều đặt tai mắt tại kinh thành. Thân là quan lớn một phương, nếu không hiểu rõ tình hình kinh thành thì rất có thể gặp nạn lúc nào không biết. Chỉ có hiểu rõ chiều gió nơi kinh thành mới có thể cam đoan chính mình không gặp vấn đề. Tựa như thủ hạ của hoàng đế chính là Thần Y Vệ, cũng đại khái nắm rõ chiều gió của Đại Tần.
- Điểm kỳ quái không phải là chuyện Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân cho Thánh thượng mà là sau khi Phùng Nguyên Phá dâng mỹ nhân rồi, Thánh thượng không ngờ không giáng tội, ngược lại còn lưu mỹ nhân lại trung cung.
Trên mặt Viên Sùng Thượng hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Quả nhiên chuyện này khiến người ta khó hiểu!
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Tại sao Viên Tổng đốc lại nói những lời đó? Thần tử kính hiến mỹ nhân cho Thánh thượng, tựa như... Cũng không phải là đại sự gì, sao Thánh thượng lại giáng tội chứ?
Viên Sùng Thượng ngược lại cũng ngẩn ra, nhìn Sở Hoan, cười khổ nói:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân không biết, Thánh thượng từ nhiều năm trước đã hạ một chỉ ý, thần tử không được kính hiến mỹ nữ vào trong cung sao?
Sở Hoan kinh ngạc, lắc đầu.
Viên Sùng Thượng sửng sốt một chút, nhưng lập tức thoải mái hơn, cười nói:
- Sở đại nhân vào triều không lâu, từ trước có lẽ cũng không chú ý tới chuyện triều đình. Thật ra từ mười năm trước, Thánh thượng đã truyền chỉ ý xuống. Văn võ bá quan không được hiến mỹ nữ vào cung. Lúc đó còn có một số quan viên tưởng đó chỉ là chuyện ngoài mặt, có một gã Tri Châu âm thầm hiến tiến mỹ nữ vào cung. Mặt rồng Thánh thượng giận dữ, lấy tội kháng chỉ mà chém đầu hắn!
Sở Hoan cả kinh nói:
- Vì sao lại thế?
Viên Sùng Thượng thở dài nói:
- Đại Tần ta từ khi lập quốc cũng từng định ra quy định là ba năm tuyển người đẹp nhưng sau đó là do Từ Tòng Dương, Từ đại học sĩ góp lời, nói chuyện ba năm tuyển người đẹp đại động can qua, Đại Tần ta vừa có chiến tranh, nên nghỉ ngơi lấy sức, không nên làm loạn dân chúng. Thánh thượng thánh minh, chuẩn y lời Từ đại học sĩ, ba năm sửa thành năm năm. Chỉ là sau hai lần tuyển chọn, quả là khiến Đại Tần rối loạn bốn phía, không hề ít quan viên nhân cơ hội này mà thu đầy túi riêng. Thánh Thượng anh minh, biết được tình huống này, mặt mày tức giận, trừng phạt một đám quan lại lớn, càng ban chỉ ý cấm tuyển chọn người đẹp, hơn nữa còn cấm chỉ quan viên hiến mỹ nữ.
Sở Hoan lúc này mới hiểu được, bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế.
Hắn thầm nghĩ, hoàng đế năm đó hành động quả là một vị minh quân, tiếc là tuổi càng lớn, làm việc càng hồ đồ.
- Nguyên nhân chính là vì như thế cho nên cách nhiều năm rồi, Phùng Nguyên Phá đột nhiên hiến mỹ nữ, không bị Thánh thượng giáng tội, ngược lại còn được giữ lại trong cung...
Viên Sùng Thượng nhíu mày, nhìn hơi mơ hồ nói:
- Thật là kỳ lạ...
Hắn không nhịn được mà thở dài:
- Chuyện này có tiền lệ rồi thì chỉ sợ sau đó sẽ có người làm theo. Đến lúc đó...
Dường như cảm thấy nói tiếp không hay nên hắn cũng không nhiều lời nữa.
Sở Hoan thật ra cũng không quan tâm tới chuyện Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân, ngược lại hơi để ý tới chuyện Tây Bắc, hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, chuyện Tây Bắc theo lời ngài nói là như thế nào?
Viên Sùng Thượng lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị nói:
- Ngay lúc trước không lâu, Tây Bắc vừa mới xảy ra một trận binh biến!
- Binh biến sao?
Sở Hoan kinh ngạc hỏi.
- Không sai.
Viên Sùng Thượng vuốt cằm nói.
- Tin tức hẳn là không sai. Nghe nói dẫn đầu gây chuyện là một Thiên tướng quân tên là Hứa Thiệu. Người này kích động binh biến, suýt nữa gây lên chuyện lớn.
- Hứa Thiệu sao?
Sở Hoan chỉ cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, suy nghĩ một chút liền nhớ ra người này là một Thiên tướng bên cạnh Dư Bất Khuất, thuộc về tướng lãnh hệ của Dư Bất Khuất. Hắn nhất thời hơi kinh ngạc.
Dư Bất Khuất trung tâm ái quốc, thủ hạ và hệ bộ cũng là những Hán tử có danh tiếng tương đối tốt. Mà Hứa Thiệu này Sở Hoan cũng đã từng tặp mặt nhiều lần. Người này là một Hán tử cứng rắn, hơn nữa rất trung thành với Dư Bất Khuất. Tuyệt đối không ngờ là Hứa Thiệu này lại phát động binh biến.
Viên Sùng Thượng nói:
- Chính là một Thiên tướng quân tên Hứa Thiệu. Tây Bắc truyền tới tin tức, người này có mấy binh sĩ thủ hạ không để ý tới quân kỷ, cướp đoạt tài vật của dân chúng, bị phạt theo quân pháp. Kẻ này biết chuyện liền dẫn nhân mã vây hình trường, bắt buộc thả người. Chu Lăng Nhạc phái người tới gọi Hứa Thiệu, Hứa Thiệu chẳng những không đi mà ngược lại còn dẫn người tới đại náo hình trường. Việc này đã khiến không ít tướng sĩ quân Tây Bắc dây vào, tình huống hôm nay rốt cục ra sao còn chưa rõ ràng lắm. Nhưng có Chu Lăng Nhạc ở đó thì có thể trấn trụ loạn quân rồi.
- Bộ hạ của Hứa Thiệu đánh cướp tài vật của dân chúng sao?
Sở Hoan nheo hai mắt nói:
- Việc này là thật sao?
- Tin tức phía Tây Bắc đưa lại như vậy, tình huống rốt cục thế nào thì cũng không rõ ràng lắm.
Viên Sùng Thượng thở dài nói:
- Chẳng qua hiện giờ Tây Bắc đúng là nát bét cả. Di thể của Dư Bất Khuất lão tướng quân đã được đưa về kinh thành. Thánh thượng hạ chỉ hậu táng. Dư Bất Khuất ra đi rồi, Tây Bắc hiện giờ chỉ có thể dựa vào Chu Lăng Nhạc chống giữ. Chu Lăng Nhạc vốn xuất thân văn nhân, loạn cục tại Tây Bắc không biết hắn có thể trấn trụ được không. Chiến cuộc phía Đông Nam giống như lửa cháy, bên Tây Bắc ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện!
Sở Hoan gật đầu, nghĩ tới một chuyện liền dò hỏi:
- Đúng rồi, Viên tổng đốc, có một việc muốn xin ngài chỉ giáo!
- Chỉ giáo thì không dám!
Viên Sùng Thượng lập tức nói:
- Sở đại nhân có việc gì cứ việc nói.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cục hỏi:
- Tổng đốc đại nhân có biết Lâm Khánh Nguyên không?
- Lâm Khánh Nguyên?
Viên Sùng Thượng ngẩn ra, nhìn hắn một chút, ánh mắt lập tức ngưng trọng lại, hạ giọng nói:
- Vì sao Sở đại nhân lại nhắc tới hắn?
Sở Hoan nói.
- Ta cũng không dám dối gạt Tổng đốc đại nhân. Tổng đốc đại nhân ở Nhân Uân Thính chắc cũng nhìn thấy thích khách kia thi triển đao pháp quỷ dị. Đao pháp đó cũng không phải là đao pháp Trung Nguyên!
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Không sai. Ta cũng nhận ra không giống đao pháp Trung Nguyên chúng ta, biến hóa quỷ dị. Lúc ấy đúng là sợ cho Sở đại nhân tới toàn thân đầy mồ hôi... Sở đại nhân nhắc tới Lâm Khánh Nguyên, chẳng lẽ có liên quan tới thích khách kia sao?
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Theo bổn quan biết, đao pháp của Lâm Khánh Nguyên... Tựa hồ cũng rất quái dị!
- Ồ?
Viên Sùng Thượng nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi rốt cục nói:
- Sở đại nhân nói như vậy, ta thật sự cũng nghĩ tới. Không sai, đao pháp của Lâm Khánh Nguyên ta cũng từng nhìn thấy rồi. Đao pháp của hắn quả thật là hơi cổ quái...
Dừng một chút, hắn mới hỏi:
- Sở đại nhân đã từng nhìn thấy đao pháp của Lâm Khánh Nguyên sao?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Không có. Chẳng qua ta rất thích đao pháp, từng có người Nguyên Tôn nhắc tới vị Lâm Khánh Nguyên này!
- Ồ, thì ra là thế!
Viên Sùng Thượng nói:
- Sở đại nhân có hoài nghi tên thích khách kia có liên quan tới Lâm Khánh Nguyên sao?
Hắn nhíu chặt mày, nghĩ tới một người, lập tức thì thào:
- Chẳng lẽ là tàn quân của Lâm Khánh Nguyên cũng gia nhập Thiên Môn Đạo rồi?
Năm đó Viên Sùng Thượng là thị vệ thiếp thân của hoàng đế bệ hạ. Sở Hoan hiển nhiên rõ ràng, thân phận thị vệ thiếp thân này chưa chắc đã cao lắm nhưng tuyệt đối là biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Sở Hoan nói.
- Ta cũng chỉ hơi hoài nghi thôi. Nhưng mà... Lại không thể xác định được, bởi vậy mới phải hỏi tới Tổng đốc đại nhân về chuyện của Lâm Khánh Nguyên.
Viên Sùng Thượng thở dài nói:
- Sở đại nhân, ngươi nói với ta chuyện này, ta lại nói, quả thật Lâm Khánh Nguyên là một tướng tài. Chỉ tiếc...
Sở Hoan nói.
- Ta cũng không biết nhiều về hắn lắm. Ta chỉ biết hắn từng là Thiên Bảo đại tướng quân của Tây Đường quốc thôi.
- Đúng thế!
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Hắn đúng là Thiên Bảo đại tướng quân nhưng tiếng đồn không sai. Năm đó Phong Hàn Tiếu xuất quân vây khốn Tây Đường quốc, mấy lần gặp phải binh mã Tây Đường, binh tinh lương đủ mà lại bị quân Tây Đường liều chết ngăn cản, mấy tháng cũng chưa đánh hạ được kinh thành Tây Đường!
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Lâm Khánh Nguyên chẳng những cầm binh có tài mà ánh mắt cũng không ngắn. Thật ra hắn xuất lĩnh quân Tây Đường liều chết thủ thành, mục đích không phải thật sự nghĩ có thể giữ được Tây Đường mà là muốn tranh thủ điều kiện đàm phán có lợi.
Sở Hoan ồ một tiếng. Viên Sùng Thượng thấp giọng nói:
- Phong Hàn Tiếu là một người rất quý nhân tài. Hắn tất nhiên biết lúc đầu trong năm nước chư hầu Tây Bắc, Lâm Khánh Nguyên có danh xưng là đệ nhất dũng sĩ Tây Bắc. Nhân vật như thế, Phong Hàn Tiếu tất nhiên muốn thu nạp vào dưới trướng. Cho nên hắn tấn công Tây Đường cũng lưu lại dư lực. Mà Lâm Khánh Nguyên cũng không phải người ngốc. Tình thế thiên hạ lúc đó, hắn cũng hết sức rõ ràng. Thánh thượng xuất lĩnh thiết kỵ Đại Tần ta quét ngang Quan Trung, Phong Hàn Tiếu cũng chinh phục bảy tám phần thổ địa Tây Bắc. Lấy quốc lực của Tây Đường thì căn bản không thể chống đỡ Đại Tần ta được. Điểm này Lâm Khánh Nguyên tất nhiên rõ ràng trong lòng.
Sở Hoan hỏi:
- Nói như vậy thì Lâm Khánh Nguyên này ngay từ đầu đã chuẩn bị nghị hòa với Đại Tần rồi à?
- Đó cũng là con đường duy nhất của bọn họ.
Viên Sùng Thượng cười lạnh nói:
- Trừ phi là Tây Đường muốn cả người và vật đều không còn. Thánh thượng chinh phạt thiên hạ, nếu quy thuận thì tự nhiên là khoan thứ không luận tội. Còn muốn kháng cự thì Thánh thượng tuyệt đối không nương tay. Năm đó Thánh thượng đã ra quân lệnh với Phong Hàn Tiếu. Nếu Tây Đường chịu hàng thì còn có đường thường lượng. Nếu ngoan cố thì một khi đánh hạ kinh thành Tây Đường, mỗi một gã tướng sĩ Đại Tần chết đi phải cần một trăm nhân mạng của Tây Đường quốc đổi lại!
Hai khóe mắt Sở Hoan giật giật. Sát tính của hoàng đế quả nhiên không nhẹ. Đế quốc Đại Tần thành lập, dưới quốc cơ là vô số máu và lửa.
- Tây Đường thủ vững thành mấy tháng, Phong Hàn Tiếu phái người đi đàm phán. Tây Đường vốn chỉ chờ cơ hội này, phái người bí mật đàm phán với Đại Tần ta. Kỳ thật lúc ấy Tây Đường cũng gặp nguy cơ rồi, nếu đánh tiếp thì chống không được bao lâu nữa.
Viên Sùng Thượng lại nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Tây Đường đàm phán, mặc dù đưa ra một đống điều kiện nhưng kỳ thực chỉ có một, đó là muốn giữ cho vương tộc Tây Đường được chu toàn. Đặc biệt là quốc chủ Tây Đường, Lâm Khánh Nguyên muốn Đại Tần chúng ta cam đoan là nếu Tây Đường quy thuận Đại Tần thì không được gây tổn thương cho một người dân Tây Đường nào, càng phải cam đoan là quốc chủ Tây Đường không bị tổn thương lông tóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.