Quyển 8 - Chương 1210: Thảm kịch nhân gian
Sa Mạc
17/11/2014
Khi Tần Lôi tỉnh lại, thấy xung quang một mảng sáng bừng. Trong
tích tắc mở mắt ra, những khuôn mặt xung quanh, ngoại trừ Bùi Tích và Sở Hoan, đám người Cừu Như Huyết cũng đứng xung quanh.
Gã nghe thấy có tiếng người reo lên:
- Tỉnh lại rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Tần Lôi bỗng ngồi dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường gỗ đơn. Đây là một căn phòng vô cùng đơn sơ. Bùi Tích thấy Tần Lôi ngồi dậy, trìu mến nói:
- Lôi Nhi, con nghỉ ngơi thêm đi, đừng động đậy.
Tần Lôi mở to hai mắt, nghĩ nghĩ một lát nói:
- Tích phụ, con... con cảm thấy không có sức lực, ngã từ trên ngựa xuống... con nhớ là, là cái kẻ mặc áo bào dài đã hại con!
Bùi Tích nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta cũng biết, cái tên phóng độc xấu xa kia, may mắn là Sở thúc có bảo bối trong người, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Bộ dạng gã như trút gánh nặng nói:
- Con thử xem, xem xem còn có chút khí lực nào không.
Tần Lôi nắm tay thành quyền, cảm thấy sức mạnh trở lại, vui vẻ nói:
- Có rồi...!
Gã ghợt nghĩ đến chuyện gì, lại uể oải nói:
- Tích phụ, con không bắt được kẻ cao to ấy...!
- Chuyện này không trách con.
Bùi Tích thở dài:
- Là Tích phụ sơ sẩy...!
Sở Hoan liền nói:
- Đại ca không nên nói như vậy, Cầu tướng quân vong ân bội nghĩa, cơ bản không nghĩ tới, chỉ biết chạy trốn một mình, loại người này không cần lo lắng, cho dù hắn chạy thoát, sự vô tình bạc nghĩa của hắn lan khắp bốn phía, cũng không còn quá uy hiếp quá lớn đến chúng ta nữa.
Hắn lại nói với Tần Lôi:
- Lôi Nhi, con nghỉ ngơi trước đi.
Tần Lôi gật gật đầu, Sở Hoan cùng Bùi Tích ra khỏi căn phòng gỗ. Đây là căn nhà gỗ tràn ngập ánh nắng, lúc này ánh sáng chiếu rọi, chiến sự tối qua đã thành dĩ vãng, chỉ là trong không khí còn đọng lại mùi tanh nồng của máu.
- Đại ca, huynh nói đây là độc Khổng Tước Tiếu?
- Không sai.
Bùi Tích gật đầu đáp:
- Loại độc tố này cực kỳ hiếm thấy, cũng vô cùng nguy hiểm. Nhiều năm trước, ta nghe lão sư nói mới biết có loại độc như vậy, chỉ là chưa từng thấy qua, lần này được chính mắt nhìn thấy.
Sở Hoan thở dài:
- Không lừa dối đại ca, kẻ phóng độc được người ta gọi là Hắc tiên sinh. Lúc bình định phản loạn Hạ Châu, ta có gặp hắn, cũng từng giao thủ với hắn. Lần đó hắn cũng dùng loại độc này.
Bùi Tích nói:
- Khổng Tước Tiếu xuất hiện từ Tây Vực, cũng là loại độc hiếm thấy ở Tây Vực. Người trúng độc, thể lực sẽ mất hết, phát ra ảo giác, bất tri bất giác từ từ chết... Nếu như không phải Lôi Nhi phòng bị kịp thời, chỉ trúng một ít độc đó, bằng không cho dù đệ có Băng Tâm Trùng, Lôi Nhi cũng khó thoát một kiếp nạn này.
Sở Hoan chau mày:
- Hắc tiên sinh này có liên quan tới Tây Vực?
- Có tìm được vài tên tù binh hỏi thăm hay không?
- Đã tra hỏi mấy tên tù binh. Bọn họ không hề biết gì về lai lịch của Hắc tiên sinh.
Sở Hoan lắc đầu.
- Hắc tiên sinh này giống như đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cầu tướng quân, sau này ở sơn trại giống như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, lại cực kỳ kính nể Cầu tướng quân này. Lần phá vỡ vòng vây này, bạc tình bạc nghĩa như Cầu tướng quân cũng không cảm thấy hắn phiền phức, mang theo hắn bên cạnh phá vòng vây ra ngoài...!
Bùi Tích thoáng suy tư, Sở Hoan lại nói tiếp:
- Những người này chẳng những không biết lai lịch của Hắc tiên sinh, mà bọn họ cũng chưa từng gặp qua y. Bọn họ chỉ biết Cầu tướng quân anh dũng hơn người. Hơn nữa luôn luôn lạnh lùng vô tình hiện giờ cũng không biết chúng trốn đi nơi nào.
- Cầu tướng quân quả thực rất uy dũng.
Bùi Tích thở dài:
- Trong trận của quan quân, y coi như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cũng chỉ có Lôi Nhi thiếu chút nữa ngăn cản được y.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Sơn phỉ rốt cuộc đều lui về trại Lạc Nhật, ngoại trừ những tên sơn phỉ chết trận, có gần ngàn người chạy về trại Lạc Nhật. Hai vòng vây hôm nay, cũng không cần tấn công mạnh, cũng đủ vây chết bọn họ.
Đúng lúc này, có một người bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Đại nhân, cánh cổng đá Phiêu Hương Phong kia đã mở ra.
Chân mày Sở Hoan nhướn lên hỏi:
- Bên trong là gì vậy?
Người kia ảm đạm nói:
- Đại nhân, người tự xem đi...!
Sở Hoan nhíu mày.
Phiêu Hương Phong là một trong sáu đỉnh của Hồ Lô trại, cũng là một trại nhỏ nhất, cơ cấu tổ chức cũng rất ít. Trên núi có rất nhiều loài hoa dại đặc biệt. Trước Tần Lôi, những kẻ dẫn người đánh Phiêu Hương Phong, đều nhận lấy sự chống cự yếu ớt, coi như là không mất một giọt máu chiếm được Phiêu Hương Phong.
Khuôn viên Phiêu Hương Phong không quá năm sáu dặm, sau khi chiếm được Phiêu Hương Phong, đám binh sĩ thu thập đồ đạc bên trong trại, chỉ là so với các trại khác, đồ vật cất giấu tại Phiêu Hương Phong cực kỳ đặc biệt. Ở đây cất chứa rất nhiều rượu ngon, có hàng nghìn vò. Bọn họ lục soát khắp các nơi hẻo lánh, cũng không phát hiện ra binh khí và ngựa, lại tìm được một cái hang đá. Bên ngoài hang đá bị chắn bởi một tấm đá cực kỳ nặng.
Ban đầu số người canh giữ trong trại không quá hai mươi người, có mấy kẻ ngoan cố chống lại đã chết, còn lại bị khống chế bên trong. Quan binh nhất thời không mở cửa đá ra, khiến đám phỉ tặc mắc kẹt trong đó, chỉ là những kẻ phỉ tặc này lại không biết cách mở cửa đá, chỉ nói người phụ trách mở cửa đá đi theo chủ nhân Phiêu Hương Phong tới trại Lạc Nhật. Quan binh thẩm vấn cửa đá là vật gì, đám thổ phỉ đều nói năng hết sức thận trọng.
Quan binh chỉ nghĩ rằng bên trong nhất định cất trữ binh khí hoặc lương thảo, lập tức một đám người xông vào đục đục tảng đá để mở ra.
Lúc Sở Hoan đi tới cửa đá Phiêu Hương Phong, nhìn thấy cửa đá đã bị đục một lỗ lớn, có thể nhét vừa một người vào đó. Nhìn xung quanh, lại phát hiện thần sắc những binh sĩ canh gác ngoài động có chút kỳ quái, có vài người mang theo vẻ phẫn nộ.
Sở Hoan trong lòng sinh nghi, ẩn thân vào bên trong động, chỉ thấy trong động loé lên ánh lửa. Một con đường bằng đá trải dài trước mặt, hai bên vách tường dựng đứng như bó đuốc, một mùi hương cực kỳ quái dị ập vào mũi, dường như là mùi thơm, nhưng bên trong mùi thơm lại ngập tràn mùi hôi thối.
Sở Hoan chau mày, đi theo sau mấy tên tướng lãnh. Dưới đốm lửa lập loè, mọi người chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy hai bên con đường đá, những căn phòng vuông vức nhỏ nhắn xây lên bằng đá, gian phòng đều chỉ dùng một miếng vải rèm che lại đơn giản. Thứ mùi cổ quái kia, từ giữa gian phòng nhỏ này bay tới.
Bàn Liễu lúc này đi theo bên người Sở Hoan, tiến lên phía trước, bàn tay thô lớn vén rèm lên. Nhìn vào bên trong, một khoảng không gian tối om, tình cảnh bên trong quả thực hiếm thấy, Bàn Liễu ngây người một lát, lập tức vội vàng quay người, lúng túng nói:
- Bên trong sao lại là nữ nhân?
Đám thủ vệ bên cạnh chán nản nói:
- Bọn họ đều bị cướp tới.
Mọi người khẽ giật mình, Sở Hoan đưa tay vén rèm lên, thấy bên trong là mấy tấm gỗ ghép thành chiếc giường lớn. Trên giường chăn đệm đều không có, chỉ có một tấm vải thô mỏng tang vừa bẩn vừa nát. Một cô gái dường như lõa thể, đầu tóc rối bù, cuốn vào một góc, thân thể lạnh khẽ run rẩy.
Sở Hoan buông rèm xuống, lại liên tiếp xốc mấy tấm rèm xung quanh.
Bên trong dường như không ngoại lệ, đều có một cô gái, xiêm y không chỉn chu, những người đỡ hơn còn biết sợ hãi, lạnh run, có người thần trí đã không còn tỉnh táo, như cái xác không hồn, hai mắt thẫn thờ.
Sở Hoan nắm chặt hai tay thành quyền.
- Đại nhân, những người này đều là dân nữ do sơn phỉ cướp về.
Một tên thủ vệ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Những cô gái cướp được, đều đưa đến Phiêu Hương Phong nhốt tại đây. Nếu như những tên sơn phỉ ra ngoài lập được công, Cầu tướng quân sẽ thưởng bọn họ vào đây, công lao càng lớn thì thời gian lưu lại chơi bời càng lâu...!
Sở Hoan chậm rãi đi về phía trước, trước mặt đều là cảnh tượng cực kỳ bi thảm, hỏi:
- Có bao nhiêu cô gái ở đây?
- Nơi này có hơn sáu mươi người.
Thủ vệ đáp:
- Một vài tên sơn phỉ chức vị cao, có thể dẫn người từ đây ra ngoài, có khoảng mười mấy người đã bị mang ra ngoài. Chúng ta đang tìm kiếm xung quanh trại. Theo cách nói của bọn họ, từ sau khi tới nơi này, một vài cô gái không chịu nổi lăng nhục, tự vẫn mà chết, một vài người khác bị giày vò đến chết, tính toán qua, người chết cũng hơn mười người.
Sở Hoan đi về phía trước, đến cuối một gian phòng, lúc xốc rèm lên, bên trong bốc ra mùi hôi thối. Một cơ thể con gái nằm trên mặt đất, Sở Hoan bước tới, thấy hơi thở của nàng vô cùng yếu ớt, quay đầu lại gọi:
- Bàn Liễu!
Bàn Liễu vội vàng đi tới.
Sở Hoan cởi áo khoác của mình, che lên người cô gái, che đi vết thương trên cơ thể, ôm ngang lấy, giao cho Bàn Liễu:
- Đưa đến chỗ quân y để bọn họ lập tức điều trị... Tìm tới mấy đại phu từ đội y tế, đưa bọn họ xem bệnh cho cô gái này, lập tức cứu chữa.
Sở Hoan thành lập một đội chuyên chữa bệnh bên trong quân đội của hắn. Bình thường mấy đại phu này không ở trong quân đội, nhưng tới khi ra trận, thì những đại phu này phải theo quân nhân xuất chinh.
Sở Hoan cho bọn họ đãi ngộ cực tốt, không cần giao nộp thuế má, hơn nữa theo quân nhân xuất chinh còn được ban thưởng thêm.
Sở Hoan không đành lòng tiếp tục nhìn, đi ra ngoài thạch động. Bên trong bên ngoài sơn động, dường như phân thành hai thế giới.
Hít sâu một hơi, Sở Hoan lúc này mới hỏi thủ vệ bên người:
- Phiêu Hương Phong có bao nhiêu quân coi giữ?
- Đại nhân, bắt sống được mười bảy tên.
Thủ vệ lập tức đáp lời:
- Hiện giờ đã nằm trong sự khống chế của chúng ta.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Đều giết hết đi.
Thủ vệ khẽ giật mình, chư tướng bên người hắn cũng sững sờ. Sở Hoan phất tay nói:
- Đi làm đi, mười bảy người đều chém đầu.
Vương Hàm bên cạnh không nhịn được hỏi nhỏ:
- Đại nhân, những kẻ này đã chủ động xin hàng, chúng ta giết họ...!
Sở Hoan không đợi hắn nói xong, đã nói:
- Đây không phải trận chiến cuối cùng của chúng ta. Hôm nay ta ra lệnh cho ngươi, về sau bất kỳ trận chiến nào, nếu có những loại chuyện hại đến muôn dân bách tính vô tội như vậy, không cần bẩm báo, tự động giết chết. Chúng ta không giết hàng binh, nhưng đám người kia không bằng cầm thú, giết chết bọn họ mới có thể khiến lòng dân an bình.
Mọi người đều nghiêm mặt nói:
- Tuân lệnh!
- Vương Hàm, trước mắt ngươi cứ ở lại đây.
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng nói:
- Đợi sau khi đại phu khám chữa bệnh cho bọn họ, những người có bệnh lưu lại chữa trị, những người còn lại, lấy một phần tiền bạc sơn phỉ cướp bóc được chia ra mỗi người một phần, đưa các nàng từng người bình an trở về... Việc này đừng để lộ, ngươi cũng nói các nàng biết, chuyện các nàng gặp phải, không có ai biết, cũng không bị lan truyền...!
Hắn than nhẹ một tiếng, Vương Hàm biết rõ ý của Sở Hoan, thần sắc nghiêm nghị, gật nhẹ đầu.
Những cô gái này bị sơn phỉ chà đạp. Thời đại này rất coi trọng trinh tiết. Gặp phải chuyện này đối với các nàng là đả kích vô cùng lớn, nếu lan truyền ra ngoài, các nàng tất khó sống nổi. Thế nhưng cho dù không lan truyền ra ngoài, các nàng có bao nhiêu người chịu được loại sỉ nhục như vậy tiếp tục sống.
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi sáng sau dãy núi, khẽ nói:
- Cầu tướng quân, ngươi có chạy tới chân trời góc bể, có ngày cũng sẽ chết trong tay ta.
Gã nghe thấy có tiếng người reo lên:
- Tỉnh lại rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Tần Lôi bỗng ngồi dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường gỗ đơn. Đây là một căn phòng vô cùng đơn sơ. Bùi Tích thấy Tần Lôi ngồi dậy, trìu mến nói:
- Lôi Nhi, con nghỉ ngơi thêm đi, đừng động đậy.
Tần Lôi mở to hai mắt, nghĩ nghĩ một lát nói:
- Tích phụ, con... con cảm thấy không có sức lực, ngã từ trên ngựa xuống... con nhớ là, là cái kẻ mặc áo bào dài đã hại con!
Bùi Tích nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta cũng biết, cái tên phóng độc xấu xa kia, may mắn là Sở thúc có bảo bối trong người, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Bộ dạng gã như trút gánh nặng nói:
- Con thử xem, xem xem còn có chút khí lực nào không.
Tần Lôi nắm tay thành quyền, cảm thấy sức mạnh trở lại, vui vẻ nói:
- Có rồi...!
Gã ghợt nghĩ đến chuyện gì, lại uể oải nói:
- Tích phụ, con không bắt được kẻ cao to ấy...!
- Chuyện này không trách con.
Bùi Tích thở dài:
- Là Tích phụ sơ sẩy...!
Sở Hoan liền nói:
- Đại ca không nên nói như vậy, Cầu tướng quân vong ân bội nghĩa, cơ bản không nghĩ tới, chỉ biết chạy trốn một mình, loại người này không cần lo lắng, cho dù hắn chạy thoát, sự vô tình bạc nghĩa của hắn lan khắp bốn phía, cũng không còn quá uy hiếp quá lớn đến chúng ta nữa.
Hắn lại nói với Tần Lôi:
- Lôi Nhi, con nghỉ ngơi trước đi.
Tần Lôi gật gật đầu, Sở Hoan cùng Bùi Tích ra khỏi căn phòng gỗ. Đây là căn nhà gỗ tràn ngập ánh nắng, lúc này ánh sáng chiếu rọi, chiến sự tối qua đã thành dĩ vãng, chỉ là trong không khí còn đọng lại mùi tanh nồng của máu.
- Đại ca, huynh nói đây là độc Khổng Tước Tiếu?
- Không sai.
Bùi Tích gật đầu đáp:
- Loại độc tố này cực kỳ hiếm thấy, cũng vô cùng nguy hiểm. Nhiều năm trước, ta nghe lão sư nói mới biết có loại độc như vậy, chỉ là chưa từng thấy qua, lần này được chính mắt nhìn thấy.
Sở Hoan thở dài:
- Không lừa dối đại ca, kẻ phóng độc được người ta gọi là Hắc tiên sinh. Lúc bình định phản loạn Hạ Châu, ta có gặp hắn, cũng từng giao thủ với hắn. Lần đó hắn cũng dùng loại độc này.
Bùi Tích nói:
- Khổng Tước Tiếu xuất hiện từ Tây Vực, cũng là loại độc hiếm thấy ở Tây Vực. Người trúng độc, thể lực sẽ mất hết, phát ra ảo giác, bất tri bất giác từ từ chết... Nếu như không phải Lôi Nhi phòng bị kịp thời, chỉ trúng một ít độc đó, bằng không cho dù đệ có Băng Tâm Trùng, Lôi Nhi cũng khó thoát một kiếp nạn này.
Sở Hoan chau mày:
- Hắc tiên sinh này có liên quan tới Tây Vực?
- Có tìm được vài tên tù binh hỏi thăm hay không?
- Đã tra hỏi mấy tên tù binh. Bọn họ không hề biết gì về lai lịch của Hắc tiên sinh.
Sở Hoan lắc đầu.
- Hắc tiên sinh này giống như đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cầu tướng quân, sau này ở sơn trại giống như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, lại cực kỳ kính nể Cầu tướng quân này. Lần phá vỡ vòng vây này, bạc tình bạc nghĩa như Cầu tướng quân cũng không cảm thấy hắn phiền phức, mang theo hắn bên cạnh phá vòng vây ra ngoài...!
Bùi Tích thoáng suy tư, Sở Hoan lại nói tiếp:
- Những người này chẳng những không biết lai lịch của Hắc tiên sinh, mà bọn họ cũng chưa từng gặp qua y. Bọn họ chỉ biết Cầu tướng quân anh dũng hơn người. Hơn nữa luôn luôn lạnh lùng vô tình hiện giờ cũng không biết chúng trốn đi nơi nào.
- Cầu tướng quân quả thực rất uy dũng.
Bùi Tích thở dài:
- Trong trận của quan quân, y coi như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cũng chỉ có Lôi Nhi thiếu chút nữa ngăn cản được y.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Sơn phỉ rốt cuộc đều lui về trại Lạc Nhật, ngoại trừ những tên sơn phỉ chết trận, có gần ngàn người chạy về trại Lạc Nhật. Hai vòng vây hôm nay, cũng không cần tấn công mạnh, cũng đủ vây chết bọn họ.
Đúng lúc này, có một người bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Đại nhân, cánh cổng đá Phiêu Hương Phong kia đã mở ra.
Chân mày Sở Hoan nhướn lên hỏi:
- Bên trong là gì vậy?
Người kia ảm đạm nói:
- Đại nhân, người tự xem đi...!
Sở Hoan nhíu mày.
Phiêu Hương Phong là một trong sáu đỉnh của Hồ Lô trại, cũng là một trại nhỏ nhất, cơ cấu tổ chức cũng rất ít. Trên núi có rất nhiều loài hoa dại đặc biệt. Trước Tần Lôi, những kẻ dẫn người đánh Phiêu Hương Phong, đều nhận lấy sự chống cự yếu ớt, coi như là không mất một giọt máu chiếm được Phiêu Hương Phong.
Khuôn viên Phiêu Hương Phong không quá năm sáu dặm, sau khi chiếm được Phiêu Hương Phong, đám binh sĩ thu thập đồ đạc bên trong trại, chỉ là so với các trại khác, đồ vật cất giấu tại Phiêu Hương Phong cực kỳ đặc biệt. Ở đây cất chứa rất nhiều rượu ngon, có hàng nghìn vò. Bọn họ lục soát khắp các nơi hẻo lánh, cũng không phát hiện ra binh khí và ngựa, lại tìm được một cái hang đá. Bên ngoài hang đá bị chắn bởi một tấm đá cực kỳ nặng.
Ban đầu số người canh giữ trong trại không quá hai mươi người, có mấy kẻ ngoan cố chống lại đã chết, còn lại bị khống chế bên trong. Quan binh nhất thời không mở cửa đá ra, khiến đám phỉ tặc mắc kẹt trong đó, chỉ là những kẻ phỉ tặc này lại không biết cách mở cửa đá, chỉ nói người phụ trách mở cửa đá đi theo chủ nhân Phiêu Hương Phong tới trại Lạc Nhật. Quan binh thẩm vấn cửa đá là vật gì, đám thổ phỉ đều nói năng hết sức thận trọng.
Quan binh chỉ nghĩ rằng bên trong nhất định cất trữ binh khí hoặc lương thảo, lập tức một đám người xông vào đục đục tảng đá để mở ra.
Lúc Sở Hoan đi tới cửa đá Phiêu Hương Phong, nhìn thấy cửa đá đã bị đục một lỗ lớn, có thể nhét vừa một người vào đó. Nhìn xung quanh, lại phát hiện thần sắc những binh sĩ canh gác ngoài động có chút kỳ quái, có vài người mang theo vẻ phẫn nộ.
Sở Hoan trong lòng sinh nghi, ẩn thân vào bên trong động, chỉ thấy trong động loé lên ánh lửa. Một con đường bằng đá trải dài trước mặt, hai bên vách tường dựng đứng như bó đuốc, một mùi hương cực kỳ quái dị ập vào mũi, dường như là mùi thơm, nhưng bên trong mùi thơm lại ngập tràn mùi hôi thối.
Sở Hoan chau mày, đi theo sau mấy tên tướng lãnh. Dưới đốm lửa lập loè, mọi người chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy hai bên con đường đá, những căn phòng vuông vức nhỏ nhắn xây lên bằng đá, gian phòng đều chỉ dùng một miếng vải rèm che lại đơn giản. Thứ mùi cổ quái kia, từ giữa gian phòng nhỏ này bay tới.
Bàn Liễu lúc này đi theo bên người Sở Hoan, tiến lên phía trước, bàn tay thô lớn vén rèm lên. Nhìn vào bên trong, một khoảng không gian tối om, tình cảnh bên trong quả thực hiếm thấy, Bàn Liễu ngây người một lát, lập tức vội vàng quay người, lúng túng nói:
- Bên trong sao lại là nữ nhân?
Đám thủ vệ bên cạnh chán nản nói:
- Bọn họ đều bị cướp tới.
Mọi người khẽ giật mình, Sở Hoan đưa tay vén rèm lên, thấy bên trong là mấy tấm gỗ ghép thành chiếc giường lớn. Trên giường chăn đệm đều không có, chỉ có một tấm vải thô mỏng tang vừa bẩn vừa nát. Một cô gái dường như lõa thể, đầu tóc rối bù, cuốn vào một góc, thân thể lạnh khẽ run rẩy.
Sở Hoan buông rèm xuống, lại liên tiếp xốc mấy tấm rèm xung quanh.
Bên trong dường như không ngoại lệ, đều có một cô gái, xiêm y không chỉn chu, những người đỡ hơn còn biết sợ hãi, lạnh run, có người thần trí đã không còn tỉnh táo, như cái xác không hồn, hai mắt thẫn thờ.
Sở Hoan nắm chặt hai tay thành quyền.
- Đại nhân, những người này đều là dân nữ do sơn phỉ cướp về.
Một tên thủ vệ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Những cô gái cướp được, đều đưa đến Phiêu Hương Phong nhốt tại đây. Nếu như những tên sơn phỉ ra ngoài lập được công, Cầu tướng quân sẽ thưởng bọn họ vào đây, công lao càng lớn thì thời gian lưu lại chơi bời càng lâu...!
Sở Hoan chậm rãi đi về phía trước, trước mặt đều là cảnh tượng cực kỳ bi thảm, hỏi:
- Có bao nhiêu cô gái ở đây?
- Nơi này có hơn sáu mươi người.
Thủ vệ đáp:
- Một vài tên sơn phỉ chức vị cao, có thể dẫn người từ đây ra ngoài, có khoảng mười mấy người đã bị mang ra ngoài. Chúng ta đang tìm kiếm xung quanh trại. Theo cách nói của bọn họ, từ sau khi tới nơi này, một vài cô gái không chịu nổi lăng nhục, tự vẫn mà chết, một vài người khác bị giày vò đến chết, tính toán qua, người chết cũng hơn mười người.
Sở Hoan đi về phía trước, đến cuối một gian phòng, lúc xốc rèm lên, bên trong bốc ra mùi hôi thối. Một cơ thể con gái nằm trên mặt đất, Sở Hoan bước tới, thấy hơi thở của nàng vô cùng yếu ớt, quay đầu lại gọi:
- Bàn Liễu!
Bàn Liễu vội vàng đi tới.
Sở Hoan cởi áo khoác của mình, che lên người cô gái, che đi vết thương trên cơ thể, ôm ngang lấy, giao cho Bàn Liễu:
- Đưa đến chỗ quân y để bọn họ lập tức điều trị... Tìm tới mấy đại phu từ đội y tế, đưa bọn họ xem bệnh cho cô gái này, lập tức cứu chữa.
Sở Hoan thành lập một đội chuyên chữa bệnh bên trong quân đội của hắn. Bình thường mấy đại phu này không ở trong quân đội, nhưng tới khi ra trận, thì những đại phu này phải theo quân nhân xuất chinh.
Sở Hoan cho bọn họ đãi ngộ cực tốt, không cần giao nộp thuế má, hơn nữa theo quân nhân xuất chinh còn được ban thưởng thêm.
Sở Hoan không đành lòng tiếp tục nhìn, đi ra ngoài thạch động. Bên trong bên ngoài sơn động, dường như phân thành hai thế giới.
Hít sâu một hơi, Sở Hoan lúc này mới hỏi thủ vệ bên người:
- Phiêu Hương Phong có bao nhiêu quân coi giữ?
- Đại nhân, bắt sống được mười bảy tên.
Thủ vệ lập tức đáp lời:
- Hiện giờ đã nằm trong sự khống chế của chúng ta.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Đều giết hết đi.
Thủ vệ khẽ giật mình, chư tướng bên người hắn cũng sững sờ. Sở Hoan phất tay nói:
- Đi làm đi, mười bảy người đều chém đầu.
Vương Hàm bên cạnh không nhịn được hỏi nhỏ:
- Đại nhân, những kẻ này đã chủ động xin hàng, chúng ta giết họ...!
Sở Hoan không đợi hắn nói xong, đã nói:
- Đây không phải trận chiến cuối cùng của chúng ta. Hôm nay ta ra lệnh cho ngươi, về sau bất kỳ trận chiến nào, nếu có những loại chuyện hại đến muôn dân bách tính vô tội như vậy, không cần bẩm báo, tự động giết chết. Chúng ta không giết hàng binh, nhưng đám người kia không bằng cầm thú, giết chết bọn họ mới có thể khiến lòng dân an bình.
Mọi người đều nghiêm mặt nói:
- Tuân lệnh!
- Vương Hàm, trước mắt ngươi cứ ở lại đây.
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng nói:
- Đợi sau khi đại phu khám chữa bệnh cho bọn họ, những người có bệnh lưu lại chữa trị, những người còn lại, lấy một phần tiền bạc sơn phỉ cướp bóc được chia ra mỗi người một phần, đưa các nàng từng người bình an trở về... Việc này đừng để lộ, ngươi cũng nói các nàng biết, chuyện các nàng gặp phải, không có ai biết, cũng không bị lan truyền...!
Hắn than nhẹ một tiếng, Vương Hàm biết rõ ý của Sở Hoan, thần sắc nghiêm nghị, gật nhẹ đầu.
Những cô gái này bị sơn phỉ chà đạp. Thời đại này rất coi trọng trinh tiết. Gặp phải chuyện này đối với các nàng là đả kích vô cùng lớn, nếu lan truyền ra ngoài, các nàng tất khó sống nổi. Thế nhưng cho dù không lan truyền ra ngoài, các nàng có bao nhiêu người chịu được loại sỉ nhục như vậy tiếp tục sống.
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi sáng sau dãy núi, khẽ nói:
- Cầu tướng quân, ngươi có chạy tới chân trời góc bể, có ngày cũng sẽ chết trong tay ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.