Quyển 2 - Chương 307: Thành Lạc An
Sa Mạc
24/03/2013
Từ Vân Sơn Phủ xuất phát, không chỉ một ngày đường, tuy dọc đường non xanh nước biếc, nhưng trong đó cũng có những bách tính nghèo khổ, nhưng gần tới thành, sự phồn vinh càng hiện hữu, xung quanh Kinh thành rất khó cảm nhận được quốc gia này đã rơi vào cảnh hỗn loạn.
Suốt dọc đường, bất kể là ăn ở, Sở Hoan đều tranh trả tiền, bỏ một chút tiền nhưng lấy lại được mối quan hệ lớn, Tôn Đức Thắng càng ngày càng cảm thấy Sở Hoan thuận mắt hơn, thái độ suốt dọc đường đi rõ ràng là thân mật hơn, rồi giới thiệu cho hắn biết những chuyện trong kinh, đặc biệt là một số quy củ trong Kinh thành, những điều gì cần nói thì không hề giấu diếm, còn những gì không cần nói thì cũng không nhắc tới, tất nhiên Sở Hoan dốc lòng thụ giáo, ghi nhớ trong lòng, biết rằng sau khi bản thân vào kinh, không biết chừng lúc nào đó sẽ dùng tới những quy tắc này.
Người Trung Nguyên chú ý lễ nghi, bất kể quan to quý nhân hay là dân thường, đều có lễ nghi, Sở Hoan đối với lễ nghi của những người quan to quý nhân trong Kinh thành quả thật không biết nhiều, nhưng cũng hiểu được muốn phát triển ở Kinh thành, điều đầu tiên chính là biết được quy tắc lễ nghi của bọn họ, không thì nếu như vì thế mà bị thù hận, thì quả có chút không đáng.
Tiến vào Hồng Quan, đi qua Khúc Long Sơn, sau đó thúc ngựa đi chưa tới một ngày, liền tới Lạc An.
Kinh thành Lạc An rộng lớn khí thế, mặc dù Sở Hoan đi nhiều biết nhiều, nhưng cũng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và thán phục, cảnh tượng này hoàn toàn khác xa so với hắn được nhìn thấy ở kiếp trước.
Phía Tây núi cao, núi non trùng điệp, Tần Thủy bắt nguồn từ Tây Nam, chảy qua cố đô, phía Đông được che bởi ngọn núi Tú Vân, vô cùng nguy nga hùng vĩ, Tả đồn lục vệ quân của thập nhị vệ quân kinh đô đóng quân ở Tú Vân sơn, thế núi của Tú Vân sơn vô cùng hiểm trở, Tả đồn lục vệ quân đóng quân ở đó, 6 vạn đại quân ở đó, có thể bảo đảm toàn bộ phía Đông không có bất kể quân đội nào vượt qua Tú Vân sơn.
Núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, quấn bao lấy thành, khiến thành Lạc An trở nên vô cùng nguy nga , tráng lệ, được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất thành.
Lạc An có mười cửa thành, Sở Hoan và Tôn Đức Thắng đi vào từ cửa Bắc, đây là lần đầu tiên Sở Hoan vào thủ đô của Đại Tần, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự to lớn hùng vĩ của tòa thành cổ này.
Sở Hoan đã biết, tòa thành này, trên thực tế ở triều đại trước chính là thủ đô của triều Đại Hoa, sau khi Tần quốc thành lập, cũng thành lập kinh đô Lạc An, sau khi triều đại Đại Hoa bị diệt vong, thiên hạ trải qua hơn 20 năm chư hầu tranh đấu, năm đó Ngũ Thái Thú loạn kinh, Khuất Sở Ly dẫn quân tiến công và khống chế được thành Lạc An, say này Doanh Nguyên thống lĩnh Đại Tần thiết mã nam chinh bắc thảo, cuối cùng quyết chiến một trận với Khuất Sở Ly ở Lạc An, trải qua một trận đại chiến khốc liệt, cuối cùng Đại Tần thiết mã cũng đạp phá được vào thành Lạc An, và đóng quân ở đó.
Sau khi cuộc chiến tàn khốc ở thành Lạc An kết thúc, dưới mệnh lệnh của Doanh Nguyên, đại tu tòa cổ thành nguy nga này, hiện nay vẫn là một vùng đất lớn của trung nguyên, trở thành trung tâm của Đế quốc Đại Tần.
Đường đi trong thành ngang dọc cắt nhau, cực kì rộng, các cửa hàng san sát nhau, nối tiếp nhau như vẩy cá, trên đường phố người đi người lại, vô cùng náo nhiệt, đặt mình trong thành Lạc An, chỉ có thể cảm nhận được sự phồn hoa và thịnh vượng của Đế quốc Đại Tần, rất khó tưởng tượng khắp các nới Đế quốc Đại Tần, loạn đảng nổi lên khắp nơi, bà con dân chúng lại vì thuế má mà sống một cuộc sống khổ cực.
Thành Lạc An dường như là tiên cảnh của đế quốc, bất luận người nào đặt mình trong này, đều sẽ quên đi nguy cơ tồn tại bên trong đế quốc, đều bị sự phồn hoa và náo nhiệt của Kinh thành truyền nhiễm.
Mười cửa thành của Kinh thành giống như phân Đế quốc Đại Tần thành hai thế giới, một là thế giới bên ngoài thành, hai là một thế giới bên trong thành, mọi người quần áo mới mẻ chỉnh tề, lúc gặp nhau cười tươi.
Thành Lạc An vô cùng to lớn, Hoàng thành nằm ở giữa Kinh thành, nếu như nói Kinh thành là một vương niệm, thì Hoàng thành là viên minh châu lóng lánh rực rỡ trên vương niệm.
Dân chúng ở Kinh thành có thể nhìn thấy vẻ lóng lánh sáng chói của minh châu, nhưng lại không có cách nào cảm thụ được sự xa hoa phú quý bên trong Hoàng thành.
Xuyên qua một con phố, Sở Hoan và Tôn Đức Thắng cưỡi ngựa dọc theo bên Tần Thủy.
- Bên trong Kinh thành có Tần Thủy, Cốc Thủy và Nhiêu Thủy ba con sông lớn, đều là nguồn nước tự nhiên dẫn vào trong thành.
Dọc đường đi Tôn Đức Thắng được không ít ưu đãi từ Sở Hoan, hơn nữa Sở Hoan đối với y rất tôn kính, điều này khiến cho Tôn Đức Thắng luôn có thiện cảm sâu đậm với Sở Hoan:
- Thời kì triều đại trước, Kinh thành lấy Tần Thủy làm chủ, xây dựng rất nhiều đường đi, bất luận là giao thông vận chuyển đều vô cùng thuận tiện. Trong thành có phường, trong phường có sông, các đường đi thông với nhau, vô cùng thuận lợi. Đường sông vận chuyển hàng hóa vào thành là một mặt, có người đến Kinh thành, không biết cưỡi ngựa, lại không đồng ý đi bộ ngắm cảnh đẹp, thì có thể ngồi thuyền đi dạo ngắm cảnh.
Chỉ vào con thuyền nhỏ trên sông đang đi qua, nói:
- Mấy thuyền du lịch này đều có thể giúp du khách ngắm cảnh Kinh thành, hơn nữa giá lại không đắt, đi thẳng con sông này có thể đến Đại Nguyên thị, ở đó có rất nhiều đồ, rất náo nhiệt.
Cười nói:
- Vừa rồi chúng ta đi qua cái chợ đó chính là Đại Nguyên thị.
- Ồ?
Sở Hoan lần đầu đến Kinh thành, thấy cái gì cũng mới mẻ, hỏi:
- Chợ đó thật không nhỏ.
- Kinh thành ba chợ lớn.
Tôn Đức Thắng biết rất rõ Kinh thành:
- Thành Bắc, thành Tây, thành Nam mỗi thành có một chợ lớn, thành Bắc là Đại nguyên thị, thành Tây là Nhị Nguyên thị, thành Nam là Tam nguyên thị. Nói ra thì Tam nguyên thị là náo nhiệt nhất, rất nhiều đồ vật trong cung đều mua từ Tam Nguyên thị, Kinh thành đại phú cổ thật sự, đa phần cũng mua từ Tam Nguyên thị.
- Kinh thành có thương nhân nước khác không?
- Đương nhiên là có.
Tôn Đức Thắng cười nói:
- Tuy nhiên cũng đều tập trung ở Tam Nguyên phường, ở đó có người Cao ly, người Tây Lương, thậm chí người Di Man phương Bắc cũng có người qua bên này mua bán.
- Người Tây Lương?
Tôn Đức Thắng gật đầu nói:
- Không sai, mặc dù nói hai nước giao chiến, nhưng bên Tam Nguyên phường vẫn còn có một vài thương nhân Tây Lương, Đế quốc Đại Tần chúng ta là một đại quốc có khí phách to lớn, đương nhiên sẽ không ra tay với mấy người làm ăn đó.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, nhưng cũng không biết trong mấy thương nhân người Tây Lương đó, có gián điệp của Tây Lương không.
Người Cao Ly hiện giờ coi như đã khuất phục dưới quốc uy cảu Đại Tần, người Tây Lương và Đại Tần lại có giao tranh, người lại người Di Man phương Bắc, một đám du dân, Đế quốc Đại Tần đối với khu vực đó không có hứng thú, hơn nữa người Di Man phương Bắc lại chia lam các tiểu bộ lạc, trong mắt người Tần xme thường đám người Di Man, nhưng hàng họ của bọn họ, lại hấp dẫn không ít quan to quý nhân.
- Sở vệ tướng, hôm nay mặt trời cũng gần lặn rồi, không có mệnh lệnh của điện hạ, ngươi tạm thời chưa thể vào cung.
Tôn Đức Thắng hạ giọng nói:
- Ta về cung trước bẩm báo điện hạ, ngươi ở ngoài cung đợi, đợi điện hạ ra lệnh xuống, sẽ thu xếp bố trí sau.
Sở Hoan hiển nhiên là tạ ơn qua.
Tôn Đức Thắng nói:
- Phía trước không xa có một chỗ Bách Thông phường, ở đó có không ít nhà trọ, hơn nữa giá cả cũng không đắt, tạm thời ta dẫn ngươi đến đó ở tạm.
Sở Hoan vội hỏi:
- Nếu mà Công Công có việc, không cần để ý tới tại hạ, tại hạ tìm một nhà trọ là được rồi.
Tôn Đức Thắng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ở đó có nhà trọ Hối Duyên, chỉ cần hỏi thăm là có thể tìm được, ngươi có thể tạm thời ở đó. Ta đi bẩm báo điện hạ, ngươi đợi điện hạ dặn dò.
Sở Hoan sắp tay nói:
- Nhà trọ Hối Duyên, tại hạ nhớ rồi, tất cả làm phiền Công Công rồi.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy phía trước tiếng chiêng vang lên, ngoảnh về phía đó, chỉ thấy phía trước người đi đường đều tránh ra, xa xa thấy một đội người ngựa đang đi về phía này, Tôn Đức Thắng cũng ngó nhìn, thấy một đội binh sĩ mở đường, phía sau dường như là mấy xe tù, y xoay người xuống ngựa, dắt ngựa vào bên lề đường, Sở Hoan cũng xuống ngựa.
Chỉ thấy hơn chục tên binh sĩ trên người mặc giáp trụ đang dần dần đi đến, vây quanh mấy xe tù, Sở Hoan cự kì tò mò, lại nghe thấy bên cạnh có người thấp giọng nói:
- Đó là Lễ Bộ thị lang Viên đại nhân...!
- Viên đại nhân làm sao mà cũng bị bắt đi diễu phố?
- Không phải là vì điện Thông Thiên sao?
Bên cạnh có người còn hạ thấp giọng hơn nữa nói:
- Mấy ngày trước còn nghe nói Viên đại nhân dâng xớ, khẩn cầu Thánh thượng dừng việc xây dựng điện Thông Thiện, nói việc này hao tài tốn của hại dân...!
- Chớ có nói bậy, tuyên cáo đã ra rồi, Viên Đồng tham quan nhận hối lộ, bị nắm chứng cớ, Thánh thượng tức giận, cho nên mới chém đầu lão...
Bên cạnh lập tức có người nói.
- Tham ô nhận hối lộ?
Bên cạnh có người cười lạnh lùng nói:
- Những kẻ tham ô nhận hối lộ cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân đương nhiên là có rất nhiều, nhưng không phải là Viên đại nhân. Phủ của Viên đại nhân có rất ít người hầu, ngược lại, nhà một số quan viên thì người hầu lại có cả một đống, thê thiếp thành đàn, rốt cuộc là ai tham ô, mọi người trong lòng vẫn còn không rõ? Những kẻ tham ô thật sự lại không thấy kẻ nào bị mất đầu, mà một thanh quan như Viên đại nhân lại bị chém đầu một cách oan uổng...!
- Đừng nói nữa, không hỏi việc quốc sự.
Bên cạnh lại có người thấp giọng nói:
- Những lời này của ngươi bị người khác nghe thấy, đầu của bản thân cũng sẽ rơi đấy.
Sở Hoan nghe vậy, nhíu mày.
Mặc dù bên cạnh chỉ là vài ba câu, nhưng hắn đã hiểu được đại khái sự việc, có lẽ Lễ Bộ thị lang Viên đại nhân dâng xớ khuyên Hoàng đế dừng việc xây dựng điện Thông Thiên, hoặc là lời lẽ có chút sắc bén, cho nên làm Hoàng đế nổi giận, bị gán tội danh tham ô nhận hối lộ, nếu như chém đầu thì cũng được rồi, chỉ là đường đường Lễ Bộ thị lang, còn bị bêu rếu trước dân chúng, Hoàng đế điện hạ cũng thật tàn nhẫn quá mức.
Xe chở tù đi qua trước mặt Sở Hoan, vị Viên đại nhân đó hai mắt nhắm nghiền, trên người chi chít những vết sẹo, chắc chắn là đã phải chịu những hình phạt khắc nghiệt, người này hơn 50 tuổi, mặc dù ngồi trong xe tù, nhưng vẫn có một phong thái hiên ngang.
Đợi xe chở tù đi qua, Tôn Đức Thắng giơ tay kéo vạt áo của Sở Hoan, nói:
- Sở vệ tướng, trước tiên ngươi đi tìm một nhà trọ, ta về cung, một khi có tin tức, ta lập tức đi tìm ngươi.
Ngay sau đó hai người tách ra, Sở Hoan cưỡi ngựa đi về phía Bách Thông phường, Bách Thông phường không xa, đến Bách Thông phường, quả nhiên nhà trọ vô cùng nhiều, nhà trọ Hối Duyên là một nhà trọ lớn trong những nhà trọ ở Bách Thông phường, đi vào nhà trọ, Sở Hoan lấy một phòng, ngựa cũng có người dắt đi cho ăn.
Kiều Minh Đường thưởng Sở Hoan 50 lượng vàng, Sở Hoan tặng cho Tôn Đức Thắng 10 lượng vàng, còn lại 40 lượng vàng, ê0 lượng vàng đưa cho Tố Nương, bản thân chỉ mang theo 10 lượng vàng trên người.
Chi phí trên đường đi không ít, chỉ có điều đi được nửa đường, Sở Hoan mới phát hiện bên trong cái bọc mà Lâm Lang đưa cho mình, không những có quần áo giày dép mà còn để trong đó một ngàn ngân lượng, ngoài ra còn có mấy chục lượng bạc lẻ.
Sở Hoan trong lòng cảm thán, Lâm Lang hiện giờ đang xây dựng cơ sở làm rượu, sửa chữa cơ sở làm rượu, cần rất nhiều ngân lượng, nhưng lại vẫn đưa cho bản thân mang đi hơn một ngàn ngân lượng, hiển nhiên Lâm Lang cũng biết ở Kinh thành tiêu tốn nhiều ngân lượng, cho nên đã chuẩn bị trước.
Phòng của Sở Hoan ở lầu 2, tiểu nhị dẫn Sở Hoan lên lầu, mở cửa phòng ra, đang định đi vào trong, lại nghe thấy cửa phòng bên cạnh Đạo Môn bị mở ra, một tên đại hán từ trong phòng đi ra, liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái, Sở Hoan mỉm cười gật đầu, người đó lại nhíu mày, không nói gì, thuận tay đóng cửa lại rời đi.
Suốt dọc đường, bất kể là ăn ở, Sở Hoan đều tranh trả tiền, bỏ một chút tiền nhưng lấy lại được mối quan hệ lớn, Tôn Đức Thắng càng ngày càng cảm thấy Sở Hoan thuận mắt hơn, thái độ suốt dọc đường đi rõ ràng là thân mật hơn, rồi giới thiệu cho hắn biết những chuyện trong kinh, đặc biệt là một số quy củ trong Kinh thành, những điều gì cần nói thì không hề giấu diếm, còn những gì không cần nói thì cũng không nhắc tới, tất nhiên Sở Hoan dốc lòng thụ giáo, ghi nhớ trong lòng, biết rằng sau khi bản thân vào kinh, không biết chừng lúc nào đó sẽ dùng tới những quy tắc này.
Người Trung Nguyên chú ý lễ nghi, bất kể quan to quý nhân hay là dân thường, đều có lễ nghi, Sở Hoan đối với lễ nghi của những người quan to quý nhân trong Kinh thành quả thật không biết nhiều, nhưng cũng hiểu được muốn phát triển ở Kinh thành, điều đầu tiên chính là biết được quy tắc lễ nghi của bọn họ, không thì nếu như vì thế mà bị thù hận, thì quả có chút không đáng.
Tiến vào Hồng Quan, đi qua Khúc Long Sơn, sau đó thúc ngựa đi chưa tới một ngày, liền tới Lạc An.
Kinh thành Lạc An rộng lớn khí thế, mặc dù Sở Hoan đi nhiều biết nhiều, nhưng cũng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và thán phục, cảnh tượng này hoàn toàn khác xa so với hắn được nhìn thấy ở kiếp trước.
Phía Tây núi cao, núi non trùng điệp, Tần Thủy bắt nguồn từ Tây Nam, chảy qua cố đô, phía Đông được che bởi ngọn núi Tú Vân, vô cùng nguy nga hùng vĩ, Tả đồn lục vệ quân của thập nhị vệ quân kinh đô đóng quân ở Tú Vân sơn, thế núi của Tú Vân sơn vô cùng hiểm trở, Tả đồn lục vệ quân đóng quân ở đó, 6 vạn đại quân ở đó, có thể bảo đảm toàn bộ phía Đông không có bất kể quân đội nào vượt qua Tú Vân sơn.
Núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, quấn bao lấy thành, khiến thành Lạc An trở nên vô cùng nguy nga , tráng lệ, được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất thành.
Lạc An có mười cửa thành, Sở Hoan và Tôn Đức Thắng đi vào từ cửa Bắc, đây là lần đầu tiên Sở Hoan vào thủ đô của Đại Tần, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự to lớn hùng vĩ của tòa thành cổ này.
Sở Hoan đã biết, tòa thành này, trên thực tế ở triều đại trước chính là thủ đô của triều Đại Hoa, sau khi Tần quốc thành lập, cũng thành lập kinh đô Lạc An, sau khi triều đại Đại Hoa bị diệt vong, thiên hạ trải qua hơn 20 năm chư hầu tranh đấu, năm đó Ngũ Thái Thú loạn kinh, Khuất Sở Ly dẫn quân tiến công và khống chế được thành Lạc An, say này Doanh Nguyên thống lĩnh Đại Tần thiết mã nam chinh bắc thảo, cuối cùng quyết chiến một trận với Khuất Sở Ly ở Lạc An, trải qua một trận đại chiến khốc liệt, cuối cùng Đại Tần thiết mã cũng đạp phá được vào thành Lạc An, và đóng quân ở đó.
Sau khi cuộc chiến tàn khốc ở thành Lạc An kết thúc, dưới mệnh lệnh của Doanh Nguyên, đại tu tòa cổ thành nguy nga này, hiện nay vẫn là một vùng đất lớn của trung nguyên, trở thành trung tâm của Đế quốc Đại Tần.
Đường đi trong thành ngang dọc cắt nhau, cực kì rộng, các cửa hàng san sát nhau, nối tiếp nhau như vẩy cá, trên đường phố người đi người lại, vô cùng náo nhiệt, đặt mình trong thành Lạc An, chỉ có thể cảm nhận được sự phồn hoa và thịnh vượng của Đế quốc Đại Tần, rất khó tưởng tượng khắp các nới Đế quốc Đại Tần, loạn đảng nổi lên khắp nơi, bà con dân chúng lại vì thuế má mà sống một cuộc sống khổ cực.
Thành Lạc An dường như là tiên cảnh của đế quốc, bất luận người nào đặt mình trong này, đều sẽ quên đi nguy cơ tồn tại bên trong đế quốc, đều bị sự phồn hoa và náo nhiệt của Kinh thành truyền nhiễm.
Mười cửa thành của Kinh thành giống như phân Đế quốc Đại Tần thành hai thế giới, một là thế giới bên ngoài thành, hai là một thế giới bên trong thành, mọi người quần áo mới mẻ chỉnh tề, lúc gặp nhau cười tươi.
Thành Lạc An vô cùng to lớn, Hoàng thành nằm ở giữa Kinh thành, nếu như nói Kinh thành là một vương niệm, thì Hoàng thành là viên minh châu lóng lánh rực rỡ trên vương niệm.
Dân chúng ở Kinh thành có thể nhìn thấy vẻ lóng lánh sáng chói của minh châu, nhưng lại không có cách nào cảm thụ được sự xa hoa phú quý bên trong Hoàng thành.
Xuyên qua một con phố, Sở Hoan và Tôn Đức Thắng cưỡi ngựa dọc theo bên Tần Thủy.
- Bên trong Kinh thành có Tần Thủy, Cốc Thủy và Nhiêu Thủy ba con sông lớn, đều là nguồn nước tự nhiên dẫn vào trong thành.
Dọc đường đi Tôn Đức Thắng được không ít ưu đãi từ Sở Hoan, hơn nữa Sở Hoan đối với y rất tôn kính, điều này khiến cho Tôn Đức Thắng luôn có thiện cảm sâu đậm với Sở Hoan:
- Thời kì triều đại trước, Kinh thành lấy Tần Thủy làm chủ, xây dựng rất nhiều đường đi, bất luận là giao thông vận chuyển đều vô cùng thuận tiện. Trong thành có phường, trong phường có sông, các đường đi thông với nhau, vô cùng thuận lợi. Đường sông vận chuyển hàng hóa vào thành là một mặt, có người đến Kinh thành, không biết cưỡi ngựa, lại không đồng ý đi bộ ngắm cảnh đẹp, thì có thể ngồi thuyền đi dạo ngắm cảnh.
Chỉ vào con thuyền nhỏ trên sông đang đi qua, nói:
- Mấy thuyền du lịch này đều có thể giúp du khách ngắm cảnh Kinh thành, hơn nữa giá lại không đắt, đi thẳng con sông này có thể đến Đại Nguyên thị, ở đó có rất nhiều đồ, rất náo nhiệt.
Cười nói:
- Vừa rồi chúng ta đi qua cái chợ đó chính là Đại Nguyên thị.
- Ồ?
Sở Hoan lần đầu đến Kinh thành, thấy cái gì cũng mới mẻ, hỏi:
- Chợ đó thật không nhỏ.
- Kinh thành ba chợ lớn.
Tôn Đức Thắng biết rất rõ Kinh thành:
- Thành Bắc, thành Tây, thành Nam mỗi thành có một chợ lớn, thành Bắc là Đại nguyên thị, thành Tây là Nhị Nguyên thị, thành Nam là Tam nguyên thị. Nói ra thì Tam nguyên thị là náo nhiệt nhất, rất nhiều đồ vật trong cung đều mua từ Tam Nguyên thị, Kinh thành đại phú cổ thật sự, đa phần cũng mua từ Tam Nguyên thị.
- Kinh thành có thương nhân nước khác không?
- Đương nhiên là có.
Tôn Đức Thắng cười nói:
- Tuy nhiên cũng đều tập trung ở Tam Nguyên phường, ở đó có người Cao ly, người Tây Lương, thậm chí người Di Man phương Bắc cũng có người qua bên này mua bán.
- Người Tây Lương?
Tôn Đức Thắng gật đầu nói:
- Không sai, mặc dù nói hai nước giao chiến, nhưng bên Tam Nguyên phường vẫn còn có một vài thương nhân Tây Lương, Đế quốc Đại Tần chúng ta là một đại quốc có khí phách to lớn, đương nhiên sẽ không ra tay với mấy người làm ăn đó.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, nhưng cũng không biết trong mấy thương nhân người Tây Lương đó, có gián điệp của Tây Lương không.
Người Cao Ly hiện giờ coi như đã khuất phục dưới quốc uy cảu Đại Tần, người Tây Lương và Đại Tần lại có giao tranh, người lại người Di Man phương Bắc, một đám du dân, Đế quốc Đại Tần đối với khu vực đó không có hứng thú, hơn nữa người Di Man phương Bắc lại chia lam các tiểu bộ lạc, trong mắt người Tần xme thường đám người Di Man, nhưng hàng họ của bọn họ, lại hấp dẫn không ít quan to quý nhân.
- Sở vệ tướng, hôm nay mặt trời cũng gần lặn rồi, không có mệnh lệnh của điện hạ, ngươi tạm thời chưa thể vào cung.
Tôn Đức Thắng hạ giọng nói:
- Ta về cung trước bẩm báo điện hạ, ngươi ở ngoài cung đợi, đợi điện hạ ra lệnh xuống, sẽ thu xếp bố trí sau.
Sở Hoan hiển nhiên là tạ ơn qua.
Tôn Đức Thắng nói:
- Phía trước không xa có một chỗ Bách Thông phường, ở đó có không ít nhà trọ, hơn nữa giá cả cũng không đắt, tạm thời ta dẫn ngươi đến đó ở tạm.
Sở Hoan vội hỏi:
- Nếu mà Công Công có việc, không cần để ý tới tại hạ, tại hạ tìm một nhà trọ là được rồi.
Tôn Đức Thắng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ở đó có nhà trọ Hối Duyên, chỉ cần hỏi thăm là có thể tìm được, ngươi có thể tạm thời ở đó. Ta đi bẩm báo điện hạ, ngươi đợi điện hạ dặn dò.
Sở Hoan sắp tay nói:
- Nhà trọ Hối Duyên, tại hạ nhớ rồi, tất cả làm phiền Công Công rồi.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy phía trước tiếng chiêng vang lên, ngoảnh về phía đó, chỉ thấy phía trước người đi đường đều tránh ra, xa xa thấy một đội người ngựa đang đi về phía này, Tôn Đức Thắng cũng ngó nhìn, thấy một đội binh sĩ mở đường, phía sau dường như là mấy xe tù, y xoay người xuống ngựa, dắt ngựa vào bên lề đường, Sở Hoan cũng xuống ngựa.
Chỉ thấy hơn chục tên binh sĩ trên người mặc giáp trụ đang dần dần đi đến, vây quanh mấy xe tù, Sở Hoan cự kì tò mò, lại nghe thấy bên cạnh có người thấp giọng nói:
- Đó là Lễ Bộ thị lang Viên đại nhân...!
- Viên đại nhân làm sao mà cũng bị bắt đi diễu phố?
- Không phải là vì điện Thông Thiên sao?
Bên cạnh có người còn hạ thấp giọng hơn nữa nói:
- Mấy ngày trước còn nghe nói Viên đại nhân dâng xớ, khẩn cầu Thánh thượng dừng việc xây dựng điện Thông Thiện, nói việc này hao tài tốn của hại dân...!
- Chớ có nói bậy, tuyên cáo đã ra rồi, Viên Đồng tham quan nhận hối lộ, bị nắm chứng cớ, Thánh thượng tức giận, cho nên mới chém đầu lão...
Bên cạnh lập tức có người nói.
- Tham ô nhận hối lộ?
Bên cạnh có người cười lạnh lùng nói:
- Những kẻ tham ô nhận hối lộ cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân đương nhiên là có rất nhiều, nhưng không phải là Viên đại nhân. Phủ của Viên đại nhân có rất ít người hầu, ngược lại, nhà một số quan viên thì người hầu lại có cả một đống, thê thiếp thành đàn, rốt cuộc là ai tham ô, mọi người trong lòng vẫn còn không rõ? Những kẻ tham ô thật sự lại không thấy kẻ nào bị mất đầu, mà một thanh quan như Viên đại nhân lại bị chém đầu một cách oan uổng...!
- Đừng nói nữa, không hỏi việc quốc sự.
Bên cạnh lại có người thấp giọng nói:
- Những lời này của ngươi bị người khác nghe thấy, đầu của bản thân cũng sẽ rơi đấy.
Sở Hoan nghe vậy, nhíu mày.
Mặc dù bên cạnh chỉ là vài ba câu, nhưng hắn đã hiểu được đại khái sự việc, có lẽ Lễ Bộ thị lang Viên đại nhân dâng xớ khuyên Hoàng đế dừng việc xây dựng điện Thông Thiên, hoặc là lời lẽ có chút sắc bén, cho nên làm Hoàng đế nổi giận, bị gán tội danh tham ô nhận hối lộ, nếu như chém đầu thì cũng được rồi, chỉ là đường đường Lễ Bộ thị lang, còn bị bêu rếu trước dân chúng, Hoàng đế điện hạ cũng thật tàn nhẫn quá mức.
Xe chở tù đi qua trước mặt Sở Hoan, vị Viên đại nhân đó hai mắt nhắm nghiền, trên người chi chít những vết sẹo, chắc chắn là đã phải chịu những hình phạt khắc nghiệt, người này hơn 50 tuổi, mặc dù ngồi trong xe tù, nhưng vẫn có một phong thái hiên ngang.
Đợi xe chở tù đi qua, Tôn Đức Thắng giơ tay kéo vạt áo của Sở Hoan, nói:
- Sở vệ tướng, trước tiên ngươi đi tìm một nhà trọ, ta về cung, một khi có tin tức, ta lập tức đi tìm ngươi.
Ngay sau đó hai người tách ra, Sở Hoan cưỡi ngựa đi về phía Bách Thông phường, Bách Thông phường không xa, đến Bách Thông phường, quả nhiên nhà trọ vô cùng nhiều, nhà trọ Hối Duyên là một nhà trọ lớn trong những nhà trọ ở Bách Thông phường, đi vào nhà trọ, Sở Hoan lấy một phòng, ngựa cũng có người dắt đi cho ăn.
Kiều Minh Đường thưởng Sở Hoan 50 lượng vàng, Sở Hoan tặng cho Tôn Đức Thắng 10 lượng vàng, còn lại 40 lượng vàng, ê0 lượng vàng đưa cho Tố Nương, bản thân chỉ mang theo 10 lượng vàng trên người.
Chi phí trên đường đi không ít, chỉ có điều đi được nửa đường, Sở Hoan mới phát hiện bên trong cái bọc mà Lâm Lang đưa cho mình, không những có quần áo giày dép mà còn để trong đó một ngàn ngân lượng, ngoài ra còn có mấy chục lượng bạc lẻ.
Sở Hoan trong lòng cảm thán, Lâm Lang hiện giờ đang xây dựng cơ sở làm rượu, sửa chữa cơ sở làm rượu, cần rất nhiều ngân lượng, nhưng lại vẫn đưa cho bản thân mang đi hơn một ngàn ngân lượng, hiển nhiên Lâm Lang cũng biết ở Kinh thành tiêu tốn nhiều ngân lượng, cho nên đã chuẩn bị trước.
Phòng của Sở Hoan ở lầu 2, tiểu nhị dẫn Sở Hoan lên lầu, mở cửa phòng ra, đang định đi vào trong, lại nghe thấy cửa phòng bên cạnh Đạo Môn bị mở ra, một tên đại hán từ trong phòng đi ra, liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái, Sở Hoan mỉm cười gật đầu, người đó lại nhíu mày, không nói gì, thuận tay đóng cửa lại rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.