Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 2 - Chương 151: Thảo luận

Sa Mạc

24/03/2013

Nồi sắt dựng lên, hơn một trăm con lợn cũng không phải việc gì khó, liền đưa tới rất nhanh. Nhìn thấy thịt lợn đưa tới, sĩ khí các tướng sĩ rung lên, tuy rằng liên tục chạy bộ đã vô cùng mệt mỏi, nhưng thịt đưa tới miệng, tự nhiên sẽ không ai cự tuyệt. Vốn các tướng sĩ muốn động thủ giết lợn làm thịt, nhưng Vệ Thiên Thanh lại để tướng sĩ Cấm vệ quân lập tức vào trướng nghỉ, mà để cho binh sĩ Thông Châu Doanh của Đoàn Tuân dẫn đầu giết lợn làm thịt, chờ thịt lợn nấu chín, lại để binh tưởng Cấm vệ quân dậy ăn.

Cấm vệ quân là quân vương bài của Tây Sơn Đạo, mặc dù trong lòng đám tướng sĩ Thông Châu Doanh của Đoạn Tân có bất mãn, cũng không dám cãi lời, ra tay giết lợn làm thịt, mà tướng sĩ Cấm vệ quân đều vào trướng nghỉ tạm.

Mệt nhọc, không ít binh sĩ đều ngả đầu liền ngủ, chẳng qua chỉ nửa khắc, tiếng ngáy trong đại doanh rung trời.

Tuy rằng tố chất thân thể Sở Hoan thật tốt, nhưng liên tục chạy mấy ngày liền, cũng vô cùng buồn ngủ, tìm lều trại ngả đầu ngủ. Tuy Vệ Thiên Thanh nói muốn nghỉ tạm ở đây mấy ngày, nhưng Sở Hoan rõ ràng, nghỉ tạm mấy ngày kia chỉ là lời giả rải ra bên ngoài mà thôi, Vệ Thiên Thanh để Thông Châu Doanh giết heo làm thịt lại để Cấm vệ quân nhanh chóng nghỉ ngơi, đó hiển nhiên là muốn nắm chặt thời gian để các tướng sĩ khôi phục thể lực.

Hắn đang mơ mơ màng màng ngủ, không biết qua bao lâu, bên tai có người gọi to:

- Sở Vệ tướng, Sở Vệ tướng... !

Tuy rằng Sở Hoan ngủ, nhưng tính cảnh giác rất mạnh, nghe được giọng nói, lập tức tỉnh lại, nắm lấy đại đao, xoay người đứng lên, vài tên binh sĩ tiến vào từ ngoài trướng, nhìn thấy Sở Hoan, chắp tay nói:

- Sở Vệ tướng, Thống chế đại nhân truyền ngài nhanh chóng qua... !

Sở Hoan ứng lời, ra lều trại, lại thấy sắc trời hơi tối mờ, giật mình nói:

- Hiện tại là giờ nào?

- Giờ Thân hai khắc.

Binh sĩ trả lời.

Sở Hoan đeo đao, lau mặt, hắn nhớ rõ buổi sáng giờ Thìn toàn quân liền bắt đầu nghỉ tạm, thời gian nhắm mắt, liền qua bốn canh giờ, chỉ là cảm giác giấc ngủ này thật sự thoải mái, cảm giác mệt mỏi đã tán đi, tinh lực thể lực khôi phục bảy tám phần.

Hắn đi theo binh sĩ tới bên ngoài một lều trại, bẩm:

- Mạt tướng Sở Hoan cầu kiến!

Bên trong truyền tới giọng Vệ Thiên Thanh nói:

- Sở Vệ tướng, mau vào đi!

Sở Hoan nhấc trướng mà vào, đã thấy không ít tướng lãnh tụ tập bên trong, đều là Lang tướng Vệ tướng của Cấm vệ quân, hai gã Lang tướng Phan Phụ và Kiều Ân Sở Hoan gặp qua trước đây đều ở trong đó.

Trên đường đi Sở Hoan đã biết được từ trong miệng Vệ Thiên Thanh, hiện giờ Cấm vệ quân phủ Vân Sơn tổng cộng có bốn đại Lang tướng, ngay cả mình, cũng chỉ chín tên Vệ tướng, lần đi này, xuất động ba vị Lang tướng và năm tên Vệ tướng, thêm mình nữa là sáu Vệ tướng, Vệ Thiên Thanh lần này có thể nói là tình thế bắt buộc, nhất định phải tiêu diệt thổ phỉ Hắc Thủy sơn.

Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, lập tức lại có mấy người liên tục đi vào, ba gã Lang tướng và sáu Vệ tướng đều đã tới, tướng lãnh cao tầng của Cấm vệ quân đều tề tụ ở đây.

Phía dưới lều trại trải thảm da trâu, tất cả mọi người ngồi trên chiếu, nhìn thấy tướng lãnh đến đông đủ, Vệ Thiên Thanh mới ho khan một tiếng, lấy một tấm bản đồ ra, trải trên mặt bàn.

Sở Hoan thản nhiên nhìn mọi nơi, chỉ thấy ba gã Lang tướng dường như hiểu rõ trong lòng, nhưng đám Vệ tướng lại lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cũng không rõ ràng lắm vì sao Vệ Thiên Thanh lại triệu tập mọi người vào lúc này.

Sở Hoan lập tức hiểu được, bí mật bao vây tiễu trừ Hắc Thủy Sơn, phong tỏa quả nhiên rất nghiêm, đám Vệ tướng thân là tướng lãnh cao cấp trong quân không ngờ hoàn toàn không biết gì cả.

Bản thân mình chẳng qua cũng là Vệ tướng, nhưng trước khi rời đi, đã biết quân tình tiễu trừ Hắc Thủy Trại, bởi vậy cũng có thể thấy được Vệ Thiên Thanh quả thật vô cùng tín nhiệm và coi trọng đối với mình.

- Đây là bản đồ địa hình Hắc thủy Sơn.



Vệ Thiên Thanh đi thẳng vào vấn đề:

- Là Tôn Bách hộ của Thần Y Vệ tự mình tra xét, sau đó vẽ phác thảo ra, địa hình bên trên, tuyệt đối không có bất luận vấn đề gì.

Vệ Thiên Thanh giọng điệu khẳng định, cũng có thể thấy được gã vô cùng tín nhiệm đối với việc Thần Y Vệ làm.

Một gã Vệ tướng cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, không phải chúng ta đi tới Thương Châu sao? Vì sao cần bản đồ địa hình Hắc Thủy Sơn?

Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:

- Các vị, mục tiêu của chúng ta, không phải Thương Châu, mà là Hắc Thủy Trại của Hắc Thủy Sơn. Theo tin tức tin cậy, một đám thổ phỉ chiếm cứ Hắc Thủy Sơn, mối họa rất lớn, cho nên Tổng đốc đại nhân hạ lệnh, lần này phải san bằng Hắc Thủy Trại!

Đám Vệ tướng đều hơi giật mình, lại không một người hé răng.

Vệ Thiên Thanh vẫy tay, tất cả mọi người đi tới gần, lúc này Vệ Thiên Thanh mới chỉ vào bản đồ nói:

- Mọi người xem con sông này, đó là Hắc Thủy Giang nổi tiếng của Thông Châu, chảy từ Bắc tới Nam. Trên đất Thông Châu này, rất nhiều dãy núi, mà ven bờ Hắc Thủy giang có vài ngọn núi... !

Ngón tay gã chỉ tới một chỗ:

- Nơi này chính là Hắc Thủy Sơn, đám thổ phỉ kia, ẩn thân ở chỗ này.

Lang tướng Kiều Ân nói:

- Hắc Thủy Sơn có nạn trộm cướp, không ngờ quan phủ Thông Châu không biết chút nào, thật sự là vô năng.

Vệ Thiên Thanh lắc đầu nói:

- Cũng không thể hoàn toàn trách quan phủ Thông Châu, theo tin tức Tôn Bách hộ tìm hiểu, đám thổ phỉ này cũng không làm ác ở mảnh đất này, hành tung rất quỷ bí, hơn nữa địa thế vùng này không tốt, chẳng những ít đường, hơn nữa gập ghềnh khó đi, vết chân thưa thớt, diện tích Thông Châu rất lớn, đám thổ phỉ này ở bên cạnh lại không làm loạn, ở trong ổ giống như chuột đồng, nếu không phải Tôn Bách hộ điều tra cẩn thận, quả thật không biết nơi này có dấu vết thổ phỉ.

Phan Phụ nắm chặt tay, hưng phấn nói:

- Đại nhân, ngài phân phó đi, chúng ta nên làm như thế nào? Đã lâu không hoạt động gân cốt, lần này phải giết cho thống khoái!

Vệ Thiên Thanh cười ha ha, lập tức nghiêm nghị nói:

- Hai ngàn tinh binh chúng ta, muốn tiêu diệt Hắc Thủy Trại, tự nhiên dễ như trở bàn tay. Nhưng lần này chúng ta phải làm, thứ nhất, đó là không thể để bọn chúng lọt lưới một người, phải một lưới bắt hết. Thứ hai, đám thổ phỉ này hơi hung hãn, cũng không phải đám ô hợp, cho nên lúc tiến đánh, chúng ta phải làm cho bí ẩn, cố gắng tập kích bất ngờ bọn chúng, dùng điều này để giảm bớt thương vong cho chúng ta. Nếu không cho dù tiêu diệt đám thổ phỉ này, lại thương vong quá lớn, vậy cũng giống như bại rồi... !

Các tướng đều gật đầu.

Lần này vì tiêu diệt Hắc Thủy Trại, điều động hai ngàn tinh binh hành quân gấp ba ngày, bởi vậy thấy được Tổng đốc và Vệ Thiên Thanh coi trọng hành động lần này, hơn nữa dùng binh lực hùng mạnh như vậy tấn công Hắc Thủy Trại, nếu thật sự thương vong quá năng, vậy tuyệt đối là một thất bại.

Tất cả mọi người nhìn Vệ Thiên Thanh, chờ gã phân phó.

- Lúc trước bản tướng truyền lệnh toàn quân, nói là muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây mấy ngày.



Vệ Thiên Thanh chậm rãi nói:

- Đây chẳng qua là kế sách của bản tướng... Chúng ta liên tục trên đường, không có khả năng lập tức hành động, hơn nữa ta truyền lệnh, chỉ sợ ai cũng đoán không được chúng ta sẽ lập tức xuất phát!

- Đại nhân, ngài là nói... chúng ta lập tức hành động?

Một gã Vệ tướng hơi kinh ngạc.

Vệ Thiên Thanh gật đầu, trầm giọng nói:

- Phải một lưới bắt hết, lại phải giảm bớt thương vong, biện pháp tốt nhất chính là đánh bọn họ trở tay không kịp.

Gã nắm chặt tay:

- Chúng ta phải lấy dùng kỳ binh dùng kỳ chiêu, ngay cả huynh đệ của chúng ta cũng không biết tối nay chúng ta sẽ tấn công Hắc Thủy Trại, người của Hắc Thủy Trại sao có thể nghĩ tới được? Chúng ta đã hành quân gấp nhiều ngày, người có lòng cũng chỉ nghĩ tới chúng ta phải đi Thương Châu... Ha ha, lần này chúng ta sẽ đánh bất ngờ, đánh một trận thắng đẹp đẽ!

Gã chỉ vào bản đồ nói:

- Phía sau Hắc Thủy Sơn là Hắc Thủy Giang, cho nên lần này binh chia ba đường, ngoại trừ mặt Hắc Thủy Giang kia, phân ba đường tấn công, tốt nhất là trước khi bọn chúng phát giác ra, chúng ta đã công lên núi, đột nhiên xuất hiện, đám thổ phỉ kia tất sẽ rối loạn chân tay, không còn ý chí chiến đấu.

Gã phân phó:

- Kiều Ân, ngươi dẫn năm trăm người, đánh từ cánh trái, Phan Phụ, ngươi dẫn năm trăm người, công kích từ cánh phải, bản tướng tự mình dẫn một ngàn người đánh chính diện... Trước khi tấn công, cố gắng làm cho bí ẩn, phải tới gần thần không biết quỷ không hay... !

Sở Hoan nhíu mày, thầm nghĩ một chút, dường như muốn nói cái gì, lại không lập tức nói ra. Vệ Thiên Thanh nhìn thấy, cười hỏi:

- Sở Vệ tướng, ngươi cảm thấy có gì không ổn sao?

Mọi người lập tức đều tập trung vào Sở Hoan.

Đây là lần đầu tiên Sở Hoan tham gia hội nghị quân sự Cấm vệ quân, người ở đây tự nhiên đều nghe qua tên Sở Hoan, nhưng phần lớn mọi người hoàn toàn không biết Sở Hoan, thấy Sở Hoan muốn nói chen vào, đều hơi nghi hoặc, trong lòng cũng có vài phần bất mãn.

Uy vọng của Vệ Thiên Thanh trong cảm nhận của mọi người là rất mạnh, lúc này bố trí nhiệm vụ, dường như Sở Hoan có dị nghị, không ít người đều cảm thấy Sở Hoan hơi không biết trời cao đất rộng.

Sở Hoan lo nghĩ, mới nói:

- Đại nhân, chúng ta muốn tấn công ba mặt núi?

- Tự nhiên.

Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:

- Phía sau Hắc Thủy Trại là Hắc Thủy Gian, chúng ta tự nhiên không thể tấn công từ trên sông... !

Nói tới đây, gã đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ đầu nói:

- Mẹ nó, thiếu chút nữa hỏng chuyện lớn!

Mọi người ngẩn ra, không biết vì sao Vệ Thiên Thanh nói ra lời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook