Quyển 4 - Chương 651: Tháp Đô
Sa Mạc
14/09/2013
Sở Hoan trở lại nơi trú quân, quả nhiên tìm được một cái bình nhỏ trong
thanh nẹp, mở ra xem, bên trong là chất lỏng, lập tức thu lại, lại đặt
vào thanh nẹp một lần nữa, xuống xe ngựa trở lại lều, thấy Ỷ La còn đang trong mộng, liền đổ giải dược trong bình sứ vào trong túi nước của Ỷ
La, chỉ cần Ỷ La uống nước, giải được tự nhiên tiến vào trong cơ thể.
Trời mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, đội ngũ bắt đầu thu lều vải chuẩn bị lên đường, Sở Hoan nhìn thấy Ỷ La uống nước, lúc này mới yên tâm, không đợi mặt trời xuất hiện, đội ngũ đã bắt đầu xuất phát.
Sau khi xuất phát từ thành Thanh La, quả thật gặp phải vài đội nhân mã trên đường, trong tay Sở Hoan có kim đao ban thưởng, trên đường đi đều thông suốt, sau khi tiến vào thảo nguyên, tinh thần Ỷ La nhìn qua càng kém, ánh mắt luôn hoảng hốt khác thường, dường như tâm sự đầy bụng
Đi xuyên qua thảo nguyên Cổ Lạp Thấm năm sáu ngày, cách sa mạc Kim Cổ Lan ngày càng gần, giữa trưa hôm đó lúc nghỉ ngơi tại chỗ, Tiết Hoài An tìm Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài tới, bàn bạc hành trình sau khi tiến vào sa mạc.
Tiết Hoài An cũng không quên, lần trước tới Tây Lương, chẳng những gặp phải cướp sa mạc, còn đụng phải bão cát trong sa mạc rộng lớn, lần này tiến vào sa mạc cần phải tính toán cẩn thận, Tiết Hoài An còn phái người đi hỏi thăm lúc trở về có khả năng gặp phải vòi rồng hay không.
Lạc đà khách còn chưa tới, Sở Hoan liền nghe được một hồi vó ngựa truyền tới từ phương xa, tiếng vó ngựa dồn dập, tới từ phía Bắc, tiếng chân âm ầm, chỉ nghe tiếng vó ngựa liền biết có một đội kỵ mã tới.
Sở Hoan bỗng đứng lên, Hiên Viên Thắng Tài cũng cảm thấy chuyện không ổn, sớm rút đao trong tay, nghiêm nghị hô:
- Có biến, mọi người chuẩn bị.
Binh sĩ Cận Vệ Quân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lạc đà khách cũng đều là hạng người kinh nghiệm mười phần, tiếng vó ngựa truyền đến dồn dập khác thường, hơn nữa rung động ầm ầm, mặt đất dường như run rẩy, mặc kệ người tới có phải địch nhân hay không, rõ ràng cho thấy một đội kỵ mã rất đông, ai cũng không dám xem thường, tất cả mọi người nhanh chóng bày trận, một đội cung tiễn thủ đã bày trận theo phương hướng tiếng vó ngựa truyền đền, sau lưng là đao thủ.
Chỉ trong chốc lát, mặt Bắc quả nhiên xuất hiện một đội kỵ binh, đội kỵ binh kia đều mặc trang phục lính Tây Lương, trên đầu túm lông dê tung bay, thúc ngựa lao nhanh, trong tay đều vung vẩy loan đao sáng như tuyết, người hô ngựa hý, khí thế hung hăng, nhìn mấy người nọ, quả thật hơn mấy trăm người.
Tiết Hoài An hơi biến sắc, thần sắc Sở Hoan cũng ngưng trọng.
Đây là thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, thuộc về đất phong của Hoàng Kim Na Sử tộc, lại không biết đám Tây Lương binh này có phải kỵ binh Cổ Lạp Thấm hay không? Nếu là kỵ binh Cổ Lạp Thấm,cần gì khí thế hung hăng như vậy, nhìn bọn họ xông về phía sứ đoàn, dường như thật sự tới vì sứ đoàn.
Ỷ La vốn đang nghỉ ngơi bên cạnh xe ngựa, nghe được tiếng vó ngựa, lập tức đi tới bên người Sở Hoan, mắt thấy đám kỵ binh kia tới gần, đôi mi thanh tú lập tức cau lại.
- Ỷ La, đây có phải kỵ binh Cổ Lạp Thấm hay không?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Ỷ La nhìn cờ xí bên kia, khuôn mặt bắt đầu tái nhợt, hơi gật đầu:
- Đây… đây là cờ xí của Cổ Lạp Thấm chúng ta.
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng, nếu như quả thật là kỵ binh Cổ Lạp Thấm, vấn đề đơn giản hơn rất nhiều. Cho dù bọn họ không nhận ra mình, nhưng Tháp Lan Cách của Hoàng Kim Na Sử tộc ở đây, chắc hẳn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa trên người mình còn có kim đao Ma Ha Tạng ban thưởng, ven đường đi qua, người Tây Lương nhìn thấy kim đao, liền không dám ngăn cản, đám người Cổ Lạp Thấm này đương nhiên cũng không dám.
Kỵ binh Tây Lương ghìm cương ngựa lại ở khoảng cách hơn mười thước, trong tiếng thét to, tuấn mã dừng lại, những Tây Lương binh này đều không xuống ngựa, vẫn nắm chặt loan đao, nhìn chằm chằm mọi người sứ đoàn.
Tiết Hoài An liếc Sở Hoan, ý tứ cũng rõ ràng, so với Tiết Hoài An, Sở Hoan chẳng những là Phò mã Tây Lương, hơn nữa có kim đao trên người, hắn nói chuyện trước mặt người Tây Lương, sức nặng nhiều lắm.
Sở Hoan tiến lên hai bước, chắp tay trầm giọng nói:
- Bổn quan chính là Sở Hoan Tần quốc, không biết các vị có gì chỉ giáo?
Người Tây Lương đều nhìn chằm chằm Sở Hoan tiến lên, không người đáp lại. Đúng lúc này, liền thấy một kỵ binh chậm rãi đi ra từ trong đám người, tuấn mã cao lớn, người này mặc áo giáp da trâu, mày rậm mắt to lưng hùm vai gấu, nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất nhanh nhẹn dũng mãnh, lôi sói tung bay trên mũ mềm của gã.
Sở Hoan biết rõ, chức quan cao thấp của người Tây Lương, chính là dùng bộ lông trên mũ mềm để phán đoán, Vạn phu trưởng là lông chim ưng, Thiên phu trưởng là lông sói, người đàn ông lưng hùm vai gấu này lại là mộ gã Thiên phu trưởng.
Khi Ỷ La chứng kiến Thiên phu trưởng chậm rãi đi ra từ trong đám người, khuôn mặt xuất hiện vẻ vui mừng, nhưng lập tức mặt đẹp lại tái nhợt.
Thiên phu trưởng cưỡi ngựa giương đao, tuấn mã dưới háng phát ra tiếng phì phì trong mũi, gã một mình một ngựa tiến tới, tay cầm loan đao, cưỡi ngựa vòng quanh Sở Hoan một vòng, đôi mắt dò xét Sở Hoan, lập tức quăng ánh mắt vào trong đám người, lập tức nhìn thấy Ỷ La, thần sắc trong mắt phức tạp, có yêu thương, lại có phẫn nộ, lớn tiếng nói:
- Ỷ La, muội muội của ta, chẳng lẽ ngươi đã không nhận ca ca của ngươi rồi sao?
Lời vừa nói ra, mọi người đều thất sắc.
Sở Hoan hơi kinh ngạc nhìn Thiên phu trưởng Tây Lương này, trong lúc đó nhớ tới, Ỷ la quả thực có một vị huynh trưởng đi theo Tiếu Thiên Vấn tới Tần tác chiến, hắn tuyệt đối không ngờ, Thiên phu trưởng Tây Lương trước mắt này chính là ca ca của Ỷ La?
Ỷ La sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đi ra từ trong đám người, nhìn Thiên phu trưởng, rốt cuộc nói:
- Ca ca.
Thiên phu trưởng ngắn gọn sáng tỏ, duỗi một tay ra:
- Ỷ La, theo ta về nhà.
- Về nhà?
Sở Hoan nhíu mày, thản nhiên nói:
- Về nhà ở đâu?
Thiên phu trưởng liếc Sở Hoan, cười lạnh nói:
- Ngươi là Sở Hoan, là ngươi lừa muội muội ta?
Sở Hoan tức giận trong lòng, nhưng dù sao người này cũng là anh vợ của mình, không tiện nổi giận, chỉ thản nhiên nói:
- Ỷ La là thê tử của ta, ta muốn dẫn nàng trở lại nhà chân chính.
- Trở lại Tần quốc?
Thiên phu trưởng cười lạnh nói:
- Ỷ La là muội muội của ta, nhà của nàng, tại thảo nguyên, tại Cổ Lạp Thấm, không phải Tần quốc.
Gã không để ý Sở Hoan, tay vẫn đưa ra:
- Ỷ La, lên ngựa, chúng ta đi.
Ỷ La lui về sau một bước, nhìn Thiên phu trưởng, lại nhìn Sở Hoan một chút, thần sắc đau khổ, nói:
- Ca ca, ta đã là thê tử của Sở Hoan, ta…
Thiên phu trưởng thần sắc lạnh lùng, chậm rãi thu tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn vứt bỏ Cổ Lạp Thấm, vứt bỏ người thân, rời xa quê quán? Mà hết htary chỉ vì một tên lừa đảo Tần quốc nghĩ một đằng mồm một nẻo?
- Hắn không phải kẻ lừa gạt.
Ỷ La lớn tiếng kêu lên:
- Hắn là anh hùng, là anh hùng trong lòng Ỷ La, còn là trượng phu của ta.
Thiên phu trưởng trầm giọng nói:
- Ngươi có biết, khi ta về cố hương, chuyện nghe được đầu tiên, chính là ngươi gả cho một người Tần quốc, còn muốn cùng hắn đi tới Tần quốc. Muội muội thân ái của ta, ngươi có biết lúc ta biết rõ chuyện này, lòng ta đau đớn bao nhiêu? Ngươi có biết, lòng ta đã vỡ vụn, nếu như ngươi thật sự rời đi cùng hắn, tan nát cõi lòng không chỉ ca ca của ngươi, còn có phụ thân của ngươi, còn có mẫu thân của ngươi?
Gã nắm chặt tay:
- Ngươi có nghĩ tới phụ mẫu tuổi già của ngươi hay không? Mẫu thân đáng thương của chúng ta, lúc ngươi rời đi, thậm chí cũng không tạm biệt bà, ngươi có biết, nước mắt của bà đã sắp chảy khô.
Vành mắt Ỷ La đỏ lên, run giọng nói:
- Ta thực xin lỗi họ…
- Họ không cần xin lỗi.
Thiên phu trưởng lạnh lùng nói:
- Họ cần chính là một đứa con gái, một đứa con gái có thể chiếu cố họ. Rời khỏi người Tần quốc, theo ta về nhà.
Sở Hoan đi tới trước mặt Ỷ La, thần sắc ngưng trọng nói:
- Ỷ La, ta tôn trọng lựa chọn của nàng, nếu như nàng không muốn theo ta, ta sẽ không miễn cưỡng nàng, nhưng nếu nàng quyết đụng ở cùng ta một chỗ, cho dù lực cản nào, đều do ta gánh chịu.
- Ngươi tới gánh chịu?
Thiên phu trưởng lạnh lùng nhìn Sở Hoan:
- Chỉ sợ ngươi không gánh được hậu quả. Ỷ La sẽ không đi với ngươi, nàng không có lựa chọn.
Ỷ La nhắm mắt lại, Sở Hoan nắm chặt tay nàng, cảm giác được tay nàng đang run rẩy, biết trong lòng Ỷ La đau đớn giãy dụa, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thiên phu trưởng, gằn từng chữ:
- Ngươi có thể đi rồi, ta sẽ mang theo nàng về nhà.
Thiên phu trưởng lạnh lùng cười, quay đầu ngựa lại, đi lại vài mét, giơ loan đao trong tay lên, nghiêm nghị hét to:
- Ta hỏi các ngươi, các ngươi có đồng ý xem Tháp Lan Cách của các ngươi đi tới Tần quốc?
Mấy trăm kỵ binh Tây Lương cùng kêu to:
- Không muốn, chúng ta thề sống chết lưu Tháp Lan Cách lại.
Thiên phu trưởng giương đao chỉ về phía trước:
- Các ngươi nhìn rõ ràng rồi, trước mắt các ngươi, chính là Tháp Lan Cách của các ngươi, bên cạnh nàng là người Tần quốc. Các ngươi còn nhớ hay không, trên chiến trường Tần quốc, Cổ Lạp Thấm chúng ta có bao nhiêu người chết? Hôm nay, ta dùng thân phận Cổ lạp Thấm mệnh lệnh các ngươi, nếu có người muốn mang theo Tháp Lan Cách Cổ Lạp Thấm rời khỏi đây một bước, liền dùng đao và máu của các ngươi tới nói chuyện.
Hiên Viên Thắng Tài giơ chiến đao lên, lạnh lùng nói:
- Các huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng, người Tây Lương ra tay với chúng ta, hãy để họ thấy được sự lợi hại của tinh nhuệ Đại Tần ta.
Hai bên đều chỉ đao, giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng có thể giết tới.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thiên phu trưởng, trầm giọng nói:
- Tháp Đô, nếu như ngươi muốn dùng đao và máu để giải quyết chuyện này, ta nguyện ý phụng bồi.
Lúc này Tiết Hoài An lại hơi bất an, nhân mã của Tháp Đô Cổ Lạp Thấm nhiều hơn mình, hơn nữa nhìn qua đều là kẻ thiện chiến, nếu muốn đánh nhau, hậu quả không thể lường được.
Mắt thấy sẽ tiến vào sa mạc Kim Cổ Lan, rời khỏi Tây Lương, Tiết Hoài An thật sự không thể tưởng được phút cuối cùng còn xảy ra chuyện như vậy.
Thiên phu trưởng lạnh lùng nói:
- Tây Lương chúng ta, sẽ không cho phép Tháp Lan Cách của mình trở thành thê tử của cừu nhân. Vô số dũng sĩ Cổ Lạp Thấm chết trong tay người Tần quốc, linh hồn của họ, càng không muốn chứng kiến Tháp Lan Cách của họ rơi vào tay đồ tể.
- Đồ tể?
Sở Hoan cười ha ha, cười rất lãnh khốc:
- Rốt cuộc ai là đồ tể, có lẽ các ngươi rất rõ ràng trong lòng, trận chiến này là các ngươi dẫn tới, tiếp theo đây các ngươi còn muốn dùng thân phận địch nhân đặt chân tới Đại Tần, ta có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ chết càng nhiều hơn nữa…
Thiên phu trưởng thần sắc tức giận, cướp lấy trường cung của một tên binh sĩ bên cạnh, giương cung cài tên, mũi tên nhắm ngay Sở Hoan.
Trời mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, đội ngũ bắt đầu thu lều vải chuẩn bị lên đường, Sở Hoan nhìn thấy Ỷ La uống nước, lúc này mới yên tâm, không đợi mặt trời xuất hiện, đội ngũ đã bắt đầu xuất phát.
Sau khi xuất phát từ thành Thanh La, quả thật gặp phải vài đội nhân mã trên đường, trong tay Sở Hoan có kim đao ban thưởng, trên đường đi đều thông suốt, sau khi tiến vào thảo nguyên, tinh thần Ỷ La nhìn qua càng kém, ánh mắt luôn hoảng hốt khác thường, dường như tâm sự đầy bụng
Đi xuyên qua thảo nguyên Cổ Lạp Thấm năm sáu ngày, cách sa mạc Kim Cổ Lan ngày càng gần, giữa trưa hôm đó lúc nghỉ ngơi tại chỗ, Tiết Hoài An tìm Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài tới, bàn bạc hành trình sau khi tiến vào sa mạc.
Tiết Hoài An cũng không quên, lần trước tới Tây Lương, chẳng những gặp phải cướp sa mạc, còn đụng phải bão cát trong sa mạc rộng lớn, lần này tiến vào sa mạc cần phải tính toán cẩn thận, Tiết Hoài An còn phái người đi hỏi thăm lúc trở về có khả năng gặp phải vòi rồng hay không.
Lạc đà khách còn chưa tới, Sở Hoan liền nghe được một hồi vó ngựa truyền tới từ phương xa, tiếng vó ngựa dồn dập, tới từ phía Bắc, tiếng chân âm ầm, chỉ nghe tiếng vó ngựa liền biết có một đội kỵ mã tới.
Sở Hoan bỗng đứng lên, Hiên Viên Thắng Tài cũng cảm thấy chuyện không ổn, sớm rút đao trong tay, nghiêm nghị hô:
- Có biến, mọi người chuẩn bị.
Binh sĩ Cận Vệ Quân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lạc đà khách cũng đều là hạng người kinh nghiệm mười phần, tiếng vó ngựa truyền đến dồn dập khác thường, hơn nữa rung động ầm ầm, mặt đất dường như run rẩy, mặc kệ người tới có phải địch nhân hay không, rõ ràng cho thấy một đội kỵ mã rất đông, ai cũng không dám xem thường, tất cả mọi người nhanh chóng bày trận, một đội cung tiễn thủ đã bày trận theo phương hướng tiếng vó ngựa truyền đền, sau lưng là đao thủ.
Chỉ trong chốc lát, mặt Bắc quả nhiên xuất hiện một đội kỵ binh, đội kỵ binh kia đều mặc trang phục lính Tây Lương, trên đầu túm lông dê tung bay, thúc ngựa lao nhanh, trong tay đều vung vẩy loan đao sáng như tuyết, người hô ngựa hý, khí thế hung hăng, nhìn mấy người nọ, quả thật hơn mấy trăm người.
Tiết Hoài An hơi biến sắc, thần sắc Sở Hoan cũng ngưng trọng.
Đây là thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, thuộc về đất phong của Hoàng Kim Na Sử tộc, lại không biết đám Tây Lương binh này có phải kỵ binh Cổ Lạp Thấm hay không? Nếu là kỵ binh Cổ Lạp Thấm,cần gì khí thế hung hăng như vậy, nhìn bọn họ xông về phía sứ đoàn, dường như thật sự tới vì sứ đoàn.
Ỷ La vốn đang nghỉ ngơi bên cạnh xe ngựa, nghe được tiếng vó ngựa, lập tức đi tới bên người Sở Hoan, mắt thấy đám kỵ binh kia tới gần, đôi mi thanh tú lập tức cau lại.
- Ỷ La, đây có phải kỵ binh Cổ Lạp Thấm hay không?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Ỷ La nhìn cờ xí bên kia, khuôn mặt bắt đầu tái nhợt, hơi gật đầu:
- Đây… đây là cờ xí của Cổ Lạp Thấm chúng ta.
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng, nếu như quả thật là kỵ binh Cổ Lạp Thấm, vấn đề đơn giản hơn rất nhiều. Cho dù bọn họ không nhận ra mình, nhưng Tháp Lan Cách của Hoàng Kim Na Sử tộc ở đây, chắc hẳn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa trên người mình còn có kim đao Ma Ha Tạng ban thưởng, ven đường đi qua, người Tây Lương nhìn thấy kim đao, liền không dám ngăn cản, đám người Cổ Lạp Thấm này đương nhiên cũng không dám.
Kỵ binh Tây Lương ghìm cương ngựa lại ở khoảng cách hơn mười thước, trong tiếng thét to, tuấn mã dừng lại, những Tây Lương binh này đều không xuống ngựa, vẫn nắm chặt loan đao, nhìn chằm chằm mọi người sứ đoàn.
Tiết Hoài An liếc Sở Hoan, ý tứ cũng rõ ràng, so với Tiết Hoài An, Sở Hoan chẳng những là Phò mã Tây Lương, hơn nữa có kim đao trên người, hắn nói chuyện trước mặt người Tây Lương, sức nặng nhiều lắm.
Sở Hoan tiến lên hai bước, chắp tay trầm giọng nói:
- Bổn quan chính là Sở Hoan Tần quốc, không biết các vị có gì chỉ giáo?
Người Tây Lương đều nhìn chằm chằm Sở Hoan tiến lên, không người đáp lại. Đúng lúc này, liền thấy một kỵ binh chậm rãi đi ra từ trong đám người, tuấn mã cao lớn, người này mặc áo giáp da trâu, mày rậm mắt to lưng hùm vai gấu, nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất nhanh nhẹn dũng mãnh, lôi sói tung bay trên mũ mềm của gã.
Sở Hoan biết rõ, chức quan cao thấp của người Tây Lương, chính là dùng bộ lông trên mũ mềm để phán đoán, Vạn phu trưởng là lông chim ưng, Thiên phu trưởng là lông sói, người đàn ông lưng hùm vai gấu này lại là mộ gã Thiên phu trưởng.
Khi Ỷ La chứng kiến Thiên phu trưởng chậm rãi đi ra từ trong đám người, khuôn mặt xuất hiện vẻ vui mừng, nhưng lập tức mặt đẹp lại tái nhợt.
Thiên phu trưởng cưỡi ngựa giương đao, tuấn mã dưới háng phát ra tiếng phì phì trong mũi, gã một mình một ngựa tiến tới, tay cầm loan đao, cưỡi ngựa vòng quanh Sở Hoan một vòng, đôi mắt dò xét Sở Hoan, lập tức quăng ánh mắt vào trong đám người, lập tức nhìn thấy Ỷ La, thần sắc trong mắt phức tạp, có yêu thương, lại có phẫn nộ, lớn tiếng nói:
- Ỷ La, muội muội của ta, chẳng lẽ ngươi đã không nhận ca ca của ngươi rồi sao?
Lời vừa nói ra, mọi người đều thất sắc.
Sở Hoan hơi kinh ngạc nhìn Thiên phu trưởng Tây Lương này, trong lúc đó nhớ tới, Ỷ la quả thực có một vị huynh trưởng đi theo Tiếu Thiên Vấn tới Tần tác chiến, hắn tuyệt đối không ngờ, Thiên phu trưởng Tây Lương trước mắt này chính là ca ca của Ỷ La?
Ỷ La sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đi ra từ trong đám người, nhìn Thiên phu trưởng, rốt cuộc nói:
- Ca ca.
Thiên phu trưởng ngắn gọn sáng tỏ, duỗi một tay ra:
- Ỷ La, theo ta về nhà.
- Về nhà?
Sở Hoan nhíu mày, thản nhiên nói:
- Về nhà ở đâu?
Thiên phu trưởng liếc Sở Hoan, cười lạnh nói:
- Ngươi là Sở Hoan, là ngươi lừa muội muội ta?
Sở Hoan tức giận trong lòng, nhưng dù sao người này cũng là anh vợ của mình, không tiện nổi giận, chỉ thản nhiên nói:
- Ỷ La là thê tử của ta, ta muốn dẫn nàng trở lại nhà chân chính.
- Trở lại Tần quốc?
Thiên phu trưởng cười lạnh nói:
- Ỷ La là muội muội của ta, nhà của nàng, tại thảo nguyên, tại Cổ Lạp Thấm, không phải Tần quốc.
Gã không để ý Sở Hoan, tay vẫn đưa ra:
- Ỷ La, lên ngựa, chúng ta đi.
Ỷ La lui về sau một bước, nhìn Thiên phu trưởng, lại nhìn Sở Hoan một chút, thần sắc đau khổ, nói:
- Ca ca, ta đã là thê tử của Sở Hoan, ta…
Thiên phu trưởng thần sắc lạnh lùng, chậm rãi thu tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn vứt bỏ Cổ Lạp Thấm, vứt bỏ người thân, rời xa quê quán? Mà hết htary chỉ vì một tên lừa đảo Tần quốc nghĩ một đằng mồm một nẻo?
- Hắn không phải kẻ lừa gạt.
Ỷ La lớn tiếng kêu lên:
- Hắn là anh hùng, là anh hùng trong lòng Ỷ La, còn là trượng phu của ta.
Thiên phu trưởng trầm giọng nói:
- Ngươi có biết, khi ta về cố hương, chuyện nghe được đầu tiên, chính là ngươi gả cho một người Tần quốc, còn muốn cùng hắn đi tới Tần quốc. Muội muội thân ái của ta, ngươi có biết lúc ta biết rõ chuyện này, lòng ta đau đớn bao nhiêu? Ngươi có biết, lòng ta đã vỡ vụn, nếu như ngươi thật sự rời đi cùng hắn, tan nát cõi lòng không chỉ ca ca của ngươi, còn có phụ thân của ngươi, còn có mẫu thân của ngươi?
Gã nắm chặt tay:
- Ngươi có nghĩ tới phụ mẫu tuổi già của ngươi hay không? Mẫu thân đáng thương của chúng ta, lúc ngươi rời đi, thậm chí cũng không tạm biệt bà, ngươi có biết, nước mắt của bà đã sắp chảy khô.
Vành mắt Ỷ La đỏ lên, run giọng nói:
- Ta thực xin lỗi họ…
- Họ không cần xin lỗi.
Thiên phu trưởng lạnh lùng nói:
- Họ cần chính là một đứa con gái, một đứa con gái có thể chiếu cố họ. Rời khỏi người Tần quốc, theo ta về nhà.
Sở Hoan đi tới trước mặt Ỷ La, thần sắc ngưng trọng nói:
- Ỷ La, ta tôn trọng lựa chọn của nàng, nếu như nàng không muốn theo ta, ta sẽ không miễn cưỡng nàng, nhưng nếu nàng quyết đụng ở cùng ta một chỗ, cho dù lực cản nào, đều do ta gánh chịu.
- Ngươi tới gánh chịu?
Thiên phu trưởng lạnh lùng nhìn Sở Hoan:
- Chỉ sợ ngươi không gánh được hậu quả. Ỷ La sẽ không đi với ngươi, nàng không có lựa chọn.
Ỷ La nhắm mắt lại, Sở Hoan nắm chặt tay nàng, cảm giác được tay nàng đang run rẩy, biết trong lòng Ỷ La đau đớn giãy dụa, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thiên phu trưởng, gằn từng chữ:
- Ngươi có thể đi rồi, ta sẽ mang theo nàng về nhà.
Thiên phu trưởng lạnh lùng cười, quay đầu ngựa lại, đi lại vài mét, giơ loan đao trong tay lên, nghiêm nghị hét to:
- Ta hỏi các ngươi, các ngươi có đồng ý xem Tháp Lan Cách của các ngươi đi tới Tần quốc?
Mấy trăm kỵ binh Tây Lương cùng kêu to:
- Không muốn, chúng ta thề sống chết lưu Tháp Lan Cách lại.
Thiên phu trưởng giương đao chỉ về phía trước:
- Các ngươi nhìn rõ ràng rồi, trước mắt các ngươi, chính là Tháp Lan Cách của các ngươi, bên cạnh nàng là người Tần quốc. Các ngươi còn nhớ hay không, trên chiến trường Tần quốc, Cổ Lạp Thấm chúng ta có bao nhiêu người chết? Hôm nay, ta dùng thân phận Cổ lạp Thấm mệnh lệnh các ngươi, nếu có người muốn mang theo Tháp Lan Cách Cổ Lạp Thấm rời khỏi đây một bước, liền dùng đao và máu của các ngươi tới nói chuyện.
Hiên Viên Thắng Tài giơ chiến đao lên, lạnh lùng nói:
- Các huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng, người Tây Lương ra tay với chúng ta, hãy để họ thấy được sự lợi hại của tinh nhuệ Đại Tần ta.
Hai bên đều chỉ đao, giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng có thể giết tới.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thiên phu trưởng, trầm giọng nói:
- Tháp Đô, nếu như ngươi muốn dùng đao và máu để giải quyết chuyện này, ta nguyện ý phụng bồi.
Lúc này Tiết Hoài An lại hơi bất an, nhân mã của Tháp Đô Cổ Lạp Thấm nhiều hơn mình, hơn nữa nhìn qua đều là kẻ thiện chiến, nếu muốn đánh nhau, hậu quả không thể lường được.
Mắt thấy sẽ tiến vào sa mạc Kim Cổ Lan, rời khỏi Tây Lương, Tiết Hoài An thật sự không thể tưởng được phút cuối cùng còn xảy ra chuyện như vậy.
Thiên phu trưởng lạnh lùng nói:
- Tây Lương chúng ta, sẽ không cho phép Tháp Lan Cách của mình trở thành thê tử của cừu nhân. Vô số dũng sĩ Cổ Lạp Thấm chết trong tay người Tần quốc, linh hồn của họ, càng không muốn chứng kiến Tháp Lan Cách của họ rơi vào tay đồ tể.
- Đồ tể?
Sở Hoan cười ha ha, cười rất lãnh khốc:
- Rốt cuộc ai là đồ tể, có lẽ các ngươi rất rõ ràng trong lòng, trận chiến này là các ngươi dẫn tới, tiếp theo đây các ngươi còn muốn dùng thân phận địch nhân đặt chân tới Đại Tần, ta có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ chết càng nhiều hơn nữa…
Thiên phu trưởng thần sắc tức giận, cướp lấy trường cung của một tên binh sĩ bên cạnh, giương cung cài tên, mũi tên nhắm ngay Sở Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.