Quyển 4 - Chương 655: Thiên Môn loạn
Sa Mạc
17/09/2013
Tiết Hoài An cùng Sở Hoan đều xuống ngựa, Tiết Hoài An tiến tới chắp tay cười nói:
- Chu Tổng đốc công vụ trong người, sao lại phiền ngài tự mình ra nghênh đón.
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Bộ Đường đại nhân khách khí rồi. Chuyến đi Tây Lương này, núi cao hiểm trở, cửu tử nhất sinh, không dối gạt Tiết Bộ Đường, hạ quan cùng lão Tướng quân một mực đều lo lắng cho các ngài. Nhận được bẩm báo, các ngài bình yên trở về, chúng ta mới thở ra nhẹ nhàng, đoán chừng có lẽ các ngài sẽ đến lúc này, hạ quan đặc biệt tới đây nghênh đón.
Tiết Hoài An cười gật đầu hỏi:
- Lão Tướng quân vẫn khỏe chứ?
Thần sắc Chu Lăng Nhạc ảm đạm xuống, thở dài khẽ nói:
- Lão Tướng quân lao lực quá độ, hai hôm trước đã té xỉu, tối qua mới tỉnh lại… !
Thần sắc của gã nhìn qua hơi ngưng trọng, Tiết Hoài An và Sở Hoan thấy trong mắt, tâm tình bắt đầu trầm trọng, biết được tình hình thân thể của Dư Bất Khuất chắc chắn rất kém.
- Trời sắp tối rồi, Bộ Đường đại nhân, Sở đại nhân, à, còn có Hiên Viên Tướng quân, mọi người vào thành trước, biết được sứ đoàn trở về, hạ quan đã chuẩn bị sẵn tiệc đón gió cho mọi người.
Chu Lăng Nhạc lại cười nói:
- Tình hình Tây Bắc, các vị đại nhân cũng đều rõ ràng, yến hội này rất đơn giản, không sánh được kinh thành, sau này các vị đại nhân chớ chê cười.
Tiết Hoài An đáp:
- Chu Tổng đốc nói đùa, lúc khó khăn, bổn quan cũng không phải người mê rượu thịt, Chu Tổng đốc bận rộn công vụ, tiệc đón gió này, không làm cũng được.
- Vậy thì không được.
Chu Lăng Nhạc cười rất ôn hòa:
- Tuy thân thể lão Tướng quân không được tốt, lại ba lần nhắn nhủ hạ quan, đợi đến lúc Bộ Đường đại nhân dẫn sứ đoàn trở về, cho dù cởi giáp đem bán, cũng phải làm tốt tiệc đón gió, rửa sạch gió bụi trên đường của sứ đoàn.
Tiết Hoài An cười nói:
- Nếu như vậy từ chối thì bất kích, cung kính không bằng tuân lệnh, chẳng qua yến hội này vẫn nên đơn giản một chút.
Chu Lăng Nhạc giơ tay lên nói:
- Mời đại nhân!
Chờ Tiết Hoài An lên ngựa, Chu Lăng Nhạc mới nói:
- Bộ Đường đại nhân, tiệc đón gió bày ở Tịch Phượng Lâu trong thành, sĩ thân tới từ các nơi, chỉ sợ hiện giờ đều chờ ở nơi này.
Tiết Hoài An nói:
- Vẫn nên đi thăm lão Tướng quân trước!
- Nên tới, nên tới!
Chu Lăng Nhạc cười nói, lập tức lên ngựa đi theo bên cạnh Tiết Hoài An, nhìn Sở Hoan vài lần, cười nói:
- Đã sớm nghe nói danh tiếng của Sở Phó sứ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Tổng đốc đại nhân quá khen, được Thánh thượng yêu mến, đi theo bên người Tiết đại nhân lịch lãm rèn luyện, quả thật là long ân của Thánh thượng!
Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:
- Thiên ân của Thánh thượng, tứ hải đều mang ơn.
- Chu đại nhân, trên đường đi, bổn quan gặp được Tây Bắc Quân, nghe nói thế cục Tây Bắc hiện giờ cũng không phải quá tốt!
Tiết Hoài An vừa đi vừa hỏi:
- Những dân chúng kia thật sự không hi vọng thái bình sao?
Chu Lăng Nhạc cười khổ nói:
- Một lời khó nói hết. Thật ra theo ý kiến của hạ quan, lưu dân thành thổ phỉ, tuy rằng đáng hận, nhưng cũng không phải họ cam nguyện thành thổ phỉ.
- Ồ?
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Chu đại nhân chỉ giáo cho?
- Đại nhân có chỗ không biết, Tây Bắc này đã chiến tranh hơn một năm, trình độ thiếu thốn vật tư thực khó tưởng tượng. Đại Tần chúng ta, Tây Bắc vốn không phải nơi sản sinh lương thực, ba Đạo Tây Bắc sản sinh khoáng sản, lương thực lại không nhiều lắm, lương thực hàng năm của ba Đạo cộng lại, thậm chí không đủ để miệng người ba Đạo Tây Bắc ăn no, còn phải mua rất nhiều lương thực từ trong quan.
Chu Lăng Nhạc thần sắc nghiêm nghị nói :
- Trong ba Đạo Tây Bắc, sản lượng lương thực của Tây Quan Đạo cao nhất, vì có thể cung ứng lương thảo cho Tây Bắc Quân, kho lúa Tây Bắc cũng chủ yếu tập trung ở Tây Quan Đạo, thế nhưng ai có thể nghĩ đến, Phong Tướng quân đột nhiên ngộ hại, người Tây Lương thừa dịp trống mà vào, tốc độ tiến binh của họ, vượt xa dự liệu của chúng ta, tất cả vật tư Tây Bắc đều rơi vào tay người Tây Lương… !
Gã lắc đầu, thở dài:
- Bắt đầu từ khi đó, lương thực là vấn đề lớn nhất Tây Bắc, chớ nói dân chúng, ngay cả tướng sĩ dốc sức liều mạng trên sa trường, cũng khó giữ được khẩu phần lương thực, đều dựa vào ý chí chống đỡ.
Tiết Hoài An hơi gật đầu.
Trên thực tế nhiều người chỉ biết Tây Bắc Quân liên tục bại lui, mất thành mất đất, không ít văn nhận mượn cơ hội công kích Tây Bắc Quân, trách cứ Tây Bắc Quân đã từng không ai sánh nổi, tự xưng là quân đoàn thiện chiến nhất Đại Tần, lúc thật sự đánh trận, lại như một đống cát vụn.
Thậm chí, nói thẳng tướng Tây Bắc Quân không có tài thống soái, cũng không có năng lực chiến đấu, đều là một đám giá áo túi cơm, hàng năm triều đình tổn hao rất nhiều bạc nuôi dưỡng Tây Bắc Quân, lúc chiến tranh lại không chịu nổi một kích.
Rất ít người nghĩ tới tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy.
Phong Hàn Tiếu ngộ hại, điều này giống như một người bị chặt đầu, lực ảnh hưởng của Phong Hàn Tiếu tại Tây Bắc Quân không phải chuyện đùa, lão ngộ hại, chẳng những đả kích hệ thống thống soái của Tây Bắc Quân, hơn nữa đả kích tinh thần đối với Tây Bắc Quân cũng không thể khinh thường.
Đã không có thống soái, hệ thống chỉ huy hỗn loạn, sĩ khí các tướng sĩ bị nhục, đã mất đi lãnh tụ tinh thần, thậm chí khiến cho lực ngưng tụ của Tây Bắc Quân sụp đổ.
Hơn nữa thiết kỵ Tây Lương đột nhiên phát động tập kích, trước đó không hề có dấu hiệu, dưới tình huống hệ thống chỉ huy Tây Bắc Quân hỗn loạn, căn bản không có khả năng điều chỉnh và phản ứng kịp thời, đối mặt với danh tướng số một Tây Lương thống soái quân đoàn kỵ binh khổng lồ, từ lúc bắt đầu đã quết định Tây Bắc Quân tuyệt đối không phải đối thủ.
Đúng như lời Chu Lăng Nhạc nói, Tây Bắc Quân có thể dựa vào nghị lực cứng rắn chống cự trong thời gian ngắn, nhưng dưới tình huống hậu cần không cách nào cung ứng kịp thời, muốn ngăn cản thiết kỵ Tây Lương thiện chiến, không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông.
- Tuy rằng triều đình vận chuyển vật tư tới đây, nhưng chẳng những số lượng xa xa không đạt được cần thiết, hơn nữa thời gian cũng rất trễ.
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Cho dù không đến kịp thời, nhưng nếu như vật tư có thể tiếp tục cung ứng, Tây Bắc cũng chưa chắc biến thành bộ dạng hiện giờ, thế nhưng… Thanh Thiên Vương làm loạn Hà Bắc, Thiên Môn Đạo náo loạn Giang Hoài, triều đình không có khả năng chuyển tất cả vật tư ở Tây Bắc, mãi đến lúc này, Tây Bắc vẫn thiếu áo thiếu lương thực. Dân chúng Tây Bắc bị người Tây Lương tàn sát vô số, thế nhưng số lượng chết đối tuyệt đối không ít … !
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Ý đại nhân là nói, lưu dân Tây Bắc làm loạn, là vì thiếu áo thiếu lương thực.
- Đây là nguyên nhân chủ yếu. Dân chúng không có lương thực, cũng không thể chờ chết đói, lại có một số kẻ bụng dạ khó lường kích động, những dân chúng kia thì hiểu cái gì, có người châm ngòi thổi gió, thì làm việc cho người ta, làm loạn khắp nơi… !
Chu Lăng Nhạc ngồi trên lưng ngựa, mặt trời ngả về Tây, đôi mắt của gã nhìn qua cũng vô cùng sầu lo:
- Tây Bắc không thể tiếp tục loạn nữa, càng không thể để cho những kẻ dụng tâm kín đáo làm loạn Tây Bắc.
Tiết Hoài An thở dài:
- Lão Tướng quân thân thể không tốt, Tây Bắc này hiện giờ còn cần nhờ vào Chu đại nhân chống đỡ.
- Không dám.
Chu lăng Nhạc vội đáp:
- Lần này quả thật sau khi nghe lão Tướng quân phân công, cho nên hạ quan mới đến thành Bắc Nguyên.
- Đúng rồi, tình hình Thiên Môn Đạo Giang Hoài thế nào rồi?
Tiết Hoài An hỏi:
- Trước khi đi, triều đình phát binh Giang Hoài, hiện giờ đã bình định hay chưa?
Tiết Hoài An tin tưởng mười phần việc bình định Thiên Môn Đạo, đế quốc sinh ra đời trong sắt và lửa, từ khi lập quốc, những nước nhỏ bị chinh phạt tiêu diệt cũng không thiếu cá lọt lưới, thường xuyên gây náo động, nhưng đều bị bình định rất nhanh.
Lần này Thiên Môn Đạo làm loạn, tuy thanh thế không nhỏ, nhưng trong mắt Tiết Hoài An, cũng giống như lần trước, sẽ bị bình định rất nhanh.
Y không hỏi thì tốt, vừa hỏi, thần sắc Chu Lăng Nhạc càng thêm ngưng trọng. Tiết Hoài An nhìn sắc mặt gã, hiểu được vài phần, cau mày nói:
- Chẳng lẽ… đám loạn phỉ kia còn chưa bị bình định?
- Bộ Đường đại nhân có chỗ không biết, Thiên Môn Đạo chẳng những không bị bình định, hơn nữa thế cục ngày càng nghiêm trọng.
Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:
- Mới tháng trước, hạ quan nhận được tin tức, yêu nhân Thiên Môn giả bộ yếu nhược, dụ địch xâm nhập, quân ta thảm bại, hao tổn vô số binh mã, hơn nữa Tổng đốc Giang Hoài Đạo Liễu Sinh Khôi bị ám sát bỏ mình!
- Cái gì?
Tiết Hoài An thần sắc đại biến, ngay cả Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài ở bên cũng biến sắc.
Chu Lăng Nhạc nghiêm nghị nói:
- Tin tức nhận được đã xác thực, Tổng đốc Giang Hoài Đạo Liễu Sinh Khôi quả thực bị ám sát bỏ mình.
- Đường đường Tổng đốc một Đạo, bị ám sát mà chết?
Tiết Hoài An cả kinh nói:
- Những người bên cạnh hắn, đều là ăn cơm trắng sao?
Đế quốc mười sáu Đạo, Tổng đốc mỗi Đạo đều là quan lớn địa phương, bên người họ đương nhiên có bảo hộ chuyên môn, muốn ám sát Tổng đốc nói dễ vậy sao, nếu không phải có thích khách nhất đẳng, lại phải có được kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu không chớ nói ám sát, ngay cả tiếp cận cũng khó.
- Thích khách bị bắt tại chỗ, kỳ thật là một tiểu thiếp bên người Liễu Sinh Khôi.
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Liễu Tổng đốc thích trăng gió, chuyện này mọi người đều biết, tiểu thiếp kia vốn là một ca nữ, cơ duyên xảo hợp bị hắn nhìn trúng, thu vào trong phủ, đó là chuyện mấy năm trước… Sau đó thẩm vấn, hóa ra tiểu thiếp kia vốn là người trong Ám Đạo Thiên Môn Đạo, Liễu Tổng đốc nhìn thấy nàng, cũng là yêu nhân Thiên Môn cẩn thận xếp đặt bẫy rập… Mấy năm trước yêu nhân Thiên Môn đã cài thích khách.
- Chúng… chúng hung ác như thế?
- Liểu Tổng đốc ngủ, nửa đêm bị chém đầu.
Chu Lăng Nhạc cười khổ nói:
- Lúc thích khách muốn thoát đi, lại trùng hợp bị phát hiện, lúc ấy thích khách muốn tự vẫn, cũng may bên người Liễu Tổng đốc cũng có cao thủ, bắt sống thích khách, trong miệng thích khách còn giấu độc dược, vốn định cắn thuốc độc tự tử, may mắn người bên cạnh Liễu Tổng đốc đề phòng chiêu này của thích khách, mới không để nàng thực hiện được, bắt sống tại chỗ. Sau này Thần Y Vệ tự mình thẩm vấn, mới lấy được khẩu cung từ trong miệng thích khách.
Tiết Hoài An kinh hồn táng đảm, năm trước y cũng vừa cưới một phòng tiểu thiếp, lúc này nghe nói Tổng đốc Giang Hoài Liễu Sinh Khôi bị tiểu thiếp bên người chặt đầu lúc ngủ, Tiết Hoài An cảm thấy cổ hơi lạnh lẽo.
Sở Hoan ở bên nhịn không được hỏi:
- Ám Đạo theo lời Tổng đốc đại nhân là có ý gì?
Chu Lăng Nhạc nói:
- Gần đây ta mới biết được, lúc trước chỉ biết Thiên Môn Đạo giỏi làm yêu pháp, lúc này mới biết, chúng cũng không phải đám ô hợp, tổ chức nghiêm mật, Thiên Môn Đạo chia làm Lục Đạo, Ám Đạo này là một trong Lục Đạo, người trong Ám Đạo làm chuyện âm thầm ám sát.
- Thì ra là thế.
Tiết Hoài An vội hỏi:
- Vậy tình hình hiện giờ thế nào?
- Thiên Môn Đạo đã đắc thế ở Giang Hoài Đạo, hơn nữa Đông Hải Đạo cũng có yêu nhân Thiên Môn phản loạn, khu vực lớn của hai Đạo, hiện giờ đều rơi vào trong tay yêu nhân Thiên Môn.
Chu Lăng Nhạc thần sắc nghiêm trọng:
- Thiên Môn Đạo chẳng những đầu độc dân chúng, hơn nữa ngay cả quân đội cũng không thiếu làm phản gia nhập Thiên Môn Đạo, khu vực Đông Nam đã không yên ổn, tinh lực triều đình hiện giờ đã đặt tới Đông Nam, một tháng trước Lôi Cô Hành Lôi Đại Tướng quân đã tới Đông Nam.
- Lôi Đại Tướng quân rời kinh rồi sao?
- Đúng vậy.
Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:
- Lôi Đại Tướng quân triệu tập Vệ Sở Quân, mặt khác còn điều Tả Hữu Vũ Vệ Quân, Tả Hữu Kỳ Lân Vệ Tứ Đại Vệ trong Thập Nhị Vệ Quân đi Đông Nam.
Thần sắc Tiết Hoài An hơi bình tĩnh lại:
- Lôi Đại Tướng quân đã tự mình xuất mã, yêu nhân Thiên Môn sẽ không càn rỡ được bao lâu.
- Yêu nhân Thiên Môn phát sinh từ Giang Hoài, căn cơ ở khu vực Đông Nam, chẳng qua nghe nói các Đạo khác đều có yêu nhân Thiên Môn đầu độc, triều đình đã truyền ý chỉ Thánh thượng, các Đạo phải nghiêm mật điều tra yêu nhân Thiên Môn, bắt được yêu nhân Thiên Môn, lập tức chém không tha.
Khuôn mặt Chu Lăng Nhạc vốn vô cùng tuấn lãng, lúc này đôi mắt lại che kín hàn quang:
- Theo hạ quang được biết, Tây Bắc cũng có tung tích yêu nhân Thiên Môn qua lại, hiện giờ Tây Bắc bất ổn, chỉ sợ sau lưng có bóng dáng của yêu nhân Thiên Môn, bổn qua không cho phép yêu nhân Thiên Môn gây sóng gió ở Tây Bắc.
- Hiện giờ trách nhiệm hộ vệ kinh thành do ai đảm nhiệm?
- Hữu Truân Vệ Vũ Dũng Tướng quân Trì Công Độ!
Chu Lăng Nhạc trả lời, giờ phút này đã sớm tiến vào thành:
- Bộ Đường đại nhân, phải chăng trước tiên sai người ai bài Công chúa nghỉ ngơi?
- Công chúa?
Tiết Hoài An khẽ giật mình.
Chu Lăng Nhạc quay đầu nhìn đôi hoa tỷ muội không xa phía sau:
- Không biết vị nào là Công chúa Tây Lương? Bộ Đường đại nhân, hẳn là nghênh đón hai Công chúa trở về từ Tây Lương?
Gã lại coi tỷ muội Trân Ni Ti trở thành Công chúa sứ đoàn nghênh đón trở về.
- Chu Tổng đốc công vụ trong người, sao lại phiền ngài tự mình ra nghênh đón.
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Bộ Đường đại nhân khách khí rồi. Chuyến đi Tây Lương này, núi cao hiểm trở, cửu tử nhất sinh, không dối gạt Tiết Bộ Đường, hạ quan cùng lão Tướng quân một mực đều lo lắng cho các ngài. Nhận được bẩm báo, các ngài bình yên trở về, chúng ta mới thở ra nhẹ nhàng, đoán chừng có lẽ các ngài sẽ đến lúc này, hạ quan đặc biệt tới đây nghênh đón.
Tiết Hoài An cười gật đầu hỏi:
- Lão Tướng quân vẫn khỏe chứ?
Thần sắc Chu Lăng Nhạc ảm đạm xuống, thở dài khẽ nói:
- Lão Tướng quân lao lực quá độ, hai hôm trước đã té xỉu, tối qua mới tỉnh lại… !
Thần sắc của gã nhìn qua hơi ngưng trọng, Tiết Hoài An và Sở Hoan thấy trong mắt, tâm tình bắt đầu trầm trọng, biết được tình hình thân thể của Dư Bất Khuất chắc chắn rất kém.
- Trời sắp tối rồi, Bộ Đường đại nhân, Sở đại nhân, à, còn có Hiên Viên Tướng quân, mọi người vào thành trước, biết được sứ đoàn trở về, hạ quan đã chuẩn bị sẵn tiệc đón gió cho mọi người.
Chu Lăng Nhạc lại cười nói:
- Tình hình Tây Bắc, các vị đại nhân cũng đều rõ ràng, yến hội này rất đơn giản, không sánh được kinh thành, sau này các vị đại nhân chớ chê cười.
Tiết Hoài An đáp:
- Chu Tổng đốc nói đùa, lúc khó khăn, bổn quan cũng không phải người mê rượu thịt, Chu Tổng đốc bận rộn công vụ, tiệc đón gió này, không làm cũng được.
- Vậy thì không được.
Chu Lăng Nhạc cười rất ôn hòa:
- Tuy thân thể lão Tướng quân không được tốt, lại ba lần nhắn nhủ hạ quan, đợi đến lúc Bộ Đường đại nhân dẫn sứ đoàn trở về, cho dù cởi giáp đem bán, cũng phải làm tốt tiệc đón gió, rửa sạch gió bụi trên đường của sứ đoàn.
Tiết Hoài An cười nói:
- Nếu như vậy từ chối thì bất kích, cung kính không bằng tuân lệnh, chẳng qua yến hội này vẫn nên đơn giản một chút.
Chu Lăng Nhạc giơ tay lên nói:
- Mời đại nhân!
Chờ Tiết Hoài An lên ngựa, Chu Lăng Nhạc mới nói:
- Bộ Đường đại nhân, tiệc đón gió bày ở Tịch Phượng Lâu trong thành, sĩ thân tới từ các nơi, chỉ sợ hiện giờ đều chờ ở nơi này.
Tiết Hoài An nói:
- Vẫn nên đi thăm lão Tướng quân trước!
- Nên tới, nên tới!
Chu Lăng Nhạc cười nói, lập tức lên ngựa đi theo bên cạnh Tiết Hoài An, nhìn Sở Hoan vài lần, cười nói:
- Đã sớm nghe nói danh tiếng của Sở Phó sứ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Tổng đốc đại nhân quá khen, được Thánh thượng yêu mến, đi theo bên người Tiết đại nhân lịch lãm rèn luyện, quả thật là long ân của Thánh thượng!
Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:
- Thiên ân của Thánh thượng, tứ hải đều mang ơn.
- Chu đại nhân, trên đường đi, bổn quan gặp được Tây Bắc Quân, nghe nói thế cục Tây Bắc hiện giờ cũng không phải quá tốt!
Tiết Hoài An vừa đi vừa hỏi:
- Những dân chúng kia thật sự không hi vọng thái bình sao?
Chu Lăng Nhạc cười khổ nói:
- Một lời khó nói hết. Thật ra theo ý kiến của hạ quan, lưu dân thành thổ phỉ, tuy rằng đáng hận, nhưng cũng không phải họ cam nguyện thành thổ phỉ.
- Ồ?
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Chu đại nhân chỉ giáo cho?
- Đại nhân có chỗ không biết, Tây Bắc này đã chiến tranh hơn một năm, trình độ thiếu thốn vật tư thực khó tưởng tượng. Đại Tần chúng ta, Tây Bắc vốn không phải nơi sản sinh lương thực, ba Đạo Tây Bắc sản sinh khoáng sản, lương thực lại không nhiều lắm, lương thực hàng năm của ba Đạo cộng lại, thậm chí không đủ để miệng người ba Đạo Tây Bắc ăn no, còn phải mua rất nhiều lương thực từ trong quan.
Chu Lăng Nhạc thần sắc nghiêm nghị nói :
- Trong ba Đạo Tây Bắc, sản lượng lương thực của Tây Quan Đạo cao nhất, vì có thể cung ứng lương thảo cho Tây Bắc Quân, kho lúa Tây Bắc cũng chủ yếu tập trung ở Tây Quan Đạo, thế nhưng ai có thể nghĩ đến, Phong Tướng quân đột nhiên ngộ hại, người Tây Lương thừa dịp trống mà vào, tốc độ tiến binh của họ, vượt xa dự liệu của chúng ta, tất cả vật tư Tây Bắc đều rơi vào tay người Tây Lương… !
Gã lắc đầu, thở dài:
- Bắt đầu từ khi đó, lương thực là vấn đề lớn nhất Tây Bắc, chớ nói dân chúng, ngay cả tướng sĩ dốc sức liều mạng trên sa trường, cũng khó giữ được khẩu phần lương thực, đều dựa vào ý chí chống đỡ.
Tiết Hoài An hơi gật đầu.
Trên thực tế nhiều người chỉ biết Tây Bắc Quân liên tục bại lui, mất thành mất đất, không ít văn nhận mượn cơ hội công kích Tây Bắc Quân, trách cứ Tây Bắc Quân đã từng không ai sánh nổi, tự xưng là quân đoàn thiện chiến nhất Đại Tần, lúc thật sự đánh trận, lại như một đống cát vụn.
Thậm chí, nói thẳng tướng Tây Bắc Quân không có tài thống soái, cũng không có năng lực chiến đấu, đều là một đám giá áo túi cơm, hàng năm triều đình tổn hao rất nhiều bạc nuôi dưỡng Tây Bắc Quân, lúc chiến tranh lại không chịu nổi một kích.
Rất ít người nghĩ tới tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy.
Phong Hàn Tiếu ngộ hại, điều này giống như một người bị chặt đầu, lực ảnh hưởng của Phong Hàn Tiếu tại Tây Bắc Quân không phải chuyện đùa, lão ngộ hại, chẳng những đả kích hệ thống thống soái của Tây Bắc Quân, hơn nữa đả kích tinh thần đối với Tây Bắc Quân cũng không thể khinh thường.
Đã không có thống soái, hệ thống chỉ huy hỗn loạn, sĩ khí các tướng sĩ bị nhục, đã mất đi lãnh tụ tinh thần, thậm chí khiến cho lực ngưng tụ của Tây Bắc Quân sụp đổ.
Hơn nữa thiết kỵ Tây Lương đột nhiên phát động tập kích, trước đó không hề có dấu hiệu, dưới tình huống hệ thống chỉ huy Tây Bắc Quân hỗn loạn, căn bản không có khả năng điều chỉnh và phản ứng kịp thời, đối mặt với danh tướng số một Tây Lương thống soái quân đoàn kỵ binh khổng lồ, từ lúc bắt đầu đã quết định Tây Bắc Quân tuyệt đối không phải đối thủ.
Đúng như lời Chu Lăng Nhạc nói, Tây Bắc Quân có thể dựa vào nghị lực cứng rắn chống cự trong thời gian ngắn, nhưng dưới tình huống hậu cần không cách nào cung ứng kịp thời, muốn ngăn cản thiết kỵ Tây Lương thiện chiến, không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông.
- Tuy rằng triều đình vận chuyển vật tư tới đây, nhưng chẳng những số lượng xa xa không đạt được cần thiết, hơn nữa thời gian cũng rất trễ.
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Cho dù không đến kịp thời, nhưng nếu như vật tư có thể tiếp tục cung ứng, Tây Bắc cũng chưa chắc biến thành bộ dạng hiện giờ, thế nhưng… Thanh Thiên Vương làm loạn Hà Bắc, Thiên Môn Đạo náo loạn Giang Hoài, triều đình không có khả năng chuyển tất cả vật tư ở Tây Bắc, mãi đến lúc này, Tây Bắc vẫn thiếu áo thiếu lương thực. Dân chúng Tây Bắc bị người Tây Lương tàn sát vô số, thế nhưng số lượng chết đối tuyệt đối không ít … !
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Ý đại nhân là nói, lưu dân Tây Bắc làm loạn, là vì thiếu áo thiếu lương thực.
- Đây là nguyên nhân chủ yếu. Dân chúng không có lương thực, cũng không thể chờ chết đói, lại có một số kẻ bụng dạ khó lường kích động, những dân chúng kia thì hiểu cái gì, có người châm ngòi thổi gió, thì làm việc cho người ta, làm loạn khắp nơi… !
Chu Lăng Nhạc ngồi trên lưng ngựa, mặt trời ngả về Tây, đôi mắt của gã nhìn qua cũng vô cùng sầu lo:
- Tây Bắc không thể tiếp tục loạn nữa, càng không thể để cho những kẻ dụng tâm kín đáo làm loạn Tây Bắc.
Tiết Hoài An thở dài:
- Lão Tướng quân thân thể không tốt, Tây Bắc này hiện giờ còn cần nhờ vào Chu đại nhân chống đỡ.
- Không dám.
Chu lăng Nhạc vội đáp:
- Lần này quả thật sau khi nghe lão Tướng quân phân công, cho nên hạ quan mới đến thành Bắc Nguyên.
- Đúng rồi, tình hình Thiên Môn Đạo Giang Hoài thế nào rồi?
Tiết Hoài An hỏi:
- Trước khi đi, triều đình phát binh Giang Hoài, hiện giờ đã bình định hay chưa?
Tiết Hoài An tin tưởng mười phần việc bình định Thiên Môn Đạo, đế quốc sinh ra đời trong sắt và lửa, từ khi lập quốc, những nước nhỏ bị chinh phạt tiêu diệt cũng không thiếu cá lọt lưới, thường xuyên gây náo động, nhưng đều bị bình định rất nhanh.
Lần này Thiên Môn Đạo làm loạn, tuy thanh thế không nhỏ, nhưng trong mắt Tiết Hoài An, cũng giống như lần trước, sẽ bị bình định rất nhanh.
Y không hỏi thì tốt, vừa hỏi, thần sắc Chu Lăng Nhạc càng thêm ngưng trọng. Tiết Hoài An nhìn sắc mặt gã, hiểu được vài phần, cau mày nói:
- Chẳng lẽ… đám loạn phỉ kia còn chưa bị bình định?
- Bộ Đường đại nhân có chỗ không biết, Thiên Môn Đạo chẳng những không bị bình định, hơn nữa thế cục ngày càng nghiêm trọng.
Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:
- Mới tháng trước, hạ quan nhận được tin tức, yêu nhân Thiên Môn giả bộ yếu nhược, dụ địch xâm nhập, quân ta thảm bại, hao tổn vô số binh mã, hơn nữa Tổng đốc Giang Hoài Đạo Liễu Sinh Khôi bị ám sát bỏ mình!
- Cái gì?
Tiết Hoài An thần sắc đại biến, ngay cả Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài ở bên cũng biến sắc.
Chu Lăng Nhạc nghiêm nghị nói:
- Tin tức nhận được đã xác thực, Tổng đốc Giang Hoài Đạo Liễu Sinh Khôi quả thực bị ám sát bỏ mình.
- Đường đường Tổng đốc một Đạo, bị ám sát mà chết?
Tiết Hoài An cả kinh nói:
- Những người bên cạnh hắn, đều là ăn cơm trắng sao?
Đế quốc mười sáu Đạo, Tổng đốc mỗi Đạo đều là quan lớn địa phương, bên người họ đương nhiên có bảo hộ chuyên môn, muốn ám sát Tổng đốc nói dễ vậy sao, nếu không phải có thích khách nhất đẳng, lại phải có được kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu không chớ nói ám sát, ngay cả tiếp cận cũng khó.
- Thích khách bị bắt tại chỗ, kỳ thật là một tiểu thiếp bên người Liễu Sinh Khôi.
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Liễu Tổng đốc thích trăng gió, chuyện này mọi người đều biết, tiểu thiếp kia vốn là một ca nữ, cơ duyên xảo hợp bị hắn nhìn trúng, thu vào trong phủ, đó là chuyện mấy năm trước… Sau đó thẩm vấn, hóa ra tiểu thiếp kia vốn là người trong Ám Đạo Thiên Môn Đạo, Liễu Tổng đốc nhìn thấy nàng, cũng là yêu nhân Thiên Môn cẩn thận xếp đặt bẫy rập… Mấy năm trước yêu nhân Thiên Môn đã cài thích khách.
- Chúng… chúng hung ác như thế?
- Liểu Tổng đốc ngủ, nửa đêm bị chém đầu.
Chu Lăng Nhạc cười khổ nói:
- Lúc thích khách muốn thoát đi, lại trùng hợp bị phát hiện, lúc ấy thích khách muốn tự vẫn, cũng may bên người Liễu Tổng đốc cũng có cao thủ, bắt sống thích khách, trong miệng thích khách còn giấu độc dược, vốn định cắn thuốc độc tự tử, may mắn người bên cạnh Liễu Tổng đốc đề phòng chiêu này của thích khách, mới không để nàng thực hiện được, bắt sống tại chỗ. Sau này Thần Y Vệ tự mình thẩm vấn, mới lấy được khẩu cung từ trong miệng thích khách.
Tiết Hoài An kinh hồn táng đảm, năm trước y cũng vừa cưới một phòng tiểu thiếp, lúc này nghe nói Tổng đốc Giang Hoài Liễu Sinh Khôi bị tiểu thiếp bên người chặt đầu lúc ngủ, Tiết Hoài An cảm thấy cổ hơi lạnh lẽo.
Sở Hoan ở bên nhịn không được hỏi:
- Ám Đạo theo lời Tổng đốc đại nhân là có ý gì?
Chu Lăng Nhạc nói:
- Gần đây ta mới biết được, lúc trước chỉ biết Thiên Môn Đạo giỏi làm yêu pháp, lúc này mới biết, chúng cũng không phải đám ô hợp, tổ chức nghiêm mật, Thiên Môn Đạo chia làm Lục Đạo, Ám Đạo này là một trong Lục Đạo, người trong Ám Đạo làm chuyện âm thầm ám sát.
- Thì ra là thế.
Tiết Hoài An vội hỏi:
- Vậy tình hình hiện giờ thế nào?
- Thiên Môn Đạo đã đắc thế ở Giang Hoài Đạo, hơn nữa Đông Hải Đạo cũng có yêu nhân Thiên Môn phản loạn, khu vực lớn của hai Đạo, hiện giờ đều rơi vào trong tay yêu nhân Thiên Môn.
Chu Lăng Nhạc thần sắc nghiêm trọng:
- Thiên Môn Đạo chẳng những đầu độc dân chúng, hơn nữa ngay cả quân đội cũng không thiếu làm phản gia nhập Thiên Môn Đạo, khu vực Đông Nam đã không yên ổn, tinh lực triều đình hiện giờ đã đặt tới Đông Nam, một tháng trước Lôi Cô Hành Lôi Đại Tướng quân đã tới Đông Nam.
- Lôi Đại Tướng quân rời kinh rồi sao?
- Đúng vậy.
Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:
- Lôi Đại Tướng quân triệu tập Vệ Sở Quân, mặt khác còn điều Tả Hữu Vũ Vệ Quân, Tả Hữu Kỳ Lân Vệ Tứ Đại Vệ trong Thập Nhị Vệ Quân đi Đông Nam.
Thần sắc Tiết Hoài An hơi bình tĩnh lại:
- Lôi Đại Tướng quân đã tự mình xuất mã, yêu nhân Thiên Môn sẽ không càn rỡ được bao lâu.
- Yêu nhân Thiên Môn phát sinh từ Giang Hoài, căn cơ ở khu vực Đông Nam, chẳng qua nghe nói các Đạo khác đều có yêu nhân Thiên Môn đầu độc, triều đình đã truyền ý chỉ Thánh thượng, các Đạo phải nghiêm mật điều tra yêu nhân Thiên Môn, bắt được yêu nhân Thiên Môn, lập tức chém không tha.
Khuôn mặt Chu Lăng Nhạc vốn vô cùng tuấn lãng, lúc này đôi mắt lại che kín hàn quang:
- Theo hạ quang được biết, Tây Bắc cũng có tung tích yêu nhân Thiên Môn qua lại, hiện giờ Tây Bắc bất ổn, chỉ sợ sau lưng có bóng dáng của yêu nhân Thiên Môn, bổn qua không cho phép yêu nhân Thiên Môn gây sóng gió ở Tây Bắc.
- Hiện giờ trách nhiệm hộ vệ kinh thành do ai đảm nhiệm?
- Hữu Truân Vệ Vũ Dũng Tướng quân Trì Công Độ!
Chu Lăng Nhạc trả lời, giờ phút này đã sớm tiến vào thành:
- Bộ Đường đại nhân, phải chăng trước tiên sai người ai bài Công chúa nghỉ ngơi?
- Công chúa?
Tiết Hoài An khẽ giật mình.
Chu Lăng Nhạc quay đầu nhìn đôi hoa tỷ muội không xa phía sau:
- Không biết vị nào là Công chúa Tây Lương? Bộ Đường đại nhân, hẳn là nghênh đón hai Công chúa trở về từ Tây Lương?
Gã lại coi tỷ muội Trân Ni Ti trở thành Công chúa sứ đoàn nghênh đón trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.