Quyển 3 - Chương 387: Thuận ý mà làm
Sa Mạc
21/04/2013
Sở Hoan sửng sốt, nghiêng đầu đi, thấy Lăng Sương đứng bên cạnh, đôi mắt mở thật to, tràn đầy ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- “Kê sơn cửu cảnh đồ, đó là thứ gì?
Lăng Sương hiển nhiên phát giác mình thất thố, giọng nói nhỏ xuống, vội nói:
- Lão gia, nô tì… nô tì nói lỡ, nô tì nhìn thấy bức họa này… bức họa này như là ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’, cho nên… !
- Không sao!
Sở Hoan lắc đầu, cuộn tròn bức họa lại, lúc này trong phòng đã thắp đèn dầu, dưới ngọn đèn dấu, bức họa này có vẻ cổ xưa, Sở Hoan thấp giọng hỏi:
- Cô từng thấy bức họa này sao?
Lăng Sương nói:
- Trước kia từng thấy đồ giả, đây là ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’ của Cố Khải Chi, nếu như là thật, giá trị liên thành!
- Cố Khải Chi?
Sở Hoan cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, lập tức nhớ lại, Cố Khải Chi có một bức họa khác rất nổi tiếng, đó là ‘Lạc Thần phú đồ’, hóa ra không ngờ bức họa này cũng sinh ra từ Cố Khải Chi.
Lúc trước Sở Hoan nhìn bức họa này, thường thường không có gì lạ, lúc này nghe là tác phẩm Cố Khải Chi vẽ, như vậy tất không phải vật phàm, hỏi:
- Lăng Sương, tranh này có tên là gì?
Lăng Sương liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan thật lòng thỉnh giáo, lúc này mới nhẹ giọng giải thích:
- Nghe nói Cố Khải Chi từng du lãm sông nói, vô cùng thích thú cảnh đẹp chín nơi, nhưng cảnh sắc chín nơi nay phân ra chín chỗ, sau đó Cố Khải Chi nảy ra ý định, dĩ nhiên dung nhập chín cảnh sắc này vào trong một bức tranh, gọi là ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’.
Lăng Sương hiển nhiên rất có nghiên cứu đối với bức họa, duỗi ngón tay ra, chỉ vào góc nói:
- Đây là một cảnh trong đó, bức đồ này có một chỗ kỳ quái, đó là nhìn lướt qua, bình thường không cí gì lạ, nhưng nếu che tám chỗ khác lại, nhìn một cảnh sắc, thì vô cùng kinh diễm.
Sở Hoan rất hứng thú, đặt lên bàn, gọi Lăng Sương cùng che tám chỗ khác, trong nhất thời hai người tụ lại một chỗ, chỉ vì thưởng thức tác phẩm, nhưng không phát hiện dựa vào rất gần. Dưới sự trợ giúp của Lăng Sương, chín cảnh sắc đều được xem một lần, tuy rằng Sở Hoan không hiểu vẽ tranh, nhưng nhìn mỗi cảnh sắc, quả nhiên vô cùng kinh diễm, không kìm nổi lòng vỗ vai Lăng Sương nói:
- Lăng Sương, cô thật là lợi hại, nếu không phải cô, ta cũng chỉ nghĩ rằng đây là một bức họa bình thường, ha ha ha, không trong nghề không hiểu nghề đó, có cô ở bên, ta quả thật hiểu được xem họa thế nào.
Hắn nói vài câu, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, lập tức cảm giác không đúng, quay đầu lại, thấy một tay mình khoác lên vai Lăng Sương, Lăng Sương lại cúi đầu, gương mặt tuyết trắng ửng đỏ, có vẻ bất an. Sở Hoan kinh sợ tỉnh lại, giật mình kinh hãi, thầm mắng mình hưng trí không giữ được thái độ đúng mực, vội vàng thu tay lại, hơi lúng túng nói:
- Lăng Sương, ta… cô không nên phiền lòng, ta không có ý định đó… !
Người thời nay không giống thời đó, có câu gọi nam nữ trao nhận không rõ, tuy rằng Lăng Sương xuất thân thanh lâu, nhưng là một cô nương thân thể trogn sạch, trong lúc vô ý mình chạm vào thân thể, mình thì không sao cả, nhưng đối với Lăng Sương nhiều ít lại hơi không tôn trọng.
Trong đầu Sở Hoan tất nhiên không có suy nghi chủ tử nô tì gì, hắn tư tưởng theo quán tính, vốn là mỗi người tôn trọng lẫn nhau, đây là ngày đầu tiên Lăng Sương vào ở, mình có hoài nghi động tay động chân, điều này khiến Sở Hoan quả thật xấu hổ trong lòng.
Lăng Sương thấy Sở Hoan thần sắc xấu hổ, quả nhiên là vô tâm, chẳng biết tại sao, trong lòng Lăng Sương lại hơi xấu hổ, trái lại cảm thấy Sở Hoan có lòng khoác vai mình, đó dường như còn tốt hơn một chút.
- Lão gia, ngài… ngài đừng nói vậy.
Dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt thanh tú của Lăng Sương đỏ ửng, đôi mắt long lanh như nước dường như cũng muốn rơi lệ:
- Ngài là ân nhân cứu mạng của Lăng Sương, Lăng Sương… Lăng Sương thầm nghĩ về sau báo đáp ngài thật tốt, chỉ cần lão gia không chê Lăng Sương, Lăng Sương nguyện ý đi theo bên người lão gia.
Sở Hoan hoảng sợ, thầm nghĩ cô muốn đi theo bên cạnh ta, Tề Vương Doanh Nhân không thể không muốn mạng ta, vội vàng khoát tay nói:
- Điều này… điều này không được… !
Lá gan hắn vốn rất lớn, nhưng lúc này dưới ngọn đèn, trước mắt một cô nương trong sáng như vậy, hơn nữa trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, trái lại khiến Sở Hoan cảm thấy không thích ứng.
Thân thể mềm mại của Lăng Sương hơi chấn động, giọng nói hơi run:
- Lão gia nói, Lăng Sương… Lăng Sương không thể ở lại bên người lão gia?
Sắc mặt nàng mới rồi còn đỏ ứng, lúc này lại hơi tái nhợt.
Sở Hoan thấy thế, hiểu được, Lăng Sương cho rằng mình sẽ đưa nàng rời đi, lắc đầu nói:
- Lăng Sương, cô cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra chuyện không giống cô nghĩ.
Hắn dừng một chút, thở dài:
- Lăng Sương, cô không cần cố gánh nặng, lại càng không nên cảm thấy ta giúp cô, cô phải báo đáp lại, điều này không nên trở thành gánh nặng của cô.
Lăng Sương khẽ cắn răng, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Lão gia, thật ra… thật ra cũng không phải Lăng Sương chỉ là muốn báo đáp ân đức của ngài, mà là… mà là… !
Nàng cúi đầu, không dám nói ra lời nào.
Sở Hoan gãi thái dương, thấp giọng nói:
- Lăng Sương, cô có gì cứ nói, trước mặt ta, không cần e dè.
Lăng Sương không ngẩng đầu, chỉ nói bằng âm thanh cực thấp:
- Lăng Sương... Lăng Sương không chỉ muốn báo đáp ngài, Lăng Sương ở lại bên cạnh ngài, cũng là… cũng là vì thích ở lại bên ngài… !
Nàng nói xong lời cuối cùng, giọng đã yếu như muỗi kêu.
Cho dù Sở Hoan có ngu, nhưng từ vẻ mặt và giọng nói của Lăng Sương, tất nhiên cũng cảm giác được cái gì, giật mình trong lòng: “Không phải cô gái này coi trọng mình chứ?”
Có lẽ hắn có thể phát sinh tình cảm với rất nhiều nữ nhân, nhưng trong thiên hạ này, chỉ có nữ nhân này hắn không thể chạm đến.
- Lăng Sương, điều này… cô ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm.
Sở Hoan nhíu mày:
- Vừa rồi ta không cẩn thận, cũng không phải cố ý.
Lăng Sương liếc trộm Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan nhíu mày, trong lòng trầm xuống, cắn môi đỏ mọng, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia, Lăng Sương tới nơi này, có phải khiến ngài rất khó khăn hay không?
Nàng ngẩng đầu, nhìn Sở Hoan, vẻ mặt trở nên vô cùng kiên quyết:
- Nếu Lăng Sương ở nơi này gây thêm phiền toái cho lão gia, như vậy Lăng Sương sẽ lập tức rời đi.
Sở Hoan biết nữ tử này vô cùng kiên nghị, hơn nữa giỏi về xét lời theo sắc mặt, mình hơi có dị sắc, sẽ bị nàng nhìn ra đầu mối, cười khổ nói:
- Lăng Sương, cô ở chỗ này của ta, ta cầu còn không được, sao lại nói tăng thêm phiền toái cho ta.
Lăng Sương mở trừng hai mắt, thật ra hiện giờ nàng cũng không hiểu thấu tâm tư Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy… Lão gia thích Lăng Sương lưu lại sao?
- Đương nhiên.
Sở Hoan gật đầu, nhưng cảm thấy trả lời như vậy dường như hơi không ổn, trong nhất thời quả thật hơi rối lòng, sớm biết Lăng Sương vào ở chắc chắn bất ổn, hiện giờ quả nhiên.
Lăng Sương cười nói tự nhiên, mắt như trăng khuyết:
- Lão gia, ngài yên tâm, sau này Lăng Sương biết phải làm sao, tuyệt đối sẽ không tăng thêm phiền toái cho ngài.
Dường như nghĩ tới cái gì, nàng nói:
- Lão gia, nô tì đi nấu nước nóng cho ngài, để ngài dùng tắm rửa.
Sở Hoan vội đáp:
- Không cần không cần, ta tự mình tới.
Hắn lập tức chỉ vào bức họa kia nói:
- Lăng Sương, cô nói bức họa này là thật hay giả?
Lăng Sương tiến tới, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Nô tì nhìn không ra, nhưng trang giấy như vậy, đúng là thời điểm Đông Tấn mới có, trước kia nô tì nhìn thấy đồ giả vài lần, cũng không biết chính phẩm là dạng gì nữa, nhưng đường cong của bức họa này rất lưu loát, hơn nữa đúng là bức họa truyền lưu từ thời Đông Tấn, cho dù là đồ giả, cũng là đồ giả bắt đầu truyền lưu từ thời Đông Tấn, nô tì cảm thấy cũng có thể rất quý trọng.
Nàng dừng một chút, hai mắt như nước, lộ ra vẻ tinh minh:
- Chẳng qua nô tì cảm thấy, người thật sự cất giữ bức họa như vậy, không phải người không biết thật giả, nếu như là một đồ giả, như thế nào lại truyền lưu từ thời Đông Tấn đến nay?
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Nếu nói như vậy, bức ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’ này có thể là hàng thật?
Lăng Sương gật đầu:
- Tuy rằng nô tì không thể xác định, nhưng chín phần mười là đồ thật.
Nàng dừng một chút, thêm vào một câu:
- Nếu bức họa này là đồ thật, như vậy giá trị liên thành!
Sở Hoan nhíu mày, nhưng trong lòng lại hơi khiếp sợ, lúc này hắn đã có vài phần khẳng định bức họa này là thật, dù sao cũng là Phùng Nguyên Phá Hà Tây Đạo tặng, gã làm Tổng đốc một Đạo, chắc không đến mức tặng một đồ giả.
Tuy nhiên mình chỉ là Chủ Sự Hộ Bộ, Phùng Nguyên Phá lại tặng hậu lễ như thế, ra tay thật quá mức hào phóng, đối với mình còn nhưu thế, như vậy lễ vật cho Hồ Bất Phàm, lại không dám tưởng tượng rồi.
Phùng Nguyên Phá chuẩn bị ở Hộ Bộ, đương nhiên không có lý do, Sở Hoan biết, gã mở đường ở Hộ Bộ, mục đích cuối cùng, vẫn là vì thuận lợi xây dựng chợ mậu dịch Bắc Cương, như vậy xem, chợ mậu dịch Bắc Cương đối với Phùng Nguyên Phá mà nói, tương đối trọng yếu.
Lăng Sương chọn phòng, cách chỗ Sở Hoan ở cũng không xa, Sở Hoan cũng không nói gì thêm, chỉ cần không phải ở cùng một phòng, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
Sở Hoan cũng rõ ràng, dàn xếp Lăng Sương ở trong này, chỉ sợ Doanh Nhân nhớ tới bên này, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ tới cửa. Hắn đoán cũng không sai, hai ngày sau khi Lăng Sương vào ở, lúc hoàng hôn, trở lại trong phủ, hắn lại phát hiện cửa phủ mở khác thường, không ngờ ngoài cửa có hai gã nô phó trông coi, xem cách ăn mặc của nô phó, nhìn thân thủ kia, tuyệt đối là cứng rắn, Tôn Đức Thắng đứng ngay ở bên cửa chính, vẫn mặc áo gấm dính chòm râu, nhìn thấy Sở Hoan trở về, cười tủm tỉm chào đón, thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, điện hạ vừa mới tới đây!
Sở Hoan vội tới chính đường, Tôn Đức Thắng ở bên cạnh nói nhỏ:
- Mạc cô nương đang hầu hạ, chúng ta xem trước động tĩnh một chút, trước tiên không nên quấy rầy!
Sở Hoan gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Tôn tiên sinh, hôm nay điện hạ có nói rõ ràng chân tướng sự tình hay không?
Hắn cảm thấy, sớm nói rõ ràng tình hình với Lăng Sương, mình ở giữa cũng không cần khó xử như thế.
Tôn Đức Thắng vội đáp:
- Điều này không thể được, thời cơ chưa thành thục. Điện hạ đã nói, muốn cho Mạc cô nương thật sự thích con người ngài, nếu để lộ thân phận nhanh như vậy, sau này ngài không thể phán đoán Mạc cô nương có thật lòng thích ngài hay không.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Nói như vậy, điện hạ muốn chơi chân tình?
- Không phải chơi.
Tôn Đức Thắng nói:
- Điện hạ thật lòng thích Mạc cô nương, cho nên ngài cũng hi vọng Mạc cô nương thật lòng thích ngài, điện hạ nói, đây là… đây là lưỡng tình tương duyệt!
Gã là một thái giám, nói đến chuyện nam nữ này, dường như cũng hăng say.
Sở Hoan dừng bước lại nói:
- Như vậy đi, nếu điện hạ ở bên trong, trước tiên ta không quấy rầy, buổi tối ăn cơm ở nơi này, ta đi mua một ít thức ăn về.
- Không cần.
Tôn Đức Thắng nói:
- Điện hạ muốn tới phủ Thái Tử dự tiệc, điện hạ nói, buổi tối để ngươi đi cùng, không cần vất vả nữa.
- Đi phủ Thái Tử?
- Đúng!
Tôn Đức Thắng gật đầu, hai người nói chuyện thêm, tới gần chính đường, cũng không dám tới quá gần, nhưng phát hiện trong đường hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động.
Cũng không biết qua bao lâu, mới thấy Doanh Nhân mặc áo gấm đi ra, hôm nay vì đến thăm Lăng Sương, Doanh Nhân hiển nhiên tốn một phen tâm tư, ăn mặc cực kỳ tuấn lãng, phong thần tuấn nhã, nhưng lúc đi ra, khuôn mặt lại mang theo vài phần xấu hổ, nhìn thấy Sở Hoan, mày giãn ra, lộ ra nụ cười, bước nhanh tới, Lăng Sương bên kia cũng tiễn ra cửa, nhìn thấy Sở Hoan, lập tức nói:
- Lão gia, Từ công tử tới tìm ngài!
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: “Tới tìm ta cái gì, là tới tìm cô”. Hắn chắp tay cười nói:
- Từ công tử!
- Sở huynh Sở huynh!
Doanh Nhân giả vờ chắp tay, quay đầu lại chắp tay với Lăng Sương, ra vẻ nhã nhặn:
- Cô nương, thật sự quấy rầy, nếu như có chút thất lễ, kính xin thông cảm nhiều hơn!
Sở Hoan thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ở trong phòng, ngươi đã thất lễ với Lăng Sương?”
Liền thấy Lăng Sương cười tự nhiên nói:
- Từ công tử khách khí, ngài là khách quý của lão gia, chính là khách quý của Sở phủ chúng ta, hơn nữa ngài từng… ngài từng trợ giúp tiểu nữ tử, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, ghi nhớ trong lòng!
Doanh Nhân cười ha ha nói:
- Cô nương, ta ở kinh thành có chút quan hệ, về sau nếu cô cần gì, cứ việc nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp cô. Ồ, ta cùng Sở huynh là bạn tốt, về sau nói không chừng thường xuyên qua thăm, cô nương thích trang sức không? Hoặc là son bột? Ồ, bằng không bên kia ta có chút điểm tâm tốt nhất, lần sau mang tới cho cô. Ồ, cô nương mặc bộ đồ này rất đẹp, lần sau tới đây, ta sẽ mang cho cô vài bộ quần áo tốt nhất… !
Gã xuất thân quý giá, cũng không biết biểu đạt tình yêu của mình thến ào, chỉ cảm thấy cung cấp một số vật chất nhu cầu cho người mình thích, là có thể biểu đạt tình cảm của mình ra, những lời này xuất phát từ trong lòng gã, trong mắt Lăng Sương, lại cảm thấy hết sức buồn cười, môi đỏ mọng khẽ cười rộ lên, nụ cười kia xinh đẹp tuyệt trần, rơi vào mắt Doanh Nhân, còn tưởng rằng Lăng Sương sinh ra thiện cảo với mình, lúc trước ra cửa thần sắc xấu hổ, lúc này lại khua tay múa chân vui sướng:
- Ha ha, xem ra cô nương thích, tốt lắm, chuyện này ta nhất định đi làm!
Lăng Sương nhẹ nhàng thi lễ, lui trở về phòng, lúc này Doanh Nhân mới ghé sát vào Sở Hoan, nhẹ giọng thở dài:
- Lăng Sương cô nương thật là kỳ quái, vừa rồi ở trong phòng, ta hỏi một chút, nàng lại không thể nói hai câu, hiện giờ chờ ta đi ra, nàng lại đột nhiên biểu lộ cõi lòng, tâm tư phụ nữ thật là khó đoán, ồ, Sở Hoan, ngươi thấy Lăng Sương cô nương rất có thiện cảm với ta đúng không?
Sở Hoan lại cười nói:
- Nhất định là có!
Thiện cảm chắc chắn vẫn có một chút, nhưng Sở Hoan không dám khẳng định Lăng Sương có tình cảm nam nữ với Doanh Nhân hay không.
Doanh Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, kéo tay Sở Hoan nói:
- Sắc trời không còn sớm, trước tiên cùng ta qua bên kia, đừng để Thái… !
Gã thấp giọng:
- Đừng để cho Thái Tử ca ca chờ sốt ruột!
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Điện hạ tới phủ Thái Tử, tiểu thần… Tiểu thần đi cùng không thích hợp lắm thì phải?
- Không có gì không thích hợp.
Doanh Nhân nói:
- Có đôi khi huynh ấy nói một số điều ta nghe không hiểu rõ, ngươi đi với ta, ta nghe không hiểu, có lẽ ngươi nghe hiểu được, đi thôi, không nên chậm trễ nữa!
Doanh Nhân quả thật tràn đầy tín nhiệm đối với Sở Hoan, ngồi cùng xe, lên xe ngựa, Doanh Nhân vội vàng hỏi han:
- Sở Hoan, ta nghe nói ngươi đánh người ở Hộ Bộ?
Sở Hoan ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Chuyện này đã truyền ra ngoài sao?
Doanh Nhân cười ha ha nói:
- Sở Hoan, ngươi có biết, trong kinh ai linh thông nhất?
Sở Hoan lắc đầu.
- Không phải Môn Hạ Tỉnh, không phải Trung Thư Tỉnh, càng không phải Thượng Thư Tỉnh.
Doanh Nhân lại cười nói:
- Tin tức linh thông nhất, là các thái giám và cung nữ trong Nội Thị Tỉnh, phàm là trong kinh thành có chuyện gì, không cần bao lâu sẽ có thể truyền ra từ miệng bọn họ, Tôn Đức Thắng chính là lỗ tai của bổn vương, đừng xem bổn vương ở trong cung, chuyện ngoài cung, bổn vương cũng rõ ràng.
Sở Hoan cười nói:
- Điện hạ anh minh.
- Đừng có anh minh không anh minh.
Doanh Nhân ghé sát vào, thấp giọng nói:
- Sở Hoan, không phải ngươi nói chúng ta hắn là giấu tài, không tranh giành mà tranh giành sao? Như thế nào ngươi lại gây ra chuyện ở Hộ Bộ, chẳng những ngươi đánh Đậu Dịch, hơn nữa bức hắn rời đi, đây không phải gây thù cho mình sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Điện hạ cho rằng ta nghĩ vậy sao?
- Vậy… Ngươi không nghĩ vậy, vì sao làm như vậy?
- Điện hạ, cả gan hỏi một câu, trước kia ngài có từng thấy võ quan vào Hộ Bộ?
Sở Hoan chăm chú nhìn Doanh Nhân hỏi:
- Thánh thượng anh minh cơ trí, đưa một người luyện võ như ta vào Hộ Bộ, chẳng lẽ ngài cảm thấy chỉ là hưng trí nhất thời?
Doanh Nhân gãi đầu, nghi ngờ nói:
- Không rõ.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Người luyện võ, nhận chức văn, tác dụng không cần nói, chính là muốn võ đoán. Thánh thượng cơ trí, điều ta vào Hộ Bộ, thật ra chính là muốn cho ta trình diễn vai võ hành ở Hộ Bộ, để cho ta náo loạn một phen ở Hộ Bộ, nếu không thì không cần phải sắp xếp như thế. Nếu ta thành thật làm việc ở Hộ Bộ, không ngoài một tháng, chắc chắn bị điều khỏi Hộ Bộ, không được trọng dụng!
Hắn cười khổ nói:
- Ta gây sức ép ở Hộ Bộ, chẳng qua làm theo ý tứ của Thánh thượng mà thôi!
- Là… Là phụ hoàng hạ mật chỉ với ngươi?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ý chỉ như vậy, Thánh thượng sẽ không hạ, sẽ để tự mình lĩnh ngộ, nếu không có cách nào lĩnh ngộ, thì không sứng làm chuyện như vậy cho Thánh thượng!
Doanh Nhân nhíu mày, khó hiểu nói:
- Thật ra bổn vương cũng rất kỳ quái, ngươi là một võ tướng, nên phong ngươi làm võ quan mới đúng, lại phong ngươi đến Hộ Bộ, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Gã thầm nghĩ một chút nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao phụ hoàng muốn làm như vậy? Vì sao ngài muốn ngươi gây chiến ở Hộ Bộ?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Lòng Thánh nhưu biển, điểm này, vi thần không cần nghĩ, cũng không thể nghĩ, chỉ cần tận tâm làm việc thôi.
Doanh Nhân hiểu được, nói:
- Bổn vương kỳ quái, ngươi mới vào Hộ Bộ, không có khả năng không giữ chừng mực như vậy, hóa ra ngươi đoán được ý tứ phụ hoàng.
Gã dựa vào thùng xe, buồn bực nói:
- Chỉ là vì sao phụ hoàng phải làm như vậy? Hộ Bộ là nơi tiền lương của Đại Tần ta, vì sao phụ hoàng muốn ngươi gây sóng gió ở Hộ Bộ? Sở Hoan, ngươi cũng không nên đoán sai tâm tư phụ hoàng.
- Sẽ không.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Nếu đoán sai, hiện giờ thần đã bị đuổi ra khỏi Hộ Bộ, thậm chí đầu đã rơi xuống đất.
- “Kê sơn cửu cảnh đồ, đó là thứ gì?
Lăng Sương hiển nhiên phát giác mình thất thố, giọng nói nhỏ xuống, vội nói:
- Lão gia, nô tì… nô tì nói lỡ, nô tì nhìn thấy bức họa này… bức họa này như là ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’, cho nên… !
- Không sao!
Sở Hoan lắc đầu, cuộn tròn bức họa lại, lúc này trong phòng đã thắp đèn dầu, dưới ngọn đèn dấu, bức họa này có vẻ cổ xưa, Sở Hoan thấp giọng hỏi:
- Cô từng thấy bức họa này sao?
Lăng Sương nói:
- Trước kia từng thấy đồ giả, đây là ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’ của Cố Khải Chi, nếu như là thật, giá trị liên thành!
- Cố Khải Chi?
Sở Hoan cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, lập tức nhớ lại, Cố Khải Chi có một bức họa khác rất nổi tiếng, đó là ‘Lạc Thần phú đồ’, hóa ra không ngờ bức họa này cũng sinh ra từ Cố Khải Chi.
Lúc trước Sở Hoan nhìn bức họa này, thường thường không có gì lạ, lúc này nghe là tác phẩm Cố Khải Chi vẽ, như vậy tất không phải vật phàm, hỏi:
- Lăng Sương, tranh này có tên là gì?
Lăng Sương liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan thật lòng thỉnh giáo, lúc này mới nhẹ giọng giải thích:
- Nghe nói Cố Khải Chi từng du lãm sông nói, vô cùng thích thú cảnh đẹp chín nơi, nhưng cảnh sắc chín nơi nay phân ra chín chỗ, sau đó Cố Khải Chi nảy ra ý định, dĩ nhiên dung nhập chín cảnh sắc này vào trong một bức tranh, gọi là ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’.
Lăng Sương hiển nhiên rất có nghiên cứu đối với bức họa, duỗi ngón tay ra, chỉ vào góc nói:
- Đây là một cảnh trong đó, bức đồ này có một chỗ kỳ quái, đó là nhìn lướt qua, bình thường không cí gì lạ, nhưng nếu che tám chỗ khác lại, nhìn một cảnh sắc, thì vô cùng kinh diễm.
Sở Hoan rất hứng thú, đặt lên bàn, gọi Lăng Sương cùng che tám chỗ khác, trong nhất thời hai người tụ lại một chỗ, chỉ vì thưởng thức tác phẩm, nhưng không phát hiện dựa vào rất gần. Dưới sự trợ giúp của Lăng Sương, chín cảnh sắc đều được xem một lần, tuy rằng Sở Hoan không hiểu vẽ tranh, nhưng nhìn mỗi cảnh sắc, quả nhiên vô cùng kinh diễm, không kìm nổi lòng vỗ vai Lăng Sương nói:
- Lăng Sương, cô thật là lợi hại, nếu không phải cô, ta cũng chỉ nghĩ rằng đây là một bức họa bình thường, ha ha ha, không trong nghề không hiểu nghề đó, có cô ở bên, ta quả thật hiểu được xem họa thế nào.
Hắn nói vài câu, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, lập tức cảm giác không đúng, quay đầu lại, thấy một tay mình khoác lên vai Lăng Sương, Lăng Sương lại cúi đầu, gương mặt tuyết trắng ửng đỏ, có vẻ bất an. Sở Hoan kinh sợ tỉnh lại, giật mình kinh hãi, thầm mắng mình hưng trí không giữ được thái độ đúng mực, vội vàng thu tay lại, hơi lúng túng nói:
- Lăng Sương, ta… cô không nên phiền lòng, ta không có ý định đó… !
Người thời nay không giống thời đó, có câu gọi nam nữ trao nhận không rõ, tuy rằng Lăng Sương xuất thân thanh lâu, nhưng là một cô nương thân thể trogn sạch, trong lúc vô ý mình chạm vào thân thể, mình thì không sao cả, nhưng đối với Lăng Sương nhiều ít lại hơi không tôn trọng.
Trong đầu Sở Hoan tất nhiên không có suy nghi chủ tử nô tì gì, hắn tư tưởng theo quán tính, vốn là mỗi người tôn trọng lẫn nhau, đây là ngày đầu tiên Lăng Sương vào ở, mình có hoài nghi động tay động chân, điều này khiến Sở Hoan quả thật xấu hổ trong lòng.
Lăng Sương thấy Sở Hoan thần sắc xấu hổ, quả nhiên là vô tâm, chẳng biết tại sao, trong lòng Lăng Sương lại hơi xấu hổ, trái lại cảm thấy Sở Hoan có lòng khoác vai mình, đó dường như còn tốt hơn một chút.
- Lão gia, ngài… ngài đừng nói vậy.
Dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt thanh tú của Lăng Sương đỏ ửng, đôi mắt long lanh như nước dường như cũng muốn rơi lệ:
- Ngài là ân nhân cứu mạng của Lăng Sương, Lăng Sương… Lăng Sương thầm nghĩ về sau báo đáp ngài thật tốt, chỉ cần lão gia không chê Lăng Sương, Lăng Sương nguyện ý đi theo bên người lão gia.
Sở Hoan hoảng sợ, thầm nghĩ cô muốn đi theo bên cạnh ta, Tề Vương Doanh Nhân không thể không muốn mạng ta, vội vàng khoát tay nói:
- Điều này… điều này không được… !
Lá gan hắn vốn rất lớn, nhưng lúc này dưới ngọn đèn, trước mắt một cô nương trong sáng như vậy, hơn nữa trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, trái lại khiến Sở Hoan cảm thấy không thích ứng.
Thân thể mềm mại của Lăng Sương hơi chấn động, giọng nói hơi run:
- Lão gia nói, Lăng Sương… Lăng Sương không thể ở lại bên người lão gia?
Sắc mặt nàng mới rồi còn đỏ ứng, lúc này lại hơi tái nhợt.
Sở Hoan thấy thế, hiểu được, Lăng Sương cho rằng mình sẽ đưa nàng rời đi, lắc đầu nói:
- Lăng Sương, cô cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra chuyện không giống cô nghĩ.
Hắn dừng một chút, thở dài:
- Lăng Sương, cô không cần cố gánh nặng, lại càng không nên cảm thấy ta giúp cô, cô phải báo đáp lại, điều này không nên trở thành gánh nặng của cô.
Lăng Sương khẽ cắn răng, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Lão gia, thật ra… thật ra cũng không phải Lăng Sương chỉ là muốn báo đáp ân đức của ngài, mà là… mà là… !
Nàng cúi đầu, không dám nói ra lời nào.
Sở Hoan gãi thái dương, thấp giọng nói:
- Lăng Sương, cô có gì cứ nói, trước mặt ta, không cần e dè.
Lăng Sương không ngẩng đầu, chỉ nói bằng âm thanh cực thấp:
- Lăng Sương... Lăng Sương không chỉ muốn báo đáp ngài, Lăng Sương ở lại bên cạnh ngài, cũng là… cũng là vì thích ở lại bên ngài… !
Nàng nói xong lời cuối cùng, giọng đã yếu như muỗi kêu.
Cho dù Sở Hoan có ngu, nhưng từ vẻ mặt và giọng nói của Lăng Sương, tất nhiên cũng cảm giác được cái gì, giật mình trong lòng: “Không phải cô gái này coi trọng mình chứ?”
Có lẽ hắn có thể phát sinh tình cảm với rất nhiều nữ nhân, nhưng trong thiên hạ này, chỉ có nữ nhân này hắn không thể chạm đến.
- Lăng Sương, điều này… cô ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm.
Sở Hoan nhíu mày:
- Vừa rồi ta không cẩn thận, cũng không phải cố ý.
Lăng Sương liếc trộm Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan nhíu mày, trong lòng trầm xuống, cắn môi đỏ mọng, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia, Lăng Sương tới nơi này, có phải khiến ngài rất khó khăn hay không?
Nàng ngẩng đầu, nhìn Sở Hoan, vẻ mặt trở nên vô cùng kiên quyết:
- Nếu Lăng Sương ở nơi này gây thêm phiền toái cho lão gia, như vậy Lăng Sương sẽ lập tức rời đi.
Sở Hoan biết nữ tử này vô cùng kiên nghị, hơn nữa giỏi về xét lời theo sắc mặt, mình hơi có dị sắc, sẽ bị nàng nhìn ra đầu mối, cười khổ nói:
- Lăng Sương, cô ở chỗ này của ta, ta cầu còn không được, sao lại nói tăng thêm phiền toái cho ta.
Lăng Sương mở trừng hai mắt, thật ra hiện giờ nàng cũng không hiểu thấu tâm tư Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy… Lão gia thích Lăng Sương lưu lại sao?
- Đương nhiên.
Sở Hoan gật đầu, nhưng cảm thấy trả lời như vậy dường như hơi không ổn, trong nhất thời quả thật hơi rối lòng, sớm biết Lăng Sương vào ở chắc chắn bất ổn, hiện giờ quả nhiên.
Lăng Sương cười nói tự nhiên, mắt như trăng khuyết:
- Lão gia, ngài yên tâm, sau này Lăng Sương biết phải làm sao, tuyệt đối sẽ không tăng thêm phiền toái cho ngài.
Dường như nghĩ tới cái gì, nàng nói:
- Lão gia, nô tì đi nấu nước nóng cho ngài, để ngài dùng tắm rửa.
Sở Hoan vội đáp:
- Không cần không cần, ta tự mình tới.
Hắn lập tức chỉ vào bức họa kia nói:
- Lăng Sương, cô nói bức họa này là thật hay giả?
Lăng Sương tiến tới, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Nô tì nhìn không ra, nhưng trang giấy như vậy, đúng là thời điểm Đông Tấn mới có, trước kia nô tì nhìn thấy đồ giả vài lần, cũng không biết chính phẩm là dạng gì nữa, nhưng đường cong của bức họa này rất lưu loát, hơn nữa đúng là bức họa truyền lưu từ thời Đông Tấn, cho dù là đồ giả, cũng là đồ giả bắt đầu truyền lưu từ thời Đông Tấn, nô tì cảm thấy cũng có thể rất quý trọng.
Nàng dừng một chút, hai mắt như nước, lộ ra vẻ tinh minh:
- Chẳng qua nô tì cảm thấy, người thật sự cất giữ bức họa như vậy, không phải người không biết thật giả, nếu như là một đồ giả, như thế nào lại truyền lưu từ thời Đông Tấn đến nay?
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Nếu nói như vậy, bức ‘Khê sơn cửu cảnh đồ’ này có thể là hàng thật?
Lăng Sương gật đầu:
- Tuy rằng nô tì không thể xác định, nhưng chín phần mười là đồ thật.
Nàng dừng một chút, thêm vào một câu:
- Nếu bức họa này là đồ thật, như vậy giá trị liên thành!
Sở Hoan nhíu mày, nhưng trong lòng lại hơi khiếp sợ, lúc này hắn đã có vài phần khẳng định bức họa này là thật, dù sao cũng là Phùng Nguyên Phá Hà Tây Đạo tặng, gã làm Tổng đốc một Đạo, chắc không đến mức tặng một đồ giả.
Tuy nhiên mình chỉ là Chủ Sự Hộ Bộ, Phùng Nguyên Phá lại tặng hậu lễ như thế, ra tay thật quá mức hào phóng, đối với mình còn nhưu thế, như vậy lễ vật cho Hồ Bất Phàm, lại không dám tưởng tượng rồi.
Phùng Nguyên Phá chuẩn bị ở Hộ Bộ, đương nhiên không có lý do, Sở Hoan biết, gã mở đường ở Hộ Bộ, mục đích cuối cùng, vẫn là vì thuận lợi xây dựng chợ mậu dịch Bắc Cương, như vậy xem, chợ mậu dịch Bắc Cương đối với Phùng Nguyên Phá mà nói, tương đối trọng yếu.
Lăng Sương chọn phòng, cách chỗ Sở Hoan ở cũng không xa, Sở Hoan cũng không nói gì thêm, chỉ cần không phải ở cùng một phòng, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
Sở Hoan cũng rõ ràng, dàn xếp Lăng Sương ở trong này, chỉ sợ Doanh Nhân nhớ tới bên này, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ tới cửa. Hắn đoán cũng không sai, hai ngày sau khi Lăng Sương vào ở, lúc hoàng hôn, trở lại trong phủ, hắn lại phát hiện cửa phủ mở khác thường, không ngờ ngoài cửa có hai gã nô phó trông coi, xem cách ăn mặc của nô phó, nhìn thân thủ kia, tuyệt đối là cứng rắn, Tôn Đức Thắng đứng ngay ở bên cửa chính, vẫn mặc áo gấm dính chòm râu, nhìn thấy Sở Hoan trở về, cười tủm tỉm chào đón, thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, điện hạ vừa mới tới đây!
Sở Hoan vội tới chính đường, Tôn Đức Thắng ở bên cạnh nói nhỏ:
- Mạc cô nương đang hầu hạ, chúng ta xem trước động tĩnh một chút, trước tiên không nên quấy rầy!
Sở Hoan gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Tôn tiên sinh, hôm nay điện hạ có nói rõ ràng chân tướng sự tình hay không?
Hắn cảm thấy, sớm nói rõ ràng tình hình với Lăng Sương, mình ở giữa cũng không cần khó xử như thế.
Tôn Đức Thắng vội đáp:
- Điều này không thể được, thời cơ chưa thành thục. Điện hạ đã nói, muốn cho Mạc cô nương thật sự thích con người ngài, nếu để lộ thân phận nhanh như vậy, sau này ngài không thể phán đoán Mạc cô nương có thật lòng thích ngài hay không.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Nói như vậy, điện hạ muốn chơi chân tình?
- Không phải chơi.
Tôn Đức Thắng nói:
- Điện hạ thật lòng thích Mạc cô nương, cho nên ngài cũng hi vọng Mạc cô nương thật lòng thích ngài, điện hạ nói, đây là… đây là lưỡng tình tương duyệt!
Gã là một thái giám, nói đến chuyện nam nữ này, dường như cũng hăng say.
Sở Hoan dừng bước lại nói:
- Như vậy đi, nếu điện hạ ở bên trong, trước tiên ta không quấy rầy, buổi tối ăn cơm ở nơi này, ta đi mua một ít thức ăn về.
- Không cần.
Tôn Đức Thắng nói:
- Điện hạ muốn tới phủ Thái Tử dự tiệc, điện hạ nói, buổi tối để ngươi đi cùng, không cần vất vả nữa.
- Đi phủ Thái Tử?
- Đúng!
Tôn Đức Thắng gật đầu, hai người nói chuyện thêm, tới gần chính đường, cũng không dám tới quá gần, nhưng phát hiện trong đường hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động.
Cũng không biết qua bao lâu, mới thấy Doanh Nhân mặc áo gấm đi ra, hôm nay vì đến thăm Lăng Sương, Doanh Nhân hiển nhiên tốn một phen tâm tư, ăn mặc cực kỳ tuấn lãng, phong thần tuấn nhã, nhưng lúc đi ra, khuôn mặt lại mang theo vài phần xấu hổ, nhìn thấy Sở Hoan, mày giãn ra, lộ ra nụ cười, bước nhanh tới, Lăng Sương bên kia cũng tiễn ra cửa, nhìn thấy Sở Hoan, lập tức nói:
- Lão gia, Từ công tử tới tìm ngài!
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: “Tới tìm ta cái gì, là tới tìm cô”. Hắn chắp tay cười nói:
- Từ công tử!
- Sở huynh Sở huynh!
Doanh Nhân giả vờ chắp tay, quay đầu lại chắp tay với Lăng Sương, ra vẻ nhã nhặn:
- Cô nương, thật sự quấy rầy, nếu như có chút thất lễ, kính xin thông cảm nhiều hơn!
Sở Hoan thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ở trong phòng, ngươi đã thất lễ với Lăng Sương?”
Liền thấy Lăng Sương cười tự nhiên nói:
- Từ công tử khách khí, ngài là khách quý của lão gia, chính là khách quý của Sở phủ chúng ta, hơn nữa ngài từng… ngài từng trợ giúp tiểu nữ tử, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, ghi nhớ trong lòng!
Doanh Nhân cười ha ha nói:
- Cô nương, ta ở kinh thành có chút quan hệ, về sau nếu cô cần gì, cứ việc nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp cô. Ồ, ta cùng Sở huynh là bạn tốt, về sau nói không chừng thường xuyên qua thăm, cô nương thích trang sức không? Hoặc là son bột? Ồ, bằng không bên kia ta có chút điểm tâm tốt nhất, lần sau mang tới cho cô. Ồ, cô nương mặc bộ đồ này rất đẹp, lần sau tới đây, ta sẽ mang cho cô vài bộ quần áo tốt nhất… !
Gã xuất thân quý giá, cũng không biết biểu đạt tình yêu của mình thến ào, chỉ cảm thấy cung cấp một số vật chất nhu cầu cho người mình thích, là có thể biểu đạt tình cảm của mình ra, những lời này xuất phát từ trong lòng gã, trong mắt Lăng Sương, lại cảm thấy hết sức buồn cười, môi đỏ mọng khẽ cười rộ lên, nụ cười kia xinh đẹp tuyệt trần, rơi vào mắt Doanh Nhân, còn tưởng rằng Lăng Sương sinh ra thiện cảo với mình, lúc trước ra cửa thần sắc xấu hổ, lúc này lại khua tay múa chân vui sướng:
- Ha ha, xem ra cô nương thích, tốt lắm, chuyện này ta nhất định đi làm!
Lăng Sương nhẹ nhàng thi lễ, lui trở về phòng, lúc này Doanh Nhân mới ghé sát vào Sở Hoan, nhẹ giọng thở dài:
- Lăng Sương cô nương thật là kỳ quái, vừa rồi ở trong phòng, ta hỏi một chút, nàng lại không thể nói hai câu, hiện giờ chờ ta đi ra, nàng lại đột nhiên biểu lộ cõi lòng, tâm tư phụ nữ thật là khó đoán, ồ, Sở Hoan, ngươi thấy Lăng Sương cô nương rất có thiện cảm với ta đúng không?
Sở Hoan lại cười nói:
- Nhất định là có!
Thiện cảm chắc chắn vẫn có một chút, nhưng Sở Hoan không dám khẳng định Lăng Sương có tình cảm nam nữ với Doanh Nhân hay không.
Doanh Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, kéo tay Sở Hoan nói:
- Sắc trời không còn sớm, trước tiên cùng ta qua bên kia, đừng để Thái… !
Gã thấp giọng:
- Đừng để cho Thái Tử ca ca chờ sốt ruột!
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Điện hạ tới phủ Thái Tử, tiểu thần… Tiểu thần đi cùng không thích hợp lắm thì phải?
- Không có gì không thích hợp.
Doanh Nhân nói:
- Có đôi khi huynh ấy nói một số điều ta nghe không hiểu rõ, ngươi đi với ta, ta nghe không hiểu, có lẽ ngươi nghe hiểu được, đi thôi, không nên chậm trễ nữa!
Doanh Nhân quả thật tràn đầy tín nhiệm đối với Sở Hoan, ngồi cùng xe, lên xe ngựa, Doanh Nhân vội vàng hỏi han:
- Sở Hoan, ta nghe nói ngươi đánh người ở Hộ Bộ?
Sở Hoan ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Chuyện này đã truyền ra ngoài sao?
Doanh Nhân cười ha ha nói:
- Sở Hoan, ngươi có biết, trong kinh ai linh thông nhất?
Sở Hoan lắc đầu.
- Không phải Môn Hạ Tỉnh, không phải Trung Thư Tỉnh, càng không phải Thượng Thư Tỉnh.
Doanh Nhân lại cười nói:
- Tin tức linh thông nhất, là các thái giám và cung nữ trong Nội Thị Tỉnh, phàm là trong kinh thành có chuyện gì, không cần bao lâu sẽ có thể truyền ra từ miệng bọn họ, Tôn Đức Thắng chính là lỗ tai của bổn vương, đừng xem bổn vương ở trong cung, chuyện ngoài cung, bổn vương cũng rõ ràng.
Sở Hoan cười nói:
- Điện hạ anh minh.
- Đừng có anh minh không anh minh.
Doanh Nhân ghé sát vào, thấp giọng nói:
- Sở Hoan, không phải ngươi nói chúng ta hắn là giấu tài, không tranh giành mà tranh giành sao? Như thế nào ngươi lại gây ra chuyện ở Hộ Bộ, chẳng những ngươi đánh Đậu Dịch, hơn nữa bức hắn rời đi, đây không phải gây thù cho mình sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Điện hạ cho rằng ta nghĩ vậy sao?
- Vậy… Ngươi không nghĩ vậy, vì sao làm như vậy?
- Điện hạ, cả gan hỏi một câu, trước kia ngài có từng thấy võ quan vào Hộ Bộ?
Sở Hoan chăm chú nhìn Doanh Nhân hỏi:
- Thánh thượng anh minh cơ trí, đưa một người luyện võ như ta vào Hộ Bộ, chẳng lẽ ngài cảm thấy chỉ là hưng trí nhất thời?
Doanh Nhân gãi đầu, nghi ngờ nói:
- Không rõ.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Người luyện võ, nhận chức văn, tác dụng không cần nói, chính là muốn võ đoán. Thánh thượng cơ trí, điều ta vào Hộ Bộ, thật ra chính là muốn cho ta trình diễn vai võ hành ở Hộ Bộ, để cho ta náo loạn một phen ở Hộ Bộ, nếu không thì không cần phải sắp xếp như thế. Nếu ta thành thật làm việc ở Hộ Bộ, không ngoài một tháng, chắc chắn bị điều khỏi Hộ Bộ, không được trọng dụng!
Hắn cười khổ nói:
- Ta gây sức ép ở Hộ Bộ, chẳng qua làm theo ý tứ của Thánh thượng mà thôi!
- Là… Là phụ hoàng hạ mật chỉ với ngươi?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ý chỉ như vậy, Thánh thượng sẽ không hạ, sẽ để tự mình lĩnh ngộ, nếu không có cách nào lĩnh ngộ, thì không sứng làm chuyện như vậy cho Thánh thượng!
Doanh Nhân nhíu mày, khó hiểu nói:
- Thật ra bổn vương cũng rất kỳ quái, ngươi là một võ tướng, nên phong ngươi làm võ quan mới đúng, lại phong ngươi đến Hộ Bộ, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Gã thầm nghĩ một chút nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao phụ hoàng muốn làm như vậy? Vì sao ngài muốn ngươi gây chiến ở Hộ Bộ?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Lòng Thánh nhưu biển, điểm này, vi thần không cần nghĩ, cũng không thể nghĩ, chỉ cần tận tâm làm việc thôi.
Doanh Nhân hiểu được, nói:
- Bổn vương kỳ quái, ngươi mới vào Hộ Bộ, không có khả năng không giữ chừng mực như vậy, hóa ra ngươi đoán được ý tứ phụ hoàng.
Gã dựa vào thùng xe, buồn bực nói:
- Chỉ là vì sao phụ hoàng phải làm như vậy? Hộ Bộ là nơi tiền lương của Đại Tần ta, vì sao phụ hoàng muốn ngươi gây sóng gió ở Hộ Bộ? Sở Hoan, ngươi cũng không nên đoán sai tâm tư phụ hoàng.
- Sẽ không.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Nếu đoán sai, hiện giờ thần đã bị đuổi ra khỏi Hộ Bộ, thậm chí đầu đã rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.