Quyển 8 - Chương 1496: Thưởng muối
Sa Mạc
25/03/2015
Thành Hạ Châu.
Trong đại sảnh nha môn tri châu Hạ Châu, quân tướng tề tựu. Sau một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở Mã tràng, quân Tây Quan lập tức tiến về hướng tây, lúc đến thành Hạ Châu, tướng sĩ quân Tây Bắc đóng trong thành được lệnh của Cam Hầu, rút lui khỏi thành, giao thành Hạ Châu cho quân Tây Quan, mà quân chủ lực của quân Tây Quan vẫn đóng ở ngoài thành, chỉ phái một ngàn năm trăm lính vào giữ thành.
Khi quân Tây Quan đến, dân chúng trong thành đương nhiên là vui mừng phấn khởi, tiếng reo hò vang lên khắp nơi, giống như đón mừng năm mới vậy. Có lẽ những người dân thường cũng không thể hiểu được ý nghĩa to lớn của sự chiến thắng hay thất bại của cuộc chiến này, nhưng họ cũng hiểu được một điều rất dễ hiểu, nếu quân Tây Quan thắng, quân điền lệnh cũng sẽ không bị xáo trộn, đất đã chia cho ai thì cũng vẫn là của người đó, đây là lợi ích lớn nhất, cho nên vừa thấy cờ hiệu của quân Tây Quan tung bay, đương nhiên là dân chúng reo mừng chạy ra nghênh đón.
Tuy có rất nhiều người không hiểu tại sao quân Tây Bắc lại thay đổi nhanh chóng như vậy, liền trở thành “người một nhà”, nhưng sự thay đổi nhanh chóng này có lợi to lớn đối với Tây Quan. Mặc dù dân chúng bàn tán xôn xao, nhưng rồi cũng dần hiểu ra, trong trận đánh bại quân Thiên Sơn, vai trò của đoàn quân Tây Bắc của Cam Hầu là rất quan trọng, hơn nữa quân Tây Quan vừa tới, quân Tây Bắc lập tức rút lui ra khỏi thành, khiến dân chúng nảy sinh thiện cảm rất nhiều đối với quân Tây Bắc.
Sau khi đoạt được trong tay Chu Lăng Nhạc, số vật tư chở về thành Hạ Châu có thể nói là chồng chất như núi. Sở Hoan bảo Tri châu Hoàng Ngọc Đàm của thành Hạ Châu dẫn người lập tức kiểm kê, báo cáo số lượng.
Tin tức từ Thiên Sơn truyền tới, đương nhiên là Sở Hoan đã biết rõ ràng. Sau khi đánh tan quân Thiên Sơn ở Mã tràng , Sở Hoan vốn còn muốn tiếp tục tiến quân, thẳng tiến đến Thiên Sơn, chỉ là tuyệt đối không ngờ tới Bùi Tích và Cam Hầu đã bố trí ổn thỏa hết rồi.
Binh mã Kim Châu của Phương Như Thủy đánh tới thành Hội Xuyên, dĩ nhiên không xảy ra kịch chiến với quân Tây Bắc coi giữ thành Hội Xuyên. Tướng giữ thành Hội Xuyên lấy ra một phong thư do Bùi Tích viết trước đó, báo cho Phương Như Thủy về kế hoạch tấn công bất ngờ Thiên Sơn. Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng Phương Như Thủy cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Cam Hầu lấy cớ trở về thông báo tình hình quân sự khẩn cấp, phái Thường Hoan dẫn năm ngàn quân tinh nhuệ Tây Bắc đi trước tăng viện, thậm chí đem hơn một nửa số kỵ binh vốn đã ít ỏi của quân Tây Bắc, gồm hơn một ngàn kỵ binh, giao cho Thường Hoan. Đội quân năm ngàn binh mã đến hội quân với quân giữ thành Hội Xuyên và quân Kim Châu của Phương Như Thủy, ba lộ binh mã gồm hơn vạn người, dựa vào sự bố trí từ trước của Bùi Tích, từ phía tây Hồ Lô sơn đi vòng qua, đến khi quân chủ lực Thiên Sơn tấn công thành Hạ Châu, liền lặng yên không tiếng động tiến vào Thiên Sơn.
Hiện giờ Sở Hoan đã biết, hai châu quan trọng của Thiên Sơn là thành Minh Sa và thành Sa Châu cũng đã nằm trong tầm khống chế của quân Tây Bắc, mà lòng người ở các phủ huyện của Thiên Sơn đều hoang mang lo sợ, thậm chí quân Tây Bắc còn chưa tiếp tục hành động, đã có quan viên bỏ thành mà chạy.
Lúc này, các tướng sĩ đang tập trung trong đại sảnh của nha môn tri châu thành Hạ Châu, đương nhiên Sở Hoan ngồi ở vị trí chủ tọa. Mặc dù đại cục đã định, Sở Hoan cũng không quá vui mừng, nhìn mọi người nói:
- Hai thành chính của Thiên Sơn đã bị chúng ta đoạt, nhưng vẫn còn tổng cộng mấy chục thành trì lớn nhỏ, Chu Lăng Nhạc cũng biến mất không thấy tung tích, rất có thể đã chạy trốn về Thiên Sơn. Bây giờ kế tiếp nên làm như thế nào, xin các vị cho biết ý kiến của mình?
Sở Hoan nhìn về phía Bùi Tích, hỏi:
- Bùi tiên sinh, tiên sinh cảm thấy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?
Bùi Tích hơi do dự, đứng lên, chắp tay với mọi người, rồi mới nhìn Sở Hoan nói:
- Sở đốc, hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, Bùi mỗ có một việc muốn nhờ, kính xin Sở đốc đồng ý!
- Bùi tiên sinh, có chuyện gì vậy?
- Sở đốc, các vị, mọi người cũng đều biết, ta đi lại không tiện, nhưng được Sở đốc coi trọng, giao cho Bùi mỗ thành lập Cấm Vệ quân, từ lúc nhậm chức tới nay, Bùi mỗ luôn tận tâm tận lực, không dám sơ xuất.
Bùi Tích thở dài nói:
- Hôm nay Cấm Vệ quân đã có được quy mô bước đầu, Bùi mỗ là người tàn tật, đảm đương công việc này, phải nói là lực bất tòng tâm... Hứa Thiệu - thống lĩnh Phong Tự doanh, có năng lực xuất chúng, hơn nữa là người trung nghĩa, Bùi mỗ mong rằng Sở đốc có thể đồng ý để Hứa thống lĩnh đảm nhiệm chức thống chế Cấm Vệ quân, về phần Bùi mỗ, xin Sở đốc chấp thuận để tại hạ quy ẩn.
Bùi Tích vừa dứt tiếng, mọi người đều chấn động, Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Bùi tiên sinh, ngài...
Những người khác đều cảm thấy khó hiểu, thật ra chuyện cho tới bây giờ, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, lần này dùng mưu kế đánh chưa tới hai trận, chiếm được hai tòa thành, rốt cuộc có thể đánh bại được quân Thiên Sơn, đương nhiên là công lao của tất cả ba quân tướng sĩ, nhưng Bùi Tích cũng có công lao rất lớn, nếu như không có kế hay của Bùi Tích, chắc chắn không thể có được kết quả như hôm nay.
Bùi Tích giơ tay lên, cười nói:
- Sở đốc, tấm lòng của ngài ta hiểu rõ, nhưng trận chiến lần này, Bùi mỗ phạm vào điều tối kỵ, một mình triển khai hành động, có nhiều chuyện giấu diếm ngay cả Sở đốc, điều này thật sự là rất bất kính!
Sở Hoan ngắt lời:
- Bùi tiên sinh, nếu như không có ngài, chỉ sợ bây giờ bản đốc đã bị Chu Lăng Nhạc lấy đi chiếc đầu trên cổ rồi. Không sai, có một số việc, quả thật tiên sinh đã không báo cho bản đốc biết, nhưng bản đốc hiểu được nỗi khổ tâm và nguyên do tiên sinh làm như vậy và không hề trách cứ tiên sinh. Hôm nay Tây Bắc mới vừa trải qua chiến sự, đang ở vào thời kỳ rối ren, rất cần có sự tương trợ to lớn của các vị để khôi phục sự yên ổn cho Tây Bắc, lúc này tiên sinh muốn rời đi, bản đốc tuyệt đối không đồng ý!
- Sở đốc!
Bùi Tích cười khổ nói.
Sở Hoan lớn tiếng nói:
- Bùi đại ca, chẳng lẽ đại ca không hiểu tính tình của Sở Hoan này? Mặc dù ta không phải là người rất thông minh, nhưng cũng biết thế nào là phải trái. Nếu ngay cả phải trái cũng không biết được, thì còn mặt mũi nào mà đứng trong trời đất?
Sở Hoan nhìn mọi người, nói:
- Bản đốc biết, trong lòng các vị cũng nghĩ như bản đốc, hôm nay Tây Bắc không thể thiếu Bùi tiên sinh, mà Sở Hoan cũng không thể thiếu Bùi đại ca! Các vị nói xem, Bùi tiên sinh muốn đi, các vị có đồng ý không?
Hứa Thiệu lên tiếng đầu tiên:
- Sở đốc, Bùi tiên sinh là rường cột của Tây Bắc, quyết không thể để tiên sinh rời đi. Tiên sinh muốn thong thả quy ẩn, bỏ lại một đống công việc cho chúng ta, đó là việc tuyệt đối không thể được!
Hàn Anh, trên người còn băng bó, cũng nói:
- Sở đốc, dù phải trói, cùng phải giữ Bùi tiên sinh lại.
- Bùi huynh, nếu như huynh cứ như vậy mà đi, thì thật là làm cho người ta đau lòng đấy.
Hoàng Ngọc Đàm - tri châu của thành Hạ Châu cũng vuốt râu nói:
- Chính huynh cũng từng nói, khi quốc gia gặp nạn, kẻ quốc sĩ chân chính phải đứng ra, đem hết tâm lực phục vụ cho dân chúng thiên hạ, hôm nay huynh lại bỏ Sở đốc ra đi, như thế là nuốt lời hứa, là không quân tử.
Sở Hoan đưa mắt nhìn Bùi Tích, nghiêm nghị nói:
- Đại ca, ta biết trong lòng đại ca đang suy nghĩ điều gì, đại ca cảm thấy đã che giấu ta nhiều việc, như thế là không phải đối với ta, nhưng đại ca nghĩ như vậy là hoàn toàn sai. Thật ra, nếu như đại ca nói trước toàn bộ kế hoạch với ta, trong lòng ta biết đường lui, thì chưa chắc sẽ dồn hết sức lực đánh cược một lần, đây là một phần của sách lược, dù thế nào, đại ca cũng đừng nhắc tới một lời nào nữa.
Bùi Tích đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng Sở Hoan nói:
- Bùi Tích nghe lệnh!
Bùi Tích lại chắp tay nói:
- Ty chức xin nghe!
- Trận chiến vừa rồi, ngươi có công lao to lớn, hôm nay ta trao cho ngươi chức Tây Quan đại tướng quân, có quyền điều khiển toàn bộ binh mã Tây Quan.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Lúc bản đốc đến Tây Bắc này, thánh thượng đã từng dặn dò, Tây Bắc này bất thường, phải tùy cơ ứng biến, có một số việc, có thể không cần để ý tới quy định của triều đình. Hiện nay, giặc cướp nổi lên khắp nơi ở Tây Bắc, cho nên chúng ta nên vì triều đình mà tận tâm tận lực tiêu diệt loạn phỉ! Chức Tây Quan đại tướng quân là do thánh thượng dặn dò bản đốc tùy cơ ứng biến, hôm nay thiết lập, do Bùi Tích đảm nhiệm!
Bùi Tích ngẩn ra, các quan văn và võ tướng khác đều nhìn nhau, mọi người ngầm hiểu ý, lần lượt đứng lên chúc mừng Bùi Tích. Bùi Tích thấy ánh mắt kiên định của Sở Hoan, hơi trầm ngâm, chợt quỳ rạp xuống đất, nghiêm nghị nói:
- Ty chức Bùi Tích tạ ơn Sở đốc, sau này nhất định tận tâm làm hết trách nhiệm, xông phá khói lửa, tuyệt đối không chối từ!
- Hàn Anh nghe lệnh!
- Ty chức xin nghe!
- Bản đốc phong ngươi làm Tây Bắc tả tướng quân, chỉ huy binh mã Hạ Châu!
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Trận này ngươi có công, thưởng cho ngươi... mười ngàn cân muối!
Mọi người hơi giật mình, Sở Hoan hơi lúng túng nói:
- Mọi người đều biết rõ, hiện giờ thương khố trống rỗng, mặc dù trong tay cũng còn một số tiền bạc, nhưng không nhiều, lại phải chi dùng nhiều nơi, tạm thời chỉ có thể dùng muối thay bạc. Chỉ có điều...
Sở Hoan thầm nghĩ dùng muối khen thưởng là chuyện chưa từng có, bèn ho khan mấy tiếng, nói tiếp:
- Nếu như cảm thấy không thể nhận muối, bản đốc hứa sẽ thưởng cho ngươi trăm lượng vàng, tuy nhiên phải đợi đến lúc thương khố đầy tiền đã. Điều đó cần có thêm thời gian, còn nếu nhận muối ăn, thì có thể giao ngay bây giờ.
Hàn Anh hết sức cẩn thận hỏi lại:
- Sở đốc, không biết... không biết phải đợi bao lâu mới có tiền thưởng?
- Cái này không thể biết chính xác được.
Sở Hoan nói:
- Có thể một năm sau sẽ có, nhưng cũng có thể phải chờ thêm hai ba năm. Tuy nhiên, ngươi cứ yên tâm, bản đốc nói được thì làm được, sớm muộn gì cũng sẽ có!
Mọi người nghe vậy, đều cười vang.
Thật ra trong lòng mọi người đều thông cảm, kinh tế Tây Quan quá kiệt quệ, sắp tới còn rất nhiều việc phải dùng đến tiền, hiện giờ thứ Sở Hoan thiếu nhất là tiền, thứ dư thừa nhất là muối.
Hàn Anh cũng cười ha hả, nói:
- Sở đốc, đã như vậy, ty chức xin nhận muối, chỉ có điều những lần lập công kế tiếp, kính xin Sở đốc thưởng chút ít vàng bạc, có vàng bạc trong tay, mới cảm thấy yên tâm được.
Sở Hoan nghe vậy, trong lòng cũng có phần cảm kích. Sau trận đại chiến vừa rồi, rất nhiều người lập công, đặc biệt là những tướng lĩnh như Hàn Anh đã tận lực chiến đấu với lòng trung thành và sự dũng cảm đáng khen, tất nhiên là phải ban thưởng, nhưng nếu thưởng vàng bạc, chắc chắn sẽ tốn một số lớn bạc. Sở Hoan cảm thấy khó xử, thật sự cũng lo là lấy muối làm phần thưởng sẽ khiến thuộc hạ bất mãn, nhưng Hàn Anh tỏ ra hết sức phóng khoáng, khiến mọi việc bỗng trở nên đầu xuôi đuôi lọt.
- Hứa Thiệu nghe ban thưởng!
- Có mạt tướng!
- Bản đốc phong cho ngươi làm thống chế Cấm Vệ quân, chỉ huy bốn doanh Phong, Lâm, Hỏa, Sơn, thưởng năm trăm cân muối!
- Tạ ơn Sở đốc!
- Hoàng Ngọc Đàm nghe ban thưởng!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản đốc phong ngươi làm thống quản chính vụ Hạ Châu, thưởng năm trăm cân muối!
...
- Vương Hàm nghe lệnh, bản đốc phong ngươi làm thiên tướng quân, vẫn thống lĩnh Lâm Tự doanh, thưởng ba trăm cân muối... Bàn Liễu làm thiên tướng quân, thưởng ba trăm cân muối... Diệp Tuấn làm thiên tướng quân, dưới quyền của Tả tướng quân Hàn Anh, ban thưởng ba trăm cân muối...
Sở Hoan liên tục ban thưởng, mọi người có mặt ở đây, chỉ trừ những người không thể thăng chức, đều được ban thưởng.
- Tần Lôi nghe lệnh!
Tần Lôi đang ngủ gà ngủ gật, rõ ràng gã không có hứng thú đối với những hội nghị khô khan vô vị, Sở Hoan gọi, gã cũng không nghe thấy. Vương Hàm ở bên cạnh Tần Lôi, đưa tay lay lay gã. Tần Lôi giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn Vương Hàm, hỏi:
- Xong rồi sao? Đi ăn cơm hả?
- Lôi nhi, không được vô lễ, Sở đốc gọi ngươi!
Tần Lôi giật mình, thấy mọi người nhìn mình, đứng dậy, nhìn về phía Sở Hoan với vẻ hơi nghi ngờ, hỏi:
- Sở thúc, thúc gọi cháu?
Sở Hoan cười nói:
- Sở thúc phong ngươi làm thiên tướng quân, sau này theo lệnh đại tướng quân, ngươi có bằng lòng hay không?
Tần Lôi ngạc nhiên hỏi:
- Ai là đại tướng quân?
- Bùi tiên sinh đã được phong làm đại tướng quân.
Vương Hàm thấp giọng nói:
- Còn không mau tạ ơn Sở đốc!
Tần Lôi hơi mơ hồ, nói:
- Tạ ơn Sở đốc!
Mọi người thấy dáng vẻ ngây thơ chân chất của Tần Lôi, đều bật cười.
Tuy nhiên mọi người đều biết rõ, trên chiến trường, Tần Lôi lại là một mãnh tướng, trong trận Mã tràng, Tần Lôi giết chết ít nhất là ba mươi tên địch, dũng mãnh như một sát thần.
- Lát nữa các tướng lĩnh sẽ ban thưởng cho các tướng sĩ tham gia trận chiến này, đại tướng quân viết một bức công văn, ban bố chuyện ban thưởng.
Sở Hoan thong thả nói, ánh mắt rốt cuộc nhìn về phía Cam Hầu nãy giờ vẫn không lên tiếng, nói:
- Cam tướng quân, ngươi là biên quân, bản đốc không thể phong chức, nhưng các huynh đệ chết trận, bản đốc sẽ cấp tiền tử trọng hậu, tất cả các tướng sĩ lập công đều sẽ được ban thưởng, việc này giao cho đại tướng quân xử lý đấy.
Cam Hầu chắp tay, không nói nhiều, nhưng vẻ mặt trông rất buồn bã, Sở Hoan biết nguyên nhân, đành nhìn mọi người, nói:
- Các vị, kế tiếp cần phải thảo luận về chuyện Thiên Sơn, không biết các vị thấy thế nào?
Trong đại sảnh nha môn tri châu Hạ Châu, quân tướng tề tựu. Sau một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở Mã tràng, quân Tây Quan lập tức tiến về hướng tây, lúc đến thành Hạ Châu, tướng sĩ quân Tây Bắc đóng trong thành được lệnh của Cam Hầu, rút lui khỏi thành, giao thành Hạ Châu cho quân Tây Quan, mà quân chủ lực của quân Tây Quan vẫn đóng ở ngoài thành, chỉ phái một ngàn năm trăm lính vào giữ thành.
Khi quân Tây Quan đến, dân chúng trong thành đương nhiên là vui mừng phấn khởi, tiếng reo hò vang lên khắp nơi, giống như đón mừng năm mới vậy. Có lẽ những người dân thường cũng không thể hiểu được ý nghĩa to lớn của sự chiến thắng hay thất bại của cuộc chiến này, nhưng họ cũng hiểu được một điều rất dễ hiểu, nếu quân Tây Quan thắng, quân điền lệnh cũng sẽ không bị xáo trộn, đất đã chia cho ai thì cũng vẫn là của người đó, đây là lợi ích lớn nhất, cho nên vừa thấy cờ hiệu của quân Tây Quan tung bay, đương nhiên là dân chúng reo mừng chạy ra nghênh đón.
Tuy có rất nhiều người không hiểu tại sao quân Tây Bắc lại thay đổi nhanh chóng như vậy, liền trở thành “người một nhà”, nhưng sự thay đổi nhanh chóng này có lợi to lớn đối với Tây Quan. Mặc dù dân chúng bàn tán xôn xao, nhưng rồi cũng dần hiểu ra, trong trận đánh bại quân Thiên Sơn, vai trò của đoàn quân Tây Bắc của Cam Hầu là rất quan trọng, hơn nữa quân Tây Quan vừa tới, quân Tây Bắc lập tức rút lui ra khỏi thành, khiến dân chúng nảy sinh thiện cảm rất nhiều đối với quân Tây Bắc.
Sau khi đoạt được trong tay Chu Lăng Nhạc, số vật tư chở về thành Hạ Châu có thể nói là chồng chất như núi. Sở Hoan bảo Tri châu Hoàng Ngọc Đàm của thành Hạ Châu dẫn người lập tức kiểm kê, báo cáo số lượng.
Tin tức từ Thiên Sơn truyền tới, đương nhiên là Sở Hoan đã biết rõ ràng. Sau khi đánh tan quân Thiên Sơn ở Mã tràng , Sở Hoan vốn còn muốn tiếp tục tiến quân, thẳng tiến đến Thiên Sơn, chỉ là tuyệt đối không ngờ tới Bùi Tích và Cam Hầu đã bố trí ổn thỏa hết rồi.
Binh mã Kim Châu của Phương Như Thủy đánh tới thành Hội Xuyên, dĩ nhiên không xảy ra kịch chiến với quân Tây Bắc coi giữ thành Hội Xuyên. Tướng giữ thành Hội Xuyên lấy ra một phong thư do Bùi Tích viết trước đó, báo cho Phương Như Thủy về kế hoạch tấn công bất ngờ Thiên Sơn. Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng Phương Như Thủy cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Cam Hầu lấy cớ trở về thông báo tình hình quân sự khẩn cấp, phái Thường Hoan dẫn năm ngàn quân tinh nhuệ Tây Bắc đi trước tăng viện, thậm chí đem hơn một nửa số kỵ binh vốn đã ít ỏi của quân Tây Bắc, gồm hơn một ngàn kỵ binh, giao cho Thường Hoan. Đội quân năm ngàn binh mã đến hội quân với quân giữ thành Hội Xuyên và quân Kim Châu của Phương Như Thủy, ba lộ binh mã gồm hơn vạn người, dựa vào sự bố trí từ trước của Bùi Tích, từ phía tây Hồ Lô sơn đi vòng qua, đến khi quân chủ lực Thiên Sơn tấn công thành Hạ Châu, liền lặng yên không tiếng động tiến vào Thiên Sơn.
Hiện giờ Sở Hoan đã biết, hai châu quan trọng của Thiên Sơn là thành Minh Sa và thành Sa Châu cũng đã nằm trong tầm khống chế của quân Tây Bắc, mà lòng người ở các phủ huyện của Thiên Sơn đều hoang mang lo sợ, thậm chí quân Tây Bắc còn chưa tiếp tục hành động, đã có quan viên bỏ thành mà chạy.
Lúc này, các tướng sĩ đang tập trung trong đại sảnh của nha môn tri châu thành Hạ Châu, đương nhiên Sở Hoan ngồi ở vị trí chủ tọa. Mặc dù đại cục đã định, Sở Hoan cũng không quá vui mừng, nhìn mọi người nói:
- Hai thành chính của Thiên Sơn đã bị chúng ta đoạt, nhưng vẫn còn tổng cộng mấy chục thành trì lớn nhỏ, Chu Lăng Nhạc cũng biến mất không thấy tung tích, rất có thể đã chạy trốn về Thiên Sơn. Bây giờ kế tiếp nên làm như thế nào, xin các vị cho biết ý kiến của mình?
Sở Hoan nhìn về phía Bùi Tích, hỏi:
- Bùi tiên sinh, tiên sinh cảm thấy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?
Bùi Tích hơi do dự, đứng lên, chắp tay với mọi người, rồi mới nhìn Sở Hoan nói:
- Sở đốc, hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, Bùi mỗ có một việc muốn nhờ, kính xin Sở đốc đồng ý!
- Bùi tiên sinh, có chuyện gì vậy?
- Sở đốc, các vị, mọi người cũng đều biết, ta đi lại không tiện, nhưng được Sở đốc coi trọng, giao cho Bùi mỗ thành lập Cấm Vệ quân, từ lúc nhậm chức tới nay, Bùi mỗ luôn tận tâm tận lực, không dám sơ xuất.
Bùi Tích thở dài nói:
- Hôm nay Cấm Vệ quân đã có được quy mô bước đầu, Bùi mỗ là người tàn tật, đảm đương công việc này, phải nói là lực bất tòng tâm... Hứa Thiệu - thống lĩnh Phong Tự doanh, có năng lực xuất chúng, hơn nữa là người trung nghĩa, Bùi mỗ mong rằng Sở đốc có thể đồng ý để Hứa thống lĩnh đảm nhiệm chức thống chế Cấm Vệ quân, về phần Bùi mỗ, xin Sở đốc chấp thuận để tại hạ quy ẩn.
Bùi Tích vừa dứt tiếng, mọi người đều chấn động, Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Bùi tiên sinh, ngài...
Những người khác đều cảm thấy khó hiểu, thật ra chuyện cho tới bây giờ, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, lần này dùng mưu kế đánh chưa tới hai trận, chiếm được hai tòa thành, rốt cuộc có thể đánh bại được quân Thiên Sơn, đương nhiên là công lao của tất cả ba quân tướng sĩ, nhưng Bùi Tích cũng có công lao rất lớn, nếu như không có kế hay của Bùi Tích, chắc chắn không thể có được kết quả như hôm nay.
Bùi Tích giơ tay lên, cười nói:
- Sở đốc, tấm lòng của ngài ta hiểu rõ, nhưng trận chiến lần này, Bùi mỗ phạm vào điều tối kỵ, một mình triển khai hành động, có nhiều chuyện giấu diếm ngay cả Sở đốc, điều này thật sự là rất bất kính!
Sở Hoan ngắt lời:
- Bùi tiên sinh, nếu như không có ngài, chỉ sợ bây giờ bản đốc đã bị Chu Lăng Nhạc lấy đi chiếc đầu trên cổ rồi. Không sai, có một số việc, quả thật tiên sinh đã không báo cho bản đốc biết, nhưng bản đốc hiểu được nỗi khổ tâm và nguyên do tiên sinh làm như vậy và không hề trách cứ tiên sinh. Hôm nay Tây Bắc mới vừa trải qua chiến sự, đang ở vào thời kỳ rối ren, rất cần có sự tương trợ to lớn của các vị để khôi phục sự yên ổn cho Tây Bắc, lúc này tiên sinh muốn rời đi, bản đốc tuyệt đối không đồng ý!
- Sở đốc!
Bùi Tích cười khổ nói.
Sở Hoan lớn tiếng nói:
- Bùi đại ca, chẳng lẽ đại ca không hiểu tính tình của Sở Hoan này? Mặc dù ta không phải là người rất thông minh, nhưng cũng biết thế nào là phải trái. Nếu ngay cả phải trái cũng không biết được, thì còn mặt mũi nào mà đứng trong trời đất?
Sở Hoan nhìn mọi người, nói:
- Bản đốc biết, trong lòng các vị cũng nghĩ như bản đốc, hôm nay Tây Bắc không thể thiếu Bùi tiên sinh, mà Sở Hoan cũng không thể thiếu Bùi đại ca! Các vị nói xem, Bùi tiên sinh muốn đi, các vị có đồng ý không?
Hứa Thiệu lên tiếng đầu tiên:
- Sở đốc, Bùi tiên sinh là rường cột của Tây Bắc, quyết không thể để tiên sinh rời đi. Tiên sinh muốn thong thả quy ẩn, bỏ lại một đống công việc cho chúng ta, đó là việc tuyệt đối không thể được!
Hàn Anh, trên người còn băng bó, cũng nói:
- Sở đốc, dù phải trói, cùng phải giữ Bùi tiên sinh lại.
- Bùi huynh, nếu như huynh cứ như vậy mà đi, thì thật là làm cho người ta đau lòng đấy.
Hoàng Ngọc Đàm - tri châu của thành Hạ Châu cũng vuốt râu nói:
- Chính huynh cũng từng nói, khi quốc gia gặp nạn, kẻ quốc sĩ chân chính phải đứng ra, đem hết tâm lực phục vụ cho dân chúng thiên hạ, hôm nay huynh lại bỏ Sở đốc ra đi, như thế là nuốt lời hứa, là không quân tử.
Sở Hoan đưa mắt nhìn Bùi Tích, nghiêm nghị nói:
- Đại ca, ta biết trong lòng đại ca đang suy nghĩ điều gì, đại ca cảm thấy đã che giấu ta nhiều việc, như thế là không phải đối với ta, nhưng đại ca nghĩ như vậy là hoàn toàn sai. Thật ra, nếu như đại ca nói trước toàn bộ kế hoạch với ta, trong lòng ta biết đường lui, thì chưa chắc sẽ dồn hết sức lực đánh cược một lần, đây là một phần của sách lược, dù thế nào, đại ca cũng đừng nhắc tới một lời nào nữa.
Bùi Tích đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng Sở Hoan nói:
- Bùi Tích nghe lệnh!
Bùi Tích lại chắp tay nói:
- Ty chức xin nghe!
- Trận chiến vừa rồi, ngươi có công lao to lớn, hôm nay ta trao cho ngươi chức Tây Quan đại tướng quân, có quyền điều khiển toàn bộ binh mã Tây Quan.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Lúc bản đốc đến Tây Bắc này, thánh thượng đã từng dặn dò, Tây Bắc này bất thường, phải tùy cơ ứng biến, có một số việc, có thể không cần để ý tới quy định của triều đình. Hiện nay, giặc cướp nổi lên khắp nơi ở Tây Bắc, cho nên chúng ta nên vì triều đình mà tận tâm tận lực tiêu diệt loạn phỉ! Chức Tây Quan đại tướng quân là do thánh thượng dặn dò bản đốc tùy cơ ứng biến, hôm nay thiết lập, do Bùi Tích đảm nhiệm!
Bùi Tích ngẩn ra, các quan văn và võ tướng khác đều nhìn nhau, mọi người ngầm hiểu ý, lần lượt đứng lên chúc mừng Bùi Tích. Bùi Tích thấy ánh mắt kiên định của Sở Hoan, hơi trầm ngâm, chợt quỳ rạp xuống đất, nghiêm nghị nói:
- Ty chức Bùi Tích tạ ơn Sở đốc, sau này nhất định tận tâm làm hết trách nhiệm, xông phá khói lửa, tuyệt đối không chối từ!
- Hàn Anh nghe lệnh!
- Ty chức xin nghe!
- Bản đốc phong ngươi làm Tây Bắc tả tướng quân, chỉ huy binh mã Hạ Châu!
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Trận này ngươi có công, thưởng cho ngươi... mười ngàn cân muối!
Mọi người hơi giật mình, Sở Hoan hơi lúng túng nói:
- Mọi người đều biết rõ, hiện giờ thương khố trống rỗng, mặc dù trong tay cũng còn một số tiền bạc, nhưng không nhiều, lại phải chi dùng nhiều nơi, tạm thời chỉ có thể dùng muối thay bạc. Chỉ có điều...
Sở Hoan thầm nghĩ dùng muối khen thưởng là chuyện chưa từng có, bèn ho khan mấy tiếng, nói tiếp:
- Nếu như cảm thấy không thể nhận muối, bản đốc hứa sẽ thưởng cho ngươi trăm lượng vàng, tuy nhiên phải đợi đến lúc thương khố đầy tiền đã. Điều đó cần có thêm thời gian, còn nếu nhận muối ăn, thì có thể giao ngay bây giờ.
Hàn Anh hết sức cẩn thận hỏi lại:
- Sở đốc, không biết... không biết phải đợi bao lâu mới có tiền thưởng?
- Cái này không thể biết chính xác được.
Sở Hoan nói:
- Có thể một năm sau sẽ có, nhưng cũng có thể phải chờ thêm hai ba năm. Tuy nhiên, ngươi cứ yên tâm, bản đốc nói được thì làm được, sớm muộn gì cũng sẽ có!
Mọi người nghe vậy, đều cười vang.
Thật ra trong lòng mọi người đều thông cảm, kinh tế Tây Quan quá kiệt quệ, sắp tới còn rất nhiều việc phải dùng đến tiền, hiện giờ thứ Sở Hoan thiếu nhất là tiền, thứ dư thừa nhất là muối.
Hàn Anh cũng cười ha hả, nói:
- Sở đốc, đã như vậy, ty chức xin nhận muối, chỉ có điều những lần lập công kế tiếp, kính xin Sở đốc thưởng chút ít vàng bạc, có vàng bạc trong tay, mới cảm thấy yên tâm được.
Sở Hoan nghe vậy, trong lòng cũng có phần cảm kích. Sau trận đại chiến vừa rồi, rất nhiều người lập công, đặc biệt là những tướng lĩnh như Hàn Anh đã tận lực chiến đấu với lòng trung thành và sự dũng cảm đáng khen, tất nhiên là phải ban thưởng, nhưng nếu thưởng vàng bạc, chắc chắn sẽ tốn một số lớn bạc. Sở Hoan cảm thấy khó xử, thật sự cũng lo là lấy muối làm phần thưởng sẽ khiến thuộc hạ bất mãn, nhưng Hàn Anh tỏ ra hết sức phóng khoáng, khiến mọi việc bỗng trở nên đầu xuôi đuôi lọt.
- Hứa Thiệu nghe ban thưởng!
- Có mạt tướng!
- Bản đốc phong cho ngươi làm thống chế Cấm Vệ quân, chỉ huy bốn doanh Phong, Lâm, Hỏa, Sơn, thưởng năm trăm cân muối!
- Tạ ơn Sở đốc!
- Hoàng Ngọc Đàm nghe ban thưởng!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản đốc phong ngươi làm thống quản chính vụ Hạ Châu, thưởng năm trăm cân muối!
...
- Vương Hàm nghe lệnh, bản đốc phong ngươi làm thiên tướng quân, vẫn thống lĩnh Lâm Tự doanh, thưởng ba trăm cân muối... Bàn Liễu làm thiên tướng quân, thưởng ba trăm cân muối... Diệp Tuấn làm thiên tướng quân, dưới quyền của Tả tướng quân Hàn Anh, ban thưởng ba trăm cân muối...
Sở Hoan liên tục ban thưởng, mọi người có mặt ở đây, chỉ trừ những người không thể thăng chức, đều được ban thưởng.
- Tần Lôi nghe lệnh!
Tần Lôi đang ngủ gà ngủ gật, rõ ràng gã không có hứng thú đối với những hội nghị khô khan vô vị, Sở Hoan gọi, gã cũng không nghe thấy. Vương Hàm ở bên cạnh Tần Lôi, đưa tay lay lay gã. Tần Lôi giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn Vương Hàm, hỏi:
- Xong rồi sao? Đi ăn cơm hả?
- Lôi nhi, không được vô lễ, Sở đốc gọi ngươi!
Tần Lôi giật mình, thấy mọi người nhìn mình, đứng dậy, nhìn về phía Sở Hoan với vẻ hơi nghi ngờ, hỏi:
- Sở thúc, thúc gọi cháu?
Sở Hoan cười nói:
- Sở thúc phong ngươi làm thiên tướng quân, sau này theo lệnh đại tướng quân, ngươi có bằng lòng hay không?
Tần Lôi ngạc nhiên hỏi:
- Ai là đại tướng quân?
- Bùi tiên sinh đã được phong làm đại tướng quân.
Vương Hàm thấp giọng nói:
- Còn không mau tạ ơn Sở đốc!
Tần Lôi hơi mơ hồ, nói:
- Tạ ơn Sở đốc!
Mọi người thấy dáng vẻ ngây thơ chân chất của Tần Lôi, đều bật cười.
Tuy nhiên mọi người đều biết rõ, trên chiến trường, Tần Lôi lại là một mãnh tướng, trong trận Mã tràng, Tần Lôi giết chết ít nhất là ba mươi tên địch, dũng mãnh như một sát thần.
- Lát nữa các tướng lĩnh sẽ ban thưởng cho các tướng sĩ tham gia trận chiến này, đại tướng quân viết một bức công văn, ban bố chuyện ban thưởng.
Sở Hoan thong thả nói, ánh mắt rốt cuộc nhìn về phía Cam Hầu nãy giờ vẫn không lên tiếng, nói:
- Cam tướng quân, ngươi là biên quân, bản đốc không thể phong chức, nhưng các huynh đệ chết trận, bản đốc sẽ cấp tiền tử trọng hậu, tất cả các tướng sĩ lập công đều sẽ được ban thưởng, việc này giao cho đại tướng quân xử lý đấy.
Cam Hầu chắp tay, không nói nhiều, nhưng vẻ mặt trông rất buồn bã, Sở Hoan biết nguyên nhân, đành nhìn mọi người, nói:
- Các vị, kế tiếp cần phải thảo luận về chuyện Thiên Sơn, không biết các vị thấy thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.