Quyển 8 - Chương 1052: Tiếng hổ gầm
Sa Mạc
19/06/2014
Đôi mắt Đông Phương Tín như đao, cười lạnh nói:
- Sở Tổng đốc ăn nói khéo léo, Đông Phương Tín một kẻ vũ phu, không tranh biện với ngài… !
Gã giơ tay lên nói:
- Bổn tướng muốn luyện binh ở Khôn Tự Doanh, kính xin Sở Tổng đốc nhanh chóng rời đi, binh đao không có mắt, nếu làm thương ngài, bổn tướng không đảm đương nổi trách nhiệm.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra bổn Đốc không thích chém giết, Đông Phương tướng quân muốn luyện binh, bản Đốc đương nhiên không ngăn cản.
Hắn chỉ đám rương hòm kia:
- Chẳng qua Đông Phương tướng quân không cần phải gấp, chờ ta chất đồ lên xe, bản Đốc sẽ lập tức dẫn người rời đi, không để các ngài thêm phiền toái… !
- Hết thảy ở đây đều là vật tư của Bình Tây Quân.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm Sở Hoan:
- Sở Tổng đốc chuyển đồ từ Khôn Tự Doanh, có phải đến nhầm chỗ hay không?
- Không hề nhầm lẫn.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Những vật tư này đều chuyển ra từ binh khố, Bình Tây Quân thuộc về triều đình, mà trang bị trong binh khố của địa phương, nếu như không phải tình huống đặc biệt, không có điều lệnh của Bộ Binh và Hộ Bộ, chỉ có thể cung cấp cho Châu Quân cùng Cấm Vệ Quân… Lúc trước Đông Phương tướng quân cũng là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bên cạnh Chu Tổng đốc, nên biết luật này mới đúng.
- Pháp luật triều đình, bổn tướng đương nhiên rõ ràng.
Đông Phương Tín hờ hững nhìn:
- Chẳng qua những vật tư này, thuộc về vật tư chiến lược, vốn là triều đình dùng để đối phó quân giặc… !
- Đông Phương tướng quân nói không sai.
Không chờ Đông Phương Tín nói xong, Sở Hoan lập tức ngắt lời:
- Những vật tư này là triều đình chuyển tới đối phó người Tây Lương, sau khi người Tây Lương lui binh, vật từ chuyển tới binh khố Tây Quan, binh khố thuộc về Binh Bộ Ti, do phủ Tổng đốc Tây Quan quản lý trực tiếp, cho nen những vật tư này đều thuộc về binh khố, cũng là vật tư của địa phương Tây Quan.
Khóe mắt Đông Phương Tín hơi nhảy lên, cười lạnh nói:
- Bổn tướng vừa nói qua, bổn tướng là một kẻ vũ phu, sẽ không tranh luận với ngài, những vật tư này, là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín tự mình phê chuẩn điều tới Bình Tây Quân, khi đó Tây Quan còn chưa có Tổng đốc. Hiện giờ Sở Tổng đốc chuyển tới, muốn truy cứu việc này, cứ việc đi tìm Triệu Tín, oan có đầu, nợ có chủ, những vật liệu này là Triệu Tín điều tới, Sở Tổng đốc không có quyền lấy khỏi quân doanh Bình Tây của ta.
- Đông Phương tướng quân lại nói sai rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Bản Đốc muốn hỏi một câu, sáu nha môn của Thiên Sơn, phải chăng đều thuộc về Chu Tổng đốc thống soái? Trang bị trong binh khố của Binh Bộ Thiên Sơn Đạo, nếu không có Chu Tổng đốc phê duyệt, có được chuyển ra ngoài hay không?
- Đương nhiên là không thể.
Đông Phương Tín đáp:
- Nhưng dường như Sở Tổng đốc nghe không hiểu lời bổn tướng nói, bổn tướng từng nói, lúc những vật tư này chuyển ra khỏi binh khố, Tây Quan còn chưa có Tổng đốc, Triệu Tín có quyền lợi xử lý lâm thời… !
- Không có Tổng đốc?
Sở Hoan đột nhiên cười lên ha ha:
- Đông Phương tướng quân, ngài đang nói đùa sao? Đám vật tư này, thời gian chuyển qua, binh khố có hồ sơ để tra, cho tới hôm nay, đám vật tư này chuyển tới bốn mươi ngày trước, sẽ không sai chứ?
Khi nói xong những lời này, hắn liếc Lệnh lại Binh Bộ Ti Dương Bạch Lộc một cái.
Trên trán Dương Bạch Lộc tràn đầy mồ hôi lạnh, Đông Phương Tín liền nói:
- Bổn tướng không nhớ rõ đã bao nhiêu ngày, nhưng khi đó ngài nói không khác biệt quá lớn, khi đó, dường như Sở Tổng đốc còn chưa đặt chân tới Tây Bắc.
- Quả thực như vậy, khi đó bản Đốc còn đang trên đường tới nhậm chức.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín:
- Mặc dù bản Đốc chưa tới nhậm chức, nhưng lúc đó đã nhận được long ân của Thánh thượng, điều tới Tây Quan nhậm chức Tổng đốc. Đông Phương tướng quân, bản đốc muốn hỏi, ý chỉ của Thánh thượng, chắc không sai chứ? Bốn mươi ba ngày trước, Thánh thượng đã ban thưởng kiếm vàng, để bản Đốc tới Tây Quan nhậm chức, mặc dù người còn chưa tới, nhưng từ giây phút Thánh thượng ban thưởng, bản Đốc chính là Tổng đốc Tây Quan, điểm này sẽ không sai chứ?
Đông Phương Tín há to mồm, lại nói không ra lời. Vốn hắn cũng không phải người giỏi ăn nói, dăm ba câu liền bị Sở Hoan bắt bí, trong lúc nhất thời không biết cãi lại thế nào.
- Lúc ấy bản Đốc đã là Tổng đốc Tây Quan, cho dù có ở Tây Quan hay không, đều có quyền lợi hỏi đến công việc sáu Ti nha môn Tây Quan.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng:
- Vật tư chuyển vào binh khố, là thuộc về vật tư địa phương, không nói tới không có tình huống đặc biệt vật tư của địa phương không thể chuyển qua Bình Tây Quân, cho dù thật sự có thể chuyển tới, bản thân Binh Bộ Ti cũng không có quyền làm chủ, nhất định phải do bản Đốc điều chuyển. Triệu Tín tự ý điều chuyển vật tư, đã vi phạm pháp luật triều đình, tội như mưu nghịch, chẳng lẽ Đông Phương tướng quân muốn chịu liên lụy với hắn?
Đông Phương Tín cười lên ha ha nói:
- Sở đại Tổng đốc, nếu là người khác, có lẽ thật sự bị dăm ba câu của ngươi hù dọa, nhưng Đông Phương Tín ta không bị dọa. Triệu Tín có tội hay không, không liên quan tới Đông Phương Tín ta, bổn tướng chỉ biết, Bình Tây Quân muốn đánh dẹp loạn phỉ Tây Quan, các tướng sĩ thiếu khuyết vật tư binh khí, Triệu Tín chuyển vật tư tới, số vật tư này đã thuộc về Bình Tây Quân, là vật có chủ, các huynh đệ liều mạng ra trận chém giết, hiện giờ Sở đại Tổng đốc ngươi nói mấy câu, muốn lấy đồ mà mọi người liều mạng, chỉ sợ bổn tướng đáp ứng, mọi người cũng không đáp ứng!
Giọng gã chưa dứt, một đám binh sĩ sau lưng lập tức kêu la:
- Nếu ai dám lấy đi một món đồ, sẽ khiến hắn đi vào thẳng người đi ra nằm ngang.
Đám quân sĩ Bình Tây Quân chung quanh lập tức chen lấn tới, trường thương đại đao chỉ về phía trước, miệng cao giọng hô.
- Những vật tư này đều là của Bình Tây Quân, ai dám lộn xộn?
- Các huynh đệ chuẩn bị cầm cung tên trong tay, xem đám Cận Vệ Quân này ai dám lấy thêm rương hòm, nếu ai động tới, bắn chết hắn.
- Đừng tưởng rằng đây vẫn còn ở kinh thành, đây là Tây bắc, trong kinh thành các ngươi có thể làm xằng làm bậy, tới Tây bắc rồi thì con mẹ nó trung thực một ít.
- Cút ra ngoài, cút ra ngoài, Bình Tây Quân không chứa các ngươi.
Tiếng hô chung quanh tiếng sau vang hơn tiếng trước, không ít người trong Bình Tây Quân đều là con cháu Tây Bắc, tính tình nóng nảy, cả đám hung ác. Họ cảm thấy bản thân là Bình Tây Quân, mà Cận Vệ Quân Sở Hoan mang tới chính là tinh binh kinh sư, Bình Tây Quân đều là tướng sĩ địa phương, thực chất Cận Vệ Quân đương nhiên xem thường quân địa phương, nhưng bản thân quân địa phương cũng chén ghét những tinh binh kinh sư cao cao tại thượng này.
Quân nhân chú trọng tôn nghiêm và vinh quang, đối với rất nhiều tướng sĩ Bình Tây Quân, họ chưa hẳn thực sự ủng hộ Đông Phương Tín, cũng chưa hẳn thực sự cừu thị Sở Hoan, nhưng Sở Hoan dẫn Cận Vệ Quân tiến tới đại doanh Bình Tây Quân, điều này khiến không ít người của Bình Tây Quân cảm thấy vinh quang bị giẫm đạp.
Vốn tướng sĩ Bình Tây Quân đã không có cảm tình gì với Cận Vệ Quân, lúc này Đông Phương Tín khẽ vỗ động, lửa giận trong lòng các tướng sĩ dâng lên, cả đám dồn tới phía trước.
Tướng sĩ Cận Vệ Quân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, họ cũng nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm từ trong mắt tướng sĩ Bình Tây Quân, mặc dù Khôn Tự Doanh có mấy ngàn người, võ sĩ Cận Vệ Quân đến đây chẳng qua mấy chục người, binh lực cách xa trời đất, nhưng võ sĩ Cận Vệ Quân đều rút đao trong tay, nhanh chóng vây quanh Sở Hoan, nắm chặt chuôi đao, đối chọi gay gắt, không sợ hãi chút nào.
Dưới ánh lửa, đôi mắt Đông Phương Tín lóe lên ánh sáng cổ quái, khóe mắt gã co quắp, tay cầm đao lúc lỏng lúc chặt.
Sở Hoan đứng thẳng giống như tảng đá, tiếng hô quát của tướng sĩ Bình Tây Quân tiến vào tai hắn, Sở Hoan rất rõ ràng, những tướng sĩ Bình Tây Quân này giống như củi khô mùa hè, chỉ cần một đốm lửa, tiếp theo sẽ bốc cháy.
Mà Đông Phương Tín, không thể nghi ngờ chính là người dấy lên đốm lửa này.
Biểu tình và động tác của Đông Phương Tín, Sở Hoan xem trong mắt. Hắn bén nhạy nhận ra sát ý nồng nặc từ trong đôi mắt Đông Phương Tín, Đông Phương Tín lúc nắm chặt khi lỏng tay, Sở Hoan cũng thấy được do dự của Đông Phương Tín.
Lần này Sở Hoan dẫn người tới Khôn Tự Doanh, vốn là mạo hiểm bắt buộc, trong lòng hắn vẫn luôn cân nhắc, Đông Phương Tín hận mình thấu xương, nhưng dưới tình hình thực tế trước mắt, gã không có can đảm ra tay với mình.
Nhưng hắn lại hiểu được, Đông Phương Tín này xuất thân quân nhân, vũ dũng hơn người, nhưng tính tình lại hơi xúc động. Hắn từng nghĩ tới, lợi dụng tính tình xúc động của Đông Phương Tín, buộc Đông Phương Tín ra tay, sau đó hậu phát chế nhân, diệt trừ trong nháy mắt, từ đó hoàn toàn có thể cài cho Đông Phương Tín tội danh tạo phản.
Nhưng giờ phút này hắn lại cảm giác dường như tình thế còn nghiêm trọng hơn dự đoán của mình, Đông Phương Tín không hề tới gần Sở Hoan, nhưng Bình Tây Quân xúc động cuộn trào, Sở Hoan tin tưởng, nếu như Đông Phương Tín ra lệnh một tiếng, rất có thể Bình Tây Quân sẽ cùng nhau tiến lên, thậm chí còn không cần Đông Phương Tín ra lệnh, gã có nhiều tâm phúc ở Khôn Tự Doanh này, chỉ cần có một động tác, có lẽ sẽ có người thừa cơ đánh trống reo hò, kích thích binh biến.
Sở Hoan thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Đông Phương Tín.
Dưới tình thế này, Sở Hoan không cách nào xác định Đông Phương Tín có ra tay hay không.
Sát ý trong mắt Đông Phương Tín ngày càng đậm, hiển nhiên gã cũng đang cân nhắc một số chuyện. Sở Hoan trông thấy biểu tình trên mặt Đông Phương Tín ngày càng lạnh, lại trông thấy bàn tay nắm chặt chuôi đao của Đông Phương Tín tựa như ngày càng có lực, trạng thái lúc lỏng lúc chặt đang từ từ mất đi, mà tay kia của Đông Phương Tín đang thong thả nâng lên.
Sở Hoan cảm thấy không ổn trong lòng.
- Quân nhân là làm cái gì?
Trong tiếng quát lớn chung quanh, khi Đông Phương Tín còn đang do dự chậm rãi giơ tay lên, giọng nói giống như đạn pháo vang lên trong đám người.
Mặc dù chung quanh ầm ĩ, nhưng một tiếng nói bình thản này, khuấy động từ trong đám người, đúng là Sở Hoan rống lên.
Sở Hoan tập luyện Long Tượng Kinh, cốt nhục như được nung tôi một lần, khí lực của hắn, từ lâu đã không phải lúc trước có thể so sánh, khí tức đã vượt xa người bình thường, một tiếng quát lớn này, chấn động bốn phương, ép những âm thanh kêu la ầm ĩ kia xuống.
Một tiếng này đột nhiên xuất hiện, binh tướng chung quanh đều nghe thấy.
Đông Phương Tín vốn muốn nâng tay lên, bởi một tiếng rống to này, lập tức dừng lại.
Chung quanh nháy mắt yên tĩnh.
Sở Hoan không hề núp trong vòng vây bảo vệ của Cận Vệ Quân, đi vài bước về phía Đông Phương Tín, thần sắc lạnh lùng, liếc nhìn chung quanh, cười lạnh nói:
- Bình Tây Quân quả nhiên là một đám ô hợp, lúc trước bản Đốc chỉ hoài nghi, hiện giờ xem ra, bản Đốc hoài nghi cũng không sai… !
Hắn giơ tay lên, chỉ chung quanh, cười lạnh nói:
- Các ngươi có biết, các ngươi đều là một đám hèn nhát!
- Sở Tổng đốc ăn nói khéo léo, Đông Phương Tín một kẻ vũ phu, không tranh biện với ngài… !
Gã giơ tay lên nói:
- Bổn tướng muốn luyện binh ở Khôn Tự Doanh, kính xin Sở Tổng đốc nhanh chóng rời đi, binh đao không có mắt, nếu làm thương ngài, bổn tướng không đảm đương nổi trách nhiệm.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra bổn Đốc không thích chém giết, Đông Phương tướng quân muốn luyện binh, bản Đốc đương nhiên không ngăn cản.
Hắn chỉ đám rương hòm kia:
- Chẳng qua Đông Phương tướng quân không cần phải gấp, chờ ta chất đồ lên xe, bản Đốc sẽ lập tức dẫn người rời đi, không để các ngài thêm phiền toái… !
- Hết thảy ở đây đều là vật tư của Bình Tây Quân.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm Sở Hoan:
- Sở Tổng đốc chuyển đồ từ Khôn Tự Doanh, có phải đến nhầm chỗ hay không?
- Không hề nhầm lẫn.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Những vật tư này đều chuyển ra từ binh khố, Bình Tây Quân thuộc về triều đình, mà trang bị trong binh khố của địa phương, nếu như không phải tình huống đặc biệt, không có điều lệnh của Bộ Binh và Hộ Bộ, chỉ có thể cung cấp cho Châu Quân cùng Cấm Vệ Quân… Lúc trước Đông Phương tướng quân cũng là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bên cạnh Chu Tổng đốc, nên biết luật này mới đúng.
- Pháp luật triều đình, bổn tướng đương nhiên rõ ràng.
Đông Phương Tín hờ hững nhìn:
- Chẳng qua những vật tư này, thuộc về vật tư chiến lược, vốn là triều đình dùng để đối phó quân giặc… !
- Đông Phương tướng quân nói không sai.
Không chờ Đông Phương Tín nói xong, Sở Hoan lập tức ngắt lời:
- Những vật tư này là triều đình chuyển tới đối phó người Tây Lương, sau khi người Tây Lương lui binh, vật từ chuyển tới binh khố Tây Quan, binh khố thuộc về Binh Bộ Ti, do phủ Tổng đốc Tây Quan quản lý trực tiếp, cho nen những vật tư này đều thuộc về binh khố, cũng là vật tư của địa phương Tây Quan.
Khóe mắt Đông Phương Tín hơi nhảy lên, cười lạnh nói:
- Bổn tướng vừa nói qua, bổn tướng là một kẻ vũ phu, sẽ không tranh luận với ngài, những vật tư này, là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín tự mình phê chuẩn điều tới Bình Tây Quân, khi đó Tây Quan còn chưa có Tổng đốc. Hiện giờ Sở Tổng đốc chuyển tới, muốn truy cứu việc này, cứ việc đi tìm Triệu Tín, oan có đầu, nợ có chủ, những vật liệu này là Triệu Tín điều tới, Sở Tổng đốc không có quyền lấy khỏi quân doanh Bình Tây của ta.
- Đông Phương tướng quân lại nói sai rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Bản Đốc muốn hỏi một câu, sáu nha môn của Thiên Sơn, phải chăng đều thuộc về Chu Tổng đốc thống soái? Trang bị trong binh khố của Binh Bộ Thiên Sơn Đạo, nếu không có Chu Tổng đốc phê duyệt, có được chuyển ra ngoài hay không?
- Đương nhiên là không thể.
Đông Phương Tín đáp:
- Nhưng dường như Sở Tổng đốc nghe không hiểu lời bổn tướng nói, bổn tướng từng nói, lúc những vật tư này chuyển ra khỏi binh khố, Tây Quan còn chưa có Tổng đốc, Triệu Tín có quyền lợi xử lý lâm thời… !
- Không có Tổng đốc?
Sở Hoan đột nhiên cười lên ha ha:
- Đông Phương tướng quân, ngài đang nói đùa sao? Đám vật tư này, thời gian chuyển qua, binh khố có hồ sơ để tra, cho tới hôm nay, đám vật tư này chuyển tới bốn mươi ngày trước, sẽ không sai chứ?
Khi nói xong những lời này, hắn liếc Lệnh lại Binh Bộ Ti Dương Bạch Lộc một cái.
Trên trán Dương Bạch Lộc tràn đầy mồ hôi lạnh, Đông Phương Tín liền nói:
- Bổn tướng không nhớ rõ đã bao nhiêu ngày, nhưng khi đó ngài nói không khác biệt quá lớn, khi đó, dường như Sở Tổng đốc còn chưa đặt chân tới Tây Bắc.
- Quả thực như vậy, khi đó bản Đốc còn đang trên đường tới nhậm chức.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín:
- Mặc dù bản Đốc chưa tới nhậm chức, nhưng lúc đó đã nhận được long ân của Thánh thượng, điều tới Tây Quan nhậm chức Tổng đốc. Đông Phương tướng quân, bản đốc muốn hỏi, ý chỉ của Thánh thượng, chắc không sai chứ? Bốn mươi ba ngày trước, Thánh thượng đã ban thưởng kiếm vàng, để bản Đốc tới Tây Quan nhậm chức, mặc dù người còn chưa tới, nhưng từ giây phút Thánh thượng ban thưởng, bản Đốc chính là Tổng đốc Tây Quan, điểm này sẽ không sai chứ?
Đông Phương Tín há to mồm, lại nói không ra lời. Vốn hắn cũng không phải người giỏi ăn nói, dăm ba câu liền bị Sở Hoan bắt bí, trong lúc nhất thời không biết cãi lại thế nào.
- Lúc ấy bản Đốc đã là Tổng đốc Tây Quan, cho dù có ở Tây Quan hay không, đều có quyền lợi hỏi đến công việc sáu Ti nha môn Tây Quan.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng:
- Vật tư chuyển vào binh khố, là thuộc về vật tư địa phương, không nói tới không có tình huống đặc biệt vật tư của địa phương không thể chuyển qua Bình Tây Quân, cho dù thật sự có thể chuyển tới, bản thân Binh Bộ Ti cũng không có quyền làm chủ, nhất định phải do bản Đốc điều chuyển. Triệu Tín tự ý điều chuyển vật tư, đã vi phạm pháp luật triều đình, tội như mưu nghịch, chẳng lẽ Đông Phương tướng quân muốn chịu liên lụy với hắn?
Đông Phương Tín cười lên ha ha nói:
- Sở đại Tổng đốc, nếu là người khác, có lẽ thật sự bị dăm ba câu của ngươi hù dọa, nhưng Đông Phương Tín ta không bị dọa. Triệu Tín có tội hay không, không liên quan tới Đông Phương Tín ta, bổn tướng chỉ biết, Bình Tây Quân muốn đánh dẹp loạn phỉ Tây Quan, các tướng sĩ thiếu khuyết vật tư binh khí, Triệu Tín chuyển vật tư tới, số vật tư này đã thuộc về Bình Tây Quân, là vật có chủ, các huynh đệ liều mạng ra trận chém giết, hiện giờ Sở đại Tổng đốc ngươi nói mấy câu, muốn lấy đồ mà mọi người liều mạng, chỉ sợ bổn tướng đáp ứng, mọi người cũng không đáp ứng!
Giọng gã chưa dứt, một đám binh sĩ sau lưng lập tức kêu la:
- Nếu ai dám lấy đi một món đồ, sẽ khiến hắn đi vào thẳng người đi ra nằm ngang.
Đám quân sĩ Bình Tây Quân chung quanh lập tức chen lấn tới, trường thương đại đao chỉ về phía trước, miệng cao giọng hô.
- Những vật tư này đều là của Bình Tây Quân, ai dám lộn xộn?
- Các huynh đệ chuẩn bị cầm cung tên trong tay, xem đám Cận Vệ Quân này ai dám lấy thêm rương hòm, nếu ai động tới, bắn chết hắn.
- Đừng tưởng rằng đây vẫn còn ở kinh thành, đây là Tây bắc, trong kinh thành các ngươi có thể làm xằng làm bậy, tới Tây bắc rồi thì con mẹ nó trung thực một ít.
- Cút ra ngoài, cút ra ngoài, Bình Tây Quân không chứa các ngươi.
Tiếng hô chung quanh tiếng sau vang hơn tiếng trước, không ít người trong Bình Tây Quân đều là con cháu Tây Bắc, tính tình nóng nảy, cả đám hung ác. Họ cảm thấy bản thân là Bình Tây Quân, mà Cận Vệ Quân Sở Hoan mang tới chính là tinh binh kinh sư, Bình Tây Quân đều là tướng sĩ địa phương, thực chất Cận Vệ Quân đương nhiên xem thường quân địa phương, nhưng bản thân quân địa phương cũng chén ghét những tinh binh kinh sư cao cao tại thượng này.
Quân nhân chú trọng tôn nghiêm và vinh quang, đối với rất nhiều tướng sĩ Bình Tây Quân, họ chưa hẳn thực sự ủng hộ Đông Phương Tín, cũng chưa hẳn thực sự cừu thị Sở Hoan, nhưng Sở Hoan dẫn Cận Vệ Quân tiến tới đại doanh Bình Tây Quân, điều này khiến không ít người của Bình Tây Quân cảm thấy vinh quang bị giẫm đạp.
Vốn tướng sĩ Bình Tây Quân đã không có cảm tình gì với Cận Vệ Quân, lúc này Đông Phương Tín khẽ vỗ động, lửa giận trong lòng các tướng sĩ dâng lên, cả đám dồn tới phía trước.
Tướng sĩ Cận Vệ Quân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, họ cũng nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm từ trong mắt tướng sĩ Bình Tây Quân, mặc dù Khôn Tự Doanh có mấy ngàn người, võ sĩ Cận Vệ Quân đến đây chẳng qua mấy chục người, binh lực cách xa trời đất, nhưng võ sĩ Cận Vệ Quân đều rút đao trong tay, nhanh chóng vây quanh Sở Hoan, nắm chặt chuôi đao, đối chọi gay gắt, không sợ hãi chút nào.
Dưới ánh lửa, đôi mắt Đông Phương Tín lóe lên ánh sáng cổ quái, khóe mắt gã co quắp, tay cầm đao lúc lỏng lúc chặt.
Sở Hoan đứng thẳng giống như tảng đá, tiếng hô quát của tướng sĩ Bình Tây Quân tiến vào tai hắn, Sở Hoan rất rõ ràng, những tướng sĩ Bình Tây Quân này giống như củi khô mùa hè, chỉ cần một đốm lửa, tiếp theo sẽ bốc cháy.
Mà Đông Phương Tín, không thể nghi ngờ chính là người dấy lên đốm lửa này.
Biểu tình và động tác của Đông Phương Tín, Sở Hoan xem trong mắt. Hắn bén nhạy nhận ra sát ý nồng nặc từ trong đôi mắt Đông Phương Tín, Đông Phương Tín lúc nắm chặt khi lỏng tay, Sở Hoan cũng thấy được do dự của Đông Phương Tín.
Lần này Sở Hoan dẫn người tới Khôn Tự Doanh, vốn là mạo hiểm bắt buộc, trong lòng hắn vẫn luôn cân nhắc, Đông Phương Tín hận mình thấu xương, nhưng dưới tình hình thực tế trước mắt, gã không có can đảm ra tay với mình.
Nhưng hắn lại hiểu được, Đông Phương Tín này xuất thân quân nhân, vũ dũng hơn người, nhưng tính tình lại hơi xúc động. Hắn từng nghĩ tới, lợi dụng tính tình xúc động của Đông Phương Tín, buộc Đông Phương Tín ra tay, sau đó hậu phát chế nhân, diệt trừ trong nháy mắt, từ đó hoàn toàn có thể cài cho Đông Phương Tín tội danh tạo phản.
Nhưng giờ phút này hắn lại cảm giác dường như tình thế còn nghiêm trọng hơn dự đoán của mình, Đông Phương Tín không hề tới gần Sở Hoan, nhưng Bình Tây Quân xúc động cuộn trào, Sở Hoan tin tưởng, nếu như Đông Phương Tín ra lệnh một tiếng, rất có thể Bình Tây Quân sẽ cùng nhau tiến lên, thậm chí còn không cần Đông Phương Tín ra lệnh, gã có nhiều tâm phúc ở Khôn Tự Doanh này, chỉ cần có một động tác, có lẽ sẽ có người thừa cơ đánh trống reo hò, kích thích binh biến.
Sở Hoan thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Đông Phương Tín.
Dưới tình thế này, Sở Hoan không cách nào xác định Đông Phương Tín có ra tay hay không.
Sát ý trong mắt Đông Phương Tín ngày càng đậm, hiển nhiên gã cũng đang cân nhắc một số chuyện. Sở Hoan trông thấy biểu tình trên mặt Đông Phương Tín ngày càng lạnh, lại trông thấy bàn tay nắm chặt chuôi đao của Đông Phương Tín tựa như ngày càng có lực, trạng thái lúc lỏng lúc chặt đang từ từ mất đi, mà tay kia của Đông Phương Tín đang thong thả nâng lên.
Sở Hoan cảm thấy không ổn trong lòng.
- Quân nhân là làm cái gì?
Trong tiếng quát lớn chung quanh, khi Đông Phương Tín còn đang do dự chậm rãi giơ tay lên, giọng nói giống như đạn pháo vang lên trong đám người.
Mặc dù chung quanh ầm ĩ, nhưng một tiếng nói bình thản này, khuấy động từ trong đám người, đúng là Sở Hoan rống lên.
Sở Hoan tập luyện Long Tượng Kinh, cốt nhục như được nung tôi một lần, khí lực của hắn, từ lâu đã không phải lúc trước có thể so sánh, khí tức đã vượt xa người bình thường, một tiếng quát lớn này, chấn động bốn phương, ép những âm thanh kêu la ầm ĩ kia xuống.
Một tiếng này đột nhiên xuất hiện, binh tướng chung quanh đều nghe thấy.
Đông Phương Tín vốn muốn nâng tay lên, bởi một tiếng rống to này, lập tức dừng lại.
Chung quanh nháy mắt yên tĩnh.
Sở Hoan không hề núp trong vòng vây bảo vệ của Cận Vệ Quân, đi vài bước về phía Đông Phương Tín, thần sắc lạnh lùng, liếc nhìn chung quanh, cười lạnh nói:
- Bình Tây Quân quả nhiên là một đám ô hợp, lúc trước bản Đốc chỉ hoài nghi, hiện giờ xem ra, bản Đốc hoài nghi cũng không sai… !
Hắn giơ tay lên, chỉ chung quanh, cười lạnh nói:
- Các ngươi có biết, các ngươi đều là một đám hèn nhát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.