Quyển 7 - Chương 883: Tiêu tan hiềm khích lúc trước
Sa Mạc
20/01/2014
Khi Hiên Viên Thắng Tài và đám tướng sĩ quân Cận Vệ lên núi, đã cảm thấy Đại Kỳ Mông Sơn chót vót hiểm trở. Nhưng khi bọn họ tới đỉnh Triều Vụ,
mới thấy đoạn đường đã đi qua thoải mái hơn nhiều. Người Quỷ Phương lúc
này mang theo phụ tử Hách Khê Cốc, dùng cây đuốc soi đường. Đường gập
ghềnh, lởm chởm đá và cây. Dường như không thành đường, nhưng lại dường
như nơi nào cũng có đường.
Dịch Cốc Tư thì hiểu rõ, vì phải săn mồi nên khắp Đại Kỳ Mông Sơn nơi nào cũng có cạm bẫy. Cạm bẫy bí ẩn đến cực điểm, chỉ cần có chút bất cẩn, thì sẽ rơi vào cạm bẫy ngay.
Hơn nữa, Dịch Cốc Tư vẫn tin tưởng, cạm bẫy cực kỳ hung hiểm, ngay cả mãnh thú rơi vào cũng lập tức mất mạng. Nói gì đến người?
Cho nên ý tứ của Dịch Cốc Tư rất rõ ràng, tốt nhất đoàn người Sở Hoan nên đi theo dấu chân người Quỷ Phương phía trước, nếu không xuất hiện bất ngờ, vậy thật sự không hay rồi.
Lượn quanh trong núi, Sở Hoan thấy người Quỷ Phương ở trong núi gập ghềnh giống như giẫm trên đất bằng, trong lòng quả thực cảm thấy đất nơi nào nuôi người nơi ấy, người Quỷ Phương từ nhỏ sống tại Đại Kỳ Mông Sơn, hết sức thích ứng đối với hoàn cảnh địa lý nơi này, binh sĩ Cận Vệ Quân tinh nhuệ trong tay hắn, tùy tiện người nào so đấu với người Quỷ Phương, chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều, nhưng đi lại trong núi lại không thể linh hoạt bằng người Quỷ Phương.
Sở Hoan chỉ biết đường đi lúc cao lúc thấp, chốc lát tới chân núi, chốc lát lại tới thung lũng, căn bản không rõ rốt cuộc đi bao xa. Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời chợt sáng lên, không khí bình minh hết sức tươi mát. Đi qua một rặng núi, mặt trời vừa mới mọc lên, liền thấy một hồ nước xuất hiện giữa thung lũng dưới chân núi, ánh nắng chiếu rọi, gió mát sảng khoái, hồ nước hình tròn, nước hồ trong vắt, gió nhẹ nổi lên, mặt hồ lay động, nổi lên nhiều điểm sáng.
Sở Hoan nhìn xuống, thấy được hồ nước trong suốt kia, cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Thực không thể tưởng được giữa rặng núi Đại Kỳ Mông Sơn lại có hồ nước tuyệt đẹp như thế.
Dịch Cốc Tư ở bên cạnh Sở Hoan, đưa tay chỉ về phía xa:
- Sở đại nhân, bên kia chính là đỉnh Triều Vụ, đi qua hồ Thái Dương, trèo lên ngọn núi phía trước kia, là đã tới rất gần đỉnh Triều Vụ.
Sở Hoan giương mắt nhìn, thấy đối diện hồ Thái Dương có một ngọn núi, nhưng phía sau ngọn núi kia còn có một ngọn núi cao sừng sững, đỉnh núi trong mây, mây mù lượn quanh, trông hơi trang nghiêm.
Dãy núi chung quanh, dường như bái phục dưới đỉnh Triều Vụ, đỉnh Triều Vụ có vẻ đơn độc.
- Đỉnh Triều Vụ là đỉnh núi cao nhất Đại Kỳ Mông Sơn, là một rãnh trời.
Dịch Cốc Tư sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Sở đại nhân, Quỷ Lão ngài muốn gặp, ngay trên đỉnh Triều Vụ, chẳng qua… có thể gặp được Quỷ Lão hay không, ta cũng không thể cam đoan với ngài, còn cần Quỷ Lão đáp ứng. Chẳng qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ tình huống đặc biệt, chỉ có Quỷ Chủ mới có thể gặp Quỷ Lão, mặc dù ta là một Động Chủ, nếu không được Quỷ Lão triệu tập, cũng không có tư cách gặp mặt.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cười nói:
- Chỉ trông mong Quỷ Lão có thể khai ân gặp mặt.
Mọi người cũng không chậm trễ, xuống núi đi tới hồ Thái Dương. Đi qua bên cạnh hồ nước, nhìn đáy hồ Thái Dương trong suốt, mọi người đều cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái.
Mắt thấy sẽ vượt qua hồ Thái Dương, chợt nghe phía trước truyền đến âm thanh:
- Động Chủ, mau tới… !
Dịch Cốc Tư vốn đi theo bên người Sở Hoan, nghe được âm thanh, bước nhanh về phía trước, hỏi:
- Chuyện gì?
Trên mặt vài người Quỷ Phương lộ ra vẻ kích động, có người nói:
- Mau xem, Quỷ Chủ… Quỷ Chủ… !
Dịch Cốc Tư trầm xuống, bước tới vài bước, trầm giọng nói:
- Quỷ Chủ làm sao?
Gã nhìn Quỷ Chủ Hách Khê Cốc trên cáng cứu thương, đầu tiên ngẩn ra, lập tức vui mừng và sợ hãi:
- Quỷ Chủ, ngài… !
Liền thấy được Quỷ Chủ Hách Khê Cốc vốn hôn mê bất tỉnh, lúc này đã mở mắt ra.
Hách Khê Cốc nằm trên cáng cứu thương, hai mắt đã mở, nhìn chung quanh một chút, thấy bốn phía đều là người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Dịch Cốc Tư ở bên cạnh cáng, giữ chặt tay Hách Khê Cốc, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Quỷ Chủ, ngài… ngài đã tỉnh lại?
Hách Khê Cốc hít một hơi, lập tức hỏi:
- Dịch… Dịch Cốc Tư, sao ngươi lại ở chỗ này? Ta… Ta đang ở đâu?
Dịch Cốc Tư vội vàng nói:
- Quỷ Chủ, ngài trúng độc, hôn mê bất tỉnh, bọn họ đều không thể chữa trị cho ngài, ta đang muốn mang theo ngài tới đỉnh Triều Vụ, khẩn cầu Quỷ Lão giúp đỡ.
Hách Khê Cốc dường như nghĩ tới cái gì, lập tức nói:
- Có kẻ gian… Đại Kỳ Mông Sơn có kẻ gian… !
Dịch Cốc Tư vội vàng hỏi:
- Là ai?
- Thiên Môn Đạo… !
Hách Khê Cốc ngồi dậy:
- Yêu nhân Thiên Môn Đạo vào Đại Kỳ Mông Sơn, chúng ta… chúng ta trúng mai phục… !
Dịch Cốc Tư liền hỏi:
- Quỷ Chủ, quan binh có đưa các ngài trở về Đại Kỳ Mông Sơn hay không?
Lời này của gã cực kỳ quan trọng, chỉ cần Hách Khê Cốc nói quan phủ không phái người đưa họ trở về, như vậy Sở Hoan nói dối, gã sẽ không chút do dự hạ lệnh bắt đám người Sở Hoan lại.
Hách Khê Cốc gật đầu nói:
- Là Sở đại nhân, ân công Sở đạt khách của chúng ta phái người đưa chúng ta trở về… !
Đúng lúc đó lão nhìn thấy một bóng người phía sau, đầu tiên ngẩn ra, khuôn mặt lập tức vui mừng và sợ hãi, vươn tay ra ngoài, kích động nói:
- Đạt khách, Sở đạt khách, ngài… sao ngài cũng ở nơi này?
Sở Hoan mỉm cười tiến đến, cũng vươn tay ra. Hách Khê Cốc nắm lấy tay hắn, kích động nói:
- Sở đạt khách, ngài… ngài cũng tới sao? Tiểu lão vô năng, bị kẻ xấu đánh lén, chuyện ngài nhắn nhủ, tiểu lão… tiểu lão quả thật chưa kịp tiến hành… !
Sở Hoan nắm tay Hách Khê Cốc, lại cười nói:
- Lão Quỷ Chủ không có việc gì là tốt rồi. Lão Quỷ Chủ yên tâm, yêu nhân Thiên Môn quấy phá ở Đại Kỳ Mông Sơn, đã bị Dịch Động Chủ tiêu diệt, hơn nữa giải cứu lão Quỷ Chủ khỏi tay chúng. Lão Quỷ Chủ cảm thấy thân thể thế nào? Ngài trúng độc của chúng, hiện giờ xem ra, hẳn là không có việc gì.
Hách Khê Cốc nhìn về phía Dịch Cốc Tư, liền thấy vẻ mặt xấu hổ nói không ra lời của gã, trong giây lát liền thấy Dịch Cốc Tư quỳ rạp xuống trước mặt Sở Hoan, tự trách nói:
- Sở đại nhân, ngài… ngài trừng phạt ta đi! Ta… Ta vẫn không tin ngài, còn nhiều lần mạo phạm ngài, điều này… !
Gã vừa áy náy vừa xấu hổ.
Sở Hoan vội vàng hai tay đỡ lên, Dịch Cốc Tư lại hết sức quật cường:
- Sở đại nhân, ta có sai, ngài nhất định phải trừng phạt ta!
Hách Khê Cốc nhất thời không hiểu được, nhưng lão dù sao cũng không phải hạng người đơn giản, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được cái gì, cau mày nói:
- Dịch Cốc Tư, có phải các ngươi mạo phạm Sở đạt khách hay không?
Sở Hoan liền nói:
- Chỉ là một sự hiểu lầm, lão Quỷ Chủ, đây đúng là không đánh thì không quen, huống chi chúng ta cũng chưa đánh nhau, mọi người là huynh đệ tốt, trước kia qua đi là tốt rồi.
Hách Khê Cốc lạnh lùng nói:
- Các ngươi có biết, Quỷ Phương chúng ta thoát khỏi tai ương diệt tộc, đều là ân tình của Sở đạt khách, không chỉ như thế, Sở đại khách lại giành được cơ hội sinh tồn cho chúng ta trước triều đình, các ngươi… !
Lão hiểu rất rõ người Quỷ Phương, trong lòng biết lúc mình hôn mê, hán tử Quỷ Phương thô lỗ chắc chắn rất bất kính với Sở Hoan, giọng nói của lão hết sức nghiêm khắc:
- Các ngươi còn không mau xin lỗi Sở đại nhân!
Uy vọng của Quỷ Chủ Hách Khê Cốc tại Quỷ Phương quả thực rất cao, ai cũng không dám kháng cự mệnh lệnh của Hách Khê Cốc. Hách Khê Cốc vừa dứt lời, ngoại trừ mấy tên Quỷ Phương mang cáng, mấy chục người Quỷ Phương xung quanh không ngờ đều quỳ xuống đất, cùng bái phục Sở Hoan. Đám người Hiên Viên Thắng Tài thấy trong mắt, cũng hơi kinh ngạc. Người Quỷ Phương lúc trước bất kính với quan binh, không thể tưởng được chỉ một câu của Hách Khê Cốc, có thể khiến những đại hán bảy thước cao này quỳ rạp trên mặt đất.
Tôn Tử Không cũng hơi đắc ý, lúc trước người Quỷ Phương này kỳ quái, lúc này không ngờ đều quỳ gối trước mặt Sở Hoan, Tôn Tử Không cảm động lấy, càng cảm thấy sư phụ của mình thật sự khó lường.
Sở Hoan thấy tình trạng này, liền nói với Hách Khê Cốc:
- Lão Quỷ chủ, ngàn vạn lần không nên như vậy, mọi người coi ta trở thành đạt khách của Quỷ Phương, như vậy Quỷ Phương cũng là đạt khách của ta, giữa đạt khách, sao có thể như thế?
Hắn một lần nữa nâng Dịch Cốc Tư dậy, chân thành nói:
- Dịch Động Chủ, thật ra từ đầu tới đuôi, ta đều không trách các ngài, hơn nữa trong lòng còn vô cùng khâm phục các ngài. Các ngài không bị khuất phục bởi cường quyền, dũng cảm chính trực, Dịch Động Chủ vì tiền đồ của Quỷ Phương, trong lòng phải cẩn thận, điều này cũng không phải sai lầm!
Dịch Cốc Tư thở dài:
- Sở đạt khách đại nhân đại lượng, ta… ài!
Lúc này Sở Hoan mới nhìn về phía Hách Khê Cốc:
- Lão Quỷ Chủ, ngài mau để cho họ đứng lên, như vậy thật sự không được.
Hách Khê Cốc thấy Sở Hoan lên tiếng, trầm giọng nói:
- Đạt khách cho các ngươi đứng lên, các ngươi còn chưa chịu dậy!
Lúc này mọi người mới đứng dậy, đúng lúc này liền nghe một hồi ho khan vang lên, mọi người nhìn qua, liền thấy Hách Cốt cũng đã tỉnh lại, không ngừng ho khan, lập tức liền ngừng, gã ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, khuôn mặt mờ mịt:
- Đây là nơi nào?
Gã nhìn thấy Sở Hoan đang nhìn mình, lập tức vui vẻ:
- Sở đạt khách, ngài… sao ngài cũng ở đây?
Gã dĩ nhiên xoay người rời khỏi cáng cứu thương, chẳng qua thân thể hơi suy yếu, chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Bên cạnh có người đỡ lấy, Hách Cốt đẩy ra, đứng ổn định, thấy Hách Khê Cốc nằm trên cáng, vội vàng hỏi:
- Cha, cha thế nào?
Hách Khê Cốc lắc đầu:
- Ta không sao!
Khuôn mặt Hách Cốt lộ ra vẻ giận dữ:
- Sở đạt khách, yêu nhân Thiên Môn Đạo quả thực đê tiện vô sỉ, không ngờ chúng mai phục chúng ta ở Đại Kỳ Mông Sơn, chúng ta vừa mới vào núi đã bị chúng vây quanh, chúng còn muốn chúng ta gia nhập Thiên Môn Đạo, làm địch với quan phủ… !
Gã nắm chặt hai tay, khuôn mặt phẫn nộ:
- Chúng nhiều người, chúng ta không phải đối thủ, còn bị chúng giết chết hai huynh đệ… !
Lúc Hách Khê Cốc và Hách Cốt tới Thái Nguyên, dẫn theo hai hán tử Quỷ Phương, lần này cũng trở về cùng. Vừa nghĩ tới hai huynh đệ bị Thiên Môn Đạo đồ giết chết, Hách Cốt nghiến răng nghiến lợi.
Dịch Cốc Tư nói:
- Quỷ Chủ, là Sở đạt khách lập kế sách, cứu mọi người ra, hơn nữa những yêu nhân Thiên Môn kia đều đã bị diệt trừ… !
Vừa nghĩ tới lúc trước bản thân mình nhiều lần nghi ngờ Sở Hoan, hơn nữa lời nói mạo phạm, Dịch Cốc Tư liền cảm thấy bất an, hơn nữa từ đầu tới đuôi đối phương đều khiêm tốn, Dịch Cốc Tư lại cảm thấy áy náy xấu hổ.
Hách Khê Cốc thở dài:
- Sở đạt khách, chúng ta lại nợ ngài một ân tình rất lớn… Sau này chỉ cần Sở đạt khách phân phó, Quỷ Phương chúng ta không ai không theo… !
Dịch Cốc Tư nói:
- Quỷ Chủ và Hách Cốt bình yên vô sự, đây là việc vui rất lớn, hiện giờ chúng ta trở về, chuẩn bị tiệc rượu, chúc mừng một phen, đón gió tẩy trần cho Sở đạt khách và các bằng hữu quan phủ, cũng muốn mượn rượu bồi tội!
Hách Khê Cốc cũng để người giúp đỡ xuống cáng, xoay người nhìn đỉnh Triều Vụ cao vút trong mây, nói với Sở Hoan:
- Sở đạt khách, hiện giờ tiểu lão dẫn ngài tới đỉnh Triều Vụ, khẩn cầu Quỷ Lão gặp mặt!
Dịch Cốc Tư thì hiểu rõ, vì phải săn mồi nên khắp Đại Kỳ Mông Sơn nơi nào cũng có cạm bẫy. Cạm bẫy bí ẩn đến cực điểm, chỉ cần có chút bất cẩn, thì sẽ rơi vào cạm bẫy ngay.
Hơn nữa, Dịch Cốc Tư vẫn tin tưởng, cạm bẫy cực kỳ hung hiểm, ngay cả mãnh thú rơi vào cũng lập tức mất mạng. Nói gì đến người?
Cho nên ý tứ của Dịch Cốc Tư rất rõ ràng, tốt nhất đoàn người Sở Hoan nên đi theo dấu chân người Quỷ Phương phía trước, nếu không xuất hiện bất ngờ, vậy thật sự không hay rồi.
Lượn quanh trong núi, Sở Hoan thấy người Quỷ Phương ở trong núi gập ghềnh giống như giẫm trên đất bằng, trong lòng quả thực cảm thấy đất nơi nào nuôi người nơi ấy, người Quỷ Phương từ nhỏ sống tại Đại Kỳ Mông Sơn, hết sức thích ứng đối với hoàn cảnh địa lý nơi này, binh sĩ Cận Vệ Quân tinh nhuệ trong tay hắn, tùy tiện người nào so đấu với người Quỷ Phương, chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều, nhưng đi lại trong núi lại không thể linh hoạt bằng người Quỷ Phương.
Sở Hoan chỉ biết đường đi lúc cao lúc thấp, chốc lát tới chân núi, chốc lát lại tới thung lũng, căn bản không rõ rốt cuộc đi bao xa. Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời chợt sáng lên, không khí bình minh hết sức tươi mát. Đi qua một rặng núi, mặt trời vừa mới mọc lên, liền thấy một hồ nước xuất hiện giữa thung lũng dưới chân núi, ánh nắng chiếu rọi, gió mát sảng khoái, hồ nước hình tròn, nước hồ trong vắt, gió nhẹ nổi lên, mặt hồ lay động, nổi lên nhiều điểm sáng.
Sở Hoan nhìn xuống, thấy được hồ nước trong suốt kia, cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Thực không thể tưởng được giữa rặng núi Đại Kỳ Mông Sơn lại có hồ nước tuyệt đẹp như thế.
Dịch Cốc Tư ở bên cạnh Sở Hoan, đưa tay chỉ về phía xa:
- Sở đại nhân, bên kia chính là đỉnh Triều Vụ, đi qua hồ Thái Dương, trèo lên ngọn núi phía trước kia, là đã tới rất gần đỉnh Triều Vụ.
Sở Hoan giương mắt nhìn, thấy đối diện hồ Thái Dương có một ngọn núi, nhưng phía sau ngọn núi kia còn có một ngọn núi cao sừng sững, đỉnh núi trong mây, mây mù lượn quanh, trông hơi trang nghiêm.
Dãy núi chung quanh, dường như bái phục dưới đỉnh Triều Vụ, đỉnh Triều Vụ có vẻ đơn độc.
- Đỉnh Triều Vụ là đỉnh núi cao nhất Đại Kỳ Mông Sơn, là một rãnh trời.
Dịch Cốc Tư sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Sở đại nhân, Quỷ Lão ngài muốn gặp, ngay trên đỉnh Triều Vụ, chẳng qua… có thể gặp được Quỷ Lão hay không, ta cũng không thể cam đoan với ngài, còn cần Quỷ Lão đáp ứng. Chẳng qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ tình huống đặc biệt, chỉ có Quỷ Chủ mới có thể gặp Quỷ Lão, mặc dù ta là một Động Chủ, nếu không được Quỷ Lão triệu tập, cũng không có tư cách gặp mặt.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cười nói:
- Chỉ trông mong Quỷ Lão có thể khai ân gặp mặt.
Mọi người cũng không chậm trễ, xuống núi đi tới hồ Thái Dương. Đi qua bên cạnh hồ nước, nhìn đáy hồ Thái Dương trong suốt, mọi người đều cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái.
Mắt thấy sẽ vượt qua hồ Thái Dương, chợt nghe phía trước truyền đến âm thanh:
- Động Chủ, mau tới… !
Dịch Cốc Tư vốn đi theo bên người Sở Hoan, nghe được âm thanh, bước nhanh về phía trước, hỏi:
- Chuyện gì?
Trên mặt vài người Quỷ Phương lộ ra vẻ kích động, có người nói:
- Mau xem, Quỷ Chủ… Quỷ Chủ… !
Dịch Cốc Tư trầm xuống, bước tới vài bước, trầm giọng nói:
- Quỷ Chủ làm sao?
Gã nhìn Quỷ Chủ Hách Khê Cốc trên cáng cứu thương, đầu tiên ngẩn ra, lập tức vui mừng và sợ hãi:
- Quỷ Chủ, ngài… !
Liền thấy được Quỷ Chủ Hách Khê Cốc vốn hôn mê bất tỉnh, lúc này đã mở mắt ra.
Hách Khê Cốc nằm trên cáng cứu thương, hai mắt đã mở, nhìn chung quanh một chút, thấy bốn phía đều là người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Dịch Cốc Tư ở bên cạnh cáng, giữ chặt tay Hách Khê Cốc, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Quỷ Chủ, ngài… ngài đã tỉnh lại?
Hách Khê Cốc hít một hơi, lập tức hỏi:
- Dịch… Dịch Cốc Tư, sao ngươi lại ở chỗ này? Ta… Ta đang ở đâu?
Dịch Cốc Tư vội vàng nói:
- Quỷ Chủ, ngài trúng độc, hôn mê bất tỉnh, bọn họ đều không thể chữa trị cho ngài, ta đang muốn mang theo ngài tới đỉnh Triều Vụ, khẩn cầu Quỷ Lão giúp đỡ.
Hách Khê Cốc dường như nghĩ tới cái gì, lập tức nói:
- Có kẻ gian… Đại Kỳ Mông Sơn có kẻ gian… !
Dịch Cốc Tư vội vàng hỏi:
- Là ai?
- Thiên Môn Đạo… !
Hách Khê Cốc ngồi dậy:
- Yêu nhân Thiên Môn Đạo vào Đại Kỳ Mông Sơn, chúng ta… chúng ta trúng mai phục… !
Dịch Cốc Tư liền hỏi:
- Quỷ Chủ, quan binh có đưa các ngài trở về Đại Kỳ Mông Sơn hay không?
Lời này của gã cực kỳ quan trọng, chỉ cần Hách Khê Cốc nói quan phủ không phái người đưa họ trở về, như vậy Sở Hoan nói dối, gã sẽ không chút do dự hạ lệnh bắt đám người Sở Hoan lại.
Hách Khê Cốc gật đầu nói:
- Là Sở đại nhân, ân công Sở đạt khách của chúng ta phái người đưa chúng ta trở về… !
Đúng lúc đó lão nhìn thấy một bóng người phía sau, đầu tiên ngẩn ra, khuôn mặt lập tức vui mừng và sợ hãi, vươn tay ra ngoài, kích động nói:
- Đạt khách, Sở đạt khách, ngài… sao ngài cũng ở nơi này?
Sở Hoan mỉm cười tiến đến, cũng vươn tay ra. Hách Khê Cốc nắm lấy tay hắn, kích động nói:
- Sở đạt khách, ngài… ngài cũng tới sao? Tiểu lão vô năng, bị kẻ xấu đánh lén, chuyện ngài nhắn nhủ, tiểu lão… tiểu lão quả thật chưa kịp tiến hành… !
Sở Hoan nắm tay Hách Khê Cốc, lại cười nói:
- Lão Quỷ Chủ không có việc gì là tốt rồi. Lão Quỷ Chủ yên tâm, yêu nhân Thiên Môn quấy phá ở Đại Kỳ Mông Sơn, đã bị Dịch Động Chủ tiêu diệt, hơn nữa giải cứu lão Quỷ Chủ khỏi tay chúng. Lão Quỷ Chủ cảm thấy thân thể thế nào? Ngài trúng độc của chúng, hiện giờ xem ra, hẳn là không có việc gì.
Hách Khê Cốc nhìn về phía Dịch Cốc Tư, liền thấy vẻ mặt xấu hổ nói không ra lời của gã, trong giây lát liền thấy Dịch Cốc Tư quỳ rạp xuống trước mặt Sở Hoan, tự trách nói:
- Sở đại nhân, ngài… ngài trừng phạt ta đi! Ta… Ta vẫn không tin ngài, còn nhiều lần mạo phạm ngài, điều này… !
Gã vừa áy náy vừa xấu hổ.
Sở Hoan vội vàng hai tay đỡ lên, Dịch Cốc Tư lại hết sức quật cường:
- Sở đại nhân, ta có sai, ngài nhất định phải trừng phạt ta!
Hách Khê Cốc nhất thời không hiểu được, nhưng lão dù sao cũng không phải hạng người đơn giản, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được cái gì, cau mày nói:
- Dịch Cốc Tư, có phải các ngươi mạo phạm Sở đạt khách hay không?
Sở Hoan liền nói:
- Chỉ là một sự hiểu lầm, lão Quỷ Chủ, đây đúng là không đánh thì không quen, huống chi chúng ta cũng chưa đánh nhau, mọi người là huynh đệ tốt, trước kia qua đi là tốt rồi.
Hách Khê Cốc lạnh lùng nói:
- Các ngươi có biết, Quỷ Phương chúng ta thoát khỏi tai ương diệt tộc, đều là ân tình của Sở đạt khách, không chỉ như thế, Sở đại khách lại giành được cơ hội sinh tồn cho chúng ta trước triều đình, các ngươi… !
Lão hiểu rất rõ người Quỷ Phương, trong lòng biết lúc mình hôn mê, hán tử Quỷ Phương thô lỗ chắc chắn rất bất kính với Sở Hoan, giọng nói của lão hết sức nghiêm khắc:
- Các ngươi còn không mau xin lỗi Sở đại nhân!
Uy vọng của Quỷ Chủ Hách Khê Cốc tại Quỷ Phương quả thực rất cao, ai cũng không dám kháng cự mệnh lệnh của Hách Khê Cốc. Hách Khê Cốc vừa dứt lời, ngoại trừ mấy tên Quỷ Phương mang cáng, mấy chục người Quỷ Phương xung quanh không ngờ đều quỳ xuống đất, cùng bái phục Sở Hoan. Đám người Hiên Viên Thắng Tài thấy trong mắt, cũng hơi kinh ngạc. Người Quỷ Phương lúc trước bất kính với quan binh, không thể tưởng được chỉ một câu của Hách Khê Cốc, có thể khiến những đại hán bảy thước cao này quỳ rạp trên mặt đất.
Tôn Tử Không cũng hơi đắc ý, lúc trước người Quỷ Phương này kỳ quái, lúc này không ngờ đều quỳ gối trước mặt Sở Hoan, Tôn Tử Không cảm động lấy, càng cảm thấy sư phụ của mình thật sự khó lường.
Sở Hoan thấy tình trạng này, liền nói với Hách Khê Cốc:
- Lão Quỷ chủ, ngàn vạn lần không nên như vậy, mọi người coi ta trở thành đạt khách của Quỷ Phương, như vậy Quỷ Phương cũng là đạt khách của ta, giữa đạt khách, sao có thể như thế?
Hắn một lần nữa nâng Dịch Cốc Tư dậy, chân thành nói:
- Dịch Động Chủ, thật ra từ đầu tới đuôi, ta đều không trách các ngài, hơn nữa trong lòng còn vô cùng khâm phục các ngài. Các ngài không bị khuất phục bởi cường quyền, dũng cảm chính trực, Dịch Động Chủ vì tiền đồ của Quỷ Phương, trong lòng phải cẩn thận, điều này cũng không phải sai lầm!
Dịch Cốc Tư thở dài:
- Sở đạt khách đại nhân đại lượng, ta… ài!
Lúc này Sở Hoan mới nhìn về phía Hách Khê Cốc:
- Lão Quỷ Chủ, ngài mau để cho họ đứng lên, như vậy thật sự không được.
Hách Khê Cốc thấy Sở Hoan lên tiếng, trầm giọng nói:
- Đạt khách cho các ngươi đứng lên, các ngươi còn chưa chịu dậy!
Lúc này mọi người mới đứng dậy, đúng lúc này liền nghe một hồi ho khan vang lên, mọi người nhìn qua, liền thấy Hách Cốt cũng đã tỉnh lại, không ngừng ho khan, lập tức liền ngừng, gã ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, khuôn mặt mờ mịt:
- Đây là nơi nào?
Gã nhìn thấy Sở Hoan đang nhìn mình, lập tức vui vẻ:
- Sở đạt khách, ngài… sao ngài cũng ở đây?
Gã dĩ nhiên xoay người rời khỏi cáng cứu thương, chẳng qua thân thể hơi suy yếu, chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Bên cạnh có người đỡ lấy, Hách Cốt đẩy ra, đứng ổn định, thấy Hách Khê Cốc nằm trên cáng, vội vàng hỏi:
- Cha, cha thế nào?
Hách Khê Cốc lắc đầu:
- Ta không sao!
Khuôn mặt Hách Cốt lộ ra vẻ giận dữ:
- Sở đạt khách, yêu nhân Thiên Môn Đạo quả thực đê tiện vô sỉ, không ngờ chúng mai phục chúng ta ở Đại Kỳ Mông Sơn, chúng ta vừa mới vào núi đã bị chúng vây quanh, chúng còn muốn chúng ta gia nhập Thiên Môn Đạo, làm địch với quan phủ… !
Gã nắm chặt hai tay, khuôn mặt phẫn nộ:
- Chúng nhiều người, chúng ta không phải đối thủ, còn bị chúng giết chết hai huynh đệ… !
Lúc Hách Khê Cốc và Hách Cốt tới Thái Nguyên, dẫn theo hai hán tử Quỷ Phương, lần này cũng trở về cùng. Vừa nghĩ tới hai huynh đệ bị Thiên Môn Đạo đồ giết chết, Hách Cốt nghiến răng nghiến lợi.
Dịch Cốc Tư nói:
- Quỷ Chủ, là Sở đạt khách lập kế sách, cứu mọi người ra, hơn nữa những yêu nhân Thiên Môn kia đều đã bị diệt trừ… !
Vừa nghĩ tới lúc trước bản thân mình nhiều lần nghi ngờ Sở Hoan, hơn nữa lời nói mạo phạm, Dịch Cốc Tư liền cảm thấy bất an, hơn nữa từ đầu tới đuôi đối phương đều khiêm tốn, Dịch Cốc Tư lại cảm thấy áy náy xấu hổ.
Hách Khê Cốc thở dài:
- Sở đạt khách, chúng ta lại nợ ngài một ân tình rất lớn… Sau này chỉ cần Sở đạt khách phân phó, Quỷ Phương chúng ta không ai không theo… !
Dịch Cốc Tư nói:
- Quỷ Chủ và Hách Cốt bình yên vô sự, đây là việc vui rất lớn, hiện giờ chúng ta trở về, chuẩn bị tiệc rượu, chúc mừng một phen, đón gió tẩy trần cho Sở đạt khách và các bằng hữu quan phủ, cũng muốn mượn rượu bồi tội!
Hách Khê Cốc cũng để người giúp đỡ xuống cáng, xoay người nhìn đỉnh Triều Vụ cao vút trong mây, nói với Sở Hoan:
- Sở đạt khách, hiện giờ tiểu lão dẫn ngài tới đỉnh Triều Vụ, khẩn cầu Quỷ Lão gặp mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.