Quyển 3 - Chương 454: Tới sa mạc
Sa Mạc
17/06/2013
Sự kiện ám sát xảy ra tại quốc yến Quang Minh Điện đã qua đi, đám quan viên cũng không dám đề cập tới nhiều lắm, phần lớn quan viên đều nghĩ tới người đứng sau màn là Thiên Môn Đạo, họ biết Hình Bộ thẩm vấn thích khách nhưng sau này tình hình rốt cuộc thế nào cũng không có bao nhiêu người biết.
Quốc yến xuất hiện thích khách, điều này với Đại Tần mà nói là một chuyện mất thể diện, Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên bị Hoàng đế tự tay giết chết, già trẻ trong nhà lập tức bị nhốt vào tử lao, đám quan viên đương nhiên nói năng thận trọng đối với việc này, không dám nghị luận nhiều, đám quan viên lén nghị luận ở quán trà quán rượu phần lớn là người Tây Lương rốt cuộc có thể đòi được bao nhiêu bồi thường từ Đại Tần.
Thực tế công phu sư tử ngoạn của người Tây Lương đám quan viên các nha môn ít nhiều biets đến, đều cảm thấy người Tây Lương quả thật là suy nghĩ kỳ lạ, nếu Đại Tần có thể đưa ra số lượng ngân lượng khổng lồ như yêu cầu của người Tây Lương, như vậy căn bản không cần phải thỏa hiệp với người Tây Lương, một nước có thực lực như vậy hoàn toàn có thể tranh phong tây bắc với người Tây Lương.
Tuy rằng Ma Ha Tàng từng nói trước mặt mọi người trong vòng ba ngày phải đàm phán ra kết quả, nhưng mọi người đều cảm thấy lúc ấy Ma Ha Tàng chẳng qua là nóng giận mà thoi, ai cũng thấy được trong vòng ba ngày không thể bàn bạc ra kết quả, Đại Tần tất nhiên không cam lòng tùy ý người Tây Lương xâm lược, người Tây Lương chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội rất tốt này, tất nhiên sẽ giằng co tiếp, hai bên giằng co tới lui, tiêu hao từng chút sự kiên trì chịu đựng của đói phương, xem cuối cùng ai không kiên trì nổi.
Bạch Lâm Khê là cao thủ đàm phán đế quốc công nhận, năm đó Hoàng đế nam chinh bắc chiến không thiếu được liên hệ với các thế lực hoặc minh hoặc ám hoặc chiến hoặc ép ở mọi nơi, Bạch Lâm Khê khi đó là người đàm phán với các thế lực nhiều nhất, mọi người nghĩ rằng đàm phán ít nhất còn phải kéo dài hơn nửa tháng, thậm chí thời gian càng dài, khiến mọi người chấn động là, sau sự kiến ở Quang Minh Điện, chẳng qua ba ngày Tây Lương và Đại Tần đã đạt thành hiệp nghị cuối cùng trên bàn đàm phán.
Tốc độ đàm phán khiến người ta giật mình, mà kết quả đàm phán cũng khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Dường như người Tây Lương thật sự không thể kiên trì, cuối cùng đưa ra nhượng bộ, phía Tần Quốc cũng đưa ra nhượng bộ nhất định, cuối cùng hai bên xác định khoản bạc bồi thường ở năm trăm vạn lạng, ngoài ra còn cung cấp rất nhiều lương thảo dùng cho thiết kỵ Tây Lương sử dụng rút quân.
Phía Tần Quốc cũng đã đáp ứng điều kiện, nhưng lại đề xuất trình tự giao năm trăm vạn lạng đế quốc nhất định phải phân ba năm thanh toán, khoản tiền bồi thường đầu tiên hai trăm vạn lạng sẽ đợi Công chúa Tây Lương đến tây bắc, lúc hộ tống Công chúa Đại Tần tới tây bắc, dùng phương thức sính lễ của Công chúa Đại Tần vận chuyển tới Tây Lương Quốc.
Còn lương thảo Tần Quốc đương nhiên không có khả năng dựa theo số lượng người Tây Lương đề xuất vận chuyển một lần, sẽ luân phiên vận chuyển mỗi lần một số lượng lương thảo, quân đội Tây Lương sẽ rút về một bộ phận, tổng cộng chia làm mười lần giao lương thảo, mười vạn thiết kỵ Tây Lương sẽ chia làm mười lần rút khỏi Tây Bắc.
Tần Quốc đương nhiên cũng suy xét đến một khi bản quốc giao lương thực, người Tây Lương đầy đủ lương thảo chưa chắc sẽ không đổi quẻ, dù sao trước đây hai bên chưa từng hiệp nghị, ai cũng không dám cam đoan người Tây Lương có thể lật lọng hay không.
Cổ Tát Hắc Vân đại biểu tổ đàm phán, tuy rằng tranh chấp một phen, nhưng cuối cùng tiếp nhận điều kiện Tần Quốc đề xuất, hơn nữa sau khi đạt thành đàm phán sứ đoàn Tây Lương dưới sự dẫn dắt của Cổ Tát Hắc Vân rời khỏi kinh thành Lạc an, trở về Tây Lương, hết thảy có vẻ vô cùng đột nhiên, tuy rằng người Tây Lương giải thích Ma Ha Vương tử vẫn canh cánh trong lòng chuyện Quang Minh Điện, không muốn tiếp tục lưu lại Lạc An, chỉ muốn nhanh chóng trở về Tây Lương, nhưng đám quan viên Tần Quốc đều hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ sau đó có ẩn tình khác.
Đàm phán hòa bình thành công mặc kệ bởi nguyên nhân gì, Bạch Lâm Khê xem như lập được công lao, ít nhất cái giá hai ngàn vạn lạng của người Tây Lương cuối cùng bị gã giảm xuống năm trăm vạn lạng trên bàn đàm phán, tuy rằng số lượng này vẫn không nhỏ, nhưng cuối cùng khiến người Tây Lương thỏa hiệp, vì vậy Hoàng đế lại trọng thưởng Bạch Lâm Khê đứng đầu đàm phán.
Bạch Lâm Khê đắc ý, Tiết Hoài An quả thực buồn bực tới cực điểm.
Trong lòng Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoàn An quả thực hết sức phức tạp.
Quang Minh Điện gặp chuyện, gã quả thật bị kinh hãi không nhỏ, nhưng sau đó lại cảm thấy đàm phán hòa bình giữa hai nước có thể sụp đổ, chẳng biết tại sao vừa nghĩ tới hai bên hòa đàm không có kết quả, trong lòng gã hưng phấn lên.
Chỉ là cuối cùng người Tây Lương đã đạt thành đàm phán hòa bình với Đại Tần trong thời gian rất ngắn, hơn nữa lòng nóng như lẳ đốt rời khỏi kinh thành Lạc An trở về Tây Lương. Tâm tình của Tiết Hoài An đột nhiên giảm tới điểm băng.
Đàm phán hòa bình thành công, cũng đại biểu cho gã nhất định phải dẫn dắt sứ đoàn đi sứ Tây Lương.
Vừa nghĩ tới con đường phía trước sống chết còn chưa rõ, Tiết Hoài An buồn bã tự than thở, cảm thấy vận may của mình quả thật xấu tới cực điểm. Hơn nữa sau khi sứ đoàn Tây Lương rời đi, Hoàng đế lập tức hạ một ý chỉ sắc lệnh Tiết Hoài An lập tức chuẩn bị công việc đi sứ.
Lần đi sứ này là muốn tới Tây Lương cầu hôn Công chúa Tây Lương, Đại Tần tự xưng là thiên triều, cưới Công chúa Tây Lương tất nhiên không thể thiếu được phải chuẩn bị hậu lễ cầu hôn, cũng may đây vốn là việc thuộc bổn phận Lễ Bộ, ngựa quen đường cũ, dựa theo quy cách Hoàng tử đón dâu ước chừng chuẩn bị ba cỗ xe ngựa lễ vật, không thiếu được một số kỳ trân dị bảo đồ cổ tranh vẽ.
Sở Hoan thân là Phó sứ, trước khi lên đường lại thoải mái rất nhiều, hiện giờ hắn đang lo lắng dàn xếp Mạc Lăng Sương thế nào.
Thật ra lúc trước Sở Hoan không hề nói chuyện mình phải đi sứ Tây Lương cho đám người Bạch Hạt Tử, mãi đến khi đàm phán hòa bình cuối cùng đạt thành, sứ đoàn Tây Lương rời khỏi, lúc này Sở Hoan mới tìm cơ hội nói ra việc này.
Sau khi Bạch Hạt Tử biết được, lập tức chuẩn bị thu dọn hành lý, mà Tôn Tử Không cũng không cam chịu lạc hậu, hỏi Sở Hoan muốn thu xếp hành lý gồm những thứ gì.
Sau khi Lăng Sương biết việc này, cũng hơi có vẻ ảm đạm, Sở Hoan dùng thân phận Phó sứ đi sứ nước khác chính là quốc sự, nàng mộ kẻ nữ lưu, cho dù muốn đi theo cũng không được, vừa nghĩ tới sau khi Sở Hoan rời khỏi trong phủ vắng ngắt, trong lòng nàng lại hơi ảm đạm, hơn nữa nàng cũng biết lần này Sở Hoan đi sứ, không phải mười ngày nửa tháng có thể trở về được, cho dù thuận lợi cũng phải năm ba tháng mới được, thời gian gần nửa năm bản thân nàng phải cô độc trong phủ.
Sở Hoan vốn định để hai người Bạch Hạt Tử lưu lại trong phủ chiếu cố, nhưng Bạch Hạt Tử như đinh đóng cột muốn đi theo Sở Hoan, Sở Hoan suy nghĩ liền dẫn Bạch Hạt Tử đặc biệt đi mua hai tiểu nha đầu về phủ.
Thật ra rất nhiều nơi trong Đế quốc đều nghèo khổ, chuyện bán con gái đã không mới mẻ chút nào, trong kinh có không ít địa phương thu mua người giá thấp từ các nơi sau đó bán giá ca cho quan lại quyền quý ở kinh thành làm nô tì, nói là giá cao nhưng đối với quan lại quyền quý mà nói, giá cả mua nô tì thật sự rẻ, một nha đầu xinh tươi thấp thì mấy chục lạng, cao thì mấy trăm lạng bạc liền có được.
Sở Hoan mất 150 lạng bạc mua về hai nha đầu thanh lịch, cũng chưa tới hai mươi tuổi, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng lạnh lợi, đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đới tới nay hắn mua nha hoàn cho nhà mình.
Hiện giờ hắn có mấy trăng cân lương thực, nuôi sống hai nha đầu kia quả thật dư dả, từ đầu Lăng Sương không rõ vì sao Sở Hoan mua thêm nha đầu, nhưng rất nhanh liền hiểu được Sở Hoan mua nha hoàn không phải vì bản thân, hoàn toàn là vì nàng có thêm hai tiểu nha đầu lanh lợi làm bạn, tất nhiên sẽ không quá quạnh quẽ.
Sở Hoan lại đặc biệt đi tìm Thự Đầu Tây Môn Thự Vương Phủ, để gã chiếu cố nhiều hơn một chút. Vương Phủ đương nhiên vỗ ngực đáp ứng, Sở Hoan đi sứ Tây Lương, một Thự Đầu nho nhỏ như gã thật ra cũng không biết đây là một hành trình hung hiểm, cảm thấy mấy ngày ngắn ngủn nữa Sở Hoan sẽ đại biểu Đại Tần đi sứ Tây Lương, quả thật không thể tưởng tượng nổi, vị Sở đại nhân này tiền đồ vô lượng, mình về công về tư đều muốn ôm lấy đùi hắn, hơn nữa ngay trước mặt Sở Hoan phân phó Tôn Tĩnh Nhất cùng ba gã Võ Kinh Vệ khác từ hôm nay về sau liền làm hộ vệ Sở phủ ngày đêm thay phiên bảo hộ phủ đệ Sở Hoan.
Tây Môn Thự có hơn ba mươi người, hiện giờ đều do Vương Phủ điều động, sai bốn người đi bảo hộ Sở phủ cũng là chuyện thuận tay.
Ma Ha Tàng công bố ba tháng sau đó là lễ điểm thân của Tây Lương, sứ đoàn Đại Tần cũng không dám kéo dài, Tiết Hoài An chỉnh đốn sắp xếp xong công việc đi sứ, liền tấu trình Hoàng đế. Hoàng đế hạ chỉ ấn định thời gian lại gọi Tiết Hoài An và Sở Hoan vào cung dặn dò một lần nữa:
- Lần này đi tới Tây Lương, trẫm kỳ vọng rất sâu đối với các ngươi, đừng để trẫm thất vọng!
Hai người tự nhiên hô cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, Hoàng đế lại nói:
- Lần này các ngươi ngàn dặm xa xôi tới Tây Lương, trẫm đã điều ra ba trăm tinh binh từ Cận Vệ Quân do Hiên Viên Thắng Tài thống lĩnh cùng các ngươi tới Tây Lương.
Sở Hoan lại hơi kinh ngạc, hắn biết chuyện Tây Lương lần này tất nhiên sẽ có tinh binh hộ vệ, thậm chí sớm đoán được rất có thể là tinh binh lựa chọn ra từ Cận Vệ Quân, chỉ là không thể tưởng được thống lĩnh phái ra hộ vệ lần này lại là Hiên Viên Thắng Tài.
Sứ đoàn đi sứ vẫn chưa gióng trống khua chiêng, đến lúc này đi sứ rất nhiều quan viên thậm chí không rõ ràng lắm sứ đoàn Đại Tần phải tới Tây Lương hôm nay.
Hiên Viên Thắng Tài dẫn ba trăm tinh binh Cận Vệ Quân đều mặc giáp mãnh hổ lưng đeo cung áo giáp sáng rực, họ không hổ là tinh binh Đại Tần, mặc dù chỉ là ba trăm người, nhưng sát khí nghiêm nghị cũng có một thế không thể xâm phạm.
Tiết Hoài An là Chính sứ, nhưng gã cũng lựa chọn vài tên quan viên từ Lễ Bộ đi theo, dù sao nếu quả thật tới Tây Lương rồi, chỉ sợ còn có rất nhiều viêc rườm rà, trong mắt gã Sở Hoan mặc quan bào những cũng giống như Hiên Viên Thắng Tài và người xung quanh đều coi như võ giả, tới Tây Lương chỉ có một mình gã là quan văn, rất nhiều chuyện xử lý đương nhiên cũng sẽ khó giải quyết rất nhiều.
Gã chọn năm sáu quan viên Lễ Bộ cùng đi, vài quan viên này ngoài mặt cung kình nhưng trong lòng thì mắng tổ tông mười tám đời của Tiết Hoài An một lần.
Ngoài năm chiếc xe chở vật phẩm thêm phu xe ra, sứ đoàn cũng có hơn ba trăm người, tuy rằng không coi như nhiều nhưng cũng có một chút quy mô.
Sứ đoàn đều dùng ngựa Tây Bắc khỏe mạnh sức chịu đựng dai.
Quốc yến xuất hiện thích khách, điều này với Đại Tần mà nói là một chuyện mất thể diện, Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên bị Hoàng đế tự tay giết chết, già trẻ trong nhà lập tức bị nhốt vào tử lao, đám quan viên đương nhiên nói năng thận trọng đối với việc này, không dám nghị luận nhiều, đám quan viên lén nghị luận ở quán trà quán rượu phần lớn là người Tây Lương rốt cuộc có thể đòi được bao nhiêu bồi thường từ Đại Tần.
Thực tế công phu sư tử ngoạn của người Tây Lương đám quan viên các nha môn ít nhiều biets đến, đều cảm thấy người Tây Lương quả thật là suy nghĩ kỳ lạ, nếu Đại Tần có thể đưa ra số lượng ngân lượng khổng lồ như yêu cầu của người Tây Lương, như vậy căn bản không cần phải thỏa hiệp với người Tây Lương, một nước có thực lực như vậy hoàn toàn có thể tranh phong tây bắc với người Tây Lương.
Tuy rằng Ma Ha Tàng từng nói trước mặt mọi người trong vòng ba ngày phải đàm phán ra kết quả, nhưng mọi người đều cảm thấy lúc ấy Ma Ha Tàng chẳng qua là nóng giận mà thoi, ai cũng thấy được trong vòng ba ngày không thể bàn bạc ra kết quả, Đại Tần tất nhiên không cam lòng tùy ý người Tây Lương xâm lược, người Tây Lương chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội rất tốt này, tất nhiên sẽ giằng co tiếp, hai bên giằng co tới lui, tiêu hao từng chút sự kiên trì chịu đựng của đói phương, xem cuối cùng ai không kiên trì nổi.
Bạch Lâm Khê là cao thủ đàm phán đế quốc công nhận, năm đó Hoàng đế nam chinh bắc chiến không thiếu được liên hệ với các thế lực hoặc minh hoặc ám hoặc chiến hoặc ép ở mọi nơi, Bạch Lâm Khê khi đó là người đàm phán với các thế lực nhiều nhất, mọi người nghĩ rằng đàm phán ít nhất còn phải kéo dài hơn nửa tháng, thậm chí thời gian càng dài, khiến mọi người chấn động là, sau sự kiến ở Quang Minh Điện, chẳng qua ba ngày Tây Lương và Đại Tần đã đạt thành hiệp nghị cuối cùng trên bàn đàm phán.
Tốc độ đàm phán khiến người ta giật mình, mà kết quả đàm phán cũng khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Dường như người Tây Lương thật sự không thể kiên trì, cuối cùng đưa ra nhượng bộ, phía Tần Quốc cũng đưa ra nhượng bộ nhất định, cuối cùng hai bên xác định khoản bạc bồi thường ở năm trăm vạn lạng, ngoài ra còn cung cấp rất nhiều lương thảo dùng cho thiết kỵ Tây Lương sử dụng rút quân.
Phía Tần Quốc cũng đã đáp ứng điều kiện, nhưng lại đề xuất trình tự giao năm trăm vạn lạng đế quốc nhất định phải phân ba năm thanh toán, khoản tiền bồi thường đầu tiên hai trăm vạn lạng sẽ đợi Công chúa Tây Lương đến tây bắc, lúc hộ tống Công chúa Đại Tần tới tây bắc, dùng phương thức sính lễ của Công chúa Đại Tần vận chuyển tới Tây Lương Quốc.
Còn lương thảo Tần Quốc đương nhiên không có khả năng dựa theo số lượng người Tây Lương đề xuất vận chuyển một lần, sẽ luân phiên vận chuyển mỗi lần một số lượng lương thảo, quân đội Tây Lương sẽ rút về một bộ phận, tổng cộng chia làm mười lần giao lương thảo, mười vạn thiết kỵ Tây Lương sẽ chia làm mười lần rút khỏi Tây Bắc.
Tần Quốc đương nhiên cũng suy xét đến một khi bản quốc giao lương thực, người Tây Lương đầy đủ lương thảo chưa chắc sẽ không đổi quẻ, dù sao trước đây hai bên chưa từng hiệp nghị, ai cũng không dám cam đoan người Tây Lương có thể lật lọng hay không.
Cổ Tát Hắc Vân đại biểu tổ đàm phán, tuy rằng tranh chấp một phen, nhưng cuối cùng tiếp nhận điều kiện Tần Quốc đề xuất, hơn nữa sau khi đạt thành đàm phán sứ đoàn Tây Lương dưới sự dẫn dắt của Cổ Tát Hắc Vân rời khỏi kinh thành Lạc an, trở về Tây Lương, hết thảy có vẻ vô cùng đột nhiên, tuy rằng người Tây Lương giải thích Ma Ha Vương tử vẫn canh cánh trong lòng chuyện Quang Minh Điện, không muốn tiếp tục lưu lại Lạc An, chỉ muốn nhanh chóng trở về Tây Lương, nhưng đám quan viên Tần Quốc đều hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ sau đó có ẩn tình khác.
Đàm phán hòa bình thành công mặc kệ bởi nguyên nhân gì, Bạch Lâm Khê xem như lập được công lao, ít nhất cái giá hai ngàn vạn lạng của người Tây Lương cuối cùng bị gã giảm xuống năm trăm vạn lạng trên bàn đàm phán, tuy rằng số lượng này vẫn không nhỏ, nhưng cuối cùng khiến người Tây Lương thỏa hiệp, vì vậy Hoàng đế lại trọng thưởng Bạch Lâm Khê đứng đầu đàm phán.
Bạch Lâm Khê đắc ý, Tiết Hoài An quả thực buồn bực tới cực điểm.
Trong lòng Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoàn An quả thực hết sức phức tạp.
Quang Minh Điện gặp chuyện, gã quả thật bị kinh hãi không nhỏ, nhưng sau đó lại cảm thấy đàm phán hòa bình giữa hai nước có thể sụp đổ, chẳng biết tại sao vừa nghĩ tới hai bên hòa đàm không có kết quả, trong lòng gã hưng phấn lên.
Chỉ là cuối cùng người Tây Lương đã đạt thành đàm phán hòa bình với Đại Tần trong thời gian rất ngắn, hơn nữa lòng nóng như lẳ đốt rời khỏi kinh thành Lạc An trở về Tây Lương. Tâm tình của Tiết Hoài An đột nhiên giảm tới điểm băng.
Đàm phán hòa bình thành công, cũng đại biểu cho gã nhất định phải dẫn dắt sứ đoàn đi sứ Tây Lương.
Vừa nghĩ tới con đường phía trước sống chết còn chưa rõ, Tiết Hoài An buồn bã tự than thở, cảm thấy vận may của mình quả thật xấu tới cực điểm. Hơn nữa sau khi sứ đoàn Tây Lương rời đi, Hoàng đế lập tức hạ một ý chỉ sắc lệnh Tiết Hoài An lập tức chuẩn bị công việc đi sứ.
Lần đi sứ này là muốn tới Tây Lương cầu hôn Công chúa Tây Lương, Đại Tần tự xưng là thiên triều, cưới Công chúa Tây Lương tất nhiên không thể thiếu được phải chuẩn bị hậu lễ cầu hôn, cũng may đây vốn là việc thuộc bổn phận Lễ Bộ, ngựa quen đường cũ, dựa theo quy cách Hoàng tử đón dâu ước chừng chuẩn bị ba cỗ xe ngựa lễ vật, không thiếu được một số kỳ trân dị bảo đồ cổ tranh vẽ.
Sở Hoan thân là Phó sứ, trước khi lên đường lại thoải mái rất nhiều, hiện giờ hắn đang lo lắng dàn xếp Mạc Lăng Sương thế nào.
Thật ra lúc trước Sở Hoan không hề nói chuyện mình phải đi sứ Tây Lương cho đám người Bạch Hạt Tử, mãi đến khi đàm phán hòa bình cuối cùng đạt thành, sứ đoàn Tây Lương rời khỏi, lúc này Sở Hoan mới tìm cơ hội nói ra việc này.
Sau khi Bạch Hạt Tử biết được, lập tức chuẩn bị thu dọn hành lý, mà Tôn Tử Không cũng không cam chịu lạc hậu, hỏi Sở Hoan muốn thu xếp hành lý gồm những thứ gì.
Sau khi Lăng Sương biết việc này, cũng hơi có vẻ ảm đạm, Sở Hoan dùng thân phận Phó sứ đi sứ nước khác chính là quốc sự, nàng mộ kẻ nữ lưu, cho dù muốn đi theo cũng không được, vừa nghĩ tới sau khi Sở Hoan rời khỏi trong phủ vắng ngắt, trong lòng nàng lại hơi ảm đạm, hơn nữa nàng cũng biết lần này Sở Hoan đi sứ, không phải mười ngày nửa tháng có thể trở về được, cho dù thuận lợi cũng phải năm ba tháng mới được, thời gian gần nửa năm bản thân nàng phải cô độc trong phủ.
Sở Hoan vốn định để hai người Bạch Hạt Tử lưu lại trong phủ chiếu cố, nhưng Bạch Hạt Tử như đinh đóng cột muốn đi theo Sở Hoan, Sở Hoan suy nghĩ liền dẫn Bạch Hạt Tử đặc biệt đi mua hai tiểu nha đầu về phủ.
Thật ra rất nhiều nơi trong Đế quốc đều nghèo khổ, chuyện bán con gái đã không mới mẻ chút nào, trong kinh có không ít địa phương thu mua người giá thấp từ các nơi sau đó bán giá ca cho quan lại quyền quý ở kinh thành làm nô tì, nói là giá cao nhưng đối với quan lại quyền quý mà nói, giá cả mua nô tì thật sự rẻ, một nha đầu xinh tươi thấp thì mấy chục lạng, cao thì mấy trăm lạng bạc liền có được.
Sở Hoan mất 150 lạng bạc mua về hai nha đầu thanh lịch, cũng chưa tới hai mươi tuổi, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng lạnh lợi, đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đới tới nay hắn mua nha hoàn cho nhà mình.
Hiện giờ hắn có mấy trăng cân lương thực, nuôi sống hai nha đầu kia quả thật dư dả, từ đầu Lăng Sương không rõ vì sao Sở Hoan mua thêm nha đầu, nhưng rất nhanh liền hiểu được Sở Hoan mua nha hoàn không phải vì bản thân, hoàn toàn là vì nàng có thêm hai tiểu nha đầu lanh lợi làm bạn, tất nhiên sẽ không quá quạnh quẽ.
Sở Hoan lại đặc biệt đi tìm Thự Đầu Tây Môn Thự Vương Phủ, để gã chiếu cố nhiều hơn một chút. Vương Phủ đương nhiên vỗ ngực đáp ứng, Sở Hoan đi sứ Tây Lương, một Thự Đầu nho nhỏ như gã thật ra cũng không biết đây là một hành trình hung hiểm, cảm thấy mấy ngày ngắn ngủn nữa Sở Hoan sẽ đại biểu Đại Tần đi sứ Tây Lương, quả thật không thể tưởng tượng nổi, vị Sở đại nhân này tiền đồ vô lượng, mình về công về tư đều muốn ôm lấy đùi hắn, hơn nữa ngay trước mặt Sở Hoan phân phó Tôn Tĩnh Nhất cùng ba gã Võ Kinh Vệ khác từ hôm nay về sau liền làm hộ vệ Sở phủ ngày đêm thay phiên bảo hộ phủ đệ Sở Hoan.
Tây Môn Thự có hơn ba mươi người, hiện giờ đều do Vương Phủ điều động, sai bốn người đi bảo hộ Sở phủ cũng là chuyện thuận tay.
Ma Ha Tàng công bố ba tháng sau đó là lễ điểm thân của Tây Lương, sứ đoàn Đại Tần cũng không dám kéo dài, Tiết Hoài An chỉnh đốn sắp xếp xong công việc đi sứ, liền tấu trình Hoàng đế. Hoàng đế hạ chỉ ấn định thời gian lại gọi Tiết Hoài An và Sở Hoan vào cung dặn dò một lần nữa:
- Lần này đi tới Tây Lương, trẫm kỳ vọng rất sâu đối với các ngươi, đừng để trẫm thất vọng!
Hai người tự nhiên hô cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, Hoàng đế lại nói:
- Lần này các ngươi ngàn dặm xa xôi tới Tây Lương, trẫm đã điều ra ba trăm tinh binh từ Cận Vệ Quân do Hiên Viên Thắng Tài thống lĩnh cùng các ngươi tới Tây Lương.
Sở Hoan lại hơi kinh ngạc, hắn biết chuyện Tây Lương lần này tất nhiên sẽ có tinh binh hộ vệ, thậm chí sớm đoán được rất có thể là tinh binh lựa chọn ra từ Cận Vệ Quân, chỉ là không thể tưởng được thống lĩnh phái ra hộ vệ lần này lại là Hiên Viên Thắng Tài.
Sứ đoàn đi sứ vẫn chưa gióng trống khua chiêng, đến lúc này đi sứ rất nhiều quan viên thậm chí không rõ ràng lắm sứ đoàn Đại Tần phải tới Tây Lương hôm nay.
Hiên Viên Thắng Tài dẫn ba trăm tinh binh Cận Vệ Quân đều mặc giáp mãnh hổ lưng đeo cung áo giáp sáng rực, họ không hổ là tinh binh Đại Tần, mặc dù chỉ là ba trăm người, nhưng sát khí nghiêm nghị cũng có một thế không thể xâm phạm.
Tiết Hoài An là Chính sứ, nhưng gã cũng lựa chọn vài tên quan viên từ Lễ Bộ đi theo, dù sao nếu quả thật tới Tây Lương rồi, chỉ sợ còn có rất nhiều viêc rườm rà, trong mắt gã Sở Hoan mặc quan bào những cũng giống như Hiên Viên Thắng Tài và người xung quanh đều coi như võ giả, tới Tây Lương chỉ có một mình gã là quan văn, rất nhiều chuyện xử lý đương nhiên cũng sẽ khó giải quyết rất nhiều.
Gã chọn năm sáu quan viên Lễ Bộ cùng đi, vài quan viên này ngoài mặt cung kình nhưng trong lòng thì mắng tổ tông mười tám đời của Tiết Hoài An một lần.
Ngoài năm chiếc xe chở vật phẩm thêm phu xe ra, sứ đoàn cũng có hơn ba trăm người, tuy rằng không coi như nhiều nhưng cũng có một chút quy mô.
Sứ đoàn đều dùng ngựa Tây Bắc khỏe mạnh sức chịu đựng dai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.