Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 432: Tôn nghiêm

Sa Mạc

17/06/2013

Thượng Quan Như Hải bị ném vào trong ao, cả triều biến sắc, Thượng Quan Như Hải coi như là một viên mãnh tướng của đế quốc Đại Tần, nhưng không ngờ ngay cả góc áo của Khuất Luật Cân cũng chưa đụng tới, đã bị Khuất Luật Cân ném vào trong ao, điều này tất nhiên là sỉ nhục với Thượng Quan Như Hải, lại là sỉ nhục đối với cả triều Đại Tần.

Không ít người vừa thẹn vừa giận, Đại Tần tự xưng là thiên triều thượng bang, đất rộng của nhiều, nhân tài đúng đốc, nhưng trước mắt bao người dũng tướng đế quốc lại không qua được ba hiệp dưới tay thân binh hộ vệ trưởng của đối phương, khiến cho thể diện đế quốc đặt ở chỗ nào?

Tay Hoàng đế đã không kìm nổi mà nắm chặt.

Đám võ tướng, có bảy tám tên võ tướng đều trợn mắt nhìn Ma Ha Tàng và Khuất Luật Cân, cả đám nắm chặt tay, nhìn tư thế, dường như là muốn cùng xông lên xé sứ thần Tây Lương thành mảnh vụn.

Sau khi Lâm Nguyên Phương kinh ngạc một lúc, khó khăn mà tỉnh táo lại, thấy Hoàng đế sắc mặt khó coi, lập tức góp lời nói:

- Thánh thượng, sứ thần Tây Lương lớn mật làm bậy, danh là nghị hòa, thật là khiêu khích, cầu khẩn Thánh thượng hạ chỉ, nghiêm trị mấy tên cuồng đồ Tây Lương này!

Hoàng đế còn chưa nói chuyện, Ma Ha Tàng đã lớn tiếng cười rộ lên, cao giọng nói:

- Người Tần chẳng những bản lĩnh không được, ngay cả khí độ trong ngực cũng nhỏ hẹp như thế, sớm biệt vậy, bổn Vương tử cũng không cần ngàn dặm xa xôi tới đây!

Mắt hổ của gã lạnh lùng, một khí thế nghiêm nghị phát ra, trầm giọng nói:

- Nếu bổn Vương tử dám đến, thì chưa từng sợ hãi. Từ khi bổn Vương tử sinh ra đến nay, chỉ khâm phục người khác, chưa từng sợ hãi người khác, muốn ra tay với bổn Vương tử, cũng không dễ dàng như vậy!

Gã khoát tay cao giọng nói:

- Tây Bắc có mười vạn thiết kỵ Đại Tây Lương ta, bổn Vương tử bị người Tần các ngươi thương tổn một sợi tóc, mười vạn thiết kỵ Đại Tây Lương ta chắc chắn đạp phá Tây Cốc Quan, tiến thẳng Trung Nguyên!

Đám quần thần tức giận, không ít người khí huyết dâng trào, muốn Hoàng đế hạ xuống một ý chỉ, mang người Tây Lương kiêu ngạo, ngông cuồng ngạo mạn đến cực điểm này đi chém.

Nhưng người lý trí tỉnh táo vẫn hiểu được, lời Ma Ha Tàng nói chưa chắc là ngoa, tuy rằng tạm thời không rõ vì sao thiết kỵ Tây Lương đình chỉ không tiến, nhưng nếu Vương tử của họ ngộ hại tại kinh thành Tần Quốc, mười vạn thiết kỵ tất nhiên không thể bỏ mặc, chắc chắn huy quân thẳng tiến.

Trong mắt Hoàng đế xẹt qua sát ý, đang muốn nói chuyện, chợt nghe một âm thanh trong trẻo vang lên:

- Ma Ha Vương tử, vốn có câu nói rất đúng, danh là lấy lễ đãi khách, từ xưa tới nay, người Trung Nguyên chúng ta làm việc, đều trước lễ nhường ba phần, Thượng Quan tướng quân thật sự không phải đối thủ của các ngươi sao? Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy, đó là đã sai mười phần rồi.

Thanh âm này đột nhiên vang lên trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều sửng sốt, lập tức nhìn theo tiếng, chẳng qua số người rất đông, rất nhiều quan viên căn bản không thấy rõ rốt cuộc là ai nói, Hoàng đế lớn tuổi, ánh mắt đã kém rất nhiều, hơi nhíu mày, hỏi:

- Là ai nói?

Một quan viên đi ra từ trong đám người, ăn mặc quan văn, văn võ đại thần trong triều, quả thật nhiều người cảm thấy người này lạ mắt, nhưng Ma Ha Tàng kia nhìn thoáng qua, khuôn mặt lộ ra vẻ quái lạ, há miệng thở dốc, nhưng không lên tiếng, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười, lại không phải nụ cười ngạo mạn khinh miệt như đối với đại thần Tần Quốc khác, nụ cười này dĩ nhiên mang theo vài phần lo lắng.

Thượng Quan Như Hải leo ra từ trong ao, khuôn mặt xấu hổ, trong nhất thời không biết thế nào cho phải.

Người đi ra trong đám người, tất nhiên là Sở Hoan.

Sở Hoan vẫn trầm mặc không nói, dù sao nơi này cũng là Kim Loan bảo điện, mình chỉ là một Hộ Bộ Chủ Sự tứ phẩm, trong cả triều văn võ thật sự không coi là cái gì, lúc trước văn võ cả triều yên tĩnh không tiếng động, hắn tất nhiên không thể làm chim đầu đàn.



Sau đó Thượng Quan Như Hải đi ra, Sở Hoan cũng từng có vài phần chờ mong đối với vị võ tướng cao to lực lưỡng này, nhưng khi thấy Khuất Luật Cân và Thượng Quan Như Hải giằng co, hắn biệt Thượng Quan Như Hải chắc chắn phải thua.

Trước khi Khuật Luật Luân ra tay, động tác bình tĩnh, hạ bàn vững chắc, mà Thượng Quan Như Hải tuy cũng kiên nhẫn giằng co, nhưng nội tâm gã vội vàng xao động đã lộ ra từ một số động tác nhỏ không đáng kể của gã.

Kết quả không khác so với Sở Hoan dự liệu, Thượng Quan Như Hải nháy mắt liền thua dưới tay Khuất Luật Cân, tuy rằng Sở Hoan đoán được Thượng Quan Như Hải sẽ bại, nhưng quả thật không ngờ lại bại triệt để nhanh như vậy.

Văn võ cả triều, nhân tài đông đúc, Sở Hoan căn bản không nghĩ tới mình phải ra mặt, nhưng lời Ma Ha Tàng nói tràn đầy hương vị châm trọc, mà không ngờ văn võ cả triều không có cao thủ đấu vật lợi hại chân chính, uy nghiêm đế quốc đã bị sứ thần Tây Lương giẫm lên vô tình, bên trong Sở Hoan là một người cực kỳ coi trọng tôn nghiêm, tuy rằng linh hồn của hắn đề từ thời không khác, nhưng bắt đầu từ rất nhiều năm trước, hắn đã dung nhập mình vào thời đại này, là một phần tử của đế quốc Đại Tần.

Hôm nay Đại Tần hổ thẹn trên điện, người người trong triều đều cảm nhận được, Sở Hoan tự nhiên cũng cảm nhận được sự sỉ nhục này, tuy nói hắn không biết nghị hòa rốt cuộc sẽ tiến hành bằng loại phương thức nào, nhưng có một điều hắn hết sức rõ ràng, nếu giờ này để cho người Tây Lương chiếm thượng phong trên khí thế, như vậy đợi đến lúc hòa đàm, người Tây Lương sẽ mượn cỗ khí thế này đè lên trên, phong ba trên điện này, đã không chỉ liên quan đến thể diện đế quốc, hơn nữa sau này còn dính đến rất nhiều vấn đề lợi ích quốc gia thiết thực.

Dùng lòng mà nói, Ma Ha Tàng ngạo nghễ mà đứng tại Thừa Thiên Điện, người gan dạ sáng suốt, nếu bỏ qua lập trước quốc gia, Sở Hoan sẽ rất thưởng thức khí thế bá đạo của Ma Ha Tàng, nhưng hiện giờ liên quan đến tôn nghiêm và lợi ích quốc gia, hắn tất nhiên không thể tùy ý Ma Ha Tàng mạnh miệng khi nhục người như vậy.

Quần thần đã bắt đầu bàn tán, Sở Hoan vào kinh không lâu, không ít quan viên vô cùng lạ mắt, đặc biệt một số võ tướng trở về gấp từ bên ngoài kinh thành, lại vô cùng xa lạ đối với Sở Hoan, lúc này quần thần nhìn thấy một quan viên trẻ tuổi đi ra, không khỏi nhỏ giọng nghị luận, hỏi thăm quan viên bên cạnh về thân phận người này.

Doanh Nhân ở phía trước chúng thần, nhìn thấy người Tây Lương ngạo mạn như thế, trong mắt phóng hỏa, đột nhiên nhìn thấy Sở Hoan đi ra, vừa mừng vừa sợ, sợ là Sở Hoan đứng ra lúc này không biết là phúc hay họa, mừng là thủ hạ dưới tay mình quả thật dũng khí mười phần, lại có thể động thân mà ra ở thời khắc nguy nan này.

Hoàng đế thấy Sở Hoan đứng ra, hơi kinh ngạc, trầm giọng hỏi:

- Sở Hoan, ngươi vừa nói cái gì?

Sở Hoan chắp tay cung kính nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, vi thần thấy Ma Ha Vương tử quá mức tự phụ, không biết cấp bậc lễ nghĩa của Đại Tần ta, cho nên dạy hắn cấp bậc lễ nghĩa của Đại Tần!

Hoàng đế ồ một tiếng, Sở Hoan tiếp tục nói:

- Ma Ha Vương tử không biết Đại Tần ta có tục nhường ba lễ, vừa rồi Thượng Quan tướng quân chẳng qua là nhường hết cấp bậc lễ nghĩa, Ma Ha Vương tử lại cho rằng Đại Tần không người, vi thần nhất thời kích động, tự tiện nói, kính xin Thánh thượng giáng tội!

Sắc mặt vốn hơi khó coi của Hoàng đế giãn ra, mấy câu Sở Hoan vừa nói, Thượng Quan Như Hải dường như không phải chiến đấu, mà là làm hết cấp bậc lễ nghĩa của Đại Tần mà thôi, mặc dù ít nhiều hơi miễn cưỡng, nhưng ít nhiều cũng là cách lẩn tránh.

Ma Ha Vương tử cười ha ha nói:

- Hoa ra Tần Quốc còn có lễ nghi như vậy? Chẳng qua lễ nghi như vậy bây giờ chịu thiệt, một vị tướng quân của các vị rơi vào ao, ở Đại Tây Lương ta, làm hết cấp bậc lễ nghĩa cũng sẽ không kết thúc với tình trạng như thế!

Thượng Quan Như Hải xấu hổ vạn phần, cúi đầu không dám nói lời nào.

Mặc dù Ma Ha Tàng có vài phần thưởng thức đối với Sở Hoan, nhưng hiện giờ trên Thừa Thiên Điện là hai nước giao tranh, liên quan đến quốc thể bản thân, tất nhiên không có khả năng suy xét bất luận nhan tố cảm tình riêng tư cái gì.

Sở Hoan cười nói:

- Ma Ha Vương tử, chẳng lẽ ngài không biết, Trung Nguyên ta còn có câu tục ngữ, thu nắm đấm trở về là vì đánh ra càng có lực!

Ma Ha Tàng vuốt râu, cười nói:



- Nói như vậy, vừa rồi là các ngươi thu nắm đấm về? Lại không biết đánh ra là bậc uy lực nào?

Khuất Luật Cân đánh bại Thượng Quan Như Hải, lúc này đang kiêu ngạo, kêu lớn:

- Còn có ai lên?

Gã liếc nhìn chung quanh, tràn đầy tự tin.

Sở Hoan nói ra mấy câu, đã tạo ra cơ hội xay chuyển một lần cho Đại Tần, sau khi Khuất Luật Cân hô to một tiếng, đám võ tướng ngơ ngác nhìn nhau, không ít người nắm chặt tay, nhưng không có một ai lập tức đứng ra.

Vết xe đổ Thượng Quan Như Hải, chính là rõ như ban ngày.

Thượng Quan Như Hải là Chỉ huy sứ Tả Uy Vệ Quân, cũng là dũng tướng Đại Tần, trên điện không nhiều người hiểu thuật đấu vật, Thượng Quan Như Hải coi như người hiểu được thuật đấu vật, hiện giờ ngay cả Thượng Quan Như Hải cũng không qua được ba hiệp dưới tay Khuất Luật Cân, tướng lĩnh khác cũng không thể không cân nhắc lại.

Nếu như so đấu võ nghệ, ai cũng tin tưởng Thượng Quan Như Hải không có khả năng dễ dàng bị thua như vậy, nhưng hiện giờ so đấu không phải võ đạo, mà là đấu vật, các tướng không nắm chắc trong lòng, ai cũng không muốn rập khuôn theo Thượng Quan Như Hải, Thượng Quan Như Hải bị ném vào ao, lúc này chật vật không chịu nổi, có thể nói thể diện mất hết, sau này còn có thể tiếp tục đảm nhiệm Chỉ huy sứ hay không cũng là một điều chưa biết, ai lại nguyện ý trở thành Thượng Quan Như Hải thứ hai.

Long nhãn của Hoàng đế đảo qua, chậm rãi nói:

- Các vị ái khanh, lễ nghi đã hết, vị ái khanh nào nguyện ý tỉ thí cẩn thận một phen với sứ thần Tây Lương?

Hoàng đế bệ hạ đương nhiên biết đây là một cơ hội xoay chuyển, tuổi của lão càng lớn, càng xem trọng thể diện, một người đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ mất mặt lớn như vậy, chắc chắn muốn tìm lại mặt mũi.

Thấy không có người trả lời, Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cánh tay già nua vỗ vào ghế rồng bằng vàng, trầm giọng nói:

- Nếu ai có thể chiến thắng, trẫm phong thưởng danh hiệu Tử tước, thưởng năm trăm lạng vàng!

Quần thần nghe vậy, đều giật mình.

Cần biết năm trăm lạng vàng tất nhiên là thưởng hậu, nhưng danh hiệu Tử tước, lại không hề tầm thường.

Tước vị Đại Tần, Vương, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, không phải người Doanh thị không được làm Vương, Công tước ở Tần triều cũng ít ỏi mấy người, ngay cả Hầu tước, cũng chắc chắn là công thần dựng nước lập nhiều công lao hiển hách, trên thực tế lúc lập quốc, Hoàng đế bệ hạ từng tiến hành một lần phong thưởng lớn, sau đó cũng rất ít tiến hành phong thưởng tước vị, không phải người lập nhiều công huân tuyệt thế, ngay cả Nam tước cũng rất ít phong thưởng.

Tước vị vừa phong, hàng năm sẽ có lương bổng đặc biệt của tước vị, ngay cả Nam tước, bổng lộc tước vị một năm cũng không phải con số nhỏ.

Lần trước ở Thiết Huyết Viên khâm phong Phùng Nguyên Phá làm Tinh Trung Hầu, đó đã là chuyện mới mẻ nhiều năm không thấy, ai cũng không nghĩ tới không ngờ Hoàng đế hứa hẹn trên điện, người lập công liền phong tước, hơn nữa còn là Tử tước.

Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đám võ tướng lại lóe sáng, nhưng vừa nhìn thấy Khuất Luật Cân hoạt động cánh tay, hơi thở dã tính mười phần cũng khiến đám võ tướng do dự trong lòng, phong thưởng tất nhiên mê người, nhưng tiền đồ càng quan trọng hơn, thắng tất nhiên vinh quang chiếu người, bại rồi sau đó không còn mặt mũi gặp người nữa.

Nếu không phải Thượng Quan Như Hải dẫn đầu đánh thua một trận, chỉ sợ lúc này không ít võ tướng tranh cướp nhau cũng muốn xông lên liều mạng, nhưng Thượng Quan Như Hải bại trận, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàng đệ bệ hạ mắt thấy mình hứa hẹn trọng thường, văn võ cả triều không người động thân mà ra, sắc mặt lại khó coi, đúng lúc này, Sở Hoan cuối cùng cung kính nói:

- Thánh thượng, vi thần muốn thử một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook