Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1487: Trách nhiệm nặng nề

Sa Mạc

25/03/2015

Đương nhiên, Sở Hoan không có khả năng tin tưởng cái gọi là bất tử, nhưng Bùi Tích nói cũng có đạo lý, tuy địa vị của Lưu Tụ Quang bình thường, nhưng cũng là bậc quan lại hồi hương. Người này có thể toàn thân rút khỏi quan trường trở về Vân Sơn bảo dưỡng tuổi thọ, cũng có thể thấy người này trong quan trường không kém. Một người đã có nhiều năm lăn lộn chốn ngươi lừa ta gạt đương nhiên đã thành kẻ cáo già.

Người như vậy chắc chắn sẽ có ba phần đề phòng đối với bất kỳ người nào, muốn để hắn tin tưởng người khác, thật sự là chuyện khó khăn vô cùng.

Trường sinh mà nói, tuy các triều đại thay đổi đến nay không ngừng, nhưng thực sự bất tử, từ xưa đến nay, cũng không có ai. Tuy Sở Hoan biết rõ người ở thời đại này vẫn có chút tin tưởng vào thần phật, nên muốn cho đám cáo già kia tin có thần phật tồn tại cũng không khó, nhưng muốn để bọn họ tin tưởng mình có thể biến thành thân bất tử, thì lại không phải chuyện dễ dàng.

Tuy nhiên, Sở Hoan nhớ rõ thái độ trước khi chết của Lưu Tụ Quang, rõ ràng là không tin mình sẽ chết, y hiển nhiên tin tưởng tuyệt đối, không hề nghi ngờ chuyện chính mình có thân bất tử.

Có thể để bọn họ tin tưởng mình có thân bất tử như vậy, đương nhiên không dễ dàng, nhưng không hề nghi ngờ, Thiên Công thần bí của Đạo Thiên Môn kia, tựa hồ như đã làm được điều đó. Chẳng những là Lưu Tụ Quang, mà Lục Lãnh Nguyệt và Lệ Vương hiển nhiên cũng đều rất tin tưởng Thiên Công.

Trường sinh bất tử tuy có vẻ hư ảo, nhưng không thể phủ nhận, nó là thứ hấp dẫn nhất đối với con người. Đối với bất kỳ kẻ nào trên nhân gian mà nói, sức hấp dẫn của trường sinh bất lão đương nhiên không có gì sánh kịp. Nếu không, từ xưa đến nay cũng không khiến nhiều đế vương hao tâm khổ tứ, không tiếc bất kỳ giá nào để cầu bằng được trường sinh bất lão.

Sở Hoan trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:

- Đại ca, dựa theo những gì huynh nói, mấy người Lệ Vương Tôn đều vì Thiên Công hứa cho bọn họ thân bất tử, bọn họ mới chịu nương tựa vào Thiên Môn đạo, tận hiến cho Thiên Công? Lưu Tụ Quang có phải là một trong sáu mươi bốn đệ tử của Thiên Môn?

- Lưu Tụ Quang có phải là đệ tử của Thiên Môn hay không, ta cũng không cách nào xác định. Nhưng lợi dụng thân bất tử để lôi kéo người mới, đây đúng là thủ đoạn của Thiên Công.

Vẻ mặt Bùi Tích càng thêm nghiêm trọng.

- Ta cũng không biết Thiên Công làm thế nào để Lệ Vương Tôn tin rằng bọn hắn có thể có thân bất tử, nhưng thủ đoạn này của Thiên Công đã chạm tới 36 gia tộc Đạo Thiên Môn thì đã hoàn toàn vi phạm tôn chỉ của Đạo Thái Bình, có thể nói là giúp Trụ làm ác. Đây cũng là nguy nan lớn nhất mà mấy trăm năm qua Đạo Thái Bình gặp phải.

Sở Hoan khẽ gật đầu.

- Tất cả mọi hành động của Đạo Thiên Môn sớm đã không phải chính đạo. Theo ta thấy, mục đích của bọn họ cũng không phải vì cứu vớt bách tính mà, dường như là muốn thiên hạ không náo động không chịu được.

Hai con ngươi của Bùi Tích ánh lên ánh nhìn lạnh lẽo:

- Nhị đệ đã đi qua Giang Hoài chưa?

Sở Hoan lắc đầu.

Bùi Tích nói:

- Năm đó, Đạo Thái Bình thu phục lòng dân, vì cổ súy cho cái gọi là bình đẳng giữa con người với con người, và vì muốn thành lập đất nước bình đẳng. Chưa nói tới đạo đồ gia nhập Đạo Thái Bình, mà hễ là bách tích khắp thiên hạ bị chèn ép cũng đều là anh chị em của Đạo Thái Bình. Đạo Thái Bình đối xử dung hòa với mọi người, nguyện ý cùng người người khắp thiên hạ chung tay xây dựng nên một đất nước thái bình.

Dừng một chút, y cau mày nói:

- Nhưng Thiên Môn Đạo lại hoàn toàn khác. Hiện nay, bọn họ dựa vào thanh danh của Đạo Thái Bình, dùng danh nghĩa của Đạo Thái Bình, tuy nhiên lại tuy tuân thủ tôn chỉ của Đạo Thái Bình. Đối với Đạo Thiên Môn mà nói, trừ phi gia nhập vào Đạo Thiên Môn, nếu không bất luận kẻ nào cũng đều là kẻ thù của bọn họ. Những người dân không muốn gia nhập Đạo Thiên Môn, người Đạo Thiên Môn cũng sẽ bị đối xử như với kẻ thù!

- Đệ chỉ biết Đạo Thiên Môn bắt đầu phát triển lan tràn từ Giang Hoài. Giang Hoài Đạo xem như là hang ổ của Đạo Thiên Môn.

Sở Hoan nói:

- Tốc độ phát triển của bọn họ hết sức kinh người, mấy năm nay có thể nói là hung mãnh nhất.

Bùi Tích khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy. Nhị đệ, đệ có biết tại sao Đạo Thiên Môn phát triển nhanh chóng như vậy không? Tuy cũng vì khẩu hiệu của Đạo Thiên Môn mê hoặc rất nhiều dân chúng, nhưng còn có một nguyên nhân khác cũng không thể xem thường.

Nghĩ một chút, y mới nói tiếp:

- Trước khi ta tiến kinh, kỳ thật từng đi một vòng quanh Giang Hoài Đạo, tuy không lâu, nhưng những việc nhìn thấy cũng đủ giật mình.



- Đại ca thấy cái gì?

- Kỳ thật nguồn của Đạo Thiên Môn là ở nơi thâm sơn cùng cốc.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Nơi đó, người dân sống nghèo khổ không chịu nổi, không có lối thoát, khi đó, người Đạo Thiên Môn đến trước mặt bọn họ, tuyên bố có thể giải cứu bọn họ, đối với người nghèo khổ không còn con đường khác mà nói, tất nhiên là không cần nghĩ ngợi liền tin tưởng, gia nhập Đạo Thiên Môn. Cũng như bọn họ tin tưởng Thái Thượng Lão Quân sắp đến thế gian giải cứu bọn họ trong biển lửa vậy.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hắn đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của việc chèo chống vượt qua khó khăn khổ cực bằng tinh thần.

- Đạo Thiên Môn phái người đến khắp nơi truyền đạo, những người này được xưng là đạo sứ, đến một thôn hoặc nhiều thôn, sẽ gặp một tên đạo sứ truyền đạo cho người địa phương, hơn nữa lại trở thành người đứng đầu nhóm dân chúng này Dân chúng gia nhập Đạo Thiên Môn sẽ cho rằng đạo sứ là sứ giả thần tiên phái xuống. Mà đạo sứ thường xuyên tập trung người Đạo Thiên Môn cùng một chỗ, truyền bá tôn chỉ của Đạo Thiên Môn , khiến cho những người dân này trở thành công cụ để Đạo Thiên Môn lợi dụng.

Bùi Tích chậm rãi nói tiếp:

- Tụ hội như vậy, bình thường đều lén lén lút lút. Dân chúng âm thầm tham gia, vô cùng kín tiếng, sẽ không tiết lộ tin tức, cho nên quan phủ địa phương rất khó biết rõ hành động cụ thể của bọn họ. Khi phái người đuổi bắt, thì chính dân chúng sẽ liều chết bảo vệ đạo sứ, thậm chí không tiếc giao ra tính mạng của chính mình.

Trong đầu Sở Hoan lập tức nhớ đến lúc ở An Ấp, Hiên Viên Thắng Tài cũng gặp phải cảnh đạo sứ đang tụ tập dân chúng truyền đạo.

- Những đạo sĩ kia đều truyền bá sự bạo ngược của hoàng đế, chính là tà ma chuyển thế, đã chọc giận tam giới, làm cho thiên giới bất an, phàm trần khó khăn, âm ty hỗn loạn...!

Bùi Tích cười nhạt một tiếng.

- Oán quỷ của Âm Ty, đều đã chạy đến phàm trần làm hại, làm loạn dân chúng, mà dân chúng chịu khổ, là vì hoàng đế dẫn đầu hàng trăm tà ma chuyển thế quấy phá. Bởi thế, thiên giới phái Thái Thượng Lão Quân hạ giới trừ hại. Đạo Thiên Môn được Thái Thượng Lão Quân phù hộ, chỉ có gia nhập Đạo Thiên Môn mới có thể miễn bị tai họa, những ngôn từ này, người Đạo Thiên Môn đều tin tưởng không hề nghi ngờ.

- Một đám đầu trâu mặt ngựa giả thần giả quỷ, dùng tà thuyết mê hoặc người khác, đầu độc dân chúng.

Sở Hoan cười lạnh, không kiềm chế được bất giác nắm chặt tay.

- Đáng sợ nhất chính là, những tín đồ gia nhập Đạo Thiên Môn kia, tích cực phát triển nhiều người theo Đạo Thiên Môn. Bọn họ thường bắt đầu từ người trong nhà, sau đó là hàng xóm...!

Vẻ mặt Bùi Tích càng lúc càng thêm nghiêm trọng:

- Nếu thuận theo gia nhập Đạo Thiên Môn thì thôi, nhưng một khi có người không muốn tham gia, ngay lập tức bị xem là cừu địch. Ta từng nhìn thấy, ở trong một thôn, có hai người cũng vì không muốn gia nhập Đạo Thiên Môn, bị đạo sứ nơi đó vu tội cho là bị oán quỷ nhập thân, mang theo một đám người Đạo Thiên Môn tới, đánh chết tươi cả hai.

Đồng tử Sở Hoan co rút lại, khóe mắt run rẩy.

- Cho nên vô luận là tự nguyện hay bị bắt buộc, Đạo Thiên Môn phát triển cực kỳ nhanh chóng, về sau, toàn thôn đều là người của Đạo Thiên Môn, cho dù có người không muốn thì có ai dám cự tuyệt nhập đạo?

Bùi Tích thở dài:

- Đạo Thiên Môn như thế, không phải là tà môn ma đạo thì là cái gì? Chính bọn họ giết hại dân chúng, thì giải cứu dân chúng trong tình hình nước sôi lửa bỏng như thế nào đây?

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Đại ca, Đạo Thiên Môn hại nước hại dân, phải triệt trừ tận gốc!

Bùi Tích gật đầu nói:

- Nhị đệ nói rất đúng, Đạo Thiên Môn mạo danh Đạo Thái Bình, đây là kẻ địch lớn nhất của Thái Bình Chính Nguyên. Cho nên chức trách lớn nhất hiện nay của Thái Bình Chính Nguyên là dồn mọi lực lượng, diệt trừ Đạo Thiên Môn.

Dừng một chút, y chậm rãi nói:



- Chẳng qua thế lực của Đạo Thiên Môn quá lớn, hơn nữa Lệ Vương Tôn cùng một đám người của ba mươi sáu gia tộc gia nhập vào môn hạ, chỉ bằng mượn lực lượng của Thái Bình Chính Nguyên, còn chưa đủ để tiêu diệt Đạo Thiên Môn, cho nên Thái Bình Chính Nguyên phải tìm được một nhân vật chính thức đảm đương, giúp họ làm nên việc lớn...!

Dừng lại nhìn Sở Hoan, y nói:

- Nhị đệ, bây giờ đệ đã biết vì sao ta lại tận tâm giúp đệ một tay rồi chứ?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Đại ca, huynh nói nhân vật đảm đương kia, sẽ không phải là...sẽ không phải là chỉ ta chứ?

- Không phải đệ, thì có thể là ai?

Bùi Tích vuốt râu cười nói:

- Nhị đệ, hôm nay có thể gánh trách nhiệm này, trừ ngươi ra không còn ai khác!

Sở Hoan há to miệng, lại không thể nói ra lời, trầm mặc nửa ngày, mới hỏi:

- Cam Hầu - Cam tướng quân, đương nhiên cũng là người của 36 Phương gia tộc?

Bùi Tích khẽ vuốt cằm.

- Đúng vậy. Ba mươi sáu Phương gia tộc đời đời tương truyền, mai danh ẩn tích, cho tới bây giờ, có thương nhân, có người dân bình thường, có thân hào địa phương, cũng có bên trong quân đội, người ngoài rất khó nhận ra.

- Không phải nói ba mươi sáu Phương gia tộc đường ai nấy đi, thậm chí không quen biết, chỉ có người của ba mươi sáu Phương mới có thể quen biết nhau sao? Vậy làm thế nào để đại ca nhận ra Cam Hầu?

Sở Hoan hỏi.

Bùi Tích nói:

- Đệ nói không sai, thực ra đến bây giờ, ta cũng không thể biết tất cả ba mươi sáu Phương gia tộc, chẳng qua ba trăm năm nay, ba mươi sáu Phương gia tộc tuy kiệt lực ẩn nấp, cũng như ta từng nói, cũng không phải án binh bất động, một bộ phận gia tộc đã âm thầm liên hệ, cũng nhiều lần hợp tác... Cho dù là năm đó đường ai nấy đi, nhưng có một vài gia tộc cũng biết rõ chi tiết về nhau. Tổ tiên Cam Hầu, năm đó cũng là hộ vệ Sĩ Hành Kỳ, coi như là bộ hạ của tổ tiên Bùi gia, từ đó trở đi, kỳ thật cũng không mất đi liên hệ, chỉ là không phải lúc vạn bất đắc dĩ không dễ dàng tiếp xúc mà thôi.

- Thì ra Cam hầu quả thật là người của ba mươi sáu Phương gia tộc.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Đạo Thái Bình thần thông quảng đại, đại ca, đệ thật tâm bội phục, ai có thể nghĩ tới, đóng giữ quan đại tướng của đế quốc Đại Tần, dĩ nhiên là tín đồ của Đạo Thái Bình!

- Nếu không thì sao hắn lại quay giáo phản kích, giúp đệ đánh bại Chu Lăng Nhạc.

Bùi Tích thở dài:

- Nếu không, vì sao hắn nguyện ý từ bỏ thân nhân duy nhất là Cam Ngọc Kiều?

- Huynh nói là, hôn sự hai nhà Cam Chu chính là mưu kế của hai người?

Sở Hoan hỏi:

- Cam Hầu nguyện ý gả muội muội cho Chu Lăng Nhạc, chính là vì muốn lấy được lòng tin của Chu Lăng Nhạc?

Bùi Tích khẽ gật đầu, nói:

- Muốn diệt trừ Đạo Thiên Môn, không có thực lực rất lớn thì gặp muôn vàn khó khăn. Nhị đệ trước hết phải đứng vững ở Tây Bắc, mới có thể mưu đồ nghiệp lớn. Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương không đáng lo lắng, kẻ địch lớn nhất của đệ là Chu Lăng Nhạc. Chúng ta tự nhiên phải nghĩ hết các biện pháp, giúp đệ diệt trừ Chu Lăng Nhạc. Thực lực của Chu Lăng Nhạc quá mạnh, có được Thiên Sơn, nếu như chỉ thủ không xuất, bằng vào thực lực của hắn, cho dù Tây Quan liên thủ cùng Tây Bắc, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn. Kể cả thật sự có thể đánh bại Chu Lăng Nhạc, giết địch một vạn, thì mình cũng tổn thất tám ngàn, đến lúc đó nguyên khí của nhị đệ đã bị tổn thương nặng nề, muốn khôi phục lại nguyên khí, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook