Quyển 8 - Chương 1575: Trúc đao khách.
Sa Mạc
17/06/2015
Phố dài vắng lặng, Ngũ Tổng quản cùng tùy tùng Tiểu Đinh đi trên phố, rẽ vào một ngõ nhỏ, xuyên qua một ngõ tới một con đường khác, lúc này ngõ đã có chút lờ mờ, còn chưa tới cửa ngõ đã thấy một thân ảnh xuất hiện trước mặt.
Ngũ Tổng quản cũng không để ý gã, đến khi y tới gần, liền cảm giác có chút không đúng, người nọ một thân áo đen, còn đội mũ rộng vành, vành nón phủ xuống, cộng thêm việc gã đứng trong hẻm tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy tay phải gã mang một món đồ dài được bao bằng vải thô.
Liếc nhìn món đồ nọ, Ngũ Tổng quản liền thấy chuyện không ổn, người nọ dần tới gần, Ngũ Tổng quản hạ giọng nói:
- Tiểu Đinh, tình huống không đúng lắm...!
Tiểu Đinh là một võ sư của Khổng tước đài, bình thường là tùy tùng hộ vệ, với tư cách là hộ vệ, gã cũng có vài phần bổn sự. Ngũ Tổng quản còn chưa quay đầu lại, chợt nghe thấy tiếng kêu từ sau lưng truyền đến, thanh âm đột ngột mười phần, Ngũ Tổng quản vội quay đầu lại, đã thấy Tiểu Đinh sau lưng mình vô thanh vô tức ngã xuống đất.
Y lắp bắp kinh hãi, phát hiện đằng sau mình cũng có một bóng người đang chậm rãi tới gần. Người này nện bước dứt khoát, tay phải cầm một cây đao.
Ngũ Tổng quản đổ mồ hôi trán, lúc này người nọ cũng đã dừng bước, từ từ mở túi, bên trong là một cây đại đao.
- Hai vị hảo hán không biết có gì dạy bảo?
Ngũ Tổng quản không biết vì sao Tiểu Đinh ngã xuống, không kịp nhìn gã sống hay chết, cố hết sức để bình tĩnh lại, chắp tay:
- Mọi người đều ra ngoài kiếm miếng cơm, nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin hai vị rộng lòng tha thứ, không nên để trong lòng.
Rồi y lấy ra một túi tiền:
- Ở đây có chút ngân lượng, hai vị nhận lấy uống chén trà, tất cả mọi người đều hành tẩu giang hồ, làm bằng hữu chứ?
Người trước mắt cười lạnh nói:
- Chỗ bạc này, đuổi ăn mày à? Ngươi là Tổng quản của Khổng Tước Đài?
Ngũ Tổng quản khẽ giật mình nhưng vẫn miễn cưỡng cười:
- Tại hạ Ngũ Sĩ Chiêu, không biết xưng hô với hai vị thế nào?
- Cho ngươi biết tên, còn đi cướp làm mẹ gì?
Người nọ nói:
- Đều nói Kim Lăng Tước của Khổng Tước Đài là đệ nhất vũ cơ của Kim Lăng, tự nhiên là có không ít bạc, ngươi là thân tín dưới tay nàng, nếu đổi mạng ngươi lấy mấy vạn lượng bạc, ta nghĩ Kim Lăng Tước cũng không phải không nỡ?
Ngũ Tổng quản vội nói:
- Hai vị nói đùa.
- Ai nói đùa với ngươi.
Người nọ trầm giọng:
- Ngoan ngoãn nghe lời ngồi xổm xuống, chúng ra trói lại, không cần nói nhảm, nếu kinh động người khác, chúng ta biết ngươi nhưng đao thì không.
Nói rồi gã mang đao đi lới, đúng lúc này lại nghe một tiếng nói truyền đến từ không trung:
- Hắc Bạch Song Quỷ, các ngươi lại làm xằng làm bậy?
Ngũ Tổng quản khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện trên một nóc nhà cạnh đó, chẳng biết có một người ngồi đó từ bao giờ.
Người nọ ngồi trên mái hiên, một chân khoác lên mái một chân thả lơ lửng, mượn ánh trăng nhàn nhạt, phát hiện tóc người nọ dùng một dây nhỏ buộc phía sau, nhưng tóc mai lại thả ra, nhìn có chút tiêu sái không bị trói buộc.
- Ngươi là ai?
Bọn cướp trầm giọng.
Người tóc dài kia cười nhạt một tiếng, giơ tay lên, đã thấy một nhánh cây từ từ bay xuống, rơi cạnh chân bọn cướp, bọn cướp dùng đao gảy lên, nhìn kỹ... Ngũ Tổng quản cũng nhìn, thấy nhánh cây đó là một cành trúc, trên cành còn có mấy chiếc lá.
- Ngươi...!
Thanh âm bọn cướp đột nhiên thay đổi:
- Chẳng nhẽ ngươi là Trúc Đao khách trong truyền thuyết.
Thanh âm người nọ mờ ảo:
- Há, hóa ra các ngươi biết ta?
Bọn cướp run giọng nói:
- Nghe nói gần đây có một đao khách hành tẩu giang hồ, phàm thấy chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ, từ bạo giúp yếu, nhân phẩm cao quý, hơn nữa, mỗi lần vị đao khách này ra tay, đều lưu lại một cành trúc, trên cành có một lá trúc, ý muốn để cho người ta đi tới lục đạo luân hồi...!
Nhìn cành trúc trong tay gã thất thanh:
- Cái này... trên cành có sáu lá trúc,... Chẳng nhẽ ngươi chính là vị đao khách trừ bạo giúp yếu như thần long thấy đầu không thấy đuôi Trúc Đao khách?
Người nọ thở dài một tiếng:
- Ta không muốn để lại tên trên giang hồ, nhưng người giang hồ cứ nhớ ta... Không sai, ta chính là Trúc Đao khách!
Đám cướp bất giác lùi về sau, nói:
- Trúc Đao khách, xưa nay chúng ta không thù oán gì với ngươi, vì sao phải xen vào việc của người khác?
- Uống cạn rượu ngon trong thiên hạ, chuyên quản chuyện bất bình.
Trúc Đao khách thản nhiên nói:
- Thanh danh của Hắc Bạch Song Quỷ ta đã nghe, nghe nói gần đây nhiều lần gây án, lại chuyên bắt cóc, đòi tiền chuộc, nếu làm trái lời, sát hại con tin, quan phủ khó tìm tung tích... Tối nay các ngươi lại muốn hành sự, ta không thấy thì thôi, nhưng đã thấy thì không thể không can thiệp.
- Trúc Đao khách, ngươi thật sự muốn xen vào việc của người khác?
Bọn cướp trầm giọng:
- Người này là Tổng quản Khổng Tước Đài, chỉ cần trói hắn, nhiều không nói, nhưng hơn ngàn lượng bạc vẫn là có, chúng ta chia đều, ngươi thấy thế nào?
- Ta không biết hắn là ai, cũng không biết Khổng Tước Đài là cái gì.
Trúc Đao khách lạnh nhạt:
- Ta chỉ là thấy chuyện bất bình, thì xen vào, ta biết Hắc Bạch Song Quỷ cũng là nhân vật có số má trên giang hồ, không bằng ra chiêu thật, giết ta, tự nhiên các ngươi làm gì cũng được.
- Trúc Đao khách, ngươi không liên quan gì đến người này, vì sao lại liều mạng vì hắn?
Thanh âm bọn cướp vẫn mang theo sự run sợ.
Giọng Trúc Đao khách lại thổn thức, y khẽ thở dài:
- Đơn giản, ta tin trên thế gian còn chính nghĩa,
Hai tên cướp trao đổi ánh mắt, rốt cuộc nói:
- Được, Trúc Đao khách, hôm nay ngươi đã ra mặt, chúng ta cũng không thể không nể ngươi, vụ này chúng ta không làm.
Cả hai cùng chắp tay nói:
- Cáo từ!
Rồi không nói hai lời quay người liền đi, nhanh chóng ly khai, tốc độ hai người cực nhanh, trong chớp mắt đã không thấy tung tích.
Trúc Đao khách lúc này mới vọt người bay xuống, Ngũ Sĩ Chiêu vội vàng tiến lên, đang định nói chuyện, Trúc Đao khách ngậm một cành khô trong miệng, lắc đầu:
- Không cần nhiều lời!
Trong tay y cũng cầm một túi vải dài, vác trên vai, không nói nhiều, cất bước liền đi, tựa như chuyện vừa rồi không đáng giá nói tới.
- Đại hiệp chậm đã!
Ngũ Tổng quản vội vàng theo sau, Trúc Đao khách dừng chân, thản nhiên nói:
- Sắp giới nghiêm rồi, ngươi không nên đi lại trên dường.
- Trúc đại hiệp nói đúng.
Ngũ Sĩ Chiêu vội hỏi:
- Ân cứu mạng của đại hiệp, lão hủ khó có thể báo, không biết có thể hân hạnh đón tiếp đại hiệp đến nơi ở xuềnh xoàng của lão hủ uống tạm hai chén, coi như là đáp lại ân cứu mạng của đại hiệp.
Trúc Đao khách khoát tay, định rời đi, đột nhiên ồ một tiếng, nhìn Tiểu Đinh đang nằm dưới đất, nhíu mày.
Lúc này, Ngũ Sĩ Chiêu mới nhớ tới Tiểu Đinh, vội vàng đi qua, ngồi xổm kêu lên:
- Tiểu Đinh, Tiểu Đinh?
Sắc mặt Tiểu Đinh tái nhợt, hai hàm ngậm chặt, toàn thân không nhúc nhích. Ngũ Sĩ Chiêu lấy tay để ở chóp mũi Tiểu Đinh, lại cảm thấy hơi thở yếu ớt, lắp bắp kinh hãi, cũng không thấy trên người Tiểu Đinh có vết thương nào, thật sự không biết gã bị thương ở đâu.
Đang lo lắng, cảm thấy có người ngồi xuống, quay đầu nhìn lại đúng là vị Trúc Đao khách kia, y vội hỏi:
- Trúc đại hiệp, ngươi xem...!
Vẻ mặt Trúc Đao khách trầm xuống, y nhìn kỹ sắc mặt Tiểu Đinh, khẳng định nói:
- Hắn trúng độc!
- Trúng độc?
Ngũ Sĩ Chiêu khẽ giật mình.
Trúc Đao khách nói:;
- Hắc Bạch Song Quỷ, Hắc Quỷ dùng đao, Bạch Quỷ dùng độc, vừa rồi theo sau các ngươi là Bạch Quỷ...!
Y đột nhiên nắm lấy cổ áo Tiểu Đinh, nói với Ngũ Sĩ Chiêu:
- Ngươi nhìn gáy gã có vấn đề gì hay không.
Ngũ Sĩ Chiêu vội vàng đến sau lưng Tiểu Đinh, nhìn kỹ, lập tức nói:
- Trúc đại hiệp, ngươi nói không sai, gáy hắn có một cây kim...!
- Vậy đúng rồi.
Trúc Đao khách cau mày nói:
- Bạch Quỷ bắn ám khí, trên ám khí có độc, nên tùy tùng của ngươi mới ngã chỗ này... Muốn mạng của gã, phải tranh thủ thời gian mang gã tới y quán.
- Y quán?
Ngũ Sĩ Chiêu vội la lên:
- Vừa rồi các cửa hàng trong thành đã bắt đầu đóng cửa, lão hủ lại chưa quen thuộc thành Vân Sơn, cũng không biết y quán ở đâu. Trúc đại hiệp, thủ đoạn của ngươi cao minh, hành tẩu giang hồ nhất định biết giải độc. Tiểu Đinh chưa tới ba mươi, đang lúc tráng niên, nếu... Trúc đại hiệp, lão hủ cầu ngươi mau cứu gã.
Trúc Đao khách nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói:
- Cứu hắn không sao cả, nhưng sáng mai ta muốn đi Hà Tây, chỉ sợ chậm trễ hành trình...!
- Hà Tây?
Con mắt Ngũ Sĩ Chiêu lóe sáng:
- Trúc đại hiệp muốn đi Hà Tây?
- Đúng vậy.
Trúc Đao khách nói:
- Cố nhân ước hẹn, nên nhất định phải tới đúng giờ...!
Ngũ Sĩ Chiêu vội la lên:
- Trúc đại hiệp, ngươi không biết, lão hủ là Tổng quản Khổng Tước Đài, chúng ta cũng muốn đi Hà Tây, thật là tiện đường, đại hiệp một mình đi về Hà Tây sao?
Trúc Đao khách không có chút biểu cảm nào, lạnh nhạt nói:
- Thế thì sao?
- Trúc đại hiệp, không bằng ngươi theo chúng ta đi Hà Tây, trên đường cũng có thể chiếu ứng cho nhau, chúng ta cũng có mang theo vật phẩm trên đường, không lo ăn uống, Trúc đại hiệp cũng không phải lo việc ăn uống của bản thân.
Ngũ Sĩ Chiêu nói:
- Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, kính xin đại hiệp nghĩ lại!
Trúc Đao khách hơi trầm ngâm, thở dài nói:
- Có cùng đường hay không cũng không vội, chỉ là ta không thể trơ mắt nhìn gã trúng độc mà chết, mà thôi, cứu người cứu tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, ngươi ở đâu? Chúng ta phải về ngay, may ra còn cứu được.
Ngũ Sĩ Chiêu cảm kích nói:
- Trúc đại hiệp nghĩa bạc vân thiên, lão hủ tạ ơn!
Ngũ Sĩ Chiêu gần năm mươi tuổi, dáng người ục ịch, Tiểu Đinh không nhỏ, Trúc Đao khách không còn cách nào khác chỉ có thể tự mình cõng Tiểu Đinh. Ngũ Sĩ Chiêu dẫn đường, xuyên qua hai con đường, liền đi vào trong Thiên Hương Lâu.
Trúc Đao khách không ngừng bước, đã đi đến sân nhỏ, bên nhà kho có hai võ sư bảo vệ, thấy Ngũ Sĩ Chiêu trở lại vội vàng phân phó hai người mang Tiểu Đinh vào phòng trọ. Tiểu Đinh cũng không ở một mình, trong phòng còn hai võ sư, Trúc Đao khách lại bảo Ngũ Sĩ Chiêu bảo mọi người ra ngoài, đóng cửa lại, tự mình giải độc cho Tiểu Đinh.
Ngũ Tổng quản cũng không để ý gã, đến khi y tới gần, liền cảm giác có chút không đúng, người nọ một thân áo đen, còn đội mũ rộng vành, vành nón phủ xuống, cộng thêm việc gã đứng trong hẻm tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy tay phải gã mang một món đồ dài được bao bằng vải thô.
Liếc nhìn món đồ nọ, Ngũ Tổng quản liền thấy chuyện không ổn, người nọ dần tới gần, Ngũ Tổng quản hạ giọng nói:
- Tiểu Đinh, tình huống không đúng lắm...!
Tiểu Đinh là một võ sư của Khổng tước đài, bình thường là tùy tùng hộ vệ, với tư cách là hộ vệ, gã cũng có vài phần bổn sự. Ngũ Tổng quản còn chưa quay đầu lại, chợt nghe thấy tiếng kêu từ sau lưng truyền đến, thanh âm đột ngột mười phần, Ngũ Tổng quản vội quay đầu lại, đã thấy Tiểu Đinh sau lưng mình vô thanh vô tức ngã xuống đất.
Y lắp bắp kinh hãi, phát hiện đằng sau mình cũng có một bóng người đang chậm rãi tới gần. Người này nện bước dứt khoát, tay phải cầm một cây đao.
Ngũ Tổng quản đổ mồ hôi trán, lúc này người nọ cũng đã dừng bước, từ từ mở túi, bên trong là một cây đại đao.
- Hai vị hảo hán không biết có gì dạy bảo?
Ngũ Tổng quản không biết vì sao Tiểu Đinh ngã xuống, không kịp nhìn gã sống hay chết, cố hết sức để bình tĩnh lại, chắp tay:
- Mọi người đều ra ngoài kiếm miếng cơm, nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin hai vị rộng lòng tha thứ, không nên để trong lòng.
Rồi y lấy ra một túi tiền:
- Ở đây có chút ngân lượng, hai vị nhận lấy uống chén trà, tất cả mọi người đều hành tẩu giang hồ, làm bằng hữu chứ?
Người trước mắt cười lạnh nói:
- Chỗ bạc này, đuổi ăn mày à? Ngươi là Tổng quản của Khổng Tước Đài?
Ngũ Tổng quản khẽ giật mình nhưng vẫn miễn cưỡng cười:
- Tại hạ Ngũ Sĩ Chiêu, không biết xưng hô với hai vị thế nào?
- Cho ngươi biết tên, còn đi cướp làm mẹ gì?
Người nọ nói:
- Đều nói Kim Lăng Tước của Khổng Tước Đài là đệ nhất vũ cơ của Kim Lăng, tự nhiên là có không ít bạc, ngươi là thân tín dưới tay nàng, nếu đổi mạng ngươi lấy mấy vạn lượng bạc, ta nghĩ Kim Lăng Tước cũng không phải không nỡ?
Ngũ Tổng quản vội nói:
- Hai vị nói đùa.
- Ai nói đùa với ngươi.
Người nọ trầm giọng:
- Ngoan ngoãn nghe lời ngồi xổm xuống, chúng ra trói lại, không cần nói nhảm, nếu kinh động người khác, chúng ta biết ngươi nhưng đao thì không.
Nói rồi gã mang đao đi lới, đúng lúc này lại nghe một tiếng nói truyền đến từ không trung:
- Hắc Bạch Song Quỷ, các ngươi lại làm xằng làm bậy?
Ngũ Tổng quản khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện trên một nóc nhà cạnh đó, chẳng biết có một người ngồi đó từ bao giờ.
Người nọ ngồi trên mái hiên, một chân khoác lên mái một chân thả lơ lửng, mượn ánh trăng nhàn nhạt, phát hiện tóc người nọ dùng một dây nhỏ buộc phía sau, nhưng tóc mai lại thả ra, nhìn có chút tiêu sái không bị trói buộc.
- Ngươi là ai?
Bọn cướp trầm giọng.
Người tóc dài kia cười nhạt một tiếng, giơ tay lên, đã thấy một nhánh cây từ từ bay xuống, rơi cạnh chân bọn cướp, bọn cướp dùng đao gảy lên, nhìn kỹ... Ngũ Tổng quản cũng nhìn, thấy nhánh cây đó là một cành trúc, trên cành còn có mấy chiếc lá.
- Ngươi...!
Thanh âm bọn cướp đột nhiên thay đổi:
- Chẳng nhẽ ngươi là Trúc Đao khách trong truyền thuyết.
Thanh âm người nọ mờ ảo:
- Há, hóa ra các ngươi biết ta?
Bọn cướp run giọng nói:
- Nghe nói gần đây có một đao khách hành tẩu giang hồ, phàm thấy chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ, từ bạo giúp yếu, nhân phẩm cao quý, hơn nữa, mỗi lần vị đao khách này ra tay, đều lưu lại một cành trúc, trên cành có một lá trúc, ý muốn để cho người ta đi tới lục đạo luân hồi...!
Nhìn cành trúc trong tay gã thất thanh:
- Cái này... trên cành có sáu lá trúc,... Chẳng nhẽ ngươi chính là vị đao khách trừ bạo giúp yếu như thần long thấy đầu không thấy đuôi Trúc Đao khách?
Người nọ thở dài một tiếng:
- Ta không muốn để lại tên trên giang hồ, nhưng người giang hồ cứ nhớ ta... Không sai, ta chính là Trúc Đao khách!
Đám cướp bất giác lùi về sau, nói:
- Trúc Đao khách, xưa nay chúng ta không thù oán gì với ngươi, vì sao phải xen vào việc của người khác?
- Uống cạn rượu ngon trong thiên hạ, chuyên quản chuyện bất bình.
Trúc Đao khách thản nhiên nói:
- Thanh danh của Hắc Bạch Song Quỷ ta đã nghe, nghe nói gần đây nhiều lần gây án, lại chuyên bắt cóc, đòi tiền chuộc, nếu làm trái lời, sát hại con tin, quan phủ khó tìm tung tích... Tối nay các ngươi lại muốn hành sự, ta không thấy thì thôi, nhưng đã thấy thì không thể không can thiệp.
- Trúc Đao khách, ngươi thật sự muốn xen vào việc của người khác?
Bọn cướp trầm giọng:
- Người này là Tổng quản Khổng Tước Đài, chỉ cần trói hắn, nhiều không nói, nhưng hơn ngàn lượng bạc vẫn là có, chúng ta chia đều, ngươi thấy thế nào?
- Ta không biết hắn là ai, cũng không biết Khổng Tước Đài là cái gì.
Trúc Đao khách lạnh nhạt:
- Ta chỉ là thấy chuyện bất bình, thì xen vào, ta biết Hắc Bạch Song Quỷ cũng là nhân vật có số má trên giang hồ, không bằng ra chiêu thật, giết ta, tự nhiên các ngươi làm gì cũng được.
- Trúc Đao khách, ngươi không liên quan gì đến người này, vì sao lại liều mạng vì hắn?
Thanh âm bọn cướp vẫn mang theo sự run sợ.
Giọng Trúc Đao khách lại thổn thức, y khẽ thở dài:
- Đơn giản, ta tin trên thế gian còn chính nghĩa,
Hai tên cướp trao đổi ánh mắt, rốt cuộc nói:
- Được, Trúc Đao khách, hôm nay ngươi đã ra mặt, chúng ta cũng không thể không nể ngươi, vụ này chúng ta không làm.
Cả hai cùng chắp tay nói:
- Cáo từ!
Rồi không nói hai lời quay người liền đi, nhanh chóng ly khai, tốc độ hai người cực nhanh, trong chớp mắt đã không thấy tung tích.
Trúc Đao khách lúc này mới vọt người bay xuống, Ngũ Sĩ Chiêu vội vàng tiến lên, đang định nói chuyện, Trúc Đao khách ngậm một cành khô trong miệng, lắc đầu:
- Không cần nhiều lời!
Trong tay y cũng cầm một túi vải dài, vác trên vai, không nói nhiều, cất bước liền đi, tựa như chuyện vừa rồi không đáng giá nói tới.
- Đại hiệp chậm đã!
Ngũ Tổng quản vội vàng theo sau, Trúc Đao khách dừng chân, thản nhiên nói:
- Sắp giới nghiêm rồi, ngươi không nên đi lại trên dường.
- Trúc đại hiệp nói đúng.
Ngũ Sĩ Chiêu vội hỏi:
- Ân cứu mạng của đại hiệp, lão hủ khó có thể báo, không biết có thể hân hạnh đón tiếp đại hiệp đến nơi ở xuềnh xoàng của lão hủ uống tạm hai chén, coi như là đáp lại ân cứu mạng của đại hiệp.
Trúc Đao khách khoát tay, định rời đi, đột nhiên ồ một tiếng, nhìn Tiểu Đinh đang nằm dưới đất, nhíu mày.
Lúc này, Ngũ Sĩ Chiêu mới nhớ tới Tiểu Đinh, vội vàng đi qua, ngồi xổm kêu lên:
- Tiểu Đinh, Tiểu Đinh?
Sắc mặt Tiểu Đinh tái nhợt, hai hàm ngậm chặt, toàn thân không nhúc nhích. Ngũ Sĩ Chiêu lấy tay để ở chóp mũi Tiểu Đinh, lại cảm thấy hơi thở yếu ớt, lắp bắp kinh hãi, cũng không thấy trên người Tiểu Đinh có vết thương nào, thật sự không biết gã bị thương ở đâu.
Đang lo lắng, cảm thấy có người ngồi xuống, quay đầu nhìn lại đúng là vị Trúc Đao khách kia, y vội hỏi:
- Trúc đại hiệp, ngươi xem...!
Vẻ mặt Trúc Đao khách trầm xuống, y nhìn kỹ sắc mặt Tiểu Đinh, khẳng định nói:
- Hắn trúng độc!
- Trúng độc?
Ngũ Sĩ Chiêu khẽ giật mình.
Trúc Đao khách nói:;
- Hắc Bạch Song Quỷ, Hắc Quỷ dùng đao, Bạch Quỷ dùng độc, vừa rồi theo sau các ngươi là Bạch Quỷ...!
Y đột nhiên nắm lấy cổ áo Tiểu Đinh, nói với Ngũ Sĩ Chiêu:
- Ngươi nhìn gáy gã có vấn đề gì hay không.
Ngũ Sĩ Chiêu vội vàng đến sau lưng Tiểu Đinh, nhìn kỹ, lập tức nói:
- Trúc đại hiệp, ngươi nói không sai, gáy hắn có một cây kim...!
- Vậy đúng rồi.
Trúc Đao khách cau mày nói:
- Bạch Quỷ bắn ám khí, trên ám khí có độc, nên tùy tùng của ngươi mới ngã chỗ này... Muốn mạng của gã, phải tranh thủ thời gian mang gã tới y quán.
- Y quán?
Ngũ Sĩ Chiêu vội la lên:
- Vừa rồi các cửa hàng trong thành đã bắt đầu đóng cửa, lão hủ lại chưa quen thuộc thành Vân Sơn, cũng không biết y quán ở đâu. Trúc đại hiệp, thủ đoạn của ngươi cao minh, hành tẩu giang hồ nhất định biết giải độc. Tiểu Đinh chưa tới ba mươi, đang lúc tráng niên, nếu... Trúc đại hiệp, lão hủ cầu ngươi mau cứu gã.
Trúc Đao khách nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói:
- Cứu hắn không sao cả, nhưng sáng mai ta muốn đi Hà Tây, chỉ sợ chậm trễ hành trình...!
- Hà Tây?
Con mắt Ngũ Sĩ Chiêu lóe sáng:
- Trúc đại hiệp muốn đi Hà Tây?
- Đúng vậy.
Trúc Đao khách nói:
- Cố nhân ước hẹn, nên nhất định phải tới đúng giờ...!
Ngũ Sĩ Chiêu vội la lên:
- Trúc đại hiệp, ngươi không biết, lão hủ là Tổng quản Khổng Tước Đài, chúng ta cũng muốn đi Hà Tây, thật là tiện đường, đại hiệp một mình đi về Hà Tây sao?
Trúc Đao khách không có chút biểu cảm nào, lạnh nhạt nói:
- Thế thì sao?
- Trúc đại hiệp, không bằng ngươi theo chúng ta đi Hà Tây, trên đường cũng có thể chiếu ứng cho nhau, chúng ta cũng có mang theo vật phẩm trên đường, không lo ăn uống, Trúc đại hiệp cũng không phải lo việc ăn uống của bản thân.
Ngũ Sĩ Chiêu nói:
- Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, kính xin đại hiệp nghĩ lại!
Trúc Đao khách hơi trầm ngâm, thở dài nói:
- Có cùng đường hay không cũng không vội, chỉ là ta không thể trơ mắt nhìn gã trúng độc mà chết, mà thôi, cứu người cứu tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, ngươi ở đâu? Chúng ta phải về ngay, may ra còn cứu được.
Ngũ Sĩ Chiêu cảm kích nói:
- Trúc đại hiệp nghĩa bạc vân thiên, lão hủ tạ ơn!
Ngũ Sĩ Chiêu gần năm mươi tuổi, dáng người ục ịch, Tiểu Đinh không nhỏ, Trúc Đao khách không còn cách nào khác chỉ có thể tự mình cõng Tiểu Đinh. Ngũ Sĩ Chiêu dẫn đường, xuyên qua hai con đường, liền đi vào trong Thiên Hương Lâu.
Trúc Đao khách không ngừng bước, đã đi đến sân nhỏ, bên nhà kho có hai võ sư bảo vệ, thấy Ngũ Sĩ Chiêu trở lại vội vàng phân phó hai người mang Tiểu Đinh vào phòng trọ. Tiểu Đinh cũng không ở một mình, trong phòng còn hai võ sư, Trúc Đao khách lại bảo Ngũ Sĩ Chiêu bảo mọi người ra ngoài, đóng cửa lại, tự mình giải độc cho Tiểu Đinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.