Quyển 8 - Chương 925: Trung bộc
Sa Mạc
21/01/2014
Trên một đài cao bên sân, Sở Hoan nhìn thấy có mấy người đang ngồi bên
trên, từ xa trông thấy dường như Lưu Ly phu nhân cũng ở trong đó, nàng
mặc một bộ áo bào màu xanh, dường như Lưu Ly phu nhân có ưu ái đặc biệt
đối với màu xanh, mỗi lần Sở Hoan trông thấy nàng, mặc dù quần áo đều
khác nhau, nhưng tựa như luôn có màu xanh giống như cỏ non.
Tôi tớ phủ Thái tử dẫn Sở Hoan lên đài cao, sớm có người bẩm báo, Thái tử quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Sở đại nhân, bổn cung chờ ngươi đã lâu.
Sở Hoan chắp tay hành lễ, liền thấy Tề Vương đứng lên, vẫy tay nói:
- Sở Hoan, tới đây, Thái tử ca ca an bài thuật cưỡi ngựa biểu diễn, cùng tới đây xem biểu diễn.
Sở Hoan lên trên đài, nhìn thấy bên trên cũng không nhiều người, Thái tử ngồi xe lăn, Tề Vương ở bên phải Thái tử, ở bên trái Thái tử dĩ nhiên là Hán Vương Doanh Bình.
Sở Hoan hơi giật mình trong lòng, tuyệt đối không ngờ rằng Hán Vưng cũng ở nơi này.
Một người đứng bên cạnh Hán Vương, Sở Hoan cũng nhận biết, đó từng là lão quản gia phủ Tề Vương. Hán Vương Doanh Bình quần áo chỉnh tề, nhưng vẻ mặt ngây ngô, thần sắc ngốc nghếch, ngồi dựa vào ghế, ngơ ngác nhìn xem biểu diễn cưỡi ngựa dưới đài. Sở Hoan đi tới, thậm chí ngay cả khóe mắt Doanh Bình cũng không động đậy.
Lưu Ly phu nhân đứng bên cạnh Thái tử, xinh đẹp nhiều vẻ, tóc mây chỉnh tề, tóc xanh như mực. Từ lúc Sở Hoan tới đây, Lưu Ly phu nhân xoay đầu qua, mỉm cười, phong thái mỹ lệ, đôi mắt kia thâm thúy như nước nhưng lại ấm áp như xuân, dung nhan tuyệt thế biểu lộ nụ cười ấm áp như vậy, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Sở Hoan đi tới chắp tay, Thái tử giơ tay lên nói:
- Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.
Ánh mắt gã lại chuyển tới chuồng ngựa lần nữa.
Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, cùng Tề Vương nhìn nhau, lập tức nghi hoặc nhìn về Hán Vương. Tề Vương liền giải thích:
- Thái tử ca ca phái người đón Tam ca tới, sợ huynh ấy ngây ngốc trong phủ không ra cửa sẽ bệnh càng nặng.
Thái tử cười nhạt nói:
- Mặc dù Tam đệ vẫn luôn không bằng lòng người đại ca như ta, nhưng dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, hiện giờ hắn như thế này, cũng không phải ta muốn trông thấy.
Sở Hoan lại thầm nghĩ trong lòng: "Thứ ngươi muốn thấy hẳn là hắn chết trong loạn quân, hoặc là bị Hoàng đế ban được chết đi?" Chẳng qua lời này đương nhiên sẽ không nói ra.
Bầu không khí hơi áp lực, Sở Hoan cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Tính tình của Thái tử quả thật khác với Hán Vương lúc trước. Lúc trước Hán Vương hăng hái, xe ngựa như chợ trước cửa. Nhưng Thái tử hiển nhiên ít xuất hiện hơn rất nhiều, trước kia khi bị Hoàng đế lạnh nhạt, phủ Thái tử vắng lặng, hiện giờ Hán Vương xuống đài, phủ Thái tử vẫn hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, người không rõ chân tướng lại thật sự cho rằng Thái tử không hỏi thế sự, trải qua cuộc sống yên tĩnh như nhàn vân nhã hạt.
Lần trước Sở Hoan nghe nói Thái tử muốn bày yến tiễn đưa mình, cũng không nghĩ tới lại là tràng cảnh như hôm nay, nếu bỏ qua chính mình, đây chính là cuộc tụ họp nhỏ của ba vị Hoàng tử.
- Tam đệ lòng dạ quá cao ngạo, thế nhưng bổn cung cũng không muốn thấy hắn thế này.
Thái tử chậm rãi nói:
- Nếu như hắn có thể khôi phục lại, kỳ thật bổn cung rất vui mừng trong lòng… !
Gã nhìn Doanh Nhân, khẽ nói:
- Doanh Nhân, đệ còn nhớ được lúc các đệ còn nhỏ, ta dẫn các đệ ra ngoài săn bắn?
Doanh Nhân cảm thán nói:
- Nhớ rõ, ta nhớ được chúng ta có thể học được cưỡi ngựa, đều do Thái tử ca ca dạy.
- Mặc dù đệ thông minh, nhưng từ nhỏ đã hơi cố chấp.
Thái tử lại cười nói:
- So với Tam ca của đệ, sự kiên nhẫn của đệ kém hơn rất nhiều. Tam ca của đệ cho dù học cái gì đều dụng tâm học tập, mà đệ luôn không dụng tâm, ta nhớ được Tam đệ học được cưỡi ngựa trước đệ, đệ còn nghi ngờ trách bổn cung không dạy đệ cẩn thận… !
Doanh Nhân cười khổ nói:
- Doanh Nhân không tốt, khi đó không ít lần khiến cho Thái tử ca ca quan tâm.
- Thật sự muốn cùng phóng ngựa rong ruổi với các đệ.
Thái tử khẽ thở dài:
- Chẳng qua đời này của ta rốt cuộc không có cơ hội này.
Gã nhìn Doanh Bình, trầm mặc một hồi, mới hỏi:
- Doanh Bình thích cưỡi ngựa, cho nên hôm nay bổn cung an bài cưỡi ngựa biểu diễn, là muốn sau khi Doanh Bình trông thấy, có thể nhớ được thứ gì… !
Gã nhẹ nhàng hỏi:
- Tam đệ, đệ nhớ được gì không?
Hán Vương Doanh Bình vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế dựa, mí mắt cũng không chớp, ánh mắt tan rã, lời Thái tử nói hiển nhiên gã cũng không nghe thấy câu nào.
- Lưu Ly, nàng nói chúng ta có biện pháp khiến Tam đệ khỏe lên hay không?
Thái tử giơ tay lên, nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lưu Ly phu nhân.
Lưu Ly phu nhân buồn bã nói:
- Hán Vương điện hạ thần trí thất thường, muốn khôi phục cũng không dễ dàng, ngài bị kích thích quá lớn… !
Nàng than nhẹ một tiếng, giọng nói uyển chuyển êm tai:
- Có lẽ để Hán Vương thường xuyên tiếp xúc với một số chuyện đã trải qua, sẽ có trợ giúp đối với bệnh tình của ngài.
Thái tử khẽ vuốt cằm, cuối cùng nhìn về phía Sở Hoan, cười nói:
- Sở đại nhân, bổn cung biết rõ mấy ngày nay ngươi sẽ phải tới Tây Bắc nhậm chức, trước khi đi tới nói chuyện một chút.
- Hạ thần nghe Thái tử phân phó!
Sở Hoan đứng dậy xoay người, chắp tay nói, trông vô cùng cung kính.
- Không cần như vậy.
Thái tử lại cười nói:
- Có người nói bổn cung tiến cử ngươi đi Tây Bắc, là có lòng muốn nhắm vào Doanh Nhân, là muốn chém đứt một cánh tay của Doanh Nhân, không biết các ngươi có nghe nói hay không?
Sắc mặt Tề Vương Doanh Nhân hơi biến, trong lòng gã quả thực nghĩ như vậy, tuy nhiên tuyệt đối không ngờ rằng Thái tử dĩ nhiên lại trực tiếp nói ra như vậy.
Trái lại Sở Hoan mặt không đổi sắc, chỉ cười nhạt nói:
- Phòng miệng người còn khó hơn phòng lũ, những lời nói vô căn cứ như vậy, không để ý tới, sẽ không còn vang lên nữa. Thái tử điện hạ và Tề Vương điện hạ tình như tay chân, trong mắt hạ thần, chuyện chém đứt cánh tay Tề Vương điện hạ thật sự là nói vớ vẩn, hơn nữa hạ thần tài sơ học thiển, người tầm thường, cũng vạn lần không dám nhận là cánh tay của Tề Vương điện hạ.
Doanh Nhân cũng không phải hạng người ngu dốt, Sở Hoan vừa nói như vậy, gã hiểu được, liền cười lạnh nói:
- Thái tử ca ca, người ngoài lời ra tiếng vào, huynh tưởng là thật sao? Phụ hoàng đã hạ chỉ để Sở Hoan tới Tây Bắc, như vậy đó là phụ hoàng cảm thấy Sở Hoan thích hợp giải quyết khốn cảnh Tây Bắc, Thái tử ca ca và phụ hoàng ánh mắt giống nhau, đều là mưu quốc sự!
Thái tử cười nói:
- Các ngươi nghĩ như vậy, bổn cung an tâm rồi.
Gã ôn hòa nhìn Doanh Nhân nói:
- Doanh Nhan, bổn cung không quan tâm người khác nói cái gì, bổn cung chỉ để ý suy nghĩ của đệ. Bổn cung là một gã phế nhân, bắt đầu từ ngày không thể đi lại, ta chưa bao giờ từng muốn kế thừa nghiệp lớn của phụ hoàng, Tam đệ quá nóng vội, luôn nhằm vào bổn cung… Thế nhưng đến cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như thế. Doanh Nhân, đệ không cần học Tam đệ, cũng không cần coi bổn cung là đối thủ, bổn cung đã sớm nói với đệ, bổn cung sẽ từ bỏ vị Thái tử với phụ hoàng, mà đệ… là người lựa chọn tốt nhất để kế thừa nghiệp lớn của phụ hoàng.
Doanh Nhân vội đáp:
- Thái tử ca ca, ta… ta sẽ không… !
- Không cần nhiều lời, bổn cung chỉ muốn quan hệ giữa huynh đệ chúng ta hòa thuận… !
Thái tử cười khổ nói:
- Đừng tưởng rằng bổn cung đang làm bộ, nếu như đệ là bổn cung, mọi thứ đều phải dựa vào người khác, đệ cũng sẽ không có hứng thú với vị Thái tử, ngay cả bản thân mình cũng không chiếu cố được, sao có thể chiếu cố giang sơn Đại Tần? Bổn cung đã rất mệt mỏi… có một số trọng trách, vẫn cần đệ gánh vác giúp bổn cung.
Doanh Nhân nghe được lời chân thành của Thái tử, trong lúc nhất thời hơi mơ hồ, thật sự không biết lời Thái tử nói là thật hay giả.
- Bổn cung có Lưu Ly, là có hết thảy.
Thái tử nắm chặt tay Lưu Ly phu nhân:
- Doanh Nhân, hôm nay để các ngươi tới đây, thứ nhất là để Tam đệ ra ngoài hít thở không khí, thứ hai là tiễn biệt Sở Hoan, thứ ba là nói rõ với các ngươi, thứ nên là của đệ, nhất định sẽ là của đệ, bổn cung không giành được, Thái tử đảng, Tề Vương đảng cái gì, triều đại thay đổi, đảng phái tranh giành sẽ chỉ tổn thương tới nền tảng lập nước. Bổn cung nói một câu không nên, Đại Tần ta vừa trải qua họa ngoại xâm, nỗi lo trong nước lại dâng lên, đã sớm không còn rầm rộ như năm đó, đúng là lúc quốc gia nguy nan, nếu như lúc này huynh đệ hai chúng ta vẫn đối chọi gay gắt, triều thần minh tranh ám đấu, tổn thương đúng là phụ hoàng, là Đại Tần, Đại Tần ta chắc chắn nguy nan!
Doanh Nhân nói:
- Thái tử ca ca, Doanh Nhân không dám tranh đấu với huynh, cũng không muốn đấu với huynh. Thái tử ca ca nói đúng lắm, đảng phái tranh giành sẽ tổn thương tới nền tảng lập quốc, hai huynh đệ đồng lòng, cần phải khiến cho Đại Tần dân giàu nước mạnh.
Thái tử vui mừng gật đầu, lại nhìn về phía Hán Vương Doanh Bình, nói:
- Điền Hầu!
Một người giống như quỷ mị lên trên đài, chắp tay nói:
- Có thuộc hạ!
- Đỡ Hán Vương điện hạ lên ngựa.
Thái tử chậm rãi nói:
- Hắn thích cưỡi ngựa nhất, ta muốn hắn khôi phục lại, bắt đầu từ trên ngựa… !
Doanh Nhân vội vàng khuyên nhủ:
- Thái ử ca ca, Tam ca thế này, chỉ sợ… chỉ sợ không thể cưỡi ngựa!
- Tam đệ năm tuổi đã bắt đầu học cưỡi ngựa với bổn cung, chuyện hắn có thể làm được lúc năm tuổi, chẳng lẽ hiện giờ không làm được?
Thái tử khoát tay nói:
- Điền Hầu, đỡ hắn xuống dưới!
Lão quản gia bên người Hán Vương điện hạ vội vàng nói:
- Thái tử điện hạ, Hán Vương ngài… !
Trông thấy thần sắc Thái tử trở nên lạnh lùng, lão quản gia nuốt trở lại câu tiếp theo.
Lúc này Điền Hầu đã tiến tới, không hề khách khí đặt tay lên vai Hán Vương. Hán Vương vốn ngây ra như phỗng, khi tay Điền Hầu dụng vào vai gã, Hán Vương kinh hô một tiếng:
- Có quỷ… đừng mà… có quỷ muốn giết ta… !
Bởi vì sợ hãi mà thần sắc gã vặn vẹo, thân thể lạnh run.
Điền Hầu nhìn về phía Thái tử, Thái tử khẽ vuốt cằm, Điền Hầu liền ôm ngang eo Hán Vương, trong tiếng kêu sợ hãi của Hán Vương, tới bên chuồng ngựa. Kỵ sĩ biểu diễn cưỡi ngựa đã lui ra, Điền Hầu đưa mắt liếc qua một cái, liền có một tên kỵ sĩ dắt một con ngựa tới. Điền Hầu đặt Hán Vương vạn phần hoảng sợ lên lưng ngựa, trong ánh mắt đờ đẫn của Hán Vương tràn đầy sợ hãi. Điền Hầu nắm lấy tay Hán Vương, để gã nắm chắc dây cương, lúc này mới vỗ mông ngựa, thấy ngựa chạy như bay, vọt ra ngoài giống như mũi tên.
Chỉ chạy được mấy mét, mọi người mắt thấy Hán Vương ngã xuống từ trên lưng ngựa, lăn trên mặt đất.
Lão quản gia trên đài cao khuôn mặt vặn vẹo, trông thấy Hán Vương đau đớn lăn lộn trên mặt đất, quần áo gấm lúc này đã dính đầy bụi đất, lão không dám nhìn Thái tử, nhưng trong mắt lại xẹt qua vẻ oán độc.
- Ngã không chết.
Thái tử thản nhiên nói:
- Nếu bệnh này không trị hết, không giống với người chết, hắn sống không bằng chết. Nếu ta là Hoàng huynh của hắn, cũng nên giúp hắn khôi phục lại.
Điền Hầu bên kia nhìn qua Thái tử, Thái tử đưa tay ý bảo, Điền Hầu lại tới ôm lấy Hán Vương, lại có người dắt tuấn mã tới, Điền Hầu đặt Hán Vương lên lưng ngựa như vừa rồi, lại vỗ mông ngựa.
Tuấn mã lại vọt ra ngoài lần nữa, lần này còn thảm hơn vừa rồi, chỉ phi được vài mét, Hán Vương lại ngã xuống ngựa lần nữa, thân thể liên tục lăn trên mặt đất, mặt úp trong bụi đất, nằm trên mặt đất, trông cực kỳ thê thảm.
Điền Hầu không có dừng tay, qua mấy lần, lão quản gia cũng không nhịn được nữa, quỳ rạp xuống đất, thê lương nói:
- Thái tử điện hạ, Hán Vương đã như vậy rồi, lão nô… lão nô van cầu điện hạ, đừng giày vò ngài nữa… !
Đôi mắt Thái tử trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nói bổn cung giày vò hắn?
Lão quản gia biết nói lỡ, tuy nhiên lại nhìn Thái tử nói:
- Lão nô lỡ lời, thế nhưng Hán Vương đã không chịu đựng nổi giày vò như vậy… !
Lão kiên quyết nói:
- Để lão nô thay thế Hán Vương, lão nô đi cưỡi ngựa… !
- Ngươi đang muốn biểu hiện ngươi là một trung bộc trung thành và tận tâm với Tam đệ sao?
Thái tử khinh thường cười lạnh:
- Ngươi là trung bộc, bổn cung chính là ác nhân? Hắn năm tuổi cưỡi ngựa, khi đó nếm qua rất nhiều đau đớn, không nhu nhược giống như ngươi nghĩ, lúc đặc biệt dùng thủ đoạn đặc biệt, hay là ngươi muốn nhìn Tam đệ vĩnh viễn sống tiếp như vậy?
Lão quản gia quay đầu đi chỗ khác, trông thấy Điền Hầu lại ôm lấy Hán Vương lần nữa, tim như bị dao cắt, cũng bất chấp cái gì, cất tiếng buồn bã nói:
- Thái tử, nếu Hán Vương ngã chết ở nơi này, ngài… ngài cũng không thoát khỏi liên quan!
Tôi tớ phủ Thái tử dẫn Sở Hoan lên đài cao, sớm có người bẩm báo, Thái tử quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Sở đại nhân, bổn cung chờ ngươi đã lâu.
Sở Hoan chắp tay hành lễ, liền thấy Tề Vương đứng lên, vẫy tay nói:
- Sở Hoan, tới đây, Thái tử ca ca an bài thuật cưỡi ngựa biểu diễn, cùng tới đây xem biểu diễn.
Sở Hoan lên trên đài, nhìn thấy bên trên cũng không nhiều người, Thái tử ngồi xe lăn, Tề Vương ở bên phải Thái tử, ở bên trái Thái tử dĩ nhiên là Hán Vương Doanh Bình.
Sở Hoan hơi giật mình trong lòng, tuyệt đối không ngờ rằng Hán Vưng cũng ở nơi này.
Một người đứng bên cạnh Hán Vương, Sở Hoan cũng nhận biết, đó từng là lão quản gia phủ Tề Vương. Hán Vương Doanh Bình quần áo chỉnh tề, nhưng vẻ mặt ngây ngô, thần sắc ngốc nghếch, ngồi dựa vào ghế, ngơ ngác nhìn xem biểu diễn cưỡi ngựa dưới đài. Sở Hoan đi tới, thậm chí ngay cả khóe mắt Doanh Bình cũng không động đậy.
Lưu Ly phu nhân đứng bên cạnh Thái tử, xinh đẹp nhiều vẻ, tóc mây chỉnh tề, tóc xanh như mực. Từ lúc Sở Hoan tới đây, Lưu Ly phu nhân xoay đầu qua, mỉm cười, phong thái mỹ lệ, đôi mắt kia thâm thúy như nước nhưng lại ấm áp như xuân, dung nhan tuyệt thế biểu lộ nụ cười ấm áp như vậy, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Sở Hoan đi tới chắp tay, Thái tử giơ tay lên nói:
- Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.
Ánh mắt gã lại chuyển tới chuồng ngựa lần nữa.
Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, cùng Tề Vương nhìn nhau, lập tức nghi hoặc nhìn về Hán Vương. Tề Vương liền giải thích:
- Thái tử ca ca phái người đón Tam ca tới, sợ huynh ấy ngây ngốc trong phủ không ra cửa sẽ bệnh càng nặng.
Thái tử cười nhạt nói:
- Mặc dù Tam đệ vẫn luôn không bằng lòng người đại ca như ta, nhưng dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, hiện giờ hắn như thế này, cũng không phải ta muốn trông thấy.
Sở Hoan lại thầm nghĩ trong lòng: "Thứ ngươi muốn thấy hẳn là hắn chết trong loạn quân, hoặc là bị Hoàng đế ban được chết đi?" Chẳng qua lời này đương nhiên sẽ không nói ra.
Bầu không khí hơi áp lực, Sở Hoan cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Tính tình của Thái tử quả thật khác với Hán Vương lúc trước. Lúc trước Hán Vương hăng hái, xe ngựa như chợ trước cửa. Nhưng Thái tử hiển nhiên ít xuất hiện hơn rất nhiều, trước kia khi bị Hoàng đế lạnh nhạt, phủ Thái tử vắng lặng, hiện giờ Hán Vương xuống đài, phủ Thái tử vẫn hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, người không rõ chân tướng lại thật sự cho rằng Thái tử không hỏi thế sự, trải qua cuộc sống yên tĩnh như nhàn vân nhã hạt.
Lần trước Sở Hoan nghe nói Thái tử muốn bày yến tiễn đưa mình, cũng không nghĩ tới lại là tràng cảnh như hôm nay, nếu bỏ qua chính mình, đây chính là cuộc tụ họp nhỏ của ba vị Hoàng tử.
- Tam đệ lòng dạ quá cao ngạo, thế nhưng bổn cung cũng không muốn thấy hắn thế này.
Thái tử chậm rãi nói:
- Nếu như hắn có thể khôi phục lại, kỳ thật bổn cung rất vui mừng trong lòng… !
Gã nhìn Doanh Nhân, khẽ nói:
- Doanh Nhân, đệ còn nhớ được lúc các đệ còn nhỏ, ta dẫn các đệ ra ngoài săn bắn?
Doanh Nhân cảm thán nói:
- Nhớ rõ, ta nhớ được chúng ta có thể học được cưỡi ngựa, đều do Thái tử ca ca dạy.
- Mặc dù đệ thông minh, nhưng từ nhỏ đã hơi cố chấp.
Thái tử lại cười nói:
- So với Tam ca của đệ, sự kiên nhẫn của đệ kém hơn rất nhiều. Tam ca của đệ cho dù học cái gì đều dụng tâm học tập, mà đệ luôn không dụng tâm, ta nhớ được Tam đệ học được cưỡi ngựa trước đệ, đệ còn nghi ngờ trách bổn cung không dạy đệ cẩn thận… !
Doanh Nhân cười khổ nói:
- Doanh Nhân không tốt, khi đó không ít lần khiến cho Thái tử ca ca quan tâm.
- Thật sự muốn cùng phóng ngựa rong ruổi với các đệ.
Thái tử khẽ thở dài:
- Chẳng qua đời này của ta rốt cuộc không có cơ hội này.
Gã nhìn Doanh Bình, trầm mặc một hồi, mới hỏi:
- Doanh Bình thích cưỡi ngựa, cho nên hôm nay bổn cung an bài cưỡi ngựa biểu diễn, là muốn sau khi Doanh Bình trông thấy, có thể nhớ được thứ gì… !
Gã nhẹ nhàng hỏi:
- Tam đệ, đệ nhớ được gì không?
Hán Vương Doanh Bình vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế dựa, mí mắt cũng không chớp, ánh mắt tan rã, lời Thái tử nói hiển nhiên gã cũng không nghe thấy câu nào.
- Lưu Ly, nàng nói chúng ta có biện pháp khiến Tam đệ khỏe lên hay không?
Thái tử giơ tay lên, nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lưu Ly phu nhân.
Lưu Ly phu nhân buồn bã nói:
- Hán Vương điện hạ thần trí thất thường, muốn khôi phục cũng không dễ dàng, ngài bị kích thích quá lớn… !
Nàng than nhẹ một tiếng, giọng nói uyển chuyển êm tai:
- Có lẽ để Hán Vương thường xuyên tiếp xúc với một số chuyện đã trải qua, sẽ có trợ giúp đối với bệnh tình của ngài.
Thái tử khẽ vuốt cằm, cuối cùng nhìn về phía Sở Hoan, cười nói:
- Sở đại nhân, bổn cung biết rõ mấy ngày nay ngươi sẽ phải tới Tây Bắc nhậm chức, trước khi đi tới nói chuyện một chút.
- Hạ thần nghe Thái tử phân phó!
Sở Hoan đứng dậy xoay người, chắp tay nói, trông vô cùng cung kính.
- Không cần như vậy.
Thái tử lại cười nói:
- Có người nói bổn cung tiến cử ngươi đi Tây Bắc, là có lòng muốn nhắm vào Doanh Nhân, là muốn chém đứt một cánh tay của Doanh Nhân, không biết các ngươi có nghe nói hay không?
Sắc mặt Tề Vương Doanh Nhân hơi biến, trong lòng gã quả thực nghĩ như vậy, tuy nhiên tuyệt đối không ngờ rằng Thái tử dĩ nhiên lại trực tiếp nói ra như vậy.
Trái lại Sở Hoan mặt không đổi sắc, chỉ cười nhạt nói:
- Phòng miệng người còn khó hơn phòng lũ, những lời nói vô căn cứ như vậy, không để ý tới, sẽ không còn vang lên nữa. Thái tử điện hạ và Tề Vương điện hạ tình như tay chân, trong mắt hạ thần, chuyện chém đứt cánh tay Tề Vương điện hạ thật sự là nói vớ vẩn, hơn nữa hạ thần tài sơ học thiển, người tầm thường, cũng vạn lần không dám nhận là cánh tay của Tề Vương điện hạ.
Doanh Nhân cũng không phải hạng người ngu dốt, Sở Hoan vừa nói như vậy, gã hiểu được, liền cười lạnh nói:
- Thái tử ca ca, người ngoài lời ra tiếng vào, huynh tưởng là thật sao? Phụ hoàng đã hạ chỉ để Sở Hoan tới Tây Bắc, như vậy đó là phụ hoàng cảm thấy Sở Hoan thích hợp giải quyết khốn cảnh Tây Bắc, Thái tử ca ca và phụ hoàng ánh mắt giống nhau, đều là mưu quốc sự!
Thái tử cười nói:
- Các ngươi nghĩ như vậy, bổn cung an tâm rồi.
Gã ôn hòa nhìn Doanh Nhân nói:
- Doanh Nhan, bổn cung không quan tâm người khác nói cái gì, bổn cung chỉ để ý suy nghĩ của đệ. Bổn cung là một gã phế nhân, bắt đầu từ ngày không thể đi lại, ta chưa bao giờ từng muốn kế thừa nghiệp lớn của phụ hoàng, Tam đệ quá nóng vội, luôn nhằm vào bổn cung… Thế nhưng đến cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như thế. Doanh Nhân, đệ không cần học Tam đệ, cũng không cần coi bổn cung là đối thủ, bổn cung đã sớm nói với đệ, bổn cung sẽ từ bỏ vị Thái tử với phụ hoàng, mà đệ… là người lựa chọn tốt nhất để kế thừa nghiệp lớn của phụ hoàng.
Doanh Nhân vội đáp:
- Thái tử ca ca, ta… ta sẽ không… !
- Không cần nhiều lời, bổn cung chỉ muốn quan hệ giữa huynh đệ chúng ta hòa thuận… !
Thái tử cười khổ nói:
- Đừng tưởng rằng bổn cung đang làm bộ, nếu như đệ là bổn cung, mọi thứ đều phải dựa vào người khác, đệ cũng sẽ không có hứng thú với vị Thái tử, ngay cả bản thân mình cũng không chiếu cố được, sao có thể chiếu cố giang sơn Đại Tần? Bổn cung đã rất mệt mỏi… có một số trọng trách, vẫn cần đệ gánh vác giúp bổn cung.
Doanh Nhân nghe được lời chân thành của Thái tử, trong lúc nhất thời hơi mơ hồ, thật sự không biết lời Thái tử nói là thật hay giả.
- Bổn cung có Lưu Ly, là có hết thảy.
Thái tử nắm chặt tay Lưu Ly phu nhân:
- Doanh Nhân, hôm nay để các ngươi tới đây, thứ nhất là để Tam đệ ra ngoài hít thở không khí, thứ hai là tiễn biệt Sở Hoan, thứ ba là nói rõ với các ngươi, thứ nên là của đệ, nhất định sẽ là của đệ, bổn cung không giành được, Thái tử đảng, Tề Vương đảng cái gì, triều đại thay đổi, đảng phái tranh giành sẽ chỉ tổn thương tới nền tảng lập nước. Bổn cung nói một câu không nên, Đại Tần ta vừa trải qua họa ngoại xâm, nỗi lo trong nước lại dâng lên, đã sớm không còn rầm rộ như năm đó, đúng là lúc quốc gia nguy nan, nếu như lúc này huynh đệ hai chúng ta vẫn đối chọi gay gắt, triều thần minh tranh ám đấu, tổn thương đúng là phụ hoàng, là Đại Tần, Đại Tần ta chắc chắn nguy nan!
Doanh Nhân nói:
- Thái tử ca ca, Doanh Nhân không dám tranh đấu với huynh, cũng không muốn đấu với huynh. Thái tử ca ca nói đúng lắm, đảng phái tranh giành sẽ tổn thương tới nền tảng lập quốc, hai huynh đệ đồng lòng, cần phải khiến cho Đại Tần dân giàu nước mạnh.
Thái tử vui mừng gật đầu, lại nhìn về phía Hán Vương Doanh Bình, nói:
- Điền Hầu!
Một người giống như quỷ mị lên trên đài, chắp tay nói:
- Có thuộc hạ!
- Đỡ Hán Vương điện hạ lên ngựa.
Thái tử chậm rãi nói:
- Hắn thích cưỡi ngựa nhất, ta muốn hắn khôi phục lại, bắt đầu từ trên ngựa… !
Doanh Nhân vội vàng khuyên nhủ:
- Thái ử ca ca, Tam ca thế này, chỉ sợ… chỉ sợ không thể cưỡi ngựa!
- Tam đệ năm tuổi đã bắt đầu học cưỡi ngựa với bổn cung, chuyện hắn có thể làm được lúc năm tuổi, chẳng lẽ hiện giờ không làm được?
Thái tử khoát tay nói:
- Điền Hầu, đỡ hắn xuống dưới!
Lão quản gia bên người Hán Vương điện hạ vội vàng nói:
- Thái tử điện hạ, Hán Vương ngài… !
Trông thấy thần sắc Thái tử trở nên lạnh lùng, lão quản gia nuốt trở lại câu tiếp theo.
Lúc này Điền Hầu đã tiến tới, không hề khách khí đặt tay lên vai Hán Vương. Hán Vương vốn ngây ra như phỗng, khi tay Điền Hầu dụng vào vai gã, Hán Vương kinh hô một tiếng:
- Có quỷ… đừng mà… có quỷ muốn giết ta… !
Bởi vì sợ hãi mà thần sắc gã vặn vẹo, thân thể lạnh run.
Điền Hầu nhìn về phía Thái tử, Thái tử khẽ vuốt cằm, Điền Hầu liền ôm ngang eo Hán Vương, trong tiếng kêu sợ hãi của Hán Vương, tới bên chuồng ngựa. Kỵ sĩ biểu diễn cưỡi ngựa đã lui ra, Điền Hầu đưa mắt liếc qua một cái, liền có một tên kỵ sĩ dắt một con ngựa tới. Điền Hầu đặt Hán Vương vạn phần hoảng sợ lên lưng ngựa, trong ánh mắt đờ đẫn của Hán Vương tràn đầy sợ hãi. Điền Hầu nắm lấy tay Hán Vương, để gã nắm chắc dây cương, lúc này mới vỗ mông ngựa, thấy ngựa chạy như bay, vọt ra ngoài giống như mũi tên.
Chỉ chạy được mấy mét, mọi người mắt thấy Hán Vương ngã xuống từ trên lưng ngựa, lăn trên mặt đất.
Lão quản gia trên đài cao khuôn mặt vặn vẹo, trông thấy Hán Vương đau đớn lăn lộn trên mặt đất, quần áo gấm lúc này đã dính đầy bụi đất, lão không dám nhìn Thái tử, nhưng trong mắt lại xẹt qua vẻ oán độc.
- Ngã không chết.
Thái tử thản nhiên nói:
- Nếu bệnh này không trị hết, không giống với người chết, hắn sống không bằng chết. Nếu ta là Hoàng huynh của hắn, cũng nên giúp hắn khôi phục lại.
Điền Hầu bên kia nhìn qua Thái tử, Thái tử đưa tay ý bảo, Điền Hầu lại tới ôm lấy Hán Vương, lại có người dắt tuấn mã tới, Điền Hầu đặt Hán Vương lên lưng ngựa như vừa rồi, lại vỗ mông ngựa.
Tuấn mã lại vọt ra ngoài lần nữa, lần này còn thảm hơn vừa rồi, chỉ phi được vài mét, Hán Vương lại ngã xuống ngựa lần nữa, thân thể liên tục lăn trên mặt đất, mặt úp trong bụi đất, nằm trên mặt đất, trông cực kỳ thê thảm.
Điền Hầu không có dừng tay, qua mấy lần, lão quản gia cũng không nhịn được nữa, quỳ rạp xuống đất, thê lương nói:
- Thái tử điện hạ, Hán Vương đã như vậy rồi, lão nô… lão nô van cầu điện hạ, đừng giày vò ngài nữa… !
Đôi mắt Thái tử trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nói bổn cung giày vò hắn?
Lão quản gia biết nói lỡ, tuy nhiên lại nhìn Thái tử nói:
- Lão nô lỡ lời, thế nhưng Hán Vương đã không chịu đựng nổi giày vò như vậy… !
Lão kiên quyết nói:
- Để lão nô thay thế Hán Vương, lão nô đi cưỡi ngựa… !
- Ngươi đang muốn biểu hiện ngươi là một trung bộc trung thành và tận tâm với Tam đệ sao?
Thái tử khinh thường cười lạnh:
- Ngươi là trung bộc, bổn cung chính là ác nhân? Hắn năm tuổi cưỡi ngựa, khi đó nếm qua rất nhiều đau đớn, không nhu nhược giống như ngươi nghĩ, lúc đặc biệt dùng thủ đoạn đặc biệt, hay là ngươi muốn nhìn Tam đệ vĩnh viễn sống tiếp như vậy?
Lão quản gia quay đầu đi chỗ khác, trông thấy Điền Hầu lại ôm lấy Hán Vương lần nữa, tim như bị dao cắt, cũng bất chấp cái gì, cất tiếng buồn bã nói:
- Thái tử, nếu Hán Vương ngã chết ở nơi này, ngài… ngài cũng không thoát khỏi liên quan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.