Quyển 3 - Chương 456: Trúng phục kích
Sa Mạc
17/06/2013
Sở Hoan hỏi:
- Cần bao lâu để qua ngã ba?
Huyện thừa ngẫm nghĩ một lát mới nói:
- Hồi đại nhân, đường cái có nhiều chỗ bị hư hại. Mao tri huyện đã phái người tu sửa nhưng vẫn chưa làm xong, đến đoạn đường đó phải đi chậm lại một chút, muốn đến thị trấn xem chừng phải mất gần hai canh giờ, nếu như rẽ qua ngã ba rừng trúc tuy đường khá hẹp và gập ghềnh nhưng tối đa cũng chỉ mất một canh giờ là có thể đến thị trấn.
Tiết Hoài An nhịn không được nói:
- Ngươi nói là đường phía trước có hư hỏng?
- Vâng
Huyện thừa cưỡi trên lưng ngựa gật đầu nói:
- Hạ quan xuất phát từ thị trấn chỉ sợ đoàn của đại nhân trực tiếp qua đây, để tránh đi nhầm vì vậy đi thẳng từ quan đạo đến đây, cả quãng đường ra roi thúc ngựa ước chừng cũng mất nửa canh giờ.
Gã chỉ vào mấy cỗ xe ngựa phía sau:
- Như hiện tại có xe ngựa cần mất hai canh giờ mới đến nơi.
Tiết Hoài An ngẩng đầu thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, y cũng hơi buồn ngủ nói:
- Thôi, vậy thì đi vào đường tắt đi.
Hiên Viên Thắng Tài ở bên cạnh lập tức nói:
- Tiết đại nhân, trời đã sắp tối đi qua rừng trúc e rằng không an toàn.
Gã nhìn về ánh tà dương cuối cùng ở phương xa:
- Đại nhân xem nếu đúng nơi đó là rừng trúc thì dường như địa thế không tốt lắm.
Tiết Hoài An giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đằng xa quả nhiên có một mảnh rừng trúc rậm rạp lại có vẻ là sinh trưởng trên tirền núi cao, rừng trúc rậm rạp trải dài mấy dặm.
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Nơi này cách huyện lỵ chưa đến một canh giờ nhưng chẳng lẽ có nạn thổ phỉ?
Huyện thừa ở bên lập tức nói:
- Hồi đại nhân tuyệt đối không có khả năng này. Mao Tri huyện quản lí Cô Sơn rất tận tuỵ, tuy thỉnh thoảng có tiểu tặc gây hoạ nhưng tuyệt đối không xuất hiện cường đạo.r ất nhiều người đi vào thị trấn đều đi qua rừng trúc, hạ quan cũng thường xuyên đi qua đó thật sự là tuyệt đối an toàn.
Rồi gã lập tức nói:
- Tất cả còn chờ đại nhân định đoạt.
Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Bản quan cũng cảm thấy không có cường đạo.
Y lập tức cười nói:
- Chúng ta có 300 tinh binh cho dù là có mao tặc thật thì có gì đáng sợ? Thuận đường cũng coi như là giúp huyện Cô Sơn diệt sạch nạn trộm cướp.
Lúc Hiên Viên Thắng Tài đang do dự Sở Hoan lại chắp tay nói với Tiết Hoài An:
- Tiết đại nhân, lên trước nói chuyện!
Hắn giục ngựa đi đến một bên, Tiết Hoài An nhíu mày nhưng mọi người vẫn thấy y cùng Sở Hoan cúi đầu to nhỏ điều gì đó cả nửa ngày, lập tức mọi người thấy sắc mặt Tiết Hoài An biến đổi đưa tay chỉ vào Sở Hoan phẫn nộ quát:
- Sở Hoan ngươi phải nhớ ta mới là Chính sứ, ngươi chỉ là Phó sứ, mọi việc không đến lượt ngươi định đoạt!
Sở Hoan lại dùng lí lẽ tranh luận:
- Đại nhân những gì hạ quan nói đều là vì an toàn của đại nhân, cho dù ngài là Chính sứ cũng không thể một tay che trời!
Sứ đoàn ngơ ngác nhìn nhau chỉ cho rằng hai người vì việc chọn đường mà nảy sinh mâu thuẫn, thấy hai người cãi nhau cũng không dám mở miệng can ngăn. Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày thúc ngựa đến bên Sở Hoan nói mấy câu gì đó mà mọi người không nghe thấy, chỉ thấy ba người bên kia giọng lúc lên lúc xuống cuối cùng thấy Tiết Hoài An ngực run lên kéo dây cương trở lại, sắc mặt khó coi nói với Huyện thừa:
- Ngươi dẫn đường, hôm nay chúng ta sẽ đi xuyên qua rừng trúc.
Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài cưỡi ngựa đến, Sở Hoan còn muốn nói điều gì đó nhưng Hiên Viên Thắng Tài đã nói:
- Sở Phó sứ nếu Tiết Đại nhân đã quyết chúng ta hãy phụng mệnh không nên nhiều lời nữa!
Sở Hoan liếc Hiên Viên Thắng Tài với tia nhìn đầy vẻ bất mãn.
Huyện thừa đều nhìn thấy, quay ngựa lại khiêm nhường nói với Tiết Hoài An:
- Đại nhân, mời theo sau hạ quan!
Trước sự dẫn dắt của Huyện thừa, sứ đoàn đi vài dặm quả nhiên có một cái ngã ba nằm trong cánh đồng bát ngát nhưng so với không đường cái cũng không đến nỗi quá chật hẹp, một chiếc xe ngựa vẫn có thể đi qua chỉ là đường không bằng phẳng so với quan đạo thật.
Tiết Hoài An hiển nhiên là muốn nhanh chóng đến huyện nghỉ ngơi, giục mọi người đẩy nhanh tốc độ, đi theo ngã ba này vài dặm phía trước chính là một khu rừng trúc, từ xa đã ngửi thấy mùi trúc thơm lừng. Lúc này một vầng trăng sáng đã nhô lên bên trời, gió đêm nhẹ thổi, cánh rừng trúc kia trong gió đêm nhẹ nhàng lắc lư phát ra những âm thanh sàn sạt như khinh vũ.
Sở Hoan dường như còn có chút bực dọc cũng không nói nhiều chỉ cưỡi ngựa đi theo, thấy cách rừng trúc không còn xa, hắn cuối cùng đến gần Tiết Hoài An nói:
- Chính sứ đại nhân, rừng trúc này có một đoạn đường bên trong có vẻ rất tối, vì an toàn chúng ta nên phái người đi trước kiểm tra cẩn thận một chút, chạy nhanh ngàn năm chúng ta vẫn nên an toàn là chính!
Tiết Hoài An đang muốn nói thì Huyện thừa phía trước đã nghiêng đầu lại chắp tay nói:
- Đại nhân, hạ quan tình nguyện đi vào trước thám thính!
Tiết Hoài An do dự một lát mới bảo cả sứ đoàn dừng lại, sai Huyện thừa đi trước thăm dò. Huyện thừa dẫn hai gã sai nha thúc ngựa đi vào rừng trúc, không bao lâu liền từ đó đi ra khua tay nói:
- Bên trong không co gì nguy hiểm, mọi người đi qua mảnh rừng trúc này rất nhanh có thể đến Cô trấn.
Tiết Hoài An lúc này mới khua tay nói:
- Đi!
Cả đoàn nhanh chóng đi vào rừng trúc. Ánh trăng phía xa lại soi sáng xuyên thấu qua những khe hở của mảnh rừng trúc, tuy không quá rõ nhưng vẫn có thể phân biệt rõ đường.
Trong rừng trúc quả nhiên có một con đường dường như là có người thường xuyên đi lại, không quá hẹp, trong mảnh yên tĩnh một hàng ba gã kỵ binh uốn lượn đi về phía trước.
Đi vào rừng một đoạn ngắn Sở Hoan đột ngột kêu lên:
- Chờ chút!
Tiết Hoài An có chút mất kiên nhẫn hỏi:
- Sao vậy Sở phó sứ?
Sở Hoan nói:
- Hạ quan cảm thấy có điều gì đó không đúng!
Tiết Hoài An khinh thường nói:
- Vốn tưởng lá gan của Sở Phó sứ rất lớn không ngờ ngay cả bản quan cũng không bì được? Người cũng đã phái đi xem xét rồi còn có cái gì không đúng?
Y run cương ngựa lên nói:
- Đừng đa nghi nữa, trời đã tối rồi chúng ta mau đi thôi!
Sở Hoan cũng không nói nhiều thúc ngựa đến trước Huyện thừa trầm giọng hỏi:
- Vừa nãy ngươi thật sự đã tra xét qua?
Huyện thừa bị Sở Hoan doạ có chút kinh hoàng nói:
- Hạ quan…hạ quan đã tra xét qua nhưng không có …không có điều gì bất ổn…!
Sở Hoan lạnh lùng cười một tiếng “choang” rút Huyết Ẩm đao bên hông ra lạnh lùng nói:
- Nhưng tại sao bản quan lại thấy ngươi không giống Huyện thừa Cô Sơn huyện!
Huyện thừa biến sắc chưa kịp nói lời nào đã thấy Huyết Ẩm đao trong tay Sở Hoan bổ xuống trước mặt. Huyện thừa cũng phản ứng rất nhanh, lăn một vòng từ lưng ngựa khi xuống đất vẫn còn lăn vài vòng thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì đã vào đến chỗ không có người trong rừng trúc.
Hai tên ăn mặc không giống sai nha cũng thúc ngựa đi miệng hô to:
- Dê béo vào rồi, dê béo vào rồi…!
Hai tên chưa chạy được bao xa mới hô được vài tiếng đã bị hai mũi tên bắn trúng từ đằng sau, liền ngã ngựa rơi xuống.
Hiên Viên Thắng Tài đã lớm tiếng gọi to:
- Phía sau chuyển thành phía trước quay đầu trở lại!
Đúng lúc đó nghe thấy tiếng nói khắp rừng trúc, âm thanh vang vọng bốn bề.
- Các huynh đệ dê béo vào rồi. mọi người giết đi!
- Nhanh, đừng để chúng chạy thoát!
- Ai chém được nhiều người nhất sẽ được chia nhiều nhất.
Có giọng nói cực kỳ vang dội:
- Các huynh đệ, phú quý chỉ có thể có được từ trong gian khó, không được để tên nào chạy thoát!
Những âm thanh này xa có gần có hơn nữa những binh lính cận vệ cũng đã nhìn thấy từ trong rừng trúc xuất hiện bóng người lũ lượt kéo về hướng này, dường như chỗ nào cũng có người, rốt cuộc có bao nhiêu người cũng không thể biết chính xác được.
Các tướng sĩ Cận Vệ quân đã được huấn luyện nghiêm, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Hiên Viên Thắng Tài nhanh chóng thay đổi đội hình chỉ có điều muốn thay đổi những xe chất hàng hoá cũng có chút phiền phức. Mà giờ khắc này hai bên rừng trúc đã không có ít người lao đến, nhưng tướng sĩ Cận Vệ cũng không hổ danh là tinh binh đế quốc đã giương cung bắn tiễn rồi sau đó lại nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, trong chốc lát đã giết được không ít cường phỉ.
Hàng ngũ của sứ đoàn nhanh chóng thay đổi sau biến thành trước, không chậm trễ chạy ra ngoài rừng trúc. Mà xe ngựa cũng đã quay đầu lại di chuyển theo, đội cung đã biến thành hậu đội dựa vào cung tiễn tạm thời ngăn cản bước tiến công liều mạng của cường phỉ, chỉ có điều trong rừng trúc rất tối hơn nữa trúc lại sinh trưởng rậm rạp, tên cũng chỉ ngăn trở được sự sắc bén nhưng lại không cản được thế tấn công như triều dâng của bọn cường phỉ.
Đội ngũ đằng trước đã đẩy nhanh tốc độ ra khỏi rừng trúc chiến trận đằng sau vẫn diễn ra mà cường phỉ trong rừng trúc ngày một nhiều tựa hồ như khắp nơi đều có dấu vết của chúng. Tuy nhất thời không nắm rõ được số lượng của chúng nhưng rõ ràng bọn chúng đông hơn sứ đoàn gấp nhiều lần.
Lúc này Sở Hoan hộ vệ bên cạnh Tiết Hoài An nhanh chóng chạy ra khỏi rừng trúc. Phía sau là một nhóm cường phỉ đuổi rất gắt gao. Bọn chúng thật sự hung hãn tuy có một vài binh sĩ Cận Vệ trong cùng một khắc cũng có bắn chết được hơn mười người nhưng cũng có ba bốn người bị trúng tên của đối phương xoay người ngã ngựa. Cũng may có người bằng hữu đúng lúc kéo lại lên lưng ngựa.
Ra khỏi rừng trúc, Sở Hoan quay đầu lại nhìn chỉ thấy đám cường phỉ như một đàn kiến từ trong rừng trúc từng tên từng tên lao ra miệng hò hét ầm ĩ nhưng lại không có chút quy củ mà chỉ là vung vũ khí lên một cách điên cuồng, hơn nữa những người đuổi theo phần lớn quần áo tả tơi nhìn ra lại có có vẻ gầy guộc yếu ớt binh khí trong tay cũng đủ loại thanh sắt rỉ, dao nhỏ, búa mộc, côn buộc cái đầu sắt cho dù có trường thương và cung tiễn cũng chỉ có trên đầu ngón tay, đối với đám cường phỉ thì cung tiễn đương nhiên là một vũ khí quý giá.
Đội ngũ sứ đoàn đã rút ra khỏi rừng trúc, những người đằng sau vẫn hết sức ngăn cản, rất nhanh từ trong rừng trúc mười con tuấn mã lao ra, tuy số lượng không nhiều nhưng đối với bọn chúng mà nói ngựa hiển nhiên lại là một vật phẩm trang sức.
Đội ngũ bên cạnh liền đi ra phía sau bọn cường phỉ, mặc dù đã có hai ba mươi người bỏ mạng nhưng đám người đó khí thế vẫn còn rất hung hăng đuổi theo không rời đến tận cánh đồng bát ngát, cả đám như những kẻ liều mạng ướt sũng nước đuổi theo, đột nhiên nhìn lại dường như nhiều như ngàn người.
Chạy ra vài dặm đám cường phỉ càng ép càng gần, binh lính Cận Vệ phía sau tên cũng đã không còn nhiều, nghe thấy Sở Hoan lớn tiếng :
- Bỏ xe ngựa lại không cần lo nữa!
Tiết Hoài An vội la lên:
- Sở phó sứ những thứ này đều là mang đến Tây Lương đón dâu không thể làm mất!
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Đại nhân muốn mạng hay là muốn những đồ vật này!
Hắn cũng không đợi Tiết Hoài An kịp lên tiếng, hét lớn:
- Hiên Viên tướng quân bảo mọi người để hết đồ lại chạy trước đi!
Hiên Viên Thắng Tài cũng không do dự cao giọng nói:
- Bỏ xe lại chạy đi!
Năm cỗ xe bỏ lại sau khi năm người đánh xe nhảy xuống và lập tức có kỵ binh xuất hiện bên cạnh đưa tay kéo lên, những người chạy bộ bảo vệ theo xe ngựa cũng không ở lại mà nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn Cận Vệ quân bỏ lại hàng hoá trên xe, chạy tán loạn, bọn cường phỉ đều hoan hô kéo xe ngựa quay về, một gã cường phỉ bật cười ha hả đưa tay cầm đao chỉ vào đám người sứ đoàn đang chạy cười nói:
- Cái chó gì mà tinh binh quân đội triều đình hoá ra cũng không bằng một đồ bỏ đi!
- Cần bao lâu để qua ngã ba?
Huyện thừa ngẫm nghĩ một lát mới nói:
- Hồi đại nhân, đường cái có nhiều chỗ bị hư hại. Mao tri huyện đã phái người tu sửa nhưng vẫn chưa làm xong, đến đoạn đường đó phải đi chậm lại một chút, muốn đến thị trấn xem chừng phải mất gần hai canh giờ, nếu như rẽ qua ngã ba rừng trúc tuy đường khá hẹp và gập ghềnh nhưng tối đa cũng chỉ mất một canh giờ là có thể đến thị trấn.
Tiết Hoài An nhịn không được nói:
- Ngươi nói là đường phía trước có hư hỏng?
- Vâng
Huyện thừa cưỡi trên lưng ngựa gật đầu nói:
- Hạ quan xuất phát từ thị trấn chỉ sợ đoàn của đại nhân trực tiếp qua đây, để tránh đi nhầm vì vậy đi thẳng từ quan đạo đến đây, cả quãng đường ra roi thúc ngựa ước chừng cũng mất nửa canh giờ.
Gã chỉ vào mấy cỗ xe ngựa phía sau:
- Như hiện tại có xe ngựa cần mất hai canh giờ mới đến nơi.
Tiết Hoài An ngẩng đầu thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, y cũng hơi buồn ngủ nói:
- Thôi, vậy thì đi vào đường tắt đi.
Hiên Viên Thắng Tài ở bên cạnh lập tức nói:
- Tiết đại nhân, trời đã sắp tối đi qua rừng trúc e rằng không an toàn.
Gã nhìn về ánh tà dương cuối cùng ở phương xa:
- Đại nhân xem nếu đúng nơi đó là rừng trúc thì dường như địa thế không tốt lắm.
Tiết Hoài An giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đằng xa quả nhiên có một mảnh rừng trúc rậm rạp lại có vẻ là sinh trưởng trên tirền núi cao, rừng trúc rậm rạp trải dài mấy dặm.
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Nơi này cách huyện lỵ chưa đến một canh giờ nhưng chẳng lẽ có nạn thổ phỉ?
Huyện thừa ở bên lập tức nói:
- Hồi đại nhân tuyệt đối không có khả năng này. Mao Tri huyện quản lí Cô Sơn rất tận tuỵ, tuy thỉnh thoảng có tiểu tặc gây hoạ nhưng tuyệt đối không xuất hiện cường đạo.r ất nhiều người đi vào thị trấn đều đi qua rừng trúc, hạ quan cũng thường xuyên đi qua đó thật sự là tuyệt đối an toàn.
Rồi gã lập tức nói:
- Tất cả còn chờ đại nhân định đoạt.
Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Bản quan cũng cảm thấy không có cường đạo.
Y lập tức cười nói:
- Chúng ta có 300 tinh binh cho dù là có mao tặc thật thì có gì đáng sợ? Thuận đường cũng coi như là giúp huyện Cô Sơn diệt sạch nạn trộm cướp.
Lúc Hiên Viên Thắng Tài đang do dự Sở Hoan lại chắp tay nói với Tiết Hoài An:
- Tiết đại nhân, lên trước nói chuyện!
Hắn giục ngựa đi đến một bên, Tiết Hoài An nhíu mày nhưng mọi người vẫn thấy y cùng Sở Hoan cúi đầu to nhỏ điều gì đó cả nửa ngày, lập tức mọi người thấy sắc mặt Tiết Hoài An biến đổi đưa tay chỉ vào Sở Hoan phẫn nộ quát:
- Sở Hoan ngươi phải nhớ ta mới là Chính sứ, ngươi chỉ là Phó sứ, mọi việc không đến lượt ngươi định đoạt!
Sở Hoan lại dùng lí lẽ tranh luận:
- Đại nhân những gì hạ quan nói đều là vì an toàn của đại nhân, cho dù ngài là Chính sứ cũng không thể một tay che trời!
Sứ đoàn ngơ ngác nhìn nhau chỉ cho rằng hai người vì việc chọn đường mà nảy sinh mâu thuẫn, thấy hai người cãi nhau cũng không dám mở miệng can ngăn. Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày thúc ngựa đến bên Sở Hoan nói mấy câu gì đó mà mọi người không nghe thấy, chỉ thấy ba người bên kia giọng lúc lên lúc xuống cuối cùng thấy Tiết Hoài An ngực run lên kéo dây cương trở lại, sắc mặt khó coi nói với Huyện thừa:
- Ngươi dẫn đường, hôm nay chúng ta sẽ đi xuyên qua rừng trúc.
Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài cưỡi ngựa đến, Sở Hoan còn muốn nói điều gì đó nhưng Hiên Viên Thắng Tài đã nói:
- Sở Phó sứ nếu Tiết Đại nhân đã quyết chúng ta hãy phụng mệnh không nên nhiều lời nữa!
Sở Hoan liếc Hiên Viên Thắng Tài với tia nhìn đầy vẻ bất mãn.
Huyện thừa đều nhìn thấy, quay ngựa lại khiêm nhường nói với Tiết Hoài An:
- Đại nhân, mời theo sau hạ quan!
Trước sự dẫn dắt của Huyện thừa, sứ đoàn đi vài dặm quả nhiên có một cái ngã ba nằm trong cánh đồng bát ngát nhưng so với không đường cái cũng không đến nỗi quá chật hẹp, một chiếc xe ngựa vẫn có thể đi qua chỉ là đường không bằng phẳng so với quan đạo thật.
Tiết Hoài An hiển nhiên là muốn nhanh chóng đến huyện nghỉ ngơi, giục mọi người đẩy nhanh tốc độ, đi theo ngã ba này vài dặm phía trước chính là một khu rừng trúc, từ xa đã ngửi thấy mùi trúc thơm lừng. Lúc này một vầng trăng sáng đã nhô lên bên trời, gió đêm nhẹ thổi, cánh rừng trúc kia trong gió đêm nhẹ nhàng lắc lư phát ra những âm thanh sàn sạt như khinh vũ.
Sở Hoan dường như còn có chút bực dọc cũng không nói nhiều chỉ cưỡi ngựa đi theo, thấy cách rừng trúc không còn xa, hắn cuối cùng đến gần Tiết Hoài An nói:
- Chính sứ đại nhân, rừng trúc này có một đoạn đường bên trong có vẻ rất tối, vì an toàn chúng ta nên phái người đi trước kiểm tra cẩn thận một chút, chạy nhanh ngàn năm chúng ta vẫn nên an toàn là chính!
Tiết Hoài An đang muốn nói thì Huyện thừa phía trước đã nghiêng đầu lại chắp tay nói:
- Đại nhân, hạ quan tình nguyện đi vào trước thám thính!
Tiết Hoài An do dự một lát mới bảo cả sứ đoàn dừng lại, sai Huyện thừa đi trước thăm dò. Huyện thừa dẫn hai gã sai nha thúc ngựa đi vào rừng trúc, không bao lâu liền từ đó đi ra khua tay nói:
- Bên trong không co gì nguy hiểm, mọi người đi qua mảnh rừng trúc này rất nhanh có thể đến Cô trấn.
Tiết Hoài An lúc này mới khua tay nói:
- Đi!
Cả đoàn nhanh chóng đi vào rừng trúc. Ánh trăng phía xa lại soi sáng xuyên thấu qua những khe hở của mảnh rừng trúc, tuy không quá rõ nhưng vẫn có thể phân biệt rõ đường.
Trong rừng trúc quả nhiên có một con đường dường như là có người thường xuyên đi lại, không quá hẹp, trong mảnh yên tĩnh một hàng ba gã kỵ binh uốn lượn đi về phía trước.
Đi vào rừng một đoạn ngắn Sở Hoan đột ngột kêu lên:
- Chờ chút!
Tiết Hoài An có chút mất kiên nhẫn hỏi:
- Sao vậy Sở phó sứ?
Sở Hoan nói:
- Hạ quan cảm thấy có điều gì đó không đúng!
Tiết Hoài An khinh thường nói:
- Vốn tưởng lá gan của Sở Phó sứ rất lớn không ngờ ngay cả bản quan cũng không bì được? Người cũng đã phái đi xem xét rồi còn có cái gì không đúng?
Y run cương ngựa lên nói:
- Đừng đa nghi nữa, trời đã tối rồi chúng ta mau đi thôi!
Sở Hoan cũng không nói nhiều thúc ngựa đến trước Huyện thừa trầm giọng hỏi:
- Vừa nãy ngươi thật sự đã tra xét qua?
Huyện thừa bị Sở Hoan doạ có chút kinh hoàng nói:
- Hạ quan…hạ quan đã tra xét qua nhưng không có …không có điều gì bất ổn…!
Sở Hoan lạnh lùng cười một tiếng “choang” rút Huyết Ẩm đao bên hông ra lạnh lùng nói:
- Nhưng tại sao bản quan lại thấy ngươi không giống Huyện thừa Cô Sơn huyện!
Huyện thừa biến sắc chưa kịp nói lời nào đã thấy Huyết Ẩm đao trong tay Sở Hoan bổ xuống trước mặt. Huyện thừa cũng phản ứng rất nhanh, lăn một vòng từ lưng ngựa khi xuống đất vẫn còn lăn vài vòng thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì đã vào đến chỗ không có người trong rừng trúc.
Hai tên ăn mặc không giống sai nha cũng thúc ngựa đi miệng hô to:
- Dê béo vào rồi, dê béo vào rồi…!
Hai tên chưa chạy được bao xa mới hô được vài tiếng đã bị hai mũi tên bắn trúng từ đằng sau, liền ngã ngựa rơi xuống.
Hiên Viên Thắng Tài đã lớm tiếng gọi to:
- Phía sau chuyển thành phía trước quay đầu trở lại!
Đúng lúc đó nghe thấy tiếng nói khắp rừng trúc, âm thanh vang vọng bốn bề.
- Các huynh đệ dê béo vào rồi. mọi người giết đi!
- Nhanh, đừng để chúng chạy thoát!
- Ai chém được nhiều người nhất sẽ được chia nhiều nhất.
Có giọng nói cực kỳ vang dội:
- Các huynh đệ, phú quý chỉ có thể có được từ trong gian khó, không được để tên nào chạy thoát!
Những âm thanh này xa có gần có hơn nữa những binh lính cận vệ cũng đã nhìn thấy từ trong rừng trúc xuất hiện bóng người lũ lượt kéo về hướng này, dường như chỗ nào cũng có người, rốt cuộc có bao nhiêu người cũng không thể biết chính xác được.
Các tướng sĩ Cận Vệ quân đã được huấn luyện nghiêm, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Hiên Viên Thắng Tài nhanh chóng thay đổi đội hình chỉ có điều muốn thay đổi những xe chất hàng hoá cũng có chút phiền phức. Mà giờ khắc này hai bên rừng trúc đã không có ít người lao đến, nhưng tướng sĩ Cận Vệ cũng không hổ danh là tinh binh đế quốc đã giương cung bắn tiễn rồi sau đó lại nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, trong chốc lát đã giết được không ít cường phỉ.
Hàng ngũ của sứ đoàn nhanh chóng thay đổi sau biến thành trước, không chậm trễ chạy ra ngoài rừng trúc. Mà xe ngựa cũng đã quay đầu lại di chuyển theo, đội cung đã biến thành hậu đội dựa vào cung tiễn tạm thời ngăn cản bước tiến công liều mạng của cường phỉ, chỉ có điều trong rừng trúc rất tối hơn nữa trúc lại sinh trưởng rậm rạp, tên cũng chỉ ngăn trở được sự sắc bén nhưng lại không cản được thế tấn công như triều dâng của bọn cường phỉ.
Đội ngũ đằng trước đã đẩy nhanh tốc độ ra khỏi rừng trúc chiến trận đằng sau vẫn diễn ra mà cường phỉ trong rừng trúc ngày một nhiều tựa hồ như khắp nơi đều có dấu vết của chúng. Tuy nhất thời không nắm rõ được số lượng của chúng nhưng rõ ràng bọn chúng đông hơn sứ đoàn gấp nhiều lần.
Lúc này Sở Hoan hộ vệ bên cạnh Tiết Hoài An nhanh chóng chạy ra khỏi rừng trúc. Phía sau là một nhóm cường phỉ đuổi rất gắt gao. Bọn chúng thật sự hung hãn tuy có một vài binh sĩ Cận Vệ trong cùng một khắc cũng có bắn chết được hơn mười người nhưng cũng có ba bốn người bị trúng tên của đối phương xoay người ngã ngựa. Cũng may có người bằng hữu đúng lúc kéo lại lên lưng ngựa.
Ra khỏi rừng trúc, Sở Hoan quay đầu lại nhìn chỉ thấy đám cường phỉ như một đàn kiến từ trong rừng trúc từng tên từng tên lao ra miệng hò hét ầm ĩ nhưng lại không có chút quy củ mà chỉ là vung vũ khí lên một cách điên cuồng, hơn nữa những người đuổi theo phần lớn quần áo tả tơi nhìn ra lại có có vẻ gầy guộc yếu ớt binh khí trong tay cũng đủ loại thanh sắt rỉ, dao nhỏ, búa mộc, côn buộc cái đầu sắt cho dù có trường thương và cung tiễn cũng chỉ có trên đầu ngón tay, đối với đám cường phỉ thì cung tiễn đương nhiên là một vũ khí quý giá.
Đội ngũ sứ đoàn đã rút ra khỏi rừng trúc, những người đằng sau vẫn hết sức ngăn cản, rất nhanh từ trong rừng trúc mười con tuấn mã lao ra, tuy số lượng không nhiều nhưng đối với bọn chúng mà nói ngựa hiển nhiên lại là một vật phẩm trang sức.
Đội ngũ bên cạnh liền đi ra phía sau bọn cường phỉ, mặc dù đã có hai ba mươi người bỏ mạng nhưng đám người đó khí thế vẫn còn rất hung hăng đuổi theo không rời đến tận cánh đồng bát ngát, cả đám như những kẻ liều mạng ướt sũng nước đuổi theo, đột nhiên nhìn lại dường như nhiều như ngàn người.
Chạy ra vài dặm đám cường phỉ càng ép càng gần, binh lính Cận Vệ phía sau tên cũng đã không còn nhiều, nghe thấy Sở Hoan lớn tiếng :
- Bỏ xe ngựa lại không cần lo nữa!
Tiết Hoài An vội la lên:
- Sở phó sứ những thứ này đều là mang đến Tây Lương đón dâu không thể làm mất!
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Đại nhân muốn mạng hay là muốn những đồ vật này!
Hắn cũng không đợi Tiết Hoài An kịp lên tiếng, hét lớn:
- Hiên Viên tướng quân bảo mọi người để hết đồ lại chạy trước đi!
Hiên Viên Thắng Tài cũng không do dự cao giọng nói:
- Bỏ xe lại chạy đi!
Năm cỗ xe bỏ lại sau khi năm người đánh xe nhảy xuống và lập tức có kỵ binh xuất hiện bên cạnh đưa tay kéo lên, những người chạy bộ bảo vệ theo xe ngựa cũng không ở lại mà nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn Cận Vệ quân bỏ lại hàng hoá trên xe, chạy tán loạn, bọn cường phỉ đều hoan hô kéo xe ngựa quay về, một gã cường phỉ bật cười ha hả đưa tay cầm đao chỉ vào đám người sứ đoàn đang chạy cười nói:
- Cái chó gì mà tinh binh quân đội triều đình hoá ra cũng không bằng một đồ bỏ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.