Quyển 8 - Chương 1196: Trường thi đám cướp
Sa Mạc
14/11/2014
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, đối mặt mọi người, chậm rãi nói:
- Bản Đốc cảm thấy rất hứng thú với trại Hồ Lô, các vị hảo hán đều từ núi Hồ Lô xuống, bản Đốc không quan tâm các vị biết được bao nhiêu về trại Hồ Lô, hiện giờ cho các ngươi một cơ hội biểu hiện. Các vị đều thấy được, trên bàn của các ngươi, đã chuẩn bị sẵn giấy và bút mực, bản Đốc chỉ cần các vị vẽ trên giấy bản đồ địa hình về trại Hồ Lô mà các ngươi biết, càng kỹ càng tốt, lớn như ngọn núi, nhỏ như một con đường một cứ điểm, chỉ cần các ngươi nghĩ tới, cố gắng vẽ trên giấy, điều này dùng để cứu tính mạng các ngươi.
Một tên cướp nhịn không được hỏi:
- Lời này của đại nhân có ý gì? Một bức tranh có thể cứu mạng chúng ta?
- Bản Đốc là người sảng khoái, nói thật với các ngươi, các ngươi vào nhà cướp của, tội ác tày trời, dựa theo pháp luật triều đình, chắc chắn phải chết.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Hiện giờ chỉ cần các ngươi vẽ ra bản đồ địa hình mà các ngươi biết, ta sẽ lựa chọn ba người vẽ tốt nhất, chẳng những không xử tử, lại còn trọng thưởng cho, làm cho hắn yên ổn sống hết nửa đời sau.
Đám cướp khổ sở nói:
- Đại nhân, chúng ta... chúng ta không biết vẽ tranh.
- Bản Đốc không phải để các ngươi vẽ phong cảnh.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Bản Đốc muốn các ngươi vẽ bản đồ địa hình, nếu như ngay cả điều này các ngươi cũng không vẽ được, đại khái hiện giờ có thể đứng ra, ra ngoài viện, bản Đốc đã sắp xếp xong đao phủ, hiện giờ có thể siêu độ cho các ngươi.
Đám cướp nghe vậy, cũng không dám nói.
- Trước khi vẽ tranh, bản Đốc vẫn phải nói một quy tắc cho các ngươi.
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Bản Đốc từng nói, tốt nhất các ngươi dùng hết khả năng vẽ thứ mà bản Đốc muốn, nếu như người khác có ngươi lại không có, như vậy rất có thể ngươi sẽ bị loại bỏ, nếu như người khác không có, ngươi lại thêu dệt vô cớ vẽ ra cứ điểm không tồn tại, như vậy cũng sẽ trừ điểm của ngươi... Đương nhiên cần kỹ càng, nhưng bản Đốc xin khuyên các vị hảo hán tuyệt đối không nên thêu dệt vô cớ, đương nhiên, nếu đây là trường thi, thì có quy tắc của trường thi, mọi người an tâm vẽ tranh, tốt nhất đừng nhìn đông ngó tây, càng không nên châu đầu ghé tai, thậm chí không nên trao đổi ánh mắt, chung quanh các ngươi đều là giám khảo, nếu ai vi phạm quy tắc mà bản Đốc lập, bị mang đi chém đầu, bản Đốc cũng không cứu được.
Đám cướp ngơ ngác nhìn nhau, Sở Hoan lại nhẹ nhàng cười nói:
- Hiện giờ các ngươi có thể bắt đầu rồi, chúc mọi người may mắn!
Lập tức nghe tiếng soạt vang lên liên tục, binh sĩ chung quanh đều rút đao ra, cả đám binh sĩ nhìn chằm chằm từng tên cướp ở đây.
Đám cướp không dám tiếp tục nhiều lời, đều cầm bút lông, mỗi người ở đây đã từng cầm đao, từng cầm bút thì hiếm có, không ít người không biết cầm bút thế nào, muốn xem người khác cầm bút thế nào, lúc ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt đám tinh binh như lang như hổ kia quét nhìn, nào dám nhìn quanh nữa, đành phải cúi đầu, vốn nghiên cứu cầm bút thế nào, sau đó tập trung tinh thần nhớ lại địa hình trong sơn trại.
Sở Hoan rời viện nhỏ, Hứa Thiệu theo sau, nhẹ giọng hỏi:
- Đại nhân chuẩn bị ra tay với trại Hồ Lô?
- Trại Hồ Lô chính là một khối u ác tính đối với Tây Quan, không thể không trừ.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng:
- Chẳng qua núi Hồ Lô liên miên trăm dặm, ta từng nghe nói, địa hình nơi đó cực kỳ phức tạp, ở trên núi vách đá cheo leo, hơn nữa đường giăng khắp nơi, còn thiết lập vô số cơ quan bẫy rập, Cầu tướng quân cẩn thận xây dựng núi Hồ Lô, muốn biến núi Hồ Lô trở thành cứ điểm ai cũng không công phá được. Hắn tích trữ rất nhiều lương thảo trang bị trong núi, hiện giờ kêu gọi tập trung mấy ngàn người, rất nhiều giặc cỏ Tây Quan hiện giờ vẫn còn ngang nhiên đầu nhập về phía hắn, nếu hiện giờ không diệt trừ, chờ đợi như nuôi hổ gây họa... !
Hứa Thiệu gật đầu nói:
- Đại nhân nói đúng lắm. Lúc trước khi lão tướng quân còn tại thế, đã biết rõ trại Hồ Lô là u ác tính, nhất định phải nhổ đi. Lão tướng quân đã từng chuẩn bị tiêu diệt trại Hồ Lô, chẳng qua sau này thân thể của lão nhân gia ngài không được tốt, nhiều việc quấn thân, chuyện vây quét trại Hồ Lô cũng bị chậm trễ... !
Gã dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Sau này Chu Lăng Nhạc nâng đỡ Đông Phương Tín lên vị trí Đại tướng quân Bình Tây Quân, mạt tướng đã từng gián ngôn, lão tướng quân chuẩn bị vây quét trại Hồ Lô, đám cướp kia diệt trừ càng sớm càng tốt, tránh nuôi hổ gây họa, chẳng qua Đông Phương Tín một lòng muốn bài trừ đối lập, trặng trợn tẩy trừ Bình Tây Quân, cũng không muốn vây quét trại Hồ Lô.
Sở Hoan đáp:
- Theo ta được biết, sau này hắn quả thực hai lần xuất binh đánh trại Hồ Lô, nhưng đều không thành công lui về.
Hứa Thiệu cười lạnh nói:
- Đại nhân có chỗ không biết, Đông Phương Tín trông giống người thô hào, nhưng quỷ kế lại không thiếu, lúc trước hắn vẫn không đánh trại Hồ Lô, chỉ là còn muốn nhận được chỗ tốt từ trại Hồ Lô, chẳng qua sau này hắn nghĩ tới đánh trại Hồ Lô có thể một mũi tên trúng hai con nhạn, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Vì sao lại nói như thế?
- Đông Phương Tín muốn bài trừ đối lập, liên tục thêu dệt tội danh.
Hứa Thiệu chậm rãi nói:
- Trong Bình Tây Quân, lúc đó không ít người đều bộ hạ cũ của lão tướng quân, kể cả mạt tướng trong đó, còn một bộ phận khác vốn là một phần của Tây Bắc Quân, cũng không phải phe cánh của Đông Phương Tín, Đông Phương Tín muốn đề bạt thân tín của mình, cần phải thanh trừ đám tướng lãnh vốn có.
Gã dừng một chút, cười lạnh lùng:
- Muốn tìm được cớ phục chúng, cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên đánh trại Hồ Lô, đương nhiên là cơ hội tốt. Hắn xuất binh hai lần, mỗi lần xuất binh đều lừa gạt một số lớn quân phí từ tay thân sĩ Tây Quan, phần lớn đều bị hắn đứng giữa kiếm lợi, mà hai lần đánh trại Hồ Lô, đều là những tướng lãnh hắn muốn thanh trừ đi đánh trại Hồ Lô. Trại Hồ Lô dễ thủ khó công, vốn không dễ đánh, hắn cho binh lực ít, đánh vài lần, Bình Tây Quân đều hao tổn binh tướng, điều này đủ lý do để hắn thanh trừ đối lập, chỉ huy bất lực, tổn thất binh mã, điều này đủ cho hắn danh chính ngôn thuận trục xuất tướng lãnh.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm hỏi:
- Ngươi có biết địa hình trại Hồ Lô?
Hứa Thiệu đáp:
- Mạt tướng quả thực đã từng quan sát gần trại Hồ Lô, núi Hồ Lô kéo dài trăm dặm, dãy núi nhấp nhô, địa hình chung quanh cũng biết được một chút, nhưng địa hình trên núi, mạt tướng không biết gì cả. Dựa theo mạt tướng biết, sau khi Cầu tướng quân chiếm được núi Hồ Lô, mời chào giặc cỏ, kêu gọi nhau tập hợp thành đàn, trắng trợn sửa chữa xây dựng trên núi, có cả tháp canh, hơn nữa xây dựng đường dưới chân núi, nối rất nhiều trại thành một, lối vào những trại kia đều xây dựng rất hiểm trở. Trại chủ trại Hồ Lô là ở đỉnh Húc Nhật, muốn tới đỉnh Húc Nhật, thì cần phải qua một chiếc cầu treo, một khi kéo cầu treo lên, ở giữa là vách núi, căn bản không thể đi qua... !
Sở Hoan nhíu mày:
- Lúc ta mới tới Tây Bắc, người của trại Hồ Lô từng ám sát bản Đốc, đến giờ vẫn không rõ vì sao chúng làm như vậy. Chẳng qua thế lực trại Hồ Lô càng lúc càng lớn, đám cướp tập trung ngày càng nhiều, ngay trong cảnh nội Tây Quan ta, đây là một cái gai, đâm vào người chúng ta, nếu không nhổ, gieo hại vô cùng.
Hứa Thiệu gật đầu nói:
- Chẳng qua muốn đánh trại Hồ Lô cũng không phải chuyện dễ dàng. Đánh rắn giập đầu, bắt giặc trước bắt vua, muốn hoàn toàn phá tan trại Hồ Lô, đầu tiên phải đánh hạ đỉnh Húc Nhật, đỉnh Húc Nhật nằm ở trung tâm, là trái tim của trại Hồ Lô, nắm được đỉnh Húc Nhật, các đỉnh khác không thể liên lạc, chỉ có thể tự mình chiến đấu, chúng vốn là một đám ô hợp, một khi chiến đấu riêng lẻ, sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Tiếp theo nhất định phải bắt được Cầu tướng quân, Cầu tướng quân đại biểu trại Hồ Lô, nếu như bắt được Cầu tướng quân, trại Hồ Lô cũng sẽ bị diệt, thế nhưng một khi để hắn chạy thoát, trại Hồ Lô không tính là hoàn toàn diệt trừ, chắc chắn người này còn có thể làm hại Tây Quan.
Sở Hoan tán thưởng:
- Hứa Thống lĩnh không hổ là chiến tướng trải qua sa trường, nói tới điểm quan trọng.
Hắn hơi cau mày:
- Chẳng qua nếu đỉnh Húc Nhật là trái tim của chúng, chắc chắn thủ vệ nghiêm ngặt, muốn đánh cũng không dễ dàng.
Hứa Thiệu đồng ý:
- Muốn đánh hạ đỉnh Húc Nhật, đầu tiên nhất định phải tới trước mặt đỉnh Húc Nhật, nhưng cầu treo không có, con đường sẽ bị chặt đứt, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn... Trừ khi đánh các đỉnh khác, vây quanh đỉnh Húc Nhật từ trong núi, chẳng qua đánh một đỉnh khác, chắc chắn đỉnh Húc Nhật sẽ sớm chuẩn bị, chúng tổ chức trong núi nhiều năm, quen thuộc hơn chúng ta rất nhiều, kinh động đến chúng, chuẩn bị sẵn, chúng ta chưa chắc có thể đánh được đỉnh Húc Nhật, cho dù thật sự đánh được, cũng sẽ phải trả một cái giá thảm trọng.
Đám cướp trong nội viện tập trung tinh thần tiến hành sáng tác, Sở Hoan nói rất rõ ràng, mười mấy người này, cuối cùng chỉ có ba người sống sót.
Ba người có thể sống sót, chắc chắn sẽ hết thức quen thuộc địa hình, cứ điểm trong tranh của người khác, bên mình cũng phải có, một khi bỏ sót, người khác đều có, tranh mình không có, như vậy tám chín phần mười sẽ
bị rơi đầu.
Đám cướp vắt hết óc, sợ mình bỏ sót, dốc toàn lực nghĩ tới tin tức địa hình của trại Hồ Lô mà mình có thể cung cấp.
Có một số người căn bản không biết sử dụng bút lông, mặc dù yêu cầu trình độ không cao, nhưng một số người vẽ như gà bới, chỉ có thể vẽ lại, may mà ở bên cạnh không thiếu giấy.
Từ buổi trưa tới tận nửa đêm, chung quanh đã đốt đuốc, ánh lửa ngút trời, sáng như ban ngày, quan binh trông coi có thể thay phiên, nhưng đám cướp không nộp ra bản đồ, chỉ có thể ngồi tại chỗ, không ít người bụng đói sôi lên, toàn thân không chút sức lực.
Trăng sáng treo cao, một tên binh sĩ vào trong viện, lớn tiếng nói:
- Tổng đốc có lệnh, sau một canh giờ đều phải giao bản đồ.
Sau một canh giờ, Sở Hoan mặc thường phục đi vào, đám cướp kinh hồn táng đảm, chung quanh đại đao lóe lên hàn quang dưới ánh lửa, Sở Hoan dạo qua một vòng, nhìn tranh của vài tên cướp, chỉ hai người trong đó nói:
- Mang hai người bọn họ ra ngoài... chém!
Lập tức có binh sĩ như lang như hổ tiếng tới, kéo hai tên cướp này ra ngoài.
Một người rú thảm:
- Đại nhân, tha mạng, tiểu nhân thân phận thấp kém, không biết nhiều chỗ, không vẽ được bản đồ cặn kẽ... !
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Thời gian ban ngày, chỉ vẽ được chừng một bàn tay, lưu ngươi lại để làm gì?
Trong tiếng kêu gào thê thảm, hai tên cướp bị mang đi, đám cướp còn lại hồn bay phách lạc.
Sở Hoan liếc nhìn một lần, chậm rãi nói:
- Bản Đốc cho các ngươi thời gian nửa nén hương, tự các ngươi kiểm tra một chút, xem phải chăng có lỗi lầm gì không, còn nơi nào bỏ sót chưa vẽ, có thể có thêm một cứ điểm, là có thể cứu tính mạng, thiếu một cứ điểm, thì có thể mất tính mạng, mọi người tự giải quyết cho tốt.
- Bản Đốc cảm thấy rất hứng thú với trại Hồ Lô, các vị hảo hán đều từ núi Hồ Lô xuống, bản Đốc không quan tâm các vị biết được bao nhiêu về trại Hồ Lô, hiện giờ cho các ngươi một cơ hội biểu hiện. Các vị đều thấy được, trên bàn của các ngươi, đã chuẩn bị sẵn giấy và bút mực, bản Đốc chỉ cần các vị vẽ trên giấy bản đồ địa hình về trại Hồ Lô mà các ngươi biết, càng kỹ càng tốt, lớn như ngọn núi, nhỏ như một con đường một cứ điểm, chỉ cần các ngươi nghĩ tới, cố gắng vẽ trên giấy, điều này dùng để cứu tính mạng các ngươi.
Một tên cướp nhịn không được hỏi:
- Lời này của đại nhân có ý gì? Một bức tranh có thể cứu mạng chúng ta?
- Bản Đốc là người sảng khoái, nói thật với các ngươi, các ngươi vào nhà cướp của, tội ác tày trời, dựa theo pháp luật triều đình, chắc chắn phải chết.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Hiện giờ chỉ cần các ngươi vẽ ra bản đồ địa hình mà các ngươi biết, ta sẽ lựa chọn ba người vẽ tốt nhất, chẳng những không xử tử, lại còn trọng thưởng cho, làm cho hắn yên ổn sống hết nửa đời sau.
Đám cướp khổ sở nói:
- Đại nhân, chúng ta... chúng ta không biết vẽ tranh.
- Bản Đốc không phải để các ngươi vẽ phong cảnh.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Bản Đốc muốn các ngươi vẽ bản đồ địa hình, nếu như ngay cả điều này các ngươi cũng không vẽ được, đại khái hiện giờ có thể đứng ra, ra ngoài viện, bản Đốc đã sắp xếp xong đao phủ, hiện giờ có thể siêu độ cho các ngươi.
Đám cướp nghe vậy, cũng không dám nói.
- Trước khi vẽ tranh, bản Đốc vẫn phải nói một quy tắc cho các ngươi.
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Bản Đốc từng nói, tốt nhất các ngươi dùng hết khả năng vẽ thứ mà bản Đốc muốn, nếu như người khác có ngươi lại không có, như vậy rất có thể ngươi sẽ bị loại bỏ, nếu như người khác không có, ngươi lại thêu dệt vô cớ vẽ ra cứ điểm không tồn tại, như vậy cũng sẽ trừ điểm của ngươi... Đương nhiên cần kỹ càng, nhưng bản Đốc xin khuyên các vị hảo hán tuyệt đối không nên thêu dệt vô cớ, đương nhiên, nếu đây là trường thi, thì có quy tắc của trường thi, mọi người an tâm vẽ tranh, tốt nhất đừng nhìn đông ngó tây, càng không nên châu đầu ghé tai, thậm chí không nên trao đổi ánh mắt, chung quanh các ngươi đều là giám khảo, nếu ai vi phạm quy tắc mà bản Đốc lập, bị mang đi chém đầu, bản Đốc cũng không cứu được.
Đám cướp ngơ ngác nhìn nhau, Sở Hoan lại nhẹ nhàng cười nói:
- Hiện giờ các ngươi có thể bắt đầu rồi, chúc mọi người may mắn!
Lập tức nghe tiếng soạt vang lên liên tục, binh sĩ chung quanh đều rút đao ra, cả đám binh sĩ nhìn chằm chằm từng tên cướp ở đây.
Đám cướp không dám tiếp tục nhiều lời, đều cầm bút lông, mỗi người ở đây đã từng cầm đao, từng cầm bút thì hiếm có, không ít người không biết cầm bút thế nào, muốn xem người khác cầm bút thế nào, lúc ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt đám tinh binh như lang như hổ kia quét nhìn, nào dám nhìn quanh nữa, đành phải cúi đầu, vốn nghiên cứu cầm bút thế nào, sau đó tập trung tinh thần nhớ lại địa hình trong sơn trại.
Sở Hoan rời viện nhỏ, Hứa Thiệu theo sau, nhẹ giọng hỏi:
- Đại nhân chuẩn bị ra tay với trại Hồ Lô?
- Trại Hồ Lô chính là một khối u ác tính đối với Tây Quan, không thể không trừ.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng:
- Chẳng qua núi Hồ Lô liên miên trăm dặm, ta từng nghe nói, địa hình nơi đó cực kỳ phức tạp, ở trên núi vách đá cheo leo, hơn nữa đường giăng khắp nơi, còn thiết lập vô số cơ quan bẫy rập, Cầu tướng quân cẩn thận xây dựng núi Hồ Lô, muốn biến núi Hồ Lô trở thành cứ điểm ai cũng không công phá được. Hắn tích trữ rất nhiều lương thảo trang bị trong núi, hiện giờ kêu gọi tập trung mấy ngàn người, rất nhiều giặc cỏ Tây Quan hiện giờ vẫn còn ngang nhiên đầu nhập về phía hắn, nếu hiện giờ không diệt trừ, chờ đợi như nuôi hổ gây họa... !
Hứa Thiệu gật đầu nói:
- Đại nhân nói đúng lắm. Lúc trước khi lão tướng quân còn tại thế, đã biết rõ trại Hồ Lô là u ác tính, nhất định phải nhổ đi. Lão tướng quân đã từng chuẩn bị tiêu diệt trại Hồ Lô, chẳng qua sau này thân thể của lão nhân gia ngài không được tốt, nhiều việc quấn thân, chuyện vây quét trại Hồ Lô cũng bị chậm trễ... !
Gã dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Sau này Chu Lăng Nhạc nâng đỡ Đông Phương Tín lên vị trí Đại tướng quân Bình Tây Quân, mạt tướng đã từng gián ngôn, lão tướng quân chuẩn bị vây quét trại Hồ Lô, đám cướp kia diệt trừ càng sớm càng tốt, tránh nuôi hổ gây họa, chẳng qua Đông Phương Tín một lòng muốn bài trừ đối lập, trặng trợn tẩy trừ Bình Tây Quân, cũng không muốn vây quét trại Hồ Lô.
Sở Hoan đáp:
- Theo ta được biết, sau này hắn quả thực hai lần xuất binh đánh trại Hồ Lô, nhưng đều không thành công lui về.
Hứa Thiệu cười lạnh nói:
- Đại nhân có chỗ không biết, Đông Phương Tín trông giống người thô hào, nhưng quỷ kế lại không thiếu, lúc trước hắn vẫn không đánh trại Hồ Lô, chỉ là còn muốn nhận được chỗ tốt từ trại Hồ Lô, chẳng qua sau này hắn nghĩ tới đánh trại Hồ Lô có thể một mũi tên trúng hai con nhạn, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Vì sao lại nói như thế?
- Đông Phương Tín muốn bài trừ đối lập, liên tục thêu dệt tội danh.
Hứa Thiệu chậm rãi nói:
- Trong Bình Tây Quân, lúc đó không ít người đều bộ hạ cũ của lão tướng quân, kể cả mạt tướng trong đó, còn một bộ phận khác vốn là một phần của Tây Bắc Quân, cũng không phải phe cánh của Đông Phương Tín, Đông Phương Tín muốn đề bạt thân tín của mình, cần phải thanh trừ đám tướng lãnh vốn có.
Gã dừng một chút, cười lạnh lùng:
- Muốn tìm được cớ phục chúng, cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên đánh trại Hồ Lô, đương nhiên là cơ hội tốt. Hắn xuất binh hai lần, mỗi lần xuất binh đều lừa gạt một số lớn quân phí từ tay thân sĩ Tây Quan, phần lớn đều bị hắn đứng giữa kiếm lợi, mà hai lần đánh trại Hồ Lô, đều là những tướng lãnh hắn muốn thanh trừ đi đánh trại Hồ Lô. Trại Hồ Lô dễ thủ khó công, vốn không dễ đánh, hắn cho binh lực ít, đánh vài lần, Bình Tây Quân đều hao tổn binh tướng, điều này đủ lý do để hắn thanh trừ đối lập, chỉ huy bất lực, tổn thất binh mã, điều này đủ cho hắn danh chính ngôn thuận trục xuất tướng lãnh.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm hỏi:
- Ngươi có biết địa hình trại Hồ Lô?
Hứa Thiệu đáp:
- Mạt tướng quả thực đã từng quan sát gần trại Hồ Lô, núi Hồ Lô kéo dài trăm dặm, dãy núi nhấp nhô, địa hình chung quanh cũng biết được một chút, nhưng địa hình trên núi, mạt tướng không biết gì cả. Dựa theo mạt tướng biết, sau khi Cầu tướng quân chiếm được núi Hồ Lô, mời chào giặc cỏ, kêu gọi nhau tập hợp thành đàn, trắng trợn sửa chữa xây dựng trên núi, có cả tháp canh, hơn nữa xây dựng đường dưới chân núi, nối rất nhiều trại thành một, lối vào những trại kia đều xây dựng rất hiểm trở. Trại chủ trại Hồ Lô là ở đỉnh Húc Nhật, muốn tới đỉnh Húc Nhật, thì cần phải qua một chiếc cầu treo, một khi kéo cầu treo lên, ở giữa là vách núi, căn bản không thể đi qua... !
Sở Hoan nhíu mày:
- Lúc ta mới tới Tây Bắc, người của trại Hồ Lô từng ám sát bản Đốc, đến giờ vẫn không rõ vì sao chúng làm như vậy. Chẳng qua thế lực trại Hồ Lô càng lúc càng lớn, đám cướp tập trung ngày càng nhiều, ngay trong cảnh nội Tây Quan ta, đây là một cái gai, đâm vào người chúng ta, nếu không nhổ, gieo hại vô cùng.
Hứa Thiệu gật đầu nói:
- Chẳng qua muốn đánh trại Hồ Lô cũng không phải chuyện dễ dàng. Đánh rắn giập đầu, bắt giặc trước bắt vua, muốn hoàn toàn phá tan trại Hồ Lô, đầu tiên phải đánh hạ đỉnh Húc Nhật, đỉnh Húc Nhật nằm ở trung tâm, là trái tim của trại Hồ Lô, nắm được đỉnh Húc Nhật, các đỉnh khác không thể liên lạc, chỉ có thể tự mình chiến đấu, chúng vốn là một đám ô hợp, một khi chiến đấu riêng lẻ, sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Tiếp theo nhất định phải bắt được Cầu tướng quân, Cầu tướng quân đại biểu trại Hồ Lô, nếu như bắt được Cầu tướng quân, trại Hồ Lô cũng sẽ bị diệt, thế nhưng một khi để hắn chạy thoát, trại Hồ Lô không tính là hoàn toàn diệt trừ, chắc chắn người này còn có thể làm hại Tây Quan.
Sở Hoan tán thưởng:
- Hứa Thống lĩnh không hổ là chiến tướng trải qua sa trường, nói tới điểm quan trọng.
Hắn hơi cau mày:
- Chẳng qua nếu đỉnh Húc Nhật là trái tim của chúng, chắc chắn thủ vệ nghiêm ngặt, muốn đánh cũng không dễ dàng.
Hứa Thiệu đồng ý:
- Muốn đánh hạ đỉnh Húc Nhật, đầu tiên nhất định phải tới trước mặt đỉnh Húc Nhật, nhưng cầu treo không có, con đường sẽ bị chặt đứt, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn... Trừ khi đánh các đỉnh khác, vây quanh đỉnh Húc Nhật từ trong núi, chẳng qua đánh một đỉnh khác, chắc chắn đỉnh Húc Nhật sẽ sớm chuẩn bị, chúng tổ chức trong núi nhiều năm, quen thuộc hơn chúng ta rất nhiều, kinh động đến chúng, chuẩn bị sẵn, chúng ta chưa chắc có thể đánh được đỉnh Húc Nhật, cho dù thật sự đánh được, cũng sẽ phải trả một cái giá thảm trọng.
Đám cướp trong nội viện tập trung tinh thần tiến hành sáng tác, Sở Hoan nói rất rõ ràng, mười mấy người này, cuối cùng chỉ có ba người sống sót.
Ba người có thể sống sót, chắc chắn sẽ hết thức quen thuộc địa hình, cứ điểm trong tranh của người khác, bên mình cũng phải có, một khi bỏ sót, người khác đều có, tranh mình không có, như vậy tám chín phần mười sẽ
bị rơi đầu.
Đám cướp vắt hết óc, sợ mình bỏ sót, dốc toàn lực nghĩ tới tin tức địa hình của trại Hồ Lô mà mình có thể cung cấp.
Có một số người căn bản không biết sử dụng bút lông, mặc dù yêu cầu trình độ không cao, nhưng một số người vẽ như gà bới, chỉ có thể vẽ lại, may mà ở bên cạnh không thiếu giấy.
Từ buổi trưa tới tận nửa đêm, chung quanh đã đốt đuốc, ánh lửa ngút trời, sáng như ban ngày, quan binh trông coi có thể thay phiên, nhưng đám cướp không nộp ra bản đồ, chỉ có thể ngồi tại chỗ, không ít người bụng đói sôi lên, toàn thân không chút sức lực.
Trăng sáng treo cao, một tên binh sĩ vào trong viện, lớn tiếng nói:
- Tổng đốc có lệnh, sau một canh giờ đều phải giao bản đồ.
Sau một canh giờ, Sở Hoan mặc thường phục đi vào, đám cướp kinh hồn táng đảm, chung quanh đại đao lóe lên hàn quang dưới ánh lửa, Sở Hoan dạo qua một vòng, nhìn tranh của vài tên cướp, chỉ hai người trong đó nói:
- Mang hai người bọn họ ra ngoài... chém!
Lập tức có binh sĩ như lang như hổ tiếng tới, kéo hai tên cướp này ra ngoài.
Một người rú thảm:
- Đại nhân, tha mạng, tiểu nhân thân phận thấp kém, không biết nhiều chỗ, không vẽ được bản đồ cặn kẽ... !
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Thời gian ban ngày, chỉ vẽ được chừng một bàn tay, lưu ngươi lại để làm gì?
Trong tiếng kêu gào thê thảm, hai tên cướp bị mang đi, đám cướp còn lại hồn bay phách lạc.
Sở Hoan liếc nhìn một lần, chậm rãi nói:
- Bản Đốc cho các ngươi thời gian nửa nén hương, tự các ngươi kiểm tra một chút, xem phải chăng có lỗi lầm gì không, còn nơi nào bỏ sót chưa vẽ, có thể có thêm một cứ điểm, là có thể cứu tính mạng, thiếu một cứ điểm, thì có thể mất tính mạng, mọi người tự giải quyết cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.