Quyển 4 - Chương 643: Tú họa, Vương phù
Sa Mạc
14/09/2013
La Sát Chương Hợp cũng không phải người lương thiện, đang muốn tiến lên, Ma Ha Tạng đã trầm giọng nói: - Lui ra! La Sát Chương Hợp không cam
lòng, cũng không dám cãi lời, lui về phía sau. Ma Ha Tạng đã đập tay,
cười nói: - Quả nhiên có gan. Tiết Hoài An lấy lại bình tĩnh, lúc này
mới nói: - Nhiếp Chính Vương điện hạ, hai nước chúng ta trải qua thương
nghị, đã đạt thành hạng mục đàm phán hòa bình, quốc gia của chúng ta lời nói như núi, trọng tín. Lần này bổn quan dẫn sứ đoàn đến quý quốc,
chính là dựa theo yêu cầu của quý quốc, đến nghênh đón Công chúa quý
quốc, Hoàng đế bệ hạ Đại Tần đã chuẩn bị sính lễ hậu, ngay bên ngoài
cung, ngoài đó ra, Hoàng đế Đại Tần còn để bổn quan kính hiến một lễ vật cho Tây Lương Vương của quý quốc! Gã quay người lại, ra hiệu bằng mắt.
Một gã thị vệ từ phía sau đi tới, trong tay cầm một quyển trục thật dài. Mọi người đã sớm nhìn thấy một quyển trục thật dài trong tay thị vệ
kia, biết chắc là lễ vật hiến cho Tây Lương, lại không biết đó là một
kiện lễ vật thế nào. Một thị vệ khác cũng tiến lên, hai người từ từ mở
quyển trục trước mắt bao người, lập tức, người hai bên không kìm nổi
lòng mà phát ra một hồi sợ hãi thán phục. Đây là một mảnh vải bằng gấm
thượng đẳng, trên mảnh gấm kia là một hình ảnh vô cùng xinh đẹp, tiên
hạc nhàn nhã, mây bay nhẹ nhàng, chim hót hoa nở, có mấy tiên nữ đã lấy
ló trên mấy. Bức tranh này cực kỳ lớn, hơn nữa màu sắc lộng lẫy, mỗi chỗ đều phối màu cực kỳ tuyệt diệu, hơn nữa vô luận hoa cỏ tiên cầm, hay là mây bay tiên nữ, đều vễ rất chân thật, rất sống động. Tuy là bức họa
trạng thái tĩnh, nhưng tiên nữ bên trên dường như tùy thời có thể đi ra
từ bên trong, những tiên cầm kia cũng dường nhưu có thể bay ra từ trong
bức họa. Các thần tử Tây Lương hai bên đều vươn cổ dò xét, chứng kiến
người trong bức họa, không kìm nổi lòng mà phát ra tiếng thán phục, còn
có người nói khẽ: - Đó… đó giống như không phải vẽ ra… ! Tiết Hoài An
chắp tay nói: - Nhiếp Chính Vương điện hạ, đây là Nhân Uân Cửu Tiên Đồ
mà Hoàng đế Đại Tần tặng cho Tây Lương Vương, hết thảy đều dùng tơ lụa
thượng đẳng nhất, hơn nữa thêu bằng chỉ bảy màu sắc, bức họa do danh gia của Trung Nguyên ta vẽ ra, thêu nó trên gấm, người thêu bức họa này
cũng là mười lăm thợ thủ công nổi tiếng của Đại Tần ta hợp lực hoàn
thành, kính xin Nhiếp Chính Vương nhận lấy thay Tây Lương Vương! Cần
phải biết họa sĩ chính thức của Tây Lương quốc cũng không nhiều, hơn nữa họa sĩ nổi tiếng càng hiếm có, bức họa như vậy vốn là khó có thể làm
ra, huống chi là thêu mà thành. Thêu tranh của Trung Nguyên, thiên hạ vô song, cho dù một tấm thêu nhỏ, ở Tây Lương quốc cũng được coi như bảo
vật trân tàng, huống chi là một bức thêu họa như vậy. Lúc này chẳng
những chư sứ Tây Vực nuốt nước miếng, ngay cả quan viên Tây Lương đều sợ hãi thán phục trong lòng. Không ít trú sứ Tây Vực thậm chí suy nghĩ,
bức thêu quý báu như thế, nếu tới Tây Vực, những quốc vương Tây Vực kia
thậm chí không tiếc dùng thành trì trao đổi. Ma Ha Tạng cũng hơi thỏa
mãn, hơi gật đầu, ra hiệu vệ sĩ trong điện nhận lấy, cười nói: - Hoàng
đế của các ngươi rất hiểu đạo lý, dựa theo cách nói của người Trung
Nguyên, có lễ mà không trả lễ thì không hay, bổn vương cũng có một lễ
vật muốn tặng ra ngoài, chẳng qua không phải tặng cho Hoàng đế Tần quốc
các ngươi, mà tặng cho… ! Gã nhìn về phía Sở Hoan, lại cười nói: - Tặng
cho Sở Hoan Sở Phó sứ lập nhiều chiến công cho Đại Tây Lương ta! Sở Hoan khẽ giật mình, mọi người trong điện đều sững sờ. Trái lại Na Sử Bột Cổ
Lợi cùng một số người thần thái bình thản. Ma Ha Tạng vẫy vẫy tay, một
thị vệ từ bên cạnh đi tới, bưng một chiếc hộp màu đen trong tay, đi
thẳng tới trước mặt Sở Hoan, quỳ một chân trên đất, hai tay dâng lên
chiếc hộp màu đen kia. Ánh mắt mọi người đều đặt trên chiếc hộp màu đen. Sở Hoan cũng hết sức hiếu kỳ, theo lý thuyết cho dù lúc này Ma Ha Tạng
có đáp lễ, dù cho không phải tặng cho Hoàng đế Tần quốc, ít nhất cũng là Tiết Hoài An, không đến lượt mình. - Sở Hoan, lúc ngươi đại hôn, ta
tặng ngươi một phần hậu lễ, ban cho ngươi bảo vật trấn quốc Đại Nhật
Cung của Tây Lương cho ngươi, ngươi không nhận lấy. Ma Ha Tạng nhìn Sở
Hoan, trong mắt tràn đầy chờ đợi: - Lần này văn võ đại thần cả triều ở
đây, bổn vương lại tặng ngươi phần hậu lễ này, lễ vật lần trước, ngươi
có thể cự tuyệt, lần này, bổn vương không muốn thấy một màn lúc trước!
Không ít thần tử trong triều đã tham gia tiệc cưới, đương nhiên biết rõ
lần trước xảy ra chuyện gì. Sở Hoan hơi cau mày, nhưng vẫn từ từ mở hộp
đen ra, liền thấy một miếng bài chế bằng hắc thiết tạo hình đầu sói, nhe răng nhọn, tạo hình cũng rất thật, đầu sói hắc thiết lộ ra ánh đen mờ
mờ. Sở Hoan thấy đầu lói này kỳ lạ, còn tưởng là hàng mỹ nghệ, lập tức
nhấc đầu sói hắc thiết từ bên trong ra, khi Sở Hoan lấy đầu sói hắc
thiết này từ trong hộp ra, người Tây Lương ở đây gần như đều biến sắc.
Ngoại trừ Na Sử Bột Cổ Lợi và một số người, gần như tất cả người Tây
Lương đều trợn mắt há mồm. Sở Hoan cầm trong tay, cảm thấy hơi nặng nề,
đang muốn ngẩng đầu cảm tạ, thoáng nhìn thấy người Tây Lương hai bên
trợn mắt há mồm, lập tức cảm thấy không đơn giản. Hắn cầm đầu sói, lại
xem mặt dưới, bên trên có một số văn tự, chẳng qua không phải chữ Hán,
Sở Hoan xem cũng không hiểu, lúc này không dám đơn giản nhận lấy, hỏi Ma Ha Tạng: - Xin hỏi Nhiếp Chính Vương, đây là thứ gì? Ma Ha Tạng vuốt
râu cười nói: - Đại hôn của ngươi cử hành ở nơi nào? Sở Hoan khẽ giật
mình, nhưng vẫn trả lời: - Bắc Viện vương phủ! - Không sai. Ma Ha Tạng
cười lên ha ha: - Sở Hoan, ngươi cho rằng sắp xếp ngươi tại Bắc Viên
vương phủ, là tùy ý sắp xếp sao ? Đường đường Bắc Viện vương phủ, sao
phải người bình thường có thể vào ở ? Chủ nhân ở tại Bắc Viện vương phủ, xưa nay đều là Bắc Viện Đại vương của Đại Tây Lương ta. Thân thể gã hơi nghiêng về phía trước, lại cười nói : - Trung Nguyên có một câu nói rất hay, danh không chính, ngôn không thuận. Hôm nay bổn vương ban thưởng
cho ngươi ấn phù Bắc Viện Đại vương, từ nay về sau, ngươi chính là chủ
nhân chính thức của Bắc Viện vương phủ ! Lời vừa nói ra, toàn điện sợ
hãi. Trong đại điện, trong lúc nhất thời yên tĩnh như chết, nhưng lập
tức liền bắt đầu ầm ĩ, đầu tiên là những quan lại Tây Lương xì xào bàn
tán với nhau, chư sứ Tây Vực cảm thấy đầu hơi choáng váng. Đây không
phải sứ thần Tần quốc sao? Sao lại được sắc phong làm Bắc Viện Đại vương của Tây Lương? Tuy người Tây Lương cũng biết, quân đội vẫn là hai phái
Bắc Viện, Nam Viện, tuy danh vọng và thực lực của Nam Viện luốn áp chế
Bắc Viện, nhưng điều này cũng không đại biểu Bắc Viện không có thực lực. Hoàn toàn trái lại, quyền thế Bắc Viện nắm giữ trên thực tế cũng không
dưới Nam Viện. Nam Viện danh vọng cao, nguyên nhân quan trọng nhất là vì Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn là kỳ tài thống binh hiếm thấy của
Tây Lương, vô luận là bình loạn trong nước, hay là phát động quân sự bên ngoài, đều do Nam Viện nắm trong tay. Dưới hào quang của Tiếu Thiên
Vấn, Bắc Viện nhiều lần bị ánh sáng của Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên
Vấn che dấu, không nơi nào không làm nền cho Thiếu Thiên Vấn, nhưng
quyền thế trong tay Bắc Viện cũng tuyệt đối không dưới Nam Viện. Vô luận là trưng binh hay vật tư quân nhu, đều do Bắc Viện quản lý. Dưới uy
vọng cùng năng lực của Tiếu Thiên Vấn, Bắc Viện từ một loại trình độ nào đó biến thành nha môn hậu cần của Nam Viện, chẳng qua cũng bởi như vậy, một khi Nam Viện rời bỏ Bắc Viện, ở tiền tuyến cũng không làm được gì.
Đối với cuộc chiến Tần quốc lần này, tuy bởi vì tuyết tai cùng với hai
vị vương tử thừa cơ tranh vị trong nước khiến cho thất bại, nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất là vì Bắc Viện Đại vương Ma Ha Kim Cương thuộc phe
Ma Ha La, Ma Ha Kim Cương thống lĩnh Bắc Viên chính bởi vì căm thù Nam
Viện, coi Tiếu Thiên Vấn trở thành phe phái Ma Ha Tạng, cho nên Bắc Viện mới bị Ma Ha La lũng đoạn, mà bản thân Ma Ha Kim Cương cũng tràn ngập
ghen ghét đối với Tiếu Thiên Vấn, cho nên Bắc Viện lấy cớ đế quốc xảy ra tuyết tai nghiêm trọng mà cắt đứt cung ứng vật tư cho tiền tuyến, đã
không có hậu tuyến cam đoan vật tư, cho dù Tiếu Thiên Vấn là một danh
tướng, thống lĩnh gần mười vạn thiết kỵ dưới trướng, cuối cùng cũng
không có cách nào tiếp tục đánh. Chiến dịch Hắc Sơn, Ma Ha La đại bại,
chạy trốn tới Hắc Thủy, Ma Ha Kim Cương cũng thừa dịp loạn trốn đi, nghe đồn đã trốn tới Hắc Thủy, kỳ thật không ít người cũng biết, sau trận
chiến ấy, phái Bắc Viện bị Ma Ha Tạng cùng Kim Cô Lỗ liên thủ quét sạch, quan viên Bắc viện không còn lại mất, sau khi Ma Ha Tạng lên đài, đương nhiên sẽ tiến hành điều chỉnh rất lớn đối với Bắc Viện. Trên thực tế
khi Ma Ha Kim Cương đảm nhiệm Bắc Viện Đại vương, tuy thanh danh kém
Tiếu Thiên Vấn, nhưng cũng được Tây Lương Vương trọng dụng và tín nhiệm, rất nhiều người đều rõ ràng trong lòng, Tây Lương thiết lập hai Viện
Nam Bắc, vốn là áp chế nhau, giúp đỡ nhau, hiện giờ phái Bắc Viện Ma Ha
Kim Cương bị đẩy xuống, Ma Ha Tạng nhất định muốn nhanh chóng điều chỉnh Bắc Viện, tuyệt đối sẽ mượn lần này triệt tiêu Bắc Viện. Không ít người đang âm thầm suy đoán rốt cuộc ai có thể đảm nhiệm chức Bắc Viện Đại
vương mới. Mỗi người đều có phỏng đoán của mình trong lòng, nhưng ai
cũng khó có khả năng nghĩ tới, triều hội hôm nay, Ma Ha Tạng lại giao
phù Bắc Viện Vương cho Sở Hoan, ý tứ dĩ nhiên muốn cho sứ thần Tần quốc
là Sở Hoan trở thành Bắc Viện Đại vương của đế quốc Tây Lương. Gần như
tất cả mọi người cảm thấy có phải đầu óc Ma Ha Tạng bị lừa đá rồi hay
không, quyết định như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi, khiến cho người ta không cách nào nghĩ thông suốt. Quả thật, Nam Viện Đại vương
Tiếu Thiên Vấn cũng không phải người Tây Lương, mà đến từ Trung Nguyên,
nhưng tình huống của Tiếu Thiên Vấn và Sở Hoan hoàn toàn khác nhau.
Người biết rõ tình hình thực tế đều hiểu được, phụ thân Tiếu Thiên Vấn
vốn là quan viên Trung Nguyên, nhưng về sau lại không thể không rời bỏ
Trung Nguyên, trốn tới Tây Lương, gia tộc Tiếu thị tràn đầy thù hận khắc cốt đối với vương triều Trung Nguyên, hơn nữa gia tộc Tiếu thị ở lại
Tây Lương nhiều năm, đã hoàn toàn dung nhập vào dân tộc và sinh hoạt của Tây Lương, bắt đầu từ cha của Tiếu Thiên Vấn, đều đưa ra trợ giúp rất
lớn đối với quân chính tây Lương, một lòng muốn giúp Tây Lương mạnh mẽ,
có ý một ngày nào đó có thể đánh vào Trung Nguyên. Tới thời Tiếu Thiên
Vấn, người này lại thiên phú dị bẩm, rất giỏi về binh gia, cũng là quan
lại cấp thấp của Tây Lương, từng bước đi tới thần đàn của đế quốc. Khi
Tiếu Thiên Vấn được sắc phong làm Nam Viện Đại vương, sự trung thành của gia tộc Tiếu thị đối với Tây Lương không ai có thể hoài nghi, mà bản
thân Tiếu Thiên Vấn cũng có đủ tư lịch cùng năng lực được mọi người ủng
hộ trở thành Nam Viện Đại vương. Sở Hoan thì khác. Tuy Ma Ha Tạng công
bố Sở Hoan lập nhiều công lao ở chiến dịch Hắc Sơn, nhưng điều đó xa xa
không đủ để dùng công lao như vậy khiến Sở Hoan leo lên bảo tọa Bắc Viện Đại vương của Tây Lương, huống chi mọi người đều biết, Sở Hoan tới Tây
Lương là đi sứ, mà không phải chạy nạn, người này không giống Tiếu Thiên Vấn, có thù hận thấu xương đối với Trung Nguyên. Sở Hoan là thần tử
Thần quốc, cũng không thù hận Trung Nguyên, hơn nữa ngoại trừ chiến dịch Hắc Sơn, mọi người chưa từng nghe nói Sở Hoan có tài cán hơn người gì,
Ma Ha Tạng phong thưởng đương triều, mọi người đương nhiên cảm thấy
không thể tưởng tượng nổi. Tiết Hoài An cùng Hiên Viên Thắng Tài mới đầu căn bản không nghĩ tới lại xuất hiện chuyện như vậy, trong lúc nhất
thời ngây người, chỉ sợ lỗ tai xảy ra vấn đề. Thái Dương Điện Tây Lương, mấy trăm ánh mắt lúc này đều tập trung trên người Sở Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.