Quyển 8 - Chương 1509: Vẫn uy phong lẫm liệt.
Sa Mạc
27/04/2015
Trước cửa đạo quán Toàn Dương, mặt đất nhuộm đỏ máu, những thi thể nằm chen chúc la liệt trên mặt đất. Hiển nhiên người của Thiên Môn Đạo thật sự không ngờ đội binh mã cuối cùng này của Lôi Cô Hành lại có thể có sức chiến đấu mãnh liệt như thế. Có thể nói người của Thiên Môn Đạo là đám người ô hợp, ỷ vào người đông thế mạnh, lúc tình hình thuận lợi thì một người hô trăm người hưởng ứng, nhưng khi gặp khó khăn, ai nấy đều sợ hãi.
Lúc này khi người của Thiên Môn Đạo thối lui đến cách cổng chính chừng mười thước, người người đông nghịt. Đám kỵ binh Kinh Lôi lấy đạo quán làm tấm chắn, mắt ai cũng đỏ ngầu những tia máu, trừng trừng nhìn vào kẻ thù, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với cuộc tấn công của kẻ địch.
Tuy họ là những thân binh át chủ bài dưới trướng Lôi Cô Hành, rất dũng mãnh thiện chiến, nhưng do chém giết không ngơi tay, cho nên tới giờ cũng đã kiệt sức, vừa mệt vừa đói, họ vẫn trụ lại được là nhờ vào ý chí cứng cỏi gắng gượng chịu đựng.
Bọn họ biết sẽ không còn chống đỡ được lâu, có lẽ rốt cuộc sáng mai sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng đều không oán không hối.
Bọn họ theo Lôi Cô Hành nhiều năm, từ trong thâm tâm, họ không quan tâm đến triều đình, chỉ quan tâm tới Lôi Cô Hành. Giờ đây Lôi Cô Hành là anh hùng mạt lộ, nhưng họ vẫn không rời bỏ hắn, chỉ mong được đồng sanh đồng tử với hắn, tòa đạo quán này, sẽ là nơi chứng kiến trận đánh cuối cùng của họ.
Có người lặng lẽ đưa thi thể đồng bạn vào trong sân, đặt ở chân tường, dưới những bức tường cao, những thi thể xếp thành hàng dài.
Lôi Cô Hành nhìn ánh tà dương, như có điều suy nghĩ, chợt nghe bên tai truyền tới một giọng nói già nua:
- Tướng quân!
Lôi Cô Hành quay lại nhìn, thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đang đi tới bên cạnh mình. Ông lão mặc một bộ quần áo nhàu nát, hiển nhiên chỉ là một người dân bình thường trốn trong đạo quán, trong tay cầm một cái bánh. Thấy Lôi Cô Hành hơi ngơ ngác, ông lão bèn cười nói:
- Tướng quân đã cả ngày không ăn uống gì rồi, ta còn một cái bánh, xin mời tướng quân dùng.
- Xin hỏi lão trượng bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Lôi Cô Hành tươi cười.
Lão già đáp:
- Hai năm nữa là bảy mươi rồi.
- Đời người bảy mươi xưa nay hiếm.
Lôi Cô Hành thở dài:
- Lão trượng có phúc lớn, con cái tất nhiên rất hiếu thảo.
Ông lão cười nói:
- Tuổi tác của tướng quân khá cao rồi, nhưng trông vẫn phong độ, tướng quân được mấy người con?
- Già rồi.
Lôi Cô Hành cười nói:
- Ta có hai trai một gái, đã thành gia lập nghiệp, nhưng đứa con trai lớn lần này theo ta xuất chinh, đã bỏ mình ở chiến trường rồi.
Ông lão hơi giật mình, lập tức hỏi:
- Con trai trưởng của tướng quân chết trận sa trường, sao tướng quân còn có thể mỉm cười?
- Lão trượng không rõ đấy thôi.
Lôi Cô Hành lắc đầu nói:
- Thật ra chết trận sa trường, da ngựa bọc thây là kết cục tốt nhất của một quân nhân. Trên chiến trường, con ta đã không lùi bước, tận lực chiến đấu mà chết, là đứa con ngoan của Lôi Cô Hành này, không làm ta phải mất mặt.
Ông già khẽ vuốt cằm, như hiểu ra điều gì, hỏi:
- Tướng quân, chỗ này không thể phòng thủ nổi đâu, ở đây ngài còn chiến mã, những chiến sĩ dưới tay ngài đều rất dũng cảm, vì sao không cưỡi ngựa phá vòng vây ra ngoài?
- Đây đã là nơi dừng chân cuối cùng của ta.
Lôi Cô Hành vẫn ngẩng nhìn tà dương:
- Ta là tướng quân của đế quốc, rốt cuộc lại để mất thành, mất đất, đến bây giờ, ngay cả những người dân này, ta cũng không bảo vệ được, ta còn có mặt mũi nào tiếp tục đi về phía bắc.
Ông già thở dài:
- Ngài là một vị tướng tốt, chỉ tiếc...không gặp được một hoàng đế tốt.
Lôi Cô Hành nhíu mày, liếc nhìn ông lão, thấy vẻ mặt ông lão vẫn điềm tĩnh, hơi lưỡng lự một chút, rồi cười khổ nói:
- Ai cũng khó tránh khỏi sai lầm.
- Phàm phu tục tử có thể sai, hoàng đế lại không thể sai.
Giọng ông lão sâu xa:
- Phàm phu tục tử mà sai, chỉ hủy hoại bản thân, cùng lắm thì hủy hoại một gia đình, hơn nữa nếu biết hối cải, lãng tử hồi đầu vẫn còn có cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng, hoàng đế mà làm sai, sẽ hủy hoại vô số gia đình, hơn nữa...vĩnh viễn không quay đầu lại được!
Vẻ mặt hờ hững, ông lão nhét cái bánh vào Lôi Cô Hành, xoay người, bóng lưng còng xuống, chậm rãi bỏ đi.
Lôi Cô Hành cầm lấy cái bánh kia, trầm tư một lát, bỗng nhét cái bánh vào lòng, đứng dậy giơ tay cầm lấy trường cung, đeo hộp đựng tên lên người.
Tuy tuổi ông đã cao, nhưng thân mang giáp nặng, lưng đeo hộp tên, eo đeo đại đao, tay cầm trường cung, thân hình vẫn thẳng tắp, cao ngất như núi. Lôi Cô Hành trầm giọng hô:
- Dắt chiến mã cho ta!
Rất đông người của Thiên Môn Đạo tạm nghỉ ngơi ngoài cửa đạo quán, chờ nghe hiệu lệnh phát động cuộc tấn công kế tiếp. Một gã đầu mục quấn khăn tím lớn tiếng nói:
- Nghe nói, người ở bên trong đã không chống cự nổi nữa, bọn họ không có bao nhiêu người, Lôi Cô Hành đang ở bên trong, cấp trên có lệnh, nếu ai bắt được Lôi Cô Hành, sẽ được thưởng rất hậu.
Đám đạo sĩ đều nhao nhao gào lên hưởng ứng.
Các thủ lĩnh lớn nhỏ của Thiên Môn Đạo dùng khăn đội đầu năm màu để phân biệt gồm màu đỏ, màu vàng, màu tím, màu trắng và màu lam. Khăn đỏ chỉ có bảy thủ lĩnh gọi là Thất Hùng mới được quấn, người này quấn khăn tím, có nghĩa y là một tướng lĩnh bậc trung trong quân Thiên Môn Đạo.
Gã đầu mục khăn tím đang gõ trống thúc giục thủ hạ, chợt nghe phía sau vang lên tiếng ngựa hí, rồi nhiều người của Thiên Môn Đạo hét lớn:
- Ra rồi, bọn họ đi ra rồi!
Thủ lĩnh khăn tím quay lại nhìn, mặt hơi biến sắc, chỉ thấy một con chiến mã từ trong viện phóng qua chướng ngại trước cửa như một con thiên mã, mấy chục con chiến mã theo sát phía sau, ào ào nhảy vọt qua, dẫn đầu là một người lớn tuổi nhưng rất dẻo dai, phía sau là đông đảo kỵ binh theo sát.
Ý nghĩ đầu tiên của thủ lĩnh khăn tím là có người muốn phá vòng vây mà đi, lạnh lùng quát lên:
- Tên đi đầu là Lôi Cô Hành, giết hết cho ta, giết!
Y cũng hung hãn không sợ chết, rút đao nghênh đón, đám người Thiên Môn Đạo phía sau cũng hò hét làm theo. Vẻ mặt lạnh lùng, Lôi Cô Hành không nhiều lời, trở tay lấy tên, một lần lấy ra ba mũi tên dài, giương cung lắp tên, “vụt, vụt, vụt”, ba mũi tên cùng bay ra nhanh như sao băng. Trong nháy mắt, mấy người xông lên phía trước nhất, bao gồm gã thủ lĩnh khăn tím, đã bị tên dài xuyên qua cổ họng.
Ba mũi tên cùng bắn, lại đều xuyên qua cổ họng rồi bay đi, bản lĩnh này khiến đám phỉ phía sau thất kinh, ồ lên tản ra.
Lôi Cô Hành thần uy lẫm liệt, không chút ngừng nghỉ, dẫn hơn ba mươi kỵ binh lao tới phía trước, đổi cung thành đao, ánh đao bay múa giữa đám người đông đúc, tới lui như gió, ánh đao hiện tới đâu, tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên ở đó. Mặc dù người của Thiên Môn Đạo, ai cũng muốn bắt Lôi Cô Hành để lập công, nhưng khi thấy Lôi Cô Hành, lại giống như gặp phải một vị thần, nháo nhào né tránh. Thiên Môn Đạo tuy có mấy ngàn người, nhưng lỏng lẻo như một đám cát vụn, ngược lại, mặc dù Lôi Cô Hành chỉ có ba mươi kỵ binh, nhưng mạnh mẽ như một quả đấm thép.
Hơn ba mươi kỵ binh theo sát Lôi Cô Hành, tới lui dễ dàng giữa đám người Thiên Mô Đạo, nơi bọn họ vừa đi qua, lập tức biến thành một con đường máu. Một số người của Thiên Môn Đạo cả gan xông lên, còn chưa kịp ra tay, ánh đao đã như gió lốc vút qua, lấy đi tính mạng của bọn chúng.
Có người của Thiên Môn Đạo lớn tiếng hô lên:
- Giết Lôi Cô Hành! Ai giết được Lôi Cô Hành, được thưởng trăm lượng vàng! Giết! Ngăn lại, đừng để hắn chạy thoát!
Tuy nhiên Lôi Cô Hành dũng mãnh như tướng nhà trời hạ phàm, khiến người của Thiên Môn Đạo rất sợ hãi, nhưng lại thấy bên người Lôi Cô Hành chỉ có vài chục người, lại nghe có trọng thưởng, cho nên tinh thần phấn chấn, cùng nhau reo hò, trong lúc nhất thời, tiếng la hét khiến một góc trời chấn động, trường thương, đoản đao tới tấp tấn công bọn Lôi Cô Hành.
Lôi Cô Hành thuận tay túm lấy một ngọn trường thương, vung lên gạt mạnh, hơn mười binh khí bay lên trời, trường thương vung ngược lại, bên người lóe lên mấy luồng sáng lạnh lẽo, đợi đến lúc y thúc ngựa tiến về phía trước, tất cả mấy người của Thiên Môn Đạo kia đều đã đưa tay bịt cổ họng, mới ngã xuống đất.
Trong số bốn đại tướng quân của đế quốc, nếu nói về sự dũng mãnh, thì Lôi Cô Hành là số một. Thoạt nhìn, có vẻ như y chỉ tiện tay vung tay lên, nhưng sức mạnh vô hạn, dù tuổi đã cao, sự uy mãnh của ông ta cũng không hề giảm sút, đám ô hợp này tuyệt đối không đủ sức ngăn ông ta lại.
Mặc dù ông ta thống lĩnh tác chiến, nhưng võ nghệ phi phàm, hễ trường thương bay ra, người của Thiên Môn Đạo vô phương chống đỡ, liên tiếp bị mũi thương quét trúng cổ họng.
Người của Thiên Môn Đạo vừa mạnh mẽ tiến lên như thủy triều, đã lại lập tức lui về phía sau. Tuy ai cũng biết uy danh của Lôi Cô Hành, nhưng do quan binh liên tục chiến bại, rất nhiều người quên đi sự dũng mãnh phi thường của Lôi Cô Hành, thậm chí có nhiều người cảm thấy thắc mắc vì sao Lôi Cô Hành lại nổi danh khắp thiên hạ. Thế nhưng, bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới biết ông ta thật sự đáng sợ, cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao người này lại được liệt vào hàng bốn đại tướng quân của Đại Tần.
Người của Thiên Môn Đạo phía thì lui, phía lại tiến, không cách nào tạo thành một thể thống nhất, Lôi Cô Hành giục ngựa tiến về phía trước, liên tục đánh sâu vào giữa trận của quân Thiên Môn Đạo. Chốn này đã trở thành địa ngục trần gian, máu thịt tung tóe, thi thể ngổn ngang, không ít người của Thiên Môn Đạo đem tánh mạng đánh cược thất bại, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Lôi Cô Hành nghe phía sau có tiếng ngựa hí, quay đầu nhìn lại nhìn thấy cách đó không xa ở phía sau, một con chiến mã của một binh sĩ bị người của Thiên Môn Đạo dùng câu liêm móc trúng đùi ngựa, chiến mã ngã ngửa trên mặt đất, người cưỡi cũng ngã theo, một chân bị chiến mã đè lên, không đứng dậy được, người của Thiên Môn Đạo reo hò phấn khởi, vô số người xông lên, đao thương vung lên, định chém chết binh sĩ kia.
Các kỵ binh đồng bạn ở gần đó cũng muốn cứu bạn, nhưng không kịp, một ngọn trường thương đã đâm vào đầu vai gã, máu tươi bắn ra. Bỗng có tiếng thét to như tiếng sư tử gầm, rồi một ngọn trường thương bắn ra nhanh như chớp, trường thương xuyên qua mấy thân người, xâu thành một hàng! Trước thần uy kinh người như thế, người của Thiên Môn Đạo vô cùng sợ hãi, rối rít lui về phía sau.
Thương này đương nhiên là do Lôi Cô Hành ném ra, y dã quay đầu ngựa lại, phi đến bên cạnh binh sĩ kia, vươn tay ra, nắm lấy cánh tay gã, hét lên một tiếng, kéo binh sĩ đó ra, đặt lên ngựa của mình, rồi tay cầm đao, quay đầu lại đánh về phía đạo quán.
Mọi người chứng kiến sự lợi hại của Lôi Cô Hành, lúc này không mấy ai còn dám tới gần. Lôi Cô Hành dẫn đội kỵ binh một đường chém giết, quay trởi lại phía trước đạo quán, lại thúc ngựa nhảy qua, người của Thiên Môn Đạo không dám đi theo, trơ mắt nhìn Lôi Cô Hành đánh tới đánh lui một vòng.
Lôi Cô Hành tiến vào sân, các kỵ binh tản ra, Lôi Cô Hành cất tiếng cười to:
- Chém đầu mười sáu tên, có thấy sướng khoái không?
Các kỵ binh đi theo, mặc dù không ai tử trận, nhưng có mấy người bị thương, áo giáp trên người đầy máu tươi, nghe tiếng cười vang của Lôi Cô Hành, mọi người cũng cười theo, đồng thanh nói:
- Cùng tướng quân giết địch, rất sướng khoái!
Lôi Cô Hành cười nói:
- Trải qua trận này, tạm thời đám ô hợp sẽ không đánh tới đây ngay, các vị hãy nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta lại đánh một trận, thế nào?
Mọi người cùng chắp tay:
- Nguyện theo tướng quân anh dũng giết địch, chết cũng không hối tiếc!
Lúc này khi người của Thiên Môn Đạo thối lui đến cách cổng chính chừng mười thước, người người đông nghịt. Đám kỵ binh Kinh Lôi lấy đạo quán làm tấm chắn, mắt ai cũng đỏ ngầu những tia máu, trừng trừng nhìn vào kẻ thù, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với cuộc tấn công của kẻ địch.
Tuy họ là những thân binh át chủ bài dưới trướng Lôi Cô Hành, rất dũng mãnh thiện chiến, nhưng do chém giết không ngơi tay, cho nên tới giờ cũng đã kiệt sức, vừa mệt vừa đói, họ vẫn trụ lại được là nhờ vào ý chí cứng cỏi gắng gượng chịu đựng.
Bọn họ biết sẽ không còn chống đỡ được lâu, có lẽ rốt cuộc sáng mai sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng đều không oán không hối.
Bọn họ theo Lôi Cô Hành nhiều năm, từ trong thâm tâm, họ không quan tâm đến triều đình, chỉ quan tâm tới Lôi Cô Hành. Giờ đây Lôi Cô Hành là anh hùng mạt lộ, nhưng họ vẫn không rời bỏ hắn, chỉ mong được đồng sanh đồng tử với hắn, tòa đạo quán này, sẽ là nơi chứng kiến trận đánh cuối cùng của họ.
Có người lặng lẽ đưa thi thể đồng bạn vào trong sân, đặt ở chân tường, dưới những bức tường cao, những thi thể xếp thành hàng dài.
Lôi Cô Hành nhìn ánh tà dương, như có điều suy nghĩ, chợt nghe bên tai truyền tới một giọng nói già nua:
- Tướng quân!
Lôi Cô Hành quay lại nhìn, thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đang đi tới bên cạnh mình. Ông lão mặc một bộ quần áo nhàu nát, hiển nhiên chỉ là một người dân bình thường trốn trong đạo quán, trong tay cầm một cái bánh. Thấy Lôi Cô Hành hơi ngơ ngác, ông lão bèn cười nói:
- Tướng quân đã cả ngày không ăn uống gì rồi, ta còn một cái bánh, xin mời tướng quân dùng.
- Xin hỏi lão trượng bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Lôi Cô Hành tươi cười.
Lão già đáp:
- Hai năm nữa là bảy mươi rồi.
- Đời người bảy mươi xưa nay hiếm.
Lôi Cô Hành thở dài:
- Lão trượng có phúc lớn, con cái tất nhiên rất hiếu thảo.
Ông lão cười nói:
- Tuổi tác của tướng quân khá cao rồi, nhưng trông vẫn phong độ, tướng quân được mấy người con?
- Già rồi.
Lôi Cô Hành cười nói:
- Ta có hai trai một gái, đã thành gia lập nghiệp, nhưng đứa con trai lớn lần này theo ta xuất chinh, đã bỏ mình ở chiến trường rồi.
Ông lão hơi giật mình, lập tức hỏi:
- Con trai trưởng của tướng quân chết trận sa trường, sao tướng quân còn có thể mỉm cười?
- Lão trượng không rõ đấy thôi.
Lôi Cô Hành lắc đầu nói:
- Thật ra chết trận sa trường, da ngựa bọc thây là kết cục tốt nhất của một quân nhân. Trên chiến trường, con ta đã không lùi bước, tận lực chiến đấu mà chết, là đứa con ngoan của Lôi Cô Hành này, không làm ta phải mất mặt.
Ông già khẽ vuốt cằm, như hiểu ra điều gì, hỏi:
- Tướng quân, chỗ này không thể phòng thủ nổi đâu, ở đây ngài còn chiến mã, những chiến sĩ dưới tay ngài đều rất dũng cảm, vì sao không cưỡi ngựa phá vòng vây ra ngoài?
- Đây đã là nơi dừng chân cuối cùng của ta.
Lôi Cô Hành vẫn ngẩng nhìn tà dương:
- Ta là tướng quân của đế quốc, rốt cuộc lại để mất thành, mất đất, đến bây giờ, ngay cả những người dân này, ta cũng không bảo vệ được, ta còn có mặt mũi nào tiếp tục đi về phía bắc.
Ông già thở dài:
- Ngài là một vị tướng tốt, chỉ tiếc...không gặp được một hoàng đế tốt.
Lôi Cô Hành nhíu mày, liếc nhìn ông lão, thấy vẻ mặt ông lão vẫn điềm tĩnh, hơi lưỡng lự một chút, rồi cười khổ nói:
- Ai cũng khó tránh khỏi sai lầm.
- Phàm phu tục tử có thể sai, hoàng đế lại không thể sai.
Giọng ông lão sâu xa:
- Phàm phu tục tử mà sai, chỉ hủy hoại bản thân, cùng lắm thì hủy hoại một gia đình, hơn nữa nếu biết hối cải, lãng tử hồi đầu vẫn còn có cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng, hoàng đế mà làm sai, sẽ hủy hoại vô số gia đình, hơn nữa...vĩnh viễn không quay đầu lại được!
Vẻ mặt hờ hững, ông lão nhét cái bánh vào Lôi Cô Hành, xoay người, bóng lưng còng xuống, chậm rãi bỏ đi.
Lôi Cô Hành cầm lấy cái bánh kia, trầm tư một lát, bỗng nhét cái bánh vào lòng, đứng dậy giơ tay cầm lấy trường cung, đeo hộp đựng tên lên người.
Tuy tuổi ông đã cao, nhưng thân mang giáp nặng, lưng đeo hộp tên, eo đeo đại đao, tay cầm trường cung, thân hình vẫn thẳng tắp, cao ngất như núi. Lôi Cô Hành trầm giọng hô:
- Dắt chiến mã cho ta!
Rất đông người của Thiên Môn Đạo tạm nghỉ ngơi ngoài cửa đạo quán, chờ nghe hiệu lệnh phát động cuộc tấn công kế tiếp. Một gã đầu mục quấn khăn tím lớn tiếng nói:
- Nghe nói, người ở bên trong đã không chống cự nổi nữa, bọn họ không có bao nhiêu người, Lôi Cô Hành đang ở bên trong, cấp trên có lệnh, nếu ai bắt được Lôi Cô Hành, sẽ được thưởng rất hậu.
Đám đạo sĩ đều nhao nhao gào lên hưởng ứng.
Các thủ lĩnh lớn nhỏ của Thiên Môn Đạo dùng khăn đội đầu năm màu để phân biệt gồm màu đỏ, màu vàng, màu tím, màu trắng và màu lam. Khăn đỏ chỉ có bảy thủ lĩnh gọi là Thất Hùng mới được quấn, người này quấn khăn tím, có nghĩa y là một tướng lĩnh bậc trung trong quân Thiên Môn Đạo.
Gã đầu mục khăn tím đang gõ trống thúc giục thủ hạ, chợt nghe phía sau vang lên tiếng ngựa hí, rồi nhiều người của Thiên Môn Đạo hét lớn:
- Ra rồi, bọn họ đi ra rồi!
Thủ lĩnh khăn tím quay lại nhìn, mặt hơi biến sắc, chỉ thấy một con chiến mã từ trong viện phóng qua chướng ngại trước cửa như một con thiên mã, mấy chục con chiến mã theo sát phía sau, ào ào nhảy vọt qua, dẫn đầu là một người lớn tuổi nhưng rất dẻo dai, phía sau là đông đảo kỵ binh theo sát.
Ý nghĩ đầu tiên của thủ lĩnh khăn tím là có người muốn phá vòng vây mà đi, lạnh lùng quát lên:
- Tên đi đầu là Lôi Cô Hành, giết hết cho ta, giết!
Y cũng hung hãn không sợ chết, rút đao nghênh đón, đám người Thiên Môn Đạo phía sau cũng hò hét làm theo. Vẻ mặt lạnh lùng, Lôi Cô Hành không nhiều lời, trở tay lấy tên, một lần lấy ra ba mũi tên dài, giương cung lắp tên, “vụt, vụt, vụt”, ba mũi tên cùng bay ra nhanh như sao băng. Trong nháy mắt, mấy người xông lên phía trước nhất, bao gồm gã thủ lĩnh khăn tím, đã bị tên dài xuyên qua cổ họng.
Ba mũi tên cùng bắn, lại đều xuyên qua cổ họng rồi bay đi, bản lĩnh này khiến đám phỉ phía sau thất kinh, ồ lên tản ra.
Lôi Cô Hành thần uy lẫm liệt, không chút ngừng nghỉ, dẫn hơn ba mươi kỵ binh lao tới phía trước, đổi cung thành đao, ánh đao bay múa giữa đám người đông đúc, tới lui như gió, ánh đao hiện tới đâu, tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên ở đó. Mặc dù người của Thiên Môn Đạo, ai cũng muốn bắt Lôi Cô Hành để lập công, nhưng khi thấy Lôi Cô Hành, lại giống như gặp phải một vị thần, nháo nhào né tránh. Thiên Môn Đạo tuy có mấy ngàn người, nhưng lỏng lẻo như một đám cát vụn, ngược lại, mặc dù Lôi Cô Hành chỉ có ba mươi kỵ binh, nhưng mạnh mẽ như một quả đấm thép.
Hơn ba mươi kỵ binh theo sát Lôi Cô Hành, tới lui dễ dàng giữa đám người Thiên Mô Đạo, nơi bọn họ vừa đi qua, lập tức biến thành một con đường máu. Một số người của Thiên Môn Đạo cả gan xông lên, còn chưa kịp ra tay, ánh đao đã như gió lốc vút qua, lấy đi tính mạng của bọn chúng.
Có người của Thiên Môn Đạo lớn tiếng hô lên:
- Giết Lôi Cô Hành! Ai giết được Lôi Cô Hành, được thưởng trăm lượng vàng! Giết! Ngăn lại, đừng để hắn chạy thoát!
Tuy nhiên Lôi Cô Hành dũng mãnh như tướng nhà trời hạ phàm, khiến người của Thiên Môn Đạo rất sợ hãi, nhưng lại thấy bên người Lôi Cô Hành chỉ có vài chục người, lại nghe có trọng thưởng, cho nên tinh thần phấn chấn, cùng nhau reo hò, trong lúc nhất thời, tiếng la hét khiến một góc trời chấn động, trường thương, đoản đao tới tấp tấn công bọn Lôi Cô Hành.
Lôi Cô Hành thuận tay túm lấy một ngọn trường thương, vung lên gạt mạnh, hơn mười binh khí bay lên trời, trường thương vung ngược lại, bên người lóe lên mấy luồng sáng lạnh lẽo, đợi đến lúc y thúc ngựa tiến về phía trước, tất cả mấy người của Thiên Môn Đạo kia đều đã đưa tay bịt cổ họng, mới ngã xuống đất.
Trong số bốn đại tướng quân của đế quốc, nếu nói về sự dũng mãnh, thì Lôi Cô Hành là số một. Thoạt nhìn, có vẻ như y chỉ tiện tay vung tay lên, nhưng sức mạnh vô hạn, dù tuổi đã cao, sự uy mãnh của ông ta cũng không hề giảm sút, đám ô hợp này tuyệt đối không đủ sức ngăn ông ta lại.
Mặc dù ông ta thống lĩnh tác chiến, nhưng võ nghệ phi phàm, hễ trường thương bay ra, người của Thiên Môn Đạo vô phương chống đỡ, liên tiếp bị mũi thương quét trúng cổ họng.
Người của Thiên Môn Đạo vừa mạnh mẽ tiến lên như thủy triều, đã lại lập tức lui về phía sau. Tuy ai cũng biết uy danh của Lôi Cô Hành, nhưng do quan binh liên tục chiến bại, rất nhiều người quên đi sự dũng mãnh phi thường của Lôi Cô Hành, thậm chí có nhiều người cảm thấy thắc mắc vì sao Lôi Cô Hành lại nổi danh khắp thiên hạ. Thế nhưng, bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới biết ông ta thật sự đáng sợ, cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao người này lại được liệt vào hàng bốn đại tướng quân của Đại Tần.
Người của Thiên Môn Đạo phía thì lui, phía lại tiến, không cách nào tạo thành một thể thống nhất, Lôi Cô Hành giục ngựa tiến về phía trước, liên tục đánh sâu vào giữa trận của quân Thiên Môn Đạo. Chốn này đã trở thành địa ngục trần gian, máu thịt tung tóe, thi thể ngổn ngang, không ít người của Thiên Môn Đạo đem tánh mạng đánh cược thất bại, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Lôi Cô Hành nghe phía sau có tiếng ngựa hí, quay đầu nhìn lại nhìn thấy cách đó không xa ở phía sau, một con chiến mã của một binh sĩ bị người của Thiên Môn Đạo dùng câu liêm móc trúng đùi ngựa, chiến mã ngã ngửa trên mặt đất, người cưỡi cũng ngã theo, một chân bị chiến mã đè lên, không đứng dậy được, người của Thiên Môn Đạo reo hò phấn khởi, vô số người xông lên, đao thương vung lên, định chém chết binh sĩ kia.
Các kỵ binh đồng bạn ở gần đó cũng muốn cứu bạn, nhưng không kịp, một ngọn trường thương đã đâm vào đầu vai gã, máu tươi bắn ra. Bỗng có tiếng thét to như tiếng sư tử gầm, rồi một ngọn trường thương bắn ra nhanh như chớp, trường thương xuyên qua mấy thân người, xâu thành một hàng! Trước thần uy kinh người như thế, người của Thiên Môn Đạo vô cùng sợ hãi, rối rít lui về phía sau.
Thương này đương nhiên là do Lôi Cô Hành ném ra, y dã quay đầu ngựa lại, phi đến bên cạnh binh sĩ kia, vươn tay ra, nắm lấy cánh tay gã, hét lên một tiếng, kéo binh sĩ đó ra, đặt lên ngựa của mình, rồi tay cầm đao, quay đầu lại đánh về phía đạo quán.
Mọi người chứng kiến sự lợi hại của Lôi Cô Hành, lúc này không mấy ai còn dám tới gần. Lôi Cô Hành dẫn đội kỵ binh một đường chém giết, quay trởi lại phía trước đạo quán, lại thúc ngựa nhảy qua, người của Thiên Môn Đạo không dám đi theo, trơ mắt nhìn Lôi Cô Hành đánh tới đánh lui một vòng.
Lôi Cô Hành tiến vào sân, các kỵ binh tản ra, Lôi Cô Hành cất tiếng cười to:
- Chém đầu mười sáu tên, có thấy sướng khoái không?
Các kỵ binh đi theo, mặc dù không ai tử trận, nhưng có mấy người bị thương, áo giáp trên người đầy máu tươi, nghe tiếng cười vang của Lôi Cô Hành, mọi người cũng cười theo, đồng thanh nói:
- Cùng tướng quân giết địch, rất sướng khoái!
Lôi Cô Hành cười nói:
- Trải qua trận này, tạm thời đám ô hợp sẽ không đánh tới đây ngay, các vị hãy nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta lại đánh một trận, thế nào?
Mọi người cùng chắp tay:
- Nguyện theo tướng quân anh dũng giết địch, chết cũng không hối tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.