Quyển 4 - Chương 720: Vào nhà nói chuyện
Sa Mạc
06/10/2013
Sở Hoan suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng hỏi:
- Lục gia này có liên quan đến Hoàng gia, Hoàng gia mưu phản, Lục gia có bị liên đới không?
Hắn nói tiếp:
- Lục gia này nếu kinh doanh lương thực, trong nhà chắc chắn lương thực dự trữ cao như núi. Nếu như đem đống lương thực kia nhập vào Hộ bộ thương, chẳng phải vấn đề lương thực vốn rất căng thẳng của Hộ bộ sẽ được giải quyết?
Lang Vô Hư lắc đầu nói:
- Tuy Lục gia đã từng vẽ đường cho hươu chạy, nhưng nếu nói có liên đới chỉ sợ cũng rất khó. Trên đất An Ấp, Hoàng gia là ông trùm, Lục gia chỉ xếp hàng thứ hai. Lục gia cố nhiên phục tùng Hoàng gia. Nhưng thực chất bên trong cũng không hẳn toàn tâm. Hôm nay Hoàng gia đổ, Lực gia bỗng trở thành gia tộc quyền thế nhất An Ấp. Nếu như ngay cả Lục gia cũng bị đổ, chỉ sợ toàn bộ An Ấp sẽ loạn. Hơn nữa, các hào tộc lớn bé An Ấp sống bám vào Hoàng gia cũng không ít. Mười phần thì có đến tám phần là có liên quan đến Hoàng gia. Nếu như tất cả đều bị xử lý, thì hào tộc An Ấp chắc sẽ không còn một mống.
Y vuốt râu nói:
- Hoàng gia rớt đài, An Ấp đã loạn lên rồi. Triều đình còn phải dựa vào Lục gia và những hào tộc khác để yên ổn An Ấp, nên sẽ không ra sát chiêu.
Sở Hoan ồ lên một tiếng, hỏi:
- Triều đình đã phái người đi An Ấp rồi?
Lang Vô Hư lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Về mặt lý thuyết, trong kinh phát sinh chuyện lớn như thế, Thánh thượng nhất định sẽ phái người đi An Ấp bắt toàn bộ Hoàng gia. Gia sản của họ làm sao tránh thoát. Tuy nhiên, triều đình nhất định không phái người của Hộ bộ đến An Ấp. Xét nhà không có người của Hộ bộ, nên…
Trên mặt y lộ ra vẻ hồ nghi:
- Ở An Ấp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ. Sở đại nhân, nếu ngài muốn biết, ta sẽ đi hỏi thăm tình hình.
Sở Hoan khoát tay:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Lang Vô Hư cười cười, ghé sát vào, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên, việc này khiến Bộ đường đại nhân được nhiều lắm. Trước trận, đại nhân đang sầu muộn vì chuyện thuế ruộng. Hoàng gia mưu phản, riêng chuyện xét nhà tịch thu tài sản cũng thu được rất nhiều tiền. Nếu như gia sản của Hoàng gia ở An Ấp đạo cũng đều sung vào Hộ bộ, Bộ đường đại nhân của chúng ta có lẽ một hai năm tới không phải lo lắng thuế ruộng nữa.
Sở Hoan hỏi:
- Gia sản của Hoàng gia mà có thể chống đỡ được một hai năm?
- Có khi còn hơn…
Lang Vô Hư nói:
- Mấy năm nay, chi tiêu của Hộ bộ chủ yếu là vì sửa chữa và chế tạo điện Thông Thiên. Bây giờ điện đã xong, triều đình không cần tốn bạc vào đó nữa hằng năm sẽ tiết kiệm được chi tiêu. Gia tài của Hoàng gia đồ sộ, hơn nữa, lần này quan viên dính dáng vào đó cũng không ít. Tất cả đều sung vào Hộ bộ. Sở đại nhân, ngài tính xem, có bao nhiêu?
Sở Hoan gật đầu:
- Nếu thật như vậy, Bộ đường đại nhân sẽ không phải lo lắng nữa rồi. Đã có thuế ruộng, chiến sự Đông Nam cũng thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa, trùng kiến Tây Bắc thì cũng đang trong thời gian chờ đợi.
Lang Vô Hư nâng chén trà lên, uống một ngụm. Sở Hoan lúc này mới hỏi:
- Đúng rồi, Lang đại nhân, có việc này muốn thỉnh giáo đại nhân.
Lang Vô Hư vội nói:
- Sở đại nhân mời nói.
- Nghe nói Hoàng Củ có không ít cửa hiệu trên phố Kim Ngọc. Cũng không biết là thật hay giả.
- Có có có!
Lang Vô Hư vội vàng gật đầu:
- Còn không ít đâu, có lẽ có hơn mười chỗ a!
- Những cửa hiệu kia cũng đều niêm phong rồi hả?
Lang Vô Hư cười nói:
- Đó là chỗ kinh doan buôn bán đáng giá nhất của Hoàng gia ở kinh thành. Ngoài bản phủ Hoàng gia, hôm qua lúc xế chiều những cửa hiệu kia cũng đã bị niêm phong.
Lang Vô Hư dù sao không phải người ngu, thậm chí còn rất giảo hoạt, nên Sở Hoan đột nhiên cửa hiệu ở phố Kim Ngọc, y liền cảm thấy trong lời nói có chuyện, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Sở đại nhân... có phải là có hứng thú với cửa hiệu trên phố Kim Ngọc?
Sở Hoan chỉ cười cũng không nói lời nào. Nhưng hắn im lặng cũng có nghĩa là đồng ý. Ai ngờ Lang Vô Hư lại hưng phấn vỗ tay nói:
- Sở đại nhân đúng là hảo nhãn lực, cửa hàng trên phố Kim Ngọc mỗi một nhà đều là nơi hốt bạc…
Cảm giác mình thất thố, y hạ giọng nói:
- Sở đại nhân muốn làm gì ở đó?
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Sở Hoan biết rõ, quan viên đứng phía sau các hoạt động buôn bán tại kinh thành, triều đình Đại Tần không ai không biết. Ngay cả vị Lang Vô Hư trước mắt này đứng phía sau các cửa hiệu kinh doanh chỉ sợ cũng không ít. Nên hắn cũng không giấu diếm liền nói:
- Đợi đến khi bàn giao cửa hiệu, ta lại thỉnh giáo Lang đại nhân, bàn bạc cân nhắc xem nên mua bán cái gì?
Lang Vô Hư cười nói:
- Tự nhiên cống hiến sức lực.
Đối với việc này hình như y cực ký hào hứng:
- Sở đại nhân, ngài chờ một lát, ta đi tra một chút, loại chuyện nhỏ nhặt này, ở trong tay ta.
Lang Vô Hư đi một lúc liền quay lại, cau mày lúng túng nói:
- Sở đại nhân, không tốt rồi.
- Ồ?
Sở Hoan vốn tưởng rằng đây là chuyện rất nhỏ, nhịn không được cau mày nói:
- Hẳn là cửa hiệu còn chưa niêm phong?
- Hôm qua đã niêm phong.
Lang Vô Hư đặt mông ngồi xuống:
- Việc đó chắc chắn 100%, chỉ là... chỉ là những cửa hiệu kia, hôm qua vừa mới niêm phong, đã bị người từ Hộ bộ đến nhận.
- Nhanh như vậy sao?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Lang Vô Hư thở dài:
- Miếng thịt béo bở như thế ai mà không muốn cắn một miếng. Ta tra xét nhanh thì nghe nói, trên phố Kim Ngọc, Hoàng Củ có tổng cộng mười một cửa hiệu mặt tiền. Hơn nữa, bài trí hết sức xa hoa. Toàn bộ nội thất bên trong không hề tháo dỡ, chỉ cần nhận lại cửa hiệu là đã có thể tiếp tục kinh doanh.
Sở Hoan cau mày nói:
- Lang đại nhân có biết là giao cho ai không?
Lang Vô Hư thở dài:
- Danh nghĩa thì đều là người của Thương hộ, tuy nhiên khẳng định đằng sau nhất định có người…
Y suy nghĩ một chút, mắt lộ ra tia quỷ dị thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, xem ra muốn giành được cửa hiệu trên đường Kim Ngọc, thì cần thỉnh giáo Bộ đường đại nhân rồi.
Sở Hoan trầm ngâm một lát, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra cười lạnh, đứng dậy nói:
- Đã như vậy, ta sẽ đi thỉnh giáo Bộ đường đại nhân.
- Hiện tại không được.
Lang Vô Hư khoát tay nói:
- Vừa rồi Hình bộ Thượng thư Cầu Tuấn Cao tự mình đến Hộ bộ chúng ta, đang cùng Mã Bộ đường nói chuyện, không cho người quấy rầy!
*nhân vật này bản cv cũ tên là Cừu Tuấn Hao, em định sửa theo cách gọi cũ, nhưng thấy tên Cầu Tuấn Cao nghe hợp lý hơn Cừu Tuấn Hao nhiều, hic, Cừu đại nhân nghe cứ làm sao ấy, hic, nên mạn phép đổi tên cho lão này luôn ạ. Hình bộ Thượng Thư các bác vui lòng đọc thành Cầu Tuấn Cao nhé. Nghe thật khí phách ngạo mạn. hihi
- Cầu Tuấn Cao?
Sở Hoan đang nghĩ ta không tìm đến ngươi, ngươi lại tự mình đến cửa, liền cười nói:
- Ta đúng là đang muốn tìm vị Cầu Bộ đường này, không thể tưởng được hắn lại đến đây rồi.
Sở Hoan đi vào đại viện Bộ đường, nhắc tới cũng lạ, chưa vào cửa, đã nhìn thấy Mã Hồng cùng Cầu Tuấn Cao cười cười nói nói đi ra. Sở Hoan đến kinh thành đã lâu, mặc dù chưa tiếp xúc với Cầu Tuấn Cao nhưng cũng đã có dịp bái kiến y. Mã Hồng một bộ mặt ngựa hớn ha hớn hở. Mà Cầu Tuấn Cao thì mắt hình tam giác nhỏ, tuy híp nhưng rất sáng. Nói như đùa, ra đến cửa sân, y đúng là không nhìn thấy Sở Hoan, nên thiếu chút nữa đụng vào Sở Hoan. Y may mắn ngừng chân. Tính tình của y vốn rất hung ác, cuồng vọng tự đại đã quen, thiếu chút nữa đụng trúng người khác, lại nổi giận trước, âm thanh lạnh lùng nói:
- Cái cửa này không có mắt à?
Y nhìn lên thấy Sở Hoan, cũng lập tức nhận ra, vẻ mặt âm trầm chợt lộ ra vài phần tươi cười:
- Đây không phải Trung Dũng bá sao? Thất lễ thất lễ, chớ trách chớ trách!
Trong nháy mắt, y liền biến thành một người khiêm tốn lễ phép.
Sở Hoan ôm quyền cười nói:
- Thiếu chút nữa đụng vào Cầu Bộ đường, là hạ quan thất lễ.
- Chuyện này…
Cầu Tuấn Cao thân mật nói:
- Đã sớm muốn được cùng Trung Dũng bá trò chuyện, chỉ là một mực lo lắng quấy rầy Trung Dũng bá, chọn ngày không bằng gặp ngày, Trung Dũng bá, hôm nay giữa trưa ta làm chủ, cùng ăn bữa rau dưa, ngài xem thế nào?
Sở Hoan cười vui nói:
- Hạ quan biết rõ Cầu Bộ đường gần đây công vụ bề bộn, nào dám quấy rầy.
Hắn tựa hồ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, Cầu Bộ đường, hạ quan có chuyện muốn làm phiền ngài, không biết…
Không đợi Sở Hoan nói hết, Cầu Tuấn Cao đã vỗ ngực nói:
- Trung Dũng bá có chuyện gì, cứ nói. Nếu có thể giúp, ta toàn lực ứng phó. Đừng nói cái gì mà phiền toái hay không phiền toái. Sau này xin đừng nhắc những lời khách khí như vậy nữa. Nói vậy, là đang xem thường Cừu mỗ ta rồi.
- Kỳ thật là việc rất nhỏ.
Sở Hoan thở dài:
- Hai ngày trước có một vị đồng hương tới tìm ta. Hắn có một bằng hữu làm nghề buôn bán ở kinh thành. Bình thường hai người vẫn giữ liên lạc, nhưng nửa năm nay hắn không có tin tức gì của người bằng hữu đó. Hắn liền đến kinh thành, phát hiện cửa hàng đã đổi chủ. Theo như nghe ngóng, người bạn tốt kia trước đây hình như đã bị mấy quan sai Hình bộ mời đi uống trà, từ đó về sau vẫn chưa từng thấy tung tích... !
- Ồ?
Cầu Tuấn Cao lập tức hỏi:
- Người nọ tên gọi là gì?
- Thẩm Vạn Tư!
- Thẩm Vạn Tư?
Cầu Tuấn Cao suy nghĩ một lát, rốt cục nói:
- Trung Dũng bá yên tâm, ta trở về sẽ phái người tra tung tích của vị Thẩm Vạn Tư này. Nếu biết, sẽ nhanh chóng thông báo cho Trung Dũng bá.
Sở Hoan chắp tay cười nói:
- Lại phải làm phiền Cầu Bộ đường rồi.
- Ngài lại thế rồi.
Cầu Tuấn Cao ra vẻ không vui:
- Vừa mới nói xong, giữa chúng ta không phải nói lời khách khí đó. Trung Dũng bá, sau này ngài còn nói những lời khách khí như thế, ta sẽ giận đấy.
Sở Hoan cười ha hả. Cầu Tuấn Cao cũng cười ha hả. Mã Hồng ở một bên, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Đợi đến khi Cầu Tuấn Cao cáo từ rời đi, Mã Hồng lúc này mới cười nói:
- Sở đại nhân, Cầu bộ đường đã đáp ứng, vị Thẩm Vạn Tư kia trong vòng ba ngày sẽ xuất hiện, ngài không cần lo lắng.
Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu, vị Thẩm Vạn Tư kia lúc này nhất định đang ở đại lao Hình bộ. Sở Hoan nói như thế, đơn giản là để cho Cầu Tuấn Cao tìm một cơ hội và lý do thả người.
Sở Hoan nhìn về phía Mã Hồng, lại cười nói:
- Bộ đường đại nhân, hạ quan cũng có một chuyện xin thỉnh giáo ngài.
- Ồ?
- Hạ quan nghe nói trên phố Kim Ngọc, Hoàng Củ có hơn mười cửa tiệm bị niêm phong, không biết có việc này không?
- Có việc này thật.
Mã Hồng gật đầu xác nhận:
- Hoàng Củ mưu phản, toàn bộ Hoàng thị gia tộc đều bị giết. Gia sản của bọn họ, Thánh thượng cũng hạ chỉ ý, đều kê biên tài sản, Cầu Bộ đường đến đây, cũng chính là vì việc này.
Y cười nói:
- Loại chuyện này quá mức mệt nhọc, cũng không dám để cho Sở đại nhân đi làm. Ta phái Thương bộ Chủ sự phụ trách công việc xét nhà.
Sở Hoan gật gật đầu, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Nghe nói những cửa hiệu kia đều phải kiểm kê. Vừa rồi hạ quan cũng có một vị bằng hữu, cũng muốn ở kinh thành buôn bán chút ít. Hắn muốn mướn hai cửa hiệu trên phố Kim Ngọc, không biết thủ tục như thế nào?
Mã Hồng nhíu mày, nói:
- Sở đại nhân, việc này ngài nên sớm nói. Toàn bộ cửa hiệu của Hoàng gia trên phố Kim Ngọc đều đã bàn giao hết. Ngay cả bạc cũng đã nhập kho.
- Bàn giao hết rồi?
Sở Hoan giả vờ như không biết:
- Không phải nói hôm qua mới niêm phong, như thế nào lại bàn giao nhanh như vậy?
Mã Hồng thở dài:
- Sở đại nhân, có lẽ ngài chưa biết, những cửa hiệu mặt tiền phố Kim Ngọc đó, đều là chỗ hốt ra bạc. Kinh doanh buôn bán trên phố Kim Ngọc chưa bao giờ bị lỗ. Ngài nói xem, có ai không muốn có cửa hiệu ở đó để buôn bán? Đám thương gia ở kinh thành này toàn một lũ tinh mắt. Sau khi Hoàng Củ mưu phản, bọn họ cũng biết cửa hiệu mặt tiền của Hoàng gia nhất định sẽ bị tịch thu, sớm đã có người nhìn chằm chằm vào phố Kim Ngọc. Ngày hôm qua vừa mới niêm phong, bọn họ liền đến giành nhau quyền chuyển nhượng cửa hiệu. Hôm nay Đông Nam chiến sự đang căng thẳng, Tây Bắc cũng bị rung chuyển, ngân khố Hộ bộ ở địa phương quá lớn, không quản lý việc nhà không biết chủ nhà khó, loại này thời điểm, những thứ khác đều là ảo, bạc mới là thật đấy. Bọn họ cầm bạc đến, mặt tiền cửa hàng cũng phải giao cho bọn họ.
Sở Hoan nói:
- Như vậy cũng tốt. Nghe nói mỗi một cửa hiệu trên phố Kim Ngọc đều là những cửa hàng hốt ra vàng ra bạc. Giá tiền thuê mặt tiền cũng mất mấy ngàn lượng. Nếu như có nhiều thương nhân muốn tranh giành, chi bằng tổ chức đấu giá, có lẽ Hộ bộ sẽ kiếm thêm được không ít bạc.
- Hội đấu giá?
Mã Hồng sững sờ, có chút hồ nghi.
Sở Hoan khoát khoát tay, cười nói:
- Là hạ quan lỡ mồm. Tuy nhiên, có nhiều thương nhân tranh giành mặt tiền cửa hàng, mỗi cửa hiệu khoảng hai đến ba ngàn lượng bạc cũng không thành vấn đề.
Hắn khiêm cung nói tiếp:
- Bộ đường đại nhân, không biết chúng ta rao giá ra ngoài, mặt tiền mỗi cửa hiệu khoảng bao nhiêu bạc?
Mã Hồng nhíu mày, sắc mặt sắc lập tức khó coi hẳn.
Sở Hoan thấy Mã Hồng sắc mặt không tốt, ân cần hỏi:
- Bộ đường đại nhân, sắc mặt ngài không tốt, có lẽ do thời gian gần đây làm việc quá sức. Ngài phải chú ý bảo trọng.
Mã Hồng miễn cưỡng cười cười, nói:
- Kiểm kê bao nhiêu bạc, bổn quan thật đúng là không rõ ràng lắm.
- Hạ quan lập tức đi xem một cái.
Sở Hoan cười:
- Thật sự cũng không phải là không tín nhiệm cấp dưới. Nhưng Bộ đường đại nhân còn không nắm rõ là bao nhiêu bạc, rõ ràng là do quan viên bên dưới đáng chết. Bộ đường đại nhân, ngài cứ nghỉ ngơi trước, ta đi điều tra một chút, xem có bao nhiêu tiền thu. Sau khi đối chiếu minh bạch đâu ra đấy, sẽ bẩm báo lên Bộ đường đại nhân.
Hắn chắp tay, quay người liền đi, trong miệng lầm bầm:
- Bình quân, một cửa hiệu cũng phải có hai ngàn năm trăm lượng bạc. Mười một cửa hiệu, áng chừng cũng phải trên dưới ba vạn lượng. A, còn có đồ vật bên trong nữa, số lượng không ít, năm sáu vạn lượng bạc tự nhiên là không thiếu được...
Giọng của hắn tuy không lớn, nhưng vẫn đủ cho Mã Hồng nghe thấy. Mã Hồng nghe hắn lầm bầm, sắc mặt càng khó coi, khóe mắt giật giật, thấy Sở Hoan đã đi khá xa, cuối cùng cắn răng một cái, giơ tay lên nói:
- Sở đại nhân, chậm đã!
Sở Hoan dừng bước, xoay người lại, hỏi:
- Đại nhân có gì phân phó?
Vẻ mặt Mã Hồng đã chuyển sang tươi cười, kéo cánh tay Sở Hoan, thân thiết nói:
- Sở đại nhân, ta và ngài tuy ở cùng một bộ viện, thế nhưng còn chưa có dịp ngồi thưởng thức chén trà với nhau. Ở đây ta có trà ngon, Sở đại nhân có muốn nếm thử chút không?
Sở Hoan lập tức nói:
- Bộ đường đại nhân khách khí rồi. Thưởng thức trà ngon cần có rất nhiều thời gian. Công vụ quan trọng hơn, không bằng đợi thêm chút nữa, để hạ quan đi đối chiếu số lượng xong sẽ quay lại bẩm báo đại nhân. Lúc đó, sẽ xin đại nhân một chén trà vậy.
Mã Hồng cười nói:
- Số bạc này muốn chạy cũng không được, cần gì phải vội. Vào… vào trong phòng nói chuyện.
Dường như sợ Sở Hoan chạy trốn, y kéo tay Sở Hoan vào Bộ đường đại viện.
- Lục gia này có liên quan đến Hoàng gia, Hoàng gia mưu phản, Lục gia có bị liên đới không?
Hắn nói tiếp:
- Lục gia này nếu kinh doanh lương thực, trong nhà chắc chắn lương thực dự trữ cao như núi. Nếu như đem đống lương thực kia nhập vào Hộ bộ thương, chẳng phải vấn đề lương thực vốn rất căng thẳng của Hộ bộ sẽ được giải quyết?
Lang Vô Hư lắc đầu nói:
- Tuy Lục gia đã từng vẽ đường cho hươu chạy, nhưng nếu nói có liên đới chỉ sợ cũng rất khó. Trên đất An Ấp, Hoàng gia là ông trùm, Lục gia chỉ xếp hàng thứ hai. Lục gia cố nhiên phục tùng Hoàng gia. Nhưng thực chất bên trong cũng không hẳn toàn tâm. Hôm nay Hoàng gia đổ, Lực gia bỗng trở thành gia tộc quyền thế nhất An Ấp. Nếu như ngay cả Lục gia cũng bị đổ, chỉ sợ toàn bộ An Ấp sẽ loạn. Hơn nữa, các hào tộc lớn bé An Ấp sống bám vào Hoàng gia cũng không ít. Mười phần thì có đến tám phần là có liên quan đến Hoàng gia. Nếu như tất cả đều bị xử lý, thì hào tộc An Ấp chắc sẽ không còn một mống.
Y vuốt râu nói:
- Hoàng gia rớt đài, An Ấp đã loạn lên rồi. Triều đình còn phải dựa vào Lục gia và những hào tộc khác để yên ổn An Ấp, nên sẽ không ra sát chiêu.
Sở Hoan ồ lên một tiếng, hỏi:
- Triều đình đã phái người đi An Ấp rồi?
Lang Vô Hư lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Về mặt lý thuyết, trong kinh phát sinh chuyện lớn như thế, Thánh thượng nhất định sẽ phái người đi An Ấp bắt toàn bộ Hoàng gia. Gia sản của họ làm sao tránh thoát. Tuy nhiên, triều đình nhất định không phái người của Hộ bộ đến An Ấp. Xét nhà không có người của Hộ bộ, nên…
Trên mặt y lộ ra vẻ hồ nghi:
- Ở An Ấp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ. Sở đại nhân, nếu ngài muốn biết, ta sẽ đi hỏi thăm tình hình.
Sở Hoan khoát tay:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Lang Vô Hư cười cười, ghé sát vào, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên, việc này khiến Bộ đường đại nhân được nhiều lắm. Trước trận, đại nhân đang sầu muộn vì chuyện thuế ruộng. Hoàng gia mưu phản, riêng chuyện xét nhà tịch thu tài sản cũng thu được rất nhiều tiền. Nếu như gia sản của Hoàng gia ở An Ấp đạo cũng đều sung vào Hộ bộ, Bộ đường đại nhân của chúng ta có lẽ một hai năm tới không phải lo lắng thuế ruộng nữa.
Sở Hoan hỏi:
- Gia sản của Hoàng gia mà có thể chống đỡ được một hai năm?
- Có khi còn hơn…
Lang Vô Hư nói:
- Mấy năm nay, chi tiêu của Hộ bộ chủ yếu là vì sửa chữa và chế tạo điện Thông Thiên. Bây giờ điện đã xong, triều đình không cần tốn bạc vào đó nữa hằng năm sẽ tiết kiệm được chi tiêu. Gia tài của Hoàng gia đồ sộ, hơn nữa, lần này quan viên dính dáng vào đó cũng không ít. Tất cả đều sung vào Hộ bộ. Sở đại nhân, ngài tính xem, có bao nhiêu?
Sở Hoan gật đầu:
- Nếu thật như vậy, Bộ đường đại nhân sẽ không phải lo lắng nữa rồi. Đã có thuế ruộng, chiến sự Đông Nam cũng thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa, trùng kiến Tây Bắc thì cũng đang trong thời gian chờ đợi.
Lang Vô Hư nâng chén trà lên, uống một ngụm. Sở Hoan lúc này mới hỏi:
- Đúng rồi, Lang đại nhân, có việc này muốn thỉnh giáo đại nhân.
Lang Vô Hư vội nói:
- Sở đại nhân mời nói.
- Nghe nói Hoàng Củ có không ít cửa hiệu trên phố Kim Ngọc. Cũng không biết là thật hay giả.
- Có có có!
Lang Vô Hư vội vàng gật đầu:
- Còn không ít đâu, có lẽ có hơn mười chỗ a!
- Những cửa hiệu kia cũng đều niêm phong rồi hả?
Lang Vô Hư cười nói:
- Đó là chỗ kinh doan buôn bán đáng giá nhất của Hoàng gia ở kinh thành. Ngoài bản phủ Hoàng gia, hôm qua lúc xế chiều những cửa hiệu kia cũng đã bị niêm phong.
Lang Vô Hư dù sao không phải người ngu, thậm chí còn rất giảo hoạt, nên Sở Hoan đột nhiên cửa hiệu ở phố Kim Ngọc, y liền cảm thấy trong lời nói có chuyện, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Sở đại nhân... có phải là có hứng thú với cửa hiệu trên phố Kim Ngọc?
Sở Hoan chỉ cười cũng không nói lời nào. Nhưng hắn im lặng cũng có nghĩa là đồng ý. Ai ngờ Lang Vô Hư lại hưng phấn vỗ tay nói:
- Sở đại nhân đúng là hảo nhãn lực, cửa hàng trên phố Kim Ngọc mỗi một nhà đều là nơi hốt bạc…
Cảm giác mình thất thố, y hạ giọng nói:
- Sở đại nhân muốn làm gì ở đó?
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Sở Hoan biết rõ, quan viên đứng phía sau các hoạt động buôn bán tại kinh thành, triều đình Đại Tần không ai không biết. Ngay cả vị Lang Vô Hư trước mắt này đứng phía sau các cửa hiệu kinh doanh chỉ sợ cũng không ít. Nên hắn cũng không giấu diếm liền nói:
- Đợi đến khi bàn giao cửa hiệu, ta lại thỉnh giáo Lang đại nhân, bàn bạc cân nhắc xem nên mua bán cái gì?
Lang Vô Hư cười nói:
- Tự nhiên cống hiến sức lực.
Đối với việc này hình như y cực ký hào hứng:
- Sở đại nhân, ngài chờ một lát, ta đi tra một chút, loại chuyện nhỏ nhặt này, ở trong tay ta.
Lang Vô Hư đi một lúc liền quay lại, cau mày lúng túng nói:
- Sở đại nhân, không tốt rồi.
- Ồ?
Sở Hoan vốn tưởng rằng đây là chuyện rất nhỏ, nhịn không được cau mày nói:
- Hẳn là cửa hiệu còn chưa niêm phong?
- Hôm qua đã niêm phong.
Lang Vô Hư đặt mông ngồi xuống:
- Việc đó chắc chắn 100%, chỉ là... chỉ là những cửa hiệu kia, hôm qua vừa mới niêm phong, đã bị người từ Hộ bộ đến nhận.
- Nhanh như vậy sao?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Lang Vô Hư thở dài:
- Miếng thịt béo bở như thế ai mà không muốn cắn một miếng. Ta tra xét nhanh thì nghe nói, trên phố Kim Ngọc, Hoàng Củ có tổng cộng mười một cửa hiệu mặt tiền. Hơn nữa, bài trí hết sức xa hoa. Toàn bộ nội thất bên trong không hề tháo dỡ, chỉ cần nhận lại cửa hiệu là đã có thể tiếp tục kinh doanh.
Sở Hoan cau mày nói:
- Lang đại nhân có biết là giao cho ai không?
Lang Vô Hư thở dài:
- Danh nghĩa thì đều là người của Thương hộ, tuy nhiên khẳng định đằng sau nhất định có người…
Y suy nghĩ một chút, mắt lộ ra tia quỷ dị thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, xem ra muốn giành được cửa hiệu trên đường Kim Ngọc, thì cần thỉnh giáo Bộ đường đại nhân rồi.
Sở Hoan trầm ngâm một lát, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra cười lạnh, đứng dậy nói:
- Đã như vậy, ta sẽ đi thỉnh giáo Bộ đường đại nhân.
- Hiện tại không được.
Lang Vô Hư khoát tay nói:
- Vừa rồi Hình bộ Thượng thư Cầu Tuấn Cao tự mình đến Hộ bộ chúng ta, đang cùng Mã Bộ đường nói chuyện, không cho người quấy rầy!
*nhân vật này bản cv cũ tên là Cừu Tuấn Hao, em định sửa theo cách gọi cũ, nhưng thấy tên Cầu Tuấn Cao nghe hợp lý hơn Cừu Tuấn Hao nhiều, hic, Cừu đại nhân nghe cứ làm sao ấy, hic, nên mạn phép đổi tên cho lão này luôn ạ. Hình bộ Thượng Thư các bác vui lòng đọc thành Cầu Tuấn Cao nhé. Nghe thật khí phách ngạo mạn. hihi
- Cầu Tuấn Cao?
Sở Hoan đang nghĩ ta không tìm đến ngươi, ngươi lại tự mình đến cửa, liền cười nói:
- Ta đúng là đang muốn tìm vị Cầu Bộ đường này, không thể tưởng được hắn lại đến đây rồi.
Sở Hoan đi vào đại viện Bộ đường, nhắc tới cũng lạ, chưa vào cửa, đã nhìn thấy Mã Hồng cùng Cầu Tuấn Cao cười cười nói nói đi ra. Sở Hoan đến kinh thành đã lâu, mặc dù chưa tiếp xúc với Cầu Tuấn Cao nhưng cũng đã có dịp bái kiến y. Mã Hồng một bộ mặt ngựa hớn ha hớn hở. Mà Cầu Tuấn Cao thì mắt hình tam giác nhỏ, tuy híp nhưng rất sáng. Nói như đùa, ra đến cửa sân, y đúng là không nhìn thấy Sở Hoan, nên thiếu chút nữa đụng vào Sở Hoan. Y may mắn ngừng chân. Tính tình của y vốn rất hung ác, cuồng vọng tự đại đã quen, thiếu chút nữa đụng trúng người khác, lại nổi giận trước, âm thanh lạnh lùng nói:
- Cái cửa này không có mắt à?
Y nhìn lên thấy Sở Hoan, cũng lập tức nhận ra, vẻ mặt âm trầm chợt lộ ra vài phần tươi cười:
- Đây không phải Trung Dũng bá sao? Thất lễ thất lễ, chớ trách chớ trách!
Trong nháy mắt, y liền biến thành một người khiêm tốn lễ phép.
Sở Hoan ôm quyền cười nói:
- Thiếu chút nữa đụng vào Cầu Bộ đường, là hạ quan thất lễ.
- Chuyện này…
Cầu Tuấn Cao thân mật nói:
- Đã sớm muốn được cùng Trung Dũng bá trò chuyện, chỉ là một mực lo lắng quấy rầy Trung Dũng bá, chọn ngày không bằng gặp ngày, Trung Dũng bá, hôm nay giữa trưa ta làm chủ, cùng ăn bữa rau dưa, ngài xem thế nào?
Sở Hoan cười vui nói:
- Hạ quan biết rõ Cầu Bộ đường gần đây công vụ bề bộn, nào dám quấy rầy.
Hắn tựa hồ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, Cầu Bộ đường, hạ quan có chuyện muốn làm phiền ngài, không biết…
Không đợi Sở Hoan nói hết, Cầu Tuấn Cao đã vỗ ngực nói:
- Trung Dũng bá có chuyện gì, cứ nói. Nếu có thể giúp, ta toàn lực ứng phó. Đừng nói cái gì mà phiền toái hay không phiền toái. Sau này xin đừng nhắc những lời khách khí như vậy nữa. Nói vậy, là đang xem thường Cừu mỗ ta rồi.
- Kỳ thật là việc rất nhỏ.
Sở Hoan thở dài:
- Hai ngày trước có một vị đồng hương tới tìm ta. Hắn có một bằng hữu làm nghề buôn bán ở kinh thành. Bình thường hai người vẫn giữ liên lạc, nhưng nửa năm nay hắn không có tin tức gì của người bằng hữu đó. Hắn liền đến kinh thành, phát hiện cửa hàng đã đổi chủ. Theo như nghe ngóng, người bạn tốt kia trước đây hình như đã bị mấy quan sai Hình bộ mời đi uống trà, từ đó về sau vẫn chưa từng thấy tung tích... !
- Ồ?
Cầu Tuấn Cao lập tức hỏi:
- Người nọ tên gọi là gì?
- Thẩm Vạn Tư!
- Thẩm Vạn Tư?
Cầu Tuấn Cao suy nghĩ một lát, rốt cục nói:
- Trung Dũng bá yên tâm, ta trở về sẽ phái người tra tung tích của vị Thẩm Vạn Tư này. Nếu biết, sẽ nhanh chóng thông báo cho Trung Dũng bá.
Sở Hoan chắp tay cười nói:
- Lại phải làm phiền Cầu Bộ đường rồi.
- Ngài lại thế rồi.
Cầu Tuấn Cao ra vẻ không vui:
- Vừa mới nói xong, giữa chúng ta không phải nói lời khách khí đó. Trung Dũng bá, sau này ngài còn nói những lời khách khí như thế, ta sẽ giận đấy.
Sở Hoan cười ha hả. Cầu Tuấn Cao cũng cười ha hả. Mã Hồng ở một bên, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Đợi đến khi Cầu Tuấn Cao cáo từ rời đi, Mã Hồng lúc này mới cười nói:
- Sở đại nhân, Cầu bộ đường đã đáp ứng, vị Thẩm Vạn Tư kia trong vòng ba ngày sẽ xuất hiện, ngài không cần lo lắng.
Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu, vị Thẩm Vạn Tư kia lúc này nhất định đang ở đại lao Hình bộ. Sở Hoan nói như thế, đơn giản là để cho Cầu Tuấn Cao tìm một cơ hội và lý do thả người.
Sở Hoan nhìn về phía Mã Hồng, lại cười nói:
- Bộ đường đại nhân, hạ quan cũng có một chuyện xin thỉnh giáo ngài.
- Ồ?
- Hạ quan nghe nói trên phố Kim Ngọc, Hoàng Củ có hơn mười cửa tiệm bị niêm phong, không biết có việc này không?
- Có việc này thật.
Mã Hồng gật đầu xác nhận:
- Hoàng Củ mưu phản, toàn bộ Hoàng thị gia tộc đều bị giết. Gia sản của bọn họ, Thánh thượng cũng hạ chỉ ý, đều kê biên tài sản, Cầu Bộ đường đến đây, cũng chính là vì việc này.
Y cười nói:
- Loại chuyện này quá mức mệt nhọc, cũng không dám để cho Sở đại nhân đi làm. Ta phái Thương bộ Chủ sự phụ trách công việc xét nhà.
Sở Hoan gật gật đầu, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Nghe nói những cửa hiệu kia đều phải kiểm kê. Vừa rồi hạ quan cũng có một vị bằng hữu, cũng muốn ở kinh thành buôn bán chút ít. Hắn muốn mướn hai cửa hiệu trên phố Kim Ngọc, không biết thủ tục như thế nào?
Mã Hồng nhíu mày, nói:
- Sở đại nhân, việc này ngài nên sớm nói. Toàn bộ cửa hiệu của Hoàng gia trên phố Kim Ngọc đều đã bàn giao hết. Ngay cả bạc cũng đã nhập kho.
- Bàn giao hết rồi?
Sở Hoan giả vờ như không biết:
- Không phải nói hôm qua mới niêm phong, như thế nào lại bàn giao nhanh như vậy?
Mã Hồng thở dài:
- Sở đại nhân, có lẽ ngài chưa biết, những cửa hiệu mặt tiền phố Kim Ngọc đó, đều là chỗ hốt ra bạc. Kinh doanh buôn bán trên phố Kim Ngọc chưa bao giờ bị lỗ. Ngài nói xem, có ai không muốn có cửa hiệu ở đó để buôn bán? Đám thương gia ở kinh thành này toàn một lũ tinh mắt. Sau khi Hoàng Củ mưu phản, bọn họ cũng biết cửa hiệu mặt tiền của Hoàng gia nhất định sẽ bị tịch thu, sớm đã có người nhìn chằm chằm vào phố Kim Ngọc. Ngày hôm qua vừa mới niêm phong, bọn họ liền đến giành nhau quyền chuyển nhượng cửa hiệu. Hôm nay Đông Nam chiến sự đang căng thẳng, Tây Bắc cũng bị rung chuyển, ngân khố Hộ bộ ở địa phương quá lớn, không quản lý việc nhà không biết chủ nhà khó, loại này thời điểm, những thứ khác đều là ảo, bạc mới là thật đấy. Bọn họ cầm bạc đến, mặt tiền cửa hàng cũng phải giao cho bọn họ.
Sở Hoan nói:
- Như vậy cũng tốt. Nghe nói mỗi một cửa hiệu trên phố Kim Ngọc đều là những cửa hàng hốt ra vàng ra bạc. Giá tiền thuê mặt tiền cũng mất mấy ngàn lượng. Nếu như có nhiều thương nhân muốn tranh giành, chi bằng tổ chức đấu giá, có lẽ Hộ bộ sẽ kiếm thêm được không ít bạc.
- Hội đấu giá?
Mã Hồng sững sờ, có chút hồ nghi.
Sở Hoan khoát khoát tay, cười nói:
- Là hạ quan lỡ mồm. Tuy nhiên, có nhiều thương nhân tranh giành mặt tiền cửa hàng, mỗi cửa hiệu khoảng hai đến ba ngàn lượng bạc cũng không thành vấn đề.
Hắn khiêm cung nói tiếp:
- Bộ đường đại nhân, không biết chúng ta rao giá ra ngoài, mặt tiền mỗi cửa hiệu khoảng bao nhiêu bạc?
Mã Hồng nhíu mày, sắc mặt sắc lập tức khó coi hẳn.
Sở Hoan thấy Mã Hồng sắc mặt không tốt, ân cần hỏi:
- Bộ đường đại nhân, sắc mặt ngài không tốt, có lẽ do thời gian gần đây làm việc quá sức. Ngài phải chú ý bảo trọng.
Mã Hồng miễn cưỡng cười cười, nói:
- Kiểm kê bao nhiêu bạc, bổn quan thật đúng là không rõ ràng lắm.
- Hạ quan lập tức đi xem một cái.
Sở Hoan cười:
- Thật sự cũng không phải là không tín nhiệm cấp dưới. Nhưng Bộ đường đại nhân còn không nắm rõ là bao nhiêu bạc, rõ ràng là do quan viên bên dưới đáng chết. Bộ đường đại nhân, ngài cứ nghỉ ngơi trước, ta đi điều tra một chút, xem có bao nhiêu tiền thu. Sau khi đối chiếu minh bạch đâu ra đấy, sẽ bẩm báo lên Bộ đường đại nhân.
Hắn chắp tay, quay người liền đi, trong miệng lầm bầm:
- Bình quân, một cửa hiệu cũng phải có hai ngàn năm trăm lượng bạc. Mười một cửa hiệu, áng chừng cũng phải trên dưới ba vạn lượng. A, còn có đồ vật bên trong nữa, số lượng không ít, năm sáu vạn lượng bạc tự nhiên là không thiếu được...
Giọng của hắn tuy không lớn, nhưng vẫn đủ cho Mã Hồng nghe thấy. Mã Hồng nghe hắn lầm bầm, sắc mặt càng khó coi, khóe mắt giật giật, thấy Sở Hoan đã đi khá xa, cuối cùng cắn răng một cái, giơ tay lên nói:
- Sở đại nhân, chậm đã!
Sở Hoan dừng bước, xoay người lại, hỏi:
- Đại nhân có gì phân phó?
Vẻ mặt Mã Hồng đã chuyển sang tươi cười, kéo cánh tay Sở Hoan, thân thiết nói:
- Sở đại nhân, ta và ngài tuy ở cùng một bộ viện, thế nhưng còn chưa có dịp ngồi thưởng thức chén trà với nhau. Ở đây ta có trà ngon, Sở đại nhân có muốn nếm thử chút không?
Sở Hoan lập tức nói:
- Bộ đường đại nhân khách khí rồi. Thưởng thức trà ngon cần có rất nhiều thời gian. Công vụ quan trọng hơn, không bằng đợi thêm chút nữa, để hạ quan đi đối chiếu số lượng xong sẽ quay lại bẩm báo đại nhân. Lúc đó, sẽ xin đại nhân một chén trà vậy.
Mã Hồng cười nói:
- Số bạc này muốn chạy cũng không được, cần gì phải vội. Vào… vào trong phòng nói chuyện.
Dường như sợ Sở Hoan chạy trốn, y kéo tay Sở Hoan vào Bộ đường đại viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.