Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 4 - Chương 729: Viên đá thứ ba

Sa Mạc

08/10/2013

Sau sự kiện Thông Thiên Điện, Sở Hoan chưa từng gặp lại Tề Vương Doanh Nhân. Hắn biết được từ miệng Tiết Hoài An, Doanh Nhân bị kinh hãi, thực ự không biết hiện giờ rốt cuộc thế nào, hắn vẫn nghĩ phải chẳng nên vào cung xem một cái.

Vừa nghĩ tới hoàng cung, Sở Hoan liền nghĩ tới tiểu Công chúa, hắn không biết phải chăng hoàng đế vẫn phái người điều tra, tiểu Công chúa xa tít ngàn dặm không tin tức, thực sự không biết tình hình của tiểu nha đầu này hiện giờ thế nào?

Hắn càng không rõ ràng, tiểu Công chúa mất tích, là tiểu Công chúa tự mình diễn trò, hay là có kỳ quái khác.

Vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại Doanh Nhân, lại không thể tưởng được chiều ngày hôm đó, Doanh Nhân đi ra khỏi cung, Sở Hoan vừa nghe Từ công tử tới phủ, lập tức biết rõ Doanh Nhân tới, hắn lập tức ra nghênh đón. Lúc nhìn thấy Doanh Nhân, sắc mặt Doanh Nhân nhìn qua cũng không tốt lắm. Tôn Đức Thẳng cẩn thận từng li từng tí bên cạnh. Tiến vào chính sảnh, Doanh Nhân đặt mông ngồi xuống, đợi Sở Hoan cho hạ nhân lui ra, Doanh Nhân mới cười khổ nói:

- Sở Hoan, ngươi có biết hay không, Tam ca đã điên rồi!

Mấy ngày trước Sở Hoan đã biết được một chút tin tức từ miệng Tiết Hoài An, mãi đến hôm nay, hắn vẫn không dám xác định, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Điện hạ đã gặp Hán Vương?

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Hôm nay ra ngoài, trước tiên tới chỗ ngươi, đợi lát nữa ngươi theo ta đi thăm Tam ca. Tin tức này tạm thời còn phong tỏa, chẳng qua ta đã biết được, nghe nói Tam ca hiện giờ cả ngày điên điên khùng khùng, phụ hoàng phái người canh giữ chung quanh phủ đệ của hắn… !

Tuy cảm tĩnh giữa gã và Hán Vương không quá sâu, thậm chí từng ở phía đối lập, thế nhưng vừa nghĩ tới Hán Vương Doanh Bình đã từng phong nhã tài hoa hiện giờ lại trở thành một người điên, Doanh Nhân vẫn hơi khó chịu trong lòng.

Sở Hoan gật đầu hỏi:

- Hiện giờ thân thể điện hạ thế nào?

Doanh Nhân khoát tay:

- Ta không sao.

Gã nhìn chung quanh, do dự một chút, rốt cuộc hỏi:

- Ồ… Lăng Sương cô nương không ở đây sao?

Sở Hoan biết rõ Doanh Nhân tới đây, Mạc Lăng Sương chắc chắn xếp ở vị trí đầu tiên, hắn cười nói:

- Đợi một lát Lăng Sương sẽ dâng trà lên.

Doanh Nhân cười xấu hổ, lập tức ghé sát vào thấp giọng nói:

- Sở Hoan, ngươi nói… lúc này để cho Lăng Sương vào cung có được không?

Sở Hoan khẽ giật mình, hơi trầm ngâm, hỏi:

- Điện hạ đã an bài thỏa đáng?

Doanh Nhân cười nói:

- Sau khi An Quốc Công mưu phản, không ít người trong cung cũng bị liên lụy, có vài vị Tổng quản thái giám bị đuổi ra khỏi cung… !

Gã liếc Tôn Đức Thắng cung kính đứng một bên, chỉ vào Tôn Đức Thắng nói:

- Mẫu hậu vừa mới đề bạt hắn, quản lý không ít chuyện, an bài một cung nữ vào cung, hiện giờ đã không thành vấn đề.

Sở Hoan cảm thấy quái lạ trong lòng, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Nếu điện hạ đã an bài tốt, Lăng Sương đương nhiên có thể tùy thời vào cung.

Doanh Nhân nói:

- Lăng Sương vẫn không biết thân phận của ta… Sở Hoan, ngươi nói hôm nay có nên nói rõ ngọn nguồn với nàng hay không? Ngươi nói để ngươi ra nói, hay tự ta nói thì hay?

Sở Hoan vội đáp:

- Đương nhiên là điện hạ tự mình nói với Lăng Sương.

Doanh Nhân hơi gật đầu, đúng lúc này, bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước cửa, Lăng Sương bưng trà tiến đến, nhìn thấy Doanh Nhân, cười nói tự nhiên, buông trà cười nói:



- Từ công tử đã tới sao? Đã lâu rồi không thấy ngài.

Doanh Nhân nghe được lời nói mềm mại của Lăng Sương, trong lòng ấm áp, cười nói:

- Gần đây có chút chuyện bận rộn, cho nên… Gần đây Lăng Sương cô nương vẫn khỏe chứ?

Lăng Sương cười gật đầu, đang muốn lui ra. Sở Hoan ho khan một tiếng, liếc Doanh Nhân, Doanh Nhân rốt cuộc nói:

- Lăng Sương cô nương, ta… !

Lăng Sương vốn muốn rời đi, nghe Doanh Nhân gọi mình, quay đầu, thấy thần tình quái dị trên mặt Doanh Nhân, liền hỏi:

- Từ công tử còn có gì phân phó?

Đôi mắt Doanh Nhân sáng lên, liếc Sở Hoan, rốt cuộc hỏi:

- Lăng Sương cô nương, cô nương còn nhớ được lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?

Lăng Sương không biết vì sao Doanh Nhân lại hỏi câu này, vẫn gật đầu mỉm cười nói:

- Lăng Sương còn muốn cảm ơn Từ công tử, nếu không có ngài và lão gia, hiện giờ Lăng Sương… !

Nàng cắn bờ môi, không nói tiếp nữa.

Doanh Nhân miễn cưỡng cười, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lăng Sương, rốt cuộc nói:

- Lăng Sương cô nương, thật ra ta… !

Gã dừng một chút, dường như hơi xấu hổ, lại nói:

- Thật ra ta có một thứ muốn tặng cho cô!

Lăng Sương vội đáp:

- Từ công tử, chiếc đàn ngọc ngài tặng lần trước, Lăng Sương nhận đã hơi xấu hổ, không thể tiếp tục… !

Doanh Nhân gỡ một thứ từ trên cổ mình xuống, buộc bằng tơ vàng:

- Lăng Sương, đây là đồ cát tường gia mẫu tặng cho ta, cô giữ bên người, mọi chuyện sẽ bình an… !

Sở Hoan thấy thứ Doanh Nhân lấy ra, thân thể chấn động, sắc mặt biến đổi lớn.

Buông thõng phía dưới sợi tơ vàng trong tay Doanh Nhân, không phải vàng ngọc, là một viên đá.

Nhan sắc viên đá kia cực kỳ đặc biệt, toàn thân màu lục tinh khiết, cực kỳ hiếm có, vừa nhìn lại giống như một viên ngọc bích, chẳng qua hoàn toàn không óng ánh long lanh như ngọc bích, Sở Hoan liếc mắt nhìn, cũng biết là một viên đá màu lục tinh khiết mà thôi.

Đây không phải lần đầu tiên Sở Hoan chứng kiến viên đá như vậy.

Hình dạng kích thước của viên đá kia gần như giống y hệt viên đá hắn lấy được từ trên người Lâm Đại Nhi, chẳng qua viên đá của hắn toàn thân đỏ sẫm, mà viên đá trước mặt lại một màu lục.

Sở Hoan nhỡ rõ ràng, trước đó, Hiên Viên Thiệu cũng lấy ra một viên đá gần như giống hệt, viên đá kia lại màu trắng như tuyết.

Lúc ấy Sở Hoan đã cảm thấy cổ quái, trong này cực kỳ quái lạ, hắn vốn tưởng rằng trong thiên hạ chỉ có hai viên đá một đỏ một trắng, chưa biết rõ hai viên đá này có gì liên quan, hôm nay lại thấy được viên thứ ba đột nhiên xuất hiện.

Một viên màu đỏ, một viên màu trắng, hôm nay lại xuất hiện một viên màu lục.

Sở Hoan tuyệt đối không thể tưởng được, trong tay Doanh Nhân lại xuất hiện viên đá cổ quái như vậy.

Trong đầu hắn nhất thời có vô số nghi vấn.

Giữa ba viên đá này, rốt cuộc có liên hệ gì? Ngoại trừ ba viên đá này, còn những viên đá khác hay không? Lâm Đại Nhi, Hiên Viên Thiệu, Doanh Nhân, ba người hoàn toàn khác nhau, vì sao đều có được viên đó cổ quái như vậy?

Phía sau ba viên đá này, rốt cuộc tồn tại bí mật thế nào?

Sở Hoan nhớ rõ Hiên Viên Thiệu từng gặp chuyện trên phố dài, lúc ấy Hiên Viên Thiệu từng nói, mục đích của những thích khách kia là vì đạt được viên đá màu trắng trong tay gã, nếu như lời này là thực, như vậy những viên đá này chắc chắn có giá trị rất lớn, nếu không những thích khách kia lại nhiều lần không để ý sống chết ám sát Hiên Viên Thiệu?

Trong lúc Sở Hoan kinh ngạc, Lăng Sương đã lui về phía sau hai bước, vội vàng khoát tay nói:



- Từ công tử, Lăng Sương... Lăng Sương không thể nhận... !

Lăng Sương là cô nương cực kỳ thông minh, trước giờ, thái độ của Doanh Nhân đối với nàng khiến Lăng Sương hiểu được dường như vị Từ công tử này có ý tứ với mình. Thế nhưng nàng lại không có cảm tình nam nữ với Doanh Nhân, lần trước Doanh Nhân tặng nàng một chiếc đàn ngọc cực kỳ đắt đỏ, Lăng Sương đã không dám nhận, chẳng qua Doanh Nhân nói không nhận sẽ đập đàn ngọc, Lăng Sương bất đắc dĩ, không nhận thì chiếc đàn ngọc đắt đỏ kia sẽ bị hủy, đành phải nhận lấy.

Hôm nay Doanh Nhân lại muốn tặng quà, Lăng Sương nhìn thấy lễ vật kỳ quái này, cũng không biết là thứ gì, nhưng cảm thấy Từ công tử này đã ra tay, sẽ không phải thứ đơn giản. Nàng lập tức nghe Doanh Nhân nói đây là vật mẫu thân truyền cho gã, Lăng Sương càng không dám nhận, liên tục khoát tay.

Doanh Nhân thấy Lăng Sương không nhận, gã nhíu mày. Thật ra bởi vì chuyện Hán Vương điên, tâm tình của gã vốn đã không tốt, thấy Lăng Sương, tâm tình vốn đã đỡ hơn, thế nhưng Lăng Sương không nhận lễ vật, lại khiến cho tâm tình của gã càng xấu, gã hỏi:

- Lăng Sương, cô thực sự không nhận?

Lăng Sương khó xử nói:

- Từ công tử, Lăng Sương... Lăng Sương chỉ là một hạ nhân, lần trước nhận đàn ngọc của Từ công tử, đã thấy xấu hổ, thứ này... thứ này nếu là lệnh đường truyền cho ngài, ngài nên giữ cẩn thận, Lăng Sương... Lăng Sươn không thể nhận.

Tuy rằng giọng nàng mềm mại, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, bộ dạng nàng, quyết ý không nhận.

Doanh Nhân nhíu mày, ném mạnh viên đá màu xanh kia ra ngoài cửa, nói:

- Cô đã không nhận, thứ này cũng không gọi là vật cát tường gì nữa, sớm nên ném đi.

Lăng Sương hơi giật mình, Sở Hoan nhanh chóng đứng dậy, thân pháp nhẹ nhàng, ra ngoài cửa, thấy viên đá kia rơi trên mặt đất, hắn tiến tới ngồi xuống nhặt, nhìn kỹ một chút, thấy được trên viên đá màu xanh quả nhiên có đường vân mạch lạc giống như tơ nhện, ngoại trừ nhan sắc khác nhau, những thứ khác gần như giống hệt viên đá màu đó của mình, cảm giác trong tay lại hơi không giống viên đá màu đỏ.

Viên đá màu đỏ mình có được, cầm lâu trong tay sẽ nóng lên, phát ra nhiệt độ, mà viên đá của Hiên Viên Thiệu kia lại lạnh buốt, viên đá màu xanh này nắm trong tay lại vô cùng ấm áp.

Hắn cầm viên đá màu xanh trở lại trong sảnh, thấy Lăng Sương cúi đầu, tiến lên trả viên đá có Doanh Nhân, nói:

- Từ công tử, thứ này, ngài cất kỹ... !

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Lăng Sương không muốn, ta cũng không muốn, ngươi tùy tiện tìm một chỗ ném đi là được.

Sở Hoan thở dài, quay đầu đưa viên đá màu xanh cho Lăng Sương nói:

- Lăng Sương... đây là tâm ý của Từ công tử, cô nhận lấy trước, sau này rồi nói!

Lăng Sương thấy Doanh Nhân đột nhiên nổi giận, trong lòng quả thật hơi sợ hãi, thấy Sở Hoan nói như vậy, nàng do dự một chút, cuối cùng nhận lấy viên đá màu xanh, nhẹ nhàng thi lễ với Doanh Nhân, cũng không nói nhiều, liền lui xuống.

Doanh Nhân thấy Lăng Sương đi ra ngoài, vội vàng đứng lên, giơ tay dường như muốn nói gì, cuối cùng thở dài, ngồi xuống, cười khổ nói:

- Sở Hoan, tâm tình của ta hôm nay không tốt, vừa rồi dọa Lăng Sương sợ, ta... Ài, sau này ngươi hãy thay ta xin lỗi nàng, kỳ thật không phải... không phải ta cố ý nổi giận... !

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, Lăng Sương sẽ không để trong lòng.

Doanh Nhân đứng dậy lắc đầu nói:

- Mà thôi, Sở Hoan, chuyện vào cung, vẫn do ngươi nói với Lăng Sương đi.

Gã nói với Tôn Đức Thắng:

- Tôn Đức Thắng, chừng nào ngươi có thể an bài nàng vào cung?

Tôn Đức Thắng cung kính nói:

- Nô tài đã xử lý tốt mọi chuyện, lúc nào cũng có thể vào cung, hơn nữa sau khi vào cung, có thể nhanh chóng phân tới hầu hạ nội cung điện hạ... !

Gã dừng một chút, khẽ nói:

- Chẳng qua sau khi vào cung, Lăng Sương cô nương chỉ có thể dùng thân phận cung nữ hầu hạ bên người điện hạ, việc này không thể để Hoàng hậu nương nương biết được, hơn nữa tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không... !

Gã cười khổ nói:

- Nếu không đầu nô tài đương nhiên sẽ mất, chỉ sợ từ nay về sau điện hạ sẽ không còn được dặp lại Lăng Sương cô nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook