Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 7 - Chương 831: Vở tuồng tự biên tự diễn

Sa Mạc

13/01/2014

Lệ Vương Tôn "ồ" một tiếng, hỏi:

- Còn có ẩn tình khác sao. Đó là gì thế?

- Kỳ thật ngươi còn rõ hơn ta.

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh mói:

- Phương Thế Hào bị thương trên lưng đương nhiên không phải là do trúng tên. Trên yến tiệc ngươi cố ý vỗ vào lưng Phương Thế Hào, đơn giản là ngươi biết rõ thương thế của Phương Thế Hào như lòng bàn tay. Nói cách khác, lưng Phương Thế Hào bị tổn thương chỉ là một kế nhỏ của Mộc Tướng quân bày ra. Một kiệt tác nho nhỏ của Thiên Môn đạo mà thôi.

Viên Sùng Thượng quay sang nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Sở đại nhân, ngươi một mực không nói ra khiến bản đốc rất buồn bực. Rốt cuộc tại sao Phương Thế Hào lại bị thương trên lưng? Theo bản đốc biết thì trước đó hắn không giao chiến với người nào. Không lẽ hắn tự mình gây ra. Tuy trên người hắn có một vài vết thương cũ nhưng vết thương trên lưng chắc hẳn không phải do tái phát.

Sở Hoan cười nói:

- Tổng đốc đại nhân, kỳ thật có rất nhiều nam nhân đều hi vọng có vết thương như vết thương trên lưng của Phương Thống chế.

Viên Sùng Thượng khẽ giật mình.

- Nói là tổn thương cũng không phải là tổn thương mà kỳ thật cũng là tổn thương.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Kỳ thật vết thương trên lưng Phương Thống chế là do bị người khác … cắn.

Viên Sùng Thượng khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Bị người cắn là sao?

- Tổng đốc đại nhân có lẽ không biết. Trước đây không lâu Phương Thống chế có thích một nữ nhân.

Sở Hoan tuy đang nói chuyện với Viên Sùng Thượng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lệ Vương Tôn.

- Tổng đốc đại nhân cũng biết trong nội thành Thái Nguyên có một chỗ tên là Thính Hương Tiểu Tạ chứ?

Sở Hoan vừa nói ra thì trong đại sảnh không người hiện lên vẻ cổ quái.

Kỳ thật tại Đại Tần, quan viên đi tới những nơi trăng gió cũng không phải là chuyện lớn. Đây là một trong những thứ tiêu khiển quan trọng của rất nhiều quan viên. Văn nhân tới chỗ phong hoa còn có tiếng là phong lưu.

Tuy rằng việc quan viên vào nơi trăng gió không phải là chuyện gì lớn nhưng cũng không thể mang ra nói trước mặt mọi người được. Các quan viên ở đây hầu hết là quan viên cao tầng của An Ấp. Ở trong thành Thái Nguyên thì Thính Hương Tiểu Tạ là nơi phong lưu có tiếng. Người vào nơi đó không phú thì quý. Ở trong sảnh này gần một nửa quan viên đều đã từng vào ra nơi đó. Lúc này đột nhiên nghe thấy Sở Hoan nhắc tới Thính Hương Tiểu Tạ liền có cảm giác quái dị.

Viên Sùng Thượng gật gật đầu, khiêm tốn nói:

- Đã từng nghe nói, nhưng không quá quen thuộc.

- Tổng đốc đại nhân không quen, nhưng Phương Thống chế rất quen thuộc.

Sở Hoan thở dài:

- Bản quan không biết Phương Thống chế bắt đầu đến nơi đó khi nào. Nhưng không lâu trước đây, hắn có say mê một cô nương ở trong thanh lâu đó. Người ta nói anh hùng không qua ải mỹ nhân, Phương Thống chế có phải là anh hùng hay không thì bản quan không biết. Thế nhưng vị cô nương này đúng thật là vưu vật của nam nhân. Phương Thống Chế vô cùng say mê vị cô nương kia.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt Viên Sùng Thượng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, tựa hồ nghĩ đến điều gì, rốt cuộc nói:

- Thảo nào gần đây cả ngày hắn đều có vẻ thất thần.

Trong mắt Viên Sùng Thượng hiện ra vẻ tức giận.

- Ngày ấy dự tiệc, Phương Thống chế còn có hẹn vào buổi tối cho nên muốn đi về sớm để gặp gỡ với mỹ nữ.

Sở Hoan nói:

- Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phương Thống chế rời đi sớm.



Viên Sùng Thượng lập tức hỏi:

- Sở đại nhân, còn về vết thương trên lưng Phương Thống chế ?

- Phương Thống chế chỉ cho rằng cô nương kia là một nữ tử thanh lâu bình thường. Thế nhưng hắn không thể ngờ được mục đích Ngô Oa Nhi xuất hiện ở Thính Hương Tiểu Tạ là vì hắn.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ở chỗ nào Thiên Môn đạo cũng có chân tay. Phương Thế Hào chắc không thể nào nghĩ tới vị cô nương Ngô Oa Nhi chính là môn đồ của Thiên Môn Đạo.

- Ngô Oa Nhi?

Trong đám người có người buột mồm kêu lên, nhưng lập tức im bặt.

Viên Sùng Thượng cau mày nói:

- Ngô Oa Nhi thì bản đốc cũng từng nghe qua. Sở đại nhân, ngươi nói Ngô Oa Nhi là người của Thiên Môn đạo?

- Không sai.

Sở Hoan nghiêm nghị:

- Thiên Môn đạo ở đâu cũng có, bọn họ muốn làm loạn, tự nhiên là tìm mọi cách. Thiên Môn lục đạo, Thuật đạo đứng hàng thứ 3, chức trách của Thuật đạo là lợi dụng các thủ đoạn để đầu độc nhân tâm, thu nạp môn đồ. Trong môn đồ Thuật đạo tự nhiên cũng phân chia cao thấp, những người đi khắp hang cùng ngõ hẻm lợi dụng chút tài mọn của mình đầu độc dân chúng chỉ là những môn đồ bình thường trong Thuật đạo. Cao thủ Thuật đạo chân chính chỉ dùng để đối phó với người trong quan phủ mà thôi.

Mọi người ở đây tuy đều biết Thiên Môn đạo tồn tại, nhưng Thiên Môn Đạo vô cùng bí hiểm nên không mấy ai biết nhiều về họ. Thậm chí có người ngay cả Thiên Môn lục đạo là gì cũng không biết.

Lúc này mọi người nghe Sở Hoan nói thì trong lòng mọi người vô cùng kinh hãi. Không biết tại sao vị Khâm sai đại nhân này lại biết nhiều về Thiên Môn đạo như thế.

Lông mày Viên Sùng Thượng nhíu lại ngược lại Lê Vương Tôn vô cùng tự nhiên lẳng lặng nhìn Sở Hoan.

Việc mua chuộc người trong quan phủ là thủ đoạn trọng yếu của Thiên Môn đạo. Trong loạn Đông Nam Thiên Môn đã có rất nhiều quan viên là môn đồ của Thiên Môn Đạo, cũng chỉ như vậy thì Thiên Môn đạo mới có thể nhanh chóng náo động được.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Có được thành công thì Thiên Môn đạo tất nhiên sẽ tiếp tục thực hiện ở địa phương khác. Thiên Môn đạo để ý tới Phương Thống chế chính là muốn biến Phương Thống chế thành môn đồ của mình. Mà Ngô Oa Nhi sử dụng mị thuật là để hoàn thành cái nhiệm vụ này. Chỉ là do đột nhiên có sự cố xảy ra. Thiên Môn đạo tuy rằng phát hiện Phương Thống Chế vô cùng say mê Ngô Oa Nhi nhưng lại không có hảo cảm gì với Thiên Môn đạo. Bọn chúng muốn xúi giục Phương Thống chế cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sau đó bản quan tới Thái Nguyên, để dời đi ánh mắt của bản quan bọn chúng liền lợi dụng Phương Thế Hào.

Dù sao Viên Sùng Thượng cũng không phải là người ngu nên ngay lập tức hiểu được:

- Ý Sở đại nhân nói là vết thương trên lưng Phương Thế Hào là do Ngô Oa Nhi cắn.

Trong lúc nhất thời trong đầu không ít người lập tức hiện lên cảnh tượng hương diễm.

Sở Hoan mỉm cười nhìn về phía Lệ Vương Tôn, hỏi:

- Chỉ huy sứ đại nhân, không biết bản quan nói đúng không.

Lệ Vương Tôn cuối cùng cười nhạt một tiếng, hỏi:

- Ta cũng không biết ngài nói đúng hay sai. Thế nhưng dường như ngài đã quên mất thiếu chút nữa ta chết trên tay của Thiên Môn đạo. Người Thiên Môn Đạo hạ độc ta chẳng lẽ ngài không biết? Nếu ta là Mộc Tướng quân, thì tại sao Thiên Môn đạo lại hại ta?

- Tại sao ngươi lại khẳng định là Thiên Môn Đạo hạ độc ngươi?

Sở Hoan cười ha hả nói:

- Chúng ta chỉ biết ngươi trúng độc. Thế nhưng có phải là do Thiên Môn đạo hạ độc hay không thì không ai biết được.

Hắn dừng lại một chút dùng ánh mắt sắc bén nói:

- Ai cũng có thể hạ độc, thậm chí ngay cả ngươi, Lệ Vương Tôn.

Chủ sự Hình bộ Ti Khấu Xuân rất oán hận với Sở Hoan, lúc này rốt cuộc không nhịn được nói:

- Sở đại nhân, ngài không có bằng chứng không thể hồ ngôn loạn ngữ ở đây được. Lệ Chỉ huy sứ không thể hạ độc chính mình được. Ngài không cảm thấy chuyện này cực kỳ vớ vẩn hay sao? Nếu như đổi lại là ngài, chẳng lẽ ngài nguyện ý hạ độc chính mình?



- Trên thế gian, không thiếu gì chuyện lạ.

Sở Hoan cười lạnh:

- Tự mình hạ độc mình cũng không phải là chuyện gì lạ. Chủ yếu là xem hắn ta có mục đích gì thôi.

Lệ Vương Tôn thở dài:

- Ta ngược lại rất muốn thỉnh giáo Sở đại nhân, nếu hạ độc chính mình thì có gì tốt.

- Kỳ thật chỗ tốt cũng không ít.

Sở Hoan nhìn Lệ Vương Tôn nói:

- Ngươi đang đứng mũi chịu sào nên khi đó ít nhất là ngươi có thể tránh được hiềm nghi. Ngươi biết khi bản quan đến Thái Nguyên thì không chỉ dựa vào sự ám chỉ của ngươi mà lập tức tập trung mục tiêu vào người của Viên đại Tổng đốc được. Thế nên ngươi tự hạ độc, tự tạo cho mình một hoàn cảnh nguy hiểm lại làm cho bổn quan càng hoài nghi Viên Tổng đốc hơn mà giảm bớt nghi ngờ đối với ngươi.

Hắn dừng lại một chút, thở dài:

- Ngoài ra, trong lúc ngươi trúng độc, đóng cửa tĩnh dưỡng không ai chứng kiến, không ai biết ngươi có giả bộ ở nhà tĩnh dưỡng hay không? Ngươi hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này để núp trong bóng tối, bí mật tìm cách chuẩn bị làm loạn.

Lệ Vương Tôn cười khổ nói:

- Sở đại nhân, Viên Tổng đốc triệu tập hơn mười Cấm Vệ quân canh giữ bốn phía phủ đệ ta. Chẳng lẽ ngài không biết đó là giám sát sao? Xung quanh có trọng binh, thân thể thì bị dính độc vẫn chưa giải hết lại có vết thương trên người thì làm sao ta có thể ra trốn khỏi phủ đệ được chứ?

Gã giơ tay lên chỉ ra bên ngoài:

- Ngay cả hôm nay trong lúc xuất phủ, hơn mười Cấm Vệ quân đều đi sát phía sau ta, đi đâu cũng bị giám thị. Sở đại nhân nói vậy thì thật là oan cho ta mà.

- Không có oan, không có oan.

Sở Hoan khoát tay giống như đang nói chuyện nhà với Lệ Vương Tôn:

- Ta cũng biết ngươi trúng độc thế nhưng nếu như độc của ngươi thì tất nhiên ngươi sẽ có phương pháp giải. Kỳ thật ngược lại bổn quan lại thấy độc trong cơ thể của Lệ Chỉ huy sứ đã sớm được thanh trừ không còn gì nữa. Còn việc trốn khỏi phủ đệ thì đối với Lệ Chỉ huy sứ thì không phải việc gì khó. Vào lúc đêm khuya ta có thể vào trong phủ đệ của ngươi thì tự nhiên ngươi cũng có cách ra vào phủ đệ mà không bị ai phát hiện.

- Xem ra ngươi khẳng định ta chính là Mộc Tướng quân rồi.

Lệ Vương Tôn cười nhạt nói.

- Bổn quan đã từng nói người thông minh quá thì ngược lại sẽ lộ ra sơ hở.

Sở Hoan thở dài:

- Hạ độc chính mình, đúng là một chiêu hay. Không nói dối ngươi, ngay từ đầu ta đã tin ngươi rồi. Chỉ là ta bỗng nhiên phát hiện việc làm của Lệ Chỉ huy sứ có gì đó không đúng lắm.

- Ngươi nói điều này là có ý gì?

- Thủ đoạn của Thiên Môn đạo thì có lẽ ngươi hiểu rõ hơn ta.

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào Lệ Vương Tôn:

- Bổn quan muốn hỏi một câu. Nếu như Thiên Môn đạo muốn độc chết một người thì khi đã có cơ hội, ngươi cảm thấy người đó có còn khả năng sống sót hay không. Tuy ngươi nói là do thể chất của ngươi nên có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Chỉ là bổn quan lại hiếu kỳ, ngươi biết rõ thể chất của mình thì chẳng lẽ Thiên Môn đạo lại không biết? Đã là thể chất tốt thì chẳng lẽ bọn hắn không biết dùng loại độc dược khác, chứ làm sao có thể hạ độc ngươi mà ngươi vẫn còn sống được.

Trong mắt hắn hiện lên hào quang sắc bén như dao găm:

- Dưới trướng Thiên Môn đạo có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Tất nhiên trong đó không thiếu cao thủ dùng độc. Nếu đã tìm được cơ hội hạ thủ để lấy tính mạng ngươi thì ngươi đã sớm là một cái xác rồi chứ tuyệt đối không thể còn đứng ở chỗ này được.

Lệ Vương Tôn cười nói:

- Xem ra Sở đại nhân khá là kiêng kỵ Thiên Môn đạo.

Sở Hoan cười cười nói:

- Ngươi tự biên tự diễn một vở kịch, vốn tưởng rằng vô cùng tinh vi. Chỉ tiếc là quá thông minh sẽ bị thông minh hại. Nếu ngươi không diễn vở kịch này thì ta vẫn hoài nghi Viên Tổng đốc đến bảy thành. Chỉ hoài nghi ngươi ba thành thôi. Nếu như ngươi chết do độc thì chắc chắn chín thành ta sẽ hoài nghi Viên Tổng đốc. Chỉ tiếc là ngươi còn sống, mục đích của ngươi muốn ta bớt đi sự hoài nghi cho ngươi thì bây giờ đã có tác dụng ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook