Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 2 - Chương 323: Vượt thành

Sa Mạc

24/03/2013

Ba người Vương Phủ ngủ rất nhanh, dựa vào chân tường rất nhanh ngủ thiếp đi, Sở Hoan đã mặc trang phục của Võ Kinh Vệ, bên hông đeo đao, thấy mấy người bọn họ ngủ say, thấy nhàm chán liền đứng lên, nhìn quảng trường vô cùng yên tĩnh, rồi rảo bước tiến tới quảng trường.

Đi trên quảng trường, tiếng giáp trụ mặc trên người va chạm vào nhau vô cùng đanh tai, châm giẫm lên phiến đá bóng loáng, cho dù đi có nhẹ nhàng thế nào, cũng có thể vang lên những âm thanh, Sở Hoan đột nhiên tưởng tượng nếu trên quảng trường này có tới ngàn tướng sĩ cùng với tuấn mã nhất định sẽ vô cùng uy vũ hoành tráng, chỉ cần tiếng giẫm chân của ngàn tướng sĩ đó cũng đã khiến người khác kinh động rồi.

Hiện tại hắn đã nghĩ thông một ít, cảm thấy Tề Vương để mình vào Võ Kinh Vệ, có lẽ chỉ là sắp xếp tạm thời, đến nay cũng không biết tình hình Tề Vương trong cung thế nào, chắc cũng bị gó bó lắm đây, lại lo lắng bản thân ở nhà trọ đợi sốt ruột, cho nên mới tạm thời sắp xếp vào Võ Kinh Vệ, lúc Tề Vương ở Vân Sơn Phủ đã nói rất rõ ràng, là muốn bản thân vào Kinh làm việc cho ngài, hiển nhiên không thể vứt mình ở Võ Kinh Vệ không quản.

Nhìn thấy một loạt cổng chào dài dài, trước sau giống nhau như đúc, đều được làm bằng Hàn bạch ngọc, rất uy vũ, những hình thù cầm thú khắc trên tường vô cùng sống động và hung vĩ, Sở Hoan đứng dưới cổng chào, thưởng thức những bức điêu khắc bên trên.

Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân vang lên, Sở Hoan lập tức cảnh giác, trên quảng trường vô cùng yên tĩnh, có âm thanh rất dễ phát hiện, hơn nữa tiếng bước chân đó dường như từ bên cạnh bản thân không xa truyền đến, Sở Hoan quay đầu nhìn về phía Hoàng thành Tây Môn, chỉ thấy dưới cổng chào không xa, có bóng người đi qua, nấp vào phía sau cổnh chào rộng lớn.

Sở Hoan nhíu mày, lúc trước nghe Vương Phủ bọn họ nói đến, người đi ra từ Tây Môn này cũng đều cũng không phải là người bình thường, chỉ là nếu như thật sự từ trong cung ra, thì sẽ phải là quang minh chính đại, không có khả năng vì nhìn thấy bản thân mà trốn trốn tránh tránh, người trong hoang cung, cũng không có khả năng sợ hãi một Võ Kinh Vệ nhỏ nhoi.

Hắn cảm thấy sự việc có chút cổ quái, nắm vào chuôi đao đang đeo bên hông, không quen thuộc chỗ này, muốn quay lại thông báo cho Vương Phủ, lại chợt nhìn thấy sau cột đá đã lộ ra đầu một người, trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh, lộ ra một khuôn mặt, hai mắt tiếp xúc với Sở Hoan, rồi lập tức rụt trở về.

Sở Hoan chậm rãi đi tới gần, còn cách khoảng mấy bước đi, mới thản nhiên nói:

- Ai đó ở kia? Mau đi ra.

Rất nhanh, từ sau cột đá một người đi ra, mặt xiêm y màu xanh, diện mạo cũng tuấn tú, nhìn thấy Sở Hoan, có chút lo lắng, hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Sở Hoan cũng không trả lời, hỏi:

- Các ngươi là ai? Từ trong cung ra?

Người nọ cúi đầu, không dám nói lòng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nói:

Đồ ngu, đúng là vô dụng.

Từ sau cột đá lại có một người đi ra, người này cao đến ngực Sở Hoan, ăn mặc giống như người kia, đội mũ, nhưng tướng mạo tuấn tú hơn, làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết, đôi mắt vừa to lại vừa tròn, sáng long lanh, còn có những cô bé, đều rất giống nhau, cũng không quá mười hai ba tuổi, mặc dù ăn mặc như đàn ông, nhưng Sở Hoan vừa nhìn đã biết đó là những tiểu cô nương.

Tiểu cô nương này trông rất thanh tú, nhưng tính cách thì rất mạnh mẽ, đứng ra, giơ tay chỉ vào Sở Hoan nói:

- Ngươi mau tránh ra, cái gì cũng không nhìn thấy, chúng là từ trong cung ra, phải đi ra ngoài bận việc.

Sở Hoan thấy người này có vẻ rất mạnh mẽ, mỉm cười nói:

- Các ngươi là làm cái gì?

- Vì sao phải nói cho ngươi?

Từ Oa Oa không khách khí nói.

Sở Hoan nói:

- Ta tuần tra ở đây, nhìn thấy người không phận sự, liền phải tra hỏi, đó là chức trách của ta.

Từ Oa Oa đang định nói, người sau lưng kéo kéo vạt áo Từ Oa Oa, Từ Oa Oa nghĩ đến gì đó, mới nói:

- Chúng ta là tiểu thái giám trong cung, là... là bị phái đi, đi ra ngoài mua đồ.

- Tiểu thái giám?

Sở Hoan nhìn nhìn, cười nói:

- Ngươi nói dối, ngươi không phải là tiểu thái giám.



Từ Oa Oa ngẩn ra, hoảng hốt nói:

- Ngươi làm sao mà biết ta nói dối?

Lời này nói ra, đã thừa nhận bản thân nói dối, gã vừa mở miệng nói ra, đương nhiên tự biết mình nói sai, có chút lo lắng, nói:

- Ngươi không được chặn chúng ta, không thì chúng ta cho ngươi biết tay.

Sở Hoan tiến lại gần, cười nói:

- Cho ta biết tay, cho ta biết tay thế nào? Sẽ làm gì ta nào?

Hắn cảm thấy Từ Oa Oa này thanh tú đáng yêu, giống như một tiểu muội muội, nên có tâm trạng trêu đùa vài câu.

Từ Oa Oa liếc mắt nhìn Sở Hoan, kéo tay một người khác, muốn xống đến, Sở Hoan đã chặn lại, nhíu mày nói:

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Là cung nữ trong cung?

Sở Hoan cảm thấy bản thân dường như phát hiện một chuyện lớn.

Hắn biết trong cung có vô số cung nữ, trong đó rất nhiều là được chọn vào cung, người đẹp trong hậu cung có tới ba ngàn, nhưng được trọng dụng thì vô cùng ít ỏi, số còn lại thậm chí phải sống một cuộc sống độc thân suốt quảng đời còn lại.

Trước kia hắn xem một quyển sách, bên trong nói một số chuyện kinh ngạc cổ quái, trong đó có cung nữ trong cung chịu không nổi cuộc sống trong cung, cho nên chạy trốn ra khỏi hoàng cung.

Sở Hoan cũng không biết đó là thật hay giả, lúc trước hắn cảm thấy khả năng không lớn, dù sao cung nữ trong cung đều có hồ sơ, không nói đến việc hoàng cung cấm vệ canh phòng nghiêm ngặt các cung nữ căn bản là không chạy thoát nổi, cho dù chạy thoát ra được, chỉ sợ cũng rất nhanh bị tóm trở lại thôi.

Tuy nhiên mọi việc đều không tuyệt đối, mặc dù khả năng không lớn, nhưng cũng chưa chắc không có một cung nữ nào có thể chạy thoát ra được.

Thấy hai gã này rõ ràng là con gái, ngay cả trên người cũng phát ra mùi thơm, lại còn tự xưng là thái giám, rõ ràng là cố ý che đậy, càng che đậy càng tỏ ra có chút chột dạ.

Đôi mắt to đẹp của Từ Oa Oa đảo đảo, đột nhiên cười nói:

- Đúng vậy, chúng ta là cung nữ, phải ra ngoài cung làm việc, ngươi để chúng ta đi đi.

Nàng cười còn để lộ ra má múm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.

Sở Hoan trong lòng thầm than, hai cung nữ này xem ra thật sự muốn chạy thoát ra khỏi cung, lúc này, lại còn tự xưng là ra ngoài cung làm việc, Từ Oa Oa này không quá hai ba tuổi, người bên cạnh nhiều nhất cũng chỉ hai tư tuổi, trong cung thái giám cung nữ cả một đống, những lão yêu không thiếu tất nhiên sẽ không phái hai tiểu nhan đầu nhóc con này xuất cung làm việc.

Sở Hoan trong lòng hiểu rõ, hai tiểu nha đầu này có tới tám chính phần chính là cung nữ trong cung, cũng không biết bọn họ làm sao có cơ hội đi qua Hoàng thành này, và tiếp theo là muốn thoát ra khỏi kinh thành.

Hắn càng biết rõ, nếu thực sự như vậy, trong cung rất nhanh sẽ phát hiện ra, cũng rất nhanh sẽ phái người đi ra tìm, hai tiểu cô nương trông ngây thơ không biết gì, không có khả năng chạt thoát, nếu như bị bắt lại, kết cục nhất định vô cùng thê thảm, Từ Oa Oa này xinh xắn đẹp đẽ, khiến người yêu quý, Sở Hoan thật sự không muốn nàng xảy ra chuyện.

Hắn hiện tại cho dù đồng tình các nàng, nếu coi như không nhìn thấy để các nàng đi, thì thực ra lại là hại các nàng, trầm giọng nói:

- Hai cô bé này, chớ có làm việc hồ đồ, mau quay về đi.

- Hai cô bé?

Từ Oa Oa lo lắng, chỉ vào Sở Hoan vẻ không vui nói:

- Ngươi nói ai là cô bé hả?

- Không phải là cô bé chắc là cô lớn sao?

Sở Hoan tức giận nói:

- Trẻ con không hiểu chuyện, các ngươi phải biết chạy ra khỏi cung, bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nghe lời ta, bây giờ mau quay về đi.



Từ Oa Oa bĩu môi nói:

- Ta không quay về.

Kéo tay đồng bạn, liền lách qua Sở Hoan mà xông qua.

Sở Hoan trong lòng biết bản thân nếu như để các nàng đi, ngược lại là hại các nàng ấy, nhanh chóng ngăn lại, nghiêm mặt nói:

- Còn mau không quay về? Nếu như cố xông ra, ta sẽ tìm người đến bắt các ngươi.

Người đứng sau hiển nhiên sợ hãi, thấp giọng nói:

- Chúng ta... chúng ta quay về đi...

Từ Oa Oa lông mày nhướn lên, nói:

- Ngươi muốn bắt ta, xem ai bắt ai.

Sở Hoan vẫn chưa hiểu ra được, liền phát hiện trong tay Từ Oa Oa này không biết lúc nào có thêm một con dao găm.

Sở Hoan sửng sốt, hắn không phải kinh ngạc Từ Oa Oa này có bản lĩnh lợi hại thế nào, mà là vì tiểu cô nương này trông đáng yêu, ra tay lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Từ Oa Oa ra tay cũng không chậm, tốc độ của Sở Hoan càng nhanh, giơ tay ra, đã tóm được cổ tay của Từ Oa Oa, ngón tay liền búng lên mạch thượng của nàng, Từ Oa Oa chỉ cảm thấy cổ tay tê tê, con dao găm trong tay đã rơi xuống, không đợi nàng phản ứng lại, Sở Hoan đã vặn nàng lại, rồi đè nàng áp vào tường, lạnh lùng nói:

- Tuổi còn trẻ, trong lòng lại độc ác. Ai dạy ngươi đánh lén hại người?

Từ Oa Oa bị Sở Hoan vặn tay, cảm thấy cánh tay đau nhức, khuôn mặt biến sắc, run giọng nói:

- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ngươi mau bỏ tay ra, mau bỏ tay ra, cẩu nô tài...

Đồng bạn của nàng nhìn thấy Từ Oa Oa chỉ trong nháy mắt đã bị khống chế, hai tay ôm lấy ồm, kinh hãi không nói ra lời.

Từ Oa Oa tuy bị khống chế thân trên, nhưng tính cách của tiểu cô nương này thật là bướng bỉnh, chân đá về phía sau, liều mạn giãy dụa, một tay tóm ngược tay nàng, bàn tay còn lại thì đặt ngang trước ngực nàng, rồi tóm lấy cổ nàng, mặc dù chỉ có mười hai mười ba tuổi, nhưng tiểu cô nương này phát triển không tồi, trước ngực đã hơi nổi lên như màn thầu rồi, mặc dù cũng chưa to lắm, nhưng cũng có cảm giác rồi, tuy Sở Hoan có chút tức giận nhưng vẫn có chút khó xử, bàn tay khẽ di chuyển lên trên một chút, trầm giọng nói:

- Ngươi nói ai là nô tài?

Trong lòng Sở Hoan, từ “ nô tài” này quả thật quá chối tai.

Chân tay Từ Oa Oa bị khống chế, người vẫn còn đang bị vặn, tuy chiếc mông không to nhưng cũng rất mềm mại đang động đậy, hung tợn nói:

- Là nói nhà ngươi, ngươi chính là nô tài, cẩu nô tài, nô tài chết tiệt, nô tài thối, ngươi mau buông tay ra, không thì.... không thì ngươi chết chắc rồi.

Cánh tay Sở Hoan khẽ dùng lực vặn ngược tay lại dâng lên cao, Từ Oa Oa “ ôi ôi chao ôi chao” kêu lên, trong nháy mắt nước mắt chảy ra, khóc nói:

- Ngươi bắt nạt người ta, ngươi là người xấu.... oa oa oa...!

Sở Hoan lạnh lùng cười nói:

- Ta bắt nạt người? Vừa rồi ngươi dùng dao găm đánh lén ta, nếu như không phải ta né nhanh, thì đã bị ngươi giết chết rồi, ngươi nói ta là người xấu, theo ta ngươi mới là tiểu khốn khiếp xấu đến mức không xấu được nữa.

Khi hắn nói, thân thể lại tiến gần về phía trước, Từ Oa Oa này cho dù bị khống chế, người vẫn đang giãy dụa, vòng eo cùng với chiếc mông tròn tròn vặn vẹo, người Sở Hoan tiến tới, đến gần nàng, động tác của nàng liền dừng lại.

Từ Oa Oa cảm nhận được cơ thể rắn chắc của Sở Hoan áp sau người mình, từ sau lưng truyền đến từng hơi thở nồng hậu của đàn ông, chui vào mũi nàng, không biết vì sao, trong lòng Từ Oa Oa lại thấy sợ hãi, tiếng khóc nhỏ lại chút, nhưng nước mắt lại càng nhiều, nức nở nói:

- Ngươi... ngươi lợi hại như vậy, ta không làm thương đến ngươi, ngươi... ngươi thả ta ra, ta không đâm ngươi là được chứ gì. Là ngươi chặn đường ta, ta mới đâm ngươi, nếu như ngươi không chặn, ta... ta cũng sẽ không đâm ngươi...!

Nàng chỉ là đứa trẻ được nuông chiều quen rồi, nào đã gặp phải sự đối đãi thô lỗ, đôi mắt to long lanh lúc này vẫn còn ướt đẫm nước mắt, cái vẻ hung ác vừa rồi sớm đã không biết bay đi đâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook