Quyển 8 - Chương 915: Xích linh
Sa Mạc
21/01/2014
Tiếng chuông vang lên đột ngột khiến người trên phố đều giật cả mình. Sở Hoan đang ngạc nhiên, thì nghe từ bên trong có tiếng kêu thất thanh:
- Không xong rồi, nước đâu, cứu hỏa gấp.
Sở Hoan biến sắc. Lúc này mọi người đã chạy về phía cửa Trọng Sinh đường. Sở Hoan nhìn thấy bên trong Trọng Sinh đường ánh lửa ngút trời, một góc trời mờ tối lúc này trở nên sáng rực. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên như yêu khí. Toàn sân đường hỗn loạn. Người đi đường không có mấy ai đi tìm bình cứu hỏa, chủ yếu là chạy tới xem náo nhiệt.
Ngọn lửa bùng phát đột ngột, đúng lúc này, Sở Hoan nghe từ sau lưng có tiếng bước chân vang lên dồn dập. Hắn quay đầu lại, thấy trên đường phố có bảy tám Võ Kinh vệ chạy như bay về phía này.
Đầu lĩnh sải bước vội vã. Chờ đến khi bọn họ tới gần, Sở Hoan mới nhận ra đầu lĩnh trông rất quen mắt. Đột nhiên nhớ tới, bộ giáp trụ kia hình như là của Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ.
Sở Hoan nhìn người kia rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Người kia đang dẫn thuộc hạ chạy qua bên cạnh Sở Hoan, đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên, chắp tay lại nói:
- Sở đại nhân.
Sở Hoan khẽ giật mình, lúc này hoàn toàn nhìn rõ mặt người kia, hắn suy nghĩ một chút, cố nhớ, rồi chợt giật mình nói:
- Ồ, là Mã Vân úy sao?
Người kia đã cười nói:
- Trí nhớ của Sở đại nhân thật tốt, còn nhận ra ta?
Sở Hoan đã nhớ ra người này. Gã tên là Mã Trọng Hành, khi mới vào kinh, ở Thiết Huyết viên, hắn đã liên tục vượt qua ba cửa cải, trong đó có đấu thuật cưỡi ngựa, đối thủ chính là người này, Vân Úy quân Cận Vệ Mã Trọng Hành.
Mã Trọng Hành là người Liêu Đông, giỏi cưỡi ngựa, lúc trước, nếu không phải Sở Hoan triển khai tiểu xảo, cũng chưa chắc đã thắng được gã. Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ chính là Mã Trọng Hành vốn là Thống lĩnh quân Cận vệ, là thuộc cấp của Hiên Viên Thiệu, từ lúc nào lại mặc áo Võ Kinh vệ?
Mã Trọng Hành cũng là người nhìn mặt nói chuyện, hình như đoán ra suy nghĩ của Sở Hoan, liền giải thích:
- Sở đại nhân, hôm nay mạt tướng không còn ở trong quân Cận Vệ nữa, không lâu trước đây, đã bị điều đến Võ Kinh vệ, bây giờ là Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ.
Gã quay đầu nhìn vào Trọng Sinh đường:
- Sở đại nhân, ở đây có chuyện lộn xộn à?
Sở Hoan gật đầu:
- Hình như bên trong bị cháy.
Lúc này hắn mới biết, sau khi hộ tống An quốc công tạo phản thất bại, cái ghế Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ của Trương Đấu Lợi bị Mã Trọng Hành đoạt được.
Hắn nhớ mang máng, tại Thông Thiên điện, An quốc công làm phản, về sau bị quân Cận Vệ tiến vào bình định. Vị Mã Trọng Hành này nhất định đêm đó có tham gia bình loạn.
Trước đây Võ Kinh vệ vẫn nằm trong tay Hoàng Thiên Đô. Với tư cách là một trong 12 vệ quân, có không ít tướng sĩ Võ Kinh vệ tham gia mưu phản tại điện Thông Thiên. Sau khi bình loạn xong xuôi, Sở Hoan cũng không quá mức chú ý tới nhân sự Võ Kinh vệ. Tuy nhiên bây giờ xem ra, Võ Kinh vệ đã trải qua một lần thay máu.
Theo lẽ thường, các chức quan trong Võ Kinh vệ bị trống, tất nhiên là phải bổ sung người vào.
Tuy nhiên, Tây thành Tổng kỳ là nhân vật quan trọng, nên phải do tướng lãnh quân Cận Vệ đảm nhiệm. Bởi vậy có thể thấy, Hoàng đế đã không còn tín nhiệm Võ Kinh vệ, nên những vị trọng yếu liền trực tiếp phái tướng lĩnh quân Cận Vệ hoàng gia tới nhận.
Mã Trọng Hành công bố quen thuộc tình hình ở Tây thành, cũng là việc dễ hiểu. Gã là tướng lãnh từ bên ngoài vào, nếu muốn trấn trụ tướng sĩ Võ Kinh vệ, nhận được sự ủng hộ của cấp dưới, tự mình phải dẫn quân tuần tra xem xét cũng là biện pháp hữu hiệu, cho dù chỉ là làm bộ làm tịch, thì ít nhất cũng nhận được cảm tình của thuộc hạ.
- Ở đây hình như là nơi bán nô dịch?
Mã Trọng Hành cau mày:
- Sao đột nhiên bị cháy?
Gã khua tay nói:
- Theo bổn tướng vào trong xem.
Sở Hoan cũng nói:
- Mã Tổng kỳ, bổn quan cũng thấy tò mò, có thể vào cùng các ngươi xem một chút không?
Mã Trọng Hành chắp tay:
- Cầu còn không được.
Gã dẫn mọi người đi vào, sớm đã có binh sĩ dẹp đám đông mở ra một con đường. Sở Hoan theo Võ Kinh vệ vào trong sân, người trong sân nhìn thấy Võ Kinh vệ đi vào tất nhiên không dám ngăn cản.
Mã Trọng Hành đi về phía có ánh lửa. Sở Hoan thấy nơi phát hỏa cũng cau mày lại. Lúc trước hắn vẫn có cảm giác trận hỏa này rất kỳ quái, lúc này nhìn thấy rõ ràng, nơi phát hỏa chính là phòng thu chi của Hồ Nhĩ Tư.
Sở Hoan nhớ thi thể của Hồ Nhĩ Tư còn ở bên trong, thời điểm này, người của Trọng Sinh đường đang hối hả dập lửa. Nội đường có hai cái giếng, cũng không thiếu nước. Mặc dù như thế, đợi đến khi lửa bị dập tắt hoàn toàn, sân phòng đã bị đốt trụi. Gạch đen thui, khói bay mù mịt, mùi cháy khét xộc vào mũi.
Binh sĩ Võ Kinh vệ tìm được một nhân viên Trọng Sinh đường hỏi thăm tình hình. Một vài binh sĩ khác tiến vào trong xem xét.
- Trận hỏa này phát ra rất đột ngột.
Người của Trọng Sinh đường vẫn còn hoảng sợ:
- Thế lửa quá lớn, khi chúng ta phát hiện ra, lửa đã bốc cao lắm rồi.
- Tổng kỳ đại nhân, có người chết cháy.
Một gã Võ Kinh vệ vội vã chạy ra:
- Có một thi thể bị đốt không còn hình dạng.
- Ngươi biết là ai không?
Mã Trọng Hành hỏi người của Trọng Sinh đường.
- Đây là ông chủ của chúng ta Hồ Nhĩ Tư.
Người đó giải thích:
- Ngoại trừ ông chủ, không ai có thể vào phòng này.
- Ngươi nói người chết cháy là Hỗ Nhĩ Tư?
- Cũng không dám hoàn toàn xác định.
Sở Hoan lại có thể chắc chắn, thi thể bị cháy kia là Hồ Nhĩ Tư. Chỉ là, Hồ Nhĩ Tư cũng không phải bị chết cháy, mà trước khi bị hỏa thiêu rụi, đã bị trúng một mũi độc châm trí mạng.
Trong sân ngập tràn mùi khét, từ những viên gạch vỡ vụn vẫn còn khói leo lét bốc lên. Lửa cơ bản đã bị dập, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn vài ngọn lửa nhỏ vụt bốc lên.
Thi thể bị thiêu đã được đưa đến nội viện, trên thi thể bốc ra mùi khét lẹt, da thịt cháy đen, xiêm y sớm đã thành tro. Sở Hoan cau mày, lúc nãy hắn đuổi bắt thích khách, chưa kịp nhìn xem ngực Hồ Nhĩ Tư, xem có chữ Vạn hay không? Lúc này ngực của Hồ Nhĩ Tư đã bị cháy đen, không còn hình dạng.
Nếu như chỉ là một trận hỏa hoạn, Võ Kinh vệ cũng không gây chiến, nhưng đã xảy ra án mạng, sắc mặt Mã Trọng Hành trở nên ngưng trọng hẳn lên. Sau khi xem xét thi thể kỹ lưỡng, xác định đó chính là Hồ Nhĩ Tư, Mã Trọng Hành quay sang nói với Sở Hoan từ đầu chí cuối vẫn đứng im trầm mặc:
- Sở đại nhân, chuyện này đúng là rất lạ. Hỗ Nhĩ Tư cao lớn như vậy, nhìn qua sức cũng không kém, làm sao lại để bị thiêu chết trong phòng? Cho dù thật sự có cháy, dùng sức của hắn, cũng có thể phá cửa mà ra chứ? Có gì khó khăn đâu?
Sở Hoan nhìn Mã Trọng Hành hỏi:
- Mã Tổng kỳ cảm thấy Hồ Nhĩ Tư này không phải bị chết cháy?
Mã Trọng Hành nói:
- Có chút không hợp lý.
Gã đi vào căn phòng đã bị cháy đen. Sở Hoan cũng đi theo. Ánh mắt hắn rơi vào vị trí trước đây treo bức tranh lồng kính lớn, đột nhiên phát hiện khung kính không bị lửa thiêu hủy, nhưng bức tranh Khổng Tước bên trong đã không cánh mà bay.
- Đây là gì vậy?
Mã Trọng Hành đưa tay ra sờ soạng trên mặt đất. Trên ngón tay dính một chút bụi màu đỏ. Sở Hoan trông thấy bức tranh Khổng Tước đã biến mất, biết hôm nay mình xui xẻo. Chẳng những đã để một người rất có công dụng với mình bị giết chết ngay trước mắt mà còn trúng kế điệu hổ ly sơn đối phương, để mất bức tranh Khổng Tước, và không hề lưu lại chút manh mối. Sở Hoan đang buồn bực, nghe thấy giọng ngạc nhiên của Mã Trọng Hành, quay đầu lại nhìn rồi đi đến bên cạnh Mã Trọng Hành. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thấy trên mặt đất có dính mấy hạt gì đó màu đỏ. Lập tức cũng đưa tay ra di di, rồi đưa mắt lên xem, nhìn kỹ một lát, rốt cuộc nói:
- Nếu như ta không lầm, đây là “xích linh”.
- Xích linh.
Mã Trọng Hành khẽ cau mày, hình như cũng chưa từng nghe tới từ này.
Sở Hoan giải thích:
- Xích linh chỉ có ở Tây bắc, một dạng tài nguyên khoáng sản rất hiếm, giá cả đắt đỏ.
Hắn đang suy nghĩ mông lung, Mã Trọng Hành đã hỏi:
- Vậy sao ở đây lại có nó?
- Xích linh dễ cháy.
Sở Hoan lại giải thích:
- Cho dù chỉ là một đốm lửa, chỉ cần tăng thêm xích linh thì có thể khiến đốm lửa bốc cháy ngùn ngụt chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, công dụng lớn nhất của xích linh là gia tăng độ nóng của hỏa..
Mã Trọng Hành vẫn mờ mờ mịt mịt.
- Kỳ thật rất đơn giản, nếu như nói lửa bình thường có thể thiêu hủy vật liệu gỗ, nhưng không thể thiêu hủy sắt thép, nếu cho xích linh thêm vào thì có thể nung khô sắt thép.
Sở Hoan chỉ Hồ Nhĩ Tư:
- Ngươi xem, da thịt hắn bị đốt thành tro bụi, lòi cả xương ra ngoài. Thời gian ngắn như vậy lửa bình thường không có hiệu quả đến thế. Chỉ trong một thời gian ngắn mà bị đốt thành dạng này chắc chắn là nhờ có xích linh.
Mã Trọng Hành nói:
- Mạt tướng vừa rồi còn suy nghĩ, nếu một người cường tráng như vậy bị nhốt trong phòng rồi thiêu sống, thật sự không có khả năng. Xem ra quả thật là có người hãm hại.
Một gã Võ Kinh vệ bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, Hồ Nhĩ Tư làm nghề buôn bán nô bộc, nhân mạch cực lớn tuy nhiên cừu gia có lẽ cũng không ít. Qua nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi có nhà oán hận chờ cơ hội. Nói không chừng là do cừu gia tìm tới cửa.
Mã Trọng Hành khoát tay:
- Đến tột cùng là vì sao mà chết cũng không nên kết luận vội vã. Đi tìm người phủ Lạc An, để bọn họ phái người tới điều tra việc này.
Võ Kinh vệ phụ trách trị an của kinh thành, nếu có án mạng, thì lại do phủ Lạc An xử lý. Sau khi phủ Lạc An tiếp nhận vụ án, nếu là án lớn, thì lại chuyển lên nha môn Hình bộ.
Sở Hoan đứng dậy:
- Mã Tổng kỳ, bổn quan cáo từ trước, thật là quấy rầy.
- Sở đại nhân nói gì lạ vậy.
Mã Trọng Hành cười rồi phân phó thuộc hạ:
- Lưu mấy người giữ hiện trường, đợi đến khi người của phủ Lạc An tới, giao cho bọn họ.
Lúc này gã mới quay sang Sở Hoan nói:
- Mạt tướng tiễn Sở đại nhân.
Hai người ra khỏi Trọng Sinh đường, Sở Hoan ôm một bụng suy nghĩ theo con phố dài rời khỏi, chưa đi được bao xa đã nghe có tiếng gọi:
- Sở đại nhân sao lại ở chỗ này?
- Không xong rồi, nước đâu, cứu hỏa gấp.
Sở Hoan biến sắc. Lúc này mọi người đã chạy về phía cửa Trọng Sinh đường. Sở Hoan nhìn thấy bên trong Trọng Sinh đường ánh lửa ngút trời, một góc trời mờ tối lúc này trở nên sáng rực. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên như yêu khí. Toàn sân đường hỗn loạn. Người đi đường không có mấy ai đi tìm bình cứu hỏa, chủ yếu là chạy tới xem náo nhiệt.
Ngọn lửa bùng phát đột ngột, đúng lúc này, Sở Hoan nghe từ sau lưng có tiếng bước chân vang lên dồn dập. Hắn quay đầu lại, thấy trên đường phố có bảy tám Võ Kinh vệ chạy như bay về phía này.
Đầu lĩnh sải bước vội vã. Chờ đến khi bọn họ tới gần, Sở Hoan mới nhận ra đầu lĩnh trông rất quen mắt. Đột nhiên nhớ tới, bộ giáp trụ kia hình như là của Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ.
Sở Hoan nhìn người kia rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Người kia đang dẫn thuộc hạ chạy qua bên cạnh Sở Hoan, đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên, chắp tay lại nói:
- Sở đại nhân.
Sở Hoan khẽ giật mình, lúc này hoàn toàn nhìn rõ mặt người kia, hắn suy nghĩ một chút, cố nhớ, rồi chợt giật mình nói:
- Ồ, là Mã Vân úy sao?
Người kia đã cười nói:
- Trí nhớ của Sở đại nhân thật tốt, còn nhận ra ta?
Sở Hoan đã nhớ ra người này. Gã tên là Mã Trọng Hành, khi mới vào kinh, ở Thiết Huyết viên, hắn đã liên tục vượt qua ba cửa cải, trong đó có đấu thuật cưỡi ngựa, đối thủ chính là người này, Vân Úy quân Cận Vệ Mã Trọng Hành.
Mã Trọng Hành là người Liêu Đông, giỏi cưỡi ngựa, lúc trước, nếu không phải Sở Hoan triển khai tiểu xảo, cũng chưa chắc đã thắng được gã. Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ chính là Mã Trọng Hành vốn là Thống lĩnh quân Cận vệ, là thuộc cấp của Hiên Viên Thiệu, từ lúc nào lại mặc áo Võ Kinh vệ?
Mã Trọng Hành cũng là người nhìn mặt nói chuyện, hình như đoán ra suy nghĩ của Sở Hoan, liền giải thích:
- Sở đại nhân, hôm nay mạt tướng không còn ở trong quân Cận Vệ nữa, không lâu trước đây, đã bị điều đến Võ Kinh vệ, bây giờ là Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ.
Gã quay đầu nhìn vào Trọng Sinh đường:
- Sở đại nhân, ở đây có chuyện lộn xộn à?
Sở Hoan gật đầu:
- Hình như bên trong bị cháy.
Lúc này hắn mới biết, sau khi hộ tống An quốc công tạo phản thất bại, cái ghế Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ của Trương Đấu Lợi bị Mã Trọng Hành đoạt được.
Hắn nhớ mang máng, tại Thông Thiên điện, An quốc công làm phản, về sau bị quân Cận Vệ tiến vào bình định. Vị Mã Trọng Hành này nhất định đêm đó có tham gia bình loạn.
Trước đây Võ Kinh vệ vẫn nằm trong tay Hoàng Thiên Đô. Với tư cách là một trong 12 vệ quân, có không ít tướng sĩ Võ Kinh vệ tham gia mưu phản tại điện Thông Thiên. Sau khi bình loạn xong xuôi, Sở Hoan cũng không quá mức chú ý tới nhân sự Võ Kinh vệ. Tuy nhiên bây giờ xem ra, Võ Kinh vệ đã trải qua một lần thay máu.
Theo lẽ thường, các chức quan trong Võ Kinh vệ bị trống, tất nhiên là phải bổ sung người vào.
Tuy nhiên, Tây thành Tổng kỳ là nhân vật quan trọng, nên phải do tướng lãnh quân Cận Vệ đảm nhiệm. Bởi vậy có thể thấy, Hoàng đế đã không còn tín nhiệm Võ Kinh vệ, nên những vị trọng yếu liền trực tiếp phái tướng lĩnh quân Cận Vệ hoàng gia tới nhận.
Mã Trọng Hành công bố quen thuộc tình hình ở Tây thành, cũng là việc dễ hiểu. Gã là tướng lãnh từ bên ngoài vào, nếu muốn trấn trụ tướng sĩ Võ Kinh vệ, nhận được sự ủng hộ của cấp dưới, tự mình phải dẫn quân tuần tra xem xét cũng là biện pháp hữu hiệu, cho dù chỉ là làm bộ làm tịch, thì ít nhất cũng nhận được cảm tình của thuộc hạ.
- Ở đây hình như là nơi bán nô dịch?
Mã Trọng Hành cau mày:
- Sao đột nhiên bị cháy?
Gã khua tay nói:
- Theo bổn tướng vào trong xem.
Sở Hoan cũng nói:
- Mã Tổng kỳ, bổn quan cũng thấy tò mò, có thể vào cùng các ngươi xem một chút không?
Mã Trọng Hành chắp tay:
- Cầu còn không được.
Gã dẫn mọi người đi vào, sớm đã có binh sĩ dẹp đám đông mở ra một con đường. Sở Hoan theo Võ Kinh vệ vào trong sân, người trong sân nhìn thấy Võ Kinh vệ đi vào tất nhiên không dám ngăn cản.
Mã Trọng Hành đi về phía có ánh lửa. Sở Hoan thấy nơi phát hỏa cũng cau mày lại. Lúc trước hắn vẫn có cảm giác trận hỏa này rất kỳ quái, lúc này nhìn thấy rõ ràng, nơi phát hỏa chính là phòng thu chi của Hồ Nhĩ Tư.
Sở Hoan nhớ thi thể của Hồ Nhĩ Tư còn ở bên trong, thời điểm này, người của Trọng Sinh đường đang hối hả dập lửa. Nội đường có hai cái giếng, cũng không thiếu nước. Mặc dù như thế, đợi đến khi lửa bị dập tắt hoàn toàn, sân phòng đã bị đốt trụi. Gạch đen thui, khói bay mù mịt, mùi cháy khét xộc vào mũi.
Binh sĩ Võ Kinh vệ tìm được một nhân viên Trọng Sinh đường hỏi thăm tình hình. Một vài binh sĩ khác tiến vào trong xem xét.
- Trận hỏa này phát ra rất đột ngột.
Người của Trọng Sinh đường vẫn còn hoảng sợ:
- Thế lửa quá lớn, khi chúng ta phát hiện ra, lửa đã bốc cao lắm rồi.
- Tổng kỳ đại nhân, có người chết cháy.
Một gã Võ Kinh vệ vội vã chạy ra:
- Có một thi thể bị đốt không còn hình dạng.
- Ngươi biết là ai không?
Mã Trọng Hành hỏi người của Trọng Sinh đường.
- Đây là ông chủ của chúng ta Hồ Nhĩ Tư.
Người đó giải thích:
- Ngoại trừ ông chủ, không ai có thể vào phòng này.
- Ngươi nói người chết cháy là Hỗ Nhĩ Tư?
- Cũng không dám hoàn toàn xác định.
Sở Hoan lại có thể chắc chắn, thi thể bị cháy kia là Hồ Nhĩ Tư. Chỉ là, Hồ Nhĩ Tư cũng không phải bị chết cháy, mà trước khi bị hỏa thiêu rụi, đã bị trúng một mũi độc châm trí mạng.
Trong sân ngập tràn mùi khét, từ những viên gạch vỡ vụn vẫn còn khói leo lét bốc lên. Lửa cơ bản đã bị dập, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn vài ngọn lửa nhỏ vụt bốc lên.
Thi thể bị thiêu đã được đưa đến nội viện, trên thi thể bốc ra mùi khét lẹt, da thịt cháy đen, xiêm y sớm đã thành tro. Sở Hoan cau mày, lúc nãy hắn đuổi bắt thích khách, chưa kịp nhìn xem ngực Hồ Nhĩ Tư, xem có chữ Vạn hay không? Lúc này ngực của Hồ Nhĩ Tư đã bị cháy đen, không còn hình dạng.
Nếu như chỉ là một trận hỏa hoạn, Võ Kinh vệ cũng không gây chiến, nhưng đã xảy ra án mạng, sắc mặt Mã Trọng Hành trở nên ngưng trọng hẳn lên. Sau khi xem xét thi thể kỹ lưỡng, xác định đó chính là Hồ Nhĩ Tư, Mã Trọng Hành quay sang nói với Sở Hoan từ đầu chí cuối vẫn đứng im trầm mặc:
- Sở đại nhân, chuyện này đúng là rất lạ. Hỗ Nhĩ Tư cao lớn như vậy, nhìn qua sức cũng không kém, làm sao lại để bị thiêu chết trong phòng? Cho dù thật sự có cháy, dùng sức của hắn, cũng có thể phá cửa mà ra chứ? Có gì khó khăn đâu?
Sở Hoan nhìn Mã Trọng Hành hỏi:
- Mã Tổng kỳ cảm thấy Hồ Nhĩ Tư này không phải bị chết cháy?
Mã Trọng Hành nói:
- Có chút không hợp lý.
Gã đi vào căn phòng đã bị cháy đen. Sở Hoan cũng đi theo. Ánh mắt hắn rơi vào vị trí trước đây treo bức tranh lồng kính lớn, đột nhiên phát hiện khung kính không bị lửa thiêu hủy, nhưng bức tranh Khổng Tước bên trong đã không cánh mà bay.
- Đây là gì vậy?
Mã Trọng Hành đưa tay ra sờ soạng trên mặt đất. Trên ngón tay dính một chút bụi màu đỏ. Sở Hoan trông thấy bức tranh Khổng Tước đã biến mất, biết hôm nay mình xui xẻo. Chẳng những đã để một người rất có công dụng với mình bị giết chết ngay trước mắt mà còn trúng kế điệu hổ ly sơn đối phương, để mất bức tranh Khổng Tước, và không hề lưu lại chút manh mối. Sở Hoan đang buồn bực, nghe thấy giọng ngạc nhiên của Mã Trọng Hành, quay đầu lại nhìn rồi đi đến bên cạnh Mã Trọng Hành. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thấy trên mặt đất có dính mấy hạt gì đó màu đỏ. Lập tức cũng đưa tay ra di di, rồi đưa mắt lên xem, nhìn kỹ một lát, rốt cuộc nói:
- Nếu như ta không lầm, đây là “xích linh”.
- Xích linh.
Mã Trọng Hành khẽ cau mày, hình như cũng chưa từng nghe tới từ này.
Sở Hoan giải thích:
- Xích linh chỉ có ở Tây bắc, một dạng tài nguyên khoáng sản rất hiếm, giá cả đắt đỏ.
Hắn đang suy nghĩ mông lung, Mã Trọng Hành đã hỏi:
- Vậy sao ở đây lại có nó?
- Xích linh dễ cháy.
Sở Hoan lại giải thích:
- Cho dù chỉ là một đốm lửa, chỉ cần tăng thêm xích linh thì có thể khiến đốm lửa bốc cháy ngùn ngụt chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, công dụng lớn nhất của xích linh là gia tăng độ nóng của hỏa..
Mã Trọng Hành vẫn mờ mờ mịt mịt.
- Kỳ thật rất đơn giản, nếu như nói lửa bình thường có thể thiêu hủy vật liệu gỗ, nhưng không thể thiêu hủy sắt thép, nếu cho xích linh thêm vào thì có thể nung khô sắt thép.
Sở Hoan chỉ Hồ Nhĩ Tư:
- Ngươi xem, da thịt hắn bị đốt thành tro bụi, lòi cả xương ra ngoài. Thời gian ngắn như vậy lửa bình thường không có hiệu quả đến thế. Chỉ trong một thời gian ngắn mà bị đốt thành dạng này chắc chắn là nhờ có xích linh.
Mã Trọng Hành nói:
- Mạt tướng vừa rồi còn suy nghĩ, nếu một người cường tráng như vậy bị nhốt trong phòng rồi thiêu sống, thật sự không có khả năng. Xem ra quả thật là có người hãm hại.
Một gã Võ Kinh vệ bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, Hồ Nhĩ Tư làm nghề buôn bán nô bộc, nhân mạch cực lớn tuy nhiên cừu gia có lẽ cũng không ít. Qua nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi có nhà oán hận chờ cơ hội. Nói không chừng là do cừu gia tìm tới cửa.
Mã Trọng Hành khoát tay:
- Đến tột cùng là vì sao mà chết cũng không nên kết luận vội vã. Đi tìm người phủ Lạc An, để bọn họ phái người tới điều tra việc này.
Võ Kinh vệ phụ trách trị an của kinh thành, nếu có án mạng, thì lại do phủ Lạc An xử lý. Sau khi phủ Lạc An tiếp nhận vụ án, nếu là án lớn, thì lại chuyển lên nha môn Hình bộ.
Sở Hoan đứng dậy:
- Mã Tổng kỳ, bổn quan cáo từ trước, thật là quấy rầy.
- Sở đại nhân nói gì lạ vậy.
Mã Trọng Hành cười rồi phân phó thuộc hạ:
- Lưu mấy người giữ hiện trường, đợi đến khi người của phủ Lạc An tới, giao cho bọn họ.
Lúc này gã mới quay sang Sở Hoan nói:
- Mạt tướng tiễn Sở đại nhân.
Hai người ra khỏi Trọng Sinh đường, Sở Hoan ôm một bụng suy nghĩ theo con phố dài rời khỏi, chưa đi được bao xa đã nghe có tiếng gọi:
- Sở đại nhân sao lại ở chỗ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.