Quyển 8 - Chương 1458: Xuất binh tại Ưng Sào khe.
Sa Mạc
10/02/2015
Trời thênh thang, đất mênh mông, gió thổi làm những ngọn cỏ vàng úa đổ rạp ngả nghiêng.
Trên khu tập rượt ngựa cao nguyên xanh tươi hàng chục mét vuông, phóng tầm mắt ra xa là một màn xanh mơn mởn. Trên đó đã có những chiếc lều được dựng lên đơn giản. Lúc này Sở Hoan không ngồi trong lều mà đang ngồi trên một bãi đất trống trên thao trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao trong xanh.
Khí hậu Tây Bắc rất khắc nhiệt, bão cát thường xuyên xảy ra, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Ít nhất hôm nay cũng là một ngày trời xuân đẹp đẽ.
Nhìn những đám mây trôi bồng bềnh trên trời nhưng trong lòng Sở Hoan không hề cảm thấy bình yên.
Thế sự như mây, Sở Hoan hiểu rõ, dưới bầu trời này, bất cứ người nào cũng đều rất nhỏ bé, thậm chí không thể quyết định được vận mệnh của mình.
Lúc đầu khi ở Lưu gia thôn, hắn chưa từng nghĩ chỉ trong vòng mấy năm vận mệnh của mình lại xảy ra bao nhiêu thay đổi kinh thiên động địa. Vốn là một kẻ áo vải, nhưng cho đến hôm nay hắn đã trở thành tổng đốc Tây Quan đầy quyền lực. Dường như ông trời luôn muốn đùa cợt với con người, khiến những người trong trần thế này hiểu một điều, rằng trời không chiều lòng người.
Lúc trước hắn trở về Lưu gia thôn chẳng qua là vì muốn thu xếp ổn thỏa cho người nhà để bản thân không phải bận lòng nữa. Nhưng con đường đó, càng ngày càng cột chặt hắn vào trần thế.
Yêu hận tình thù, ngũ vị nhân sinh.
Những điều này không phải là những điều mà Sở Hoan mong muốn nhưng ông trời như muốn trọc tức hắn. Có lúc hắn cũng không hiểu, cuộc sống như vậy có hợp với hắn hay không.
- Sở đô đốc, ngài có tâm sự sao?
Kỳ Hồng đến bên cạnh Sở Hoan, mồ hôi đầm đìa rồi ngồi phịch xuống.
Sở Hoan không giống với những quan viên khác. Mặc dù địa vị hắn cao nhưng không dựa vào vây cánh nào. Lúc đầu Kỳ Hồng cùng hắn đi Tây Lương, sau đó được Sở Hoan chọn ra từ đám quân cận vệ để đi theo bên mình, đối xử như huynh đệ tương thân. Kỳ Hồng biết tính cách của Sở Hoan, biết Sở Hoan thực tế là con người rất dễ hòa đồng. Mặc dù trong lòng rất kính phục nhưng ở bên cạnh Sở Hoan không hề câu nệ.
Sở Hoan nhìn Kỳ Hồng nhưng không nói ngay. Trầm ngâm một hồi rồi mới đáp:
- Ngươi nói xem nếu đại quân của Chu Lăng Nhạc đánh đến đây, chúng ta có hy vọng giành thắng lợi không?
Kỳ Hồng ngồi lặng người, gã không ngờ Sở Hoan lại hỏi câu này. Do dự một lúc, mới đáp:
- Bất luận là thắng hay bại thì ty chức cũng luôn bên cạnh Sở đô đốc. Cho dù ty chức có bị đao chém cũng phải đỡ cho Sở đô đốc trước.
Sở Hoan cười ha ha, rồi vỗ vai Hồng Kỳ nói:
- Những lời nói như vậy chỉ có thể từ miệng những kẻ mù quáng mà thôi, sao ngươi có thể nói chứ?
- Đây là những lời nói trong lòng ty chức.
Kỳ Hồng thở dài nói:
- Sở đô đốc, bỉ chức đã theo ngài lâu như vậy rồi, ngài coi ty chức như thủ túc. Ty chức bị nuông chiều sinh hư rồi, e rằng không thể bảo vệ nổi người khác. Nếu như lần này thực sự đổ máu nơi sa trường, ty chức sẽ hết lòng sống chết cùng Sở đô đốc.
- Ta tin ngươi.
Sở Hoan khẽ gật đầu.
Kỳ Hồng nói:
- Sở đô đốc cũng đừng nên nghĩ nhiều. Tuy Chu Lăng Nhạc người đông thế mạnh nhưng cũng không có gì đáng sợ cả. Mấy vạn binh mã dưới trướng y có vẻ cường tráng nhưng nói ra, có thể đánh được cũng chỉ có vài nghìn tên cấm vệ quân dưới trướng của y mà thôi.
Còn những binh mã khác mới chỉ tập hợp trong hai năm trở lại, không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế. So với quân của chúng ta còn kém xa hơn nhiều.
- Ồ?
Sở Hoan khẽ nở một nụ cười.
- Sở đô đốc, ty chức nói như vậy không phải là nói bừa.
Kỳ Hồng nói tiếp:
- Khi mới theo nghiệp nhà binh, hàng ngày ty chức đều phải luyện tập. Khi tự cho rằng mình cũng có chút bản lĩnh rồi, lần đầu tiên đi đánh trận. Lúc đó chân tay bỗng run hết lên, những thứ đã luyện tập trước đó đều quên hết cả. Nói ra, làm một binh lính đi giết người cũng chỉ dễ như ăn một miếng cơm. Nhưng trước khi có thể giết một người, cảm giác sẽ hoàn toàn khác nhau. Giết người không giống như giết gà hay giết chó. Nếu như trong trận chiến, để một đám binh tốt mới xông pha vào trận đánh như vậy có nghĩa là đẩy bọn họ vào chỗ chết. Vì vậy những binh mới ra trận đều có những binh cũ chỉ dẫn, sống cùng với những lão binh khác. Những kinh nghiệm sống còn, dần dần mới có thể trở lên kiên cường hơn.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, gan dù to nhưng lần đầu tiên giết người không tránh được cảm giác sợ hãi.
- Mấy vạn thủ hạ của Chu Lăng Nhạc thực sự giết người chắc cũng không nhiều. Trong mắt chúng ta, chúng chỉ là một đám tân binh. Đám tân binh này đánh nhau, trong điều kiện thuận lợi thì không nói làm gì, nhưng một khi có biến cố xảy ra thì ý chí của chúng nhất định sẽ tiêu tan hết, cơ bản không thể nào đấu được với những binh lính đã quen xông pha sa trường.
Kỳ Hồng nói tiếp:
- Ví như trận chiến tại Giáp Châu, dù nói Sở đô đốc đã chuẩn bị diệu kế dẫn dụ quân Bắc Sơn trúng kế mà bọn chúng lại có hàng vạn tên, binh lực đang trong tay Viên Hiên tướng quân, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn thất bại thảm hại đó sao? Nếu đổi lại là quân cận vệ, cho dù bốn bên là giặc, giặc mạnh ta yếu thì chắc chắn cũng có thể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, tuyệt đối không thể dễ dàng để suy sụp. Vì vậy, có thể nói quân Thiên Sơn dù có lực lượng đông đúc nhưng nói về kinh nghiệm, thì hầu hết quân Thiên Sơn đều là những binh lính có kinh nghiệm trên sa trường. Nếu như hai bên đấu, chúng ta cũng không hẳn là không có cơ hội.
Sở Hoan cười rồi vỗ vai Kỳ Hồng nói:
- Nghe ngươi nói như vậy trong lòng ta có vẻ đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
- Sở đô đốc, thực ra trong lòng mọi người đều không có chút sợ hãi nào cả. Đã đến nước này, quân Thiên Sơn thực sự phải chiến đấu một mất một còn thì mọi người sẽ liều chết đến cùng.
Kỳ Hồng cười nói:
- Có lúc ty chức nghĩ rằng, cũng may lúc đầu Chu Lăng Nhạc không điều nhân mã từ trong quân Bình Tây để mở rộng quân đội của y. Nếu như đám binh lính cũ của quân Bình Tây thực sự ở dưới trướng y, e rằng toàn bộ Tây Bắc đều không là đối thủ của y.
- Không phải là y không nghĩ, nếu không y cũng không thể nhường cho Đông Phương Tín những binh mã này.
Sở Hoan vuốt vuốt cằm nói:
- Nhưng lúc đó y không dám trắng trợn chỉnh quân bố trận. Hơn nữa, một khi quân Bình Tây bị rơi vào bẫy của quân Thiên Sơn, chắc chắn sẽ phải phân chia bè phái rõ ràng. Chu Lăng Nhạc muốn có một đội quân hoàn toàn nghe theo, phục tùng y cũng là chuyện đương nhiên.
Kỳ Hồng bỏ mũ sắt xuống, xoa xoa thái dương, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Nếu lúc đó Sở đô đốc không dứt khoát tiêu diệt Đông Phương Tín, thì e rằng Tây Bắc đã ở trong tay Chu Lăng Nhạc rồi.
Sở Hoan lặng im suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Thực ra điều ta lo lắng nhất không phải là Chu Lăng Nhạc có thể dẫn quân đến mà là Chu Lăng Nhạc cứ từng bước thôn tính.
- Ý của Sở đô đốc là?
Kỳ Hồng nhất thời không hiểu ra.
Sở Hoan thở dài đáp:
- Không thể không thừa nhận, hiện tại Chu Lăng Nhạc ngồi ngay trên ta. Ngươi nói không sai, hầu hết quân Tây Quan của chúng ta đều là những binh lính có kinh nghiệm. Đây là điểm mạnh lớn nhất của chúng ta. Nhưng mặc dù những tân binh trong tay Chu Lăng Nhạc đều là tân binh nhưng lực lượng cưỡi ngựa cũng rất mạnh. Ngươi đừng quên rằng, bên cạnh y còn có Cam hầu. Trong tay Cam Hầu lại có hàng vạn quân Tây Bắc thiện chiến. Không phải tất cả quân Tây Bắc đều là tân binh.
Kỳ Hồng nhíu mày nói:
- Cam Hầu không phân biệt được những lời can gián chân thật, thực sự đáng giận. Nếu chỉ có Chu Lăng Nhạc, chưa hẳn chúng ta không có cơ hội giành thắng lợi, nhưng quân Tây Bắc lại can thiệp vào...
- Nếu Chu Lăng Nhạc lấy được Hạ Châu, thuận thế chiếm luôn Kim Châu, sau đó không vội vã tiến công, ổn định trận tuyến, đó mới là kết quả đáng sợ nhất.
Sở Hoan ngắt một ngọn cỏ trên mặt đất, ngậm trong miệng.
- Phong toản Kim Châu, việc buôn bán muối và ngựa của chúng ta với bên Tây Lương sẽ bị gián đoạn, không có cách nào cung ứng ngựa chiến. Chu Lăng Nhạc thì ngày càng ép chặt phía Đông, thôn tính dần lãnh thổ Tây Quan, thậm chí còn phái binh mã tấn công bất ngờ vào thị trường muối trong Việt Châu. Nếu thực sự như vậy, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, chẳng có cách nào khác cả. Trận này nếu như y tiến quân về phía đông, ít nhất ta vẫn có cơ hội sống mái với y một phen, còn không đến cơ hội như vậy cũng không có.
- Chu Lăng Nhạc nắm binh quyền trong tay, hơn nữa lại có sự yểm trợ của Cam Hầu, chỉ e trong bụng y vốn đã không coi chúng ta ra gì.
Kỳ Hồng e ngại nói:
- Đối với y, quân Thiên Sơn của y đã có thể quét sạch toàn bộ Tây Bắc, hà cớ gì phải trì hoãn lại ý đồ của mình. Y muốn xưng vương Tây Bắc nên trong lòng chắc chắn sẽ rất nóng vội.
- Đúng vậy.
Sở Hoan nhìn lên trời, rồi tự nói với mình:
- Cục diện tốt, rõ ràng có thể giành thắng lợi, hà tất gì phải lãng phí thời gian. Như vậy cũng tốt, cho dù thành hay bại, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội phân tranh cao thấp một phen.
Sở Hoan ngữa mặt nhìn lên trời, La Định Tây cũng đang nhìn lên trời.
...
Trên núi Lũng Sơn, trong những lùm cây đã có hàng nghìn binh mã cưỡi ngựa nấp sẵn trong đó. Để không bị người khác phát hiện ra những động tĩnh trong rừng, tất cả những con ngựa chiến đều được buộc mồm lại, để tránh phát ra âm thanh.
Vì lần tập kích này, có thể nói La Định Tây cũng lo lắng. Gã đã tính toán kỹ trong lòng, tang lễ của Tiếu Hoán Chương vẫn còn chưa xong, nhưng tình trạng khách khứa lúc nào cũng đông đúc như mấy ngày đầu đã bắt đầu giảm bớt. Những quan viên thân sĩ các huyện phủ Bắc Sơn thăm viếng cũng chỉ tranh nhau đến trong mấy ngày đầu. Những ngày sau, trừ những quan viên thân sĩ ở xa còn thỉnh thoảng đến thì số lượng khách khứa cũng ngày càng ít dần.
Những ngày đầu, La Định Tây còn thường xuyên xuất hiện để sắp xếp việc tang lễ cho Tiếu Hoán Chương, có thể nói là vô cùng bận rộn. Gã cũng nhân cơ hội này nói với mọi người rằng sức khỏe không tốt, phải ở trong phủ dưỡng bệnh vài ngày. Tang sự đều giao cho thân tín bên cạnh tiếp tục chăm lo.
Đối với những người ngoài, trận chiến Giáp Châu xảy ra sau đó là việc Tiếu Hoán Chương chết, La Định Tây hết lòng lo liệu, khiến sức khỏe không tốt cũng là chuyện đương nhiên.
Dĩ nhiên không ai nghĩ đến La Định Tây chỉ đang mượn tang sự của Tiếu Hoán Chương để che dấu kế hoạch đánh lén Sóc Tuyền.
Ai có thể ngờ rằng, trong khi Bắc Sơn đang long trọng tổ chức đại tang cho Tiếu Hoán Chương thì những thủ hạ số một dưới quyền y lại không thèm đếm xỉa gì đến tang lễ mà chuẩn bị tập kích Sóc Tuyền. La Định Tây không những mượn tang sự Tiếu Hoán Chương để che giấu mọi chuyện, mà còn đảm bảo bí mật cho hành động lần này. Ngoài tâm phúc Từ Tu ra, ngay cả những kẻ đã theo gã nhiều năm cũng không biết mục đích thực sự của kế hoạch lần này.
La Định Tây đã dùng hết trí tuệ của mình để chuẩn bị cho kế hoạch lần này thật hoàn hảo. Với gã, kế hoạch tập kích lần này nhất định phải thành công.
Mấy ngàn kỵ binh nhân ban đêm trời tối mà di chuyển tới cánh rừng trên núi Lũng Sơn, hơn nữa theo lệnh toàn bộ tướng sĩ và binh mã đến địa điểm để chờ mệnh lệnh, tranh thủ thời gian tĩnh dưỡng sức lực.
La Định Tây cùng Từ Tu đã tính toán kỹ càng, quân của gã sẽ đến Ưng Sào khe trước buổi tối, như vậy không quá sớm cũng không quá muộn.
Nếu đến Ưng Sào khe quá sớm thì chẳng ai có thể đảm bảo lúc đi khỏi thành sẽ không bị ai phát hiện ra. Còn nếu quá muộn, quãng đường tới Sóc Tuyền cũng phải vài trăm dặm đường. Mặc dù những kỵ binh di chuyển rất nhanh nhưng cũng phải trước khi trời sáng một chút mới có thể đến Sóc Tuyền.
Ưng Sào khe không đến 20 dặm đường nhưng bên trong khe quả thật rất hẹp, chỉ có thể từng người một qua. Hàng nghìn binh mã đi qua gần 20 dặm đừng hẹp này quả không phải là một chuyện dễ dàng, cũng không thể nắm bắt được thời gian. Hơn nữa những người đi trước mà gặp trở ngại thì những kẻ đi sau cũng không thể nào di chuyển tiếp.
Trên khu tập rượt ngựa cao nguyên xanh tươi hàng chục mét vuông, phóng tầm mắt ra xa là một màn xanh mơn mởn. Trên đó đã có những chiếc lều được dựng lên đơn giản. Lúc này Sở Hoan không ngồi trong lều mà đang ngồi trên một bãi đất trống trên thao trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao trong xanh.
Khí hậu Tây Bắc rất khắc nhiệt, bão cát thường xuyên xảy ra, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Ít nhất hôm nay cũng là một ngày trời xuân đẹp đẽ.
Nhìn những đám mây trôi bồng bềnh trên trời nhưng trong lòng Sở Hoan không hề cảm thấy bình yên.
Thế sự như mây, Sở Hoan hiểu rõ, dưới bầu trời này, bất cứ người nào cũng đều rất nhỏ bé, thậm chí không thể quyết định được vận mệnh của mình.
Lúc đầu khi ở Lưu gia thôn, hắn chưa từng nghĩ chỉ trong vòng mấy năm vận mệnh của mình lại xảy ra bao nhiêu thay đổi kinh thiên động địa. Vốn là một kẻ áo vải, nhưng cho đến hôm nay hắn đã trở thành tổng đốc Tây Quan đầy quyền lực. Dường như ông trời luôn muốn đùa cợt với con người, khiến những người trong trần thế này hiểu một điều, rằng trời không chiều lòng người.
Lúc trước hắn trở về Lưu gia thôn chẳng qua là vì muốn thu xếp ổn thỏa cho người nhà để bản thân không phải bận lòng nữa. Nhưng con đường đó, càng ngày càng cột chặt hắn vào trần thế.
Yêu hận tình thù, ngũ vị nhân sinh.
Những điều này không phải là những điều mà Sở Hoan mong muốn nhưng ông trời như muốn trọc tức hắn. Có lúc hắn cũng không hiểu, cuộc sống như vậy có hợp với hắn hay không.
- Sở đô đốc, ngài có tâm sự sao?
Kỳ Hồng đến bên cạnh Sở Hoan, mồ hôi đầm đìa rồi ngồi phịch xuống.
Sở Hoan không giống với những quan viên khác. Mặc dù địa vị hắn cao nhưng không dựa vào vây cánh nào. Lúc đầu Kỳ Hồng cùng hắn đi Tây Lương, sau đó được Sở Hoan chọn ra từ đám quân cận vệ để đi theo bên mình, đối xử như huynh đệ tương thân. Kỳ Hồng biết tính cách của Sở Hoan, biết Sở Hoan thực tế là con người rất dễ hòa đồng. Mặc dù trong lòng rất kính phục nhưng ở bên cạnh Sở Hoan không hề câu nệ.
Sở Hoan nhìn Kỳ Hồng nhưng không nói ngay. Trầm ngâm một hồi rồi mới đáp:
- Ngươi nói xem nếu đại quân của Chu Lăng Nhạc đánh đến đây, chúng ta có hy vọng giành thắng lợi không?
Kỳ Hồng ngồi lặng người, gã không ngờ Sở Hoan lại hỏi câu này. Do dự một lúc, mới đáp:
- Bất luận là thắng hay bại thì ty chức cũng luôn bên cạnh Sở đô đốc. Cho dù ty chức có bị đao chém cũng phải đỡ cho Sở đô đốc trước.
Sở Hoan cười ha ha, rồi vỗ vai Hồng Kỳ nói:
- Những lời nói như vậy chỉ có thể từ miệng những kẻ mù quáng mà thôi, sao ngươi có thể nói chứ?
- Đây là những lời nói trong lòng ty chức.
Kỳ Hồng thở dài nói:
- Sở đô đốc, bỉ chức đã theo ngài lâu như vậy rồi, ngài coi ty chức như thủ túc. Ty chức bị nuông chiều sinh hư rồi, e rằng không thể bảo vệ nổi người khác. Nếu như lần này thực sự đổ máu nơi sa trường, ty chức sẽ hết lòng sống chết cùng Sở đô đốc.
- Ta tin ngươi.
Sở Hoan khẽ gật đầu.
Kỳ Hồng nói:
- Sở đô đốc cũng đừng nên nghĩ nhiều. Tuy Chu Lăng Nhạc người đông thế mạnh nhưng cũng không có gì đáng sợ cả. Mấy vạn binh mã dưới trướng y có vẻ cường tráng nhưng nói ra, có thể đánh được cũng chỉ có vài nghìn tên cấm vệ quân dưới trướng của y mà thôi.
Còn những binh mã khác mới chỉ tập hợp trong hai năm trở lại, không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế. So với quân của chúng ta còn kém xa hơn nhiều.
- Ồ?
Sở Hoan khẽ nở một nụ cười.
- Sở đô đốc, ty chức nói như vậy không phải là nói bừa.
Kỳ Hồng nói tiếp:
- Khi mới theo nghiệp nhà binh, hàng ngày ty chức đều phải luyện tập. Khi tự cho rằng mình cũng có chút bản lĩnh rồi, lần đầu tiên đi đánh trận. Lúc đó chân tay bỗng run hết lên, những thứ đã luyện tập trước đó đều quên hết cả. Nói ra, làm một binh lính đi giết người cũng chỉ dễ như ăn một miếng cơm. Nhưng trước khi có thể giết một người, cảm giác sẽ hoàn toàn khác nhau. Giết người không giống như giết gà hay giết chó. Nếu như trong trận chiến, để một đám binh tốt mới xông pha vào trận đánh như vậy có nghĩa là đẩy bọn họ vào chỗ chết. Vì vậy những binh mới ra trận đều có những binh cũ chỉ dẫn, sống cùng với những lão binh khác. Những kinh nghiệm sống còn, dần dần mới có thể trở lên kiên cường hơn.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, gan dù to nhưng lần đầu tiên giết người không tránh được cảm giác sợ hãi.
- Mấy vạn thủ hạ của Chu Lăng Nhạc thực sự giết người chắc cũng không nhiều. Trong mắt chúng ta, chúng chỉ là một đám tân binh. Đám tân binh này đánh nhau, trong điều kiện thuận lợi thì không nói làm gì, nhưng một khi có biến cố xảy ra thì ý chí của chúng nhất định sẽ tiêu tan hết, cơ bản không thể nào đấu được với những binh lính đã quen xông pha sa trường.
Kỳ Hồng nói tiếp:
- Ví như trận chiến tại Giáp Châu, dù nói Sở đô đốc đã chuẩn bị diệu kế dẫn dụ quân Bắc Sơn trúng kế mà bọn chúng lại có hàng vạn tên, binh lực đang trong tay Viên Hiên tướng quân, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn thất bại thảm hại đó sao? Nếu đổi lại là quân cận vệ, cho dù bốn bên là giặc, giặc mạnh ta yếu thì chắc chắn cũng có thể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, tuyệt đối không thể dễ dàng để suy sụp. Vì vậy, có thể nói quân Thiên Sơn dù có lực lượng đông đúc nhưng nói về kinh nghiệm, thì hầu hết quân Thiên Sơn đều là những binh lính có kinh nghiệm trên sa trường. Nếu như hai bên đấu, chúng ta cũng không hẳn là không có cơ hội.
Sở Hoan cười rồi vỗ vai Kỳ Hồng nói:
- Nghe ngươi nói như vậy trong lòng ta có vẻ đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
- Sở đô đốc, thực ra trong lòng mọi người đều không có chút sợ hãi nào cả. Đã đến nước này, quân Thiên Sơn thực sự phải chiến đấu một mất một còn thì mọi người sẽ liều chết đến cùng.
Kỳ Hồng cười nói:
- Có lúc ty chức nghĩ rằng, cũng may lúc đầu Chu Lăng Nhạc không điều nhân mã từ trong quân Bình Tây để mở rộng quân đội của y. Nếu như đám binh lính cũ của quân Bình Tây thực sự ở dưới trướng y, e rằng toàn bộ Tây Bắc đều không là đối thủ của y.
- Không phải là y không nghĩ, nếu không y cũng không thể nhường cho Đông Phương Tín những binh mã này.
Sở Hoan vuốt vuốt cằm nói:
- Nhưng lúc đó y không dám trắng trợn chỉnh quân bố trận. Hơn nữa, một khi quân Bình Tây bị rơi vào bẫy của quân Thiên Sơn, chắc chắn sẽ phải phân chia bè phái rõ ràng. Chu Lăng Nhạc muốn có một đội quân hoàn toàn nghe theo, phục tùng y cũng là chuyện đương nhiên.
Kỳ Hồng bỏ mũ sắt xuống, xoa xoa thái dương, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Nếu lúc đó Sở đô đốc không dứt khoát tiêu diệt Đông Phương Tín, thì e rằng Tây Bắc đã ở trong tay Chu Lăng Nhạc rồi.
Sở Hoan lặng im suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Thực ra điều ta lo lắng nhất không phải là Chu Lăng Nhạc có thể dẫn quân đến mà là Chu Lăng Nhạc cứ từng bước thôn tính.
- Ý của Sở đô đốc là?
Kỳ Hồng nhất thời không hiểu ra.
Sở Hoan thở dài đáp:
- Không thể không thừa nhận, hiện tại Chu Lăng Nhạc ngồi ngay trên ta. Ngươi nói không sai, hầu hết quân Tây Quan của chúng ta đều là những binh lính có kinh nghiệm. Đây là điểm mạnh lớn nhất của chúng ta. Nhưng mặc dù những tân binh trong tay Chu Lăng Nhạc đều là tân binh nhưng lực lượng cưỡi ngựa cũng rất mạnh. Ngươi đừng quên rằng, bên cạnh y còn có Cam hầu. Trong tay Cam Hầu lại có hàng vạn quân Tây Bắc thiện chiến. Không phải tất cả quân Tây Bắc đều là tân binh.
Kỳ Hồng nhíu mày nói:
- Cam Hầu không phân biệt được những lời can gián chân thật, thực sự đáng giận. Nếu chỉ có Chu Lăng Nhạc, chưa hẳn chúng ta không có cơ hội giành thắng lợi, nhưng quân Tây Bắc lại can thiệp vào...
- Nếu Chu Lăng Nhạc lấy được Hạ Châu, thuận thế chiếm luôn Kim Châu, sau đó không vội vã tiến công, ổn định trận tuyến, đó mới là kết quả đáng sợ nhất.
Sở Hoan ngắt một ngọn cỏ trên mặt đất, ngậm trong miệng.
- Phong toản Kim Châu, việc buôn bán muối và ngựa của chúng ta với bên Tây Lương sẽ bị gián đoạn, không có cách nào cung ứng ngựa chiến. Chu Lăng Nhạc thì ngày càng ép chặt phía Đông, thôn tính dần lãnh thổ Tây Quan, thậm chí còn phái binh mã tấn công bất ngờ vào thị trường muối trong Việt Châu. Nếu thực sự như vậy, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, chẳng có cách nào khác cả. Trận này nếu như y tiến quân về phía đông, ít nhất ta vẫn có cơ hội sống mái với y một phen, còn không đến cơ hội như vậy cũng không có.
- Chu Lăng Nhạc nắm binh quyền trong tay, hơn nữa lại có sự yểm trợ của Cam Hầu, chỉ e trong bụng y vốn đã không coi chúng ta ra gì.
Kỳ Hồng e ngại nói:
- Đối với y, quân Thiên Sơn của y đã có thể quét sạch toàn bộ Tây Bắc, hà cớ gì phải trì hoãn lại ý đồ của mình. Y muốn xưng vương Tây Bắc nên trong lòng chắc chắn sẽ rất nóng vội.
- Đúng vậy.
Sở Hoan nhìn lên trời, rồi tự nói với mình:
- Cục diện tốt, rõ ràng có thể giành thắng lợi, hà tất gì phải lãng phí thời gian. Như vậy cũng tốt, cho dù thành hay bại, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội phân tranh cao thấp một phen.
Sở Hoan ngữa mặt nhìn lên trời, La Định Tây cũng đang nhìn lên trời.
...
Trên núi Lũng Sơn, trong những lùm cây đã có hàng nghìn binh mã cưỡi ngựa nấp sẵn trong đó. Để không bị người khác phát hiện ra những động tĩnh trong rừng, tất cả những con ngựa chiến đều được buộc mồm lại, để tránh phát ra âm thanh.
Vì lần tập kích này, có thể nói La Định Tây cũng lo lắng. Gã đã tính toán kỹ trong lòng, tang lễ của Tiếu Hoán Chương vẫn còn chưa xong, nhưng tình trạng khách khứa lúc nào cũng đông đúc như mấy ngày đầu đã bắt đầu giảm bớt. Những quan viên thân sĩ các huyện phủ Bắc Sơn thăm viếng cũng chỉ tranh nhau đến trong mấy ngày đầu. Những ngày sau, trừ những quan viên thân sĩ ở xa còn thỉnh thoảng đến thì số lượng khách khứa cũng ngày càng ít dần.
Những ngày đầu, La Định Tây còn thường xuyên xuất hiện để sắp xếp việc tang lễ cho Tiếu Hoán Chương, có thể nói là vô cùng bận rộn. Gã cũng nhân cơ hội này nói với mọi người rằng sức khỏe không tốt, phải ở trong phủ dưỡng bệnh vài ngày. Tang sự đều giao cho thân tín bên cạnh tiếp tục chăm lo.
Đối với những người ngoài, trận chiến Giáp Châu xảy ra sau đó là việc Tiếu Hoán Chương chết, La Định Tây hết lòng lo liệu, khiến sức khỏe không tốt cũng là chuyện đương nhiên.
Dĩ nhiên không ai nghĩ đến La Định Tây chỉ đang mượn tang sự của Tiếu Hoán Chương để che dấu kế hoạch đánh lén Sóc Tuyền.
Ai có thể ngờ rằng, trong khi Bắc Sơn đang long trọng tổ chức đại tang cho Tiếu Hoán Chương thì những thủ hạ số một dưới quyền y lại không thèm đếm xỉa gì đến tang lễ mà chuẩn bị tập kích Sóc Tuyền. La Định Tây không những mượn tang sự Tiếu Hoán Chương để che giấu mọi chuyện, mà còn đảm bảo bí mật cho hành động lần này. Ngoài tâm phúc Từ Tu ra, ngay cả những kẻ đã theo gã nhiều năm cũng không biết mục đích thực sự của kế hoạch lần này.
La Định Tây đã dùng hết trí tuệ của mình để chuẩn bị cho kế hoạch lần này thật hoàn hảo. Với gã, kế hoạch tập kích lần này nhất định phải thành công.
Mấy ngàn kỵ binh nhân ban đêm trời tối mà di chuyển tới cánh rừng trên núi Lũng Sơn, hơn nữa theo lệnh toàn bộ tướng sĩ và binh mã đến địa điểm để chờ mệnh lệnh, tranh thủ thời gian tĩnh dưỡng sức lực.
La Định Tây cùng Từ Tu đã tính toán kỹ càng, quân của gã sẽ đến Ưng Sào khe trước buổi tối, như vậy không quá sớm cũng không quá muộn.
Nếu đến Ưng Sào khe quá sớm thì chẳng ai có thể đảm bảo lúc đi khỏi thành sẽ không bị ai phát hiện ra. Còn nếu quá muộn, quãng đường tới Sóc Tuyền cũng phải vài trăm dặm đường. Mặc dù những kỵ binh di chuyển rất nhanh nhưng cũng phải trước khi trời sáng một chút mới có thể đến Sóc Tuyền.
Ưng Sào khe không đến 20 dặm đường nhưng bên trong khe quả thật rất hẹp, chỉ có thể từng người một qua. Hàng nghìn binh mã đi qua gần 20 dặm đừng hẹp này quả không phải là một chuyện dễ dàng, cũng không thể nắm bắt được thời gian. Hơn nữa những người đi trước mà gặp trở ngại thì những kẻ đi sau cũng không thể nào di chuyển tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.