Chương 68: Bày mưu
Nam Kha
02/09/2024
Người hợp tác với Tưởng Sở Phong chẳng qua là nhìn trúng thế lực Hồng Môn sau lưng anh, xem ra cũng không phải là vì xưởng thuốc tây, nghĩ đến tương lai lâu dài, cho nên khi biết được thuốc của nhà máy dược đã bị đốt cháy, họ không có vội vàng đòi hỏi cái gì. Huống chi, có hơn phân nửa số thuốc này cung cấp cho quân đội, nhà họ Thẩm còn chưa lên tiếng, chút lợi nhuận lặt vặt này bọn họ cũng không quá lo lắng.
Mối quan hệ giữa Tưởng Sở Phong và Thẩm Đạc, cũng như mối quan hệ giữa Hồng Môn với Vô Định Đường, Phù Đại và Trẩm Đạc ở chung một thời gian, cảm thấy rằng người này sâu không lường được, khuôn mặt tươi cười vạn năm không thay đổi thực sự có chút không thể nhìn thấu.
Buổi chiều hôm nay, Phù Đại nghe Tưởng Sở Phong nói muốn đi phủ đốc quân, trong lòng lo lắng không thôi: “Trẩm Đạc sẽ không làm khó dễ anh chứ? Đó là chuyện quân đội quan trọng, anh ta rất có thể nghiêm khắc truy cứu?”
“Sẽ không.” Tưởng Sở Phong cười cười, chỉnh lại áo khoác cho cô thật tốt, đội cái mũ lên đầu cô, cầm lấy ô từ thuộc hạ, dẫn đầu tiễn cô lên xe, “Anh để em quay về chỗ ba mẹ vợ trước, chờ anh xong việc bên phủ đốc quân sẽ đến đón em.”
Phù Đại vẫn nhớ tới hai con mèo ở nhà, nói: “Tiểu Cửu với Tiểu Thập còn chưa ăn cơm, em phải trở về cho chúng nó ăn.”
“Trong nhà có người hầu, em cần phải tự mình làm hết mọi việc sao, thật sự coi bọn nó như con ruột của mình!” Tưởng Sở Phong vẫn còn ghen tị với hai con mèo đực, nhéo nhéo chóp mũi cô, nhét cô vào trong ghế sau.
Tiết trời mưa mùa thu luôn mang đến cảm giác mát mẻ đến thấu xương, Phù Đại nép vào vòng tay của Tưởng Sở Phong, không đợi về đến nhà, cô có chút buồn ngủ, khẽ nhúc nhích đầu, tìm một tư thế thoải mái, mềm mại tựa vào người anh, có chút không muốn dậy.
“Đúng rồi, anh đã tìm ra nguyên nhân vụ cháy xưởng dược phẩm chưa?” Phù Đại trước đây không hỏi công việc của Tưởng Sở Phong, nhưng dường như trong khoảng thời gian này thường xuyên xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng trở nên bất an.
Trận hỏa hoạn hôm đó đã thiêu rụi hoàn toàn hai nhà kho, không dám tưởng tượng nếu có người ở đó sẽ như thế nào.
Tưởng Sở Phong vuốt ve đầu ngón tay của cô, nhắm chặt mi mắt, vẻ mặt không thay đổi nói: “Là công nhân làm việc bất cẩn, tàn thuốc vứt linh tinh mới gây cháy.”
Phù Đại ngẩng đầu nhìn biểu hiện khuôn mặt của anh, không thấy ra có cái gì không đúng, lại vùi đầu xuống, biết anh nếu muốn che giấu cái gì, bản thân mình cũng không có biện pháp.
Tưởng Sở Phong dàn xếp cho Phù Đại thật tốt mới đi đến nhà máy tây dược đón Hàn Nguyên Thanh, khi đi đến đó, anh chỉ nhìn thấy một người Tưởng Hành Châu.
“Nguyên Thanh đâu?”
Tưởng Hành Châu vuốt vuốt cằm nói, nói: “Đã ngồi BMWs hương xa rời đi rồi.”
“BMWs hương xa” là ai không cần phải nói, Tưởng Sở Phong thấp giọng nói câu “Thằng nhóc thối”, cùng với Tưởng Hành Châu thẳng đường đến phủ đốc quân.
Tưởng Hành Châu thuận tay đưa một xấp tài liệu cho Tưởng Sở Phong, nói: “Đã bắt được kẻ phóng hỏa, không cần dùng nhiều thủ đoạn, là tam gia bên kia làm.”
Đối với kết quả này, Tưởng Sở Phong đã sớm dự kiến, anh trầm tư một lát nói: “Dây đã thả đủ dài, nếu anh ta không thể chờ đợi được nữa, sẽ thành toàn cho anh ta.”
“Không đợi nữa sao?” Tưởng Hành Châu biết nhiều năm như vậy anh vẫn không từ bỏ ý định báo thù, trước kia bởi vì sự có mặt ông nội và ba, hiện tại cũng chỉ là đưa Tưởng Thành Lương đến chỗ cao nhất, sau đó tìm thời điểm thích hợp làm cho anh ta rơi tan xương nát thịt thôi.
“Không dám đợi.” Ánh mắt Tưởng Sở Phong dời về phía màn đêm vắng lặng bên ngoài cửa sổ xe, trong giọng nói lần đầu có một chút không kiên định.
Tưởng Hành Châu biết anh để ý Phù Đại, cười cười không có nói nữa.
Lúc hai người đến phủ đốc quân, Hàn Nguyên Thanh đang ngồi nhàn nhã trong phòng khách uống trà, Tưởng Sở Phong đi qua đá đá ống chân anh ta, chế nhạo nói: “Trọng sắc khinh bạn, sao tiểu mỹ nhân của cậu không đi cùng cậu?”
Hàn Nguyên Thanh biết mình đã trở thành con rùa rụt cổ, ở trước mặt đám người Tưởng Sở Phong anh ta vẫn có chút ngượng ngùng thừa nhận, khuôn mặt không được tự nhiên lại còn mạnh miệng nói: “Tôi đây không phải chờ không kịp anh đưa cửu tẩu trở về sao, đành phải đi nhờ xe.”
Tưởng Hành Châu nói: “Vậy anh khả càng thêm không có nghĩa khí huynh đệ, đi nhờ xe bỏ lại tôi.”
Hàn Nguyên Thanh không còn gì để nói, vừa vặn thấy Thẩm Đạc đến đây, buông cái chén đứng dậy, “Thẩm thiếu soái đã tới.” Vừa nói, Hàn Nguyên Thanh không nhịn được liếc nhìn phía sau lưng của Thẩm Đạc, thấy Tần Cần mặt trước sau như một, trong mắt ít nhiều có chút không đúng.
Thẩm Đạc hôm nay hiếm thấy nghỉ ngơi ở nhà, không có quân phục, nhìn có chút dễ gần gũi vài phần, nhưng nói chuyện vẫn lưu loát ngắn gọn trước sau như một: “Mời.”
Nhà máy sản xuất tây dược Thẩm Đạc có 10% cổ phần, đây là chuyện người ngoài không biết. Nhiều người không hiểu Tưởng Sở Phong sẽ cho rằng Thẩm Đạc sẽ dùng vụ việc này để trấn áp Hồng Môn, sau lưng không ít người chuẩn bị xem kịch vui.
Thẩm Đạc đã hiểu chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tưởng Thành Lương không an phận, tôi không muốn tiếp tục lãng phí tinh lực theo dõi anh ta.”
Thẩm Đạc có ý, nếu Tưởng Sở Phong không giải quyết người này, anh ta sẽ nhịn không được động thủ. Thẩm Đạc xưa nay chú ý kết quả, không có thời gian xem xiếc khỉ như Tưởng Sở Phong, lần này nhà máy dược bị cháy, anh ta cũng bị thiệt hại một số.
Tưởng Sở Phong gật gật đầu, “Nhà họ Tưởng và Hồng Môn có khuynh hướng nghiêng về phía Tưởng Thành Lương, tôi không dám khinh suất, lần này còn phải làm phiền thiếu soái giúp ít nhiều.”
“Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Tưởng và Hồng Môn.”
“Đây là đương nhiên.” Tưởng Sở Phong sẽ không ngu ngốc kéo anh ta tới giúp Hồng Môn, anh búng điếu thuốc giữa hai ngón tay, nói ra suy nghĩ của mình, “Thiếu soái là chỉ huy ngàn vạn binh, hẳn là có thể phân ra một chút bảo vệ một người không?”
Ánh mắt Thẩm Đạc đặt ở trên người Tưởng Sở Phong vài giây, có vẻ như đã hiểu được ý tứ của anh, nói: “Cứ giao người cho Tần Cần là tốt rồi.”
Tưởng Sở Phong chắp tay bày tỏ lòng biết ơn, khi bước ra khỏi phủ đốc quân phủ anh thay đổi thành một người khác, đáy mắt có một tia điên cuồng, khiến người ta nghĩ rằng anh vẫn là Tưởng cửu gia thủ đoạn ngoan lệ.
“Để cho Tưởng Duy Thân để lộ cho tam ca chút tin tức, nên hành động.”
Tưởng Sở Phong vẫn biết Tưởng Duy Thân là kẻ không thể tin tưởng được, tuy rằng bây giờ còn bị mình nắm trong tay, nhưng sau lưng còn muốn cùng Tưởng Thành Lương kiếm tiền, để cho anh ta làm “Nội gián” lộ ra tin tức là thích hợp nhất.
“Đã hiểu.” Hàn Nguyên Thanh lên tiếng, toàn thân nóng lòng muốn thử.
Một trận mưa đến nửa đêm không ngớt, phòng ngủ của biệt thự lúc nào cũng sáng đèn vàng.
Phù Đại thở hổn hển ghé vào bờ ngực trần trụi của Tưởng Sở Phong, hô hấp anh cũng dao động phập phồng.
Phù Đại bị lăn qua lăn lại đã hết buồn ngủ, cơ thể lại kiệt sức mệt mỏi, yếu đuối nằm úp sấp ngay cả động cũng không muốn động đậy. Cô cảm thấy Tưởng Sở Phong hôm nay tựa như một con dã thú động dục, vừa về nhà đã bắt cô tập luyện, giống như mười năm không chạm qua phụ nữ.
Trực giác Phù Đại biết anh có việc, chống cằm nhìn anh.
Tưởng Sở Phong lấy tay che mắt cô lại, lòng bàn tay bị cô chớp chớp lông mi ngứa ngáy, chạm đến đầu quả tim.
“Không mệt sao?” Tưởng Sở Phong nói xong, hai tay lại đặt lên eo cô, lại trở lại tư thế lúc nãy.
Phù Đại vặn vẹo cơ thể, hỏi: “Anh không phải có chuyện phải làm sao?”
Tưởng Sở Phong cảm thấy dù có nói với cô hay không thì cô cũng sẽ lo lắng về chuyện đó, vì vậy gói gọn câu chuyện, nói: “Có việc phải làm, chờ thêm hai ngày em đến phủ đốc quân bên kia tránh đầu sóng ngọn gió, để Tần Cần làm bạn với em.”
Phù Đại không thèm để ý chuyện này, lại hỏi: “Nguy hiểm?”
“Anh sẽ bình an trở về đón em.”
Phù Đại gục đầu lại, bĩu môi nói: “Nếu không trở về được em sẽ lấy danh nghĩa cửu phu nhân đi ra ngoài cắm sừng anh, em thấy Thẩm thiếu soái cũng không tồi —— a!”
Phù Đại còn chưa nói hết, mông đã bị Tưởng Sở Phong đánh một cái, cô đứng dậy uốn éo, vẫn già mồm: “Dù sao em đã cảnh báo rồi, anh đánh em cũng vô dụng!”
“Tiểu bại hoại, phải chỉnh đốn!” Tưởng Sở Phong nghiến răng nghiến lợi kéo cô trở về, đặt cô ở dưới thân lao tới như mưa rền gió dữ.
Phù Đại ư ư a a kêu đến khàn cả giọng, nhưng anh một chút cũng không chịu bỏ qua.
Tưởng Sở Phong mãnh liệt tấn công dưới thân cô, nụ hôn dừng lại khẽ rơi trên trán dịu dàng mềm mại.
Mối quan hệ giữa Tưởng Sở Phong và Thẩm Đạc, cũng như mối quan hệ giữa Hồng Môn với Vô Định Đường, Phù Đại và Trẩm Đạc ở chung một thời gian, cảm thấy rằng người này sâu không lường được, khuôn mặt tươi cười vạn năm không thay đổi thực sự có chút không thể nhìn thấu.
Buổi chiều hôm nay, Phù Đại nghe Tưởng Sở Phong nói muốn đi phủ đốc quân, trong lòng lo lắng không thôi: “Trẩm Đạc sẽ không làm khó dễ anh chứ? Đó là chuyện quân đội quan trọng, anh ta rất có thể nghiêm khắc truy cứu?”
“Sẽ không.” Tưởng Sở Phong cười cười, chỉnh lại áo khoác cho cô thật tốt, đội cái mũ lên đầu cô, cầm lấy ô từ thuộc hạ, dẫn đầu tiễn cô lên xe, “Anh để em quay về chỗ ba mẹ vợ trước, chờ anh xong việc bên phủ đốc quân sẽ đến đón em.”
Phù Đại vẫn nhớ tới hai con mèo ở nhà, nói: “Tiểu Cửu với Tiểu Thập còn chưa ăn cơm, em phải trở về cho chúng nó ăn.”
“Trong nhà có người hầu, em cần phải tự mình làm hết mọi việc sao, thật sự coi bọn nó như con ruột của mình!” Tưởng Sở Phong vẫn còn ghen tị với hai con mèo đực, nhéo nhéo chóp mũi cô, nhét cô vào trong ghế sau.
Tiết trời mưa mùa thu luôn mang đến cảm giác mát mẻ đến thấu xương, Phù Đại nép vào vòng tay của Tưởng Sở Phong, không đợi về đến nhà, cô có chút buồn ngủ, khẽ nhúc nhích đầu, tìm một tư thế thoải mái, mềm mại tựa vào người anh, có chút không muốn dậy.
“Đúng rồi, anh đã tìm ra nguyên nhân vụ cháy xưởng dược phẩm chưa?” Phù Đại trước đây không hỏi công việc của Tưởng Sở Phong, nhưng dường như trong khoảng thời gian này thường xuyên xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng trở nên bất an.
Trận hỏa hoạn hôm đó đã thiêu rụi hoàn toàn hai nhà kho, không dám tưởng tượng nếu có người ở đó sẽ như thế nào.
Tưởng Sở Phong vuốt ve đầu ngón tay của cô, nhắm chặt mi mắt, vẻ mặt không thay đổi nói: “Là công nhân làm việc bất cẩn, tàn thuốc vứt linh tinh mới gây cháy.”
Phù Đại ngẩng đầu nhìn biểu hiện khuôn mặt của anh, không thấy ra có cái gì không đúng, lại vùi đầu xuống, biết anh nếu muốn che giấu cái gì, bản thân mình cũng không có biện pháp.
Tưởng Sở Phong dàn xếp cho Phù Đại thật tốt mới đi đến nhà máy tây dược đón Hàn Nguyên Thanh, khi đi đến đó, anh chỉ nhìn thấy một người Tưởng Hành Châu.
“Nguyên Thanh đâu?”
Tưởng Hành Châu vuốt vuốt cằm nói, nói: “Đã ngồi BMWs hương xa rời đi rồi.”
“BMWs hương xa” là ai không cần phải nói, Tưởng Sở Phong thấp giọng nói câu “Thằng nhóc thối”, cùng với Tưởng Hành Châu thẳng đường đến phủ đốc quân.
Tưởng Hành Châu thuận tay đưa một xấp tài liệu cho Tưởng Sở Phong, nói: “Đã bắt được kẻ phóng hỏa, không cần dùng nhiều thủ đoạn, là tam gia bên kia làm.”
Đối với kết quả này, Tưởng Sở Phong đã sớm dự kiến, anh trầm tư một lát nói: “Dây đã thả đủ dài, nếu anh ta không thể chờ đợi được nữa, sẽ thành toàn cho anh ta.”
“Không đợi nữa sao?” Tưởng Hành Châu biết nhiều năm như vậy anh vẫn không từ bỏ ý định báo thù, trước kia bởi vì sự có mặt ông nội và ba, hiện tại cũng chỉ là đưa Tưởng Thành Lương đến chỗ cao nhất, sau đó tìm thời điểm thích hợp làm cho anh ta rơi tan xương nát thịt thôi.
“Không dám đợi.” Ánh mắt Tưởng Sở Phong dời về phía màn đêm vắng lặng bên ngoài cửa sổ xe, trong giọng nói lần đầu có một chút không kiên định.
Tưởng Hành Châu biết anh để ý Phù Đại, cười cười không có nói nữa.
Lúc hai người đến phủ đốc quân, Hàn Nguyên Thanh đang ngồi nhàn nhã trong phòng khách uống trà, Tưởng Sở Phong đi qua đá đá ống chân anh ta, chế nhạo nói: “Trọng sắc khinh bạn, sao tiểu mỹ nhân của cậu không đi cùng cậu?”
Hàn Nguyên Thanh biết mình đã trở thành con rùa rụt cổ, ở trước mặt đám người Tưởng Sở Phong anh ta vẫn có chút ngượng ngùng thừa nhận, khuôn mặt không được tự nhiên lại còn mạnh miệng nói: “Tôi đây không phải chờ không kịp anh đưa cửu tẩu trở về sao, đành phải đi nhờ xe.”
Tưởng Hành Châu nói: “Vậy anh khả càng thêm không có nghĩa khí huynh đệ, đi nhờ xe bỏ lại tôi.”
Hàn Nguyên Thanh không còn gì để nói, vừa vặn thấy Thẩm Đạc đến đây, buông cái chén đứng dậy, “Thẩm thiếu soái đã tới.” Vừa nói, Hàn Nguyên Thanh không nhịn được liếc nhìn phía sau lưng của Thẩm Đạc, thấy Tần Cần mặt trước sau như một, trong mắt ít nhiều có chút không đúng.
Thẩm Đạc hôm nay hiếm thấy nghỉ ngơi ở nhà, không có quân phục, nhìn có chút dễ gần gũi vài phần, nhưng nói chuyện vẫn lưu loát ngắn gọn trước sau như một: “Mời.”
Nhà máy sản xuất tây dược Thẩm Đạc có 10% cổ phần, đây là chuyện người ngoài không biết. Nhiều người không hiểu Tưởng Sở Phong sẽ cho rằng Thẩm Đạc sẽ dùng vụ việc này để trấn áp Hồng Môn, sau lưng không ít người chuẩn bị xem kịch vui.
Thẩm Đạc đã hiểu chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tưởng Thành Lương không an phận, tôi không muốn tiếp tục lãng phí tinh lực theo dõi anh ta.”
Thẩm Đạc có ý, nếu Tưởng Sở Phong không giải quyết người này, anh ta sẽ nhịn không được động thủ. Thẩm Đạc xưa nay chú ý kết quả, không có thời gian xem xiếc khỉ như Tưởng Sở Phong, lần này nhà máy dược bị cháy, anh ta cũng bị thiệt hại một số.
Tưởng Sở Phong gật gật đầu, “Nhà họ Tưởng và Hồng Môn có khuynh hướng nghiêng về phía Tưởng Thành Lương, tôi không dám khinh suất, lần này còn phải làm phiền thiếu soái giúp ít nhiều.”
“Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Tưởng và Hồng Môn.”
“Đây là đương nhiên.” Tưởng Sở Phong sẽ không ngu ngốc kéo anh ta tới giúp Hồng Môn, anh búng điếu thuốc giữa hai ngón tay, nói ra suy nghĩ của mình, “Thiếu soái là chỉ huy ngàn vạn binh, hẳn là có thể phân ra một chút bảo vệ một người không?”
Ánh mắt Thẩm Đạc đặt ở trên người Tưởng Sở Phong vài giây, có vẻ như đã hiểu được ý tứ của anh, nói: “Cứ giao người cho Tần Cần là tốt rồi.”
Tưởng Sở Phong chắp tay bày tỏ lòng biết ơn, khi bước ra khỏi phủ đốc quân phủ anh thay đổi thành một người khác, đáy mắt có một tia điên cuồng, khiến người ta nghĩ rằng anh vẫn là Tưởng cửu gia thủ đoạn ngoan lệ.
“Để cho Tưởng Duy Thân để lộ cho tam ca chút tin tức, nên hành động.”
Tưởng Sở Phong vẫn biết Tưởng Duy Thân là kẻ không thể tin tưởng được, tuy rằng bây giờ còn bị mình nắm trong tay, nhưng sau lưng còn muốn cùng Tưởng Thành Lương kiếm tiền, để cho anh ta làm “Nội gián” lộ ra tin tức là thích hợp nhất.
“Đã hiểu.” Hàn Nguyên Thanh lên tiếng, toàn thân nóng lòng muốn thử.
Một trận mưa đến nửa đêm không ngớt, phòng ngủ của biệt thự lúc nào cũng sáng đèn vàng.
Phù Đại thở hổn hển ghé vào bờ ngực trần trụi của Tưởng Sở Phong, hô hấp anh cũng dao động phập phồng.
Phù Đại bị lăn qua lăn lại đã hết buồn ngủ, cơ thể lại kiệt sức mệt mỏi, yếu đuối nằm úp sấp ngay cả động cũng không muốn động đậy. Cô cảm thấy Tưởng Sở Phong hôm nay tựa như một con dã thú động dục, vừa về nhà đã bắt cô tập luyện, giống như mười năm không chạm qua phụ nữ.
Trực giác Phù Đại biết anh có việc, chống cằm nhìn anh.
Tưởng Sở Phong lấy tay che mắt cô lại, lòng bàn tay bị cô chớp chớp lông mi ngứa ngáy, chạm đến đầu quả tim.
“Không mệt sao?” Tưởng Sở Phong nói xong, hai tay lại đặt lên eo cô, lại trở lại tư thế lúc nãy.
Phù Đại vặn vẹo cơ thể, hỏi: “Anh không phải có chuyện phải làm sao?”
Tưởng Sở Phong cảm thấy dù có nói với cô hay không thì cô cũng sẽ lo lắng về chuyện đó, vì vậy gói gọn câu chuyện, nói: “Có việc phải làm, chờ thêm hai ngày em đến phủ đốc quân bên kia tránh đầu sóng ngọn gió, để Tần Cần làm bạn với em.”
Phù Đại không thèm để ý chuyện này, lại hỏi: “Nguy hiểm?”
“Anh sẽ bình an trở về đón em.”
Phù Đại gục đầu lại, bĩu môi nói: “Nếu không trở về được em sẽ lấy danh nghĩa cửu phu nhân đi ra ngoài cắm sừng anh, em thấy Thẩm thiếu soái cũng không tồi —— a!”
Phù Đại còn chưa nói hết, mông đã bị Tưởng Sở Phong đánh một cái, cô đứng dậy uốn éo, vẫn già mồm: “Dù sao em đã cảnh báo rồi, anh đánh em cũng vô dụng!”
“Tiểu bại hoại, phải chỉnh đốn!” Tưởng Sở Phong nghiến răng nghiến lợi kéo cô trở về, đặt cô ở dưới thân lao tới như mưa rền gió dữ.
Phù Đại ư ư a a kêu đến khàn cả giọng, nhưng anh một chút cũng không chịu bỏ qua.
Tưởng Sở Phong mãnh liệt tấn công dưới thân cô, nụ hôn dừng lại khẽ rơi trên trán dịu dàng mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.