Chương 52: Đạo trời luân hồi
Nam Kha
02/09/2024
Lúc Hàn Nguyên Thanh gọi điện đến thì Tưởng Sở Phong đang họp, bình thường lúc này không có người nào dám làm phiền, nhưng khi thư ký nghe là Phù Đại xảy ra chuyện, trên đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi vào chuyển lời.
“Cửu gia, nhà họ Hàn bên kia gọi điện đến, kêu anh đi đến Trung Y viện, hình như bà chủ…” Tưởng Sở Phong liếc mắt qua, thư ký còn chưa nói xong cũng bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Tưởng Sở Phong cầm áo khoác trên ghế rồi đi ra ngoài, những trưởng phòng nhìn nhau, đều có hơi luống cuống.
Thư ký liếc mắt một cái, đám người đều hiểu ra.
Có thể để cho cửu gia lo lắng buông công việc xuống, ngoại trừ bà chủ thì chẳng còn ai.
Hàn Nguyên Thanh ngồi canh giữ ở hành lang bệnh viện vặn điếu thuốc, nhìn thấy Tưởng Sở Phong vội vàng đi đến: “Bác sĩ đang xử lý vết thương cho chị dâu, anh mau vào đi!”
Tưởng Sở Phong nghe xong, vẻ mặt đầy lo lắng, đẩy cửa đi vào.
Phù Đại nhíu mày không chịu khâu vết thương, nhìn thấy anh đến thì cô khóc đến càng đáng thương.
Ôn Thiến thấy thế, vội vàng đứng sang một bên.
Tưởng Sở Phong ba chân bốn cẳng đi lên ôm cô, lúc này cả người dính đầy mồ hôi ướt đẫm. Anh lau cái trán ướt sũng của Phù Đại, nhìn cái bắp chân chảy đầy máu kia, anh nhíu chặt lông mày.
Đã lấy được miếng thủy tinh ra ngoài, có điều vết thương khá lớn, miếng bông gạc đều thấm đầy máu.
Bác sĩ cũng không biết làm sao, nhìn về phía Tưởng Sở Phong mong anh có thể hiểu tính nghiêm trọng: “Vết thương nhỏ chỉ đâm vào da thịt, nhưng còn vết thương lớn suýt chút nữa làm bị thương đến xương cốt, không thể không khâu lại.”
Phù Đại thút tha thút thít nói: “Không khâu vết thương… em không muốn khâu vết thương, vết thương lớn như vậy sẽ để lại sẹo, rất là xấu…”
Tưởng Sở Phong bị cô ứa nước mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng mềm nhũn xuống, nhưng lại không thể không nghe lời dặn của bác sĩ, đành phải nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Chỉ là vài mũi khâu thôi, chờ lớn lên cũng sẽ không nhìn thấy đâu, hửm?”
Phù Đại cũng biết đạo lý này, nhưng mà đang tốt đẹp lại gặp loại chuyện này còn thêm vết sẹo, chuyện này với một cô gái từ nhỏ đã thích chưng diện thì đây chính là một tin xấu.
Phù Đại vùi người vào trong ngực Tưởng Sở Phong, nước mắt chảy tràn ào ào.
Tưởng Sở Phong biết cô đã thỏa hiệp, nhìn bác sĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu, để anh ta bắt đầu khâu lại.
Trước đó bác sĩ đã tiêm thuốc tê, có điều trước khi đến Phù Đại đã rất là đau, hơn nữa còn nghe tin sẽ để lại sẹo, càng đau lòng gần chết, áo khoác của Tưởng Sở Phong đều bị ướt hết.
Bác sĩ thấy cô rất đáng thương, có hơi thương xót, thế là cố gắng khâu cho vết thương đẹp nhất có thể, tổng cộng may năm mũi.
Lúc cắt chỉ, Phù Đại nhìn cái chân, vẫn cảm thấy xấu, miệng méo lại bắt đầu khóc.
Từ lúc vào, Tưởng Sở Phong chưa thấy cô dừng khóc lúc nào, cũng không biết trước đó cô đã khóc bao lâu, hai con mắt như quả hạch đào ngâm nước.
“Em mà khóc nữa sẽ hết nước mất, sao em lại có nhiều nước mắt như vậy chứ.” Tưởng Sở Phong lau những giọt nước mắt rơi xuống cằm cô, thấy trong mắt cô toàn là tơ máu, vô cùng đau lòng.
Bác sĩ xử lý những vết thương ở xung quanh, quấn băng gạc lại dặn dò: “Trở về thì nghỉ ngơi cho tốt vào, tạm thời không được xuống đất, nhớ thay băng đúng giờ. Tôi sẽ cho chút thuốc tiêu viêm, ban đêm nếu có phát sốt, nhớ kỹ uống hai viên.”
Tưởng Sở Phong ghi lại từng cái, nghĩ đến bộ dạng hiện tại của Phù Đại chắc chắn cô cũng đang nhớ nhà, hơn nữa cũng cần người chăm sóc, bình thường anh luôn bận rộn sẽ không chăm sóc tốt cho cô, thế là khi rời khỏi bệnh viện lái xe thẳng đến nhà họ Phù.
Trần Ngọc nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Phù Đại, vô cùng lo lắng, vội vàng đến phòng ngủ chăm sóc cho cô.
Phù Thu Sinh thấy thế, cũng vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chờ con điều tra rõ mọi chuyện, con sẽ giải thích cho ba mẹ.” Tưởng Sở Phong nhìn cửa phòng của Phù Đại, sau đó đi ra ngoài, đi sắp đến cổng lại hơi: “Ba, ba còn cố kỵ đến tình nghĩa của chi thứ hai sao?”
Đầu tiên Phù Thu Sinh hơi sửng sốt, sau đó biết chuyện Phù Đại gặp tai nạn thì biết rằng có liên quan đến chi thứ hai, ngay lập tức tức giận đến mức giơ tay lên: “Còn tình nghĩa cái gì chứ, bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó! Ba đúng là xui tám đời mới đầu thai vào nhà họ Phù, dính đến một thằng em và mẹ ruột vô ý thức!”
Tưởng Sở Phong nhẹ nhàng gật đầu, đi ra ngoài.
Tưởng Sở Phong từ miệng Ôn Thiến đã biết hết mọi chuyện, trong ngày hôm đó anh đã bố trí nhân lực, rồi kiện Phù Âm tội vu khống, tính cả Dư Tú Quyên tụ tập mọi người gây rối, cho nên kiện bọn họ tổn thương với người khác.
Lúc cảnh sát mang người đến, Phù Âm vẫn còn nằm trên giường che đi những nốt mụn trên mặt, sau khi nghe được nguyên nhân cô ta chỉ mặt họ hô to lên: “Tôi không có nói sai! Tôi không có vu khống cô ta! Mặt của tôi do sử dụng đồ trong cửa hàng nước hoa của họ mới biến thành như vậy!”
Cảnh sát vỗ cái gậy trong tay, xùy một tiếng: “Có người không thể hưởng thụ nổi nhân sâm bào ngư, khi ăn còn phải nôn thốc nôn tháo, nước hoa của người ta lan rộng trong mấy ngày nay, cũng không thấy người nào gây ra chuyện, chỉ có cô xảy ra chuyện, cũng không biết có phải nguyên nhân do cô không. Bây giờ trong cục cảnh sát còn có một trăm tám mươi người làm chứng, nếu cô có ý kiến, tự mình đi trả lời bọn họ.”
Mặc dù Phù Âm gian xảo ngang ngược, nhưng mà cũng chỉ là một học sinh chưa trải đời, thấy đối phương vừa lấy còng sắt ra, chân tay cô ta mềm nhũn, còn muốn gọi Dư Tú Quyên cứu cô ta.
Có điều Dư Tú Quyên cũng khó giữ nổi bản thân mình, mà cảnh sát cũng sẽ không thân thiện với kẻ làm tổn thương người khác, bà ta sẽ bị tra tấn.
“Tôi không hề hại người! Là con bé kia không có mắt đứng trước tấm kính, tôi làm sao biết tấm kính sẽ đâm phải cô ta!” Dư Tú Quyên cong mông lên không ngừng lui về phía sau, sửng sốt không muốn lên xe và luôn lắc đầu như một bà điên.
Bà cụ chống gậy đi từ phía sau, cũng đứng tại chỗ quát mắng: “Các người… các người là đồ lòng dạ hiểm độc! Hơn nữa còn đang cầm tiền của ai mà làm việc! Con trai của tôi chính là Thượng viện, các người dám xấc xược! Mau thả người cho tôi!”
“Ồ, có người không biết rằng còn tưởng bà là thái hậu đó, hoàng thượng phạm pháp tội cũng như dân thường, còn bà… tỉnh lại đi.” Nói xong, cũng mặc kệ bà ta uy hiếp hay điêu ngoa như thế nào, kêu một đám người bắt lấy mẹ con Phù Âm rồi lái xe ra khỏi ngõ nhỏ.
Bà cụ vội vàng kêu người gọi cho Phù Hải Nhân, để ông ta mau đi cứu người.
Phù Hải Nhân không phải là kẻ ngu, ông ta nghe ngóng mọi chuyện, rất là tức giận: “Hai mẹ con này không hề để cho người ta bớt lo! Rõ ràng chuyện này là do Tưởng cửu gia thông báo cảnh sát bắt người, còn cứu thế nào! Có phải không muốn tôi có chức quan này nữa không!”
Ông ta lớn tiếng nói, La Doanh ở bên cạnh sơn móng tay nghe vậy, liếc ông ta một cái rồi nói: “Nếu tôi nói, lão gia không thể quản chuyện này được, tôi cũng đã đi qua tiệm của nhị tiểu thư, còn vào xem rất lâu, tôi dùng cũng không bị sao? Cái này đơn giản chỉ là không thích ứng với cơ thể nên mới xảy ra phản ứng, là do chị cả nóng vội dẫn người đi gây chuyện, lúc đầu có thể chuyện nhỏ hóa không, bây giờ đánh người ta bị thương, tôi thấy cậu Tưởng bên kia cũng không có ý tốt, ông nên cần phải biết giữ mình.”
Phù Hải Nhân có thể leo đến vị trí hôm nay, ông ta biết rõ chuyện lợi hại trong chuyện này, vốn dĩ vẫn còn muốn tìm luật sư giúp hai mẹ con giải quyết, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, nếu để Tưởng Sở Phong biết, không chừng sẽ bị gây khó dễ hơn, có khi còn liên lụy đến ông ta, thế là chỉ coi như không biết, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt đi.
La Doanh nhìn đầu ngón tay đỏ chót của mình, khóe môi vẫn luôn cong lên, nhưng ở trong đáy mắt không hề có ý cười.
Người đàn ông tuyệt tình thật sự là lòng dạ ác độc, xem ra lúc nào cũng đều phải dựa vào chính mình.
“Tôi đi dỗ Nhục Nhục ngủ, lão gia cũng nên sớm nghỉ ngơi đi, không phải sáng còn có việc phải ra ngoài sao?”
Phù Hải Nhân hút một điếu thuốc, có chút bực bội rồi cởi mái tóc ra, đi vào phòng tắm.
Phù Nguyệt cùng Dư Tú Quyên bị nhốt trong đồn cảnh sát một đêm, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, vốn dĩ cũng cho rằng Phù Hải Nhân sẽ đến cứu bọn họ, chờ đợi và hy vọng, nhưng ngay cả cái bóng người đều không thấy đâu.
Dư Tú Quyên bị phán giam một năm, lúc Phù Hải Nhân phái luật sư đến, bà ta còn ôm một tia hi vọng, lại không nghĩ Phù Hải Nhân tuyên bố muốn ly hôn với bà ta.
Lúc này Dư Tú Quyên điên rồi, nếu Phù Hải Nhân đang ở trước mặt, sợ là sẽ xé xác ông ta.
“Phù Hải Nhân, ông là tên khốn kiếp! Ông vì bảo vệ mình mà ly hôn với tôi! Ông không phải là người, không phải là người mà!” Dư Tú Quyên bị nhốt nửa tháng, nhìn bà ta rất là tiều tụy, nhưng thái độ đanh đá và ngang ngược vẫn không thay đổi, nhớ đến xuất thân của mình, bà ta không tiếp tục mắng nữa, thế là quay lại mắng nhiếc người cảnh sát bên cạnh.
Lúc luật sư đi ra khỏi đồn cảnh sát, trên mặt còn còn có ba vết cào, ông ta vội vàng đi báo cáo kết quả cho Phù Hải Nhân.
Ít nhiều gì Phù Hải Nhân cũng nhớ Phù Âm là con gái của mình, ông ta chuyển một số tiền vào trong tài khoản cô ta, nhưng bộ dạng không có ý định xen vào.
Phù Âm bị giữ lại mấy ngày, lúc đưa về bên bà cụ thì cô ta bị què một chân.
Bà cụ khóc lóc kêu gào muốn kiện người ta, La Doanh mang theo cái rương, ôm đứa trẻ, đi đến chỗ đám người hầu đang vây quanh.
“Cái con hồ ly tinh kia trở về làm gì! Tú Quyên và Phù Âm xảy ra chuyện, có phải do cô giở trò quỷ không? Tôi đã sớm nói với Hải Nhân độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhìn xem hiện tại đã hại thành bộ dạng gì!”
La Doanh nghe bà cụ chửi rủa, lại cười một tiếng: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà? Bà nói rất đúng về mình.”
“Cô.”
La Doanh phất tay áo, gọi người hầu ôm đứa trẻ đi nghỉ ngơi, mình thì ngồi xuống ghế, thổi bộ móng tay mới sơn, rồi tính toán từng cái rõ ràng: “Năm đó bà ức hiếp bà lớn, dù thế nào bà cũng sẽ không nghĩ rằng người ta sẽ bay lên cành cao, người con dâu mà bà cố gắng lấy lại là một kẻ không có đầu óc, lại nuôi ra một đứa con gái cũng không có đầu óc, suốt ngày chỉ gây chuyện. Ở khu Việt Châu này, ai chẳng biết Tưởng cửu gia của Hồng Môn là một nhân vật lớn, các người tự cao tự đại, cầm trứng đập vào tảng đá, đúng là không biết sống chết.”
La Doanh nhìn lướt qua, nhìn về Phù Âm trước kia còn kiêu ngạo, giờ phút này lại chỉ núp ở sau lưng ở bà cụ, không khỏi cảm thán một tiếng đạo trời luân hồi.
“Tôi nghe nói chị cả làm cô hai bị thương ở chân, bây giờ cậu Tưởng còn đang rất tức giận, việc xử lý chị cả mới chỉ là bắt đầu, nếu các người không biết tốt xấu, chỉ dựa vào lão gia thì sẽ không bảo vệ được.”
Bà cụ nheo đôi mắt nhỏ lại, khẽ nói: “Ban ngày ban mặt, tôi cũng không tin ai dám làm loạn, pháp luật không cho phép thì không được!”
“Hiện tại bà giảng pháp luật, lúc bà làm việc riêng sao lại không nói?”
Từ khi La Doanh được Phù Hải Nhân nạp vào cửa, bà cụ rất chướng mắt cô ta, nếu không phải chính cô còn có mấy phần kiên cường không muốn bị người ta gây khó dễ, thì cô ta sớm bị giày vò đến chết. Có điều ở nhà họ Phù mấy năm nay, nhưng cũng nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu bọn họ ngược đãi người hầu không ít, trước kia Phù Nguyệt ở đây, cũng chưa hề thấy bọn họ thương xót, động một tí là không ngừng đánh chửi, một cô chủ cao quý còn không bằng người hầu.
Thực ra khi bà cụ thấy chân què của Phù Âm, thì đã biết đối phương không hề dễ chọc, chỉ là ngoài miệng nghiêm khắc đã quen, có chết cũng không chịu thừa nhận.
La Doanh thấy bà ta giữ im lặng, thế là đốt thêm mồi lửa: “Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, tôi chính thức là bà lớn của nhà họ Phù, về sau mặt mũi của tôi cũng chính là mặt mũi của lão gia, về sau lúc bà muốn mắng tôi, thì xin hãy suy nghĩ kĩ lại để tránh gây rối.”
“Vậy mà Hải Nhân lại nâng cô làm vợ!” Bà ta vẫn luôn bài xích chuyện mình mất đi sự khống chế, nhìn thấy La Doanh chỉ là một vợ bé nhưng lại được nâng lên làm vợ chính, thì sao có thể nuốt xuống cái ngụm này được.
“Thứ lão gia cần chính là một bà chủ có thể chăm sóc nhà cửa, chứ không phải làm một phụ nữ quê mùa tầm nhìn hạn hẹp một lòng một dạ để con gái ôm đùi người đàn ông khác, cũng sẽ không trêu chọc người không nên dây vào để gây phiền phức cho cả nhà. Về sau cái nhà này sẽ do tôi quản, nếu các người thông minh thì ở lại ăn sung mặc sướng, nếu còn giống như trước, cũng đừng trách tôi không niệm tình xưa.”
Phù Âm bị La Doanh nhìn, cô ta vội vàng run rẩy cúi đầu xuống, không còn oai phong như ngày trước.
“Haizz… chung quy ông trời đều công bằng.” La Doanh nhìn giống như chán nản, bỗng nhiên không còn hào hứng đối phó bọn họ, mặc áo choàng vào, giẫm lên đôi giày cao gót đi ra ngoài với bộ dạng yểu điệu.
Phù Hải Nhân còn tưởng rằng sau khi Phù Âm trở về sẽ đi Tân Châu tìm mấy người cậu của mình, dù sao trước kia nhà mẹ đẻ Dư Tú Quyên cũng có phần bảo vệ cô ta, không nghĩ rằng cô ta sẽ ở lại.
Phù Hải Nhân nhìn vết thương trên chân cô ta, thấy cô ta vì nó mà yên lặng lại, cũng không khỏi cảm thấy trong họa có phúc, ông ta thuận tiện nói: “Nếu con đã ở lại, sau này hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ của con, đừng có lại gây chuyện nữa.”
Phù Âm biết ông ta nói “mẹ” ở đây là La Doanh, cuối cùng trong lòng cũng có hơi không cam lòng, không chịu gật đầu, nhưng cũng sợ hãi nên không dám lên tiếng.
Đối với một đứa con gái không có tác dụng gì, Phù Hải Nhân cũng sẽ không tốn thêm thời gian, cho ăn uống cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Bà cụ ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, cũng không biết suy nghĩ thứ gì, bỗng nhiên nói với Phù Hải Nhân: “Khi nào đưa Phù Nguyệt trở về đi, xảy ra chuyện này, chúng ta không còn mặt mũi để con bé ở bên kia.”
Phù Hải Nhân biết Phù Nguyệt có quan hệ tốt với Phù Đại, có Phù Nguyệt ở bên kia, có thể xoa dịu mối quan hệ, nên cũng không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói: “Việc này để sau đi, cũng chưa chắc Phù Nguyệt muốn trở về.”
“Nhưng cũng không thể để nó ở luôn bên nhà anh con, trở về cũng nên sắp xếp tìm người nhà khác.”
Phù Hải Nhân nghe lời này thì lại không có suy nghĩ gì, Phù Âm ở một bên sững sờ, trong đôi mắt híp sâu lại ẩn chứa tính toán.
Phù Âm nhìn cái chân phải bị què, trên bắp chân trắng nõn có một vết sẹo đáng sợ do một vũ khí sắc bén cắt xuống.
Trong ý thức Phù Âm không muốn nhớ lại hoàn cảnh đó, thế nhưng nhìn thấy suy nghĩ của bà nội mình, trong lòng vẫn không nhịn không mà cảm thấy lạnh lẽo. Vào lúc này cô ta mới hiểu được, sự kiêu ngạo của bà nội đối với mình, với điều kiện là cô ta còn đủ tay chân tìm một nhà chồng tốt, hiện tại cái điều kiện này đã không còn, so với một đứa con gái tính cách kiêu ngạo mà chân còn bị què, còn Phù Nguyệt dịu dàng, hành vi ổn định, rõ ràng là một lựa chọn tốt.
Phù Âm đau thương cười một tiếng, mình vẫn luôn cười người khác ngốc, không ngờ rằng mình lại ngu ngốc cả một đời.
“Cửu gia, nhà họ Hàn bên kia gọi điện đến, kêu anh đi đến Trung Y viện, hình như bà chủ…” Tưởng Sở Phong liếc mắt qua, thư ký còn chưa nói xong cũng bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Tưởng Sở Phong cầm áo khoác trên ghế rồi đi ra ngoài, những trưởng phòng nhìn nhau, đều có hơi luống cuống.
Thư ký liếc mắt một cái, đám người đều hiểu ra.
Có thể để cho cửu gia lo lắng buông công việc xuống, ngoại trừ bà chủ thì chẳng còn ai.
Hàn Nguyên Thanh ngồi canh giữ ở hành lang bệnh viện vặn điếu thuốc, nhìn thấy Tưởng Sở Phong vội vàng đi đến: “Bác sĩ đang xử lý vết thương cho chị dâu, anh mau vào đi!”
Tưởng Sở Phong nghe xong, vẻ mặt đầy lo lắng, đẩy cửa đi vào.
Phù Đại nhíu mày không chịu khâu vết thương, nhìn thấy anh đến thì cô khóc đến càng đáng thương.
Ôn Thiến thấy thế, vội vàng đứng sang một bên.
Tưởng Sở Phong ba chân bốn cẳng đi lên ôm cô, lúc này cả người dính đầy mồ hôi ướt đẫm. Anh lau cái trán ướt sũng của Phù Đại, nhìn cái bắp chân chảy đầy máu kia, anh nhíu chặt lông mày.
Đã lấy được miếng thủy tinh ra ngoài, có điều vết thương khá lớn, miếng bông gạc đều thấm đầy máu.
Bác sĩ cũng không biết làm sao, nhìn về phía Tưởng Sở Phong mong anh có thể hiểu tính nghiêm trọng: “Vết thương nhỏ chỉ đâm vào da thịt, nhưng còn vết thương lớn suýt chút nữa làm bị thương đến xương cốt, không thể không khâu lại.”
Phù Đại thút tha thút thít nói: “Không khâu vết thương… em không muốn khâu vết thương, vết thương lớn như vậy sẽ để lại sẹo, rất là xấu…”
Tưởng Sở Phong bị cô ứa nước mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng mềm nhũn xuống, nhưng lại không thể không nghe lời dặn của bác sĩ, đành phải nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Chỉ là vài mũi khâu thôi, chờ lớn lên cũng sẽ không nhìn thấy đâu, hửm?”
Phù Đại cũng biết đạo lý này, nhưng mà đang tốt đẹp lại gặp loại chuyện này còn thêm vết sẹo, chuyện này với một cô gái từ nhỏ đã thích chưng diện thì đây chính là một tin xấu.
Phù Đại vùi người vào trong ngực Tưởng Sở Phong, nước mắt chảy tràn ào ào.
Tưởng Sở Phong biết cô đã thỏa hiệp, nhìn bác sĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu, để anh ta bắt đầu khâu lại.
Trước đó bác sĩ đã tiêm thuốc tê, có điều trước khi đến Phù Đại đã rất là đau, hơn nữa còn nghe tin sẽ để lại sẹo, càng đau lòng gần chết, áo khoác của Tưởng Sở Phong đều bị ướt hết.
Bác sĩ thấy cô rất đáng thương, có hơi thương xót, thế là cố gắng khâu cho vết thương đẹp nhất có thể, tổng cộng may năm mũi.
Lúc cắt chỉ, Phù Đại nhìn cái chân, vẫn cảm thấy xấu, miệng méo lại bắt đầu khóc.
Từ lúc vào, Tưởng Sở Phong chưa thấy cô dừng khóc lúc nào, cũng không biết trước đó cô đã khóc bao lâu, hai con mắt như quả hạch đào ngâm nước.
“Em mà khóc nữa sẽ hết nước mất, sao em lại có nhiều nước mắt như vậy chứ.” Tưởng Sở Phong lau những giọt nước mắt rơi xuống cằm cô, thấy trong mắt cô toàn là tơ máu, vô cùng đau lòng.
Bác sĩ xử lý những vết thương ở xung quanh, quấn băng gạc lại dặn dò: “Trở về thì nghỉ ngơi cho tốt vào, tạm thời không được xuống đất, nhớ thay băng đúng giờ. Tôi sẽ cho chút thuốc tiêu viêm, ban đêm nếu có phát sốt, nhớ kỹ uống hai viên.”
Tưởng Sở Phong ghi lại từng cái, nghĩ đến bộ dạng hiện tại của Phù Đại chắc chắn cô cũng đang nhớ nhà, hơn nữa cũng cần người chăm sóc, bình thường anh luôn bận rộn sẽ không chăm sóc tốt cho cô, thế là khi rời khỏi bệnh viện lái xe thẳng đến nhà họ Phù.
Trần Ngọc nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Phù Đại, vô cùng lo lắng, vội vàng đến phòng ngủ chăm sóc cho cô.
Phù Thu Sinh thấy thế, cũng vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chờ con điều tra rõ mọi chuyện, con sẽ giải thích cho ba mẹ.” Tưởng Sở Phong nhìn cửa phòng của Phù Đại, sau đó đi ra ngoài, đi sắp đến cổng lại hơi: “Ba, ba còn cố kỵ đến tình nghĩa của chi thứ hai sao?”
Đầu tiên Phù Thu Sinh hơi sửng sốt, sau đó biết chuyện Phù Đại gặp tai nạn thì biết rằng có liên quan đến chi thứ hai, ngay lập tức tức giận đến mức giơ tay lên: “Còn tình nghĩa cái gì chứ, bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó! Ba đúng là xui tám đời mới đầu thai vào nhà họ Phù, dính đến một thằng em và mẹ ruột vô ý thức!”
Tưởng Sở Phong nhẹ nhàng gật đầu, đi ra ngoài.
Tưởng Sở Phong từ miệng Ôn Thiến đã biết hết mọi chuyện, trong ngày hôm đó anh đã bố trí nhân lực, rồi kiện Phù Âm tội vu khống, tính cả Dư Tú Quyên tụ tập mọi người gây rối, cho nên kiện bọn họ tổn thương với người khác.
Lúc cảnh sát mang người đến, Phù Âm vẫn còn nằm trên giường che đi những nốt mụn trên mặt, sau khi nghe được nguyên nhân cô ta chỉ mặt họ hô to lên: “Tôi không có nói sai! Tôi không có vu khống cô ta! Mặt của tôi do sử dụng đồ trong cửa hàng nước hoa của họ mới biến thành như vậy!”
Cảnh sát vỗ cái gậy trong tay, xùy một tiếng: “Có người không thể hưởng thụ nổi nhân sâm bào ngư, khi ăn còn phải nôn thốc nôn tháo, nước hoa của người ta lan rộng trong mấy ngày nay, cũng không thấy người nào gây ra chuyện, chỉ có cô xảy ra chuyện, cũng không biết có phải nguyên nhân do cô không. Bây giờ trong cục cảnh sát còn có một trăm tám mươi người làm chứng, nếu cô có ý kiến, tự mình đi trả lời bọn họ.”
Mặc dù Phù Âm gian xảo ngang ngược, nhưng mà cũng chỉ là một học sinh chưa trải đời, thấy đối phương vừa lấy còng sắt ra, chân tay cô ta mềm nhũn, còn muốn gọi Dư Tú Quyên cứu cô ta.
Có điều Dư Tú Quyên cũng khó giữ nổi bản thân mình, mà cảnh sát cũng sẽ không thân thiện với kẻ làm tổn thương người khác, bà ta sẽ bị tra tấn.
“Tôi không hề hại người! Là con bé kia không có mắt đứng trước tấm kính, tôi làm sao biết tấm kính sẽ đâm phải cô ta!” Dư Tú Quyên cong mông lên không ngừng lui về phía sau, sửng sốt không muốn lên xe và luôn lắc đầu như một bà điên.
Bà cụ chống gậy đi từ phía sau, cũng đứng tại chỗ quát mắng: “Các người… các người là đồ lòng dạ hiểm độc! Hơn nữa còn đang cầm tiền của ai mà làm việc! Con trai của tôi chính là Thượng viện, các người dám xấc xược! Mau thả người cho tôi!”
“Ồ, có người không biết rằng còn tưởng bà là thái hậu đó, hoàng thượng phạm pháp tội cũng như dân thường, còn bà… tỉnh lại đi.” Nói xong, cũng mặc kệ bà ta uy hiếp hay điêu ngoa như thế nào, kêu một đám người bắt lấy mẹ con Phù Âm rồi lái xe ra khỏi ngõ nhỏ.
Bà cụ vội vàng kêu người gọi cho Phù Hải Nhân, để ông ta mau đi cứu người.
Phù Hải Nhân không phải là kẻ ngu, ông ta nghe ngóng mọi chuyện, rất là tức giận: “Hai mẹ con này không hề để cho người ta bớt lo! Rõ ràng chuyện này là do Tưởng cửu gia thông báo cảnh sát bắt người, còn cứu thế nào! Có phải không muốn tôi có chức quan này nữa không!”
Ông ta lớn tiếng nói, La Doanh ở bên cạnh sơn móng tay nghe vậy, liếc ông ta một cái rồi nói: “Nếu tôi nói, lão gia không thể quản chuyện này được, tôi cũng đã đi qua tiệm của nhị tiểu thư, còn vào xem rất lâu, tôi dùng cũng không bị sao? Cái này đơn giản chỉ là không thích ứng với cơ thể nên mới xảy ra phản ứng, là do chị cả nóng vội dẫn người đi gây chuyện, lúc đầu có thể chuyện nhỏ hóa không, bây giờ đánh người ta bị thương, tôi thấy cậu Tưởng bên kia cũng không có ý tốt, ông nên cần phải biết giữ mình.”
Phù Hải Nhân có thể leo đến vị trí hôm nay, ông ta biết rõ chuyện lợi hại trong chuyện này, vốn dĩ vẫn còn muốn tìm luật sư giúp hai mẹ con giải quyết, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, nếu để Tưởng Sở Phong biết, không chừng sẽ bị gây khó dễ hơn, có khi còn liên lụy đến ông ta, thế là chỉ coi như không biết, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt đi.
La Doanh nhìn đầu ngón tay đỏ chót của mình, khóe môi vẫn luôn cong lên, nhưng ở trong đáy mắt không hề có ý cười.
Người đàn ông tuyệt tình thật sự là lòng dạ ác độc, xem ra lúc nào cũng đều phải dựa vào chính mình.
“Tôi đi dỗ Nhục Nhục ngủ, lão gia cũng nên sớm nghỉ ngơi đi, không phải sáng còn có việc phải ra ngoài sao?”
Phù Hải Nhân hút một điếu thuốc, có chút bực bội rồi cởi mái tóc ra, đi vào phòng tắm.
Phù Nguyệt cùng Dư Tú Quyên bị nhốt trong đồn cảnh sát một đêm, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, vốn dĩ cũng cho rằng Phù Hải Nhân sẽ đến cứu bọn họ, chờ đợi và hy vọng, nhưng ngay cả cái bóng người đều không thấy đâu.
Dư Tú Quyên bị phán giam một năm, lúc Phù Hải Nhân phái luật sư đến, bà ta còn ôm một tia hi vọng, lại không nghĩ Phù Hải Nhân tuyên bố muốn ly hôn với bà ta.
Lúc này Dư Tú Quyên điên rồi, nếu Phù Hải Nhân đang ở trước mặt, sợ là sẽ xé xác ông ta.
“Phù Hải Nhân, ông là tên khốn kiếp! Ông vì bảo vệ mình mà ly hôn với tôi! Ông không phải là người, không phải là người mà!” Dư Tú Quyên bị nhốt nửa tháng, nhìn bà ta rất là tiều tụy, nhưng thái độ đanh đá và ngang ngược vẫn không thay đổi, nhớ đến xuất thân của mình, bà ta không tiếp tục mắng nữa, thế là quay lại mắng nhiếc người cảnh sát bên cạnh.
Lúc luật sư đi ra khỏi đồn cảnh sát, trên mặt còn còn có ba vết cào, ông ta vội vàng đi báo cáo kết quả cho Phù Hải Nhân.
Ít nhiều gì Phù Hải Nhân cũng nhớ Phù Âm là con gái của mình, ông ta chuyển một số tiền vào trong tài khoản cô ta, nhưng bộ dạng không có ý định xen vào.
Phù Âm bị giữ lại mấy ngày, lúc đưa về bên bà cụ thì cô ta bị què một chân.
Bà cụ khóc lóc kêu gào muốn kiện người ta, La Doanh mang theo cái rương, ôm đứa trẻ, đi đến chỗ đám người hầu đang vây quanh.
“Cái con hồ ly tinh kia trở về làm gì! Tú Quyên và Phù Âm xảy ra chuyện, có phải do cô giở trò quỷ không? Tôi đã sớm nói với Hải Nhân độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhìn xem hiện tại đã hại thành bộ dạng gì!”
La Doanh nghe bà cụ chửi rủa, lại cười một tiếng: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà? Bà nói rất đúng về mình.”
“Cô.”
La Doanh phất tay áo, gọi người hầu ôm đứa trẻ đi nghỉ ngơi, mình thì ngồi xuống ghế, thổi bộ móng tay mới sơn, rồi tính toán từng cái rõ ràng: “Năm đó bà ức hiếp bà lớn, dù thế nào bà cũng sẽ không nghĩ rằng người ta sẽ bay lên cành cao, người con dâu mà bà cố gắng lấy lại là một kẻ không có đầu óc, lại nuôi ra một đứa con gái cũng không có đầu óc, suốt ngày chỉ gây chuyện. Ở khu Việt Châu này, ai chẳng biết Tưởng cửu gia của Hồng Môn là một nhân vật lớn, các người tự cao tự đại, cầm trứng đập vào tảng đá, đúng là không biết sống chết.”
La Doanh nhìn lướt qua, nhìn về Phù Âm trước kia còn kiêu ngạo, giờ phút này lại chỉ núp ở sau lưng ở bà cụ, không khỏi cảm thán một tiếng đạo trời luân hồi.
“Tôi nghe nói chị cả làm cô hai bị thương ở chân, bây giờ cậu Tưởng còn đang rất tức giận, việc xử lý chị cả mới chỉ là bắt đầu, nếu các người không biết tốt xấu, chỉ dựa vào lão gia thì sẽ không bảo vệ được.”
Bà cụ nheo đôi mắt nhỏ lại, khẽ nói: “Ban ngày ban mặt, tôi cũng không tin ai dám làm loạn, pháp luật không cho phép thì không được!”
“Hiện tại bà giảng pháp luật, lúc bà làm việc riêng sao lại không nói?”
Từ khi La Doanh được Phù Hải Nhân nạp vào cửa, bà cụ rất chướng mắt cô ta, nếu không phải chính cô còn có mấy phần kiên cường không muốn bị người ta gây khó dễ, thì cô ta sớm bị giày vò đến chết. Có điều ở nhà họ Phù mấy năm nay, nhưng cũng nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu bọn họ ngược đãi người hầu không ít, trước kia Phù Nguyệt ở đây, cũng chưa hề thấy bọn họ thương xót, động một tí là không ngừng đánh chửi, một cô chủ cao quý còn không bằng người hầu.
Thực ra khi bà cụ thấy chân què của Phù Âm, thì đã biết đối phương không hề dễ chọc, chỉ là ngoài miệng nghiêm khắc đã quen, có chết cũng không chịu thừa nhận.
La Doanh thấy bà ta giữ im lặng, thế là đốt thêm mồi lửa: “Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, tôi chính thức là bà lớn của nhà họ Phù, về sau mặt mũi của tôi cũng chính là mặt mũi của lão gia, về sau lúc bà muốn mắng tôi, thì xin hãy suy nghĩ kĩ lại để tránh gây rối.”
“Vậy mà Hải Nhân lại nâng cô làm vợ!” Bà ta vẫn luôn bài xích chuyện mình mất đi sự khống chế, nhìn thấy La Doanh chỉ là một vợ bé nhưng lại được nâng lên làm vợ chính, thì sao có thể nuốt xuống cái ngụm này được.
“Thứ lão gia cần chính là một bà chủ có thể chăm sóc nhà cửa, chứ không phải làm một phụ nữ quê mùa tầm nhìn hạn hẹp một lòng một dạ để con gái ôm đùi người đàn ông khác, cũng sẽ không trêu chọc người không nên dây vào để gây phiền phức cho cả nhà. Về sau cái nhà này sẽ do tôi quản, nếu các người thông minh thì ở lại ăn sung mặc sướng, nếu còn giống như trước, cũng đừng trách tôi không niệm tình xưa.”
Phù Âm bị La Doanh nhìn, cô ta vội vàng run rẩy cúi đầu xuống, không còn oai phong như ngày trước.
“Haizz… chung quy ông trời đều công bằng.” La Doanh nhìn giống như chán nản, bỗng nhiên không còn hào hứng đối phó bọn họ, mặc áo choàng vào, giẫm lên đôi giày cao gót đi ra ngoài với bộ dạng yểu điệu.
Phù Hải Nhân còn tưởng rằng sau khi Phù Âm trở về sẽ đi Tân Châu tìm mấy người cậu của mình, dù sao trước kia nhà mẹ đẻ Dư Tú Quyên cũng có phần bảo vệ cô ta, không nghĩ rằng cô ta sẽ ở lại.
Phù Hải Nhân nhìn vết thương trên chân cô ta, thấy cô ta vì nó mà yên lặng lại, cũng không khỏi cảm thấy trong họa có phúc, ông ta thuận tiện nói: “Nếu con đã ở lại, sau này hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ của con, đừng có lại gây chuyện nữa.”
Phù Âm biết ông ta nói “mẹ” ở đây là La Doanh, cuối cùng trong lòng cũng có hơi không cam lòng, không chịu gật đầu, nhưng cũng sợ hãi nên không dám lên tiếng.
Đối với một đứa con gái không có tác dụng gì, Phù Hải Nhân cũng sẽ không tốn thêm thời gian, cho ăn uống cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Bà cụ ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, cũng không biết suy nghĩ thứ gì, bỗng nhiên nói với Phù Hải Nhân: “Khi nào đưa Phù Nguyệt trở về đi, xảy ra chuyện này, chúng ta không còn mặt mũi để con bé ở bên kia.”
Phù Hải Nhân biết Phù Nguyệt có quan hệ tốt với Phù Đại, có Phù Nguyệt ở bên kia, có thể xoa dịu mối quan hệ, nên cũng không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói: “Việc này để sau đi, cũng chưa chắc Phù Nguyệt muốn trở về.”
“Nhưng cũng không thể để nó ở luôn bên nhà anh con, trở về cũng nên sắp xếp tìm người nhà khác.”
Phù Hải Nhân nghe lời này thì lại không có suy nghĩ gì, Phù Âm ở một bên sững sờ, trong đôi mắt híp sâu lại ẩn chứa tính toán.
Phù Âm nhìn cái chân phải bị què, trên bắp chân trắng nõn có một vết sẹo đáng sợ do một vũ khí sắc bén cắt xuống.
Trong ý thức Phù Âm không muốn nhớ lại hoàn cảnh đó, thế nhưng nhìn thấy suy nghĩ của bà nội mình, trong lòng vẫn không nhịn không mà cảm thấy lạnh lẽo. Vào lúc này cô ta mới hiểu được, sự kiêu ngạo của bà nội đối với mình, với điều kiện là cô ta còn đủ tay chân tìm một nhà chồng tốt, hiện tại cái điều kiện này đã không còn, so với một đứa con gái tính cách kiêu ngạo mà chân còn bị què, còn Phù Nguyệt dịu dàng, hành vi ổn định, rõ ràng là một lựa chọn tốt.
Phù Âm đau thương cười một tiếng, mình vẫn luôn cười người khác ngốc, không ngờ rằng mình lại ngu ngốc cả một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.