Chương 99: Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần (4) [Hoàn]
Nam Kha
02/09/2024
Hàn Nguyên Thanh vừa nói xong, hội trường trong nháy mắt nổ tung, nhìn về phía anh. Ông Hàn không thấy tức giận, chỉ là sắc mặt nghiêm túc nhìn anh.
Vẻ mặt của Hàn Nguyên Thanh không thay đổi, những người xung quanh la hét ầm ĩ, mở miệng nói: “Hôm nay thời thế không giống, tình thế bên ngoài cũng không giống năm đó, nhà họ Hàn muốn tìm đường sống, cũng không cần buông xuống tư thái của mình.”
Các chú trong nhà họ Hàn cũng nhìn thấy anh muốn hợp tác với Tô Thừa, cho nên càng không thể đồng ý, tất cả đều phản đối.
“Hôm nay tôi làm như này, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của các vị, chỉ là theo lẽ thường thông báo mà thôi.” Hàn Nguyên Thanh đối mặt với nhưng khuôn mặt tức giận xung quanh, trái lại bình tĩnh trả lời.
Nhị thúc nhà họ Hàn là người đầu tiên tức giận mắng to: “Hàn Nguyên Thanh, anh có còn biết mình họ gì không! Anh và Tô Thừa cùng chung một phe, sớm muộn gì cũng lụi thôi, anh còn ăn theo người ta làm gì!”
Tô Thừa nghe vậy khoác vai Hàn Nguyên Thanh nói: “Chú cũng biết tôi và Nguyên Thanh cùng chung một phe. Tô Thừa tôi có thể không phải người lương thiện, nhưng tôi thích nhất là biết lý lẽ thấu tình đạt lý. Nguyên Thanh đã mở miệng thì dù thế nào cũng phải giữ lời hứa, không như một số người, trên mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, chỉ biết…”
“Tô Thừa, cậu là cái thá gì! Cũng không nhìn một chút xem nơi này không tới phiên cậu nói chuyện!”
Tô Thừa nhìn về phía người vừa nói là hậu bối nhà họ Hàn, vẻ mặt cũng lạnh lại, khẽ nói: “Có tới lượt tôi nói chuyện hay không cũng không phải do cậu quyết định.”
Đối phương vừa muốn mở miệng, lại bị Hàn Nguyên Thanh chặn lại: “Từ khi ba tôi để tôi quay về, nhà họ Hàn đã do tôi làm chủ, hôm nay tôi mời khách, các chú các bác cũng phải cho tôi mấy phần mặt mũi chứ.”
“Anh bảo chúng tôi cho anh mặt mũi, anh cho chúng tôi mặt mũi hả? Từ khi cưới con đàn bà này về, có chuyện gì anh nghe theo chúng tôi? Bây giờ nói cũng không nói một tiếng, ở trường hợp lớn như này mời đối thủ tới, anh đây là cố tình đánh vào mặt mũi chúng tôi phải không?” Nhị thúc nhà họ Hàn gào thét đỏ mặt, tính tình trái lại rất thẳng thắn.
“Có lý, tôi tự nhiên sẽ nghe theo, nhưng nếu cứ nghĩ mình là quý tộc, hở chút là người khác phải nhượng bộ nhẫn nhịn thì tôi cũng không có mặt mũi nào làm việc theo chỉ thị của các người.”
Hàn Nguyên Thanh không hiểu tại sao họ lại coi trọng cái thân phận ngày càng xuống dốc đến vậy, dù là liên quan đến sự sinh tồn của gia tộc, họ vẫn không muốn từ bỏ nó, họ vĩnh viễn sống trong cái bóng của triều đại phong kiến đó, ngay cả hôn nhân cũng không thể làm chủ.
Những hậu bối trẻ của nhà họ Hàn, cũng may là ông Hàn để Hàn Nguyên Thanh ở lại Việt Châu, nếu không hôm nay sợ là cũng bị đồng hóa.
Mấy năm nay trong nhà che giấu không ngừng, còn không biết là đã che giấu bao nhiêu chuyện dơ bẩn. Mặc dù ông Hàn là lớn nhất trong nhà, nhưng phía dưới lại có quá nhiều anh em, một người lo một người đã đủ loạn đầu, cho nên nhiều chuyện ông cũng không thể làm chủ toàn bộ, trong lòng cũng hy vọng Hàn Nguyên Thanh có thể hiểu rõ căn bản, đây cũng là lý do ông nóng lòng muốn cầm lấy quyền lực của Hồng Môn.
Chỉ là ông Hàn không ngờ Hàn Nguyên Thanh lại ngoan cố như trâu, chết cũng không chịu tranh đoạt cùng Tưởng Sở Phong, lần này buồn bực trở về, chỉ mang theo một nàng dâu thuận mắt, chính là tiên trảm hậu tấu, ông Hàn cũng không hiểu nổi anh, hôm nay thấy anh ở trước mặt mọi người dùng quyền lực của mình chỉ trích mấy lão già kia, ông ngồi ở bên cạnh tỉnh bơ, âm thầm xem xét.
Nghĩ lúc đó, nhà họ Tô với nhà họ Hàn đoạn tuyệt, cũng là bởi vì do sự chỉ đạo không đồng nhất.
Nhà họ Tô không có quan hệ trực tiếp với nhà họ Hàn nên cũng không có cảm giác gì nhiều, từ trước đến nay qua lại đều là tương đối vượt mức quy định. Hễ như nhà họ Tô muốn làm gì, cuối cùng vẫn phải đến nhà họ Hàn bị đám lão quý tộc nhà họ Hàn nói một câu ‘Không hợp quy củ’, sau đó nhà họ Tô dứt khoát không cùng chung đồng bọn nữa, tự mình bày mưu tính kế.
Khi nhà họ Tô đến thế hệ của Tô Thừa, phong cách hành động càng thêm ngang ngược, phóng túng, ở trong mắt đám người nhà họ Hàn này tự nhiên không hoan nghênh.
Thân phận của gia đình quý tộc chắc chắn là cao quý, nhưng dưới sự thay đổi không ngừng, tất nhiên sẽ đi theo chiều hướng tiêu tan. Hàn Nguyên Thanh đã nhìn thấy kết cục của nhà họ Dương và nhà họ Tưởng, đã sớm nghĩ đến điều này, vì vậy sau khi trở về, anh đã tìm Tô Thừa và muốn mượn sức mạnh của anh ta để lật đổ những thứ mục nát này, thu lại một tầng lớp mới.
Tô Thừa và Hàn Nguyên Thanh có qua lại một chút, hơn nữa lấy thân phận của Hàn Nguyên Thanh ở Hồng Môn, anh ta cũng thu được không ít lợi ích, cho nên đồng ý rất nhanh chóng.
Cái gọi là không phá không lập, Hàn Nguyên Thanh cũng là một lòng suy nghĩ, cho nên mới nói ra ở trường hợp đặc biệt này.
Nhìn thấy mấy người họ hàng này vẫn còn ngoan cố, Hàn Nguyên Thanh cũng không thèm tốn nước miếng nữa, nói thẳng: “Hôm nay nhân dịp mọi người ở đây tôi cũng không ngại nói thẳng. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, các vị chú bác nếu cảm thấy tôi quấy phá, có thể không cần quan tâm tôi. Dù sao cũng đã sớm tách ra, chen cùng một nơi chẳng qua là lúc đánh bài góp thêm vài cái bàn thôi.”
Có người trầm tư không nói gì, nhưng có người bị kích động la hét rồi trực tiếp bỏ đi.
“Nguyên Thanh, con còn quá trẻ, rất nhiều chuyện không phải con có chí khí là được.” Nhị thúc nhà họ Hàn nghĩ rằng Hàn Nguyên Thanh khó lòng hoàn thành, khi rời đi có hơi đắc ý, cảm thấy sớm hay muộn thì Hàn Nguyên Thanh cũng sẽ khóc trở lại cầu xin bọn họ.
Một bữa tiệc ầm ĩ tan rã trong sự không vui, mọi người cũng đều biết nhà họ Hàn hoàn toàn phân chia, sau này nếu muốn tìm ai làm việc còn phải suy tính một hồi.
Tuy nhiên, đa số mọi người đều không dám tin tưởng năng lực của đương gia mới Hàn Nguyên Thanh, cho nên ý kiến sau cùng đều lần lượt lui khỏi hội trường.
Ông Hàn vẫn luôn ngồi trước bàn uống rượu, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy.
Hàn Nguyên Thanh dẫn đầu đi đến nói: “Tại sao ông già còn chưa đi? Bây giờ tôi với nhà họ Hàn đã đoạn tuyệt, ông đi theo tôi thì sẽ phải ăn cám đấy.”
Ông Hàn trợn mắt, giọng điệu lại cất lên: “Thời điểm ông đây tranh giang sơn còn không biết anh ở nơi nào đâu!”
Hàn Nguyên Thanh cười cười, ngồi ở trên tay vịn ghế sô pha, sờ sờ cái trán trần của ba mình, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Ông già ông cũng không thể kéo chân tôi lại.”
“Anh đừng để tôi mất mặt là được!”Ông Hàn vỗ anh một cái rồi đứng dậy.
Ông nhìn ánh mắt tối tăm của Tô Thừa, cuối cùng không nói gì, đánh một phát vào ngực Hàn Nguyên Thanh. Ra đến cửa lại giơ tay với Hàn Nguyên Thanh rồi buông lời độc ác: “Nếu lăn lộn không ra dạng người gì, cũng đừng nhận là con trai tôi, ông đây không nhận!”
“Ông già thật là phiền.” Hàn Nguyên Thanh thở dài, nhưng vẻ mặt đắc ý cười, hoàn toàn không lo lắng cho tương lai.
Tô Thừa thấy mọi người đều đã đi hết, ngồi ở trên ghế sa lon vểnh chân lên, chống đầu nói: “Tôi nhìn anh hôm nay số mệnh phải ngủ ngoài đường, thế nào, trước tiên tôi tìm một chỗ cho anh?”
Hàn Nguyên Thanh nhìn hội trường trống rỗng, thật sự có chút vắng vẻ, giả vờ rũ vai nói: “Tôi dù gì cũng là Nhị đương gia của Hồng Môn, ai không cho mặt mũi, cũng quá thê thảm rồi.”
Tô Thừa đứng lên vỗ vỗ bờ vai của anh, nhếch khóe mắt nói: “Bình Châu là thế giới mới, anh vừa mới tới, người ta cũng sẽ không nhận ra anh. Chỉ là phong thủy này luôn luôn luân chuyển, đến anh cũng không quá lâu.”
Nụ cười trên mặt Hàn Nguyên Thanh vẫn chưa hề biến mất, kéo cổ áo xuống, quay đầu nhìn Tần Cần nói: “Ngày tốt không hưởng thụ được mấy ngày, lại khiến em cùng anh chịu đói.”
Tần Cần khoác tay anh, vẻ mặt bình tĩnh, “Em chưa từng nghĩ tới sẽ cùng anh hưởng phúc.”
Hàn Nguyên Thanh mỉm cười, siết chặt cánh tay mềm mại đi về phía trước.
Mặc dù Hàn Nguyên Thanh có Hồng Môn hậu thuẫn, nhưng anh cũng biết Tưởng Sở Phong không thể nhúng tay quá nhiều, còn Thẩm Đạc bên kia xưa nay được mệnh danh là lấy bạo lực làm chủ, xem như Hàn Nguyên Thanh có Tần Cần đảm bảo, cũng không có khả năng đi cứu anh, cảm thấy nếu anh không có khả năng mang đến tương lai cho Tần Cần, thừa dịp bây giờ cút đi mới tốt nhất.
Vì vậy, sau khi Hàn Nguyên Thanh rời khỏi nhà họ Hàn, hoàn cảnh cũng rất khó khăn.
Tuy nhiên, Hàn Nguyên Thanh đã chịu ảnh hưởng từ Tưởng Sở Phong rất nhiều, chỉ cần có cơ hội trở mình, không lấy đối phương cán nát bét chắc là sẽ không bỏ qua, trong một năm này, đã khiến hai phần thiên hạ Bình Châu quậy đến nỗi chia năm xẻ bảy.
Vào giữa mùa đông năm thứ hai, trận tuyết đầu ở Bình Châu rơi nhiều, vương triều quý tộc chiếm cứ ở nơi này hoàn toàn sụp đổ, sa sút.
Tứ đại gia tộc nhà họ Hàn, cũng hoàn toàn rút lui khỏi sân khấu, chỉ là có Hàn Nguyên Thanh, ở một chỗ khác huy hoàng tất nhiên không thể lường được.
Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.
KẾT THÚC TOÀN VĂN
Vẻ mặt của Hàn Nguyên Thanh không thay đổi, những người xung quanh la hét ầm ĩ, mở miệng nói: “Hôm nay thời thế không giống, tình thế bên ngoài cũng không giống năm đó, nhà họ Hàn muốn tìm đường sống, cũng không cần buông xuống tư thái của mình.”
Các chú trong nhà họ Hàn cũng nhìn thấy anh muốn hợp tác với Tô Thừa, cho nên càng không thể đồng ý, tất cả đều phản đối.
“Hôm nay tôi làm như này, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của các vị, chỉ là theo lẽ thường thông báo mà thôi.” Hàn Nguyên Thanh đối mặt với nhưng khuôn mặt tức giận xung quanh, trái lại bình tĩnh trả lời.
Nhị thúc nhà họ Hàn là người đầu tiên tức giận mắng to: “Hàn Nguyên Thanh, anh có còn biết mình họ gì không! Anh và Tô Thừa cùng chung một phe, sớm muộn gì cũng lụi thôi, anh còn ăn theo người ta làm gì!”
Tô Thừa nghe vậy khoác vai Hàn Nguyên Thanh nói: “Chú cũng biết tôi và Nguyên Thanh cùng chung một phe. Tô Thừa tôi có thể không phải người lương thiện, nhưng tôi thích nhất là biết lý lẽ thấu tình đạt lý. Nguyên Thanh đã mở miệng thì dù thế nào cũng phải giữ lời hứa, không như một số người, trên mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, chỉ biết…”
“Tô Thừa, cậu là cái thá gì! Cũng không nhìn một chút xem nơi này không tới phiên cậu nói chuyện!”
Tô Thừa nhìn về phía người vừa nói là hậu bối nhà họ Hàn, vẻ mặt cũng lạnh lại, khẽ nói: “Có tới lượt tôi nói chuyện hay không cũng không phải do cậu quyết định.”
Đối phương vừa muốn mở miệng, lại bị Hàn Nguyên Thanh chặn lại: “Từ khi ba tôi để tôi quay về, nhà họ Hàn đã do tôi làm chủ, hôm nay tôi mời khách, các chú các bác cũng phải cho tôi mấy phần mặt mũi chứ.”
“Anh bảo chúng tôi cho anh mặt mũi, anh cho chúng tôi mặt mũi hả? Từ khi cưới con đàn bà này về, có chuyện gì anh nghe theo chúng tôi? Bây giờ nói cũng không nói một tiếng, ở trường hợp lớn như này mời đối thủ tới, anh đây là cố tình đánh vào mặt mũi chúng tôi phải không?” Nhị thúc nhà họ Hàn gào thét đỏ mặt, tính tình trái lại rất thẳng thắn.
“Có lý, tôi tự nhiên sẽ nghe theo, nhưng nếu cứ nghĩ mình là quý tộc, hở chút là người khác phải nhượng bộ nhẫn nhịn thì tôi cũng không có mặt mũi nào làm việc theo chỉ thị của các người.”
Hàn Nguyên Thanh không hiểu tại sao họ lại coi trọng cái thân phận ngày càng xuống dốc đến vậy, dù là liên quan đến sự sinh tồn của gia tộc, họ vẫn không muốn từ bỏ nó, họ vĩnh viễn sống trong cái bóng của triều đại phong kiến đó, ngay cả hôn nhân cũng không thể làm chủ.
Những hậu bối trẻ của nhà họ Hàn, cũng may là ông Hàn để Hàn Nguyên Thanh ở lại Việt Châu, nếu không hôm nay sợ là cũng bị đồng hóa.
Mấy năm nay trong nhà che giấu không ngừng, còn không biết là đã che giấu bao nhiêu chuyện dơ bẩn. Mặc dù ông Hàn là lớn nhất trong nhà, nhưng phía dưới lại có quá nhiều anh em, một người lo một người đã đủ loạn đầu, cho nên nhiều chuyện ông cũng không thể làm chủ toàn bộ, trong lòng cũng hy vọng Hàn Nguyên Thanh có thể hiểu rõ căn bản, đây cũng là lý do ông nóng lòng muốn cầm lấy quyền lực của Hồng Môn.
Chỉ là ông Hàn không ngờ Hàn Nguyên Thanh lại ngoan cố như trâu, chết cũng không chịu tranh đoạt cùng Tưởng Sở Phong, lần này buồn bực trở về, chỉ mang theo một nàng dâu thuận mắt, chính là tiên trảm hậu tấu, ông Hàn cũng không hiểu nổi anh, hôm nay thấy anh ở trước mặt mọi người dùng quyền lực của mình chỉ trích mấy lão già kia, ông ngồi ở bên cạnh tỉnh bơ, âm thầm xem xét.
Nghĩ lúc đó, nhà họ Tô với nhà họ Hàn đoạn tuyệt, cũng là bởi vì do sự chỉ đạo không đồng nhất.
Nhà họ Tô không có quan hệ trực tiếp với nhà họ Hàn nên cũng không có cảm giác gì nhiều, từ trước đến nay qua lại đều là tương đối vượt mức quy định. Hễ như nhà họ Tô muốn làm gì, cuối cùng vẫn phải đến nhà họ Hàn bị đám lão quý tộc nhà họ Hàn nói một câu ‘Không hợp quy củ’, sau đó nhà họ Tô dứt khoát không cùng chung đồng bọn nữa, tự mình bày mưu tính kế.
Khi nhà họ Tô đến thế hệ của Tô Thừa, phong cách hành động càng thêm ngang ngược, phóng túng, ở trong mắt đám người nhà họ Hàn này tự nhiên không hoan nghênh.
Thân phận của gia đình quý tộc chắc chắn là cao quý, nhưng dưới sự thay đổi không ngừng, tất nhiên sẽ đi theo chiều hướng tiêu tan. Hàn Nguyên Thanh đã nhìn thấy kết cục của nhà họ Dương và nhà họ Tưởng, đã sớm nghĩ đến điều này, vì vậy sau khi trở về, anh đã tìm Tô Thừa và muốn mượn sức mạnh của anh ta để lật đổ những thứ mục nát này, thu lại một tầng lớp mới.
Tô Thừa và Hàn Nguyên Thanh có qua lại một chút, hơn nữa lấy thân phận của Hàn Nguyên Thanh ở Hồng Môn, anh ta cũng thu được không ít lợi ích, cho nên đồng ý rất nhanh chóng.
Cái gọi là không phá không lập, Hàn Nguyên Thanh cũng là một lòng suy nghĩ, cho nên mới nói ra ở trường hợp đặc biệt này.
Nhìn thấy mấy người họ hàng này vẫn còn ngoan cố, Hàn Nguyên Thanh cũng không thèm tốn nước miếng nữa, nói thẳng: “Hôm nay nhân dịp mọi người ở đây tôi cũng không ngại nói thẳng. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, các vị chú bác nếu cảm thấy tôi quấy phá, có thể không cần quan tâm tôi. Dù sao cũng đã sớm tách ra, chen cùng một nơi chẳng qua là lúc đánh bài góp thêm vài cái bàn thôi.”
Có người trầm tư không nói gì, nhưng có người bị kích động la hét rồi trực tiếp bỏ đi.
“Nguyên Thanh, con còn quá trẻ, rất nhiều chuyện không phải con có chí khí là được.” Nhị thúc nhà họ Hàn nghĩ rằng Hàn Nguyên Thanh khó lòng hoàn thành, khi rời đi có hơi đắc ý, cảm thấy sớm hay muộn thì Hàn Nguyên Thanh cũng sẽ khóc trở lại cầu xin bọn họ.
Một bữa tiệc ầm ĩ tan rã trong sự không vui, mọi người cũng đều biết nhà họ Hàn hoàn toàn phân chia, sau này nếu muốn tìm ai làm việc còn phải suy tính một hồi.
Tuy nhiên, đa số mọi người đều không dám tin tưởng năng lực của đương gia mới Hàn Nguyên Thanh, cho nên ý kiến sau cùng đều lần lượt lui khỏi hội trường.
Ông Hàn vẫn luôn ngồi trước bàn uống rượu, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy.
Hàn Nguyên Thanh dẫn đầu đi đến nói: “Tại sao ông già còn chưa đi? Bây giờ tôi với nhà họ Hàn đã đoạn tuyệt, ông đi theo tôi thì sẽ phải ăn cám đấy.”
Ông Hàn trợn mắt, giọng điệu lại cất lên: “Thời điểm ông đây tranh giang sơn còn không biết anh ở nơi nào đâu!”
Hàn Nguyên Thanh cười cười, ngồi ở trên tay vịn ghế sô pha, sờ sờ cái trán trần của ba mình, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Ông già ông cũng không thể kéo chân tôi lại.”
“Anh đừng để tôi mất mặt là được!”Ông Hàn vỗ anh một cái rồi đứng dậy.
Ông nhìn ánh mắt tối tăm của Tô Thừa, cuối cùng không nói gì, đánh một phát vào ngực Hàn Nguyên Thanh. Ra đến cửa lại giơ tay với Hàn Nguyên Thanh rồi buông lời độc ác: “Nếu lăn lộn không ra dạng người gì, cũng đừng nhận là con trai tôi, ông đây không nhận!”
“Ông già thật là phiền.” Hàn Nguyên Thanh thở dài, nhưng vẻ mặt đắc ý cười, hoàn toàn không lo lắng cho tương lai.
Tô Thừa thấy mọi người đều đã đi hết, ngồi ở trên ghế sa lon vểnh chân lên, chống đầu nói: “Tôi nhìn anh hôm nay số mệnh phải ngủ ngoài đường, thế nào, trước tiên tôi tìm một chỗ cho anh?”
Hàn Nguyên Thanh nhìn hội trường trống rỗng, thật sự có chút vắng vẻ, giả vờ rũ vai nói: “Tôi dù gì cũng là Nhị đương gia của Hồng Môn, ai không cho mặt mũi, cũng quá thê thảm rồi.”
Tô Thừa đứng lên vỗ vỗ bờ vai của anh, nhếch khóe mắt nói: “Bình Châu là thế giới mới, anh vừa mới tới, người ta cũng sẽ không nhận ra anh. Chỉ là phong thủy này luôn luôn luân chuyển, đến anh cũng không quá lâu.”
Nụ cười trên mặt Hàn Nguyên Thanh vẫn chưa hề biến mất, kéo cổ áo xuống, quay đầu nhìn Tần Cần nói: “Ngày tốt không hưởng thụ được mấy ngày, lại khiến em cùng anh chịu đói.”
Tần Cần khoác tay anh, vẻ mặt bình tĩnh, “Em chưa từng nghĩ tới sẽ cùng anh hưởng phúc.”
Hàn Nguyên Thanh mỉm cười, siết chặt cánh tay mềm mại đi về phía trước.
Mặc dù Hàn Nguyên Thanh có Hồng Môn hậu thuẫn, nhưng anh cũng biết Tưởng Sở Phong không thể nhúng tay quá nhiều, còn Thẩm Đạc bên kia xưa nay được mệnh danh là lấy bạo lực làm chủ, xem như Hàn Nguyên Thanh có Tần Cần đảm bảo, cũng không có khả năng đi cứu anh, cảm thấy nếu anh không có khả năng mang đến tương lai cho Tần Cần, thừa dịp bây giờ cút đi mới tốt nhất.
Vì vậy, sau khi Hàn Nguyên Thanh rời khỏi nhà họ Hàn, hoàn cảnh cũng rất khó khăn.
Tuy nhiên, Hàn Nguyên Thanh đã chịu ảnh hưởng từ Tưởng Sở Phong rất nhiều, chỉ cần có cơ hội trở mình, không lấy đối phương cán nát bét chắc là sẽ không bỏ qua, trong một năm này, đã khiến hai phần thiên hạ Bình Châu quậy đến nỗi chia năm xẻ bảy.
Vào giữa mùa đông năm thứ hai, trận tuyết đầu ở Bình Châu rơi nhiều, vương triều quý tộc chiếm cứ ở nơi này hoàn toàn sụp đổ, sa sút.
Tứ đại gia tộc nhà họ Hàn, cũng hoàn toàn rút lui khỏi sân khấu, chỉ là có Hàn Nguyên Thanh, ở một chỗ khác huy hoàng tất nhiên không thể lường được.
Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.
KẾT THÚC TOÀN VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.