Chương 94: Thật tốt
Nam Kha
02/09/2024
Nghĩ lại tâm tình nóng nảy của mình, Phù Đại dần dần đối với chuyện mang thai cũng thoải mái hơn. Đại khái cũng bởi vì tính tính thay đổi, kinh hỉ ngược lại đột nhiên buông xuống.
Tưởng Sở Phong còn đang nhớ lại dư vị mất hồn của đêm đó, nghĩ đến khi nào mới được ăn no lần nữa, đã bị tin tức Phù Đại té xỉu dọa cho Tưởng Sở Phong trắng bệch mặt, kiều diễm trong đầu cũng mất hết.
Hôm đó Trần Ngọc tình cờ có mặt ở đây, chỉ thấy Phù Đại ăn không ngon miệng, thấy dầu mỡ liền buồn nôn, mơ hồ đoán ra chút. Thời điểm Phù Đại lên lầu nghỉ ngơi, người hầu thấy cô hốt hoảng suýt chút nữa ngã quỵ, cho nên nhanh chóng gọi điện thoại cho Tưởng Sở Phong.
Trần Ngọc đã cho người gọi bác sĩ, chỉ là trong lòng chủ yếu đã biết trước, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Tưởng Sở Phong thở hồng hộc vội vàng xông vào thì sửng sốt một chút, nhanh chóng mở cửa ra, nhân tiện trấn an nói: “Không sao đâu không sao đâu, mọi thứ đều ổn. Mẹ đoán con bé kia là mang thai, biểu hiện giống như đúc khi mẹ mang thai.”
Tưởng Sở Phong nghe xong liền sững sờ ngoài cửa, không có biểu tình gì nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc cười cười, để anh đi vào, nói: “Con đi vào chăm sóc cho Đại Đại đi, lát nữa bác sĩ đến rồi làm kiểm tra đầy đủ.”
Tưởng Sở Phong gật đầu đi vào, thấy Phù Đại nằm ngửa trên giường nhắm mắt, sắc mặt cũng không có thay đổi gì.
Phù Đại nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn thấy anh đi đến, ngồi bật dậy: “Tại sao lúc này anh đã trở lại rồi? Em chỉ là có chút chóng mặt, mọi người làm ầm ĩ làm gì.”
Phù Đại cử động, lại cảm thấy ngực có cơn buồn nôn, đành phải từ bỏ ý định ngồi đó than thở.
Không có xác định hoàn toàn, trong lòng Tưởng Sở Phong mặc dù kích động, nhưng vẫn kiềm chế không lên tiếng, chỉ sợ ngộ nhỡ không phải lại làm cô đau lòng, ngồi vào bên giường nắm lấy tay cô nói: “Anh không ở bên cạnh em sẽ hoang mang, vẫn nên để bác sĩ khám cho chắc chắn.”
Phù Đại từ từ nhắm lại hai mắt bĩu môi, đối với lời anh nói chuyện cô mơ hồ thật sự bất mãn.
Bác sĩ tới làm một cuộc kiểm tra, cũng chứng thực suy đoán của Trần Ngọc.
Sau khi Phù Đại nghe thấy thì nhảy khỏi giường, Tưởng Sở Phong sợ tới mức bắt cô lại, cũng vừa hưng phấn chờ mong lại căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
Nhưng mà đối với trạng thái hưng phấn này cuối cùng cũng được kết quả mong muốn, Phù Đại cũng không thể duy trì bao lâu. Lúc trước không biết có thai, thân thể đối với phản ứng của thời kỳ đầu mang thai tương đối chậm, về sau xác định liền ùn ùn kéo đến, một tháng đầu gần như không ngửi được mùi cơm, ngửi thấy lập tức buồn nôn.
Mặc dù Tưởng Sở Phong tìm đầu bếp khắp nơi thay đổi cách chế biến, nhưng vẫn thấy khuôn mặt Phù Đại càng ngày càng gầy.
Tưởng Sở Phong sốt ruột đến độ muốn lật nóc nhà lên, rồi lại thật sự không có cách nào, nhìn Phù Đại khó chịu như vậy trong lòng lại áy náy.
“Vừa mới ăn vào lại nôn ra, như vậy làm sao chịu được.” Tưởng Sở Phong nhìn Phù Đại đang nôn khan, chân mày nhíu lại thật chặt.
Thức ăn trên bàn vì để chăm sóc Phù Đại đều đã khá nhạt, chỉ là cũng không gắp được mấy đũa.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy Phù Đại nôn thốc nôn tháo đến nỗi đỏ cả mắt, ánh mắt sâu xa nhìn trên bụng của cô, đối với mầm mống đang phát triển bên trong có chút oán hận.
Phù Đại súc miệng, ngừng một lát, vừa mới uống thêm nửa bát cháo, chỉ là chưa được một lúc lại nôn ra.
Tưởng Sở Phong vừa xót vừa giận, nói chuyện với người hầu giọng cũng nặng hơn chút.
Phù Đại mềm nhẹ nói: “Mang thai đều là như vậy, anh giận họ làm cái gì.”
Tưởng Sở Phong bị cô quở trách hai câu, ngồi trở lại bên cạnh cô, giọng điệu buồn buồn nói: “Như thế này cũng khổ cực quá rồi, tiếp tục như vậy em làm sao chịu được.”
“Như vậy còn có thể để cho nó đi tới đi lui.” Phù Đại liếc anh một cái, nằm trên ghế sô pha một lúc, mới cảm thấy được cơn buồn nôn trong ngực ngừng lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Từ sau khi Phù Đại mang thai, Tưởng Sở Phong ngoại trừ một số chuyện quan trọng mới ra ngoài, bây giờ an vị ở một bên, vỗ nhẹ vào tóc mai của Phù Đại, khuôn mặt anh tuấn một chốc thì vui sướng một chốc lại ưu sầu.
“Cũng không biết là một tên nhóc hay là cô nhóc, cũng quá giày vò rồi.” Tưởng Sở Phong nhẹ giọng dông dài một chút trước bụng của Phù Đại, đáy mắt lộ ra vẻ mềm mại.
Sau khi tình trạng nôn nghén biến mất, Phù Đại cũng dần dần bộc lộ cảm xúc. Bởi vì khung xương nhỏ, người cô cũng nhỏ xinh, cho nên cái bụng có vẻ nhìn càng rõ. Tưởng Sở Phong quan tâm đến mức miệng luôn phồng rộp, sợ cô đi nhiều hơn hai bước sẽ ảnh hưởng đến bụng.
Lại nói thời gian mang thai tính tình Phù Đại mới bùng nổ thực sự, nghe anh nói nhiều liền thấy phiền, tự mình làm ngay cả chạm cũng không muốn cho anh chạm.
“Anh phiền quá! Anh tránh ra đi!” Phù Đại ôm khuôn mặt sáng bóng nhỏ nhắn, đưa tay ra hiệu cho Tưởng Sở Phong cút sang một bên, không cần cản trở cô đi đường.
Bác sĩ đều nói hoạt động thích hợp cho sinh sản, nhưng người này lại khẩn trương giống như có chuyện, chỉ hận ra cửa không thể để cô trong kiệu khiêng, công lực dông dài còn cao hơn nữa.
Tưởng Sở Phong khó xử mà đứng ở trước mặt cô không nhúc nhích, thấy cô nhíu mày, vội vàng lui ra sau: “Được được được, để em đi, chậm một chút, cẩn thận…”
Phù Đại bước xuống bậc thềm, nghe những lời nhắc nhở của anh, cô hướng lên trời một ánh mắt coi thường.
Mà Tưởng Sở Phong lại không ngừng lo lắng, đợi tới thời điểm Phù Đại mang thai được bảy tháng, bụng của cô càng tròn lớn như khinh khí cầu.
Tưởng Sở Phong thấy kinh hãi: “Tại sao lại lớn như vậy? Có phải là lớn quá nhanh hay không…”
Phù Đại cúi đầu nhìn bụng của mình, ngay cả mũi chân cũng không có, cũng có chút kinh ngạc, thăm dò nói: “Không phải là sinh đôi chứ?”
“Sinh đôi?” Tưởng Sở Phong nói một hơi, biểu cảm trên mặt như là cao hứng, lại như là sợ hãi, cùng trên một chỗ trông rất là kỳ quái.
Phù Đại lại không lo lắng giống như Tưởng Sở Phong, mà là lo lắng về cái khác. Nếu là hai em bé, đồ lót lúc trước mẹ Phù làm cũng không đủ dùng, xem ra còn phải chuẩn bị nhiều hơn một chút. Hơn nữa cũng không biết là con trai hay con gái, nhỡ một nam một nữ cũng không xong…
Trong sự lo lắng khác nhau của mọi người, đến đầu tháng chín, Phù Đại đã nhiều ngày không có động tĩnh cuối cùng cũng phát động, rạng sáng năm giờ được đưa vào bệnh viện.
Thời điểm vợ chồng Phù Thu Sinh tới, Tưởng Sở Phong đang bồi ở bên cạnh giường của Phù Đại, bộ dạng không kịp sửa sang lại, một bên tóc còn rối, sốt ruột đến độ đầu đổ đầy mồ hôi nhưng không biết làm sao bây giờ, thấy Trần Ngọc đến giống như thấy cứu tính: “Mẹ người đã đến rồi! Đại Đại vô cùng đau đớn, làm sao bây giờ!”
Trần Ngọc tiến lên nhìn tình huống, tuy rằng cũng nóng vội, nhưng mà chung quy cũng là người từng trải, an ủi nói: “Còn sớm, phụ nữ sinh con đều như vậy, thời cơ đến thì cũng rất dễ dàng.”
Những cơn đau không dứt làm cho Phù Đại đổ một thân mồ hôi lạnh, chỉ sau khi cơn đau qua đi, mới quay đầu nói hai câu.
Tưởng Sở Phong cũng cảm nhận được tay anh bị nắm rất chặt mỗi khi cơn đau đến, căn bản không tưởng tượng được chuyện này sẽ đau đớn đến nhường nào, trong lòng vô cùng lo lắng, nghĩ về sau sẽ không sinh nữa.
Bởi vì là con đầu, nên phải nếm chút đau khổ, Phù Đại đau từ rạng sáng năm giờ đến buổi chiều.
Bác sĩ đến xem qua vài lần, đều nói còn chưa tới thời điểm, Tưởng Sở Phong cũng bắt đầu cuống cuồng lên: “Đã đau thành như vậy còn chưa tới thời điểm, vậy như thế nào mới tới thời điểm?”
Trần Ngọc nhìn anh gấp đến độ giậm chân, vội hỏi: “Bác sĩ có kinh nghiệm, nghe lời bà ấy là được. Xuống giường đi lại vài bước khi đến thời điểm, vào phòng sinh cũng sẽ dễ sinh hơn.”
Tưởng cửu gia bây giờ đã không còn chiến thuật gì nữa, chỉ có nghe theo lời chỉ huy của Trần Ngọc, đỡ Phù Đại đi tới đi lui trong phòng. Thời điểm đau bụng sinh tới, Phù Đại liền chống tường, cắn răng gắng gượng.
Cứ như vậy đến mười một giờ tối, Phù Đại mới được đẩy vào phòng sinh. Tưởng Sở Phong mất sức trượt xuống ngồi trên hàng ghế dài, ánh mắt nhìn thẳng, mệt mỏi như là vừa đánh trận.
Đến một giờ sáng ngày hôm sau, giày vò hồi lâu đứa bé mới cất tiếng khóc chào đời, Tưởng Sở Phong mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn thấy được ôm ra hai cái tã lót, cũng không biết đưa tay nào ra.
“Thật sự là hai…” Tưởng Sở Phong lẩm bẩm một câu, vươn tay sờ lên gò má mềm mại của đứa bé, nhưng lại không dám nhận lấy.
Phù Đại được đẩy ra sau đó, Tưởng Sở Phong nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt, đáy lòng lại ầm ĩ một chút giống như bị thủng một lỗ lớn: “Đại Đại!”
Trần Ngọc nhìn thấy hai đứa cháu gái nhỏ, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Tưởng Sở Phong, còn tưởng rằng Phù Đại bị làm sao. Khi đến gần nhìn, Phù Đại đang thở đều đều ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đừng sợ đừng sợ, sinh con xong thể lực hao mòn, đợi ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Tưởng Sở Phong thả lỏng người, không nhìn hai đứa con gái nữa mà đi theo xe đẩy.
Vợ chồng Phù Thu Sinh đành phải đi theo hộ sĩ ôm hai đứa nhỏ đến phòng bệnh.
Bởi vì sinh đứa nhỏ hao phí rất nhiều sức lực, Phù Đại ngủ thực sự sâu, thậm chí không có mơ. Thời điểm thức dậy theo bản năng cô vô thức sờ lên bụng mình, phát giác nơi đó xẹp xuống, sợ tới mức tỉnh táo luôn.
Tưởng Sở Phong trông coi ở bên người cô, vừa thấy cô mở mắt, liền nghiêng người đi tới: “Đại Đại em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có gì không thoải mái không? Có đói bụng không?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Tưởng Sở Phong, Phù Đại không biết nên trả lời cái nào trước.
“Đứa nhỏ đâu?”
Tưởng Sở Phong lúc này mới nhớ đến nhân vật chính, bỗng sửng sốt, tựa như không hay biết gì.
Khi Phù Đại nhìn thấy bộ dạng này của anh, cô biết anh chỉ lo lắng cho mình, có lẽ còn không biết đứa trẻ là trai hay gái, cô không khỏi lắc đầu bất lực, đang định bảo anh đi hỏi hộ sĩ, thì thấy Trần Ngọc và Phù Thu Sinh mỗi tay ôm một đứa đi vào.
“Mẹ nghĩ con đã tỉnh, nên ôm hai đứa nhỏ tới uống sữa.”
Phù Đại nhìn hai đứa bé mà cô sinh ra, đáy mắt lóe ra sung sướng, mặc dù tay ngắn nhưng cô lại tham lam ôm cả hai đứa con, yêu thích mà cọ xát nửa ngày.
Lúc này, Tưởng Sở Phong mới có thời gian để ý đến hai đứa nhỏ, vỗ về đầu đứa nhỏ không bằng tay của mình, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.
Phù Đại nhìn hai cô gái nép vào trong ngực mình giống như hai con khỉ nhỏ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Thật tốt.” Phù Đại không nhịn được cầm lấy tay đứa nhỏ từ bọc hôn một cái.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy động tác của cô, cúi đầu ở trên tóc mai của cô hôn một cái, cười phụ họa: “Ừm, thật tốt.”
Tưởng Sở Phong còn đang nhớ lại dư vị mất hồn của đêm đó, nghĩ đến khi nào mới được ăn no lần nữa, đã bị tin tức Phù Đại té xỉu dọa cho Tưởng Sở Phong trắng bệch mặt, kiều diễm trong đầu cũng mất hết.
Hôm đó Trần Ngọc tình cờ có mặt ở đây, chỉ thấy Phù Đại ăn không ngon miệng, thấy dầu mỡ liền buồn nôn, mơ hồ đoán ra chút. Thời điểm Phù Đại lên lầu nghỉ ngơi, người hầu thấy cô hốt hoảng suýt chút nữa ngã quỵ, cho nên nhanh chóng gọi điện thoại cho Tưởng Sở Phong.
Trần Ngọc đã cho người gọi bác sĩ, chỉ là trong lòng chủ yếu đã biết trước, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Tưởng Sở Phong thở hồng hộc vội vàng xông vào thì sửng sốt một chút, nhanh chóng mở cửa ra, nhân tiện trấn an nói: “Không sao đâu không sao đâu, mọi thứ đều ổn. Mẹ đoán con bé kia là mang thai, biểu hiện giống như đúc khi mẹ mang thai.”
Tưởng Sở Phong nghe xong liền sững sờ ngoài cửa, không có biểu tình gì nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc cười cười, để anh đi vào, nói: “Con đi vào chăm sóc cho Đại Đại đi, lát nữa bác sĩ đến rồi làm kiểm tra đầy đủ.”
Tưởng Sở Phong gật đầu đi vào, thấy Phù Đại nằm ngửa trên giường nhắm mắt, sắc mặt cũng không có thay đổi gì.
Phù Đại nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn thấy anh đi đến, ngồi bật dậy: “Tại sao lúc này anh đã trở lại rồi? Em chỉ là có chút chóng mặt, mọi người làm ầm ĩ làm gì.”
Phù Đại cử động, lại cảm thấy ngực có cơn buồn nôn, đành phải từ bỏ ý định ngồi đó than thở.
Không có xác định hoàn toàn, trong lòng Tưởng Sở Phong mặc dù kích động, nhưng vẫn kiềm chế không lên tiếng, chỉ sợ ngộ nhỡ không phải lại làm cô đau lòng, ngồi vào bên giường nắm lấy tay cô nói: “Anh không ở bên cạnh em sẽ hoang mang, vẫn nên để bác sĩ khám cho chắc chắn.”
Phù Đại từ từ nhắm lại hai mắt bĩu môi, đối với lời anh nói chuyện cô mơ hồ thật sự bất mãn.
Bác sĩ tới làm một cuộc kiểm tra, cũng chứng thực suy đoán của Trần Ngọc.
Sau khi Phù Đại nghe thấy thì nhảy khỏi giường, Tưởng Sở Phong sợ tới mức bắt cô lại, cũng vừa hưng phấn chờ mong lại căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
Nhưng mà đối với trạng thái hưng phấn này cuối cùng cũng được kết quả mong muốn, Phù Đại cũng không thể duy trì bao lâu. Lúc trước không biết có thai, thân thể đối với phản ứng của thời kỳ đầu mang thai tương đối chậm, về sau xác định liền ùn ùn kéo đến, một tháng đầu gần như không ngửi được mùi cơm, ngửi thấy lập tức buồn nôn.
Mặc dù Tưởng Sở Phong tìm đầu bếp khắp nơi thay đổi cách chế biến, nhưng vẫn thấy khuôn mặt Phù Đại càng ngày càng gầy.
Tưởng Sở Phong sốt ruột đến độ muốn lật nóc nhà lên, rồi lại thật sự không có cách nào, nhìn Phù Đại khó chịu như vậy trong lòng lại áy náy.
“Vừa mới ăn vào lại nôn ra, như vậy làm sao chịu được.” Tưởng Sở Phong nhìn Phù Đại đang nôn khan, chân mày nhíu lại thật chặt.
Thức ăn trên bàn vì để chăm sóc Phù Đại đều đã khá nhạt, chỉ là cũng không gắp được mấy đũa.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy Phù Đại nôn thốc nôn tháo đến nỗi đỏ cả mắt, ánh mắt sâu xa nhìn trên bụng của cô, đối với mầm mống đang phát triển bên trong có chút oán hận.
Phù Đại súc miệng, ngừng một lát, vừa mới uống thêm nửa bát cháo, chỉ là chưa được một lúc lại nôn ra.
Tưởng Sở Phong vừa xót vừa giận, nói chuyện với người hầu giọng cũng nặng hơn chút.
Phù Đại mềm nhẹ nói: “Mang thai đều là như vậy, anh giận họ làm cái gì.”
Tưởng Sở Phong bị cô quở trách hai câu, ngồi trở lại bên cạnh cô, giọng điệu buồn buồn nói: “Như thế này cũng khổ cực quá rồi, tiếp tục như vậy em làm sao chịu được.”
“Như vậy còn có thể để cho nó đi tới đi lui.” Phù Đại liếc anh một cái, nằm trên ghế sô pha một lúc, mới cảm thấy được cơn buồn nôn trong ngực ngừng lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Từ sau khi Phù Đại mang thai, Tưởng Sở Phong ngoại trừ một số chuyện quan trọng mới ra ngoài, bây giờ an vị ở một bên, vỗ nhẹ vào tóc mai của Phù Đại, khuôn mặt anh tuấn một chốc thì vui sướng một chốc lại ưu sầu.
“Cũng không biết là một tên nhóc hay là cô nhóc, cũng quá giày vò rồi.” Tưởng Sở Phong nhẹ giọng dông dài một chút trước bụng của Phù Đại, đáy mắt lộ ra vẻ mềm mại.
Sau khi tình trạng nôn nghén biến mất, Phù Đại cũng dần dần bộc lộ cảm xúc. Bởi vì khung xương nhỏ, người cô cũng nhỏ xinh, cho nên cái bụng có vẻ nhìn càng rõ. Tưởng Sở Phong quan tâm đến mức miệng luôn phồng rộp, sợ cô đi nhiều hơn hai bước sẽ ảnh hưởng đến bụng.
Lại nói thời gian mang thai tính tình Phù Đại mới bùng nổ thực sự, nghe anh nói nhiều liền thấy phiền, tự mình làm ngay cả chạm cũng không muốn cho anh chạm.
“Anh phiền quá! Anh tránh ra đi!” Phù Đại ôm khuôn mặt sáng bóng nhỏ nhắn, đưa tay ra hiệu cho Tưởng Sở Phong cút sang một bên, không cần cản trở cô đi đường.
Bác sĩ đều nói hoạt động thích hợp cho sinh sản, nhưng người này lại khẩn trương giống như có chuyện, chỉ hận ra cửa không thể để cô trong kiệu khiêng, công lực dông dài còn cao hơn nữa.
Tưởng Sở Phong khó xử mà đứng ở trước mặt cô không nhúc nhích, thấy cô nhíu mày, vội vàng lui ra sau: “Được được được, để em đi, chậm một chút, cẩn thận…”
Phù Đại bước xuống bậc thềm, nghe những lời nhắc nhở của anh, cô hướng lên trời một ánh mắt coi thường.
Mà Tưởng Sở Phong lại không ngừng lo lắng, đợi tới thời điểm Phù Đại mang thai được bảy tháng, bụng của cô càng tròn lớn như khinh khí cầu.
Tưởng Sở Phong thấy kinh hãi: “Tại sao lại lớn như vậy? Có phải là lớn quá nhanh hay không…”
Phù Đại cúi đầu nhìn bụng của mình, ngay cả mũi chân cũng không có, cũng có chút kinh ngạc, thăm dò nói: “Không phải là sinh đôi chứ?”
“Sinh đôi?” Tưởng Sở Phong nói một hơi, biểu cảm trên mặt như là cao hứng, lại như là sợ hãi, cùng trên một chỗ trông rất là kỳ quái.
Phù Đại lại không lo lắng giống như Tưởng Sở Phong, mà là lo lắng về cái khác. Nếu là hai em bé, đồ lót lúc trước mẹ Phù làm cũng không đủ dùng, xem ra còn phải chuẩn bị nhiều hơn một chút. Hơn nữa cũng không biết là con trai hay con gái, nhỡ một nam một nữ cũng không xong…
Trong sự lo lắng khác nhau của mọi người, đến đầu tháng chín, Phù Đại đã nhiều ngày không có động tĩnh cuối cùng cũng phát động, rạng sáng năm giờ được đưa vào bệnh viện.
Thời điểm vợ chồng Phù Thu Sinh tới, Tưởng Sở Phong đang bồi ở bên cạnh giường của Phù Đại, bộ dạng không kịp sửa sang lại, một bên tóc còn rối, sốt ruột đến độ đầu đổ đầy mồ hôi nhưng không biết làm sao bây giờ, thấy Trần Ngọc đến giống như thấy cứu tính: “Mẹ người đã đến rồi! Đại Đại vô cùng đau đớn, làm sao bây giờ!”
Trần Ngọc tiến lên nhìn tình huống, tuy rằng cũng nóng vội, nhưng mà chung quy cũng là người từng trải, an ủi nói: “Còn sớm, phụ nữ sinh con đều như vậy, thời cơ đến thì cũng rất dễ dàng.”
Những cơn đau không dứt làm cho Phù Đại đổ một thân mồ hôi lạnh, chỉ sau khi cơn đau qua đi, mới quay đầu nói hai câu.
Tưởng Sở Phong cũng cảm nhận được tay anh bị nắm rất chặt mỗi khi cơn đau đến, căn bản không tưởng tượng được chuyện này sẽ đau đớn đến nhường nào, trong lòng vô cùng lo lắng, nghĩ về sau sẽ không sinh nữa.
Bởi vì là con đầu, nên phải nếm chút đau khổ, Phù Đại đau từ rạng sáng năm giờ đến buổi chiều.
Bác sĩ đến xem qua vài lần, đều nói còn chưa tới thời điểm, Tưởng Sở Phong cũng bắt đầu cuống cuồng lên: “Đã đau thành như vậy còn chưa tới thời điểm, vậy như thế nào mới tới thời điểm?”
Trần Ngọc nhìn anh gấp đến độ giậm chân, vội hỏi: “Bác sĩ có kinh nghiệm, nghe lời bà ấy là được. Xuống giường đi lại vài bước khi đến thời điểm, vào phòng sinh cũng sẽ dễ sinh hơn.”
Tưởng cửu gia bây giờ đã không còn chiến thuật gì nữa, chỉ có nghe theo lời chỉ huy của Trần Ngọc, đỡ Phù Đại đi tới đi lui trong phòng. Thời điểm đau bụng sinh tới, Phù Đại liền chống tường, cắn răng gắng gượng.
Cứ như vậy đến mười một giờ tối, Phù Đại mới được đẩy vào phòng sinh. Tưởng Sở Phong mất sức trượt xuống ngồi trên hàng ghế dài, ánh mắt nhìn thẳng, mệt mỏi như là vừa đánh trận.
Đến một giờ sáng ngày hôm sau, giày vò hồi lâu đứa bé mới cất tiếng khóc chào đời, Tưởng Sở Phong mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn thấy được ôm ra hai cái tã lót, cũng không biết đưa tay nào ra.
“Thật sự là hai…” Tưởng Sở Phong lẩm bẩm một câu, vươn tay sờ lên gò má mềm mại của đứa bé, nhưng lại không dám nhận lấy.
Phù Đại được đẩy ra sau đó, Tưởng Sở Phong nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt, đáy lòng lại ầm ĩ một chút giống như bị thủng một lỗ lớn: “Đại Đại!”
Trần Ngọc nhìn thấy hai đứa cháu gái nhỏ, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Tưởng Sở Phong, còn tưởng rằng Phù Đại bị làm sao. Khi đến gần nhìn, Phù Đại đang thở đều đều ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đừng sợ đừng sợ, sinh con xong thể lực hao mòn, đợi ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Tưởng Sở Phong thả lỏng người, không nhìn hai đứa con gái nữa mà đi theo xe đẩy.
Vợ chồng Phù Thu Sinh đành phải đi theo hộ sĩ ôm hai đứa nhỏ đến phòng bệnh.
Bởi vì sinh đứa nhỏ hao phí rất nhiều sức lực, Phù Đại ngủ thực sự sâu, thậm chí không có mơ. Thời điểm thức dậy theo bản năng cô vô thức sờ lên bụng mình, phát giác nơi đó xẹp xuống, sợ tới mức tỉnh táo luôn.
Tưởng Sở Phong trông coi ở bên người cô, vừa thấy cô mở mắt, liền nghiêng người đi tới: “Đại Đại em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có gì không thoải mái không? Có đói bụng không?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Tưởng Sở Phong, Phù Đại không biết nên trả lời cái nào trước.
“Đứa nhỏ đâu?”
Tưởng Sở Phong lúc này mới nhớ đến nhân vật chính, bỗng sửng sốt, tựa như không hay biết gì.
Khi Phù Đại nhìn thấy bộ dạng này của anh, cô biết anh chỉ lo lắng cho mình, có lẽ còn không biết đứa trẻ là trai hay gái, cô không khỏi lắc đầu bất lực, đang định bảo anh đi hỏi hộ sĩ, thì thấy Trần Ngọc và Phù Thu Sinh mỗi tay ôm một đứa đi vào.
“Mẹ nghĩ con đã tỉnh, nên ôm hai đứa nhỏ tới uống sữa.”
Phù Đại nhìn hai đứa bé mà cô sinh ra, đáy mắt lóe ra sung sướng, mặc dù tay ngắn nhưng cô lại tham lam ôm cả hai đứa con, yêu thích mà cọ xát nửa ngày.
Lúc này, Tưởng Sở Phong mới có thời gian để ý đến hai đứa nhỏ, vỗ về đầu đứa nhỏ không bằng tay của mình, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.
Phù Đại nhìn hai cô gái nép vào trong ngực mình giống như hai con khỉ nhỏ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Thật tốt.” Phù Đại không nhịn được cầm lấy tay đứa nhỏ từ bọc hôn một cái.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy động tác của cô, cúi đầu ở trên tóc mai của cô hôn một cái, cười phụ họa: “Ừm, thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.