Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi
Chương 130: Câm Miệng! Ở Đây Không Đến Lượt Ngươi Lên Tiếng!
Thanh Phong Hoa Giải Ngữ
23/08/2023
Hiền phi Sở Tịch Nhan xuất thân từ Anh quốc công phủ, là một tiểu thư danh giá, là dì của Sở Nhạn Phong.
Nghe thấy Tưởng quý phi lạnh nhạt nói vậy, bà ta chỉ cười nhạt, “Quý phi tỷ tỷ cứ nói đùa, thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương đều có mặt ở đây, có thể lấy lòng bọn họ, chính là phúc phần của ta.”
Hiền phi có thể sẽ trở thành một trong tứ phi, hơn nữa hưởng vinh sủng nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc sinh hạ tứ hoàng tử, còn lại ở những phương diện khác bà ta cũng không phải người yếu thế.
Nếu địa vị của ta không thể trấn áp ngươi, vậy thì nhất định phải tìm người cao quý hơn để trấn áp ngươi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Hai bàn tay của Tưởng quý phi vô thức siết chặt trong ống tay áo, ánh mắt tối tăm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Thật là tốt.”
Trên mặt Hiền phi vẫn là nụ cười nhạt, bà ta trả lời, “Nghe nói các tiểu thư của những gia đình quý tộc đều biểu diễn những tài năng thuộc hạng xuất sắc, so với họ, Phong Nhi cũng chỉ ở mức bình thường thôi.”
Những lời này nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất là đang đáp trả Tưởng quý phi, chẳng qua chỉ là dùng một thủ đoạn mềm dẻo hơn mà thôi.
Hiền phi biết rõ Tưởng quý phi đang có ý định gì, nhưng bà ta đâu có ngu, sao có thể để cháu gái của mình gả cho Thất hoàng tử.
Chưa cần nghĩ đến nhân phẩm của thất hoàng tử ra sao, nhưng nhìn bộ dạng của Tưởng quý phi, chắc chẳng mấy chốc mà sẽ gây ra chuyện, tốt nhất là nên tránh xa.
Thấy bầu không khí trở nên u ám, Cảnh tần vội vàng tới hòa giải, cười nói, “Hai vị tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương sắp tới rồi, mỗi người hãy nhịn một chút, đừng nói nữa.”
Những lời này vừa nói ra, trong không khí tựa như có một mồi lửa xuất hiện, lập tức bùng cháy.
Tưởng quý phi đang phải kìm nén cơn tức giận, không thể trút giận ở đây, lại bị nghe những lời nói như vậy, sắc mặt bà tái nhợt đi, đỏ bừng lên.
“Câm miệng! Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng! Ngươi cũng không nhìn xem thân phận mình là gì ư?
Đừng nghĩ rằng bản thân sinh được cửu hoàng tử, thì sẽ được thăng chức vị lên tần là ngươi có thể quát mắng trước mặt bổn cung!”
Cảnh tần bị bà ta sỉ nhục không thương tiếc trước mặt mọi người, sắc mặt tái nhợt đi, khóe miệng cố gắng nở ra một nụ cười gượng, “Quý phi tỷ tỷ giáo huấn rất đúng.”
Hiền phi nhàn nhã nhìn hai người bọn họ, khóe miệng tùy ý nhếch lên, thật là Chu Du đánh Hoàng Cái*, kẻ dám cho người dám nhận.
*Điển cố Trung Quốc, nghĩa bóng chỉ sự hòa hợp của hai người.
Những phi tần cấp bậc thấp hơn cũng không dám để lộ ra biểu cảm gì, chỉ dám ngồi thẳng lưng.
“Ai da, tết Thanh Minh làm một ngày đẹp để cúng tổ tiên, không khí như vậy thật không tốt chút nào, quý phi nương nương, người nhẫn nhịn một chút đi.”
Trong cả đại sảnh, người dám nói Tưởng quý phi như vậy cũng chỉ có một.
Thục phi Chung Nguyên Sương là con gái gái lớn của lão tướng quân, từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, có tiếng trong mắt không chứa được hạt cát.
Mặc dù là một phi tần cao quý được người người kính trọng, khi nói chuyện bà ta vẫn luôn lịch sự, nhưng ai biết được khi bà ta tức giận sẽ làm gì.
Dù sao cũng là xuất thân từ phủ tướng quân, trước khi tiến cung bà ta đã biết giơ đao múa kiếm.
Hơn nữa ngay sau khi tiến cung, bà ta liền lần lượt hạ sinh nhị hoàng tử và ngũ công chúa, thân phận cao quý, lại có quan hệ thông gia với hoàng hậu, địa vị này gần như không ai có thể sánh bằng.
Tưởng quý phi vừa thở ra một hơi từ lồng ngực, Thục phi liền dùng một câu nói chặn ngang bà ta lại, khiến bà ta tức giận mà không làm gì được, đành cam chịu nuốt cục tức vào.
Bà ta đỏ mặt, không tình nguyện nói, “Thục phi muội muội nhắc nhở đúng lắm, ta không phải vô cớ mà tức giận, đó chẳng phải do có người không có mắt nhìn sao?”
Mặc dù là lời chịu thua, nhưng cũng kẹp dao giấu kiếm, hiển nhiên là do đã ngang ngạnh độc đoán trong hậu cung thành thói.
Thục phi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng mang theo một ý mỉa mai, không hề có ý định nói tiếp.
Ánh mắt Tưởng quý phi lóe lên, trên mặt có chút xấu hổ.
“Ta cảm thấy quý phi tỷ tỷ nói rất đúng.”
Vốn tưởng rằng đã có thể bình yên, bỗng nhiên lại có một người tới nói chen vào, hiển nhiên là tới lấy lòng Tưởng quý phi..
Nghe thấy Tưởng quý phi lạnh nhạt nói vậy, bà ta chỉ cười nhạt, “Quý phi tỷ tỷ cứ nói đùa, thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương đều có mặt ở đây, có thể lấy lòng bọn họ, chính là phúc phần của ta.”
Hiền phi có thể sẽ trở thành một trong tứ phi, hơn nữa hưởng vinh sủng nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc sinh hạ tứ hoàng tử, còn lại ở những phương diện khác bà ta cũng không phải người yếu thế.
Nếu địa vị của ta không thể trấn áp ngươi, vậy thì nhất định phải tìm người cao quý hơn để trấn áp ngươi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Hai bàn tay của Tưởng quý phi vô thức siết chặt trong ống tay áo, ánh mắt tối tăm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Thật là tốt.”
Trên mặt Hiền phi vẫn là nụ cười nhạt, bà ta trả lời, “Nghe nói các tiểu thư của những gia đình quý tộc đều biểu diễn những tài năng thuộc hạng xuất sắc, so với họ, Phong Nhi cũng chỉ ở mức bình thường thôi.”
Những lời này nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất là đang đáp trả Tưởng quý phi, chẳng qua chỉ là dùng một thủ đoạn mềm dẻo hơn mà thôi.
Hiền phi biết rõ Tưởng quý phi đang có ý định gì, nhưng bà ta đâu có ngu, sao có thể để cháu gái của mình gả cho Thất hoàng tử.
Chưa cần nghĩ đến nhân phẩm của thất hoàng tử ra sao, nhưng nhìn bộ dạng của Tưởng quý phi, chắc chẳng mấy chốc mà sẽ gây ra chuyện, tốt nhất là nên tránh xa.
Thấy bầu không khí trở nên u ám, Cảnh tần vội vàng tới hòa giải, cười nói, “Hai vị tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương sắp tới rồi, mỗi người hãy nhịn một chút, đừng nói nữa.”
Những lời này vừa nói ra, trong không khí tựa như có một mồi lửa xuất hiện, lập tức bùng cháy.
Tưởng quý phi đang phải kìm nén cơn tức giận, không thể trút giận ở đây, lại bị nghe những lời nói như vậy, sắc mặt bà tái nhợt đi, đỏ bừng lên.
“Câm miệng! Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng! Ngươi cũng không nhìn xem thân phận mình là gì ư?
Đừng nghĩ rằng bản thân sinh được cửu hoàng tử, thì sẽ được thăng chức vị lên tần là ngươi có thể quát mắng trước mặt bổn cung!”
Cảnh tần bị bà ta sỉ nhục không thương tiếc trước mặt mọi người, sắc mặt tái nhợt đi, khóe miệng cố gắng nở ra một nụ cười gượng, “Quý phi tỷ tỷ giáo huấn rất đúng.”
Hiền phi nhàn nhã nhìn hai người bọn họ, khóe miệng tùy ý nhếch lên, thật là Chu Du đánh Hoàng Cái*, kẻ dám cho người dám nhận.
*Điển cố Trung Quốc, nghĩa bóng chỉ sự hòa hợp của hai người.
Những phi tần cấp bậc thấp hơn cũng không dám để lộ ra biểu cảm gì, chỉ dám ngồi thẳng lưng.
“Ai da, tết Thanh Minh làm một ngày đẹp để cúng tổ tiên, không khí như vậy thật không tốt chút nào, quý phi nương nương, người nhẫn nhịn một chút đi.”
Trong cả đại sảnh, người dám nói Tưởng quý phi như vậy cũng chỉ có một.
Thục phi Chung Nguyên Sương là con gái gái lớn của lão tướng quân, từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, có tiếng trong mắt không chứa được hạt cát.
Mặc dù là một phi tần cao quý được người người kính trọng, khi nói chuyện bà ta vẫn luôn lịch sự, nhưng ai biết được khi bà ta tức giận sẽ làm gì.
Dù sao cũng là xuất thân từ phủ tướng quân, trước khi tiến cung bà ta đã biết giơ đao múa kiếm.
Hơn nữa ngay sau khi tiến cung, bà ta liền lần lượt hạ sinh nhị hoàng tử và ngũ công chúa, thân phận cao quý, lại có quan hệ thông gia với hoàng hậu, địa vị này gần như không ai có thể sánh bằng.
Tưởng quý phi vừa thở ra một hơi từ lồng ngực, Thục phi liền dùng một câu nói chặn ngang bà ta lại, khiến bà ta tức giận mà không làm gì được, đành cam chịu nuốt cục tức vào.
Bà ta đỏ mặt, không tình nguyện nói, “Thục phi muội muội nhắc nhở đúng lắm, ta không phải vô cớ mà tức giận, đó chẳng phải do có người không có mắt nhìn sao?”
Mặc dù là lời chịu thua, nhưng cũng kẹp dao giấu kiếm, hiển nhiên là do đã ngang ngạnh độc đoán trong hậu cung thành thói.
Thục phi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng mang theo một ý mỉa mai, không hề có ý định nói tiếp.
Ánh mắt Tưởng quý phi lóe lên, trên mặt có chút xấu hổ.
“Ta cảm thấy quý phi tỷ tỷ nói rất đúng.”
Vốn tưởng rằng đã có thể bình yên, bỗng nhiên lại có một người tới nói chen vào, hiển nhiên là tới lấy lòng Tưởng quý phi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.