Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi
Chương 98: Hóa Ra Lại Là Người Một Nhà
Thanh Phong Hoa Giải Ngữ
16/08/2023
Tiểu hầu nhi lưu manh?
Thượng Quan Yên Uyển liếc nhìn Trần Tú Oánh, chỉ thấy sắc mặt nàng ta có chút phức tạp, xen lẫn một chút buồn bã khó có thể nhìn ra.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, thân mật ôm lấy cánh tay thái hậu, cười tủm tỉm nói, “Thái hậu, người không có ý ra oai.
Bởi vì người là bậc mẫu nghi tôn quý nhất của triều đình, phong thái uy nghiêm từ lâu đã có, cho nên khi nói chuyện mới như thế."
Thái hậu càng cười càng thoải mái không một chút kiêng dè, quay đầu nhìn nàng một cái, “Hai người các người kết hợp với nhau chèn ép ai gia, các ngươi có hai miệng, còn ta lại chỉ có một miệng. Làm sao có thể nói lại các ngươi đây."
Lúc này mới quay đầu nhìn người trong hành lang, vẫy tay nói, "Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa, hoàng hậu cùng Quách Bình sẽ cảm thấy đau lòng."
Mọi người lúc này mới đứng lên, rất nghiêm túc, hơi cúi đầu xuống, không ai có gan dám thở mạnh.
Trần hoàng hậu vẫy tay gọi Trần Tú Oánh lại, nói, "Tú Oánh, tiểu hầu nhi lưu manh này, còn không mau lại đây gặp hoàng tổ mẫu."
Thái hậu nghe bà lấy cớ chạy trốn, không khỏi cười nói, "Ngươi đã trưởng thành rồi, còn là chủ của cả lục cung nữa, mà vẫn giống như một đứa trẻ vậy."
Thượng Quan Yên Uyển thấy nét mặt thẹn thùng của Trần hoàng hậu, vội vàng nói, “Hoàng tổ mẫu, tuy mẫu hậu là chủ của lục cung, nhưng ở trước mặt người cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.”
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, khiến Thái hậu vui sướng vô cùng.
Trần Tú Oánh bị Trần Hoàng hậu gọi lại, vội vàng đi lên phía trước hành lễ, cúi đầu nói, "Hoàng tổ mẫu, cô mẫu."
Thái hậu nhìn bộ dạng ngoan ngoãn cúi đầu của nàng ta, ôn nhu cười, nói, "Tiểu hầu nhi lưu manh, đã bao lâu rồi ngươi không tới Cung Vạn Phúc thăm ta, ngươi không nhớ tới ta sao?"
Khi Trần Tú Oánh nghe thấy điều này, khuôn mặt của nàng ta đỏ bừng lên, vội vàng hướng ánh mắt về phía Thượng Quan Yên Uyển cầu cứu.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn thấy được ánh mắt cầu cứu của nàng ta, nhìn nàng với vẻ mặt khó xử. Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn độn, đan xen lẫn nhau. Nàng nghĩ đến kết cục của Trần Tú Oánh ở kiếp trước, trong lòng nàng có một chút thắt lại.
Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi ống tay áo của nàng bị kéo. Nàng rất nhanh liền tỉnh táo lại, đi tới giải vây, "Hoàng tổ mẫu, người đừng trách biểu tỷ, gần đây biểu tỷ rất bận. Thậm chí còn không có thời gian để ra ngoài cung…"
Thái hậu vừa nghe, liền có hứng thú, hỏi, "Tiểu hầu nhi lưu manh này, ta không hiểu, ngươi có việc gì mà lại bận như vậy?"
Trần Hoàng Hậu vội vàng tiếp chuyện, "Mẫu hậu, có phải người đã quên mất, hai tháng sau, thần nhi và Tú Oánh sẽ thành hôn, nàng ta hiện tại sắp trở thành tân nương, đương nhiên sẽ rất rất là bận, bận rộn đến nỗi chân còn không kịp chạm đất rồi."
Thái hậu chợt hiểu ra, cười nói, "Xem cái trí nhớ của ai gia này, lúc trước có nhắc đến, nhưng đã lâu rồi con khỉ nhỏ này không đến Cung Vạn Phúc, ta liền đã quên khuấy mất việc này."
Nói xong, liền quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, trêu ghẹo nói, "Ngươi cùng Quách Bình che chở cho tên tiểu hầu nhi lưu manh này, hóa ra lại là người một nhà."
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Trần Tú Oánh là cháu gái của Trần hoàng hậu, từ nhỏ rất hay vào cung chơi cùng Thượng Quan Yên Uyển, thường xuyên đi theo nàng vào cung Vạn Phúc, đi đi lại lại trở thành vị khách thân quen.
Bởi vì có tính cách hoạt bát nên nàng ta rất được lòng mọi người, dù nàng ta rất thường xuyên lẻn ra ngoài nhưng mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trần Tú Oánh thường xuyên lén lút dạo phố nên nghe được nhiều câu chuyện xa xưa kịch tính, không chỉ vậy mà còn thấy được rất nhiều món ăn vặt, còn cả những trò ảo thuật thú vị nữa.
Khi vào cung tán ngẫu cùng thái hậu, nàng ta thường xuyên chọc cho thái hậu cười rất vui vẻ. Dần dần, nàng ta trở nên thân thiết với thái hậu hơn, thái hậu cũng rất cưng chiều nàng ta, mức độ sủng nịch không hề thua kém Thượng Quan Yên Uyển chút nào.
Thượng Quan Yên Uyển liếc nhìn Trần Tú Oánh, chỉ thấy sắc mặt nàng ta có chút phức tạp, xen lẫn một chút buồn bã khó có thể nhìn ra.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, thân mật ôm lấy cánh tay thái hậu, cười tủm tỉm nói, “Thái hậu, người không có ý ra oai.
Bởi vì người là bậc mẫu nghi tôn quý nhất của triều đình, phong thái uy nghiêm từ lâu đã có, cho nên khi nói chuyện mới như thế."
Thái hậu càng cười càng thoải mái không một chút kiêng dè, quay đầu nhìn nàng một cái, “Hai người các người kết hợp với nhau chèn ép ai gia, các ngươi có hai miệng, còn ta lại chỉ có một miệng. Làm sao có thể nói lại các ngươi đây."
Lúc này mới quay đầu nhìn người trong hành lang, vẫy tay nói, "Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa, hoàng hậu cùng Quách Bình sẽ cảm thấy đau lòng."
Mọi người lúc này mới đứng lên, rất nghiêm túc, hơi cúi đầu xuống, không ai có gan dám thở mạnh.
Trần hoàng hậu vẫy tay gọi Trần Tú Oánh lại, nói, "Tú Oánh, tiểu hầu nhi lưu manh này, còn không mau lại đây gặp hoàng tổ mẫu."
Thái hậu nghe bà lấy cớ chạy trốn, không khỏi cười nói, "Ngươi đã trưởng thành rồi, còn là chủ của cả lục cung nữa, mà vẫn giống như một đứa trẻ vậy."
Thượng Quan Yên Uyển thấy nét mặt thẹn thùng của Trần hoàng hậu, vội vàng nói, “Hoàng tổ mẫu, tuy mẫu hậu là chủ của lục cung, nhưng ở trước mặt người cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.”
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, khiến Thái hậu vui sướng vô cùng.
Trần Tú Oánh bị Trần Hoàng hậu gọi lại, vội vàng đi lên phía trước hành lễ, cúi đầu nói, "Hoàng tổ mẫu, cô mẫu."
Thái hậu nhìn bộ dạng ngoan ngoãn cúi đầu của nàng ta, ôn nhu cười, nói, "Tiểu hầu nhi lưu manh, đã bao lâu rồi ngươi không tới Cung Vạn Phúc thăm ta, ngươi không nhớ tới ta sao?"
Khi Trần Tú Oánh nghe thấy điều này, khuôn mặt của nàng ta đỏ bừng lên, vội vàng hướng ánh mắt về phía Thượng Quan Yên Uyển cầu cứu.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn thấy được ánh mắt cầu cứu của nàng ta, nhìn nàng với vẻ mặt khó xử. Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn độn, đan xen lẫn nhau. Nàng nghĩ đến kết cục của Trần Tú Oánh ở kiếp trước, trong lòng nàng có một chút thắt lại.
Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi ống tay áo của nàng bị kéo. Nàng rất nhanh liền tỉnh táo lại, đi tới giải vây, "Hoàng tổ mẫu, người đừng trách biểu tỷ, gần đây biểu tỷ rất bận. Thậm chí còn không có thời gian để ra ngoài cung…"
Thái hậu vừa nghe, liền có hứng thú, hỏi, "Tiểu hầu nhi lưu manh này, ta không hiểu, ngươi có việc gì mà lại bận như vậy?"
Trần Hoàng Hậu vội vàng tiếp chuyện, "Mẫu hậu, có phải người đã quên mất, hai tháng sau, thần nhi và Tú Oánh sẽ thành hôn, nàng ta hiện tại sắp trở thành tân nương, đương nhiên sẽ rất rất là bận, bận rộn đến nỗi chân còn không kịp chạm đất rồi."
Thái hậu chợt hiểu ra, cười nói, "Xem cái trí nhớ của ai gia này, lúc trước có nhắc đến, nhưng đã lâu rồi con khỉ nhỏ này không đến Cung Vạn Phúc, ta liền đã quên khuấy mất việc này."
Nói xong, liền quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, trêu ghẹo nói, "Ngươi cùng Quách Bình che chở cho tên tiểu hầu nhi lưu manh này, hóa ra lại là người một nhà."
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Trần Tú Oánh là cháu gái của Trần hoàng hậu, từ nhỏ rất hay vào cung chơi cùng Thượng Quan Yên Uyển, thường xuyên đi theo nàng vào cung Vạn Phúc, đi đi lại lại trở thành vị khách thân quen.
Bởi vì có tính cách hoạt bát nên nàng ta rất được lòng mọi người, dù nàng ta rất thường xuyên lẻn ra ngoài nhưng mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trần Tú Oánh thường xuyên lén lút dạo phố nên nghe được nhiều câu chuyện xa xưa kịch tính, không chỉ vậy mà còn thấy được rất nhiều món ăn vặt, còn cả những trò ảo thuật thú vị nữa.
Khi vào cung tán ngẫu cùng thái hậu, nàng ta thường xuyên chọc cho thái hậu cười rất vui vẻ. Dần dần, nàng ta trở nên thân thiết với thái hậu hơn, thái hậu cũng rất cưng chiều nàng ta, mức độ sủng nịch không hề thua kém Thượng Quan Yên Uyển chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.