Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi
Chương 126: Y Phỉ Ca Ca, Muội Muốn Sinh Cho Huynh Một Hài Tử
Thanh Phong Hoa Giải Ngữ
22/08/2023
Nhịp tim của Vân Y Phỉ đập rất nhanh rất hỗn loạn, ngay tại lúc hắn sắp mất đi lý trí, đôi môi như cánh hoa mẫu đơn liền hạ xuống, ánh nước trong đôi mắt đẹp như lưu ly kia đang gợn sóng thành từng đợt sóng nhỏ, phản chiếu khuôn mặt của hắn.
Thượng Quan Yên Uyển đè hắn ở dưới thân, làm ra tư thế bá vương ngạnh thượng cung, hiếm khi nhìn thấy quốc sư đại nhân hoảng loạn.
Nàng nhếch khóe môi, nở một nụ cười đắc ý, cắn nhẹ vào chóp mũi cao thẳng của hắn.
“Nếu Y Phi ca ca đã nói với phụ hoàng, vậy còn chờ gì nữa? Mau sinh cho phụ hoàng một hoàng tôn dễ thương nào. Chắc phụ hoàng cũng rất nóng lòng muốn có một hoàng tôn đó.”
Hoàng tôn.
Lời nói của nàng như một luồng lửa, lan tỏa ngọn lửa quái dị trong lòng Vân Y Phỉ, khiến hắn không thể tin vào tai mình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy đặn ấy, lòng hắn mềm lại, như có suối nước nóng chảy qua, Uyển Uyển của ta, Uyển Uyển tuyệt vời nhất trên đời.
Thấy dáng vẻ sững sờ của hắn, Thượng Quan Yên Uyển cười như tiểu hồ ly, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, “Y Phỉ ca ca, muội muốn sinh cho huynh một hài tử.”
Muội muốn sinh cho hắn một hài tử, những lời này đánh vào tim hắn, hắn cảm thấy trái tim mình hoàn toàn được lấp đầy.
Vân Y Phỉ ôm thật chặt người phía trên vào trong ngực, như muốn hòa vào máu, hòa vào xương tủy.
Môi và răng ấm áp cắn vào vành tai đỏ ửng của nàng, mang theo lưu luyến, giọng nói khàn khàn, so với ngày thường còn dịu dàng hơn.
“Xem ra ta còn phải cố gắng nhiều, một đứa không đủ, ít nhất phải hai đứa.”
Vừa dứt lời, bọn họ từ phòng thủ chuyển sang công kích, dùng sức một chút, hai người đã đổi vị trí.
Mái tóc đen bóng mượt của Thượng Quan Yên Uyển xõa ra từng sợi, mang theo một bầu không khí diễm tình.
Nàng cong môi cười với hắn, ánh mắt như những vì sao lấp lánh rực rỡ trên trời.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Nụ hôn nóng bỏng từ trán nàng từ từ đi xuống, từ chóp mũi đến gò má non nớt, từ đôi môi anh đào đầy đặn đến chiếc cằm duyên dáng, lưu luyến trên cần cổ mảnh khảnh của nàng.
Vân Y Phỉ cẩn thận hôn nàng, cảm giác nơi nào thuộc về cũng tinh xảo, đây là mỹ nhân độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Không có ai khác trên thế giới có thể khắc sâu vào trong trái tim hắn như nàng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa nhòa hay quên đi.
Trong lòng hắn thậm chí còn có một suy nghĩ, nếu bọn họ thật sự có hài tử, nếu là nhi nữ liệu có dịu dàng như nàng không?
Hắn đã từng cho rằng thật xa xỉ khi mong muốn có được nhiều hơn, nhưng bây giờ không chỉ có nàng mà còn có cả những hài tử của nàng trong tương lai, điều đó thật hạnh phúc biết bao, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng hắn đã run lên.
Thượng Quan Yên Uyển bị hắn hôn đến đỏ mặt, nhu nhược thở hổn hển, nhưng nàng cũng không có ý định buông đôi tay nhỏ bé, chỉ gắt gao ôm lấy eo của hắn.
Trong đôi mắt đầy sao mờ mịt, nàng chợt nghĩ đến đứa trẻ đã chết trong bụng nàng ở kiếp trước, khóe mắt đẫm lệ, có lẽ vạn vật đều là do số phận sắp đặt, thứ không nên có cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Bây giờ nàng đã tìm được một người yêu thực sự, nàng muốn có một hài tử với hắn, hài tử là máu thịt của hai người hợp nhất lại, để bù đắp lại chút ân hận trong lòng.
Nàng thậm chí còn tự hỏi, nếu nàng sinh ra một nhi tử, liệu nó có sung túc và thông tuệ hơn người như hắn không?
Ý nghĩ lvừa lóe lên, cả người liền nặng nề, như đạp trên mây, không biết mình đang ở đâu, lại như lênh đênh trên biển, thân thể không ngừng dao động.
Giữa hàng ngàn lưu luyến xa rời, cách cả vạn nhà giam, nước mắt giao nhau.
Những chiếc móc tua vàng trên lều được kéo ra, từng lớp màn trướng nhẹ nhàng buông xuống, bao phủ cảnh xuân bên trong chiếc giường.
Thượng Quan Yên Uyển đè hắn ở dưới thân, làm ra tư thế bá vương ngạnh thượng cung, hiếm khi nhìn thấy quốc sư đại nhân hoảng loạn.
Nàng nhếch khóe môi, nở một nụ cười đắc ý, cắn nhẹ vào chóp mũi cao thẳng của hắn.
“Nếu Y Phi ca ca đã nói với phụ hoàng, vậy còn chờ gì nữa? Mau sinh cho phụ hoàng một hoàng tôn dễ thương nào. Chắc phụ hoàng cũng rất nóng lòng muốn có một hoàng tôn đó.”
Hoàng tôn.
Lời nói của nàng như một luồng lửa, lan tỏa ngọn lửa quái dị trong lòng Vân Y Phỉ, khiến hắn không thể tin vào tai mình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy đặn ấy, lòng hắn mềm lại, như có suối nước nóng chảy qua, Uyển Uyển của ta, Uyển Uyển tuyệt vời nhất trên đời.
Thấy dáng vẻ sững sờ của hắn, Thượng Quan Yên Uyển cười như tiểu hồ ly, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, “Y Phỉ ca ca, muội muốn sinh cho huynh một hài tử.”
Muội muốn sinh cho hắn một hài tử, những lời này đánh vào tim hắn, hắn cảm thấy trái tim mình hoàn toàn được lấp đầy.
Vân Y Phỉ ôm thật chặt người phía trên vào trong ngực, như muốn hòa vào máu, hòa vào xương tủy.
Môi và răng ấm áp cắn vào vành tai đỏ ửng của nàng, mang theo lưu luyến, giọng nói khàn khàn, so với ngày thường còn dịu dàng hơn.
“Xem ra ta còn phải cố gắng nhiều, một đứa không đủ, ít nhất phải hai đứa.”
Vừa dứt lời, bọn họ từ phòng thủ chuyển sang công kích, dùng sức một chút, hai người đã đổi vị trí.
Mái tóc đen bóng mượt của Thượng Quan Yên Uyển xõa ra từng sợi, mang theo một bầu không khí diễm tình.
Nàng cong môi cười với hắn, ánh mắt như những vì sao lấp lánh rực rỡ trên trời.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Nụ hôn nóng bỏng từ trán nàng từ từ đi xuống, từ chóp mũi đến gò má non nớt, từ đôi môi anh đào đầy đặn đến chiếc cằm duyên dáng, lưu luyến trên cần cổ mảnh khảnh của nàng.
Vân Y Phỉ cẩn thận hôn nàng, cảm giác nơi nào thuộc về cũng tinh xảo, đây là mỹ nhân độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Không có ai khác trên thế giới có thể khắc sâu vào trong trái tim hắn như nàng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa nhòa hay quên đi.
Trong lòng hắn thậm chí còn có một suy nghĩ, nếu bọn họ thật sự có hài tử, nếu là nhi nữ liệu có dịu dàng như nàng không?
Hắn đã từng cho rằng thật xa xỉ khi mong muốn có được nhiều hơn, nhưng bây giờ không chỉ có nàng mà còn có cả những hài tử của nàng trong tương lai, điều đó thật hạnh phúc biết bao, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng hắn đã run lên.
Thượng Quan Yên Uyển bị hắn hôn đến đỏ mặt, nhu nhược thở hổn hển, nhưng nàng cũng không có ý định buông đôi tay nhỏ bé, chỉ gắt gao ôm lấy eo của hắn.
Trong đôi mắt đầy sao mờ mịt, nàng chợt nghĩ đến đứa trẻ đã chết trong bụng nàng ở kiếp trước, khóe mắt đẫm lệ, có lẽ vạn vật đều là do số phận sắp đặt, thứ không nên có cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Bây giờ nàng đã tìm được một người yêu thực sự, nàng muốn có một hài tử với hắn, hài tử là máu thịt của hai người hợp nhất lại, để bù đắp lại chút ân hận trong lòng.
Nàng thậm chí còn tự hỏi, nếu nàng sinh ra một nhi tử, liệu nó có sung túc và thông tuệ hơn người như hắn không?
Ý nghĩ lvừa lóe lên, cả người liền nặng nề, như đạp trên mây, không biết mình đang ở đâu, lại như lênh đênh trên biển, thân thể không ngừng dao động.
Giữa hàng ngàn lưu luyến xa rời, cách cả vạn nhà giam, nước mắt giao nhau.
Những chiếc móc tua vàng trên lều được kéo ra, từng lớp màn trướng nhẹ nhàng buông xuống, bao phủ cảnh xuân bên trong chiếc giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.