Chương 37:
Tây Lương Miêu
20/07/2024
Diệp Nam Âm trầm ngâm suy nghĩ, cô bé đưa chân huých nhẹ con ngỗng cưng - Mỹ Nhân đang nằm lim dim. Mỹ Nhân cũng chẳng phản kháng, chiếc chuông vàng đeo trên cổ cũng không phát ra tiếng động, cứ nằm im thin thít.
"Kỳ lạ thật đấy", Diệp Nam Âm lẩm bẩm.
Hai năm nay, năm nào cúng tổ cô bé cũng có mặt, người trong họ Diệp cô đều đã gặp qua hai lần, xét về tư chất huyền học, đừng nói là tư chất thượng thừa, ngay cả người có tư chất kém cỏi nhất cũng không có.
Cả nhà trừ cô ra, chỉ có ông nội là miễn cưỡng nhập môn được.
Diệp gia vốn là dòng họ đứng đầu trong tứ đại gia tộc huyền học, truyền thừa vẫn còn đó, chẳng lẽ lại như vậy?
Gạt chuyện tư chất huyền học sang một bên, nói đến người tài trong họ Diệp, chưa kể đến những người phân bố rải rác khắp cả nước, chỉ tính riêng những người ở đây, những người có thể giao phó việc, sai bảo được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ba bốn thế hệ trở lại đây của Diệp gia, đừng nói là người xuất chúng, ngay cả một người có thể ghi tên riêng một trang trong gia phả cũng không có.
Thế hệ của bố cô, những người như Diệp Văn Chính, Diệp Tuấn Kiệt đã được coi là nhân vật nổi bật trong đám anh em cùng lứa rồi.
Tình hình Diệp gia hiện tại là như vậy, cho nên các vị bô lão gần như ngầm đồng ý dành hết những mối quan hệ và nguồn lực tốt nhất cho thế hệ này.
Để bồi dưỡng thêm nhân tài, trường học của họ Diệp quy định con cháu Diệp gia ở nơi khác đến xin học đều được nhận, số lượng còn nhiều hơn so với những thế hệ trước.
Tư chất huyền học của Diệp gia không có gì nổi bật, trước đây dựa vào việc học hành, thi cử mà đã sản sinh ra không ít quan lại, thương nhân giàu có, tại sao đột nhiên lại suy tàn đến mức này?
Nghĩ đến Diệp Tuấn Kiệt, Diệp Nam Âm lại suy nghĩ sâu xa hơn, phải làm sao để khai sáng cho những người họ Diệp đây?
Đại Vương không nhịn được, kêu lên một tiếng "cạc cạc”.
Cô bé và con ngỗng đồng loạt liếc nhìn nó, Đại Vương lập tức im bặt, cúi đầu nằm im.
Diệp Nam Âm đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, cô nhớ đến bài thuốc giúp đệ tử Huyền Môn tu luyện thần hồn.
Canh Dưỡng Hồn, đây là bài thuốc mà cô đã uống từ nhỏ đến lớn.
Sư phụ nói trẻ con thần hồn yếu ớt, uống canh Dưỡng Hồn thường xuyên rất tốt cho thần hồn. Cho dù không tu luyện được thì cũng giúp cho đầu óc minh mẫn hơn.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì nguyên liệu của canh Dưỡng Hồn có đến hơn hai mươi loại, tất cả đều là linh vật.
Công dụng của linh vật thì khỏi phải bàn, ví dụ như động vật trong núi, chỉ cần nuốt được một linh vật thì có thể khai mở linh trí, tu luyện thành yêu.
Nhìn Mỹ Nhân dưới chân, rồi lại nhìn Đại Vương đang nằm cạnh cửa, có thể nói chúng nó được như ngày hôm nay là nhờ thường xuyên được ăn linh vật do cô ban tặng, vì vậy mà thông minh hơn đồng loại rất nhiều.
Kiếp này cô không phải là quốc sư, những thứ tốt đẹp trên đời này cũng chẳng đến lượt cô, linh vật duy nhất trong tay cô chính là Phục Long Tuyền - bảo vật được tổ tiên Diệp gia đời đời truyền lại.
À phải rồi, còn cô út cây đào chín quả trên núi - Cửu Sơn Đào cũng là do hấp thụ linh khí của cô mà thành tinh.
Diệp Nam Âm chợt nảy ra ý định muốn thu nhỏ trận pháp trấn áp long mạch dưới Phục Long Tuyền lại, để linh khí ở đó thêm phần mạnh mẽ.
Buổi chiều, Diệp Nam Âm muốn lên núi, nhưng Hứa Tĩnh không rảnh.
"Ngoan Bảo ngoan, chờ hai hôm nữa chị con được nghỉ, từ trường học về, con đi cùng với chị nhé."
Diệp Nam Âm lắc đầu, cô bé muốn hôm nay phải lên núi.
Diệp Nam Âm vịn tay vào khung cửa, đôi chân ngắn cũn cố gắng bước qua bậc cửa, giọng nói đầy kiên quyết: "Con sẽ bảo Đại Vương đưa con lên núi."
"Con bé này, sao lại bướng bỉnh thế chứ."
Hứa Tĩnh hết cách với cô con gái út: "Vậy con chờ một lát, để mẹ gọi điện báo cho bố con một tiếng."
"Vâng ạ."
Nghe nói em gái muốn về Phục Long Tuyền, Diệp Sương cũng muốn đi cùng.
Diệp Sương muốn đi, Diệp Thu và Diệp Tiểu Mỹ cũng đi theo.
Hai anh em Diệp Đông và Diệp Bắc cũng nói muốn về Tứ Phương Viên, họ muốn đi từ đường dập đầu với tổ tiên.
"Kỳ lạ thật đấy", Diệp Nam Âm lẩm bẩm.
Hai năm nay, năm nào cúng tổ cô bé cũng có mặt, người trong họ Diệp cô đều đã gặp qua hai lần, xét về tư chất huyền học, đừng nói là tư chất thượng thừa, ngay cả người có tư chất kém cỏi nhất cũng không có.
Cả nhà trừ cô ra, chỉ có ông nội là miễn cưỡng nhập môn được.
Diệp gia vốn là dòng họ đứng đầu trong tứ đại gia tộc huyền học, truyền thừa vẫn còn đó, chẳng lẽ lại như vậy?
Gạt chuyện tư chất huyền học sang một bên, nói đến người tài trong họ Diệp, chưa kể đến những người phân bố rải rác khắp cả nước, chỉ tính riêng những người ở đây, những người có thể giao phó việc, sai bảo được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ba bốn thế hệ trở lại đây của Diệp gia, đừng nói là người xuất chúng, ngay cả một người có thể ghi tên riêng một trang trong gia phả cũng không có.
Thế hệ của bố cô, những người như Diệp Văn Chính, Diệp Tuấn Kiệt đã được coi là nhân vật nổi bật trong đám anh em cùng lứa rồi.
Tình hình Diệp gia hiện tại là như vậy, cho nên các vị bô lão gần như ngầm đồng ý dành hết những mối quan hệ và nguồn lực tốt nhất cho thế hệ này.
Để bồi dưỡng thêm nhân tài, trường học của họ Diệp quy định con cháu Diệp gia ở nơi khác đến xin học đều được nhận, số lượng còn nhiều hơn so với những thế hệ trước.
Tư chất huyền học của Diệp gia không có gì nổi bật, trước đây dựa vào việc học hành, thi cử mà đã sản sinh ra không ít quan lại, thương nhân giàu có, tại sao đột nhiên lại suy tàn đến mức này?
Nghĩ đến Diệp Tuấn Kiệt, Diệp Nam Âm lại suy nghĩ sâu xa hơn, phải làm sao để khai sáng cho những người họ Diệp đây?
Đại Vương không nhịn được, kêu lên một tiếng "cạc cạc”.
Cô bé và con ngỗng đồng loạt liếc nhìn nó, Đại Vương lập tức im bặt, cúi đầu nằm im.
Diệp Nam Âm đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, cô nhớ đến bài thuốc giúp đệ tử Huyền Môn tu luyện thần hồn.
Canh Dưỡng Hồn, đây là bài thuốc mà cô đã uống từ nhỏ đến lớn.
Sư phụ nói trẻ con thần hồn yếu ớt, uống canh Dưỡng Hồn thường xuyên rất tốt cho thần hồn. Cho dù không tu luyện được thì cũng giúp cho đầu óc minh mẫn hơn.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì nguyên liệu của canh Dưỡng Hồn có đến hơn hai mươi loại, tất cả đều là linh vật.
Công dụng của linh vật thì khỏi phải bàn, ví dụ như động vật trong núi, chỉ cần nuốt được một linh vật thì có thể khai mở linh trí, tu luyện thành yêu.
Nhìn Mỹ Nhân dưới chân, rồi lại nhìn Đại Vương đang nằm cạnh cửa, có thể nói chúng nó được như ngày hôm nay là nhờ thường xuyên được ăn linh vật do cô ban tặng, vì vậy mà thông minh hơn đồng loại rất nhiều.
Kiếp này cô không phải là quốc sư, những thứ tốt đẹp trên đời này cũng chẳng đến lượt cô, linh vật duy nhất trong tay cô chính là Phục Long Tuyền - bảo vật được tổ tiên Diệp gia đời đời truyền lại.
À phải rồi, còn cô út cây đào chín quả trên núi - Cửu Sơn Đào cũng là do hấp thụ linh khí của cô mà thành tinh.
Diệp Nam Âm chợt nảy ra ý định muốn thu nhỏ trận pháp trấn áp long mạch dưới Phục Long Tuyền lại, để linh khí ở đó thêm phần mạnh mẽ.
Buổi chiều, Diệp Nam Âm muốn lên núi, nhưng Hứa Tĩnh không rảnh.
"Ngoan Bảo ngoan, chờ hai hôm nữa chị con được nghỉ, từ trường học về, con đi cùng với chị nhé."
Diệp Nam Âm lắc đầu, cô bé muốn hôm nay phải lên núi.
Diệp Nam Âm vịn tay vào khung cửa, đôi chân ngắn cũn cố gắng bước qua bậc cửa, giọng nói đầy kiên quyết: "Con sẽ bảo Đại Vương đưa con lên núi."
"Con bé này, sao lại bướng bỉnh thế chứ."
Hứa Tĩnh hết cách với cô con gái út: "Vậy con chờ một lát, để mẹ gọi điện báo cho bố con một tiếng."
"Vâng ạ."
Nghe nói em gái muốn về Phục Long Tuyền, Diệp Sương cũng muốn đi cùng.
Diệp Sương muốn đi, Diệp Thu và Diệp Tiểu Mỹ cũng đi theo.
Hai anh em Diệp Đông và Diệp Bắc cũng nói muốn về Tứ Phương Viên, họ muốn đi từ đường dập đầu với tổ tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.