Chương 40:
Tây Lương Miêu
20/07/2024
Bé chỉ vào khoảng đất mọc đầy rêu xanh um tùm như tấm chăn bông và nói: “Đào chỗ này lên xem!”
Người được mời đến xem đất trước đó nói chỗ này không thể nào có nước. Nhưng tiểu cô cô đã nói ở đây có nước thì chắc chắn là không sai được.
Dọn dẹp hết đá trên mặt đất, Diệp Vĩ vung cuốc đào nhát đầu tiên.
Hố đất càng đào càng rộng, càng sâu nhưng đất trong hố đều khô cong, không hề thấy dấu hiệu của nước.
Diệp Vĩ vẫn miệt mài đào xuống, mọi người xung quanh thay nhau xúc đất lên. Đào đến khi trời tối, hố đã sâu gần sáu mét.
“Trời tối rồi, không nhìn thấy gì nữa, chúng ta về nghỉ ngơi, mai đào tiếp.”
“Để tôi đào thêm một cuốc nữa!”
Diệp Vĩ vung cuốc đào mạnh xuống hố đất tối om, khi nhấc cuốc lên, một tảng đất ướt sũng dính chặt vào đầu cuốc.
“Chẳng lẽ… có nước rồi sao?”
Diệp Vĩ ban đầu còn không dám tin, sau đó vui mừng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
“Tộc trưởng, có nước rồi!”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Diệp Bình Xuyên vui mừng nói ba tiếng “tốt” liên tiếp.
Những người đã chuẩn bị về nhà ăn cơm nghe vậy liền vội vàng chạy lại, hò reo: “Diệp Vĩ, mau đào thêm một cuốc nữa đi!”
“Được!”
Lúc này, Diệp Vĩ như được tiếp thêm sức mạnh, mỗi nhát cuốc như đào được cả trăm cân lương thực.
Phụ nữ trong thôn tiết kiệm từng giọt nước, chuẩn bị bữa tối chờ đàn ông về. Gió đêm đưa tiếng reo hò của cánh đàn ông về, nghe như tiếng reo mừng tìm được nguồn nước. Phụ nữ cười nói vui vẻ, chạy ra khỏi nhà xem náo nhiệt.
Hứa Tĩnh ôm con gái hôn chụt một cái: “Con gái ngoan của mẹ đúng là con gái vàng con gái bạc mà!”
Diệp Nam Âm mỉm cười, trong lòng vô cùng đắc ý.
Tất cả đều là nhờ bản lĩnh thật sự cả đấy!
Nhà họ Diệp đã tìm được nguồn nước mới. Cái giếng mới đào này thông với dòng sông ngầm dưới lòng đất, không giống những cái giếng khác, rất dễ cạn nước.
Mọi người trong tộc thay nhau đốt đuốc đào giếng suốt đêm, khai thông dòng chảy từ giếng đến ruộng. Sáng sớm hôm sau, dòng nước mát lạnh đã chảy vào ruộng.
Diệp Bình Xuyên đi khắp các cánh đồng, vui mừng nói: “May mà mấy ngày hôm trước chúng ta không bỏ cuộc, kiên trì đi gánh nước Sông Sa về tưới, nếu không thì lúa chết hết rồi.”
Tin vui từ thôn Diệp Gia truyền đến hai thôn lân cận, cũng được “hưởng lây”. Nhưng những đại đội ở xa hơn thì không được may mắn như vậy.
Người ở những đại đội đó đa số cũng họ Diệp, không thể bỏ mặc được.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Hứa Tĩnh đội mũ che nắng cho con, đưa bình nước cho chồng và dặn dò: “Đừng để con bé bị nắng, nóng thì cho con bé uống nước nhé.”
“Yên tâm đi, anh biết rồi.” Diệp Định Quốc đeo bình nước quân dụng màu xanh lá cây vào người, bế con gái ra ngoài.
“Con gái cưng, chúng ta đến đại đội 4 trước nhé!”
“Vâng ạ!”
Diệp Định Quốc chở con gái đến đại đội 4. Đội trưởng đại đội 4 đã đứng đợi ở đầu làng từ sớm.
“Tiểu cô cô đến rồi, đường xá xa xôi có mệt không?”
Đội trưởng tươi cười, định bế Diệp Nam Âm nhưng bị Diệp Định Quốc lườm cho một cái. Diệp Định Quốc nghiêng người che chắn cho con gái, không cho ông ta chạm vào người con gái mình.
“Con gái, con xem thử xem có chỗ nào có nước không? Nếu không có nước thì bảo họ đến Sông Sa gánh nước về tưới ruộng.”
“Này, Diệp Định Quốc, anh nói vậy là không đúng rồi. Thôn các anh có nước, không thể bỏ mặc chúng tôi chết khát được, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”
Phì phì phì, lão già này, ai là người một nhà với ông chứ.
Muốn lèo nhèo để gần gũi với con gái tôi phải không?
Đội trưởng cười hì hì: “Tiểu cô cô, cháu xem chúng tôi nên đào ở đâu thì đào? Cuốc chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, cháu chỉ cần chỉ chỗ là chúng tôi đào ngay.”
Đại đội 4 và đại đội 3 ngay cạnh nhau, không cần phải tìm kiếm đâu xa, Diệp Nam Âm chỉ xuống chân và nói: “Đào từ chỗ này đi.”
“Chỗ này sao?”
Diệp Định Quốc bất mãn nói: “Bảo đào thì đào đi, còn lắm lời làm gì?”
“Anh này, sao lại nóng tính vậy? Tôi đang chuẩn bị đào đây!”
Đội trưởng hét lớn một tiếng, một đám thanh niên trai tráng chạy đến, không do dự vung cuốc đào đất.
Diệp Nam Âm ngẩng đầu quan sát thế núi, công xã Diệp Cừ nằm dưới chân núi Cửu Tuế, xung quanh
Diệp Nam Âm cũng đi, nhưng chỉ có gần một nửa đội tìm được nước.
Người được mời đến xem đất trước đó nói chỗ này không thể nào có nước. Nhưng tiểu cô cô đã nói ở đây có nước thì chắc chắn là không sai được.
Dọn dẹp hết đá trên mặt đất, Diệp Vĩ vung cuốc đào nhát đầu tiên.
Hố đất càng đào càng rộng, càng sâu nhưng đất trong hố đều khô cong, không hề thấy dấu hiệu của nước.
Diệp Vĩ vẫn miệt mài đào xuống, mọi người xung quanh thay nhau xúc đất lên. Đào đến khi trời tối, hố đã sâu gần sáu mét.
“Trời tối rồi, không nhìn thấy gì nữa, chúng ta về nghỉ ngơi, mai đào tiếp.”
“Để tôi đào thêm một cuốc nữa!”
Diệp Vĩ vung cuốc đào mạnh xuống hố đất tối om, khi nhấc cuốc lên, một tảng đất ướt sũng dính chặt vào đầu cuốc.
“Chẳng lẽ… có nước rồi sao?”
Diệp Vĩ ban đầu còn không dám tin, sau đó vui mừng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
“Tộc trưởng, có nước rồi!”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Diệp Bình Xuyên vui mừng nói ba tiếng “tốt” liên tiếp.
Những người đã chuẩn bị về nhà ăn cơm nghe vậy liền vội vàng chạy lại, hò reo: “Diệp Vĩ, mau đào thêm một cuốc nữa đi!”
“Được!”
Lúc này, Diệp Vĩ như được tiếp thêm sức mạnh, mỗi nhát cuốc như đào được cả trăm cân lương thực.
Phụ nữ trong thôn tiết kiệm từng giọt nước, chuẩn bị bữa tối chờ đàn ông về. Gió đêm đưa tiếng reo hò của cánh đàn ông về, nghe như tiếng reo mừng tìm được nguồn nước. Phụ nữ cười nói vui vẻ, chạy ra khỏi nhà xem náo nhiệt.
Hứa Tĩnh ôm con gái hôn chụt một cái: “Con gái ngoan của mẹ đúng là con gái vàng con gái bạc mà!”
Diệp Nam Âm mỉm cười, trong lòng vô cùng đắc ý.
Tất cả đều là nhờ bản lĩnh thật sự cả đấy!
Nhà họ Diệp đã tìm được nguồn nước mới. Cái giếng mới đào này thông với dòng sông ngầm dưới lòng đất, không giống những cái giếng khác, rất dễ cạn nước.
Mọi người trong tộc thay nhau đốt đuốc đào giếng suốt đêm, khai thông dòng chảy từ giếng đến ruộng. Sáng sớm hôm sau, dòng nước mát lạnh đã chảy vào ruộng.
Diệp Bình Xuyên đi khắp các cánh đồng, vui mừng nói: “May mà mấy ngày hôm trước chúng ta không bỏ cuộc, kiên trì đi gánh nước Sông Sa về tưới, nếu không thì lúa chết hết rồi.”
Tin vui từ thôn Diệp Gia truyền đến hai thôn lân cận, cũng được “hưởng lây”. Nhưng những đại đội ở xa hơn thì không được may mắn như vậy.
Người ở những đại đội đó đa số cũng họ Diệp, không thể bỏ mặc được.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Hứa Tĩnh đội mũ che nắng cho con, đưa bình nước cho chồng và dặn dò: “Đừng để con bé bị nắng, nóng thì cho con bé uống nước nhé.”
“Yên tâm đi, anh biết rồi.” Diệp Định Quốc đeo bình nước quân dụng màu xanh lá cây vào người, bế con gái ra ngoài.
“Con gái cưng, chúng ta đến đại đội 4 trước nhé!”
“Vâng ạ!”
Diệp Định Quốc chở con gái đến đại đội 4. Đội trưởng đại đội 4 đã đứng đợi ở đầu làng từ sớm.
“Tiểu cô cô đến rồi, đường xá xa xôi có mệt không?”
Đội trưởng tươi cười, định bế Diệp Nam Âm nhưng bị Diệp Định Quốc lườm cho một cái. Diệp Định Quốc nghiêng người che chắn cho con gái, không cho ông ta chạm vào người con gái mình.
“Con gái, con xem thử xem có chỗ nào có nước không? Nếu không có nước thì bảo họ đến Sông Sa gánh nước về tưới ruộng.”
“Này, Diệp Định Quốc, anh nói vậy là không đúng rồi. Thôn các anh có nước, không thể bỏ mặc chúng tôi chết khát được, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”
Phì phì phì, lão già này, ai là người một nhà với ông chứ.
Muốn lèo nhèo để gần gũi với con gái tôi phải không?
Đội trưởng cười hì hì: “Tiểu cô cô, cháu xem chúng tôi nên đào ở đâu thì đào? Cuốc chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, cháu chỉ cần chỉ chỗ là chúng tôi đào ngay.”
Đại đội 4 và đại đội 3 ngay cạnh nhau, không cần phải tìm kiếm đâu xa, Diệp Nam Âm chỉ xuống chân và nói: “Đào từ chỗ này đi.”
“Chỗ này sao?”
Diệp Định Quốc bất mãn nói: “Bảo đào thì đào đi, còn lắm lời làm gì?”
“Anh này, sao lại nóng tính vậy? Tôi đang chuẩn bị đào đây!”
Đội trưởng hét lớn một tiếng, một đám thanh niên trai tráng chạy đến, không do dự vung cuốc đào đất.
Diệp Nam Âm ngẩng đầu quan sát thế núi, công xã Diệp Cừ nằm dưới chân núi Cửu Tuế, xung quanh
Diệp Nam Âm cũng đi, nhưng chỉ có gần một nửa đội tìm được nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.