Chương 50:
Tây Lương Miêu
21/07/2024
Nói cách khác, đã có Lương Viễn Sơn ra mặt, về sau Diệp gia không cần lo lắng Dương Văn Khoa nữa.
Chiếc xe mà đám người Dương Văn Khoa lái đến đang đậu ở ngoài thôn, sau khi cửa thôn mở ra, bọn họ đều lao ra ngoài, sợ đến vỡ mật, cũng chẳng sợ tinh thần không tốt mà xảy ra tai nạn xe cộ, lái xe suốt đêm.
Diệp Vĩ vô cùng đắc ý: "Mang cả hai ông cháu đến đây, chứng tỏ bọn họ nhất định biết chút ít về bản lĩnh của cháu gái tôi, càng biết lại càng không dám đắc tội chúng ta."
Theo Diệp Văn Chính, cho dù có u Thành Hải giới thiệu, nhưng ban đầu Lương Viễn Sơn vẫn nghiêng về Lý Khang lớn tuổi hơn, phải đến khi Lý Khang nói rõ ông không am hiểu phương diện này, bọn họ mới đến thôn Diệp gia.
Buổi tối bọn họ đã được trực tiếp cảm nhận bản lĩnh của cô bé, Lương Viễn Sơn mới có vẻ nhiệt tình hẳn, đối với Diệp gia, đối với cô bé, ông đều thể hiện thái độ muốn kết giao, giúp đỡ.
Diệp Bình Xuyên thở dài: "Nói cho cùng, vẫn là phải có bản lĩnh thật sự."
"Tộc trưởng nói đúng."
Lương Viễn Sơn bằng mọi cách dò hỏi, là đang cân nhắc xem Diệp gia có bản lĩnh đến đâu, kỳ thực Diệp gia cũng đang cân nhắc xem Lương Viễn Sơn có năng lực như thế nào.
Hai bên cứ thử dò xét lẫn nhau, nói một tràng toàn những lời vòng vo tam quốc, chi bằng để Diệp Nam Âm tự mình xem qua một lần.
Trên đầu Lương Viễn Sơn có một luồng công đức rất lớn, chứng tỏ người này làm nhiều việc thiện, tích nhiều đức.
Muốn làm việc thiện, tích đức, người bình thường không làm được, hoặc là phải có gia sản lớn, hoặc là có tài năng hơn người, hoặc là có địa vị cao, mới có cơ hội như vậy.
Diệp Nam Âm trời sinh đã có đôi mắt tinh tường, không chỉ nhìn thấy công đức, mà còn có thể nhìn thấy những thứ khác.
Kết hợp với việc xem tướng mạo của Lương Viễn Sơn mà phán đoán, bản tính của ông ta, có thể để cô nhìn thấu được bảy tám phần.
Tóm lại một câu: Lương Viễn Sơn là người có thể tin tưởng.
Diệp Nam Âm cũng đưa ra căn cứ để chứng minh cô có thể khiến ông ta tin tưởng, vừa mở miệng đã nói ra quỹ tích cuộc đời của Lương Viễn Sơn: Xuất thân từ gia đình giàu có, trước mười lăm tuổi chưa từng phải chịu khổ sở gì, trong hai mươi năm từ mười lăm đến ba mươi lăm tuổi, đã trải qua những biến cố lớn như người thân qua đời, sự nghiệp xuống dốc...
Lương Viễn Sơn ngồi một bên, nghiêng đầu lắng nghe, cứ như đang nghe chuyện xưa của người khác vậy.
Cho đến khi nghe Diệp Nam Âm nói: "Ông có đứa con gái yểu mệnh, lúc xế chiều lại mất con, đứa con gái của ông để lại đứa bé này..."
Diệp Nam Âm nhìn về phía Đàm Văn Sâm, Đàm Văn Sâm nhìn lại cô.
Lương Viễn Sơn nhịn không được thúc giục: "Thế nào?"
"Cậu ấy không phải Hình Khắc lục thân, cậu ấy chỉ là Thiên Sát Cô Tinh."
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng, Hình Khắc lục thân và Thiên Sát Cô Tinh không có sự khác biệt về bản chất, dù sao kết cục cuối cùng đều giống nhau: trên đời này không có người thân, chỉ có một mình.
Nhưng theo Diệp Nam Âm, rất khác biệt.
Một bên là người thân vì mình mà chết.
Một bên là bản thân người đó sinh ra đã như thế, người thân của họ cũng là sinh ra đã như thế, ông trời an bài là vậy.
Không chỉ là Đàm Văn Sâm, Diệp Nam Âm hy vọng tất cả những người có mệnh cách này trên đời, đều có thể gặp được một người đáng tin cậy nói cho họ biết sự khác biệt trong đó.
Hiểu được sự khác biệt đó, người còn sống kia, sẽ không cần phải mang gông xiềng tâm lý nặng nề để sống hết đời này nữa.
Diệp Nam Âm vừa dứt lời, Lương Viễn Sơn liền hiểu.
"Văn Sâm."
Đàm Văn Sâm quay đầu nhìn ông ngoại.
"Mẹ con mất không liên quan gì đến con, ông và bà chưa bao giờ trách con."
Đàm Văn Sâm hơi trợn tròn mắt, trong lòng cậu như trải qua một cuộc dày vò kéo dài, cho đến giây phút vừa rồi, đột nhiên được tuyên bố: cậu được ân xá.
Cậu không cần giả vờ mình không quan tâm, vốn dĩ, cậu không cần quan tâm.
Có người nói cho cậu biết, chuyện này vốn không liên quan gì đến cậu.
Bàn tay Đàm Văn Sâm hơi siết lại, muốn nói gì đó nhưng cổ họng có chút khó chịu, không nói nên lời, chỉ có thể gật nhẹ đầu.
Chiếc xe mà đám người Dương Văn Khoa lái đến đang đậu ở ngoài thôn, sau khi cửa thôn mở ra, bọn họ đều lao ra ngoài, sợ đến vỡ mật, cũng chẳng sợ tinh thần không tốt mà xảy ra tai nạn xe cộ, lái xe suốt đêm.
Diệp Vĩ vô cùng đắc ý: "Mang cả hai ông cháu đến đây, chứng tỏ bọn họ nhất định biết chút ít về bản lĩnh của cháu gái tôi, càng biết lại càng không dám đắc tội chúng ta."
Theo Diệp Văn Chính, cho dù có u Thành Hải giới thiệu, nhưng ban đầu Lương Viễn Sơn vẫn nghiêng về Lý Khang lớn tuổi hơn, phải đến khi Lý Khang nói rõ ông không am hiểu phương diện này, bọn họ mới đến thôn Diệp gia.
Buổi tối bọn họ đã được trực tiếp cảm nhận bản lĩnh của cô bé, Lương Viễn Sơn mới có vẻ nhiệt tình hẳn, đối với Diệp gia, đối với cô bé, ông đều thể hiện thái độ muốn kết giao, giúp đỡ.
Diệp Bình Xuyên thở dài: "Nói cho cùng, vẫn là phải có bản lĩnh thật sự."
"Tộc trưởng nói đúng."
Lương Viễn Sơn bằng mọi cách dò hỏi, là đang cân nhắc xem Diệp gia có bản lĩnh đến đâu, kỳ thực Diệp gia cũng đang cân nhắc xem Lương Viễn Sơn có năng lực như thế nào.
Hai bên cứ thử dò xét lẫn nhau, nói một tràng toàn những lời vòng vo tam quốc, chi bằng để Diệp Nam Âm tự mình xem qua một lần.
Trên đầu Lương Viễn Sơn có một luồng công đức rất lớn, chứng tỏ người này làm nhiều việc thiện, tích nhiều đức.
Muốn làm việc thiện, tích đức, người bình thường không làm được, hoặc là phải có gia sản lớn, hoặc là có tài năng hơn người, hoặc là có địa vị cao, mới có cơ hội như vậy.
Diệp Nam Âm trời sinh đã có đôi mắt tinh tường, không chỉ nhìn thấy công đức, mà còn có thể nhìn thấy những thứ khác.
Kết hợp với việc xem tướng mạo của Lương Viễn Sơn mà phán đoán, bản tính của ông ta, có thể để cô nhìn thấu được bảy tám phần.
Tóm lại một câu: Lương Viễn Sơn là người có thể tin tưởng.
Diệp Nam Âm cũng đưa ra căn cứ để chứng minh cô có thể khiến ông ta tin tưởng, vừa mở miệng đã nói ra quỹ tích cuộc đời của Lương Viễn Sơn: Xuất thân từ gia đình giàu có, trước mười lăm tuổi chưa từng phải chịu khổ sở gì, trong hai mươi năm từ mười lăm đến ba mươi lăm tuổi, đã trải qua những biến cố lớn như người thân qua đời, sự nghiệp xuống dốc...
Lương Viễn Sơn ngồi một bên, nghiêng đầu lắng nghe, cứ như đang nghe chuyện xưa của người khác vậy.
Cho đến khi nghe Diệp Nam Âm nói: "Ông có đứa con gái yểu mệnh, lúc xế chiều lại mất con, đứa con gái của ông để lại đứa bé này..."
Diệp Nam Âm nhìn về phía Đàm Văn Sâm, Đàm Văn Sâm nhìn lại cô.
Lương Viễn Sơn nhịn không được thúc giục: "Thế nào?"
"Cậu ấy không phải Hình Khắc lục thân, cậu ấy chỉ là Thiên Sát Cô Tinh."
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng, Hình Khắc lục thân và Thiên Sát Cô Tinh không có sự khác biệt về bản chất, dù sao kết cục cuối cùng đều giống nhau: trên đời này không có người thân, chỉ có một mình.
Nhưng theo Diệp Nam Âm, rất khác biệt.
Một bên là người thân vì mình mà chết.
Một bên là bản thân người đó sinh ra đã như thế, người thân của họ cũng là sinh ra đã như thế, ông trời an bài là vậy.
Không chỉ là Đàm Văn Sâm, Diệp Nam Âm hy vọng tất cả những người có mệnh cách này trên đời, đều có thể gặp được một người đáng tin cậy nói cho họ biết sự khác biệt trong đó.
Hiểu được sự khác biệt đó, người còn sống kia, sẽ không cần phải mang gông xiềng tâm lý nặng nề để sống hết đời này nữa.
Diệp Nam Âm vừa dứt lời, Lương Viễn Sơn liền hiểu.
"Văn Sâm."
Đàm Văn Sâm quay đầu nhìn ông ngoại.
"Mẹ con mất không liên quan gì đến con, ông và bà chưa bao giờ trách con."
Đàm Văn Sâm hơi trợn tròn mắt, trong lòng cậu như trải qua một cuộc dày vò kéo dài, cho đến giây phút vừa rồi, đột nhiên được tuyên bố: cậu được ân xá.
Cậu không cần giả vờ mình không quan tâm, vốn dĩ, cậu không cần quan tâm.
Có người nói cho cậu biết, chuyện này vốn không liên quan gì đến cậu.
Bàn tay Đàm Văn Sâm hơi siết lại, muốn nói gì đó nhưng cổ họng có chút khó chịu, không nói nên lời, chỉ có thể gật nhẹ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.