Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi!
Chương 29
Phạm Tuyết Trinh
21/08/2023
Cánh tay cô chỉ về hướng chiếc hồ đó khiến cho sắc mặt của Quân Hạo càng trở nên hoảng hốt hơn cả vừa nãy. Giọng hắn trở nên run rẩy mà hỏi tội
cô:
"Đây là cá mà quốc sư yêu thích nhất đó!! Trong hồ có mỗi bốn con, cô nương thịt luôn bốn con thì tôi biết nói thế nào với chủ nhân đây???"
Nghe tới đây, sắc mặt của Nhã Kiều tối hẳn lại. Không ngờ ăn cá thôi cũng đụng chạm tới ranh giới của tên hồ ly đó là sao vậy nhỉ? Chỉ có mỗi Chấn Kiệt là vẫn rất bình tĩnh mà chấn an cô:
"Tỷ tỷ bình tĩnh lại đi! Cá là do đệ bắt, nên đệ sẽ chịu trách nhiệm giúp tỷ."
Vừa dứt lời, Lãnh Huyết đã xuất hiện ngay đằng sau lưng của Chấn Kiệt. Hắn mỉm cười mà hỏi bệ hạ với nụ cười vô cùng trìu mến:
"Vậy sao? Thế bệ hạ có thể trở về chép phạt được rồi đấy."
Từ một con hổ lớn giờ cậu đã nhỏ lại giống như một chú thỏ nhỏ. Chấn Kiệt khóc nức nở, nắm chặt lấy tay áo của quốc sư mà cầu xin hắn:
"Xin lỗi ta sai rồi! Bắt ta làm gì cũng được, chỉ cần không chép phạt là được."
Thường thì Lãnh Huyết thấy khuôn mặt đáng thương này của Chấn Kiệt thì sẽ rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho cậu. Thế nhưng trong đầu của Lãnh Huyết lúc này không ngừng hiện lên câu nói cầu hôn của Chấn Kiệt với Nhã Kiều làm cho cơn ghen của lão hồ ly lại nổi dậy. Hắn liếc mắt về phía Quân Hạo rồi ra lệnh:
"Còn không mau đưa bệ hạ trở về thư phòng đi."
Quân Hạo nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng vác Chấn Kiệt lên vai, chạy mất hút mặc kệ cho cậu nhóc có gào khóc to đến cỡ nào cũng trở nên vô ích. Sau khi Chấn Kiệt bị lôi đi thì Nhã Kiều cũng cảm thấy bản thân không nên ngồi đây thêm một giây nào nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị tên hồ yêu này chiếm tiện nghi nữa cho mà xem.
"Nương tử muốn chuồn sau khi đã phạm sai lầm sao? Như vậy là không được rồi đấy."
Nhã Kiều chết lặng vài giây. Cô cố gẳng tỏ ra thật bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, quay người lại nói chuyện với Lãnh Huyết. Khuôn mặt của cô vẫn sắc lạnh như mọi ngày.
"Sao đây? Cá cũng chết rồi, không sống lại được, ngươi tính làm gì ta?"
Chỉ thấy Lãnh Huyết tiến đến trước mặt Nhã Kiều, hắn nở nụ cười gian xảo nhìn cô, "À, thì ta biết rõ điều đó mà, nàng cũng phải đền bù cho ta một chút chứ nhỉ?"
Đôi mắt màu đỏ của hắn giống như có mê lực vậy, nó khiến cho trái tim của cô đập liên hồi không ngừng. Nhã Kiều liền quay mặt đi chỗ khác để không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Cô nhỏ giọng trả lời cho có lệ:
"Được rồi, ngươi muốn gì đây? Cấm hôn hít gì đấy nhé!"
Lãnh Huyết vui vẻ mà đáp lại cô: "Tối nay có lễ hội trăng rằm vui lắm, ta muốn nàng đi chung với ta."
Lời mời này của hắn khiến cho cô khá bất ngờ. Hắn chỉ muốn cô đi chơi hội với hắn thôi sao? Không có yêu cầu quá đáng gì khác à? Cô vẫn không thể buông lỏng cảnh giác với tên hồ ly gian xảo này được. Ánh mắt nghi ngờ mà gặng hỏi hắn:
"Ngươi không sợ ta bỏ trốn à?"
Lãnh Huyết nghiêng đầu đáp: "Không đâu, ta tin nàng sẽ không bỏ ta lại giữa dòng người đông đúc."
Khuôn mặt hắn trông khá là vui khi nói câu này. Có lẽ hắn đã quá tin tưởng cô cô rồi chăng? Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để liên lạc với tổ chức Sắc Điệp, để họ phái thêm người đến giúp cô giết tên cửu vĩ hồ này. Nhã Kiều miễn cưỡng đồng ý với hắn.
"Được rồi, ta chỉ tạm thời tha mạng cho ngươi ngày hôm nay thôi đấy."
Lãnh Huyết nhếch mép cười một cách gian xảo, "Ta hiểu rồi."
Hắn cúi xuống hôn lên má của Nhã Kiều một cách thản nhiên. Hành động của hắn làm cho cô đỏ hết cả mặt. Cô vội vàng đẩy hắn ra, chạy một mạch trở về phòng của bản thân. Bây giờ, giữa hoa viện Tây Hà chỉ còn lại một mình Lãnh Huyết đứng ở đó nhìn bóng lưng của cô đi xa dần.
"Thật là dễ thương mà! Không ngờ cô ấy lại có mặt đáng yêu đến như vậy. Thật mong chờ vào cuộc gặp tối nay."
Màn đêm dần buông xuống, Nhã Kiều mặc đại một bộ y phục bình thường để đi gặp Lãnh Huyết. Uyển Nhi nhìn cô mặc như thế thực sự không chấp nhận được. Và thế là Nhã Kiều bị Uyển Nhi đè ra trang điểm và thay y phục nhanh chóng. Bên ngoài cửa phòng thì Lãnh Huyết đã đứng ngay đó đợi cô bước ra. Mặc dù cô thay đồ hơi lâu nhưng mà không sao hết, chỉ cần cô ấy không bỏ trốn là được.
"Cạch..."
Cánh cửa phòng Nhã Kiều cuối cùng đã mở ra. Lãnh Huyết quay người lại nhìn. Đôi mắt hắn không thể chớp lại khi nhìn thấy Nhã Kiều ngay trước mặt. Cô ấy mặc bộ y phục màu đỏ, trên đầu cài cây trâm hoa hồng trông vô cùng sắc sảo. Nhìn toàn diện thì phải công nhận một điều là Nhã Kiều trông rất xinh đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng của Lãnh Huyết. Thần trí của hắn cứ mải mê ngắm nhìn Nhã Kiều giống như một kẻ bị hút hồn vậy.
"Đây là cá mà quốc sư yêu thích nhất đó!! Trong hồ có mỗi bốn con, cô nương thịt luôn bốn con thì tôi biết nói thế nào với chủ nhân đây???"
Nghe tới đây, sắc mặt của Nhã Kiều tối hẳn lại. Không ngờ ăn cá thôi cũng đụng chạm tới ranh giới của tên hồ ly đó là sao vậy nhỉ? Chỉ có mỗi Chấn Kiệt là vẫn rất bình tĩnh mà chấn an cô:
"Tỷ tỷ bình tĩnh lại đi! Cá là do đệ bắt, nên đệ sẽ chịu trách nhiệm giúp tỷ."
Vừa dứt lời, Lãnh Huyết đã xuất hiện ngay đằng sau lưng của Chấn Kiệt. Hắn mỉm cười mà hỏi bệ hạ với nụ cười vô cùng trìu mến:
"Vậy sao? Thế bệ hạ có thể trở về chép phạt được rồi đấy."
Từ một con hổ lớn giờ cậu đã nhỏ lại giống như một chú thỏ nhỏ. Chấn Kiệt khóc nức nở, nắm chặt lấy tay áo của quốc sư mà cầu xin hắn:
"Xin lỗi ta sai rồi! Bắt ta làm gì cũng được, chỉ cần không chép phạt là được."
Thường thì Lãnh Huyết thấy khuôn mặt đáng thương này của Chấn Kiệt thì sẽ rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho cậu. Thế nhưng trong đầu của Lãnh Huyết lúc này không ngừng hiện lên câu nói cầu hôn của Chấn Kiệt với Nhã Kiều làm cho cơn ghen của lão hồ ly lại nổi dậy. Hắn liếc mắt về phía Quân Hạo rồi ra lệnh:
"Còn không mau đưa bệ hạ trở về thư phòng đi."
Quân Hạo nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng vác Chấn Kiệt lên vai, chạy mất hút mặc kệ cho cậu nhóc có gào khóc to đến cỡ nào cũng trở nên vô ích. Sau khi Chấn Kiệt bị lôi đi thì Nhã Kiều cũng cảm thấy bản thân không nên ngồi đây thêm một giây nào nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị tên hồ yêu này chiếm tiện nghi nữa cho mà xem.
"Nương tử muốn chuồn sau khi đã phạm sai lầm sao? Như vậy là không được rồi đấy."
Nhã Kiều chết lặng vài giây. Cô cố gẳng tỏ ra thật bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, quay người lại nói chuyện với Lãnh Huyết. Khuôn mặt của cô vẫn sắc lạnh như mọi ngày.
"Sao đây? Cá cũng chết rồi, không sống lại được, ngươi tính làm gì ta?"
Chỉ thấy Lãnh Huyết tiến đến trước mặt Nhã Kiều, hắn nở nụ cười gian xảo nhìn cô, "À, thì ta biết rõ điều đó mà, nàng cũng phải đền bù cho ta một chút chứ nhỉ?"
Đôi mắt màu đỏ của hắn giống như có mê lực vậy, nó khiến cho trái tim của cô đập liên hồi không ngừng. Nhã Kiều liền quay mặt đi chỗ khác để không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Cô nhỏ giọng trả lời cho có lệ:
"Được rồi, ngươi muốn gì đây? Cấm hôn hít gì đấy nhé!"
Lãnh Huyết vui vẻ mà đáp lại cô: "Tối nay có lễ hội trăng rằm vui lắm, ta muốn nàng đi chung với ta."
Lời mời này của hắn khiến cho cô khá bất ngờ. Hắn chỉ muốn cô đi chơi hội với hắn thôi sao? Không có yêu cầu quá đáng gì khác à? Cô vẫn không thể buông lỏng cảnh giác với tên hồ ly gian xảo này được. Ánh mắt nghi ngờ mà gặng hỏi hắn:
"Ngươi không sợ ta bỏ trốn à?"
Lãnh Huyết nghiêng đầu đáp: "Không đâu, ta tin nàng sẽ không bỏ ta lại giữa dòng người đông đúc."
Khuôn mặt hắn trông khá là vui khi nói câu này. Có lẽ hắn đã quá tin tưởng cô cô rồi chăng? Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để liên lạc với tổ chức Sắc Điệp, để họ phái thêm người đến giúp cô giết tên cửu vĩ hồ này. Nhã Kiều miễn cưỡng đồng ý với hắn.
"Được rồi, ta chỉ tạm thời tha mạng cho ngươi ngày hôm nay thôi đấy."
Lãnh Huyết nhếch mép cười một cách gian xảo, "Ta hiểu rồi."
Hắn cúi xuống hôn lên má của Nhã Kiều một cách thản nhiên. Hành động của hắn làm cho cô đỏ hết cả mặt. Cô vội vàng đẩy hắn ra, chạy một mạch trở về phòng của bản thân. Bây giờ, giữa hoa viện Tây Hà chỉ còn lại một mình Lãnh Huyết đứng ở đó nhìn bóng lưng của cô đi xa dần.
"Thật là dễ thương mà! Không ngờ cô ấy lại có mặt đáng yêu đến như vậy. Thật mong chờ vào cuộc gặp tối nay."
Màn đêm dần buông xuống, Nhã Kiều mặc đại một bộ y phục bình thường để đi gặp Lãnh Huyết. Uyển Nhi nhìn cô mặc như thế thực sự không chấp nhận được. Và thế là Nhã Kiều bị Uyển Nhi đè ra trang điểm và thay y phục nhanh chóng. Bên ngoài cửa phòng thì Lãnh Huyết đã đứng ngay đó đợi cô bước ra. Mặc dù cô thay đồ hơi lâu nhưng mà không sao hết, chỉ cần cô ấy không bỏ trốn là được.
"Cạch..."
Cánh cửa phòng Nhã Kiều cuối cùng đã mở ra. Lãnh Huyết quay người lại nhìn. Đôi mắt hắn không thể chớp lại khi nhìn thấy Nhã Kiều ngay trước mặt. Cô ấy mặc bộ y phục màu đỏ, trên đầu cài cây trâm hoa hồng trông vô cùng sắc sảo. Nhìn toàn diện thì phải công nhận một điều là Nhã Kiều trông rất xinh đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng của Lãnh Huyết. Thần trí của hắn cứ mải mê ngắm nhìn Nhã Kiều giống như một kẻ bị hút hồn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.