Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không
Chương 2:
Thả Phất
01/02/2024
Cha mẹ Tạ bị câu nói của Tạ Thanh Phong dọa cho nhảy dựng, tuy nói thật sự không thích đứa con ruột này, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống.
Lúc trước không biết thì thôi đi, giờ người cũng đã về, thật sự không định đuổi người đi nữa.
Dù sao thì cơ nghiệp nhà họ Tạ lớn, đừng nói nuôi thêm một người, nuôi thêm mười, hai mươi người còn chẳng thành vấn đề gì.
Nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay suy cho cùng cũng không giống nhau, đứa nhỏ nuôi ở bên hết mười tám năm, nói đến cùng vẫn bất công thiên vị hơn một chút.
Nhưng theo một câu tính sổ kia của Tạ Thanh Phong, lửa giận của cha Tạ lại bùng lên, bọn ông còn chưa tính sổ cùng nó, nó lại tính trước?
Vừa muốn làm khó dễ, lại nhìn thấy Tạ Thanh Phong bước lên một bước, vì khoảng khắc này mà ông lại sửng sốt.
Suốt một tháng ở chung, cha Tạ dĩ nhiên không thích đối phương, ngoại trừ việc dung mạo không bằng con nuôi, thì cả khí chất cũng khác, nhút nhát tự ti, dáng vẻ như kẻ vô dụng.
Nhưng giờ phút này, lại có chút không giống.
Bộ dáng Tạ Thanh Phong vẫn như cũ, tóc mái dài che khuất gương mặt, trên người còn mặc quần áo không thích hợp, khi cúi đầu sẽ có vẻ vô cùng tầm thường, đặc ở bên cạnh Tạ Duy Hoan trắng nõn lại ngông ngênh thì thật sự là chẳng thể so được.
Nhưng mà theo một bước kia, lại hoàn toàn khác. Lưng thẳng đứng, dáng người đĩnh bạt như tùng bách.
Một bước rồi lại một bước, khoảng cách càng gần thì nhìn càng rõ ràng, bước đi ngay thẳng vô cùng hấp dẫn người nhìn, cho người ta cảm giác khí chất toát ra từ trong sương, tựa nhự gió mát thanh lọc lòng người.
Người xem livestream vốn dĩ còn đang vì nguyên nhân nhân phẩm của Tạ Thanh Phong mà cãi nhau ầm đùng, có người cảm thấy Tạ Thanh Phong ác độc ti tiện, cũng có kẻ lại thấy từ tận đáy lòng Tạ Thanh Phong cũng rất đáng thương, xét về tình hoàn toàn có thể tha thứ.
Nhưng ngay sau đó, chỉ trong ngáy mắt, làn đạn* của phòng livestream chợt dừng lại, rồi xuất hiện với tần xuất điên cuồng hơn, tựa như có sức mạnh che trời lấp đất.
[Má ơi? Sao tự dưng tui** lại cảm thấy dáng vẻ của Tạ gì gì đó rất, ừm.. nói chung là cảm giác rất đặc biệt, rất là đẹp.]
[Vừa rồi đứng yên nên không phát hiện, cái tư thế đi đường này người không biết còn tưởng là cổ nhân á.]
[Nhưng mà nhìn đẹp phết ra ý.]
[Cái bước chân kia y như cầm thước mà đo ý trời, oa, chân dài eo thon, oa oa, xa quá, nhìn không thấy mặt, nhưng mà cái khí chất này ngon phết, chọc trúng tim tui rồi.]
[Đằng ấy ơi, tỉnh táo lại đi, đây là kẻ đã đẩy người ta xuống cầu thang đấy, đằng ấy muốn thử cảm giác đó hả?]
[A a a , đằng trước là ác ma gì vậy, đừng có lên tiếng.]
Tạ Thanh Phong vẫn luôn đi về phía bàn trà, sau đó xoay người lại cầm lấy điện thoại di động.
Tạ Duy Hoan nhìn thấy động tác của Tạ Thanh Phong thì hoảng hốt không thôi, nhưng nghĩ đến lời mà đại sư kia nói, trừ phi là chính ông ta, nếu không thì chẳng ai có thể giải trừ được hiệu quả của phù văn kia.
Đương nhiên, đến thời gian thì phù văn sẽ tự động tiêu trừ.
Thế nên gã mới vội vội vàng vàng đưa cha mẹ Tạ trở về, sớm ấn định kết cụ của chuyện này.
Tạ Duy Hoan thả lỏng, bởi vì biết đang có phát sóng trực tiếp nên gã không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể giả vờ đáng thương, sắm vai người bị hại.
Tạ Thanh Phong cầm lấy điện thoại di động, hắc khí ở phía trên càng lúc càng rõ ràng.
Cậu dựa theo ký ức của nguyên thân để biết cách sử dụng di động, rồi lại màn hình chiếu trên tường và giấy dán tường, mọi chuyện hệt như cậu dự đoán.
Giấy dán tường là màu vàng, ở trên không có bất cứ hoa văn nào, hoàn toàn thuần một màu vàng đất, chỉ có một người ngoài có thể nhìn ra có người dùng chu sa đỏ vẽ bùa quỷ trên đó.
Trừ cái này ra, bên trên điện thoại cũng có khắc hoa văn, không đích thân sờ vào thì hoàn toàn không phát hiện được.
Tạ Thanh Phong lẳng lặng nhìn, nếu như đoán không sai thì bên trên điện thoại này cũng có bùa phụ trợ.
Gộp lại thì sẽ thành quỷ che mắt.
Tu vi của kẻ mà Tạ Duy Hoan tìm hình như có chút tầm thường nha, còn phải dùng đến ba loại phương thức mới có thể hình thành một cái bùa quỷ che mắt nho nhỏ.
Tạ Thanh Phong không tiếng động mà cười một cái, nhấp nhấp miệng niệm một đoạn phù chú nhỏ, điều động linh khí ở chung quanh.
Tuy rằng có chút thiếu hụt, nhưng mà cũng đủ để hủy một cái pháp thuật be bé này rồi.
Cậu dùng linh khí cực loãng ấy điều động đến đầu ngón tay, một tia sáng mà người khác không nhìn thấy lóa lên, hóa thành một con mãnh thú cắn nuốt hết hắc khí đang bao lấy điện thoại di động, mãi cho đến khi bề ngoài của điện thoại trở lại như bình thường.
Làm xong hết tất cả những chuyện này, tạ Thanh Phong lại lần nữa kết nối với máy chiếu.
Cậu đặt di động xuống, giương mắt lên nhìn, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn người đang có mặt ở đây một cái: “Tôi tính xong rồi. Tuy nói là phải đi, nhưng mà đồ đạc một tháng rồi tôi đem đến hẳn là có thể đem đi nhỉ? Cả đại nghiêp của Tạ gia lớn thế này có lẽ sẽ không tham lam chút đồ vật của tôi nhỉ?”
Cha Phụ lúc này đã bình tĩnh lại, ông ta cảm thấy Tạ Thanh Phong căn bản là chẳng dám đi, biểu tình đắc ý vô cùng, nhưng mà khi nghe thấy nửa câu còn lại của cậu thì lại tức đến phát điên: “Cút cút cút! Nhanh lấy đồ của mày rồi cút đi!” Ông ta mới không tin đối phương thật sự bỏ được Tạ gia.
Tạ Thanh Phong nhấc chân đi đến chỗ cầu thàng, đầu cũng không thèm quay lại, nói: “À đúng rồi, trong thời gian tôi đi lấy đồ thì mọi người có thể ở lại xem tuồng kịch hay đấy, chờ tơi lấy hết đồ rồi thì nhớ nói xin lỗi đấy nhé.”
Lời này của cậu thật sự rất khó hiểu, khiến cho cha Tạ cảm thấy có phải đầu óc của cậu không tốt hay không, nhưng ngay sau đó ông ta lại nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng chửi thề.
Hách Cát Hâm cùng với quần chúng ăn dưa đang ầm ĩ cãi nhau thì đột nhiên chẳng biết ai nhìn thấy cái gì, làn đạn lại thay đổi xoành xoạch.
[Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Là tôi hoa mắt à? Mau nhìn màn hình của Tạ gia kìa!]
Hách Cát Hâm cũng nhìn thấy cái làn đạn này nên theo bản năng nhìn về bên kia.
Màn hình vốn đang không có chút động tĩnh nào giờ lại tiếp tục chiếu video, theo mỗi bước mà Tạ Thanh Phong bước lên trên bậc thang, màn hình lớn cũng chiếu giống như trước, hoàn toàn không khác gì, cũng là Tạ Thanh Phong và Tạ Duy Hoan không tiếng động cãi nhau, rất nhanh đã đến giây phút mà Tạ Thanh Phong đẩy Tạ Duy Hoan xuống lầu.
Nhưng ngay tại thời điểm này, mọi chuyện đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy trên hình ảnh ấy, Tạ Duy Hoan đột nhiên không nói gì, mà là nhìn Tạ Thanh Phong cười một cái, vô cùng quái dị.
Sau đó gã lấy mấy cây kim dài từ trong ngực ra, bất ngờ đâm về phía trán của Tạ Thanh Phong.
Tạ Thanh Phong đang đưa lưng về phía camera theo dõi vội đưa tay lên ngăn cản, nhưng mà động tác của Tạ Duy Hoan vừa nhanh vừa mạnh, cho nên gã vẫn đạt được mục đích của mình.
Một giọt máu rơi từ trên trán xuống, rớt lên trên điện thoại di động của Tạ Duy Hoan, ngay sau đó, Tạ Thành Phong bèn ngã xuống.
Mà Tạ Duy Hoan lại vô cùng thong thả mà cất kim đi, đưa mắt nhìn về phía camera, sau đó giả vờ ngã xuống lầu.
Hình ảnh đột nhiên ngừng lại, không chỉ có mấy người dưới lầu, mà ngay cả những người đang xem livestream cũng bị màn quỷ dị này làm cho kinh ngạc mà lặng ngắt như tờ.
Tạ Duy Hoan lấy lại tinh thần, vội vàng nhào qua cướp lại điện thoại, tắt nó đi.
Bốn phía yên tĩnh cực kỳ, chỉ tiếng bước chân khe khẽ phát ra từ chỗ Tạ Thanh Phong đang đi lên lầu dọn đồ.
Theo bước chân ngày càng đến gần của Tạ Thanh Phong, Hách Cát Hâm lạnh ngắc cả người, run run rẩy rẩy, dán vào chỗ ngạch cửa cầu thang: Má ơi, này, này, mẹ nó sao lại thế này? Sao video giám sát trước sau lại không giống nhau chứ?
Nhưng nghĩ lại, cái hình ảnh lúc nãy Tạ Duy Hoan nhào sang cướp điện thoại và sắc mặt của gã, chỉ sợ cái video sau mới là sự thật.
Hách Cát Hâm dường như nhớ đến cái gì đó, vội vàng nhìn vào màn hình livestream: “Xin, xin lỗi… Tôi không có cố ý…” Anh ta nói năng lộn xộn, chột dạ áy náy, có phải anh ta đang bị lợi dụng hay không? Thiếu chút nữa trở thành đồng lõa hãm hại người khác?
Tuy rằng anh ta có chút ngốc, nhưng mà không đến nổi ngu, đang êm đẹp đột nhiên Tạ Duy Hoan lại mời anh ta đến đây, chỉ sợ là đang muốn mượn thân phận streamer của anh ta để tính kế Tạ Thanh Phong, để mọi người đều biết đến chuyện này, phá hỏng thanh danh của đối phương.
Tạ Thanh Phong ngăn cản động tác của anh ta: “Tới cũng tới rồi, vẫn nên để mọi chuyện đến nơi đến chốn đi, không muốn xem quá trình đoạn thân cùa tôi với Tạ gia à?”
Hách Cát Hâm vò đầu: “Cài này…. Có thể xem thật à?”
Tạ Thanh Phong: “Đương nhiên rồi.” Nếu như đã nói là thoát khỏi quan hệ với Tạ gia, thì đây cũng được xem là cơ hội.
Chính cha Tạ ép cậu phải rời đi, nếu như bước khỏi cánh cửa nhà họ Tạ rời, sau này xem như chẳng còn quan hệ nào cả, cũng không có nhân quả nữa.
Tuy rằng nguyên thân trở về Tạ gia một tháng rồi, nhưng mà vì Tạ Duy Hoan nên tạm thời còn chưa chuyển hộ khẩu đến đây, vừa vặn bớt phiền phức.
Cậu cũng đủ 18 tuổi rồi, đây là cơ hội tốt để đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia.
Hách Cát Hâm cứ như vậy trơ mắt nhìn Tạ Thanh Phong đi về phía phòng dành cho khách trên lầu hai,
[Má của con ơi! Con vừa thấy cái quỷ gì vậy nè? Hai đoạn video hoàn toàn không giống nhau?]
[Điện thoại là của Tạ Duy Hoan, camera giám sát cũng là Tạ Duy Hoan cho mọi người xem, vừa rồi Tạ gì gì đó rõ ràng là không có làm gì cả, chỉ là ấn ấn mấy cái nút, tôi có một suy nghĩ lớn mật nha! Cái video giám sát trước là do Tạ Duy Hoan làm giả, cái chiếu lúc sau mới là video ban đầu chưa bị người ta động tay động chân!]
[Ôi trời ơi, cho nên đây căn bản không phải là con trai ruột tàn nhẫn độc ác mà hoàn toàn là do Tạ Duy Hoan không những làm tu hú chiếm tổ mà còn muốn đuổi đứa con ruột mới tìm về ra khỏi nhà?]
Hách Cát Hâm tuy là người trọng tình cảm, cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ với Tạ Duy Hoan, nhưng mà tình thần trượng nghĩa của anh ta nặng hơn nhiều, lúc này cũng không có cách nào làm trái lương tâm thiên vị cho Tạ Duy Hoan được, chỉ có thể mím mím môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhỏ giọng nói: “Lần này tôi đến Tạ gia là do Tạ Duy Hoan mời tôi đến…”
[Má nó, suy luận âm mưu một chút, đây là gã ta muốn mượn thân phận streamer của chủ kênh để vùi dập con trai ruột mà, sau khi thân bại danh liệt thì đuổi đi, vậy thì Tạ Duy Hoan kia lâu dần cũng từ giả thành thật rồi.]
[Càng nghĩ càng thấy sợ.]
[A a a, đừng có đi mà! Dựa vào cái gì một kẻ giả mạo lại có thể ở lại Tạ gia.]
[Thất vọng quá thì phải đi thôi, thật vất vả mới chờ được cha mẹ ruột của mình, ai ngờ hai người lại thiên vị tên giả mạo, đã thế còn tin mưu hèn kế bẩn mà gã hãm hại mình, nếu không phải là do Tạ Thanh Phong thông minh thì chỉ sợ cái danh ác độc tàn nhẫn này đã như ván đóng thuyền.]
Nguyên thân lúc đến Tạ gia cũng chẳng mang bao nhiêu đồ, cậu vốn dĩ có thể trực tiếp rời đi, không cần bất cứ thứ gì, nhưng trong phòng dành cho khách có quà mà nguyên thân mua cho cha mẹ nươi, vốn dĩ còn định hai ngày nữa sẽ về nhà đưa cho cha mẹ nuôi, ai ngờ cuối cùng lại bỏ mạng.
Hiện tại Tạ Thành Phong trở thành nguyên thân, nhân quả xoay chuyển, thế nên cậu hẳn là nên hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này của nguyên thần.
Rất nhanh cậu đã cầm một túi đồ ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Hách Cát Hâm, đối phương không dám quay camera về phía cậu, chỉ quay sang một bên, sau đó lại nói một tiếng: “Rất xin lỗi!”
Nói xong câu đó rồi, anh ta thật sự không biết nên nói cái gì.
Tạ Thanh Phong nhìn Hách Cát Hâm tay chân luống cuống, lại nhìn thấy ấn đường của anh ta ẩn ẩn hắc khí bèn lấy từ trong túi ra hai tờ bùa vừa dùng linh khí cuối cùng trong phòng để vẽ ra, đưa cho anh ta: “Tạ lễ.” Dùng một chút, lại bỏ thêm một câu: “Nhớ luôn mang theo.”
Hách Cát Hâm theo bản năng nhận lấy, tới lúc cầm lấy rồi mới thấy cái này hình tam giác, nhìn kỹ còn có thể thấy là mới vừa xé xuống từ cuốn tạp chí nào đó.
Hách Cát Hâm:…
Cái phần tạ lễ này có phải hơi bị tùy tiện quá mức không?
Tạ Thanh Phong lại chẳng nói cái gì, trực tiếp cầm theo túi xách đi xuống lầu.
Người trong phòng livestream lại tò mò không thôi.
[A a a, chủ kênh à sao anh lại nhỏ mọn như vậy hả? Cho chúng tôi nhìn một cái thì làm sao? Người ta cho anh quà tạ lễ gì vậy? Sao lại cho? Là vừa rồi anh nghe lời tiếp tục livestream á hả?]
[Cho chúng tôi xem thử là cái gì đi!]
Lực chú ý của Hách Cát Hâm lúc này không nằm trên làn đạn, anh ta cũng không để ý lắm, bời vì lúc nãy anh ta hứa với Tạ Thanh Phong rồi nên mới tiếp tục livestream thôi.
Đồ nhận rồi vức đi cũng không tốt, dù cho đó là một mảnh báo cũ tùy tiện gấp lại, nhưng vứt thì lại cảm thấy quá không phải phép.
Tuy rằng tạ lễ này mỏng, nhưng cũng là một phần tâm ý, cuối cùng anh ta nhét nó vào túi quần, hai tay tiếp tục cầm điện thoại di động, thành thành thật thật quay hình phát sóng.
Mãi cho đến khi Tạ Thanh Phong xuống lầu, cha mẹ Tạ mới lấy lại tinh thần từ hoảng sợ, theo bản năng đứng lên, ánh mắt khó nén áy náy: “Tiểu, tiểu Phong…”
Lúc trước không biết thì thôi đi, giờ người cũng đã về, thật sự không định đuổi người đi nữa.
Dù sao thì cơ nghiệp nhà họ Tạ lớn, đừng nói nuôi thêm một người, nuôi thêm mười, hai mươi người còn chẳng thành vấn đề gì.
Nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay suy cho cùng cũng không giống nhau, đứa nhỏ nuôi ở bên hết mười tám năm, nói đến cùng vẫn bất công thiên vị hơn một chút.
Nhưng theo một câu tính sổ kia của Tạ Thanh Phong, lửa giận của cha Tạ lại bùng lên, bọn ông còn chưa tính sổ cùng nó, nó lại tính trước?
Vừa muốn làm khó dễ, lại nhìn thấy Tạ Thanh Phong bước lên một bước, vì khoảng khắc này mà ông lại sửng sốt.
Suốt một tháng ở chung, cha Tạ dĩ nhiên không thích đối phương, ngoại trừ việc dung mạo không bằng con nuôi, thì cả khí chất cũng khác, nhút nhát tự ti, dáng vẻ như kẻ vô dụng.
Nhưng giờ phút này, lại có chút không giống.
Bộ dáng Tạ Thanh Phong vẫn như cũ, tóc mái dài che khuất gương mặt, trên người còn mặc quần áo không thích hợp, khi cúi đầu sẽ có vẻ vô cùng tầm thường, đặc ở bên cạnh Tạ Duy Hoan trắng nõn lại ngông ngênh thì thật sự là chẳng thể so được.
Nhưng mà theo một bước kia, lại hoàn toàn khác. Lưng thẳng đứng, dáng người đĩnh bạt như tùng bách.
Một bước rồi lại một bước, khoảng cách càng gần thì nhìn càng rõ ràng, bước đi ngay thẳng vô cùng hấp dẫn người nhìn, cho người ta cảm giác khí chất toát ra từ trong sương, tựa nhự gió mát thanh lọc lòng người.
Người xem livestream vốn dĩ còn đang vì nguyên nhân nhân phẩm của Tạ Thanh Phong mà cãi nhau ầm đùng, có người cảm thấy Tạ Thanh Phong ác độc ti tiện, cũng có kẻ lại thấy từ tận đáy lòng Tạ Thanh Phong cũng rất đáng thương, xét về tình hoàn toàn có thể tha thứ.
Nhưng ngay sau đó, chỉ trong ngáy mắt, làn đạn* của phòng livestream chợt dừng lại, rồi xuất hiện với tần xuất điên cuồng hơn, tựa như có sức mạnh che trời lấp đất.
[Má ơi? Sao tự dưng tui** lại cảm thấy dáng vẻ của Tạ gì gì đó rất, ừm.. nói chung là cảm giác rất đặc biệt, rất là đẹp.]
[Vừa rồi đứng yên nên không phát hiện, cái tư thế đi đường này người không biết còn tưởng là cổ nhân á.]
[Nhưng mà nhìn đẹp phết ra ý.]
[Cái bước chân kia y như cầm thước mà đo ý trời, oa, chân dài eo thon, oa oa, xa quá, nhìn không thấy mặt, nhưng mà cái khí chất này ngon phết, chọc trúng tim tui rồi.]
[Đằng ấy ơi, tỉnh táo lại đi, đây là kẻ đã đẩy người ta xuống cầu thang đấy, đằng ấy muốn thử cảm giác đó hả?]
[A a a , đằng trước là ác ma gì vậy, đừng có lên tiếng.]
Tạ Thanh Phong vẫn luôn đi về phía bàn trà, sau đó xoay người lại cầm lấy điện thoại di động.
Tạ Duy Hoan nhìn thấy động tác của Tạ Thanh Phong thì hoảng hốt không thôi, nhưng nghĩ đến lời mà đại sư kia nói, trừ phi là chính ông ta, nếu không thì chẳng ai có thể giải trừ được hiệu quả của phù văn kia.
Đương nhiên, đến thời gian thì phù văn sẽ tự động tiêu trừ.
Thế nên gã mới vội vội vàng vàng đưa cha mẹ Tạ trở về, sớm ấn định kết cụ của chuyện này.
Tạ Duy Hoan thả lỏng, bởi vì biết đang có phát sóng trực tiếp nên gã không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể giả vờ đáng thương, sắm vai người bị hại.
Tạ Thanh Phong cầm lấy điện thoại di động, hắc khí ở phía trên càng lúc càng rõ ràng.
Cậu dựa theo ký ức của nguyên thân để biết cách sử dụng di động, rồi lại màn hình chiếu trên tường và giấy dán tường, mọi chuyện hệt như cậu dự đoán.
Giấy dán tường là màu vàng, ở trên không có bất cứ hoa văn nào, hoàn toàn thuần một màu vàng đất, chỉ có một người ngoài có thể nhìn ra có người dùng chu sa đỏ vẽ bùa quỷ trên đó.
Trừ cái này ra, bên trên điện thoại cũng có khắc hoa văn, không đích thân sờ vào thì hoàn toàn không phát hiện được.
Tạ Thanh Phong lẳng lặng nhìn, nếu như đoán không sai thì bên trên điện thoại này cũng có bùa phụ trợ.
Gộp lại thì sẽ thành quỷ che mắt.
Tu vi của kẻ mà Tạ Duy Hoan tìm hình như có chút tầm thường nha, còn phải dùng đến ba loại phương thức mới có thể hình thành một cái bùa quỷ che mắt nho nhỏ.
Tạ Thanh Phong không tiếng động mà cười một cái, nhấp nhấp miệng niệm một đoạn phù chú nhỏ, điều động linh khí ở chung quanh.
Tuy rằng có chút thiếu hụt, nhưng mà cũng đủ để hủy một cái pháp thuật be bé này rồi.
Cậu dùng linh khí cực loãng ấy điều động đến đầu ngón tay, một tia sáng mà người khác không nhìn thấy lóa lên, hóa thành một con mãnh thú cắn nuốt hết hắc khí đang bao lấy điện thoại di động, mãi cho đến khi bề ngoài của điện thoại trở lại như bình thường.
Làm xong hết tất cả những chuyện này, tạ Thanh Phong lại lần nữa kết nối với máy chiếu.
Cậu đặt di động xuống, giương mắt lên nhìn, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn người đang có mặt ở đây một cái: “Tôi tính xong rồi. Tuy nói là phải đi, nhưng mà đồ đạc một tháng rồi tôi đem đến hẳn là có thể đem đi nhỉ? Cả đại nghiêp của Tạ gia lớn thế này có lẽ sẽ không tham lam chút đồ vật của tôi nhỉ?”
Cha Phụ lúc này đã bình tĩnh lại, ông ta cảm thấy Tạ Thanh Phong căn bản là chẳng dám đi, biểu tình đắc ý vô cùng, nhưng mà khi nghe thấy nửa câu còn lại của cậu thì lại tức đến phát điên: “Cút cút cút! Nhanh lấy đồ của mày rồi cút đi!” Ông ta mới không tin đối phương thật sự bỏ được Tạ gia.
Tạ Thanh Phong nhấc chân đi đến chỗ cầu thàng, đầu cũng không thèm quay lại, nói: “À đúng rồi, trong thời gian tôi đi lấy đồ thì mọi người có thể ở lại xem tuồng kịch hay đấy, chờ tơi lấy hết đồ rồi thì nhớ nói xin lỗi đấy nhé.”
Lời này của cậu thật sự rất khó hiểu, khiến cho cha Tạ cảm thấy có phải đầu óc của cậu không tốt hay không, nhưng ngay sau đó ông ta lại nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng chửi thề.
Hách Cát Hâm cùng với quần chúng ăn dưa đang ầm ĩ cãi nhau thì đột nhiên chẳng biết ai nhìn thấy cái gì, làn đạn lại thay đổi xoành xoạch.
[Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Là tôi hoa mắt à? Mau nhìn màn hình của Tạ gia kìa!]
Hách Cát Hâm cũng nhìn thấy cái làn đạn này nên theo bản năng nhìn về bên kia.
Màn hình vốn đang không có chút động tĩnh nào giờ lại tiếp tục chiếu video, theo mỗi bước mà Tạ Thanh Phong bước lên trên bậc thang, màn hình lớn cũng chiếu giống như trước, hoàn toàn không khác gì, cũng là Tạ Thanh Phong và Tạ Duy Hoan không tiếng động cãi nhau, rất nhanh đã đến giây phút mà Tạ Thanh Phong đẩy Tạ Duy Hoan xuống lầu.
Nhưng ngay tại thời điểm này, mọi chuyện đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy trên hình ảnh ấy, Tạ Duy Hoan đột nhiên không nói gì, mà là nhìn Tạ Thanh Phong cười một cái, vô cùng quái dị.
Sau đó gã lấy mấy cây kim dài từ trong ngực ra, bất ngờ đâm về phía trán của Tạ Thanh Phong.
Tạ Thanh Phong đang đưa lưng về phía camera theo dõi vội đưa tay lên ngăn cản, nhưng mà động tác của Tạ Duy Hoan vừa nhanh vừa mạnh, cho nên gã vẫn đạt được mục đích của mình.
Một giọt máu rơi từ trên trán xuống, rớt lên trên điện thoại di động của Tạ Duy Hoan, ngay sau đó, Tạ Thành Phong bèn ngã xuống.
Mà Tạ Duy Hoan lại vô cùng thong thả mà cất kim đi, đưa mắt nhìn về phía camera, sau đó giả vờ ngã xuống lầu.
Hình ảnh đột nhiên ngừng lại, không chỉ có mấy người dưới lầu, mà ngay cả những người đang xem livestream cũng bị màn quỷ dị này làm cho kinh ngạc mà lặng ngắt như tờ.
Tạ Duy Hoan lấy lại tinh thần, vội vàng nhào qua cướp lại điện thoại, tắt nó đi.
Bốn phía yên tĩnh cực kỳ, chỉ tiếng bước chân khe khẽ phát ra từ chỗ Tạ Thanh Phong đang đi lên lầu dọn đồ.
Theo bước chân ngày càng đến gần của Tạ Thanh Phong, Hách Cát Hâm lạnh ngắc cả người, run run rẩy rẩy, dán vào chỗ ngạch cửa cầu thang: Má ơi, này, này, mẹ nó sao lại thế này? Sao video giám sát trước sau lại không giống nhau chứ?
Nhưng nghĩ lại, cái hình ảnh lúc nãy Tạ Duy Hoan nhào sang cướp điện thoại và sắc mặt của gã, chỉ sợ cái video sau mới là sự thật.
Hách Cát Hâm dường như nhớ đến cái gì đó, vội vàng nhìn vào màn hình livestream: “Xin, xin lỗi… Tôi không có cố ý…” Anh ta nói năng lộn xộn, chột dạ áy náy, có phải anh ta đang bị lợi dụng hay không? Thiếu chút nữa trở thành đồng lõa hãm hại người khác?
Tuy rằng anh ta có chút ngốc, nhưng mà không đến nổi ngu, đang êm đẹp đột nhiên Tạ Duy Hoan lại mời anh ta đến đây, chỉ sợ là đang muốn mượn thân phận streamer của anh ta để tính kế Tạ Thanh Phong, để mọi người đều biết đến chuyện này, phá hỏng thanh danh của đối phương.
Tạ Thanh Phong ngăn cản động tác của anh ta: “Tới cũng tới rồi, vẫn nên để mọi chuyện đến nơi đến chốn đi, không muốn xem quá trình đoạn thân cùa tôi với Tạ gia à?”
Hách Cát Hâm vò đầu: “Cài này…. Có thể xem thật à?”
Tạ Thanh Phong: “Đương nhiên rồi.” Nếu như đã nói là thoát khỏi quan hệ với Tạ gia, thì đây cũng được xem là cơ hội.
Chính cha Tạ ép cậu phải rời đi, nếu như bước khỏi cánh cửa nhà họ Tạ rời, sau này xem như chẳng còn quan hệ nào cả, cũng không có nhân quả nữa.
Tuy rằng nguyên thân trở về Tạ gia một tháng rồi, nhưng mà vì Tạ Duy Hoan nên tạm thời còn chưa chuyển hộ khẩu đến đây, vừa vặn bớt phiền phức.
Cậu cũng đủ 18 tuổi rồi, đây là cơ hội tốt để đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia.
Hách Cát Hâm cứ như vậy trơ mắt nhìn Tạ Thanh Phong đi về phía phòng dành cho khách trên lầu hai,
[Má của con ơi! Con vừa thấy cái quỷ gì vậy nè? Hai đoạn video hoàn toàn không giống nhau?]
[Điện thoại là của Tạ Duy Hoan, camera giám sát cũng là Tạ Duy Hoan cho mọi người xem, vừa rồi Tạ gì gì đó rõ ràng là không có làm gì cả, chỉ là ấn ấn mấy cái nút, tôi có một suy nghĩ lớn mật nha! Cái video giám sát trước là do Tạ Duy Hoan làm giả, cái chiếu lúc sau mới là video ban đầu chưa bị người ta động tay động chân!]
[Ôi trời ơi, cho nên đây căn bản không phải là con trai ruột tàn nhẫn độc ác mà hoàn toàn là do Tạ Duy Hoan không những làm tu hú chiếm tổ mà còn muốn đuổi đứa con ruột mới tìm về ra khỏi nhà?]
Hách Cát Hâm tuy là người trọng tình cảm, cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ với Tạ Duy Hoan, nhưng mà tình thần trượng nghĩa của anh ta nặng hơn nhiều, lúc này cũng không có cách nào làm trái lương tâm thiên vị cho Tạ Duy Hoan được, chỉ có thể mím mím môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhỏ giọng nói: “Lần này tôi đến Tạ gia là do Tạ Duy Hoan mời tôi đến…”
[Má nó, suy luận âm mưu một chút, đây là gã ta muốn mượn thân phận streamer của chủ kênh để vùi dập con trai ruột mà, sau khi thân bại danh liệt thì đuổi đi, vậy thì Tạ Duy Hoan kia lâu dần cũng từ giả thành thật rồi.]
[Càng nghĩ càng thấy sợ.]
[A a a, đừng có đi mà! Dựa vào cái gì một kẻ giả mạo lại có thể ở lại Tạ gia.]
[Thất vọng quá thì phải đi thôi, thật vất vả mới chờ được cha mẹ ruột của mình, ai ngờ hai người lại thiên vị tên giả mạo, đã thế còn tin mưu hèn kế bẩn mà gã hãm hại mình, nếu không phải là do Tạ Thanh Phong thông minh thì chỉ sợ cái danh ác độc tàn nhẫn này đã như ván đóng thuyền.]
Nguyên thân lúc đến Tạ gia cũng chẳng mang bao nhiêu đồ, cậu vốn dĩ có thể trực tiếp rời đi, không cần bất cứ thứ gì, nhưng trong phòng dành cho khách có quà mà nguyên thân mua cho cha mẹ nươi, vốn dĩ còn định hai ngày nữa sẽ về nhà đưa cho cha mẹ nuôi, ai ngờ cuối cùng lại bỏ mạng.
Hiện tại Tạ Thành Phong trở thành nguyên thân, nhân quả xoay chuyển, thế nên cậu hẳn là nên hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này của nguyên thần.
Rất nhanh cậu đã cầm một túi đồ ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Hách Cát Hâm, đối phương không dám quay camera về phía cậu, chỉ quay sang một bên, sau đó lại nói một tiếng: “Rất xin lỗi!”
Nói xong câu đó rồi, anh ta thật sự không biết nên nói cái gì.
Tạ Thanh Phong nhìn Hách Cát Hâm tay chân luống cuống, lại nhìn thấy ấn đường của anh ta ẩn ẩn hắc khí bèn lấy từ trong túi ra hai tờ bùa vừa dùng linh khí cuối cùng trong phòng để vẽ ra, đưa cho anh ta: “Tạ lễ.” Dùng một chút, lại bỏ thêm một câu: “Nhớ luôn mang theo.”
Hách Cát Hâm theo bản năng nhận lấy, tới lúc cầm lấy rồi mới thấy cái này hình tam giác, nhìn kỹ còn có thể thấy là mới vừa xé xuống từ cuốn tạp chí nào đó.
Hách Cát Hâm:…
Cái phần tạ lễ này có phải hơi bị tùy tiện quá mức không?
Tạ Thanh Phong lại chẳng nói cái gì, trực tiếp cầm theo túi xách đi xuống lầu.
Người trong phòng livestream lại tò mò không thôi.
[A a a, chủ kênh à sao anh lại nhỏ mọn như vậy hả? Cho chúng tôi nhìn một cái thì làm sao? Người ta cho anh quà tạ lễ gì vậy? Sao lại cho? Là vừa rồi anh nghe lời tiếp tục livestream á hả?]
[Cho chúng tôi xem thử là cái gì đi!]
Lực chú ý của Hách Cát Hâm lúc này không nằm trên làn đạn, anh ta cũng không để ý lắm, bời vì lúc nãy anh ta hứa với Tạ Thanh Phong rồi nên mới tiếp tục livestream thôi.
Đồ nhận rồi vức đi cũng không tốt, dù cho đó là một mảnh báo cũ tùy tiện gấp lại, nhưng vứt thì lại cảm thấy quá không phải phép.
Tuy rằng tạ lễ này mỏng, nhưng cũng là một phần tâm ý, cuối cùng anh ta nhét nó vào túi quần, hai tay tiếp tục cầm điện thoại di động, thành thành thật thật quay hình phát sóng.
Mãi cho đến khi Tạ Thanh Phong xuống lầu, cha mẹ Tạ mới lấy lại tinh thần từ hoảng sợ, theo bản năng đứng lên, ánh mắt khó nén áy náy: “Tiểu, tiểu Phong…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.