Chương 74: Bí Mật Của Quốc Sư
Ô Liễu
01/02/2023
Hết thảy cơ hội là vào nửa năm sau, ông trời cũng giúp hắn, đại ca của lão
lừa trọc gởi thư, nói rằng bị bệnh nặng, đại phu nói không sống được bao
lâu, muối gửi gắm chất nữ Thục Nương.
Có lẽ là lão lừa trọc không yên tâm hắn, sợ lão vừa đi hắn lại đi tìm Tú Tú,
khăng khăng cũng mang hắn theo.
Lão lừa trọc đưa Thục Nương về thôn Khảm Chu an trí lại, thường thường
sẽ đi thăm nàng, khi đó hắn đã biết cơ hội tới rồi.
Hắn dùng danh nghĩa lão lừa trọc đưa cho nàng các loại đồ chơi nhỏ đùa
tiểu cô nương, chỉ nghĩ
dỗ tiểu cô nương động tâm, nhưng hắn bỏ qua tuổi tác lão lừa trọc, dù sao
cũng là thúc thúc, tiểu cô nương cũng không nghĩ nhiều, ngược lại bởi vì
một lần ra ngoài, được người khác cứu, một viên phương tâm ám hứa đi ra.
Người nọ hắn cũng biết, là lưu manh nổi danh trấn trên, cũng thật kỳ, tên
côn đồ cũng biết hảo tâm làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tên côn đồ sao lại làm chuyện hảo tâm như vậy đâu, nếu nàng không phải
chất nữ của lão lừa trọc, tên côn đồ làm sao lại cứu nàng.
Thấy Thục Nương không mắc câu, hắn định tính toán lại, không nghĩ rằng
ông trời giúp hắn, ngày đó hắn và lão lừa trọc cùng đi thu một con hồ yêu,
nhân lúc lão lừa trọc và hồ yêu đánh nhau hết sức, trộm hạ xuân dược cho
lão lừa trọc, đây là hắn sớm đã chuẩn bị cho lão lừa trọc.
Lão lừa trọc còn tưởng rằng trúng thuật của hồ yêu, chờ lão lừa trọc trở lại
thôn Khảm Chu đã là quá nửa đêm, lão lừa trọc bị xuân dược lăn lộn đến
mất đi thần trí, chỉ có thể để hắn cột lấy kéo đi, hắn không đưa lão lừa trọc
về chùa Bồ Đề, mà đưa đi nhà Thục Nương, cởi trói cho lão lừa trọc, ném
vào trong phòng Thục Nương.
Việc xong lão lừa trọc giải thích với Thục Nương, Thục Nương không
nghe, cảm thấy lão đang lừa dối nàng, từ đó về sau lão lừa trọc không dám
tới nhà Thục Nương nữa, có chuyện gì đều để
hắn đi thay, hắn không thiếu cơ hội ở trước mặt Thục Nương bại hoại thanh
danh của lão.
Mỗi ngày hắn trộm hạ xuân dược ở trong nước trà của lão lừa trọc, không
nhiều lắm, chỉ một chút, vô sắc vô vị, thần không biết quỷ không hay mà
làm lão lừa trọc ngày ngày đêm đêm muốn nữ nhân, suốt ngày côn thịt
không mềm xuống.
Như thế mấy ngày lão lừa trọc liền nhịn không được, ngày đó đêm khuya
lặng lẽ chuồn ra chùa Bồ Đề, trèo tường vào nhà Thục Nương, lại lần nữa
gian dâm tiểu chất nữ.
Từ đó về sau, không cần hạ dược, lão lừa trọc mỗi đêm đều phải đi tìm tiểu
chất nữ làm một hồi.
233
Thục Nương vốn định đi chủ trì tố giác cái kẻ mặt người dạ thú này, bị hắn
khuyên ngăn, chỉ tố
giác thì không khỏi quá nhân từ, đã làm thì phải làm đến cực hạn, làm lão ta
thân bại danh liệt, không còn khả năng xoay người.
Ông trời cũng giúp hắn, Thục Nương và tên côn đồ có đầu đuôi, ngày đó
hắn cùng lão lừa trọc từ
bên ngoài hoá duyên trở về, vừa lúc gặp được tên côn đồ đè nặng Thục
Nương ở trong rừng làm đến tàn nhẫn, lão lừa trọc lập tức đen mặt, trói tên
côn đồ lại.
Thục Nương vốn định thay tên côn đồ xin tha, bị hắn ngăn cản, chỉ nói là bị
tên côn đồ khi dễ.
Lão lừa trọc giận không thể át muốn giết tên côn đồ, bị hắn dùng ngã phật
từ bi ngăn trở, nhìn lão lừa trọc một khuôn mặt đen xì, hắn nghẹn cười ở
trong lòng, hiện tạgiời hẳn đã nếm được tư
vị lúc trước giống hắn đi?
Bọn họ không mở trói cho tên côn đồ đã mà bỏ đi rồi, ai ngờ ngày hôm sau
đến mở trói, tên côn đồ đã bị chó hoang cắn chết, cái đùi đều bị ăn hết.
Thục Nương không tin là chó hoang cắn chết, nàng cảm thấy là lão lừa trọc
hạ độc thủ, nàng quỳ
cầu hắn hỏi có biện pháp làm tên côn đồ sống lại hay không.
Người chết như đèn tắt, có thể sống lại mới có quỷ, lúc này hồn phách tên
côn đồ sớm đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi rồi.
Hắn lừa Thục Nương có thể tìm hồn phách tên côn đồ trở về, nhưng nàng
phải giúp hắn giết chết lão lừa trọc, vào lúc đại hội đổi chủ trì mà giết chết
lão, làm lão thân bại danh liệt, làm chùa Bồ
Đề cũng thân bại danh liệt!
Mạc Ly than nhỏ một hơi, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, ai có
thể nghĩ đến lại là nguyên nhân như thế đâu.
“Quốc sư thở dài làm chi?” Tuệ Quả hỏi.
Mạc Ly đang muốn đáp, lại nghe hắn tự nói: “Quốc sư chính là muốn hỏi ta
hối hận sao? Không hối hận! Ta không hối hận!” Tuệ Quả chém đinh chặt
sắt giận dữ hét lên.
“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tú Tú vuốt bụng gọi một người khác là
tướng công, ta liền biết về sau lúc làm hết thảy ta đều sẽ không hối hận.”
Tuệ Quả nói, trong mắt rưng rưng, còn nói thêm: “Nghe đồn quốc sư đối
với phu nhân cực tốt, quốc sư ngẫm lại xem, nếu có người mạnh mẽ chia rẽ
ngươi và phu nhân, ngươi sẽ như thế nào? Nếu có một ngày phu nhân hoài
hài tử của một người khác, gọi một người khác là tướng công, ngươi sẽ như
thế nào? Ngươi cũng sẽ điên giống ta thôi!”
Mạc Ly không nói, tay trong tay áo lại gắt gao siết chặt, Tuệ Quả nói không
sai, há chỉ là điên thôi, hắn chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó là muốn giết người!
Lưu Kỳ nhìn quốc sư biểu tình không đúng, vội nói sang chuyện khác, hỏi:
“Tú Tú mấy năm nay vẫn tốt sao?”
Tuệ Quả suy sụp lắc đầu, “Ta cũng không biết, mấy năm trước bọn họ dọn
đi rồi, không biết đi nơi nào.”
234
“Ngươi muốn gặp lại Tú Tú một lần sao?” Mạc Ly đột nhiên hỏi.
Tuệ Quả nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Mạc Ly từ trong viện lấy đến một chậu nước, nói: “Ngươi phạm tội nghiệt
quá sâu, dù cho có nguyên nhân, nhưng hại đến kẻ vô tội, gặp Tú Tú xong
ta sẽ giao ngươi cho trưởng lão chùa Bồ
Đề, để bọn họ xử lý.”
Mạc Ly nói xong, hỏi hắn sinh thần bát tự của Tú Tú, liền bắt đầu niệm chú,
không bao lâu trong nước xuất hiện một cảnh tượng, một nam một nữ là hai
vợ chồng đang ngủ ngon lành, nam nhân đặt tay ở trên bộ ngực trần trụi của
nữ nhân, trên bộ ngực trắng bóng để lại không ít dấu vết ân ái, nghĩ đến hẳn
là lưu lại lúc trước nửa đêm.
Tuệ Quả không khống chế được mình mà gào rống kêu to lên, một chân đá
đổ chậu nước, nước mắt rơi như mưa, hắn nói không nên lời cảm giác trong
lòng, đã nghĩ nàng sống tốt, lại muốn nàng sống không tốt, mặc kệ nàng
sống có tốt không, hắn đều đau lòng đến không thể hô hấp, đó là Tú Tú của
hắn a! Vốn nên là nương tử của hắn a!
Mạc Ly trong lòng cũng hơi hụt hẫng, có chút đồng cảm như bản thân mình
cũng bị.
Lưu Kỳ thấy quốc sư bị cảm xúc của Tuệ Quả ảnh hưởng, vội dùng đồ vật
chặn miệng Tuệ Quả.
Mạc Ly đi ra ngoài, bên ngoài đã chậm rãi sáng lên, Lưu Kỳ chạy nhanh
đuổi theo kịp, đang muốn hỏi Mạc Ly có phải bây giờ đưa Tuệ Quả đi hay
không, bị Mạc Ly ra tiếng trước, chỉ nghe hắn nói: “Lưu Kỳ, ngươi còn nhớ
rõ lần trước ngươi kể chuyện cùng với Triển Hiến đại náo quân doanh, bị ta
lạnh giọng ngắt lời hay không?”
“Chuyện này đương nhiên nhớ rõ.”
“Ta bây giờ nói cho ngươi vì sao, Triển Hiến mới là duyên phận của
Nhuyễn Nhuyễn kiếp này.”
“Cái gì!” Lưu Kỳ tròng mắt thiếu chút nữa trừng rơi ra.
“Nhuyễn Nhuyễn mệnh cách cực kém, tuy cùng hắn có duyên lại là nghiệt
duyên, việc này Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết, ngươi đừng nói lộ miệng,
nếu ngày sau ta có ý niệm gì không đúng với Triển Hiến, ngươi phải tới
ngăn cản.”
“Cái này ngài yên tâm, bao ở trên người ta.” Lưu Kỳ vỗ bộ ngực bảo đảm.
“Quốc sư ngài không cần lo sợ không đâu, Triển Hiến kia thật ngay thẳng,
cùng một cái đức hạnh với phụ thân chết cân não của hắn, tuy rằng hắn
giống ta có nhiều nữ nhân, nhưng so với ta có hạn cuối, tuyệt không chạm
vào phụ nữ có chồng, cho nên ngài an tâm đi.”
Mạc Ly cười, nói: “Ngươi thật là, lần đâu tiên ta mới thấy một hỗn trướng
có tự mình hiểu lấy như thế.”
“Cũng được, cũng được, ngài cũng là nam nhân chính trực nhất ta từng
thấy, phu nhân có thể gặp được ngài, là phúc phận của nàng.” Lưu Kỳ vừa
dứt lời, thái dương đã xuất hiện.
Không có thời gian nhiều lời, Mạc Ly cùng Lưu Kỳ nhanh chóng động thủ,
mang mấy người trong phòng về chùa Bồ Đề
lừa trọc gởi thư, nói rằng bị bệnh nặng, đại phu nói không sống được bao
lâu, muối gửi gắm chất nữ Thục Nương.
Có lẽ là lão lừa trọc không yên tâm hắn, sợ lão vừa đi hắn lại đi tìm Tú Tú,
khăng khăng cũng mang hắn theo.
Lão lừa trọc đưa Thục Nương về thôn Khảm Chu an trí lại, thường thường
sẽ đi thăm nàng, khi đó hắn đã biết cơ hội tới rồi.
Hắn dùng danh nghĩa lão lừa trọc đưa cho nàng các loại đồ chơi nhỏ đùa
tiểu cô nương, chỉ nghĩ
dỗ tiểu cô nương động tâm, nhưng hắn bỏ qua tuổi tác lão lừa trọc, dù sao
cũng là thúc thúc, tiểu cô nương cũng không nghĩ nhiều, ngược lại bởi vì
một lần ra ngoài, được người khác cứu, một viên phương tâm ám hứa đi ra.
Người nọ hắn cũng biết, là lưu manh nổi danh trấn trên, cũng thật kỳ, tên
côn đồ cũng biết hảo tâm làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tên côn đồ sao lại làm chuyện hảo tâm như vậy đâu, nếu nàng không phải
chất nữ của lão lừa trọc, tên côn đồ làm sao lại cứu nàng.
Thấy Thục Nương không mắc câu, hắn định tính toán lại, không nghĩ rằng
ông trời giúp hắn, ngày đó hắn và lão lừa trọc cùng đi thu một con hồ yêu,
nhân lúc lão lừa trọc và hồ yêu đánh nhau hết sức, trộm hạ xuân dược cho
lão lừa trọc, đây là hắn sớm đã chuẩn bị cho lão lừa trọc.
Lão lừa trọc còn tưởng rằng trúng thuật của hồ yêu, chờ lão lừa trọc trở lại
thôn Khảm Chu đã là quá nửa đêm, lão lừa trọc bị xuân dược lăn lộn đến
mất đi thần trí, chỉ có thể để hắn cột lấy kéo đi, hắn không đưa lão lừa trọc
về chùa Bồ Đề, mà đưa đi nhà Thục Nương, cởi trói cho lão lừa trọc, ném
vào trong phòng Thục Nương.
Việc xong lão lừa trọc giải thích với Thục Nương, Thục Nương không
nghe, cảm thấy lão đang lừa dối nàng, từ đó về sau lão lừa trọc không dám
tới nhà Thục Nương nữa, có chuyện gì đều để
hắn đi thay, hắn không thiếu cơ hội ở trước mặt Thục Nương bại hoại thanh
danh của lão.
Mỗi ngày hắn trộm hạ xuân dược ở trong nước trà của lão lừa trọc, không
nhiều lắm, chỉ một chút, vô sắc vô vị, thần không biết quỷ không hay mà
làm lão lừa trọc ngày ngày đêm đêm muốn nữ nhân, suốt ngày côn thịt
không mềm xuống.
Như thế mấy ngày lão lừa trọc liền nhịn không được, ngày đó đêm khuya
lặng lẽ chuồn ra chùa Bồ Đề, trèo tường vào nhà Thục Nương, lại lần nữa
gian dâm tiểu chất nữ.
Từ đó về sau, không cần hạ dược, lão lừa trọc mỗi đêm đều phải đi tìm tiểu
chất nữ làm một hồi.
233
Thục Nương vốn định đi chủ trì tố giác cái kẻ mặt người dạ thú này, bị hắn
khuyên ngăn, chỉ tố
giác thì không khỏi quá nhân từ, đã làm thì phải làm đến cực hạn, làm lão ta
thân bại danh liệt, không còn khả năng xoay người.
Ông trời cũng giúp hắn, Thục Nương và tên côn đồ có đầu đuôi, ngày đó
hắn cùng lão lừa trọc từ
bên ngoài hoá duyên trở về, vừa lúc gặp được tên côn đồ đè nặng Thục
Nương ở trong rừng làm đến tàn nhẫn, lão lừa trọc lập tức đen mặt, trói tên
côn đồ lại.
Thục Nương vốn định thay tên côn đồ xin tha, bị hắn ngăn cản, chỉ nói là bị
tên côn đồ khi dễ.
Lão lừa trọc giận không thể át muốn giết tên côn đồ, bị hắn dùng ngã phật
từ bi ngăn trở, nhìn lão lừa trọc một khuôn mặt đen xì, hắn nghẹn cười ở
trong lòng, hiện tạgiời hẳn đã nếm được tư
vị lúc trước giống hắn đi?
Bọn họ không mở trói cho tên côn đồ đã mà bỏ đi rồi, ai ngờ ngày hôm sau
đến mở trói, tên côn đồ đã bị chó hoang cắn chết, cái đùi đều bị ăn hết.
Thục Nương không tin là chó hoang cắn chết, nàng cảm thấy là lão lừa trọc
hạ độc thủ, nàng quỳ
cầu hắn hỏi có biện pháp làm tên côn đồ sống lại hay không.
Người chết như đèn tắt, có thể sống lại mới có quỷ, lúc này hồn phách tên
côn đồ sớm đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi rồi.
Hắn lừa Thục Nương có thể tìm hồn phách tên côn đồ trở về, nhưng nàng
phải giúp hắn giết chết lão lừa trọc, vào lúc đại hội đổi chủ trì mà giết chết
lão, làm lão thân bại danh liệt, làm chùa Bồ
Đề cũng thân bại danh liệt!
Mạc Ly than nhỏ một hơi, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, ai có
thể nghĩ đến lại là nguyên nhân như thế đâu.
“Quốc sư thở dài làm chi?” Tuệ Quả hỏi.
Mạc Ly đang muốn đáp, lại nghe hắn tự nói: “Quốc sư chính là muốn hỏi ta
hối hận sao? Không hối hận! Ta không hối hận!” Tuệ Quả chém đinh chặt
sắt giận dữ hét lên.
“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tú Tú vuốt bụng gọi một người khác là
tướng công, ta liền biết về sau lúc làm hết thảy ta đều sẽ không hối hận.”
Tuệ Quả nói, trong mắt rưng rưng, còn nói thêm: “Nghe đồn quốc sư đối
với phu nhân cực tốt, quốc sư ngẫm lại xem, nếu có người mạnh mẽ chia rẽ
ngươi và phu nhân, ngươi sẽ như thế nào? Nếu có một ngày phu nhân hoài
hài tử của một người khác, gọi một người khác là tướng công, ngươi sẽ như
thế nào? Ngươi cũng sẽ điên giống ta thôi!”
Mạc Ly không nói, tay trong tay áo lại gắt gao siết chặt, Tuệ Quả nói không
sai, há chỉ là điên thôi, hắn chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó là muốn giết người!
Lưu Kỳ nhìn quốc sư biểu tình không đúng, vội nói sang chuyện khác, hỏi:
“Tú Tú mấy năm nay vẫn tốt sao?”
Tuệ Quả suy sụp lắc đầu, “Ta cũng không biết, mấy năm trước bọn họ dọn
đi rồi, không biết đi nơi nào.”
234
“Ngươi muốn gặp lại Tú Tú một lần sao?” Mạc Ly đột nhiên hỏi.
Tuệ Quả nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Mạc Ly từ trong viện lấy đến một chậu nước, nói: “Ngươi phạm tội nghiệt
quá sâu, dù cho có nguyên nhân, nhưng hại đến kẻ vô tội, gặp Tú Tú xong
ta sẽ giao ngươi cho trưởng lão chùa Bồ
Đề, để bọn họ xử lý.”
Mạc Ly nói xong, hỏi hắn sinh thần bát tự của Tú Tú, liền bắt đầu niệm chú,
không bao lâu trong nước xuất hiện một cảnh tượng, một nam một nữ là hai
vợ chồng đang ngủ ngon lành, nam nhân đặt tay ở trên bộ ngực trần trụi của
nữ nhân, trên bộ ngực trắng bóng để lại không ít dấu vết ân ái, nghĩ đến hẳn
là lưu lại lúc trước nửa đêm.
Tuệ Quả không khống chế được mình mà gào rống kêu to lên, một chân đá
đổ chậu nước, nước mắt rơi như mưa, hắn nói không nên lời cảm giác trong
lòng, đã nghĩ nàng sống tốt, lại muốn nàng sống không tốt, mặc kệ nàng
sống có tốt không, hắn đều đau lòng đến không thể hô hấp, đó là Tú Tú của
hắn a! Vốn nên là nương tử của hắn a!
Mạc Ly trong lòng cũng hơi hụt hẫng, có chút đồng cảm như bản thân mình
cũng bị.
Lưu Kỳ thấy quốc sư bị cảm xúc của Tuệ Quả ảnh hưởng, vội dùng đồ vật
chặn miệng Tuệ Quả.
Mạc Ly đi ra ngoài, bên ngoài đã chậm rãi sáng lên, Lưu Kỳ chạy nhanh
đuổi theo kịp, đang muốn hỏi Mạc Ly có phải bây giờ đưa Tuệ Quả đi hay
không, bị Mạc Ly ra tiếng trước, chỉ nghe hắn nói: “Lưu Kỳ, ngươi còn nhớ
rõ lần trước ngươi kể chuyện cùng với Triển Hiến đại náo quân doanh, bị ta
lạnh giọng ngắt lời hay không?”
“Chuyện này đương nhiên nhớ rõ.”
“Ta bây giờ nói cho ngươi vì sao, Triển Hiến mới là duyên phận của
Nhuyễn Nhuyễn kiếp này.”
“Cái gì!” Lưu Kỳ tròng mắt thiếu chút nữa trừng rơi ra.
“Nhuyễn Nhuyễn mệnh cách cực kém, tuy cùng hắn có duyên lại là nghiệt
duyên, việc này Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết, ngươi đừng nói lộ miệng,
nếu ngày sau ta có ý niệm gì không đúng với Triển Hiến, ngươi phải tới
ngăn cản.”
“Cái này ngài yên tâm, bao ở trên người ta.” Lưu Kỳ vỗ bộ ngực bảo đảm.
“Quốc sư ngài không cần lo sợ không đâu, Triển Hiến kia thật ngay thẳng,
cùng một cái đức hạnh với phụ thân chết cân não của hắn, tuy rằng hắn
giống ta có nhiều nữ nhân, nhưng so với ta có hạn cuối, tuyệt không chạm
vào phụ nữ có chồng, cho nên ngài an tâm đi.”
Mạc Ly cười, nói: “Ngươi thật là, lần đâu tiên ta mới thấy một hỗn trướng
có tự mình hiểu lấy như thế.”
“Cũng được, cũng được, ngài cũng là nam nhân chính trực nhất ta từng
thấy, phu nhân có thể gặp được ngài, là phúc phận của nàng.” Lưu Kỳ vừa
dứt lời, thái dương đã xuất hiện.
Không có thời gian nhiều lời, Mạc Ly cùng Lưu Kỳ nhanh chóng động thủ,
mang mấy người trong phòng về chùa Bồ Đề
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.