Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 24: Chuyện Cũ Mạc Ly Không Biết

Ô Liễu

30/01/2023

Cây gậy lớn vừa tiến vào, tiểu phụ nhân liền nhịn không được tiết thân

mình, lắc mông nhỏ cầu xin: “Oan gia, đừng cọ xát nữa, mau động đi.”

Nếu ngày thường Lưu Kỳ làm sao lại như thế, đã sớm bắt đầu động tác,

hôm nay lại cũng không dám động mạnh, chỉ lo lắng chọc bảo bối yêu đan

vào càng sâu.

Lưu Kỳ chậm rãi chọc vào, cảm thụ được bên trong khác thường, cọ cho

tiểu phụ nhân không ngừng cầu xin nhanh một chút.

Vẫn luôn chọc mãi, rốt cuộc Lưu Kỳ mới cảm giác được bất đồng, tận cùng

bên trong lành lạnh, so với bên ngoài quả thực là băng hỏa lưỡng trọng

thiên, bảo bối yêu đan không ở bên trong thì tên hắn phải viết ngược lại!

Lưu Kỳ chậm rãi bắt đầu rời cây gậy ra, làm tiểu phụ nhân gấp đến độ duỗi

tay ra bắt, ngăn không cho hắn đi ra ngoài.

Lưu Kỳ ôm tiểu phụ nhân hôn sâu một cái, dỗ dành nói: “Ngoan, chơi vui

còn ở phía sau.”

Tiểu phụ nhân không tình nguyện mà buông cây gậy của Lưu Kỳ ra, Lưu

Kỳ lại dùng tay sờ, lúc này biết được chỗ, huyệt của tiểu phụ nhân cũng đã

lỏng đến không sai biệt lắm, tay dùng một chút lực, thế nhưng cũng tìm đến

nơi, tiểu phụ nhân vừa đau lại thoải mái, muốn cho hắn ra lại luyến tiếc hắn

ra, rối rắm đến rên hừ hừ.

Lưu Kỳ cuối cùng sờ được yêu đan, cẩn thận lấy yêu đan từ trong tiểu tao

huyệt ướt đẫm ra.

Lưu Kỳ nhìn hạt châu nhỏ giản dị tự nhiên trước mặt này mà hơi hơi

nhướng mày, cái yêu đan rách nát gì, giống như hòn đá nhỏ ven đường, Lưu

Kỳ thu yêu đan vào hầu bao, lúc này mới thở

dài nhẹ nhõm một hơi, thống thống khoái khoái cùng tiểu phụ nhân chơi

đùa lên.

Lưu Kỳ đánh một cái tát vào mông vểnh của tiểu phụ nhân, nói: “Nàng có

biết vì sao gia chọc vào lại rút ra? Chính là bởi vì trong huyệt nàng có viên

đá nhỏ, chọc đến gà của gia bị đau.”

Tiểu phụ nhân đang thoải mái đến không được, cũng bất chấp cùng hắn lảm

nhảm, chỉ ê ê a a mà kêu không ngừng.

Thu Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn nhìn Mạc Ly, bắt đầu từ vừa rồi đã

mất thời gian một nén nhang, sách trong tay hắn còn không lật, là suy nghĩ

cái gì đây?

Thu Nhuyễn Nhuyễn lại đợi trong chốc lát, thấy hắn vẫn không nhúc nhích,

không khỏi đi qua, lấy sách trong tay hắn, mở miệng hỏi: “Nghĩ cái gì đâu?

nhập thần như vậy.”

Mạc Ly tay dài duỗi ra, kéo tiểu tức phụ lên đùi ngồi xuống, nói: “Có thụ

tinh làm rớt yêu đan, ta bảo Lưu Kỳ đi tìm, lo lắng sẽ có gì không ổn.”

“Không phải chứ, yêu tinh này hồ đồ, đồ vật quan trọng như vậy thế nhưng

cũng làm rớt.”

Mạc Ly ho nhẹ một tiếng, ở bên tai Thu Nhuyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói

chuyện cây bạch quả tinh rớt yêu đan.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong mặt đẹp ửng đỏ, hừ nhẹ nói: “Hắn rớt yêu



đan cũng đáng đời.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chàng tính hồng nhan

họa thủy đến tột cùng là cái gì?”

Mạc Ly lắc đầu, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn thở dài, ôm cổ hắn không nói lời nào, nàng cũng biết,

có một số việc nói ra liền không linh, tiết lộ thiên cơ quá phận cũng bất lợi

với bản thân.

Mạc Ly nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: “Qua mấy ngày nữa là đến mùa mưa,

đặc biệt là mảnh đất Giang Nam, sợ là có đại tai, chờ giải quyết xong

chuyện thụ tinh, chúng ta cùng đi Giang Nam một chuyến.”

“Ta cũng đi?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi, trước kia hắn cũng từng đi xa nhà,

bất quá đều là hắn đi một mình.

“Nhuyễn Nhuyễn không muốn đi cùng ta?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn vội lắc đầu, nói: “Ta lo lắng sẽ liên lụy hành trình của

chàng.”

Mạc Ly sờ sờ đầu nàng, khẽ cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn vĩnh viễn không

phải trói buộc của ta.”

Tim nhỏ của Thu Nhuyễn Nhuyễn thình thịch nhảy lên, nam nhân này, hiện

giờ sao lại biết trêu chọc người như vậy!

“Lần này hành trình chắc là sẽ thực náo nhiệt, Lưu Kỳ thuốc cao bôi trên da

chó đó phỏng chừng cũng đòi đi theo.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, nói: “Hắn đi cũng tốt, trên đường sẽ thú

vị nhiều hơn.”

“Thật là làm người ta đau đầu, vi phu chỉ muốn cùng Nhuyễn Nhuyễn đồng

hành.” Mạc Ly nói, vùi đầu vào trước ngực mềm mại của tiểu tức phụ, dùng

mặt cọ cọ đồi núi phập phồng của nàng.

Nghe hắn nói đến cái này, Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi nghĩ đến lúc

trước bọn họ vừa tới kinh thành, khi đó tuy rằng chỉ có hai người bọn họ

cùng nhau, nhưng cũng không có giao lưu gì.

Đặc biệt lúc ấy nàng rất không tán đồng đối với chuyện hắn vào kinh, dọc

đường đi cũng không có sắc mặt tốt, may mắn có nón màn che mới không

đến nỗi xấu hổ. Ngày thường cũng là nàng ngồi ở trong xe ngựa, hắn ở bên

ngoài vội vàng đánh xe, tuy rằng chỉ cách một cái màn xe, hai người lại một

câu cũng không nói.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nắm búi tóc hắn, lẩm bẩm nói: “Khi ấy tới kinh thành,

ta cũng không dám tưởng tượng chúng ta hiện tại có thể tốt như vậy.”

“Phải không, khi đó Nhuyễn Nhuyễn còn bực vì ta tới kinh thành, dọc

đường đi đều không muốn đáp lời với ta.” Mạc Ly nói, ngẩng đầu hôn Thu

Nhuyễn Nhuyễn một chút.

“Nào… nào có…” Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút chột dạ, hồi ức chuyện

ngay lúc đó, nàng nhớ là cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng đi.

“Đúng, tuy Nhuyễn Nhuyễn không nói ra, nhưng ta cảm giác được Nhuyễn

Nhuyễn có mâu thuẫn với kinh thành.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng gật gật đầu, thừa nhận nói: “Phải, lúc ấy ta



vô cùng không muốn tới kinh thành, bắt đầu từ ngày đầu tiên tới đây, ta đã

đợi chàng nói chuyện hòa ly với ta.”

“Tức phụ ngốc.” Mạc Ly niết mặt nàng, không ngăn nổi có chút ảo não, lúc

trước tuy nhận thấy nàng có chút mâu thuẫn vì tới kinh thành, nhưng hắn

cũng không nghiêm túc quan tâm cảm xúc mâu thuẫn này, thấy nàng không

muốn để ý hắn, cũng không có nói thêm cái gì với nàng, càng 80

đừng nói an ủi. Lúc ấy hẳn là nàng thực sợ hãi thực bất lực, vừa không

thích ứng hoàn cảnh mới, lại lo lắng bị hắn vứt bỏ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cắn cắn môi, quay đầu đi chỗ khác, trong mắt có nước

mắt lập loè, khi mới tới kinh thành hắn vội đến chân không chạm đất, sau

đó còn mất tích bảy ngày, cùng người khác luận đạo, để nàng một mình tại

khách điếm, nàng muốn ra cửa đi tìm hắn, lại không biết đường, lại sợ nàng

vừa đi ra thì hắn trở về.

Lúc ấy tiền bạc đều ở trên người hắn, nàng còn phải lo lắng tiểu nhị đuổi

nàng ra, đồ ăn cũng không dám gọi, cũng may trong bao quần áo còn thừa

chút lương khô.

Chờ hắn bảy ngày sau trở về, nàng đã đói bụng hai ngày, hắn luận đạo bảy

ngày đã cực kì mệt, trở về ngã đầu liền ngủ, nàng cứ như vậy nhìn hắn ngủ

mà ngăn không được nước mắt.

Những việc này nàng đều giấu ở đáy lòng, không nói với bất kì ai, Mạc Ly

cũng không biết.

“Làm sao vậy?” Mạc Ly xoay mặt nàng lại, nhìn thấy nước mắt trong mắt

nàng, ngẩn người hỏi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, nước mắt liền rơi xuống, nàng vội dùng tay

xoa xoa, nói: “Không có gì, chính là nghĩ tới chuyện trước kia.”

“Tức phụ ngốc, mọi chuyện đều đã qua, còn khóc cái gì?” Mạc Ly ôm nàng

vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe hắn nói mọi chuyện đã qua đi, ngẫm lại cũng

đúng, khụt khịt hai tiếng, đem chuyện giấu ở đáy lòng nhẹ giọng nói với

hắn.

Mạc Ly không nghĩ tới lúc ấy nàng đã xảy ra chuyện này. Đồ ngốc này, nếu

hắn yên tâm rời đi, đương nhiên là an bài tốt hết thảy, còn tự mình hù dọa

mình. Cũng trách hắn lúc ấy đi quá vội vàng, quên nói một tiếng với nàng,

nếu nàng thật sự ra tìm hắn, đúng là nói không rõ có thể xảy ra chuyện hay

không, rốt cuộc mới tới kinh thành, trời xa đất lạ, nàng lại hiếm khi tiếp xúc

cùng với người khác, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn không thể không đến

đập đầu chết trước mộ sư

phụ để tạ tội.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cảm giác lực độ trên tay hắn gia tăng không ít, hừ hừ

hai tiếng, nói: “Đã qua đi, vậy không phải tốt rồi sao.”

Tưởng tượng đến thiếu chút nữa đã mất nàng, Mạc Ly liền ôm nàng không

muốn buông ra, ngày sau còn phải chiếu cố tốt hơn.

Hai người ôm hồi lâu, mãi cho đến lúc Lưu Kỳ cầm yêu đan trở về mới

buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook