Chương 38: Độ Ma Cọp Vồ
Ô Liễu
30/01/2023
Mạc Ly duỗi tay ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, tiếp tục ngủ
đi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lại nhắm mắt, không đến chốc lát lại mở mắt ra hỏi:
“Tướng công, các ngươi có nghe thấy tiếng nữ tử kêu cứu hay không?”
Mạc Ly còn không kịp trả lời, bị Lưu Kỳ giành nói: “Phu nhân cũng nghe
thấy rồi? Là ma cọp vồ đang tác quái, cũng không phải là nữ nhân gì.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn buồn ngủ bớt đi không ít, hơi hơi ngồi thẳng thân
mình, nhìn về phía Mạc Ly, trên mặt hơi có ý cười nói: “Là ma cọp vồ nha.”
Lưu Kỳ nhìn bọn họ có bộ dáng này liền biết trong đó có chuyện xưa, quấn
lấy bọn họ hỏi han, Mạc Ly không muốn nói, Lưu Kỳ liền nhắm vào Thu
Nhuyễn Nhuyễn, Thu Nhuyễn Nhuyễn không có định lực như Mạc Ly, bị
hắn quấn trong chốc lát, nhìn nhìn Mạc Ly, thấy hắn không ngăn cản liền
nói ra.
Mạc Ly cũng từng gặp phải ma cọp vồ, lúc ấy tuổi hắn không lớn, cũng bị
một tiếng nữ tử kêu cứu hấp dẫn đi đến, nếu không phải phụ thân nàng kịp
thời phát hiện, lúc ấy hẳn phải để lại mạng ở nơi đó rồi.
Con ma cọp vồ đó là một nông phụ ở phụ cận, cùng người thân mật lêu
lổng ở trên núi gặp phải hổ, gian phu chỉ lo chạy trốn, đẩy nàng vào miệng
hổ, lúc này mới thành ma cọp vồ.
Mạc Ly lúc ấy bị dọa không nhẹ, liên tiếp làm vài ngày ác mộng, còn không
dám lên núi, đây là lần hắn quẫn bách nhất trong ấn tượng của Thu Nhuyễn
Nhuyễn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đại khái nói một chút, cũng không dám nói cụ thể
tướng công nhà mình quẫn bách như thế nào, bất quá nàng ẩn nhẫn không
được ý cười đã thuyết minh hết thảy.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Mạc Ly đột nhiên kêu.
Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt
hắn nặng nề, nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: “Xem ra ta cần thiết
chứng minh một chút thực lực của mình cho tức phụ ta.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn còn không phản ứng lại đây là hắn có ý tứ gì, hắn liền
vén rèm xuống xe ngựa, biến mất trong bóng đêm.
“Tướng công!” Thu Nhuyễn Nhuyễn sốt ruột gọi hắn, ma cọp vồ khó đối
phó, bởi vì không phải chỉ đối phó quỷ, còn phải đối phó ác hổ, nếu chỉ đối
phó ma cọp vồ thì thật ra nàng không lo lắng, vấn đề là còn có con hổ nha!
Thu Nhuyễn Nhuyễn muốn đuổi theo, nhưng chính nàng đuổi theo thì có
tác dụng gì? Cái gì cũng không thể giúp, ngược lại sẽ thêm phiền, nàng do
dự trong chốc lát như thế, bên kia liền vang lên tiếng hổ gầm, nghe thanh
âm là đang giao đấu.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy ra bình ngọc nhỏ trên
cổ từ xiêm y, sốt ruột nói: “Linh Thái lão nhân ngài có thể giúp đỡ sao?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn liên tiếp gọi vài tiếng, cái chai mới truyền ra thanh
âm: “Một con ma cọp vồ vớ vẩn, nếu còn không đối phó được, hắn làm
quốc sư thế này cũng quá hiền, các ngươi đừng đi cho hắn thêm phiền là
được.”
Nghe Linh Thái lão nhân nói như thế, Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng an tâm,
ở trong xe ngựa lo lắng chờ đợi.
Lưu Kỳ tâm ngứa ngáy, muốn đi xem quốc sư thu phục ma cọp vồ như thế
nào, nhưng hắn sợ
chết, không dám đi, thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy ra cái chai cái có thể nói
chuyện thì ngạc nhiên không thôi, hỏi: “Phu nhân, ngài đây là có bảo bối
gì? Sao còn nói được tiếng người?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lúc này đang lo lắng Mạc Ly, nào có rảnh giải thích
cho hắn, chỉ có lệ nói:
“Ta cũng không biết, ngươi chờ lát nữa hỏi tướng công đi.”
Lưu Kỳ đương nhiên là nhìn ra nàng có lệ, khó được có ánh mắt mà ngậm
miệng.
Hổ gầm không ngừng, nghe mà Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ đều sắc
mặt ngưng trọng, mãi cho đến khi sắc trời trở nên trắng, một tiếng hổ gầm
ngắn ngủi xong, trong rừng liền an tĩnh, một tiếng côn trùng kêu vang đều
không có, an tĩnh làm nhân tâm kinh hãi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ lo lắng siết chặt trong lòng, hiện giờ càng bất
an, đơn giản xuống xe ngựa, nhìn phương hướng Mạc Ly rời đi, không dám
chớp mắt.
Đợi một hồi lâu, trong rừng lại lần nữa truyền đến động tĩnh, tiếng lá cây cọ
xát ào ào làm người ta mạc danh sợ hãi, lá cây bị đẩy ra, là Mạc Ly!
Hắn cả người chật vật bất kham, máu và bùn dính một thân, trên vai còn
khiêng một cái xác hổ
cũng chật vật bất kham như thế.
“Đờ mờ! Lợi hại a quốc sư!” Lưu Kỳ xông lên, vây quanh nhìn con hổ trên
vai hắn, nắm chặt nắm tay, khoa tay múa chân vài cái ở trên đầu hổ, cân
nhắc nên làm thế nào lột da hổ tới tay, để
đi kinh thành khoe ra trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu kia.
Mạc Ly ném xác hổ sang một bên, đi đến trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn,
cười nói: “Khóc cái gì? Không muốn có một cái thảm da hổ?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lau lau nước mắt, lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao
nhìn thấy hắn đi ra liền nhịn không được rơi lệ, nàng mới không muốn thảm
da hổ cái gì, nàng chỉ cần hắn bình an là được.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhón chân dùng khăn lau mặt cho hắn, mặt mày hắn
đoan chính, ánh mắt kiên định, không minh tú cũng không tục tằng, nhưng
chính là vẻ mặt chính khí, nhìn ra là chính nhân quân tử, làm người ta cảm
thấy thoải mái, không rời được mắt.
Mạc Ly khom khom lưng, để nàng lau, mặt mày hàm chứa cười, nhìn tiểu
tức phụ không rời.
Cố tình Lưu Kỳ không biết điều, xen mồm nói: “Quốc sư, phu nhân không
cần thảm da hổ, ngài cầm cũng vô dụng, vậy cho ta đi!”
Mạc Ly quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ, hỏi: “Ngươi biết lột da sao?”
Ách… Lưu Kỳ chột dạ mà lắc lắc đầu.
“Nhuyễn Nhuyễn về trên xe ngựa.” trên người Mạc Ly đều là uế vật, không
thể ôm nàng đi lên, liền cong chân, để nàng dẫm lên trên đùi hắn đi lên.
“Phu nhân, ngài nên may mắn ta không phải nữ nhân, nếu không thế nào ta
cũng phải đoạt quốc sư với ngài.” Lưu Kỳ chua chua nói.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không khách khí trừng hắn một cái, chui vào trong xe
ngựa.
Lưu Kỳ cũng vào xe ngựa, hắn lo lắng đứng ở một bên sẽ bắn một thân
máu, ghé vào cửa sổ xe nhìn Mạc Ly lột da như thế nào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe thanh âm Lưu Kỳ cùnh với khí lạnh quất thẳng
tới, nhịn không được nổi da gà, Lưu Kỳ nhìn xong, quay đầu, nhìn nhìn Thu
Nhuyễn Nhuyễn, thở dài: “Phu nhân cũng thật không dễ dàng.”
Lời này nói làm cho Thu Nhuyễn Nhuyễn không thể hiểu được, thế này là
từ đâu mà nói?
123
Mạc Ly dùng miếng vải bọc da hổ, lại tách ra mấy miếng thịt non, nhóm lửa
nướng làm thức ăn bữa sớm.
Lưu Kỳ nâng một khối thịt hổ to nhìn lại nhìn, ngửi lại ngửi, thật hận hiện
tại không thể lập tức trở về kinh thành, khoe khoang cho những người đó
xem, đặc biệt là Triển Hiến thường xuyên ở
trước mặt hắn động bất động lại rút đao thổi ra hắn ta có bao nhiêu ngưu
bức.
Lưu Kỳ cất riêng mấy khối xương thịt, cố ý xin từ chỗ Thu Nhuyễn Nhuyễn
mấy cái khăn, dùng khăn bọc lại, mang theo bên người.
Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn làm mà vô ngữ, chờ bọn họ trở
lại kinh thành, thịt này đã sớm hỏng rồi.
Biết khuyên cũng khuyên uổng, hai người đều không nhiều lời cái gì, Mạc
Ly lôi kéo tiểu tức phụ tiến vào xe ngựa thay quần áo.
Chờ Lưu Kỳ sung sướng phục hồi lại tinh thần, bọn họ đã tiếp tục xuất phát,
lúc này Lưu Kỳ mới chú ý tới Thu Nhuyễn Nhuyễn không giống bình
thường, môi nàng rõ ràng thủy nhuận sưng đỏ, lấy kinh nghiệm từng trải
của hắn mà nhìn, khẳng định là bị người ta hôn miệng đối miệng, đến nỗi là
người nào, đáp án đã rõ ràng.
Lưu Kỳ nhớ tới cảnh tượng vừa mới quốc sư một tay xách đầu hổ, một tay
mổ bụng, không khỏi tấm tắc lắc đầu, quốc sư uy mãnh như vậy, cũng
không biết phu nhân thân mình nhỏ bé như thế
thì sao chịu nổi?
Thế này lại gợi lên tâm tư xao động thương nhớ nữ nhân của Lưu Kỳ, cái gì
da hổ, thịt hổ, hiện tại cũng không quan trọng bằng nữ nhân.
“Quốc sư, hôm nay chúng ta có thể tìm được nơi đặt chân sao?”
“Hẳn là có thể.” Mạc Ly thuận miệng đáp, từ trong ngực lấy ra một cái bình
ngọc nhỏ, đặt ở trên bàn nhỏ, nói: “Đây là ma cọp vồ lúc trước.”
Mạc Ly nói, mở bình ngọc ra, nháy mắt bỗng nhiên hư không xuất hiện một
giọng nữ, chỉ nghe nàng anh anh xin tha: “Tiên sinh tha mạng, nô gia cũng
bị bất đắc dĩ mới có thể trở thành đồng lõa của ác hổ …”
Từ trong miệng ma cọp vồ biết được, nàng là tiểu thiếp của Hà viên ngoại ở
huyện Thanh Thủy không xa phía trước, bởi vì lão gia thiên vị, làm phu
nhân đố kỵ, nhân lúc Hà viên ngoại ra ngoài thu nợ, phu nhân lừa nàng ra
cửa bái phật, đi đến một nửa đường, mấy kiệu phu liền trở mặt muốn giết
nàng, nàng vì mạng sống lấy thân dụ hoặc, hầu hạ thoả đáng mấy kiệu phu
mới có thể
chạy trốn, không ngờ mới ra ổ sói lại vào hang hổ, chạy trốn tới nơi này bị
hổ cắn chết, lúc này mới làm ma cọp vồ của con hổ đó.
đi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lại nhắm mắt, không đến chốc lát lại mở mắt ra hỏi:
“Tướng công, các ngươi có nghe thấy tiếng nữ tử kêu cứu hay không?”
Mạc Ly còn không kịp trả lời, bị Lưu Kỳ giành nói: “Phu nhân cũng nghe
thấy rồi? Là ma cọp vồ đang tác quái, cũng không phải là nữ nhân gì.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn buồn ngủ bớt đi không ít, hơi hơi ngồi thẳng thân
mình, nhìn về phía Mạc Ly, trên mặt hơi có ý cười nói: “Là ma cọp vồ nha.”
Lưu Kỳ nhìn bọn họ có bộ dáng này liền biết trong đó có chuyện xưa, quấn
lấy bọn họ hỏi han, Mạc Ly không muốn nói, Lưu Kỳ liền nhắm vào Thu
Nhuyễn Nhuyễn, Thu Nhuyễn Nhuyễn không có định lực như Mạc Ly, bị
hắn quấn trong chốc lát, nhìn nhìn Mạc Ly, thấy hắn không ngăn cản liền
nói ra.
Mạc Ly cũng từng gặp phải ma cọp vồ, lúc ấy tuổi hắn không lớn, cũng bị
một tiếng nữ tử kêu cứu hấp dẫn đi đến, nếu không phải phụ thân nàng kịp
thời phát hiện, lúc ấy hẳn phải để lại mạng ở nơi đó rồi.
Con ma cọp vồ đó là một nông phụ ở phụ cận, cùng người thân mật lêu
lổng ở trên núi gặp phải hổ, gian phu chỉ lo chạy trốn, đẩy nàng vào miệng
hổ, lúc này mới thành ma cọp vồ.
Mạc Ly lúc ấy bị dọa không nhẹ, liên tiếp làm vài ngày ác mộng, còn không
dám lên núi, đây là lần hắn quẫn bách nhất trong ấn tượng của Thu Nhuyễn
Nhuyễn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đại khái nói một chút, cũng không dám nói cụ thể
tướng công nhà mình quẫn bách như thế nào, bất quá nàng ẩn nhẫn không
được ý cười đã thuyết minh hết thảy.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Mạc Ly đột nhiên kêu.
Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt
hắn nặng nề, nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: “Xem ra ta cần thiết
chứng minh một chút thực lực của mình cho tức phụ ta.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn còn không phản ứng lại đây là hắn có ý tứ gì, hắn liền
vén rèm xuống xe ngựa, biến mất trong bóng đêm.
“Tướng công!” Thu Nhuyễn Nhuyễn sốt ruột gọi hắn, ma cọp vồ khó đối
phó, bởi vì không phải chỉ đối phó quỷ, còn phải đối phó ác hổ, nếu chỉ đối
phó ma cọp vồ thì thật ra nàng không lo lắng, vấn đề là còn có con hổ nha!
Thu Nhuyễn Nhuyễn muốn đuổi theo, nhưng chính nàng đuổi theo thì có
tác dụng gì? Cái gì cũng không thể giúp, ngược lại sẽ thêm phiền, nàng do
dự trong chốc lát như thế, bên kia liền vang lên tiếng hổ gầm, nghe thanh
âm là đang giao đấu.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy ra bình ngọc nhỏ trên
cổ từ xiêm y, sốt ruột nói: “Linh Thái lão nhân ngài có thể giúp đỡ sao?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn liên tiếp gọi vài tiếng, cái chai mới truyền ra thanh
âm: “Một con ma cọp vồ vớ vẩn, nếu còn không đối phó được, hắn làm
quốc sư thế này cũng quá hiền, các ngươi đừng đi cho hắn thêm phiền là
được.”
Nghe Linh Thái lão nhân nói như thế, Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng an tâm,
ở trong xe ngựa lo lắng chờ đợi.
Lưu Kỳ tâm ngứa ngáy, muốn đi xem quốc sư thu phục ma cọp vồ như thế
nào, nhưng hắn sợ
chết, không dám đi, thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy ra cái chai cái có thể nói
chuyện thì ngạc nhiên không thôi, hỏi: “Phu nhân, ngài đây là có bảo bối
gì? Sao còn nói được tiếng người?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lúc này đang lo lắng Mạc Ly, nào có rảnh giải thích
cho hắn, chỉ có lệ nói:
“Ta cũng không biết, ngươi chờ lát nữa hỏi tướng công đi.”
Lưu Kỳ đương nhiên là nhìn ra nàng có lệ, khó được có ánh mắt mà ngậm
miệng.
Hổ gầm không ngừng, nghe mà Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ đều sắc
mặt ngưng trọng, mãi cho đến khi sắc trời trở nên trắng, một tiếng hổ gầm
ngắn ngủi xong, trong rừng liền an tĩnh, một tiếng côn trùng kêu vang đều
không có, an tĩnh làm nhân tâm kinh hãi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ lo lắng siết chặt trong lòng, hiện giờ càng bất
an, đơn giản xuống xe ngựa, nhìn phương hướng Mạc Ly rời đi, không dám
chớp mắt.
Đợi một hồi lâu, trong rừng lại lần nữa truyền đến động tĩnh, tiếng lá cây cọ
xát ào ào làm người ta mạc danh sợ hãi, lá cây bị đẩy ra, là Mạc Ly!
Hắn cả người chật vật bất kham, máu và bùn dính một thân, trên vai còn
khiêng một cái xác hổ
cũng chật vật bất kham như thế.
“Đờ mờ! Lợi hại a quốc sư!” Lưu Kỳ xông lên, vây quanh nhìn con hổ trên
vai hắn, nắm chặt nắm tay, khoa tay múa chân vài cái ở trên đầu hổ, cân
nhắc nên làm thế nào lột da hổ tới tay, để
đi kinh thành khoe ra trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu kia.
Mạc Ly ném xác hổ sang một bên, đi đến trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn,
cười nói: “Khóc cái gì? Không muốn có một cái thảm da hổ?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lau lau nước mắt, lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao
nhìn thấy hắn đi ra liền nhịn không được rơi lệ, nàng mới không muốn thảm
da hổ cái gì, nàng chỉ cần hắn bình an là được.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhón chân dùng khăn lau mặt cho hắn, mặt mày hắn
đoan chính, ánh mắt kiên định, không minh tú cũng không tục tằng, nhưng
chính là vẻ mặt chính khí, nhìn ra là chính nhân quân tử, làm người ta cảm
thấy thoải mái, không rời được mắt.
Mạc Ly khom khom lưng, để nàng lau, mặt mày hàm chứa cười, nhìn tiểu
tức phụ không rời.
Cố tình Lưu Kỳ không biết điều, xen mồm nói: “Quốc sư, phu nhân không
cần thảm da hổ, ngài cầm cũng vô dụng, vậy cho ta đi!”
Mạc Ly quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ, hỏi: “Ngươi biết lột da sao?”
Ách… Lưu Kỳ chột dạ mà lắc lắc đầu.
“Nhuyễn Nhuyễn về trên xe ngựa.” trên người Mạc Ly đều là uế vật, không
thể ôm nàng đi lên, liền cong chân, để nàng dẫm lên trên đùi hắn đi lên.
“Phu nhân, ngài nên may mắn ta không phải nữ nhân, nếu không thế nào ta
cũng phải đoạt quốc sư với ngài.” Lưu Kỳ chua chua nói.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không khách khí trừng hắn một cái, chui vào trong xe
ngựa.
Lưu Kỳ cũng vào xe ngựa, hắn lo lắng đứng ở một bên sẽ bắn một thân
máu, ghé vào cửa sổ xe nhìn Mạc Ly lột da như thế nào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe thanh âm Lưu Kỳ cùnh với khí lạnh quất thẳng
tới, nhịn không được nổi da gà, Lưu Kỳ nhìn xong, quay đầu, nhìn nhìn Thu
Nhuyễn Nhuyễn, thở dài: “Phu nhân cũng thật không dễ dàng.”
Lời này nói làm cho Thu Nhuyễn Nhuyễn không thể hiểu được, thế này là
từ đâu mà nói?
123
Mạc Ly dùng miếng vải bọc da hổ, lại tách ra mấy miếng thịt non, nhóm lửa
nướng làm thức ăn bữa sớm.
Lưu Kỳ nâng một khối thịt hổ to nhìn lại nhìn, ngửi lại ngửi, thật hận hiện
tại không thể lập tức trở về kinh thành, khoe khoang cho những người đó
xem, đặc biệt là Triển Hiến thường xuyên ở
trước mặt hắn động bất động lại rút đao thổi ra hắn ta có bao nhiêu ngưu
bức.
Lưu Kỳ cất riêng mấy khối xương thịt, cố ý xin từ chỗ Thu Nhuyễn Nhuyễn
mấy cái khăn, dùng khăn bọc lại, mang theo bên người.
Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn làm mà vô ngữ, chờ bọn họ trở
lại kinh thành, thịt này đã sớm hỏng rồi.
Biết khuyên cũng khuyên uổng, hai người đều không nhiều lời cái gì, Mạc
Ly lôi kéo tiểu tức phụ tiến vào xe ngựa thay quần áo.
Chờ Lưu Kỳ sung sướng phục hồi lại tinh thần, bọn họ đã tiếp tục xuất phát,
lúc này Lưu Kỳ mới chú ý tới Thu Nhuyễn Nhuyễn không giống bình
thường, môi nàng rõ ràng thủy nhuận sưng đỏ, lấy kinh nghiệm từng trải
của hắn mà nhìn, khẳng định là bị người ta hôn miệng đối miệng, đến nỗi là
người nào, đáp án đã rõ ràng.
Lưu Kỳ nhớ tới cảnh tượng vừa mới quốc sư một tay xách đầu hổ, một tay
mổ bụng, không khỏi tấm tắc lắc đầu, quốc sư uy mãnh như vậy, cũng
không biết phu nhân thân mình nhỏ bé như thế
thì sao chịu nổi?
Thế này lại gợi lên tâm tư xao động thương nhớ nữ nhân của Lưu Kỳ, cái gì
da hổ, thịt hổ, hiện tại cũng không quan trọng bằng nữ nhân.
“Quốc sư, hôm nay chúng ta có thể tìm được nơi đặt chân sao?”
“Hẳn là có thể.” Mạc Ly thuận miệng đáp, từ trong ngực lấy ra một cái bình
ngọc nhỏ, đặt ở trên bàn nhỏ, nói: “Đây là ma cọp vồ lúc trước.”
Mạc Ly nói, mở bình ngọc ra, nháy mắt bỗng nhiên hư không xuất hiện một
giọng nữ, chỉ nghe nàng anh anh xin tha: “Tiên sinh tha mạng, nô gia cũng
bị bất đắc dĩ mới có thể trở thành đồng lõa của ác hổ …”
Từ trong miệng ma cọp vồ biết được, nàng là tiểu thiếp của Hà viên ngoại ở
huyện Thanh Thủy không xa phía trước, bởi vì lão gia thiên vị, làm phu
nhân đố kỵ, nhân lúc Hà viên ngoại ra ngoài thu nợ, phu nhân lừa nàng ra
cửa bái phật, đi đến một nửa đường, mấy kiệu phu liền trở mặt muốn giết
nàng, nàng vì mạng sống lấy thân dụ hoặc, hầu hạ thoả đáng mấy kiệu phu
mới có thể
chạy trốn, không ngờ mới ra ổ sói lại vào hang hổ, chạy trốn tới nơi này bị
hổ cắn chết, lúc này mới làm ma cọp vồ của con hổ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.