Chương 55: Dụ Hoặc Về Thân Thể Thành Thánh, Chuyển Thế Phong Thần
Ô Liễu
31/01/2023
Nhìn đứa bé lại gạt nước mắt nữa, Thu Nhuyễn Nhuyễn không thể tiếp tục
làm như không thấy, bế bé con mập mạp từ trên mặt đất lên, đặt ở trên đệm,
dùng khăn lau lau nước mắt cho nó.
“Vẫn là nhạc mẫu đại nhân tốt với tiểu tế.” Kim Triều kéo cánh tay Thu
Nhuyễn Nhuyễn không buông ra.
Mạc Ly bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường, xách tiểu tử thúi sang phía mình,
nhét bao mứt cho nó, nói: “An tĩnh ăn đi, đừng nói chuyện.”
Hắn xem như suy nghĩ cẩn thận, hắn càng kính trọng, ông ấy càng vênh cái
mũi lên mặt, còn không bằng giống như Lưu Kỳ, đối đãi như thường.
Đối với thái độ đệ tử khi sư diệt tổ, lão tổ tông cũng không tức giận, ủy
khuất ba ba mà ăn mấy miếng mứt, không đùa với bọn họ.
Lưu Kỳ nhìn tiểu tử thúi này ủy khuất đáng yêu liền muốn khi dễ nó, tay dài
duỗi ra, ở trên đầu mập mạp một trận xoa, ha ha cười nói: “Tiểu tử thúi còn
nhỏ đã thông tuệ như thế, khó trách quốc sư phải nhặt về làm con rể.”
Mập mạp nghe hắn khen mình, vừa nhai mứt, vừa nhếch miệng cười với
hắn, Lưu Kỳ không thể
nhìn tên tiểu tử thúi này khoe khoang, giọng lại chuyển, nói: “Tiểu tử thúi
cũng đừng quá đắc ý, tức phụ của con hiện giờ còn không thấy bóng đâu,
chờ Lưu thúc thúc của con nỗ lực chút, ngày mai lại sinh đệ đệ ra đoạt tức
phụ của con!”
“Lưu thúc thúc người chỉ lo sinh, đoạt được coi như ta thua.”
“Hắc, tiểu tử thúi khẩu khí cũng không nhỏ a!”Còn không phải sao, người này chú định mệnh cách không vợ không con,
có thể sinh ra hài tử
mới là có quỷ đó.
Kim Triều cười mà không nói, đưa túi mứt trong tay cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn nói: “Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế mượn hoa hiến phật.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ cười cười, nể tình mà duỗi tay cầm miếng mứt
táo.
“Quốc sư, tên tiểu tử thúi này đến tột cùng bao tuổi a? Nói chuyện thế này,
hiểu biết không kém hài đồng bảy tám tuổi đâu.”
Mạc Ly trầm mặc, cùng thiên địa đồng thọ, nói vạn tuế còn tính là ít.
Lời đến bên miệng, chỉ nói: “Nó nhìn nhỏ thôi.”
Ở cùng Kim Triều mấy ngày, nhìn nó quỷ linh tinh quái mà bộ dáng trẻ con,
cũng dần dần làm người ta bỏ qua thân phận nguyên bản. Đặc biệt là Thu
Nhuyễn Nhuyễn, càng không có lực 175
chống đỡ đối với bé con đáng yêu, lão tổ tông diễn tinh lại quen diễn trò,
không tới mấy ngày thật sự đã yêu thương như yêu thương đứa nhỏ.
Mạc Ly mỗi lúc không vui, ném nó cho Lưu Kỳ lăn lộn, nhưng không đến
chốc lát nhóc con này lại chạy tới trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn gạt nước
mắt, lên án hắn ác độc, còn chọc đến tiểu tức phụ oán trách hắn khi dễ hài
tử. Mạc Ly thật đúng là có khổ nói không nên lời, nếu ông ấy là hài tử,
người thiên hạ này tính là gì?
Nhiều thêm lão tổ tông diễn tinh, một đường này vui vẻ hơn hẳn, dù mưa to
liên miên không ngừng cũng không cảm thấy phiền lòng, Mạc Ly tính toán
lộ trình, chỉ một ngày nữa là có thể tới Tô Châu, xem lượng mưa mấy ngày
nay, lại thêm mấy ngày sau, phỏng chừng là không được.
Nếu muốn tránh họa, khu vực ven sông đều phải bắt đầu sơ tán, đây chính
công việc lớn, Mạc Ly lo lắng bấm đốt ngón tay tính thế mưa một phen,tính đến đêm mai mưa sẽ ngừng, năm ngày sau mới có thể tiếp tục rơi, lúc
này mới yên tâm. Nếu đêm mai mưa ngừng, liền không lo sông lớn vỡ
đê, còn lượng mưa về sau, hiện tại hắn còn chưa tính ra, chỉ có thể xem thay
đổi rồi tính.
Tuy bấm đốt ngón tay không có việc gì, nhưng trong lòng Mạc Ly vẫn lo sợ
bất an, nghĩ nghĩ, lại tính một quẻ, tính một chút khí vận Giang Nam, vẫn
hiện ra đại hung, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ chuyện trời phạt còn không
phải là tai hoạ chủ yếu?
“Xem Thiên thư đi.” thanh âm non nớt vang lên ở bên tai hắn, Mạc Ly
ngẩng đầu, thấy là lão tổ
tông, hắn không phải cùng Lưu Kỳ đang đánh xe nghịch nước sao.
“Xem Thiên thư làm gì, cũng vô dụng.” Mạc Ly nói, duỗi tay dịch dịch cái
thảm ở trên người tiểu tức phụ.
Kim Triều nghẹn họng, xác thật vô dụng, chỉ biết được trận tai hoạ này sẽ
kéo dài bao lâu, sẽ
chết bao nhiêu người, có biết cũng không thay đổi được cái gì, sinh tử có
mệnh phú quý ở trời, chỉ bằng tạo hóa của từng người, trừ phi là người có
công đức cực lớn mới có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Kim Triều nhìn hắn cẩn thận nhẹ nhàng dịch chăn cho Thu Nhuyễn Nhuyễn
mà ngẩn người, một hồi lâu nói: “Nếu không có nàng, ngươi sẽ càng tốt
hơn.”
Mạc Ly cũng không nâng mắt, trả lời: “Nếu không có nàng, sẽ không có ta
hiện tại.”
Kim Triều lại sửng sốt, đúng thật, nếu không có nàng, Mạc Ly làm sao lại
trở thành quốc sư, Kim Triều vỗ vỗ đầu, xong rồi xong rồi, sao lại càng
ngày càng xuẩn, bị rút đi tiên cốt, thân thể
quả thực không được a!Vì chứng minh mình không ngu ngốc, Kim Triều còn nói thêm: “Nếu muốn
né qua lần tai hoạ
này cũng không phải không có cách nào. Nếu ngươi cứu được nhiều người
như thế, là công đức không thể đo lường, thân thể thành thánh, chuyển thế
phong thần cũng là có khả năng.”
Mạc Ly giật mình, tay không tự giác khẽ run lên, chỉ nghe Kim Triều lại
nói: “Bất quá ngươi bây giờ buông bỏ được hết thảy sao?” Kim Triều nói
rồi bĩu môi về phía Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Mạc Ly không nói, về công hay tư hắn cũng nên lựa chọn cứu người, về
công hắn là quốc sư, nên cứu bá tánh, về tư, thân thể thành thánh, chuyển
thế phong thần, có người tu hành nào không muốn như thế?
Nhưng hắn chết Nhuyễn Nhuyễn nên làm sao bây giờ?
“Ngươi nói cho ta cái này làm gì? Nhuyễn Nhuyễn hiện còn chưa mang
thai, ta chết rồi, ngươi có thể không có tiên cốt.”
“Rốt cuộc bổn tọa là vô thượng thần, nếu vì tư dục của bản thân mà không
nói ra biện pháp, vậy còn xứng làm vô thượng thần sao. Cùng lắm thì bổn
tọa lại chờ thêm mấy trăm năm thôi, chuyện tu luyện cưỡng cầu không
được. Hiện giờ nói cho ngươi biện pháp, để cho ngươi lựa chọn, cứu hay
không cứu đều là ngươi lựa chọn, không có quan hệ với bổn tọa.”
Mạc Ly nghe hắn nói lời này chỉ muốn mắng vô sỉ, Tổ sư gia hố đệ tử như
thế, thật đúng là từ
xưa đến nay chỉ có một người!
Nói chuyện, hai người không chú ý Thu Nhuyễn Nhuyễn đã tỉnh, vừa vặn
nghe thấy bọn họ nói, Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt ra, nhìn đỉnh xe một
hồi lâu, ngồi dậy từ trên đùi Mạc Ly, nói:
“Tướng công nên đáp ứng, không cần lo lắng cho ta.” Cùng lắm thì nàng
cũng chết theo hắn thôi, nhưng lời hứa vĩnh sinh vĩnh thế của bọn họ đãkhông làm được, sau này có lẽ là vĩnh viễn thiên nhân vĩnh cách.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ vậy, nhịn không được đỏ mắt, vội cúi thấp đầu,
che dấu hai mắt mình đẫm lệ.
Kim Triều đang muốn lui ra ngoài, cho hai phu thê tự thương lượng, bỗng
nhiên xuất hiện một thanh âm già nua: “Các ngươi ân ân ái ái thật tốt, loại
chuyện cứu quốc cứu dân này nên giao cho lão phu đi!”
Là Linh Thái lão nhân.
Mạc Ly vô ngữ, nhưng thật ra đã quên mất lão, nếu lão nguyện ý, để cho lão
đi làm thôi, hắn chủ
yếu là muốn cứu người, ai cứu cũng là cứu, còn thân thể thành thánh đối
với hắn mà nói lực hấp dẫn cũng không lớn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy bình ngọc nhỏ đeo trên cổ ra, một trận gió lạnh
thổi qua, Linh Thái lão nhân hiện hình, chắp tay làm một cái đại lễ với Kim
Triều, nói: “Linh Thái từ Bạch Hoa Sơn gặp qua Lưu Chiếu vô thượng
thần.”
Kim Triều hắt xì một cái, nhích lại gần bên người Mạc Ly, thân thể phàm
nhân cũng thật yếu ớt.
“Ngươi chính là Linh Thái lão nhân trộm đại kỳ của Tần Quảng Vương?”
“Đúng là tiểu đạo.”
Kim Triều vòng quanh hắn xoay vài vòng, nói: “Người biết quỷ tu rất ít,
cũng làm khó ngươi tự
hành tu luyện vào cửa.”
“Mong rằng vô thượng thần chỉ điểm một vài.”
“Việc này có khó gì, cơ hội bày ở trước mắt, vừa mới ta nói ngươi cũng
nghe thấy…” Kim Triều còn chưa nói xong, bị Mạc Ly ngắt lời, “Không
thể, ngươi và Nhuyễn Nhuyễn đã ký sinh tử khế, đồng sinh cộng tử.”
“Vậy thì có gì, giải trừ khế ước là được.” Linh Thái lão nhân nói, trên tay
nhiều thêm một vật, là khế thư ngày đó bọn họ đã kí.
Linh Thái lão nhân vừa lật bàn tay, khế thư liền hôi phi yên diệt.
Mạc Ly khóe miệng hơi co rút, bát tự còn không có một phiết, mười năm
đạo hạnh nói hủy liền hủy, cũng thật tin được Tổ sư gia không đáng tin cậy
này sao. Bất quá đây là chính lão tự lựa chọn, không tổn thương đến
Nhuyễn Nhuyễn là được rồi.
làm như không thấy, bế bé con mập mạp từ trên mặt đất lên, đặt ở trên đệm,
dùng khăn lau lau nước mắt cho nó.
“Vẫn là nhạc mẫu đại nhân tốt với tiểu tế.” Kim Triều kéo cánh tay Thu
Nhuyễn Nhuyễn không buông ra.
Mạc Ly bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường, xách tiểu tử thúi sang phía mình,
nhét bao mứt cho nó, nói: “An tĩnh ăn đi, đừng nói chuyện.”
Hắn xem như suy nghĩ cẩn thận, hắn càng kính trọng, ông ấy càng vênh cái
mũi lên mặt, còn không bằng giống như Lưu Kỳ, đối đãi như thường.
Đối với thái độ đệ tử khi sư diệt tổ, lão tổ tông cũng không tức giận, ủy
khuất ba ba mà ăn mấy miếng mứt, không đùa với bọn họ.
Lưu Kỳ nhìn tiểu tử thúi này ủy khuất đáng yêu liền muốn khi dễ nó, tay dài
duỗi ra, ở trên đầu mập mạp một trận xoa, ha ha cười nói: “Tiểu tử thúi còn
nhỏ đã thông tuệ như thế, khó trách quốc sư phải nhặt về làm con rể.”
Mập mạp nghe hắn khen mình, vừa nhai mứt, vừa nhếch miệng cười với
hắn, Lưu Kỳ không thể
nhìn tên tiểu tử thúi này khoe khoang, giọng lại chuyển, nói: “Tiểu tử thúi
cũng đừng quá đắc ý, tức phụ của con hiện giờ còn không thấy bóng đâu,
chờ Lưu thúc thúc của con nỗ lực chút, ngày mai lại sinh đệ đệ ra đoạt tức
phụ của con!”
“Lưu thúc thúc người chỉ lo sinh, đoạt được coi như ta thua.”
“Hắc, tiểu tử thúi khẩu khí cũng không nhỏ a!”Còn không phải sao, người này chú định mệnh cách không vợ không con,
có thể sinh ra hài tử
mới là có quỷ đó.
Kim Triều cười mà không nói, đưa túi mứt trong tay cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn nói: “Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế mượn hoa hiến phật.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ cười cười, nể tình mà duỗi tay cầm miếng mứt
táo.
“Quốc sư, tên tiểu tử thúi này đến tột cùng bao tuổi a? Nói chuyện thế này,
hiểu biết không kém hài đồng bảy tám tuổi đâu.”
Mạc Ly trầm mặc, cùng thiên địa đồng thọ, nói vạn tuế còn tính là ít.
Lời đến bên miệng, chỉ nói: “Nó nhìn nhỏ thôi.”
Ở cùng Kim Triều mấy ngày, nhìn nó quỷ linh tinh quái mà bộ dáng trẻ con,
cũng dần dần làm người ta bỏ qua thân phận nguyên bản. Đặc biệt là Thu
Nhuyễn Nhuyễn, càng không có lực 175
chống đỡ đối với bé con đáng yêu, lão tổ tông diễn tinh lại quen diễn trò,
không tới mấy ngày thật sự đã yêu thương như yêu thương đứa nhỏ.
Mạc Ly mỗi lúc không vui, ném nó cho Lưu Kỳ lăn lộn, nhưng không đến
chốc lát nhóc con này lại chạy tới trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn gạt nước
mắt, lên án hắn ác độc, còn chọc đến tiểu tức phụ oán trách hắn khi dễ hài
tử. Mạc Ly thật đúng là có khổ nói không nên lời, nếu ông ấy là hài tử,
người thiên hạ này tính là gì?
Nhiều thêm lão tổ tông diễn tinh, một đường này vui vẻ hơn hẳn, dù mưa to
liên miên không ngừng cũng không cảm thấy phiền lòng, Mạc Ly tính toán
lộ trình, chỉ một ngày nữa là có thể tới Tô Châu, xem lượng mưa mấy ngày
nay, lại thêm mấy ngày sau, phỏng chừng là không được.
Nếu muốn tránh họa, khu vực ven sông đều phải bắt đầu sơ tán, đây chính
công việc lớn, Mạc Ly lo lắng bấm đốt ngón tay tính thế mưa một phen,tính đến đêm mai mưa sẽ ngừng, năm ngày sau mới có thể tiếp tục rơi, lúc
này mới yên tâm. Nếu đêm mai mưa ngừng, liền không lo sông lớn vỡ
đê, còn lượng mưa về sau, hiện tại hắn còn chưa tính ra, chỉ có thể xem thay
đổi rồi tính.
Tuy bấm đốt ngón tay không có việc gì, nhưng trong lòng Mạc Ly vẫn lo sợ
bất an, nghĩ nghĩ, lại tính một quẻ, tính một chút khí vận Giang Nam, vẫn
hiện ra đại hung, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ chuyện trời phạt còn không
phải là tai hoạ chủ yếu?
“Xem Thiên thư đi.” thanh âm non nớt vang lên ở bên tai hắn, Mạc Ly
ngẩng đầu, thấy là lão tổ
tông, hắn không phải cùng Lưu Kỳ đang đánh xe nghịch nước sao.
“Xem Thiên thư làm gì, cũng vô dụng.” Mạc Ly nói, duỗi tay dịch dịch cái
thảm ở trên người tiểu tức phụ.
Kim Triều nghẹn họng, xác thật vô dụng, chỉ biết được trận tai hoạ này sẽ
kéo dài bao lâu, sẽ
chết bao nhiêu người, có biết cũng không thay đổi được cái gì, sinh tử có
mệnh phú quý ở trời, chỉ bằng tạo hóa của từng người, trừ phi là người có
công đức cực lớn mới có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Kim Triều nhìn hắn cẩn thận nhẹ nhàng dịch chăn cho Thu Nhuyễn Nhuyễn
mà ngẩn người, một hồi lâu nói: “Nếu không có nàng, ngươi sẽ càng tốt
hơn.”
Mạc Ly cũng không nâng mắt, trả lời: “Nếu không có nàng, sẽ không có ta
hiện tại.”
Kim Triều lại sửng sốt, đúng thật, nếu không có nàng, Mạc Ly làm sao lại
trở thành quốc sư, Kim Triều vỗ vỗ đầu, xong rồi xong rồi, sao lại càng
ngày càng xuẩn, bị rút đi tiên cốt, thân thể
quả thực không được a!Vì chứng minh mình không ngu ngốc, Kim Triều còn nói thêm: “Nếu muốn
né qua lần tai hoạ
này cũng không phải không có cách nào. Nếu ngươi cứu được nhiều người
như thế, là công đức không thể đo lường, thân thể thành thánh, chuyển thế
phong thần cũng là có khả năng.”
Mạc Ly giật mình, tay không tự giác khẽ run lên, chỉ nghe Kim Triều lại
nói: “Bất quá ngươi bây giờ buông bỏ được hết thảy sao?” Kim Triều nói
rồi bĩu môi về phía Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Mạc Ly không nói, về công hay tư hắn cũng nên lựa chọn cứu người, về
công hắn là quốc sư, nên cứu bá tánh, về tư, thân thể thành thánh, chuyển
thế phong thần, có người tu hành nào không muốn như thế?
Nhưng hắn chết Nhuyễn Nhuyễn nên làm sao bây giờ?
“Ngươi nói cho ta cái này làm gì? Nhuyễn Nhuyễn hiện còn chưa mang
thai, ta chết rồi, ngươi có thể không có tiên cốt.”
“Rốt cuộc bổn tọa là vô thượng thần, nếu vì tư dục của bản thân mà không
nói ra biện pháp, vậy còn xứng làm vô thượng thần sao. Cùng lắm thì bổn
tọa lại chờ thêm mấy trăm năm thôi, chuyện tu luyện cưỡng cầu không
được. Hiện giờ nói cho ngươi biện pháp, để cho ngươi lựa chọn, cứu hay
không cứu đều là ngươi lựa chọn, không có quan hệ với bổn tọa.”
Mạc Ly nghe hắn nói lời này chỉ muốn mắng vô sỉ, Tổ sư gia hố đệ tử như
thế, thật đúng là từ
xưa đến nay chỉ có một người!
Nói chuyện, hai người không chú ý Thu Nhuyễn Nhuyễn đã tỉnh, vừa vặn
nghe thấy bọn họ nói, Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt ra, nhìn đỉnh xe một
hồi lâu, ngồi dậy từ trên đùi Mạc Ly, nói:
“Tướng công nên đáp ứng, không cần lo lắng cho ta.” Cùng lắm thì nàng
cũng chết theo hắn thôi, nhưng lời hứa vĩnh sinh vĩnh thế của bọn họ đãkhông làm được, sau này có lẽ là vĩnh viễn thiên nhân vĩnh cách.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ vậy, nhịn không được đỏ mắt, vội cúi thấp đầu,
che dấu hai mắt mình đẫm lệ.
Kim Triều đang muốn lui ra ngoài, cho hai phu thê tự thương lượng, bỗng
nhiên xuất hiện một thanh âm già nua: “Các ngươi ân ân ái ái thật tốt, loại
chuyện cứu quốc cứu dân này nên giao cho lão phu đi!”
Là Linh Thái lão nhân.
Mạc Ly vô ngữ, nhưng thật ra đã quên mất lão, nếu lão nguyện ý, để cho lão
đi làm thôi, hắn chủ
yếu là muốn cứu người, ai cứu cũng là cứu, còn thân thể thành thánh đối
với hắn mà nói lực hấp dẫn cũng không lớn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy bình ngọc nhỏ đeo trên cổ ra, một trận gió lạnh
thổi qua, Linh Thái lão nhân hiện hình, chắp tay làm một cái đại lễ với Kim
Triều, nói: “Linh Thái từ Bạch Hoa Sơn gặp qua Lưu Chiếu vô thượng
thần.”
Kim Triều hắt xì một cái, nhích lại gần bên người Mạc Ly, thân thể phàm
nhân cũng thật yếu ớt.
“Ngươi chính là Linh Thái lão nhân trộm đại kỳ của Tần Quảng Vương?”
“Đúng là tiểu đạo.”
Kim Triều vòng quanh hắn xoay vài vòng, nói: “Người biết quỷ tu rất ít,
cũng làm khó ngươi tự
hành tu luyện vào cửa.”
“Mong rằng vô thượng thần chỉ điểm một vài.”
“Việc này có khó gì, cơ hội bày ở trước mắt, vừa mới ta nói ngươi cũng
nghe thấy…” Kim Triều còn chưa nói xong, bị Mạc Ly ngắt lời, “Không
thể, ngươi và Nhuyễn Nhuyễn đã ký sinh tử khế, đồng sinh cộng tử.”
“Vậy thì có gì, giải trừ khế ước là được.” Linh Thái lão nhân nói, trên tay
nhiều thêm một vật, là khế thư ngày đó bọn họ đã kí.
Linh Thái lão nhân vừa lật bàn tay, khế thư liền hôi phi yên diệt.
Mạc Ly khóe miệng hơi co rút, bát tự còn không có một phiết, mười năm
đạo hạnh nói hủy liền hủy, cũng thật tin được Tổ sư gia không đáng tin cậy
này sao. Bất quá đây là chính lão tự lựa chọn, không tổn thương đến
Nhuyễn Nhuyễn là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.