Chương 30: Mộ Của Linh Thái Lão Nhân
Ô Liễu
30/01/2023
Tầng tầng thiết trận, huyệt mộ chú ý như vậy nhất định là rất có lai lịch,
Tương Sơn đạo trưởng lập tức trở về Vô Cực Quan, mang theo đệ tử và
công cụ, lại đi cái huyệt mộ kia, hắn tốn thời gian nửa tháng, cuối cùng mới
phá hết toàn bộ trận pháp, gặp được cửa vào huyệt mộ.
Huyệt mộ bên ngoài chú ý nhiều, bên trong nhưng thật ra rất bình thường,
bọn họ một đường thông suốt, tới được chủ mộ thất. Bên trong xác thật
châu báu muôn vàn, có tiền tài phú khả địch quốc, Tương Sơn đạo trưởng
thấy thế, liền cho đệ tử bắt đầu dọn ra bên ngoài, chính hắn đi mở
quan, trong quan là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhìn phục sức là hình
thức từ trăm năm trước, nữ tử chết đi trăm năm thi thể không nát, sinh động
như thật, khẳng định trên thi thể có chứa bảo vật đặc thù.
Tương Sơn duỗi tay đi thăm dò, lại không ngờ tay mới vừa đụng vào thi
thể, nàng kia thế nhưng mở to mắt, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, dọa
Tương Sơn hoảng sợ, theo bản năng ném ra một cái hoàng phù, lại thấy
hoàng phù nhẹ nhàng rơi xuống đất, trước mặt đâu còn có quan tài và thi
thể gì nữa.
Tương Sơn lúc này mới ý thức được không thích hợp, vội lấy ra la bàn tùy
thân xem xét, la bàn này là mật khí độc hữu của sư môn hắn, toàn bộ có bảy
cây kim, không phải thăm dò phương vị, mà là vật âm tà.
Những cây kim động càng nhiều, đại biểu nơi này vật âm tà càng nhiều,
càng lợi hại, bảy cây kim động toàn bộ là tình huống lần đầu hắn gặp phải.
Bảy cây kim đều động, trước mặt toàn là vật âm tà, nếu không phải hoàng
tuyền lộ, thì là luân hồi đạo. Là kết cục cửu tử nhất sinh!
Tương Sơn hét lớn một tiếng, bảo đệ tử nhanh chóng buông đồ vật trong
tay, từ trong nhực lấy ra một xấp hoàng phù, bắt đầu niệm chú, vừa niệm
vừa rải lá bùa. Lá bùa vừa rời tay Tương Sơn liền tự cháy lên, Tương Sơn
âm thầm kinh hãi, một xấp hoàng phù ném xong, thế lửa không nhỏ
mà lớn hơn. Tương Sơn có chút run tay, trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, chỉ
có chính hắn biết hoàng phù này vì sao lại tự cháy, hoàng phù là phù chú dò
đường, gặp âm khí đục vật sẽ tự cháy, đốt ra lửa là tam vị chân hỏa, chuyên
khắc vật âm tà, ngày thường nhiều nhất dùng đến năm tờ, không nghĩ tới
hôm nay dùng một xấp còn chưa giải quyết được.
Tương Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì, cắn rách đầu lưỡi, phun về phía trước,
nơi này đâu phải là mộ thất, rõ ràng chỉ vừa tiến vào cửa mộ. Bọn họ vừa
mở ra cửa mộ đã mắc mưu, toàn bộ về sau đều là ảo cảnh!
Nhìn trong tay các đệ tử lấy được đâu phải vàng bạc châu báu gì, rõ ràng là
từng cây bạch cốt, bên trên còn có không ít độc trùng, các đệ tử đang vô tri
vô giác ở trong ảo cảnh, tùy ý độc trùng bò lên người gặm cắn.
Tương Sơn đều dùng hết pháp bảo trên người, lại vẫn không có cách nào
đánh thức các đệ tử từ
trong ảo cảnh, chỉ có thể cắn đầu lưỡi, chọn mấy đệ tử trên người ít độc
trùng phun lên. Người bị
đánh thức đều bị độc trùng trên người dọa sợ tới mức thét lên, dùng sức
chụp đánh lên người, làm cho độc trùng rơi xuống. Nói cũng kỳ quái, bọn
họ tỉnh lại từ ảo cảnh, chụp đánh độc trùng trên người, không đến hai lượt
thế nhưng đều ngã xuống đất chết. Lại nhìn những đệ tử còn ở
trong ảo cảnh, không một ai không còn sống, vậy mới làm người ta kỳ quái.
97
Tương Sơn không dám dùng máu ở đầu lưỡi đánh thức đệ tử nữa, chỉ đành
một mình xám xịt mà đào tẩu, nếu không phải thế này hắn cũng sẽ không
tìm tới Mạc Ly.
Từ lúc hắn chạy ra khỏi huyệt mộ, trở lại Vô Cực Quan, trên tay trên chân
liền bắt đầu thối rữa, cho dù hắn dùng biện pháp gì cũng không thể ngăn
cản nó lan tràn. Bốn phía Vô Cực Quan cũng không biết thế nào lại tới
không ít vật âm tà, không ít đệ tử mắc họa. Vốn dĩ tiểu đạo sĩ đi đón bọn
họ, đêm qua là có thể đến Bão Liễu trấn, nhưng ban đêm gặp quỷ đánh
tường mới bị trì hoãn, lúc này buổi sáng mới đến được.
Mạc Ly là thân thể thuần dương, hắn ở đây, vật âm tà đương nhiên đều lánh
đi, nhưng rốt cuộc mấy thứ này không phải thứ bình thường, thêm nữa Thu
Nhuyễn Nhuyễn là thân thể thuần âm, Mạc Ly thoáng cách xa một chút,
chúng nó lại xông tới.
Mạc Ly nghe Tương Sơn nói xong này đó, đại khái cũng rõ ràng, hỏi Tương
Sơn: “Ngươi có nghe nói về Linh Thái lão nhân?”
Tương Sơn sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, vỗ đùi, hóa ra là mộ Linh
Thái lão nhân!
Đại danh của Linh Thái lão nhân ở giới tu đạo bọn họ, không ai không biết,
không ai không hiểu, bản lĩnh ông ta cực cao, lại vì làm ác mà nổi danh.
Cũng vì như thế, lúc ông ta tính ra ngày mình chết, liền xuống tay tự mình
chuẩn bị mộ địa, nói ngày chết của mình cho toàn bộ kẻ thù, để cho bọn họ
có bản lĩnh thì tới trộm mộ quật xác.
Lúc ấy chuyện này nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng mãi cho đến hiện giờ
cũng chưa ai tìm được huyệt mộ của ông ta.
Tương Sơn càng nghĩ càng cảm thấy đó là huyệt mộ của Linh Thái lão
nhân, không khỏi có chút tức giận. Huyệt mộ của Linh Thái lão nhân đương
nhiên không có bảo bối gì, lần này chính là hắn vừa mất phu nhân lại thiệt
quân!
Việc cấp bách vẫn là chứng tay chân thối rữa của Tương Sơn, phương pháp
tầm thường Tương Sơn đã dùng qua, còn phải nghĩ cách tiếp.
Mạc Ly đầu tiên nghĩ đến là bụi lư hương, hương khói tế đàn một năm bốn
mùa không ngừng, phụng dưỡng tam quân thiên địa nhân, bên trong hắn lại
trộn thêm tro rơm dương chi ngải, cùng với nước Đoan Dương chí dương
chí thuần, ba thứ này đối phó vật âm tà càng hiệu quả hơn tam vị chân hỏa,
Mạc Ly thông thường cũng đều tùy thân mang theo một phần.
Mạc Ly vừa muốn bôi thuốc cho Tương Sơn, liền nghe thấy Lưu Kỳ kêu
cứu mạng, Mạc Ly theo bản năng cho rằng hắn lại đang nháo ra thiêu thân,
không thèm để ý, tiếp tục bôi thuốc cho Tương Sơn. Thuốc đến nơi, tư tư
rung động, toát ra khói nhẹ, phảng phất như bị liệt hỏa thiêu đốt, lại nhìn
Tương Sơn, hắn nửa điểm không ổn đều hết, ngược lại lộ ra biểu tình nhẹ
nhàng, xem ra là có hiệu quả.
Mạc Ly đang muốn bôi một cái tay khác cho hắn, lại nghe Lưu Kỳ kêu tiếp:
“Quốc sư, có đăng đồ tử đùa giỡn tức phụ ngươi! Ngươi mau tới, miệng
thối của hắn ta muốn hôn phu nhân!”
98
Tay Mạc Ly run lên, thiếu chút nữa làm rơi bụi lư hương, biết rõ Lưu Kỳ
đây là đang nói hươu nói vượn, trong chốc lát hắn cũng không chờ được,
giao bụi lư hương cho Tương Sơn, liền rời đi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy âm vật lui bước, liền biết là hắn tới, mới yên
lòng, vội nói với Lưu Kỳ:
“Có thể ngừng, tướng công đang tới đây.”
Nhưng Lưu Kỳ đang kêu hăng say, bịa ra một câu lại một câu, hoàn toàn
không nghe vào thanh âm không lớn của Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Bị Mạc Ly đột nhiên đánh vào sau đầu, thiếu chút nữa răn cắn vào đầu lưỡi.
“Quốc sư, cũng không phải ta muốn nói, đều là phu nhân bảo ta nói!” Lưu
Kỳ thoáng chốc phản ứng lại, vội ném nồi cho Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vô ngữ, thế này nghe như là nàng muốn hồng hạnh
xuất tường, rõ ràng là nàng chỉ bảo hắn kêu cứu mạng thôi.
Mạc Ly đột nhiên hối hận mang theo hắn đến, dạy hư tiểu tức phụ thì thế
nào cho phải?
“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ly làm lơ người nào đó, hỏi Thu Nhuyễn
Nhuyễn.
“Mới vừa rồi, nơi này thật nhiều âm vật, chàng tới gần đều bị dọa chạy.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói có chút không tự tin, sao nghe thế nào cũng giống
như đang tìm lý do.
Sợ hắn không tin, Thu Nhuyễn Nhuyễn lại ngập ngừng nói: “Hiện giờ chân
ta còn mềm đâu.”
“Bị dọa rồi?” Mạc Ly nhẹ giọng hỏi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, nói: “Rất nhiều đoạn cánh tay cẳng chân
gãy, cứ nhìn chằm chằm người ta, cười đến tà hồ.” Nàng vẫn là lần đầu tiên
không ở bên người tướng công mà một lần thấy nhiều tà vật như thế, thực
sự có chút mềm chân.
Mạc Ly duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, ngay sau đó bế nàng lên, đi về con
đường dẫn tới đây.
Lưu Kỳ nhìn thẳng mắt, quốc sư sủng tức phụ như thế thật sự tốt sao? Phu
cương ở đâu!
Lưu Kỳ vội đuổi theo, học thanh âm Thu Nhuyễn Nhuyễn kêu: “Quốc sư
đại nhân, luân gia cũng mềm chân, cũng muốn ôm một cái…”
Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi che mặt, vừa mới nàng cũng không ghê
tởm đến như thế đi?
Mạc Ly hoàn toàn không phản ứng với hắn, cứ đi về phía trước.
Tương Sơn biết Thu Nhuyễn Nhuyễn, hai người phu thê bọn họ, một thân
thể thuần dương, một thân thể thuần âm, ở trong giới tu đạo không ai không
biết, không ai không hiểu.
Tương Sơn đạo trưởng lập tức trở về Vô Cực Quan, mang theo đệ tử và
công cụ, lại đi cái huyệt mộ kia, hắn tốn thời gian nửa tháng, cuối cùng mới
phá hết toàn bộ trận pháp, gặp được cửa vào huyệt mộ.
Huyệt mộ bên ngoài chú ý nhiều, bên trong nhưng thật ra rất bình thường,
bọn họ một đường thông suốt, tới được chủ mộ thất. Bên trong xác thật
châu báu muôn vàn, có tiền tài phú khả địch quốc, Tương Sơn đạo trưởng
thấy thế, liền cho đệ tử bắt đầu dọn ra bên ngoài, chính hắn đi mở
quan, trong quan là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhìn phục sức là hình
thức từ trăm năm trước, nữ tử chết đi trăm năm thi thể không nát, sinh động
như thật, khẳng định trên thi thể có chứa bảo vật đặc thù.
Tương Sơn duỗi tay đi thăm dò, lại không ngờ tay mới vừa đụng vào thi
thể, nàng kia thế nhưng mở to mắt, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, dọa
Tương Sơn hoảng sợ, theo bản năng ném ra một cái hoàng phù, lại thấy
hoàng phù nhẹ nhàng rơi xuống đất, trước mặt đâu còn có quan tài và thi
thể gì nữa.
Tương Sơn lúc này mới ý thức được không thích hợp, vội lấy ra la bàn tùy
thân xem xét, la bàn này là mật khí độc hữu của sư môn hắn, toàn bộ có bảy
cây kim, không phải thăm dò phương vị, mà là vật âm tà.
Những cây kim động càng nhiều, đại biểu nơi này vật âm tà càng nhiều,
càng lợi hại, bảy cây kim động toàn bộ là tình huống lần đầu hắn gặp phải.
Bảy cây kim đều động, trước mặt toàn là vật âm tà, nếu không phải hoàng
tuyền lộ, thì là luân hồi đạo. Là kết cục cửu tử nhất sinh!
Tương Sơn hét lớn một tiếng, bảo đệ tử nhanh chóng buông đồ vật trong
tay, từ trong nhực lấy ra một xấp hoàng phù, bắt đầu niệm chú, vừa niệm
vừa rải lá bùa. Lá bùa vừa rời tay Tương Sơn liền tự cháy lên, Tương Sơn
âm thầm kinh hãi, một xấp hoàng phù ném xong, thế lửa không nhỏ
mà lớn hơn. Tương Sơn có chút run tay, trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, chỉ
có chính hắn biết hoàng phù này vì sao lại tự cháy, hoàng phù là phù chú dò
đường, gặp âm khí đục vật sẽ tự cháy, đốt ra lửa là tam vị chân hỏa, chuyên
khắc vật âm tà, ngày thường nhiều nhất dùng đến năm tờ, không nghĩ tới
hôm nay dùng một xấp còn chưa giải quyết được.
Tương Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì, cắn rách đầu lưỡi, phun về phía trước,
nơi này đâu phải là mộ thất, rõ ràng chỉ vừa tiến vào cửa mộ. Bọn họ vừa
mở ra cửa mộ đã mắc mưu, toàn bộ về sau đều là ảo cảnh!
Nhìn trong tay các đệ tử lấy được đâu phải vàng bạc châu báu gì, rõ ràng là
từng cây bạch cốt, bên trên còn có không ít độc trùng, các đệ tử đang vô tri
vô giác ở trong ảo cảnh, tùy ý độc trùng bò lên người gặm cắn.
Tương Sơn đều dùng hết pháp bảo trên người, lại vẫn không có cách nào
đánh thức các đệ tử từ
trong ảo cảnh, chỉ có thể cắn đầu lưỡi, chọn mấy đệ tử trên người ít độc
trùng phun lên. Người bị
đánh thức đều bị độc trùng trên người dọa sợ tới mức thét lên, dùng sức
chụp đánh lên người, làm cho độc trùng rơi xuống. Nói cũng kỳ quái, bọn
họ tỉnh lại từ ảo cảnh, chụp đánh độc trùng trên người, không đến hai lượt
thế nhưng đều ngã xuống đất chết. Lại nhìn những đệ tử còn ở
trong ảo cảnh, không một ai không còn sống, vậy mới làm người ta kỳ quái.
97
Tương Sơn không dám dùng máu ở đầu lưỡi đánh thức đệ tử nữa, chỉ đành
một mình xám xịt mà đào tẩu, nếu không phải thế này hắn cũng sẽ không
tìm tới Mạc Ly.
Từ lúc hắn chạy ra khỏi huyệt mộ, trở lại Vô Cực Quan, trên tay trên chân
liền bắt đầu thối rữa, cho dù hắn dùng biện pháp gì cũng không thể ngăn
cản nó lan tràn. Bốn phía Vô Cực Quan cũng không biết thế nào lại tới
không ít vật âm tà, không ít đệ tử mắc họa. Vốn dĩ tiểu đạo sĩ đi đón bọn
họ, đêm qua là có thể đến Bão Liễu trấn, nhưng ban đêm gặp quỷ đánh
tường mới bị trì hoãn, lúc này buổi sáng mới đến được.
Mạc Ly là thân thể thuần dương, hắn ở đây, vật âm tà đương nhiên đều lánh
đi, nhưng rốt cuộc mấy thứ này không phải thứ bình thường, thêm nữa Thu
Nhuyễn Nhuyễn là thân thể thuần âm, Mạc Ly thoáng cách xa một chút,
chúng nó lại xông tới.
Mạc Ly nghe Tương Sơn nói xong này đó, đại khái cũng rõ ràng, hỏi Tương
Sơn: “Ngươi có nghe nói về Linh Thái lão nhân?”
Tương Sơn sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, vỗ đùi, hóa ra là mộ Linh
Thái lão nhân!
Đại danh của Linh Thái lão nhân ở giới tu đạo bọn họ, không ai không biết,
không ai không hiểu, bản lĩnh ông ta cực cao, lại vì làm ác mà nổi danh.
Cũng vì như thế, lúc ông ta tính ra ngày mình chết, liền xuống tay tự mình
chuẩn bị mộ địa, nói ngày chết của mình cho toàn bộ kẻ thù, để cho bọn họ
có bản lĩnh thì tới trộm mộ quật xác.
Lúc ấy chuyện này nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng mãi cho đến hiện giờ
cũng chưa ai tìm được huyệt mộ của ông ta.
Tương Sơn càng nghĩ càng cảm thấy đó là huyệt mộ của Linh Thái lão
nhân, không khỏi có chút tức giận. Huyệt mộ của Linh Thái lão nhân đương
nhiên không có bảo bối gì, lần này chính là hắn vừa mất phu nhân lại thiệt
quân!
Việc cấp bách vẫn là chứng tay chân thối rữa của Tương Sơn, phương pháp
tầm thường Tương Sơn đã dùng qua, còn phải nghĩ cách tiếp.
Mạc Ly đầu tiên nghĩ đến là bụi lư hương, hương khói tế đàn một năm bốn
mùa không ngừng, phụng dưỡng tam quân thiên địa nhân, bên trong hắn lại
trộn thêm tro rơm dương chi ngải, cùng với nước Đoan Dương chí dương
chí thuần, ba thứ này đối phó vật âm tà càng hiệu quả hơn tam vị chân hỏa,
Mạc Ly thông thường cũng đều tùy thân mang theo một phần.
Mạc Ly vừa muốn bôi thuốc cho Tương Sơn, liền nghe thấy Lưu Kỳ kêu
cứu mạng, Mạc Ly theo bản năng cho rằng hắn lại đang nháo ra thiêu thân,
không thèm để ý, tiếp tục bôi thuốc cho Tương Sơn. Thuốc đến nơi, tư tư
rung động, toát ra khói nhẹ, phảng phất như bị liệt hỏa thiêu đốt, lại nhìn
Tương Sơn, hắn nửa điểm không ổn đều hết, ngược lại lộ ra biểu tình nhẹ
nhàng, xem ra là có hiệu quả.
Mạc Ly đang muốn bôi một cái tay khác cho hắn, lại nghe Lưu Kỳ kêu tiếp:
“Quốc sư, có đăng đồ tử đùa giỡn tức phụ ngươi! Ngươi mau tới, miệng
thối của hắn ta muốn hôn phu nhân!”
98
Tay Mạc Ly run lên, thiếu chút nữa làm rơi bụi lư hương, biết rõ Lưu Kỳ
đây là đang nói hươu nói vượn, trong chốc lát hắn cũng không chờ được,
giao bụi lư hương cho Tương Sơn, liền rời đi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy âm vật lui bước, liền biết là hắn tới, mới yên
lòng, vội nói với Lưu Kỳ:
“Có thể ngừng, tướng công đang tới đây.”
Nhưng Lưu Kỳ đang kêu hăng say, bịa ra một câu lại một câu, hoàn toàn
không nghe vào thanh âm không lớn của Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Bị Mạc Ly đột nhiên đánh vào sau đầu, thiếu chút nữa răn cắn vào đầu lưỡi.
“Quốc sư, cũng không phải ta muốn nói, đều là phu nhân bảo ta nói!” Lưu
Kỳ thoáng chốc phản ứng lại, vội ném nồi cho Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vô ngữ, thế này nghe như là nàng muốn hồng hạnh
xuất tường, rõ ràng là nàng chỉ bảo hắn kêu cứu mạng thôi.
Mạc Ly đột nhiên hối hận mang theo hắn đến, dạy hư tiểu tức phụ thì thế
nào cho phải?
“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ly làm lơ người nào đó, hỏi Thu Nhuyễn
Nhuyễn.
“Mới vừa rồi, nơi này thật nhiều âm vật, chàng tới gần đều bị dọa chạy.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói có chút không tự tin, sao nghe thế nào cũng giống
như đang tìm lý do.
Sợ hắn không tin, Thu Nhuyễn Nhuyễn lại ngập ngừng nói: “Hiện giờ chân
ta còn mềm đâu.”
“Bị dọa rồi?” Mạc Ly nhẹ giọng hỏi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, nói: “Rất nhiều đoạn cánh tay cẳng chân
gãy, cứ nhìn chằm chằm người ta, cười đến tà hồ.” Nàng vẫn là lần đầu tiên
không ở bên người tướng công mà một lần thấy nhiều tà vật như thế, thực
sự có chút mềm chân.
Mạc Ly duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, ngay sau đó bế nàng lên, đi về con
đường dẫn tới đây.
Lưu Kỳ nhìn thẳng mắt, quốc sư sủng tức phụ như thế thật sự tốt sao? Phu
cương ở đâu!
Lưu Kỳ vội đuổi theo, học thanh âm Thu Nhuyễn Nhuyễn kêu: “Quốc sư
đại nhân, luân gia cũng mềm chân, cũng muốn ôm một cái…”
Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi che mặt, vừa mới nàng cũng không ghê
tởm đến như thế đi?
Mạc Ly hoàn toàn không phản ứng với hắn, cứ đi về phía trước.
Tương Sơn biết Thu Nhuyễn Nhuyễn, hai người phu thê bọn họ, một thân
thể thuần dương, một thân thể thuần âm, ở trong giới tu đạo không ai không
biết, không ai không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.