Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 49: Một Giấc Mộng Hoàng Lương

Ô Liễu

30/01/2023

“Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nhớ ra ta sao? Ta là Triển Hiến, là tướng công

nàng.”

“Phi!” Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng phi hắn một ngụm, sao hắn lại là

tướng công nàng!

Tướng công của nàng chính là… chính là… chính là ai đây? Thu Nhuyễn

Nhuyễn cũng không nói ra được, tóm lại hắn khẳng định không phải là

tướng công nàng!

“Nhuyễn Nhuyễn, nàng đừng như vậy, ta nhất định nghĩ cách hưu nữ nhân

kia rồi phù chính nàng.” Người nam kia nói rồi muốn ôm nàng, Thu

Nhuyễn Nhuyễn vội né tránh, hắn tuyệt không thể là tướng công nàng,

tướng công nàng trong ngực là vị đàn hương nhàn nhạt, hỗn hợp với vị

chu sa thanh hương, bởi vì hắn tùy thân mang theo hương khói và phù chú,

tuyệt không phải như

nam nhân này, trên người một cỗ mùi người son phấn và mồ hôi!

“Nhuyễn Nhuyễn…” Triển Hiến lại kéo nàng tới, làm bộ muốn hôn mặt

nàng, Thu Nhuyễn Nhuyễn luống cuống, vội đẩy ra, sốt ruột nói: “Nếu

ngươi dám chạm vào ta, tướng công ta nhất định sẽ giết chết ngươi! Tướng

công ta, tướng công ta chính là ma cọp vồ còn giết được!”

Đúng rồi, tướng công nàng rõ ràng trước đó không lâu còn giết một con ma

cọp vồ, đến Lưu Kỳ

kiêu ngạo như vậy cũng không dám làm càn ở trước mặt hắn!

Vừa nhớ đến Lưu Kỳ, liền nghe thấy có người gõ cửa nói: “Thiếu gia, quốc

công gia tới.”

Người truyền lời chưa dứt, Lưu Kỳ đã đá cửa vào, đúng với tác phong nhất

quán kiêu ngạo của trước nay, xem xem, Lưu Kỳ còn không sợ hắn, hắn sao

có thể là tướng công nàng!

“Đã biết tiểu tử ngươi bỏ chúng ta lại là vì quỷ nữ này, thế có khác gì vô

nhân tính, nếu ngươi thật thích nàng thì hưu phu nhân của ngươi đi, ta tấu

thánh thượng tứ hôn cho ngươi, thánh chỉ

nơi tay còn sợ mẫu thân ngươi không đồng ý sao?”

Triển Hiến không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, nói: “Kiều Nhi cũng thật sự

đáng thương, nếu hưu nàng, Triển phủ nàng không thể ở lại, cha mẹ song

vong, nàng không phải là không nhà để về?”

156

“Xì, ngài thật đúng là đại thánh nhân.” Lưu Kỳ ghét bỏ nói.

Triển Hiến đang muốn phản bác, bị Thu Nhuyễn Nhuyễn ngắt lời: “Ngươi

chính là Lưu Kỳ?”

“Đúng là bổn đại gia, tiểu nương tử có chuyện gì?”

“Cứu ta!” Thu Nhuyễn Nhuyễn nói, chạy từ dưới tayTriển Hiến ra, trốn đến

sau lưng Lưu Kỳ.

“Nhuyễn Nhuyễn!” Triển Hiến sắc mặt không tốt.

“Tiểu nương tử có cầu, bổn đại gia khẳng định sẽ đáp ứng, không phải…”

Lưu Kỳ lời còn chưa dứt, đã thấy Triển Hiến rút bội kiếm tùy thân ra, thiếu

chút nữa cắn vào đầu lưỡi. Lưu Kỳ tiếp tục nói: “Đại tướng quân không

phải ở chỗ này sao, tiểu nương tử nên tìm Đại tướng quân cứu mạng mới

đúng.” Nói rồi lại đẩy Thu Nhuyễn Nhuyễn đi.

Đao kiếm không có mắt, Lưu Kỳ cũng không dám tiếp tục ở lâu, mười phần



có ánh mắt mà đóng cửa cho hai người.

Nàng rõ ràng nhớ được Lưu Kỳ, lại trước sau nhớ không nổi tướng công

nàng đến tột cùng là người phương nào, tóm lại khẳng định không phải là

nam tử trước mắt này, nếu hắn dám làm bậy, nàng liền đâm đầu chết ở trước

mặt hắn!

Triển Hiến thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn cảnh giác, trong lòng hụt

hẫng, cũng chỉ có thể bỏ

đi, vẫn không biết lúc nào nàng mới có thể khôi phục ký ức.

Thấy hắn đi xa, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cửa

chính khóa chết, mới ngồi xuống ngăn không được gạt nước mắt, khóc một

hồi lâu mới nhớ tới cái gì, vội thu thập cái tay nải, quyết định trộm đi ra

ngoài, lần này may mắn tránh khỏi nam nhân vũ nhục, lần sau cũng không

nhất định có vận khí như vậy. Nàng đã lâu không chạy đi xa, nàng nhất định

phải tìm được tướng công đã bị nàng quên mất.

Có lẽ là bọn họ thật không nghĩ tới nàng sẽ một mình chạy trốn, thật sự để

nàng chuồn êm ra, Thu Nhuyễn Nhuyễn trà trộn vào đám đông, dùng một

bàn tay che hồng đồng, một bàn tay che chở tay nải, đi đến cửa thành, nàng

cần đến trước khi cửa thành đóng để ra khỏi thành.

Kinh thành rộng lớn, nàng cẩn thận đi theo đám người một canh giờ mới

đến cửa thành, cửa thành sắp đóng, Thu Nhuyễn Nhuyễn bất chấp do dự,

vội chạy chậm qua, nào biết mới vừa đi đến dưới cửa thành, một đội binh

mã từ ngoài thành phi nhanh đến, Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa định trốn,

nhưng nhìn người trước mắt trên con ngựa cao lớn, còn không phải tướng

công nàng thì là ai!

“Tướng công! Tướng công!” Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không che hồng

đồng, vội vẫy tay với hắn, hồng đồng yêu dị vừa lộ ra, tức khắc dọa mọi

người bên cạnh chạy đi, Thu Nhuyễn Nhuyễn thành công lập tức làm người

đó ngừng lại.

Thấy bọn họ dừng lại, Thu Nhuyễn Nhuyễn vội tiến lên, lại bị bọn họ rút

đao kiếm ra chặn.

“Tướng công…” Thu Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất đến rớt nước mắt, tướng

công cũng không nhớ

rõ nàng sao?

157

“Giết.” Hắn môi mỏng khẽ mở, gió đêm hơi lạnh làm cho hắn có vẻ càng

túc sát, Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng lui một bước, trong lòng nghi

hoặc, hắn không phải là tướng công sao?

“Tống Hoài, đao chém lưu người!” Là Triển Hiến.

Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn bị Triển Hiến mang đi, lần này đại náo cửa thành

Trường An, tướng quân phủ ra hết nổi bật, ngày hôm sau là Tống Hoài

nghĩa tử của Tống công công đi đầu buộc tội trưởng tử của hộ quốc Đại

tướng quân nuôi dưỡng quỷ nữ, nhiễu loạn kinh thành.

Sự tình quan trọng, yêu hoặc nhân gian, hoàng đế hạ lệnh Tống Hoài nhanh

chóng chém chết quỷ nữ Thu Nhuyễn Nhuyễn.

Vừa mới nhớ lại hết thảy, Thu Nhuyễn Nhuyễn giờ phút này đang rối rắm,

tướng công nàng rõ ràng tên là Mạc Ly, vừa mới Triển Hiến gọi người nọ là

Tống Hoài, chẳng lẽ nàng nhận sai sao?

Nhưng nàng nhớ rõ tướng công lớn lên bộ dáng thế nào a.



Mãi đến khi kiếm của Tống Hoài hoàn toàn đi vào trong cơ thể nàng, nàng

mới biết được mình đã thật sự nhận sai người, tướng công nàng sao lại giết

nàng đâu.

Còn chưa chết hẳn mà Thu Nhuyễn Nhuyễn đã bị người ta ném vào bãi tha

ma, nàng nằm ở trên vô số thi thể, bị không biết bao nhiêu oan hồn ở bãi tha

ma vây quanh, cảm thụ được cảm giác chúng xuyên qua thân thể nàng.

Nàng vẫn còn chưa tìm được tướng công đâu, xem ra là đã không còn cơ

hội.

Thu Nhuyễn Nhuyễn đang nghĩ ngợi, đột nhiên toàn bộ oan hồn chạy tứ tán

khắp nơi, Thu Nhuyễn Nhuyễn mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ vừa chạy

trốn vừa hét lên: “Chạy mau, tiểu tử

thân thể thuần dương kia lại tới nữa!”

Thân thể thuần dương? Đó nhất định là tướng công nàng, đây là ý tưởng

duy nhất trước khi Thu Nhuyễn Nhuyễn ngất đi.

Chờ lúc nàng lại mở mắt, đã là ở bên trong một nghĩa trang, người trẻ tuổi

thủ trang gọi là Tần Tống. Đúng rồi, Mạc Ly là sau đó cha nàng đặt lại tên

cho hắn, sau nữa dùng làm đạo hào, Tần Tống mới là tên thật, cha hắn họ

Tống, mẫu thân họ Tần, cha hắn tới cửa làm con rể, cho nên theo họ mẹ,

hắn và Tống Hoài lớn lên mười phần giống nhau.

Hắn nói, mấy năm trước hắn đã bắt đầu mỗi đêm có cùng giấc mộng, mơ

thấy một lão nhân nói cho hắn, bảo hắn đi cái bãi tha ma này chờ một cô

nương mắt đỏ, đó là tức phụ của hắn.

Hắn vốn không tin, lại chịu không nổi mỗi ngày buổi tối có giấc mộng này,

ôm thái độ thử một lần, buổi tối hắn tới cái bãi tha ma này nhìn cem, không

nghĩ tới nhìn nhìn chính là nhiều năm như thế. Nhiều năm như thế hắn chưa

bao giờ ôm bất luận hy vọng gì, ở bãi tha ma chờ cô nương mắt đỏ, bãi tha

ma nào có cô nương đến, huống chi còn là cô nương mắt đỏ. Hắn vẫn luôn

cảm thấy không có khả năng, lại không nghĩ rằng thật đúng là nhặt được

một cô nương mắt đỏ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cố nén đau đớn từ vết thương, ôm Mạc Ly không bỏ,

kiều hừ nói: “Chàng có biết ta tìm chàng bao lâu?”

Mạc Ly nâng lưng nàng lên, làm cho nàng thoải mái hơn, nói: “Ta cũng đợi

nàng thật lâu.”

158

Thu Nhuyễn Nhuyễn là cười tỉnh lại ở trong lòng ngực Mạc Ly, tỉnh lại trời

đã sáng rồi, mưa còn đang rơi, nhưng so với tối hôm qua nhỏ hơn rất nhiều,

Lưu Kỳ và Việt Truyện đang uống trà, Xuân Dạ quỳ gối một bên, thấy nàng

mở mắt vội hô: “Phu nhân tỉnh!”

Thu Nhuyễn Nhuyễn tỉnh lại nhưng không rảnh lo đến bọn họ, vội ngẩng

đầu nhìn tướng công nhà mình, ôm cổ Mạc Ly không buông tay, ủy khuất

nói: “Trong mộng ta tìm chàng thật lâu, thiếu chút nữa đã bị chết rồi.”

Mạc Ly trấn an mà sờ sờ lưng nàng, ôm nàng chặt hơn nữa.

Thu Nhuyễn Nhuyễn ghé vào đầu vai hắn, nhìn không thấy mặt hắn, không

biết lời này mình vừa nói ra, Xuân Dạ lại ăn mấy con mắt hình viên đạn của

tướng công nhà mình.

Xuân Dạ vội vã mở miệng giải thích: “Mộng là ta bịa đặt ra, chỉ để hút hỉ

nộ ai nhạc ở trong mộng của phu nhân, phu nhân không cần coi là thật sự.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook