Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 44: Phá Cục

Ô Liễu

30/01/2023

Lưu Kỳ là nhân tinh, sao không biết đây là Hà viên ngoại cố ý, để phu nhân

hắn ở trước mặt bọn họ nháo một hồi, đến nỗi vì sao muốn nháo một hồi

như thế, phỏng chừng còn có chuyện về sau.

Phu nhân hắn tuy điêu ngoa bá đạo, nhưng dung mạo thượng thừa, trước

đột sau kiều, đúng là lúc nữ nhân ý nhị mười phần. Người kinh thành đều

biết Lưu Kỳ hắn là công tử phóng đãng chay mặn không kỵ, còn không phải

đúng là thằng cha này muốn lợi dụng hắn háo sắc làm cho hắn 139

xuống nước. Nhưng thật sự sẽ có người chủ động dùng phu nhân của mình

để làm cho người ta xuống nước sao?

Lưu Kỳ khó được không lảm nhảm, Hà viên ngoại hỏi một câu hắn mới đáp

một câu, cái khác nửa chữ cũng không nói, như thế ngồi nửa canh giờ, Hà

viên ngoại thật sự tìm không ra cái gì để

nói, lúc này mới dắt bọn họ đi phòng cho khách.

Nói là phòng cho khách, nhưng Hà viên ngoại cố tình đưa bọn họ vào an trí

ở trong các viện khác nhau, Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn là phu thê, bọn

họ không có đạo lý tách họ ra, lúc này đây chỉ có một mình Lưu Kỳ đi một

viện khác. Lưu Kỳ sao có thể chịu, quốc sư hiện tại chính là cha mẹ áo cơm

của hắn. Hà phủ này đầm rồng hang hổ, rời ra không phải tìm chết sao!

“Viện này không tốt, bổn công gia không thích, vừa mới viện của Mạc tiên

sinh kia nhìn rất không tồi, bổn công gia vẫn nên một đường cùng Mạc tiên

sinh thôi.” Lưu Kỳ nói muốn đi, Hà viên ngoại vội ngăn hắn lại, làm mặt

quỷ nói: “Quốc công gia nhìn chỗ xuất sắc của viện này rồi lại nói cũng

không muộn.”

Hà viên ngoại nói, đưa cho Hồ Đại Cố một ánh mắt, Hồ Đại Cố hiểu ý, vỗ

vỗ bàn tay, bỗng tất cả cửa phòng trong viện đều mở, trong mỗi phòng đều

có vài mỹ nhân trần truồng hoặc ngồi hoặc nằm.

Mẹ nó! Đồ mập mạp này quả thật là túm đúng bảy tấc của hắn rồi!

Mỹ nhân xác thật mỗi người như hoa như ngọc, nhưng hôm nay biết rõ núi

có hổ, Lưu Kỳ hắn cho dù sắc lệnh trí hôn như thế nào cũng không đến nỗi

mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm rơi vào cái bẫy không cao minh này, xụ

mặt nói: “Hà viên ngoại coi bổn công gia là loại người gì?”

Lưu Kỳ không theo kịch bản ra bài làm Hà viên ngoại sửng sốt, vội vàng

nói: “Quốc công gia đường xá mệt nhọc, thảo dân đặc biệt an bài thị tỳ hầu

hạ, giải lao cho quốc công gia.”

“Giải lao thì không cần, miễn cho tôn phu nhân lại nói bổn công gia ngu

ngốc phá hoại, tới phủ

ngươi cọ ăn cọ uống.” Lưu Kỳ cố ý đẩy việc này cho phu nhân hắn, làm hắn

cho rằng mình còn đang tức giận chuyện này.

“Nội tử là phụ nhân ở nông thôn, không có kiến thức, quốc công gia chớ

trách.”

“A? phụ nhân ở nông thôn? Lệnh phu nhân thoạt nhìn cũng không giống

thôn phụ thô bỉ, khí độ

dung mạo xấp xỉ quý phu nhân trong kinh.” Lưu Kỳ nói, đôi mắt híp lại, lời

nói có ẩn ý, hắn đây là đang thăm dò mục đích Hà viên ngoại và phu nhân

hắn vừa mới diễn vở kia.

“Quốc công gia cất nhắc, nội tử là thiên kim nhà nghèo, sao có thể so cùng

các phu nhân nhà cao cửa rộng.”

Lưu Kỳ tâm tư vừa chuyển, nhưng thật ra không tiếp lời hắn, nói: “Hà viên



ngoại so với lấy một ít thị tỳ như thế tới hầu hạ, không bằng giúp bổn công

gia mời Đông Họa của Noãn Hương Các đến, nữ nhân mà, vẫn là tuổi lớn

một chút mới hiểu được yêu người, cũng càng chịu lăn lộn.”

Lưu Kỳ nói xong, phe phẩy cây quạt đi rồi, đi viện Mạc Ly bọn họ, chỉ huy

hạ nhân an trí hành lý cho hắn ở phòng cho khách cách vách.

140

Không bao lâu, có người đưa Đông Họa đến cho hắn.

“Nô gia thỉnh an quốc công gia.” Đông Họa kiều kiều nói.

“Quỳ xuống.” Lưu Kỳ cũng không nhìn nàng, nhàn nhạt nói.

“Gia…” Đông Họa mới ra tiếng đã bị Lưu Kỳ đánh gãy, quát lớn: “Bổn

công gia bảo ngươi quỳ

xuống!”

Đông Họa ngậm miệng, thành thành thật thật quỳ xuống, trộm nhìn mặt

Lưu Kỳ, nhiều năm như

thế, vẫn là lần đầu thấy hắn đen mặt.

“Tự mình vả miệng.”

“Gia, đây là vì sao?” Đông Họa thật cẩn thận hỏi.

“Đông Họa cũng không nên bức bổn công gia tự mình động thủ.”

Thế này Đông Họa không dám tiếp tục nói, ngoan ngoãn tát bàn tay, xem ra

mấy năm nay cái bao cỏ quốc công gia này trưởng thành không ít, không dễ

lừa gạt như vậy.

Nghe bàn tay đánh bạch bạch rung lên, Lưu Kỳ thoáng hả giận, xú đàn bà

này chân trước mới vừa cùng hắn ôn chuyện, chân sau liền bán đứng hắn,

để nàng ra tay tự tát vào mặt đã là tiện nghi cho nàng!

Lưu Kỳ không bảo ngừng, Đông Họa nào dám ngừng, không được mấy cái

khuôn mặt trắng trắng mềm mềm liền đỏ lên.

“Nha! Quốc công gia đây là làm gì?” Lại là Hà viên ngoại.

“Hà viên ngoại nhìn không ra sao, bổn công gia đang dạy dỗ nữ nhân không

nghe lời, vừa lúc Hà viên ngoại tới, cần phải cẩn thận học hỏi.” Lưu Kỳ nói,

đối với Đông Họa chỉ chỉ đũng quần của mình, mệnh lệnh: “Lại đây liếm.”

Đông Họa nhìn Hà viên ngoại, bò qua, cởi bỏ lưng quần hắn, trước mặt Hà

viên ngoại ngậm lấy thịt căn của Lưu Kỳ, dùng miệng tỉ mỉ mà hầu hạ.

Hà viên ngoại trên mặt vẫn cười, phía sau tay lại nắm chặt thành quyền.

Lưu Kỳ vỗ vỗ mặt Đông Họa, nói với Hà viên ngoại: “Nữ nhân chiều quen

sẽ lên mặt, Hà viên ngoại cẩn thận học hỏi bổn công gia dạy dỗ nữ nhân

như thế nào, chấn chỉnh phu cương. Nếu Hà viên ngoại không học được,

bổn công gia không ngại giúp Hà viên ngoại dạy dỗ phu nhân, bảo đảm sau

này nàng không dám lại ở trước mặt người ngoài làm mất mặt mũi Hà viên

ngoại.”

Lưu Kỳ ngoài miệng không buông tha người, hôm qua hắn đã nghe chưởng

quầy nói, Đông Họa mấy năm nay chỉ hầu hạ một mình Hà viên ngoại, nghĩ

đến quan hệ giữa bọn họ không cạn, là cái gì khiến Hà viên ngoại lần lượt

đem hai nữ nhân của mình đưa đến trên giường hắn? Hắn chính là cố ý ở

trước mặt Hà viên ngoại bảo Đông Họa liếm cây gậy cho hắn.

141

Lưu Kỳ diễn trò làm nguyên bộ, duỗi tay xé rách xiêm y Đông Họa, đem

nàng đè ở trên thảm quý báu, đẩy thịt căn đi vào, dường như nổi điên chọc

một trận, không đến một lát liền làm cho Đông Họa tiết đến xoay người,



nước trong suốt làm ướt thảm phía dưới, ướt một khối to.

“Nữ nhân không nghe lời, thao cho nàng thoải mái là ngoan ngay, Hà viên

ngoại không ngại thì thử xem.” Lưu Kỳ còn tiếp tục đâm chọc hắn.

Trên mặt Hà viên ngoại đã sắp không cười nổi nữa nhưng lại vẫn cắn răng

đáp: “Quốc công gia nói đúng.”

Cách vách Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe động tĩnh bên này cũng

không nói chuyện. Một hồi lâu, Thu Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “ Có

cảm giác Hà viên ngoại kì quái, nào có ai bị

người ta vũ nhục nương tử mình như thế còn có thể dùng gương mặt tươi

cười nghênh đón?”

Mạc Ly gật gật đầu, nói: “Bọn họ coi khinh Lưu Kỳ, thì cứ chờ Lưu Kỳ phá

cục đi.”

Từ đâu đám người viên ngoại đủ loại làm trò, mục tiêu của bọn họ hẳn là

chính là vì Nhuyễn Nhuyễn, biết Lưu Kỳ là sắc quỷ đói, cố ý dùng mỹ nhân

kế. Cũng may hắn sớm đem chỗ không thích hợp nói cho hắn ta, để hắn ta

có tâm phòng bị. Cũng chỉ Lưu Kỳ có tên tuổi Hỗn Thế Ma Vương vang

dội này làm ra loại hành động khác người mới không ai cảm thấy ngoài ý

muốn.

Lưu Kỳ nháo thế này hẳn là đã nghĩ ra biện pháp, chỉ không ngờ tới, lúc

này hắn còn có tâm tư

chơi nữ nhân một lát.

“Các ngươi Noãn Hương Các chính là hầu hạ người ta như vậy? Kêu

giường còn phải để gia dạy cho sao?” Thanh âm Lưu Kỳ lại truyền tới.

Hắn vừa dứt lời, liền vang lên tiếng Đông Họa kiều kiều ai ai rên rỉ: “Quốc

công gia thật là lợi hại… Làm cho nô gia thật thoải mái… Đại kê kê chọc

thật sâu… Chọc cho huyệt của nô gia thật thoải mái……”

“Thế này còn không tệ lắm.” Lưu Kỳ nói, lơ đãng liếc Hà viên ngoại, tươi

cười trên mặt hắn đã không còn, cả người âm trầm mà đáng sợ. Lưu Kỳ

hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ Hà viên ngoại này chính là thích Đông Họa mà

không phải phu nhân không làm ai vui vẻ kia của hắn.

Hà viên ngoại há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng nhìn thoáng

qua Đông Họa, nói:

“Quốc công gia chậm rãi chơi, thảo dân còn có việc, cáo lui trước.”

Lưu Kỳ không sao cả xua xua tay, để hắn đi.

Lưu Kỳ thư sảng khoái sảng bắn một hồi ở huyệt Đông Họa, rồi cho nàng

trần truồng đi ra cửa viện quỳ xuống, thỉnh thoảng hạ nhân đi ngang qua

đều nghiêng mặt không dám nhìn nàng, vội vã lướt qua.

Hạ nhân Hà phủ nhưng thật sự quen thuộc tú bà của Noãn Hương Các này,

thường thường được quản gia Hồ Đại Cố đưa tới, rất được Hà viên ngoại

yêu thích, bọn họ cũng không dám nhìn thân mình của người này, sợ về sau

sẽ bị Hà viên ngoại xẻo mắt.

Toàn bộ Hà phủ chỉ có Hà phu nhân vui mừng nhất, nghe được tin tức, thị

tỳ cũng không mang, liền chạy nhanh tới, chân đang muốn đá vào mặt

Đông Họa, bị Lưu Kỳ kêu: “Phu nhân muốn đụng đến người của ta, có thể

nghĩ xem dùng đồ vật tốt gì để trao đổi?”

“Ngươi muốn đồ vật để trao đổi?”

Lưu Kỳ cà lơ phất phơ đi qua, đi vòng quanh nàng hai vòng, sắc mị mị cười

nói: “Đương nhiên là phu nhân nàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook