Chương 114: Tháng Bảy Quỷ Gõ Cửa
Ô Liễu
01/02/2023
Vẽ bùa cũng không vẽ cho tử tế, vẽ vẽ lại lao lên, còn ở trên người nàng
làm một bức họa.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn gương đồng xem bức họa phía sau, là một bụi
hoa tường vi tươi đẹp, theo động tác nàng mà bừng nở, thật đúng là mỹ lệ.
“Chàng học họa kỹ với ai?” Lần trước khi Mạc Ly giúp nàng vẽ tranh ở trên
mặt đã muốn hỏi, sau lại đi Noãn Hương Các quay một vòng thì quên mất.
Mạc Ly không vội không chậm hạ xuống một bút cuối cùng mới nói: “Khi
đó mới vừa học vẽ
bùa, không thể vẽ trên giấy, chỉ có thể dùng nhánh cây vẽ lên đất còn ướt.
Nàng cũng biết, mọi người thường dùng quỷ vẽ bùa để hình dung chuyện
viết vẽ qua loa. Ta vừa mới học vẽ bùa, căn bản nhìn không nổi, có một lần
cha vợ của thôn trưởng tới thăm nữ nhi, nhìn thấy ta đang vẽ, nhìn nửa
ngày, sau đó lắc đầu rồi đi, ta không để trong lòng, vẫn mỗi ngày tiếp tục
luyện. Đại khái qua nửa năm, lại gặp ông ấy. Ông ấy thấy ta còn đang vẽ,
liền hỏi ta có phải thích vẽ đan 355
thanh hay không. Ta đang muốn lắc đầu, ông ấy liền bắt đầu chỉ điểm kỹ
thuật cho ta. Sau đó ta mới biết được, cha vợ thôn trưởng lúc tuổi trẻ gia
cảnh không tồi, cũng là một tay đan thanh cực tốt, sau đó gia đạo sa sút, ông
ấy dựa nghề này nuôi gia đình sống tạm.”
“Không thể ngờ được chàng còn có kỳ ngộ bực này.”
“Đáng tiếc ta không tinh việc này, cô phụ kỳ vọng của lão trượng.” Mạc Ly
nói rồi buông bút trong tay, ôm tiểu nương tử đi lên sạp ngủ, từ phía sau lại
cắm vào huyệt của tiểu tức phụ, vừa động, vừa thưởng thức bức tranh động
theo động tác của hắn, quả nhiên như hắn suy nghĩ trong đầu là đẹp không
sao tả xiết, thật sự hương diễm.
Lại tới nữa… Thu Nhuyễn Nhuyễn hôm nay hối hận một ngày, hối hận
ngày hôm qua nói một phen lời kia, thả cầm thú trong lòng hắn ra!
Thu Nhuyễn Nhuyễn hạ quyết tâm đây là một lần cuối cùng, nếu hắn đến
nữa, nàng liền… liền khóc…
Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, đúng rồi, nàng nên sớm khóc lên một chút,
chỉ cần nàng vừa khóc, xác định chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục nữa.
Nhưng làm như vậy tựa hồ là đánh vào mặt mình, rốt cuộc tối hôm qua
nàng mới nói như vậy, vẫn nhịn một chút, để hắn tận hứng một hồi, lần sau
nếu hắn còn như vậy, nàng hẵng khóc đi.
Mạc Ly không biết tiểu tức phụ suy nghĩ cái gì, nhưng cũng biết hôm nay
có chút quá mức, trước kia hắn đã đoán trước có một ngày này, cho nên vừa
xuống Giang Nam mới có thể mang theo Lưu Kỳ, là lo lắng tiểu tức phụ
ngon miệng, chính mình và tiểu tức phụ ở một chỗ sẽ cầm lòng không đậu
sa vào tình sự.
Hồi kinh rồi, đã không có những người khác quấy rầy, quả thực chậm rãi
giống như mình đoán trước vậy, một ngày không quấn lấy tức phụ tới một
lần thì không dễ chịu, vừa cùng tiểu tức phụ
một chỗ liền nhịn không được động tay động chân, chỉ muốn đè nàng ở
dưới thân khi dễ, nghe nàng yêu kiều rên rỉ cầu hắn chậm một chút.
Ngày đó nhìn thấy tiểu tức phụ không tình nguyện hắn mới bỗng nhiên phát
hiện, hóa ra chỉ có một mình hắn tận hứng, mới quyết định muốn thay đổi,
không nên cưỡng cầu tiểu tức phụ làm chuyện nàng không muốn làm.
Nhưng hôm qua nghe tiểu tức phụ chính miệng nói nàng cũng cực thoải
mái, cực thích hắn như
vậy với nàng, liền hoàn toàn phóng thích cầm thú trong lòng, một hai phải
đem thiếu hụt mấy ngày nay đều bù về.
Thẳng đến lúc ăn cơm trưa, Kim Triều không thấy người, tung ta tung tăng
mà chạy đến viện của bọn họ, mới biết được hai người thế nhưng hạ kết
giới mà hoang đường ở trong viện, than một câu “Người trẻ tuổi” liền đi
rồi.
Ai ngờ, cơm chiều còn không thấy bọn họ lên bàn, lão tổ tông bao che cho
con cháu đành sốt ruột bước chân ngắn nhỏ lại đi vào viện bọn họ, kêu một
tiếng: “Người trẻ tuổi, tế thủy mới có thể trường lưu, nhớ lấy, tốt quá hoá
lốp.” Rồi phá kết giới của Mạc Ly, không cho hắn có cơ hội làm bậy nữa.
356
Ngày thứ hai Thu Nhuyễn Nhuyễn đi đường còn run rẩy, Mạc Ly không
thiếu được bị lão tổ
tông xem thường. Mạc Ly chột dạ mà sờ sờ cái mũi, ở trước mặt lão tổ tông
bảo đảm không có lần sau. Lão tổ tông mới hòa hoãn thần sắc, lại vẫn ghét
bỏ mà uy hiếp nói: “Lại có lần tới, đời này ngươi phải độc thân đi!”
Mạc Ly mạc danh có ảo giác, sao cảm thấy dường như lão tổ tông giống
nhạc phụ hắn?
Từ đó về sau, ban ngày lão tổ tông đều đi theo hai người bọn họ, tuyệt
không cho bọn họ cơ hội đơn độc ở một chỗ. Mạc Ly bị nhìn chằm chằm
đến gắt gao, dù hắn suy nghĩ vô số loại biện pháp, đều không thể trốn nổi
pháp nhãn của Lưu Chiếu vô thượng thần. Mỗi lần vừa muốn hôn tiểu tức
phụ, nhất định có thể nghe được tiếng lão tổ tông ho khan nhắc nhở.
Ngày tháng qua nhanh, nháy mắt đã vào tháng bảy nông lịch, mùng một
tháng bảy nông lịch, Mạc Ly cho người đi dán một ít hạng mục công việc
cần chú ý vào quỷ tiết lên cửa thành, bắt đầu cho người phân phát bùa hộ
mệnh ở cửa thành.
Đối với tết Trung Nguyên, mọi người thoáng có một chút hiểu lầm, cho
rằng chỉ có đến ngày tết Trung Nguyên cửa địa ngục mới mở rộng. Kỳ thật
không đúng, từ mùng một tháng bảy nông lịch bắt đầu cửa địa ngục liền
mở, liền có âm linh ít bị đè nặng đi lên đây, nhóm đầu tiên đi lên chính là ác
quỷ, cho nên phải có quỷ sai đi theo mới có thể đi lên nhân gian.
Rồi mới lại là nhóm hồn bị phạt ở trong địa ngục đi lên, cuối cùng chính là
hồn đang chờ đợi duyên phận luân hồi của mình đi lên.
Tết Trung Nguyên có vài thứ phải chú ý, đặc biệt là trong nhà nuôi chó mèo
tốt nhất đều nhốt lại, mắt chó thấy quỷ, mắt mèo thấy hồn, nhanh cắn
người, chậm cắn thần, không nhanh không chậm cắn người âm, cho nên dễ
va chạm đến chúng nó.
Vào tháng bảy, cửa hàng trên đường cũng đều sớm đóng cửa, ngày thường
khách điếm mở cửa mười hai canh giờ cũng đều sớm khóa lại, đến phu canh
cũng sẽ không ra gõ mõ cầm canh.
Lưu Kỳ nhát gan, mang theo bọn người Tô Thiếu Dậu chạy đến phủ quốc
sư ở tạm. Mạc Ly đối với chuyện này vô ngữ, còn không phải là một cái tết
Trung Nguyên, đáng giá sợ hãi như vậy sao? Năm rồi cũng không thấy đến
thế này, huống chi không phải còn có Xuân Dạ sao, có nó ở
đây, âm vật tầm thường nào dám lỗ mãng.
Hoàng đế bởi vì chuyện mỹ nhân rơm rạ lúc trước mà cũng phá lệ coi trọng
tết Trung Nguyên.
Mạc Ly khuyên can mãi, để lại không ít pháp khí, trấn an hoàng đế miên
man suy nghĩ, mới có thể thoát thân, nếu không một tháng này thế nào cũng
phải ở lại trong cung.
Tuy nói có bố trí trước, nhưng vẫn có người trúng chiêu, gặp quỷ là người
may vá, hôm qua hắn làm một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy mình đêm hôm
khuya khoắc đang may quần áo, đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ, hắn đang
muốn mở cửa, ý thức được hiện tại đêm khuya không ổn, liền chỉ cao giọng
hỏi: “Là người phương nào?”
Chỉ nghe tiếng đáp: “Ta là nhân sĩ ở thôn Kim Phong, nghe nói chủ quán có
một tay nghề giỏi việc, đặc biệt tới cầu chủ quán giúp đỡ.”
Nghe hắn ta nói như thế, người may vá lập tức muốn đi mở cửa, đang lúc
kéo then cửa ra, đột nhiên hắn nhớ tới buổi tối bảy tháng không nhận khách,
lại bang một tiếng đóng cửa lại, nói: “Ta đã nghỉ ngơi, ngươi lại tìm một
nhà khác đi.”
Người may vá nói như vậy, người nọ còn không đi, tiếp tục gõ cửa nói:
“Nhà khác không được, nhà khác không làm tinh tế như ngài.”
Người may vá nghe hắn nói như thế thật ra đúng là động chút lòng trắc ẩn,
nhưng buổi tối thế
này cũng không dễ khâu nha, liền nói: “Hôm nay quá muộn, ngày mai
ngươi đến đây sớm đi.”
Người nọ không trả lời, tiếng đập cửa lại càng lúc càng lớn, nghe thực hỗn
độn, không giống như
là động tĩnh mà một người có thể làm ra, như là có rất nhiều người đang gõ
cửa.
Người may vá trong lòng lo sợ, thở mạnh cũng không dám, trong tay gắt
gao cầm chặt cái kéo thêm can đảm.
Lúc người may vá hoảng sợ, cửa bị đẩy mạnh, người may vá tức khắc run
lập cập, liền tỉnh lại, nguyên lai chỉ là một ác mộng.
Người may vá sợ hãi vỗ vỗ ngực, lúc này mới phát hiện bùa hộ mệnh vốn
đeo ở trên cổ đã không thấy, trên cổ chỉ treo một sợi tơ hồng, bùa hộ mệnh
biến mất vô tung vô ảnh.
Người may vá tức khắc sửng sốt, vừa mới đó không phải mộng đi?
Người may vá chui xuống dưới cái bàn trốn cả đêm, trời sáng liền nhanh
chóng chạy đến phủ
quốc sư cầu cứu.
Mạc Ly nghe xong người may vá tự thuật thì không khỏi nhíu mày, nghe
hắn ta nói như thế, nhưng thật ra làm hắn nhớ tới một sự kiện, khâu thi khâu
hồn.
Tương truyền người bị chém đầu không thể nhập luân hồi, cho nên rất
nhiều người bị chém đầu đều sẽ báo mộng cho bạn bè thân thích mang thân
thể đi, tìm người may vá không bình thường để khâu đầu vào thân thể.
Mạc Ly hỏi người may vá năm rồi có từng xuất hiện loại tình huống này
không, người may vá lắc đầu nói: “Tiểu nhân ở phố đông làm may vá cả
đời, vẫn là lần đầu đụng phải loại chuyện tà ám này, cũng không biết năm
nay gặp phải vận đen gì, thế nhưng đụng phải thứ này.”
làm một bức họa.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn gương đồng xem bức họa phía sau, là một bụi
hoa tường vi tươi đẹp, theo động tác nàng mà bừng nở, thật đúng là mỹ lệ.
“Chàng học họa kỹ với ai?” Lần trước khi Mạc Ly giúp nàng vẽ tranh ở trên
mặt đã muốn hỏi, sau lại đi Noãn Hương Các quay một vòng thì quên mất.
Mạc Ly không vội không chậm hạ xuống một bút cuối cùng mới nói: “Khi
đó mới vừa học vẽ
bùa, không thể vẽ trên giấy, chỉ có thể dùng nhánh cây vẽ lên đất còn ướt.
Nàng cũng biết, mọi người thường dùng quỷ vẽ bùa để hình dung chuyện
viết vẽ qua loa. Ta vừa mới học vẽ bùa, căn bản nhìn không nổi, có một lần
cha vợ của thôn trưởng tới thăm nữ nhi, nhìn thấy ta đang vẽ, nhìn nửa
ngày, sau đó lắc đầu rồi đi, ta không để trong lòng, vẫn mỗi ngày tiếp tục
luyện. Đại khái qua nửa năm, lại gặp ông ấy. Ông ấy thấy ta còn đang vẽ,
liền hỏi ta có phải thích vẽ đan 355
thanh hay không. Ta đang muốn lắc đầu, ông ấy liền bắt đầu chỉ điểm kỹ
thuật cho ta. Sau đó ta mới biết được, cha vợ thôn trưởng lúc tuổi trẻ gia
cảnh không tồi, cũng là một tay đan thanh cực tốt, sau đó gia đạo sa sút, ông
ấy dựa nghề này nuôi gia đình sống tạm.”
“Không thể ngờ được chàng còn có kỳ ngộ bực này.”
“Đáng tiếc ta không tinh việc này, cô phụ kỳ vọng của lão trượng.” Mạc Ly
nói rồi buông bút trong tay, ôm tiểu nương tử đi lên sạp ngủ, từ phía sau lại
cắm vào huyệt của tiểu tức phụ, vừa động, vừa thưởng thức bức tranh động
theo động tác của hắn, quả nhiên như hắn suy nghĩ trong đầu là đẹp không
sao tả xiết, thật sự hương diễm.
Lại tới nữa… Thu Nhuyễn Nhuyễn hôm nay hối hận một ngày, hối hận
ngày hôm qua nói một phen lời kia, thả cầm thú trong lòng hắn ra!
Thu Nhuyễn Nhuyễn hạ quyết tâm đây là một lần cuối cùng, nếu hắn đến
nữa, nàng liền… liền khóc…
Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, đúng rồi, nàng nên sớm khóc lên một chút,
chỉ cần nàng vừa khóc, xác định chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục nữa.
Nhưng làm như vậy tựa hồ là đánh vào mặt mình, rốt cuộc tối hôm qua
nàng mới nói như vậy, vẫn nhịn một chút, để hắn tận hứng một hồi, lần sau
nếu hắn còn như vậy, nàng hẵng khóc đi.
Mạc Ly không biết tiểu tức phụ suy nghĩ cái gì, nhưng cũng biết hôm nay
có chút quá mức, trước kia hắn đã đoán trước có một ngày này, cho nên vừa
xuống Giang Nam mới có thể mang theo Lưu Kỳ, là lo lắng tiểu tức phụ
ngon miệng, chính mình và tiểu tức phụ ở một chỗ sẽ cầm lòng không đậu
sa vào tình sự.
Hồi kinh rồi, đã không có những người khác quấy rầy, quả thực chậm rãi
giống như mình đoán trước vậy, một ngày không quấn lấy tức phụ tới một
lần thì không dễ chịu, vừa cùng tiểu tức phụ
một chỗ liền nhịn không được động tay động chân, chỉ muốn đè nàng ở
dưới thân khi dễ, nghe nàng yêu kiều rên rỉ cầu hắn chậm một chút.
Ngày đó nhìn thấy tiểu tức phụ không tình nguyện hắn mới bỗng nhiên phát
hiện, hóa ra chỉ có một mình hắn tận hứng, mới quyết định muốn thay đổi,
không nên cưỡng cầu tiểu tức phụ làm chuyện nàng không muốn làm.
Nhưng hôm qua nghe tiểu tức phụ chính miệng nói nàng cũng cực thoải
mái, cực thích hắn như
vậy với nàng, liền hoàn toàn phóng thích cầm thú trong lòng, một hai phải
đem thiếu hụt mấy ngày nay đều bù về.
Thẳng đến lúc ăn cơm trưa, Kim Triều không thấy người, tung ta tung tăng
mà chạy đến viện của bọn họ, mới biết được hai người thế nhưng hạ kết
giới mà hoang đường ở trong viện, than một câu “Người trẻ tuổi” liền đi
rồi.
Ai ngờ, cơm chiều còn không thấy bọn họ lên bàn, lão tổ tông bao che cho
con cháu đành sốt ruột bước chân ngắn nhỏ lại đi vào viện bọn họ, kêu một
tiếng: “Người trẻ tuổi, tế thủy mới có thể trường lưu, nhớ lấy, tốt quá hoá
lốp.” Rồi phá kết giới của Mạc Ly, không cho hắn có cơ hội làm bậy nữa.
356
Ngày thứ hai Thu Nhuyễn Nhuyễn đi đường còn run rẩy, Mạc Ly không
thiếu được bị lão tổ
tông xem thường. Mạc Ly chột dạ mà sờ sờ cái mũi, ở trước mặt lão tổ tông
bảo đảm không có lần sau. Lão tổ tông mới hòa hoãn thần sắc, lại vẫn ghét
bỏ mà uy hiếp nói: “Lại có lần tới, đời này ngươi phải độc thân đi!”
Mạc Ly mạc danh có ảo giác, sao cảm thấy dường như lão tổ tông giống
nhạc phụ hắn?
Từ đó về sau, ban ngày lão tổ tông đều đi theo hai người bọn họ, tuyệt
không cho bọn họ cơ hội đơn độc ở một chỗ. Mạc Ly bị nhìn chằm chằm
đến gắt gao, dù hắn suy nghĩ vô số loại biện pháp, đều không thể trốn nổi
pháp nhãn của Lưu Chiếu vô thượng thần. Mỗi lần vừa muốn hôn tiểu tức
phụ, nhất định có thể nghe được tiếng lão tổ tông ho khan nhắc nhở.
Ngày tháng qua nhanh, nháy mắt đã vào tháng bảy nông lịch, mùng một
tháng bảy nông lịch, Mạc Ly cho người đi dán một ít hạng mục công việc
cần chú ý vào quỷ tiết lên cửa thành, bắt đầu cho người phân phát bùa hộ
mệnh ở cửa thành.
Đối với tết Trung Nguyên, mọi người thoáng có một chút hiểu lầm, cho
rằng chỉ có đến ngày tết Trung Nguyên cửa địa ngục mới mở rộng. Kỳ thật
không đúng, từ mùng một tháng bảy nông lịch bắt đầu cửa địa ngục liền
mở, liền có âm linh ít bị đè nặng đi lên đây, nhóm đầu tiên đi lên chính là ác
quỷ, cho nên phải có quỷ sai đi theo mới có thể đi lên nhân gian.
Rồi mới lại là nhóm hồn bị phạt ở trong địa ngục đi lên, cuối cùng chính là
hồn đang chờ đợi duyên phận luân hồi của mình đi lên.
Tết Trung Nguyên có vài thứ phải chú ý, đặc biệt là trong nhà nuôi chó mèo
tốt nhất đều nhốt lại, mắt chó thấy quỷ, mắt mèo thấy hồn, nhanh cắn
người, chậm cắn thần, không nhanh không chậm cắn người âm, cho nên dễ
va chạm đến chúng nó.
Vào tháng bảy, cửa hàng trên đường cũng đều sớm đóng cửa, ngày thường
khách điếm mở cửa mười hai canh giờ cũng đều sớm khóa lại, đến phu canh
cũng sẽ không ra gõ mõ cầm canh.
Lưu Kỳ nhát gan, mang theo bọn người Tô Thiếu Dậu chạy đến phủ quốc
sư ở tạm. Mạc Ly đối với chuyện này vô ngữ, còn không phải là một cái tết
Trung Nguyên, đáng giá sợ hãi như vậy sao? Năm rồi cũng không thấy đến
thế này, huống chi không phải còn có Xuân Dạ sao, có nó ở
đây, âm vật tầm thường nào dám lỗ mãng.
Hoàng đế bởi vì chuyện mỹ nhân rơm rạ lúc trước mà cũng phá lệ coi trọng
tết Trung Nguyên.
Mạc Ly khuyên can mãi, để lại không ít pháp khí, trấn an hoàng đế miên
man suy nghĩ, mới có thể thoát thân, nếu không một tháng này thế nào cũng
phải ở lại trong cung.
Tuy nói có bố trí trước, nhưng vẫn có người trúng chiêu, gặp quỷ là người
may vá, hôm qua hắn làm một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy mình đêm hôm
khuya khoắc đang may quần áo, đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ, hắn đang
muốn mở cửa, ý thức được hiện tại đêm khuya không ổn, liền chỉ cao giọng
hỏi: “Là người phương nào?”
Chỉ nghe tiếng đáp: “Ta là nhân sĩ ở thôn Kim Phong, nghe nói chủ quán có
một tay nghề giỏi việc, đặc biệt tới cầu chủ quán giúp đỡ.”
Nghe hắn ta nói như thế, người may vá lập tức muốn đi mở cửa, đang lúc
kéo then cửa ra, đột nhiên hắn nhớ tới buổi tối bảy tháng không nhận khách,
lại bang một tiếng đóng cửa lại, nói: “Ta đã nghỉ ngơi, ngươi lại tìm một
nhà khác đi.”
Người may vá nói như vậy, người nọ còn không đi, tiếp tục gõ cửa nói:
“Nhà khác không được, nhà khác không làm tinh tế như ngài.”
Người may vá nghe hắn nói như thế thật ra đúng là động chút lòng trắc ẩn,
nhưng buổi tối thế
này cũng không dễ khâu nha, liền nói: “Hôm nay quá muộn, ngày mai
ngươi đến đây sớm đi.”
Người nọ không trả lời, tiếng đập cửa lại càng lúc càng lớn, nghe thực hỗn
độn, không giống như
là động tĩnh mà một người có thể làm ra, như là có rất nhiều người đang gõ
cửa.
Người may vá trong lòng lo sợ, thở mạnh cũng không dám, trong tay gắt
gao cầm chặt cái kéo thêm can đảm.
Lúc người may vá hoảng sợ, cửa bị đẩy mạnh, người may vá tức khắc run
lập cập, liền tỉnh lại, nguyên lai chỉ là một ác mộng.
Người may vá sợ hãi vỗ vỗ ngực, lúc này mới phát hiện bùa hộ mệnh vốn
đeo ở trên cổ đã không thấy, trên cổ chỉ treo một sợi tơ hồng, bùa hộ mệnh
biến mất vô tung vô ảnh.
Người may vá tức khắc sửng sốt, vừa mới đó không phải mộng đi?
Người may vá chui xuống dưới cái bàn trốn cả đêm, trời sáng liền nhanh
chóng chạy đến phủ
quốc sư cầu cứu.
Mạc Ly nghe xong người may vá tự thuật thì không khỏi nhíu mày, nghe
hắn ta nói như thế, nhưng thật ra làm hắn nhớ tới một sự kiện, khâu thi khâu
hồn.
Tương truyền người bị chém đầu không thể nhập luân hồi, cho nên rất
nhiều người bị chém đầu đều sẽ báo mộng cho bạn bè thân thích mang thân
thể đi, tìm người may vá không bình thường để khâu đầu vào thân thể.
Mạc Ly hỏi người may vá năm rồi có từng xuất hiện loại tình huống này
không, người may vá lắc đầu nói: “Tiểu nhân ở phố đông làm may vá cả
đời, vẫn là lần đầu đụng phải loại chuyện tà ám này, cũng không biết năm
nay gặp phải vận đen gì, thế nhưng đụng phải thứ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.