Chương 80: Yêu Tu?
Ô Liễu
01/02/2023
Tú tài không ngăn nổi nghĩ, mình đây có phải trúng vận đào hoa rồi?
Tú tài sửa sang lại xiêm y, liền đi gõ cửa, thịch thịch thịch ba tiếng, thực
nhanh cửa được mở ra.
Cửa vừa mở, trong nháy mắt tú tài đều quên hết một loạt câu nói đã chuẩn
bị sẵn, nhìn khuôn mặt tiểu phụ nhân xinh đẹp như hoa mà phát ngốc.
“Công tử chính là lạc đường?” Giọng nói của nữ nhân làm tú tài bừng tỉnh
từ trong ngỡ ngàng, vội gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng biết có thể ở lại
trong nhà tiểu nương tử tá túc một đêm được không?”
Tú tài vốn chỉ muốn hỏi đường, nhưng lời nói đến bên miệng, lại thành tá
túc, nghĩ thầm trai đơn gái chiếc liệu có thể…
Tiểu phụ nhân nghĩ nghĩ, liền để hắn đi vào.
Tiểu phụ nhân tiếp tục giặt đồ, càng gần nhìn bộ ngực nhảy lên kia càng
thêm khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, tú tài nhịn không được nới nới cổ
áo, đột nhiên hắn cảm thấy có chút nóng, tiểu huynh đệ cũng chịu không
nổi cái nóng này, run rẩy mà đứng lên.
“Tiểu nương tử sao lại có một người sống một mình ở đây?” Tú tài hỏi.
Hắn vừa hỏi lời này, tiểu phụ nhân liền nhịn không được khóc lên, nói: “Ta
vốn cùng phu quân ta một đường ẩn cư ở đây, trước đó vài ngày phu quân ta
lên núi săn thú, đến giờ rốt cuộc vẫn chưa trở về, sợ là đã dữ nhiều lành ít.”
Tú tài đầu óc tức khắc liền nổ bùm, mãn đầu óc đều suy nghĩ một nữ tử yếu
ớt lẻ loi hiu quạnh, còn không phải tùy hắn lăn lộn thế nào, cũng không cần
lo lắng nàng sẽ báo quan, hoặc là trực tiếp dắt nàng vào cửa làm thiếp, còn
bớt được một khoản tiền lễ hỏi.
Tú tài như bị ma xui quỷ khiến mà ôm lấy nữ nhân đang khóc thút thít, từ
sau lưng nắm lấy ngực nữ nhân, vừa xoa nắn vừa khống chế đôi tay nàng,
áp chế nàng phản kháng, trong tiếng khóc của nữ nhân, nói: “Tiểu nương tử
một mình thật vất vả, không bằng theo tiểu sinh đi.”
Nữ nhân giống như bị tú tài thuyết phục, ngừng phản kháng, bị tú tài đè ở
trên mặt đất, cứ như
vậy như vậy lăn lộn một trận.
Tú tài nhìn tinh dịch mình từ trong thân thể tiểu phụ nhân chậm rãi chảy ra,
không khỏi nghĩ, nói không chừng lần này có thể có mang.
Chỉ suy nghĩ một chút như thế, tú tài liền nhịn không được lại cứng, đè
nặng tiểu phụ nhân lại tới một lần nữa, tiểu phụ nhân này bởi vì nam nhân
cử nàng đã chết nên phỏng chừng cũng nghẹn hồi lâu, một lần so với một
lần càng chủ động, cuối cùng ngược lại là nàng quấn lấy tú tài không ngừng
làm.
251
Tú tài bắn hai lần, đầu óc thanh tỉnh không ít, đột nhiên phát hiện, gian
phòng này từ lúc nào thì bắt đầu trở nên giống nhà hắn như đúc?
Hắn nháy mắt giật mình một cái, nghĩ đến cũng đừng để nương tử thấy
được.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hắn đang nghĩ ngợi, chỉ nghe một tiếng
vang lên, bên ngoài sân cửa mở, có người đi vào, đúng là nương tử nhà hắn.
Nương tử đẩy cửa tiến vào liền thấy hắn và tiểu phụ nhân đang điên loan
đảo phượng, nháy mắt ngây ngẩn cả người, nương tử lập tức thẹn quá thành
giận xoay người muốn đi, nhưng mới vừa đi một bước, đã đụng phải người
khác.
Là một tráng hán cao lớn thô kệch, gã kéo nương tử của tú tài tiến vào, nhìn
hai người tú tài đang giao hợp thì càng tức giận, tú tài trong lòng lộp bộp
một tiếng, đây không phải là tướng công của tiểu phụ nhân đi?
Tráng hán nhưng thật ra không đối phó tú tài, mà lại lột sạch nương tử của
tú tài, hung hăng nói:
“Nếu ngươi đã ngủ nương tử ta, ta đây cũng phải thao hỏng nương tử
ngươi, như thế mới tính là huề nhau.”
Hắn vừa dứt lời, ở trước mặt tú tài một cây cậy thịt thô cứng chọc vào nộn
huyệt của nương tử
nhà tú tài.
“Tú tài thật không dùng được, sao chừng ấy năm cũng không tạo ra được
đứa bé nào, hôm nay lão tử liền giúp nàng, cho nàng giống của ta, bảo đảm
làm tiểu nương tử một lần là có thai.”
Quả thực theo như lời hắn, lưng vừa động lên liền không ngừng lại, tú tài
nhìn không khỏi hâm mộ, vốn dĩ chút không cam lòng nương tử bị người ta
chơi cũng đã không còn, ngược lại nhanh hơn tốc độ trên eo, cùng hán tử so
đấu. Lúc này nơi đây tú tài đã hoàn toàn không chú ý tới vừa mới trong lời
nói của nam nhân có sơ hở, sao gã biết bọn họ vẫn luôn không có hài tử?
Cũng không biết đại hán này mạnh đến như thế nào, chỉ vẫn luôn làm chưa
từng ngừng lại, tú tài cũng lấy ra đủ sức cùng so với gã, tú tài càng ngày
càng cảm giác lực bất tòng tâm, đang muốn tất cả phun ra, thình lình nghe
một tiếng: “Yêu nghiệt, đừng vội lỗ mãng!”
Tú tài hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã đến chùa Bồ Đề, sau đó mới biết được
chân tướng.
Đêm đó hắn cự tuyệt thê tử nạp thiếp, ở dưới giàn nho ân ái, bị hai hồ yêu
đi ngang qua theo dõi, hồ yêu hạ chướng, chuyện đã phát sinh về sau đều là
hồ yêu hạ chướng pháp.
Tú tài còn dư lại một chút dương tinh cuối cùng chưa bị hồ yêu hút đi,
nhưng nương tử hắn thì không có vận may như vậy, bị hồ ly đực làm mấy
cái chướng pháp đã mê tâm trí, một đợt sóng triều tiếp theo một đợt đã sớm
bị hút sạch tinh khí.
Tú tài tuy còn để lại một hơi thở, nhưng thân thể cũng không được, tiểu
huynh đệ rốt cuộc cứng không nổi, từ đó về sau tú tài liền ở lại chùa Bồ Đề
tu hành.
“Kim tiên sao lại biết chuyện này?” Đạo Khư hỏi.
252
Lưu Kỳ đang muốn buông nước trà trong tay giải thích cho hắn, Mạc Ly đã
cắt lời hắn: “Ngươi uống nước của ngươi đi. Chỉ sợ là hai con hồ yêu đó có
chút quan hệ với hồ ở Thanh Khâu, kim tiên từ chỗ Cửu Thần Cung nghe
nói đến.”
Lưu Kỳ còn chưa kịp gật đầu, kim tiên đã tự mình xông lên gật gật.
“Tuy nói là hồ yêu làm chướng pháp, nhưng nếu không phải Tuệ Giác pháp
sư chính mình nổi lên ác niệm, hồ yêu sao lại thực hiện được.” Lưu Kỳ
buông chén trà, xen mồm nói.
Đạo Khư trừng hắn một cái, đáp trả: “Nói cứ như thể ngươi là kẻ có người
ngồi trong lòng mà vẫn không loạn vậy.”
“Ta đương nhiên không thể rồi, nhưng hắn so sánh với ta làm gì, tư chất ta
bình thường, cũng không thể làm chủ trì chùa Bồ Đề, hắn muốn so cũng
phải so với quốc sư mới đúng, nếu là quốc sư, khẳng định có thể không dao
động.”
Đạo Khư nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi quay đầu hỏi Mạc Ly:
“Ngươi từ chỗ nào bới ra thứ tín đồ cuồng nhiệt như thế?”
Mạc Ly liếc mắt nhìn gã một cái, không để ý tới lời này, hỏi: “Hôm qua linh
điệp chọn chủ có thuận lợi không?”
“Thuận lợi! Quá thuận lợi, lập tức liền bay qua chỗ Tuệ Giác pháp sư.”
Mạc Ly hơi hơi nhướng mày, hỏi: “Ngươi lời này có ý tứ gì?”
Đạo Khư đôi tay vung ra, nhún vai nói: “Không có ý tứ gì, chính là trong
lòng có chút kì quái, ngươi nói linh điệp kia thật sự là Bồ Đề lão tổ lưu lại
một mạt thần thức sao?”
Lưu Kỳ tròng mắt vừa chuyển, dư vị ý tứ những lời này của Đạo Khư, nói:
“Ngươi nói linh điệp này của bọn họ chọn người có giả?”
Đạo Khư không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: “Nhìn chung chùa Bồ
Đề mỗi một đời chủ
trì đều là tăng nhân chùa Bồ Đề, thế nhưng không có một ngoại nhân từng
làm chủ trì.”
“Hoài nghi hợp lý tuy không sai, nhưng việc này không quan hệ với chúng
ta, chúng ta xem diễn rồi đi thôi, không cần gây chuyện thị phi.” Mạc Ly
dặn dò hai người bọn họ.
Đạo Khư sờ sờ cái mũi, chột dạ mà cười, nói: “Cái chuyện này, Mạc Ly
huynh đệ, ca ca đây đã sắp chết, trước khi chết không làm một việc sử sách
lưu danh thì không khỏi cũng thật xin lỗi cả
đời này của mình…”
Đạo Khư chưa nói xong, đã bị Mạc Ly đánh gãy: “Ngươi đây là muốn nháo
ra chuyện thiêu thân gì sao?”
“Đương nhiên là vạch trần chân tướng chùa Bồ Đề!”
Mạc Ly không tán đồng nói: “Bất quá là một suy đoán thôi, không đảm bảo
là thật, còn không bằng nhân lúc bây giờ còn lại mấy ngày, ngươi an bài tốt
chuyện về sau, nhẹ nhàng chịu chết.”
253
Đạo Khư thu cười, biểu tình khó được nghiêm túc, nói: “Không chỉ là cái
suy đoán này, ta hoài nghi Tuệ Giác pháp sư đang tu yêu.”
“Lời này cũng không thể nói bậy.”
“Thật đúng là không phải ta nói bậy, hôm qua ngươi không ở dây, nếu mà
ngươi ở đây đã đến thu hắn ngay tại chỗ. Ngươi cẩn thận nghe ta nói.”
Đạo Khư đang muốn nói, bị người khác xen vào, là Thu Nhuyễn Nhuyễn,
nàng ở ngoài cửa kêu:
“Tướng công.”
Mạc Ly vội mở cửa, dắt tiểu tức phụ vào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không thể hiểu được mà nhìn mọi người phát ngốc
nói: “Các ngươi vẫn luôn nhìn ta làm gì?”
081. Đạo Khư chết thảm
Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Thu Nhuyễn Nhuyễn, dùng khuỷu tay chạm chạm
Đạo Khư, hỏi: “Thải dương bổ âm cũng là tà thuật đi?”
Đạo Khư gật gật đầu, thải dương bổ âm còn không tính là tà thuật, vậy tính
là cái gì?
“Nói bậy cái gì.” Mạc Ly mắt lạnh đảo đến, hai người vội dời tầm mắt.
Kim Triều không tiếng động cười đắc ý, phù chú vì sao lại mất đi hiệu lực,
đương nhiên không phải như hôm qua giải thích cho Mạc Ly, Tổ sư gia đây
tự mình hạ chú sao lại dễ dàng phá giải như vậy, đương nhiên là cởi chuông
còn cần người cột chuông, lão tổ tông tự mình giải.
Đạo Khư bĩu môi, nhắc nhở Mạc Ly nói: “Ngươi phải cẩn thận chút, đừng
bị lừa bởi mỹ nhân kế
của tiểu quái vật, sớm hay muộn cũng hút cạn ngươi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn không vui, nàng không rõ gã đây là thế nào? Từ nhỏ
chỉ nhằm vào nàng, hiện giờ còn châm ngòi quan hệ của nàng và tướng
công, thật cho rằng nàng dễ khi dễ?
“Khó trách phụ thân ngươi đặt tên cho ngươi là Cẩu Thặng, quả thật là
miệng chó không phun nổi ngà voi!” Thu Nhuyễn Nhuyễn hừ hừ nói với
hắn.
“Há, Cẩu Thặng?” Lưu Kỳ không nín được ôm bụng cười to.
“Đờ mờ, lão tử diệt ngươi tiểu quái vật này!” Đạo Khư này thân thể suy
yếu, gió lớn một chút đã phải đỡ tường, ở trước mặt Mạc Ly còn muốn khi
dễ tức phụ hắn, chỉ sợ chưa kịp động thủ đã bị
Mạc Ly một tay ngăn chặn, đứng cũng không đứng lên nổi. Đạo Khư từ nhỏ
bệnh tật ốm yếu, phụ thân liền đặt cho gã một cái tên thô bỉ, Đạo Khư là
đạo hào sau đó chính gã tự lấy, tên thật còn gọi là Cẩu Thặng.
“Cứ chờ xem, sớm hay muộn ngươi cũng bị tiểu quái vật này hút cạn dương
khí.” Đạo Khư
không muốn chịu thua nói.
Kim Triều vươn gót chân nhỏ đạp Đạo Khư, nhắc nhở: “Ngươi có còn
muốn nhạc mẫu đại nhân ta giúp ngươi tu luyện?”
254
Đạo Khư sửng sốt, cũng đúng nha, nháy mắt thay đổi sắc mặt, đẩy Mạc Ly
ra, lấy lòng mà cười cười với Thu Nhuyễn Nhuyễn, “Là ta nói hươu nói
vượn, Nhuyễn Nhuyễn muội muội chớ nên để trong lòng.”
Nói rồi từ túi Càn Khôn lấy ra một chi đại nhân sâm đưa cho Mạc Ly, nói:
“Huynh đệ ngươi vất vả, cho ngươi bồi bổ thân mình, đây chính là lão sâm
ngàn năm, giá trị thiên kim.”
A, vắt cổ chày ra nước đã nhổ lông, thật khó được.
“Quốc sư ngươi đừng nghe Cẩu Thặng nói bậy, nhân sâm này hình người
còn chưa thành, khẳng định không phải ngàn năm, nếu ngươi cần ta lấy từ
trong cung cho ngươi, bảo đảm tốt hơn so với của hắn.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng che mặt, hôm qua nàng cũng không biết
chuyện thế nào, sao lại quấn lấy tướng công tới một lần lại một lần. Thật
đúng là giống như Đạo Khư nói thải dương bổ
âm, rõ ràng hôm qua lăn lộn lâu như vậy, hôm nay tinh thần lại càng tốt hơn
ngày thường.
“Không phải chọn xong chủ trì rồi sao, chúng ta bao lâu nữa khởi hành?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn vội nói sang chuyện khác.
“Nhuyễn Nhuyễn muội muội, lại chơi thêm mấy ngày, chờ hội chùa kết
thúc rồi đi cũng chưa muộn.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn tướng công nhà mình, Mạc Ly biết Đạo Khư
không đạt mục đích sẽ
không bỏ qua, đơn giản gật gật đầu, coi như cho gã hoàn thành một cọc tâm
nguyện cuối cùng trước khi chết.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy Mạc Ly gật đầu, cũng không hỏi nữa.
“Được rồi, đi ăn cơm sáng thôi.” Mạc Ly nói, một tay kéo Kim Triều, một
tay ôm tiểu tức phụ.
Đạo Khư đang muốn đuổi theo, bị Lưu Kỳ vẻ mặt cười xấu xa ngăn đón,
“Ta nói đạo trưởng, ngài lập tức sẽ chết, các phàm vật đó ngài đều không
dùng được. Có bảo bối gì không bằng đều cho ta đi, chờ ngươi chết rồi, ta
đốt cho ngươi vàng bạc tài bảo, cung điện mỹ nhân, thế nào?”
Đạo Khư vừa định nhổ vào mặt hắn, nghe đến nửa câu sau liền nhịn, nói
cũng đúng, bất quá cho hắn như vậy không khỏi quá tiện nghi.
Không biết bọn họ nói chuyện cái gì, tóm lại nói xong hai bên đều rất vui
sướng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn còn đang rối rắm mình đây có phải là thải dương bổ
âm, Mạc Ly cũng nghĩ
không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng so với thải dương bổ âm
càng như là âm dương song tu.
Hai vợ chồng lôi kéo lão tổ tông hỏi nửa ngày, mới làm rõ ràng trạng
huống, chỉ là âm dương điều hòa mà thôi, vì phù chú áp chế âm khí đột
nhiên bị phá, âm khí nguyên bản bị áp chế toàn bộ trào ra, mới có thể như
thế, chậm rãi điều hòa là bình thường.
255
Phù chú áp chế âm khí tuy tốt, nhưng cũng có chỗ tệ, một khi giải chú, âm
khí sẽ phản phệ, nếu áp chế không được sẽ nhập ma. Lão tổ tông tính thời
gian giải chú, vừa lúc là Đoan Ngọ, là ngày dương khí thịnh nhất, cũng là
lúc dương khí trên người Mạc Ly nặng nhất, mới có thể ngăn chặn.
Hội chùa Chùa Bồ Đề thực náo nhiệt, tuyển xong chủ trì, đường vào thôn
Khảm Chu liền khôi phục nguyên dạng, bá tánh thôn trấn chung quanh đều
có thể tới tham dự hội chùa này, Thu Nhuyễn Nhuyễn mang nón màn che ở
trong đám người có chút khó chịu, chỉ cùng bọn họ một đường đi dạo ở trên
phố liền đi về.
Vào cửa gỡ xuống nón màn che Thu Nhuyễn Nhuyễn liền ngây ngẩn cả
người, nàng thấy hồn trạng của Đạo Khư bay ở giữa không trung, tránh
Mạc Ly, sợ hãi dương khí trên người hắn.
“Sao ngươi lại chết rồi?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
“Việc này nói ra thì rất dài, để cho Mạc Ly nhanh chóng hiểu rõ, ta có
chuyện quan trọng muốn nói cho hắn.”
“Ngươi nói đi, ta nghe.” Mạc Ly nói.
“Chiêu Giác pháp sư chết có quan hệ với Tuệ Giác pháp sư, là ông ta dùng
nhiếp hồn thuật khống chế Tuệ Quả.” Đạo Khư nói lời nói này làm Mạc Ly
nhíu mi.
Lưu Kỳ nhìn không thấy nghe không được, tò mò đến không chịu nổi, chỉ
đành cầu Thu Nhuyễn Nhuyễn nói cho hắn nghe, hắn nghe xong cái này,
một câu đờ mờ liền không nín được.
“Lưu Kỳ an tĩnh, Đạo Khư ngươi tỉ mỉ nói một lần.”
“Hôm nay cùng các ngươi tách ra rồi, ta liền đi Tư Quá Nhai, muốn đi hỏi
lại Tuệ Quả về chuyện Chiêu Giác pháp sư, không nghĩ tới Tuệ Giác pháp
sư cũng ở chỗ này. Khi ta đến chỗ đó vừa lúc nghe thấy ông ta đang niệm
chú khống chế Tuệ Quả. Là ông ta thi nhiếp hồn thuật với Tuệ Quả, dùng
nhiếp hồn thuật xúi giục Tuệ Quả tự sát, từ trong miệng ông ta, gã mới biết
được nguyên nhân chân chính Chiêu Giác pháp sư tử vong.”
Tuệ Quả thích Tú Tú tuy không giả, nhưng Tú Tú cũng không phải là thích
hắn, là Tuệ Giác pháp sư dùng nhiếp hồn thuật mê hoặc hắn, sửa chữa ký
ức, làm hắn cho rằng Tú Tú cùng với hắn là tình đầu ý hợp, lưỡng tình
tương duyệt, bị Chiêu Giác pháp sư bổng đánh uyên ương, mới có chuyện
trả thù về sau. Mà hết thảy này đều là bởi vì hai con hồ yêu mấy năm trước.
Hai con hồ ly này gây tai họa cho nương tử tú tài, tú tài tuy được cao tăng
chùa Bồ Đề cứu, nhưng trong đó con hồ ly đực đào tẩu, còn con hồ ly cái
thân chết rồi, linh hồn bám vào trên người tú tài đang suy yếu, may mắn
tránh được một kiếp. Sau đó hồ yêu cắn nuốt linh hồn tú tài, khống chế thân
thể tú tài, trộm liên hệ lại với con hồ ly đã đào tẩu, hai con yêu mưu đồ bí
mật ra một vở diễn như thế, muốn huỷ hoại chùa Bồ Đề để báo thù năm đó.
“Ngươi chết như thế nào?” Mạc Ly hỏi gã.
“Nói đến cái này thì thật tức, đều do Tư Quá Nhai quá trống vắng, ta nghe
lén bị phát hiện, chạy vội đi, nhưng thân thể không được, chưa chạy hai
bước đã bị Tuệ Giác đuổi kịp, ta hoảng hốt liền dẫm vào chỗ trống, ngã
xuống vực sâu vạn trượng, rơi một cái thảm không nỡ nhìn.” Đạo 256
Khư nói, biến hóa một chút, biến thành bộ dáng khi chết, tức khắc dọa Thu
Nhuyễn Nhuyễn sợ
nhắm mắt lại.
Mạc Ly vung tay lên, thu gã vào bình ngọc nhỏ, giao cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn, đưa kim tiên ra hỏi: “Con hồ ly đào tẩu chính là trốn ở Thanh
Khâu?”
Kim tiên gật gật đầu, quấn lên cổ Lưu Kỳ một cái, Lưu Kỳ liền hôn mê,
không bao lâu Lưu Kỳ
tỉnh lại, vội nói: “Con hồ yêu đó giả mạo tên tuổi hồ tiên Thanh Khâu lừa
cho Cửu Thần Cung trên dưới đều cung phụng hắn là đại tiên.”
Tú tài sửa sang lại xiêm y, liền đi gõ cửa, thịch thịch thịch ba tiếng, thực
nhanh cửa được mở ra.
Cửa vừa mở, trong nháy mắt tú tài đều quên hết một loạt câu nói đã chuẩn
bị sẵn, nhìn khuôn mặt tiểu phụ nhân xinh đẹp như hoa mà phát ngốc.
“Công tử chính là lạc đường?” Giọng nói của nữ nhân làm tú tài bừng tỉnh
từ trong ngỡ ngàng, vội gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng biết có thể ở lại
trong nhà tiểu nương tử tá túc một đêm được không?”
Tú tài vốn chỉ muốn hỏi đường, nhưng lời nói đến bên miệng, lại thành tá
túc, nghĩ thầm trai đơn gái chiếc liệu có thể…
Tiểu phụ nhân nghĩ nghĩ, liền để hắn đi vào.
Tiểu phụ nhân tiếp tục giặt đồ, càng gần nhìn bộ ngực nhảy lên kia càng
thêm khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, tú tài nhịn không được nới nới cổ
áo, đột nhiên hắn cảm thấy có chút nóng, tiểu huynh đệ cũng chịu không
nổi cái nóng này, run rẩy mà đứng lên.
“Tiểu nương tử sao lại có một người sống một mình ở đây?” Tú tài hỏi.
Hắn vừa hỏi lời này, tiểu phụ nhân liền nhịn không được khóc lên, nói: “Ta
vốn cùng phu quân ta một đường ẩn cư ở đây, trước đó vài ngày phu quân ta
lên núi săn thú, đến giờ rốt cuộc vẫn chưa trở về, sợ là đã dữ nhiều lành ít.”
Tú tài đầu óc tức khắc liền nổ bùm, mãn đầu óc đều suy nghĩ một nữ tử yếu
ớt lẻ loi hiu quạnh, còn không phải tùy hắn lăn lộn thế nào, cũng không cần
lo lắng nàng sẽ báo quan, hoặc là trực tiếp dắt nàng vào cửa làm thiếp, còn
bớt được một khoản tiền lễ hỏi.
Tú tài như bị ma xui quỷ khiến mà ôm lấy nữ nhân đang khóc thút thít, từ
sau lưng nắm lấy ngực nữ nhân, vừa xoa nắn vừa khống chế đôi tay nàng,
áp chế nàng phản kháng, trong tiếng khóc của nữ nhân, nói: “Tiểu nương tử
một mình thật vất vả, không bằng theo tiểu sinh đi.”
Nữ nhân giống như bị tú tài thuyết phục, ngừng phản kháng, bị tú tài đè ở
trên mặt đất, cứ như
vậy như vậy lăn lộn một trận.
Tú tài nhìn tinh dịch mình từ trong thân thể tiểu phụ nhân chậm rãi chảy ra,
không khỏi nghĩ, nói không chừng lần này có thể có mang.
Chỉ suy nghĩ một chút như thế, tú tài liền nhịn không được lại cứng, đè
nặng tiểu phụ nhân lại tới một lần nữa, tiểu phụ nhân này bởi vì nam nhân
cử nàng đã chết nên phỏng chừng cũng nghẹn hồi lâu, một lần so với một
lần càng chủ động, cuối cùng ngược lại là nàng quấn lấy tú tài không ngừng
làm.
251
Tú tài bắn hai lần, đầu óc thanh tỉnh không ít, đột nhiên phát hiện, gian
phòng này từ lúc nào thì bắt đầu trở nên giống nhà hắn như đúc?
Hắn nháy mắt giật mình một cái, nghĩ đến cũng đừng để nương tử thấy
được.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hắn đang nghĩ ngợi, chỉ nghe một tiếng
vang lên, bên ngoài sân cửa mở, có người đi vào, đúng là nương tử nhà hắn.
Nương tử đẩy cửa tiến vào liền thấy hắn và tiểu phụ nhân đang điên loan
đảo phượng, nháy mắt ngây ngẩn cả người, nương tử lập tức thẹn quá thành
giận xoay người muốn đi, nhưng mới vừa đi một bước, đã đụng phải người
khác.
Là một tráng hán cao lớn thô kệch, gã kéo nương tử của tú tài tiến vào, nhìn
hai người tú tài đang giao hợp thì càng tức giận, tú tài trong lòng lộp bộp
một tiếng, đây không phải là tướng công của tiểu phụ nhân đi?
Tráng hán nhưng thật ra không đối phó tú tài, mà lại lột sạch nương tử của
tú tài, hung hăng nói:
“Nếu ngươi đã ngủ nương tử ta, ta đây cũng phải thao hỏng nương tử
ngươi, như thế mới tính là huề nhau.”
Hắn vừa dứt lời, ở trước mặt tú tài một cây cậy thịt thô cứng chọc vào nộn
huyệt của nương tử
nhà tú tài.
“Tú tài thật không dùng được, sao chừng ấy năm cũng không tạo ra được
đứa bé nào, hôm nay lão tử liền giúp nàng, cho nàng giống của ta, bảo đảm
làm tiểu nương tử một lần là có thai.”
Quả thực theo như lời hắn, lưng vừa động lên liền không ngừng lại, tú tài
nhìn không khỏi hâm mộ, vốn dĩ chút không cam lòng nương tử bị người ta
chơi cũng đã không còn, ngược lại nhanh hơn tốc độ trên eo, cùng hán tử so
đấu. Lúc này nơi đây tú tài đã hoàn toàn không chú ý tới vừa mới trong lời
nói của nam nhân có sơ hở, sao gã biết bọn họ vẫn luôn không có hài tử?
Cũng không biết đại hán này mạnh đến như thế nào, chỉ vẫn luôn làm chưa
từng ngừng lại, tú tài cũng lấy ra đủ sức cùng so với gã, tú tài càng ngày
càng cảm giác lực bất tòng tâm, đang muốn tất cả phun ra, thình lình nghe
một tiếng: “Yêu nghiệt, đừng vội lỗ mãng!”
Tú tài hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã đến chùa Bồ Đề, sau đó mới biết được
chân tướng.
Đêm đó hắn cự tuyệt thê tử nạp thiếp, ở dưới giàn nho ân ái, bị hai hồ yêu
đi ngang qua theo dõi, hồ yêu hạ chướng, chuyện đã phát sinh về sau đều là
hồ yêu hạ chướng pháp.
Tú tài còn dư lại một chút dương tinh cuối cùng chưa bị hồ yêu hút đi,
nhưng nương tử hắn thì không có vận may như vậy, bị hồ ly đực làm mấy
cái chướng pháp đã mê tâm trí, một đợt sóng triều tiếp theo một đợt đã sớm
bị hút sạch tinh khí.
Tú tài tuy còn để lại một hơi thở, nhưng thân thể cũng không được, tiểu
huynh đệ rốt cuộc cứng không nổi, từ đó về sau tú tài liền ở lại chùa Bồ Đề
tu hành.
“Kim tiên sao lại biết chuyện này?” Đạo Khư hỏi.
252
Lưu Kỳ đang muốn buông nước trà trong tay giải thích cho hắn, Mạc Ly đã
cắt lời hắn: “Ngươi uống nước của ngươi đi. Chỉ sợ là hai con hồ yêu đó có
chút quan hệ với hồ ở Thanh Khâu, kim tiên từ chỗ Cửu Thần Cung nghe
nói đến.”
Lưu Kỳ còn chưa kịp gật đầu, kim tiên đã tự mình xông lên gật gật.
“Tuy nói là hồ yêu làm chướng pháp, nhưng nếu không phải Tuệ Giác pháp
sư chính mình nổi lên ác niệm, hồ yêu sao lại thực hiện được.” Lưu Kỳ
buông chén trà, xen mồm nói.
Đạo Khư trừng hắn một cái, đáp trả: “Nói cứ như thể ngươi là kẻ có người
ngồi trong lòng mà vẫn không loạn vậy.”
“Ta đương nhiên không thể rồi, nhưng hắn so sánh với ta làm gì, tư chất ta
bình thường, cũng không thể làm chủ trì chùa Bồ Đề, hắn muốn so cũng
phải so với quốc sư mới đúng, nếu là quốc sư, khẳng định có thể không dao
động.”
Đạo Khư nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi quay đầu hỏi Mạc Ly:
“Ngươi từ chỗ nào bới ra thứ tín đồ cuồng nhiệt như thế?”
Mạc Ly liếc mắt nhìn gã một cái, không để ý tới lời này, hỏi: “Hôm qua linh
điệp chọn chủ có thuận lợi không?”
“Thuận lợi! Quá thuận lợi, lập tức liền bay qua chỗ Tuệ Giác pháp sư.”
Mạc Ly hơi hơi nhướng mày, hỏi: “Ngươi lời này có ý tứ gì?”
Đạo Khư đôi tay vung ra, nhún vai nói: “Không có ý tứ gì, chính là trong
lòng có chút kì quái, ngươi nói linh điệp kia thật sự là Bồ Đề lão tổ lưu lại
một mạt thần thức sao?”
Lưu Kỳ tròng mắt vừa chuyển, dư vị ý tứ những lời này của Đạo Khư, nói:
“Ngươi nói linh điệp này của bọn họ chọn người có giả?”
Đạo Khư không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: “Nhìn chung chùa Bồ
Đề mỗi một đời chủ
trì đều là tăng nhân chùa Bồ Đề, thế nhưng không có một ngoại nhân từng
làm chủ trì.”
“Hoài nghi hợp lý tuy không sai, nhưng việc này không quan hệ với chúng
ta, chúng ta xem diễn rồi đi thôi, không cần gây chuyện thị phi.” Mạc Ly
dặn dò hai người bọn họ.
Đạo Khư sờ sờ cái mũi, chột dạ mà cười, nói: “Cái chuyện này, Mạc Ly
huynh đệ, ca ca đây đã sắp chết, trước khi chết không làm một việc sử sách
lưu danh thì không khỏi cũng thật xin lỗi cả
đời này của mình…”
Đạo Khư chưa nói xong, đã bị Mạc Ly đánh gãy: “Ngươi đây là muốn nháo
ra chuyện thiêu thân gì sao?”
“Đương nhiên là vạch trần chân tướng chùa Bồ Đề!”
Mạc Ly không tán đồng nói: “Bất quá là một suy đoán thôi, không đảm bảo
là thật, còn không bằng nhân lúc bây giờ còn lại mấy ngày, ngươi an bài tốt
chuyện về sau, nhẹ nhàng chịu chết.”
253
Đạo Khư thu cười, biểu tình khó được nghiêm túc, nói: “Không chỉ là cái
suy đoán này, ta hoài nghi Tuệ Giác pháp sư đang tu yêu.”
“Lời này cũng không thể nói bậy.”
“Thật đúng là không phải ta nói bậy, hôm qua ngươi không ở dây, nếu mà
ngươi ở đây đã đến thu hắn ngay tại chỗ. Ngươi cẩn thận nghe ta nói.”
Đạo Khư đang muốn nói, bị người khác xen vào, là Thu Nhuyễn Nhuyễn,
nàng ở ngoài cửa kêu:
“Tướng công.”
Mạc Ly vội mở cửa, dắt tiểu tức phụ vào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không thể hiểu được mà nhìn mọi người phát ngốc
nói: “Các ngươi vẫn luôn nhìn ta làm gì?”
081. Đạo Khư chết thảm
Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Thu Nhuyễn Nhuyễn, dùng khuỷu tay chạm chạm
Đạo Khư, hỏi: “Thải dương bổ âm cũng là tà thuật đi?”
Đạo Khư gật gật đầu, thải dương bổ âm còn không tính là tà thuật, vậy tính
là cái gì?
“Nói bậy cái gì.” Mạc Ly mắt lạnh đảo đến, hai người vội dời tầm mắt.
Kim Triều không tiếng động cười đắc ý, phù chú vì sao lại mất đi hiệu lực,
đương nhiên không phải như hôm qua giải thích cho Mạc Ly, Tổ sư gia đây
tự mình hạ chú sao lại dễ dàng phá giải như vậy, đương nhiên là cởi chuông
còn cần người cột chuông, lão tổ tông tự mình giải.
Đạo Khư bĩu môi, nhắc nhở Mạc Ly nói: “Ngươi phải cẩn thận chút, đừng
bị lừa bởi mỹ nhân kế
của tiểu quái vật, sớm hay muộn cũng hút cạn ngươi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn không vui, nàng không rõ gã đây là thế nào? Từ nhỏ
chỉ nhằm vào nàng, hiện giờ còn châm ngòi quan hệ của nàng và tướng
công, thật cho rằng nàng dễ khi dễ?
“Khó trách phụ thân ngươi đặt tên cho ngươi là Cẩu Thặng, quả thật là
miệng chó không phun nổi ngà voi!” Thu Nhuyễn Nhuyễn hừ hừ nói với
hắn.
“Há, Cẩu Thặng?” Lưu Kỳ không nín được ôm bụng cười to.
“Đờ mờ, lão tử diệt ngươi tiểu quái vật này!” Đạo Khư này thân thể suy
yếu, gió lớn một chút đã phải đỡ tường, ở trước mặt Mạc Ly còn muốn khi
dễ tức phụ hắn, chỉ sợ chưa kịp động thủ đã bị
Mạc Ly một tay ngăn chặn, đứng cũng không đứng lên nổi. Đạo Khư từ nhỏ
bệnh tật ốm yếu, phụ thân liền đặt cho gã một cái tên thô bỉ, Đạo Khư là
đạo hào sau đó chính gã tự lấy, tên thật còn gọi là Cẩu Thặng.
“Cứ chờ xem, sớm hay muộn ngươi cũng bị tiểu quái vật này hút cạn dương
khí.” Đạo Khư
không muốn chịu thua nói.
Kim Triều vươn gót chân nhỏ đạp Đạo Khư, nhắc nhở: “Ngươi có còn
muốn nhạc mẫu đại nhân ta giúp ngươi tu luyện?”
254
Đạo Khư sửng sốt, cũng đúng nha, nháy mắt thay đổi sắc mặt, đẩy Mạc Ly
ra, lấy lòng mà cười cười với Thu Nhuyễn Nhuyễn, “Là ta nói hươu nói
vượn, Nhuyễn Nhuyễn muội muội chớ nên để trong lòng.”
Nói rồi từ túi Càn Khôn lấy ra một chi đại nhân sâm đưa cho Mạc Ly, nói:
“Huynh đệ ngươi vất vả, cho ngươi bồi bổ thân mình, đây chính là lão sâm
ngàn năm, giá trị thiên kim.”
A, vắt cổ chày ra nước đã nhổ lông, thật khó được.
“Quốc sư ngươi đừng nghe Cẩu Thặng nói bậy, nhân sâm này hình người
còn chưa thành, khẳng định không phải ngàn năm, nếu ngươi cần ta lấy từ
trong cung cho ngươi, bảo đảm tốt hơn so với của hắn.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng che mặt, hôm qua nàng cũng không biết
chuyện thế nào, sao lại quấn lấy tướng công tới một lần lại một lần. Thật
đúng là giống như Đạo Khư nói thải dương bổ
âm, rõ ràng hôm qua lăn lộn lâu như vậy, hôm nay tinh thần lại càng tốt hơn
ngày thường.
“Không phải chọn xong chủ trì rồi sao, chúng ta bao lâu nữa khởi hành?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn vội nói sang chuyện khác.
“Nhuyễn Nhuyễn muội muội, lại chơi thêm mấy ngày, chờ hội chùa kết
thúc rồi đi cũng chưa muộn.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn tướng công nhà mình, Mạc Ly biết Đạo Khư
không đạt mục đích sẽ
không bỏ qua, đơn giản gật gật đầu, coi như cho gã hoàn thành một cọc tâm
nguyện cuối cùng trước khi chết.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy Mạc Ly gật đầu, cũng không hỏi nữa.
“Được rồi, đi ăn cơm sáng thôi.” Mạc Ly nói, một tay kéo Kim Triều, một
tay ôm tiểu tức phụ.
Đạo Khư đang muốn đuổi theo, bị Lưu Kỳ vẻ mặt cười xấu xa ngăn đón,
“Ta nói đạo trưởng, ngài lập tức sẽ chết, các phàm vật đó ngài đều không
dùng được. Có bảo bối gì không bằng đều cho ta đi, chờ ngươi chết rồi, ta
đốt cho ngươi vàng bạc tài bảo, cung điện mỹ nhân, thế nào?”
Đạo Khư vừa định nhổ vào mặt hắn, nghe đến nửa câu sau liền nhịn, nói
cũng đúng, bất quá cho hắn như vậy không khỏi quá tiện nghi.
Không biết bọn họ nói chuyện cái gì, tóm lại nói xong hai bên đều rất vui
sướng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn còn đang rối rắm mình đây có phải là thải dương bổ
âm, Mạc Ly cũng nghĩ
không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng so với thải dương bổ âm
càng như là âm dương song tu.
Hai vợ chồng lôi kéo lão tổ tông hỏi nửa ngày, mới làm rõ ràng trạng
huống, chỉ là âm dương điều hòa mà thôi, vì phù chú áp chế âm khí đột
nhiên bị phá, âm khí nguyên bản bị áp chế toàn bộ trào ra, mới có thể như
thế, chậm rãi điều hòa là bình thường.
255
Phù chú áp chế âm khí tuy tốt, nhưng cũng có chỗ tệ, một khi giải chú, âm
khí sẽ phản phệ, nếu áp chế không được sẽ nhập ma. Lão tổ tông tính thời
gian giải chú, vừa lúc là Đoan Ngọ, là ngày dương khí thịnh nhất, cũng là
lúc dương khí trên người Mạc Ly nặng nhất, mới có thể ngăn chặn.
Hội chùa Chùa Bồ Đề thực náo nhiệt, tuyển xong chủ trì, đường vào thôn
Khảm Chu liền khôi phục nguyên dạng, bá tánh thôn trấn chung quanh đều
có thể tới tham dự hội chùa này, Thu Nhuyễn Nhuyễn mang nón màn che ở
trong đám người có chút khó chịu, chỉ cùng bọn họ một đường đi dạo ở trên
phố liền đi về.
Vào cửa gỡ xuống nón màn che Thu Nhuyễn Nhuyễn liền ngây ngẩn cả
người, nàng thấy hồn trạng của Đạo Khư bay ở giữa không trung, tránh
Mạc Ly, sợ hãi dương khí trên người hắn.
“Sao ngươi lại chết rồi?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
“Việc này nói ra thì rất dài, để cho Mạc Ly nhanh chóng hiểu rõ, ta có
chuyện quan trọng muốn nói cho hắn.”
“Ngươi nói đi, ta nghe.” Mạc Ly nói.
“Chiêu Giác pháp sư chết có quan hệ với Tuệ Giác pháp sư, là ông ta dùng
nhiếp hồn thuật khống chế Tuệ Quả.” Đạo Khư nói lời nói này làm Mạc Ly
nhíu mi.
Lưu Kỳ nhìn không thấy nghe không được, tò mò đến không chịu nổi, chỉ
đành cầu Thu Nhuyễn Nhuyễn nói cho hắn nghe, hắn nghe xong cái này,
một câu đờ mờ liền không nín được.
“Lưu Kỳ an tĩnh, Đạo Khư ngươi tỉ mỉ nói một lần.”
“Hôm nay cùng các ngươi tách ra rồi, ta liền đi Tư Quá Nhai, muốn đi hỏi
lại Tuệ Quả về chuyện Chiêu Giác pháp sư, không nghĩ tới Tuệ Giác pháp
sư cũng ở chỗ này. Khi ta đến chỗ đó vừa lúc nghe thấy ông ta đang niệm
chú khống chế Tuệ Quả. Là ông ta thi nhiếp hồn thuật với Tuệ Quả, dùng
nhiếp hồn thuật xúi giục Tuệ Quả tự sát, từ trong miệng ông ta, gã mới biết
được nguyên nhân chân chính Chiêu Giác pháp sư tử vong.”
Tuệ Quả thích Tú Tú tuy không giả, nhưng Tú Tú cũng không phải là thích
hắn, là Tuệ Giác pháp sư dùng nhiếp hồn thuật mê hoặc hắn, sửa chữa ký
ức, làm hắn cho rằng Tú Tú cùng với hắn là tình đầu ý hợp, lưỡng tình
tương duyệt, bị Chiêu Giác pháp sư bổng đánh uyên ương, mới có chuyện
trả thù về sau. Mà hết thảy này đều là bởi vì hai con hồ yêu mấy năm trước.
Hai con hồ ly này gây tai họa cho nương tử tú tài, tú tài tuy được cao tăng
chùa Bồ Đề cứu, nhưng trong đó con hồ ly đực đào tẩu, còn con hồ ly cái
thân chết rồi, linh hồn bám vào trên người tú tài đang suy yếu, may mắn
tránh được một kiếp. Sau đó hồ yêu cắn nuốt linh hồn tú tài, khống chế thân
thể tú tài, trộm liên hệ lại với con hồ ly đã đào tẩu, hai con yêu mưu đồ bí
mật ra một vở diễn như thế, muốn huỷ hoại chùa Bồ Đề để báo thù năm đó.
“Ngươi chết như thế nào?” Mạc Ly hỏi gã.
“Nói đến cái này thì thật tức, đều do Tư Quá Nhai quá trống vắng, ta nghe
lén bị phát hiện, chạy vội đi, nhưng thân thể không được, chưa chạy hai
bước đã bị Tuệ Giác đuổi kịp, ta hoảng hốt liền dẫm vào chỗ trống, ngã
xuống vực sâu vạn trượng, rơi một cái thảm không nỡ nhìn.” Đạo 256
Khư nói, biến hóa một chút, biến thành bộ dáng khi chết, tức khắc dọa Thu
Nhuyễn Nhuyễn sợ
nhắm mắt lại.
Mạc Ly vung tay lên, thu gã vào bình ngọc nhỏ, giao cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn, đưa kim tiên ra hỏi: “Con hồ ly đào tẩu chính là trốn ở Thanh
Khâu?”
Kim tiên gật gật đầu, quấn lên cổ Lưu Kỳ một cái, Lưu Kỳ liền hôn mê,
không bao lâu Lưu Kỳ
tỉnh lại, vội nói: “Con hồ yêu đó giả mạo tên tuổi hồ tiên Thanh Khâu lừa
cho Cửu Thần Cung trên dưới đều cung phụng hắn là đại tiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.