Quốc Sư Xuyên Thành Quý Công Tử Nhà Giàu
Chương 15
Tiểu Văn Đán
15/07/2024
Tạ Ngọc Bạch giận đến mức không thèm viết nữa, bút mực vẽ vời lung tung, viết mấy câu mắng người làm cho mình vui vẻ.
Lời bạo quân nói toàn là giả dối, hắn bảo bổn quốc sư hành y, bổn quốc sư vẫn cứ muốn bói toán đấy.
Ta Ngọc Bạch vừa tan học, mặt mày hớn hở móc ra một xấp bùa, hỏi: “Có ai muốn mua bùa không?”
Xung quanh yên ắng trong nháy mắt, lớp trưởng dè dặt nói: “Đại ca, không được truyền đạo trong trường học.”
Tạ Ngọc Bạch: “Tôi là nhân sĩ không thuộc giáo phái nào.”
Lưu Phi hỏi: “Vậy cậu bán bùa gì?”
Tạ Ngọc Bạch: “Bùa cường thân kiện thể.”
Lưu Phi im lặng trong chốc lát, cảm thấy trên tấm bùa chi chít đó viết ba chữ “mất tiền ngu”*, Tạ Ngọc Bạch là thiếu gia giàu có, một lá bùa này bán có đắt hay không ta?
*Tiền ngu: tiếng Trung là 智商税 (tạm dịch: thuế IQ thấp), theo baidu, đây là từ khá phổ biến trên mạng, để chỉ việc thiếu năng lực phán đoán trong khi mua sắm, cũng chính là biểu hiện của IQ thấp, tốn tiền oan. Số tiền oan đó được xem như là nộp thuế IQ thấp. Việt Nam thì cứ gọi là mất tiền ngu cho thân thuộc nhá.
Lưu Phi thân thiết nói: “Đại ca, chúng ta đều là học sinh cấp ba, kết hợp với nhu cầu hiện nay, cậu nên bán chút bùa Trạng Nguyên bùa Đề tên bảng vàng, tớ nhất định mua về cất giữ trong cặp sách hai ngăn của mình.”
“Biển học vấn vô bờ bến phải lấy sự gian khổ làm thuyền, làm gì có chuyện tốt một bước lên trời.” Tạ Ngọc Bạch vẻ mặt chính trực, “Tôi bán bùa Trạng Nguyên cho các cậu, công bằng với các học sinh khác sao? Nhiều nhất là giúp các cậu giữ cho thân thể khỏe mạnh, nỗ lực tiến về phía trước.”
Lời Tạ Ngọc Bạch nói ra tràn đầy chính nghĩa, Lưu Phi thiếu chút nữa cho rằng bùa của y thực sự hữu hiệu.
Thân là đàn em, Lưu Phi đương nhiên muốn ủng hộ đại ca kiếm tiền, cậu ta hỏi: “Bao nhiêu một tấm thế, tớ mua mười tấm.”
“Hăng quá hóa dở, giới hạn chỉ được mua 1 tấm, một trăm tệ một tấm, trả bằng tiền mặt.”
Con cháu nhà giàu ở ban hai rất nhiều, ngoài Lưu Phi mua ra, lần lượt bán hơn mười tấm, bùa hàng Nghĩa Ô, đa phần người mua đều là ủng hộ Tạ Ngọc Bạch vô điều kiện.
Tạ Ngọc Bạch kiếm được 1200, cộng thêm 5000 từ Trịnh Phân, 10 tệ của Lý Kiến Quốc, cộng lại là 6120 tệ. Vị quốc sư nào đó định bỏ vào hộp sắt đặt dưới gầm giường.
Tạ Ngọc Bạch đếm số bùa còn dư lại, y phải nghĩ ra cách, tiến vào vòng thượng lưu, đời trước dùng vàng thỏi để thanh toán, mỗi lần đều không thua kém bất kì ai, không thể càng sống càng thụt lùi được.
Tiền của học sinh đều là ba mẹ cho, có thể bán ít thì cứ bán ít.
Hiệu trưởng Nhị Trung là Tô Trường Phấn, ở chỗ ban Hai bị đả kích, những lần tuần tra tiếp theo đều hốt hoảng.
Chuyện gì thế này, ngay cả ban Nhất ưu tú nhất, tiết làm văn còn không kỷ luật bằng ban Hai?
Mà ánh mắt của các bạn học ban Hai nhìn ông còn hết sức tôn kính và tha thiết?
Bởi vì quá phát phì, còn thường xuyên giao thiệp cùng với các tư bản tài trợ cho trường học, Tô Trường Phấn nhìn chẳng có khí cốt văn nhân tí nào, rất khó được học sinh yêu quý, đột nhiên nhận được phản ứng mà mình mong đợi đã lâu.
Còn có đứa nhỏ Tạ Ngọc Bạch, trừ chữ xấu ra, nhìn cũng khá lanh lợi, bệnh tự kỉ đã chữa khỏi rồi ư?
Hai kì tích này khiến Tô Trường Phấn có chút kích động, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của ông, Nhị Trung càng thêm sôi nổi, trò đùa dai trong vườn thực vật ngày đó, còn có vô số cư dân mạng khen ông chính trực công bằng, không giống với những tên hiệu trưởng ba phải khác.
Tô Trường Phấn nghiễm nhiên đã quên mất việc khó hiểu và lo lắng khi bản thân ông bị Tạ Thầm Bạc yêu cầu phải đăng bài thanh minh, ông đi ngang qua vườn thực vật, đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đi vào dạo một vòng.
Từ sau sự việc đó, vườn thực vật đã có thêm một ổ khóa, nhưng thân là hiệu trưởng, giữa hông treo một chùm chìa khóa leng keng, chìa nào cũng có.
Trong vườn cổ thụ cao vút, cỏ dại mọc um tùm, mặt đường lát đá bị lật lên một lượt, vị trí lộn xộn. Thế nhưng bầu không khí tổng thể khá hài hòa và yên tĩnh, là một nơi thích hợp để tránh nóng ngày hè.
“Ôi, đám nhóc quỷ này, đi mà cũng không đem rác theo.” Tô Trường Phấn cúi người nhặt một tấm giấy vàng cạnh giếng lên.
Đó chính là lá bùa hộ mạng mà Tiết Tư Bác xé xuống ngày đó.
Tô Trường Phấn cho rằng đây là một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc, ông nhìn thử xung quanh, không có thùng rác, thế là ông tiện tay nhét vào trong túi.
Sau khi ông lấy tấm bùa đi, đột nhiên trong vườn thực vật gió lớn nổi lên.
Tô Trường Phấn chẳng hề để bụng, ông ngẩng đầu nhìn, phát hiện nhiều nhánh cây trong vườn thực vật đã nhô ra bên ngoài, bèn gọi cho bên hậu cần.
“Alo, là tôi, tôi quyết định tu sửa vườn thực vật lại một chút, có vài nhánh cây đã mục nát hết rồi, khi gió thổi rất dễ gãy đập trúng người. Ngoài ra con đường bên trong cũng phải sửa lại, tôi đã bị vấp mấy lần rồi đấy, miễn cho sau này có người bướng bỉnh đi vào rồi bị dọa sợ. Tiền vốn?” Tô Trường Phấn điệu phấp khụ khụ hai tiếng “Cái này tôi sẽ xử lí, cậu bắt đầu chuẩn bị đi.”
Chắc chắn là nhà họ Tạ sẽ là nhà tài trợ chính rồi.
.......................
Buổi chiều tan học, Vương Phó Dương gọi điện mời Tạ Ngọc Bạch đến.
“Tiểu công tử, đây là phân phối lợi nhuận mấy ngày nay. Tuy không nhiều lắm, nhưng tôi có lòng tin, cho tôi thêm thời gian 3 tháng nữa, đảm bảo danh tiếng sẽ trở lại, việc kinh doanh sẽ ngày càng tốt hơn.”
Vương Phó Dương nhét một xấp tiền vào phong bì đỏ, mặt tươi cười đưa cho Tạ Ngọc Bạch.
Tạ Ngọc Bạch nặn nặn phong bì: “Đâu phải chỉ mỗi phân phối lợi nhuận, ông đưa hết doanh thu cho tôi đi.”
Lúc trước Vương Phó Dương khai trương rầm rộ sôi nổi, tặng phẩm tặng quà, đầu tư không ít phí tuyên truyền trong đấy, âm khí trong phòng mát xa trước đây đã để lại cho người ta bóng ma quá sâu, mọi người ngoài miệng không ai nhắc đến, nhưng trong lòng thì vẫn kiêng dè. Nhân viên lâu năm đã từ chức trước trước đó cũng quay trở lại làm việc.
Tạ Ngọc Bạch đoán rằng lợi luận của gã vẫn là số âm.
Vương Phó Dương lau mồ hôi: “Thật là cái gì cũng không gạt được tiểu công tử, nhưng tôi đã hứa chia 1 nửa sản nghiệp cho cậu, không thể không chia hoa hồng, vậy thì không phải là nói suông sao.”
Tạ Ngọc Bạch: “Chuẩn bị giấy bút.”
“Hả?” Vương Phó Dương lấy giấy bút từ trên quầy cho y.
“Tôi đọc, ông viết.” Bây giờ Tạ Ngọc Bạch biết rõ chữ viết của mình thế nào, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Phó Dương không rõ nội tình, những thứ mà tiểu công tử cho thì chắc chắn là báu vật vô giá.
“Đây là phương thuốc ngâm chân, bây giờ đúng lúc là mùa đông, lần sau bọn họ tới cửa dùng ké máy sưởi, ông cung cấp dịch vụ ngâm chân miễn phí, chỉ cung cấp 3 ngày, sau đó thu phí 1 tuần, sau 1 tuần thì thêm phương thuốc này vào gói mát xa, không cung cấp dịch vụ riêng nữa.”
Những vấn đề có thể giải quyết bằng mánh khóe, Tạ Ngọc Bạch cam kết không dùng huyền học trước tiên.
Đời trước y hôn mê 1 trận, sau khi tỉnh lại cơ thể hư nhược, ngủ trong ổ chăn cũng không ấm, Nam Phổ Thánh Thủ bèn kê đơn thuốc cho y, trước khi đi ngủ thì ngâm 1 lần, buổi tối tay chân sẽ không bị lạnh nữa. Chất lượng giấc ngủ tốt lên thì cơ thể sẽ dần hồi phục.
Tương tự, nó cũng phù hợp với người lớn tuổi cơ thể yếu. Tạ Ngọc Bạch không sợ không có khách mối.
Vương Phó Dương gật đầu: “Vẫn là tiểu công tử biết cách làm ăn.”
Dược liệu trong phương thuốc không đắt, rất thông dụng, Vương Phó Dương mỗi ngày chuẩn bị cả trăm thau nước cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Đợi khi khách hàng chỉ có thể đặt gói mát xa vì để ngâm chân, điều đó chứng tỏ tay nghề mát xa gia truyền của nhà họ Vương bọn họ đã trở lại rồi.
Vương Phó Dương: “Tiểu công tử còn cao kiến nào không?”
Tạ Ngọc Bạch đi một vòng: “Không bằng đổi toàn bộ ga giường mát xa đi. Tôi không thích màu trắng.”
Vương Phó Dương chưa nói màu trắng nhìn vệ sinh: “Đổi, đổi thành màu gì?”
Tạ Ngọc Bạch tưởng tượng loạn xạ: “Ví dụ như màu hồng đính hoa, xanh đính hoa, sọc xanh trắng?”
“Sọc xanh trắng?” Vương Phó Dương kinh ngạc.
Tạ Ngọc Bạch nhíu mày: “Sao thế?”
Vương Phó Dương tin chắc đây chính là lựa chọn đã cân nhắc kĩ lưỡng của tiểu công tử, đây là thứ phù hợp với tiệm mát xa nhà họ Vương nhất.
“Chỉ 3 thứ này thôi đúng không, tôi lập tức đặt hàng ngay.”
Tạ Ngọc Bạch: “Trước mắt như vậy...thêm một cái long văn màu vàng sáng đi.”
Bạo quân lừa y, hôm nay y muốn mạo phạm bề trên.
Vương Phó Dương càng đồng ý: “Cái này đặt trong phòng VIP.”
Tạ Ngọc Bạch ngồi một lát, xem Vương Phó Dương dạy học trò mới nhận cách xoa bóp.
Trần Dương tốt nghiệp cấp 3, không thi Đại học mà ra đời bươn chải, người trong tiệm của Vương Phó Dương đều rất đáng tin cậy, nhiệm vụ hàng đầu của mọi người chính là bao che cho Tạ Ngọc Bạch, học trò mới này có sự đồng ý của Tạ Ngọc Bạch mới được nhận vào.
Trần Dương thích nói chuyện, lại lanh lợi, biết Tạ Ngọc Bạch là một nửa ông chủ, không thích đùa giỡn với người khác, càng khách sáo với y, rất biết nhìn ánh mắt.
Tạ Ngọc Bạch quan sát ba phút, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ học nghề, tối đó về nhà y khoác lác khoe khoang với Tiết Tinh: “ Mẹ ơi, hôm nay con học được ấn, nắn, bóp, ngày mai còn muốn học kéo, kéo đẩy...”
Mỗi ngày báo cáo chút tiến độ, mới có thể chứng tỏ là quốc sư đại nhân đang chăm chỉ học tập.
Tiết Tinh vừa nghe y nói thế, trong lúc dùng cơm, cộng thêm chút tình yêu của mẹ, đã truyền đạt lại những gì Tạ Ngọc Bạch học được cho cả nhà nghe 1 lần nữa.
Tạ Ngọc Bạch nhận được bao nhiêu là đánh giá và kỳ vọng “Chăm chỉ học tập, sớm ngày xuất sư*.”
*Xuất sư: Theo thầy học nghệ, học xong thì gọi là xuất sư
Khi ba y nói “Sớm ngày xuất sư”, trong lòng Tạ Ngọc Bạch lộp bộp, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chỗ nào nhỉ?
Tạ Ngọc Bạch vò đầu, giấu 6000 tệ dưới gầm giường, lúc chui ra ngoài thì bị đụng đầu.
A—- Bổn quốc sư nhớ rõ rồi! Là tâng bốc! Là giận cá chém thớt!
Bạo quân cũng từng nói thư pháp của y và bạo quân như nhau, có thể xuất sư rồi.
Chú Vương gõ cửa, không chờ được mà nói cho Tạ Ngọc Bạch nghe chuyện sau đó của Lý Kiến Quốc tìm con.
“Ông ấy tìm thấy con trai của mình ở ga cuối, năm đó đứa trẻ còn trong tã lót đã bị bắt đi, hiện tại đã 5 tuổi rồi. Gia đình mua Tiểu Bảo một năm trước đã sinh 1 đứa con trai, cờ bạc nợ nần, gia cảnh khó khăn nên không muốn nuôi Tiểu Bảo nữa, thế nhưng lại sợ bị phát hiện trước đó mua con sẽ phải ngồi tù, nên đã tính toán lén bán Tiểu Bảo đi.”
“Gia đình này bày sạp bán trái cây ở nhà ga để kiếm sống, con trai ruột thì ôm trong tay, Tiểu Bảo thì tùy tiện để ở bên đường chơi, nơi nhà ga người đến kẻ đi bụi đất bay đầy, vừa bẩn vừa nguy hiểm, Lý Kiến Quốc thiếu chút nữa là đánh nhau với người nhà đó.”
Cũng may Lý Kiến Quốc là người có lí trí, ông xem nhiều tin tức như vậy, biết chuyện này phải báo cảnh sát, để cảnh sát đi cùng ông.
Cảnh sát hiện đã bắt giữ bọn buôn người năm đó.
Vương Bình: “Anh Lý bảo tôi nhất định phải nói lời cảm ơn cậu, tôi không nhịn được mà đến làm phiền tiểu công tử, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chú Vương ngủ ngon.”
Hôm nay tần suất xuất hiện của “con cái” quá nhiều, trước khi ngủ Tạ Ngọc Bạch nghĩ đến Kha Tiểu Vũ, mẹ của nhóc giờ đã hạ cánh, mang Kha Tiểu Vũ về nhà mẹ đẻ ở.
Khuôn mặt non nớt của Kha Tiểu Vũ dần dần đổi thành một người khác.
Y là “Tạ Tiểu Ngũ”, không có tên. Trong nhà có 3 ca ca cùng 1 tỷ tỷ, ai cũng đều có phòng của riêng mình, chỉ có y là sống trong phòng chứa củi, không có cửa sổ, cửa bằng củi đóng chặt, bên ngoài còn buộc 1 con chó dữ.
Khi trời hửng sáng, người nhà tỉnh dậy, sau khi ăn sáng xong bèn mang “Tạ Tiểu Ngũ” ra chợ.
“Ngươi phải giả thành kẻ nửa mù, không biết giả vờ thế nào thì cứ học theo lão Chu nhà bên trợn trắng mắt, như vậy mới có người tìm đến ngươi đoán mệnh.”
“Kì nhân dị sĩ mới được săn đón, cái gì mà danh sĩ ẩn cư chốn núi rừng, đúng rồi, Tiểu Ngũ chúng ta đặc biệt ở chỗ nó chỉ ăn chay, không ăn mặn được, xuất phàm thoát tục.”
“Hôm nay Lưu viên ngoại cho hẳn 1 túi tiền, sao ngươi lại nói ngài ấy làm người thất đức chết không toàn thây?? Ta dạy ngươi như vậy sao? Đánh ngươi là để cho ngươi nhớ kĩ, lần sau còn như vậy thì đừng hòng ăn cơm.”
“Ngày hôm qua ngươi xem bói cho Trương viên ngoại, nói ngài ấy bình an suôn sẻ, kết quả hôm nay người ta bị kẻ thù đánh chết, cái gì, ngươi không dám nói thật vì sợ không có cơm ăn?? Cái thứ vô dụng,thanh danh đều bị ngươi làm mất hết, chúng ta phải đổi nơi khác sống.”
“Cha mẹ sinh ngươi ra nuôi nấng ngươi không dễ dàng gì, ca ca tỷ tỷ ngươi đều không làm việc được, ngươi phải lo mà bói toán, như vậy cả nhà chúng ta mới có thể sống.”
“Tạ Tiểu Ngũ” nghĩ mãi không rõ, huynh tỷ của y có tay có chân, một người còn to gấp 3 y, lúc đánh người thì đau vô cùng, nhưng tại sao lại không làm việc được.
Từ đó y đã thể hiện thiên phú nhìn thấy vận mệnh, cả nhà sống nhờ vào y. Y không được đi học, không biết chữ, thi thư lễ dịch toàn bộ đều không hiểu, nhưng trong tiềm thức y biết được —-có vài quẻ không thể tính.
Lòng người đáng sợ, bản lĩnh càng lớn, y càng đối mặt với nhiều nguy hiểm.
Việc bói toán lay lắt như vậy tiếp tục cho đến khi y mười bốn tuổi, “Tạ Tiểu Ngũ” bị người nhà đưa đến Trung Nguyên, dừng chân ở một tòa thành cổ.
Nơi đây có một đài cổ để thôn trang xung quanh họp chợ giao lưu.
Người biết chữ nói rằng, ba chữ mờ nhạt trên đài cổ là “Hoàng Kim Đài”, từng là một nơi rất nổi tiếng.
Ở nơi này y rất nổi danh, tính nhân duyên, con đường làm quan đều đến tìm y.
Một ngày nọ, có một người hỏi y nên tạo phản thế nào mới thành công, đương kim Thánh thượng không ở trong cung, làm sao để chiếm chỗ của hắn.
Người nọ cho rất nhiều tiền, “Tạ Tiểu Ngũ” không tính ra được, thiếu chút nữa liên lụy đến tính mạng cả nhà.
Ngày hôm sau, y bói toán với khuôn mặt sưng phồng, lão già ghê tởm hỏi y người đàn ông hàng xóm đi xa khi nào mới trở về, bởi vì lão ta muốn cưỡng bức cô thiếu nữ nhà bên.
“Tạ Tiểu Ngũ” không nói, bị người nhà đá văng xa.
Trên thành lâu, sắc mặt người nào đó càng lúc càng kém, người hầu xung quanh không dám thở mạnh.
Người này thân hình cao to, tuấn mỹ không ai sánh bằng, văn trị võ công, không thua kém một ai, quả không hổ là thiên chi kiêu tử. Hắn đã làm một chuyện mà ngay cả bản thân không thể tưởng tượng được, hắn từ thành lâu đi xuống, ném một thỏi vàng ra, hỏi y: “Em có muốn đi theo ta không?”
Thế là thỏi vàng này trở thành thứ tiền ép mua ép bán, nhà họ Tạ chửi ầm lên, không thể buông cây rụng tiền này được, nhưng họ hợp sức cũng không đánh lại một người, chỉ đành trơ mắt nhìn “Tạ Tiểu Ngũ” bị mang đi.
“Bắt đầu từ hôm nay, em tên là Ngọc Bạch.” Biết được y không biết chữ, người nào đó có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã cảm thấy thoải mái, “Xem ra thứ ta phải dạy cho em rất nhiều.”
“Chuyện đầu tiên ta dạy em ——”
“Bất cứ lúc nào, có người muốn nhốt em lại, em phải chạy trốn.”
.............
“Bệ hạ có chỉ, phạt Tạ Ngọc Bạch diện bích tư quá* trong phủ, không có chỉ dụ không được bước ra khỏi Tạ phủ nửa bước, không được phép gặp bất kì ai, nếu không mang tội mưu phản.”
*Diện bích tư quá [面壁思过]: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm
.................
Tạ Ngọc Bạch tỉnh dậy mồ hôi đầy mặt, cảm thấy giấc mơ này cực kì tồi tệ.
Trên bàn ăn, Tiết Tinh thấy đôi mắt con trai nhỏ đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Con ngủ không ngon hả?”
Tạ Ngọc Bạch đeo balo: “Không sao ạ, thưa mẹ con đi học.”
Bây giờ bổn quốc sư rất tốt, không có người nhốt y, cũng không cần người cứu y.
Lời bạo quân nói toàn là giả dối, hắn bảo bổn quốc sư hành y, bổn quốc sư vẫn cứ muốn bói toán đấy.
Ta Ngọc Bạch vừa tan học, mặt mày hớn hở móc ra một xấp bùa, hỏi: “Có ai muốn mua bùa không?”
Xung quanh yên ắng trong nháy mắt, lớp trưởng dè dặt nói: “Đại ca, không được truyền đạo trong trường học.”
Tạ Ngọc Bạch: “Tôi là nhân sĩ không thuộc giáo phái nào.”
Lưu Phi hỏi: “Vậy cậu bán bùa gì?”
Tạ Ngọc Bạch: “Bùa cường thân kiện thể.”
Lưu Phi im lặng trong chốc lát, cảm thấy trên tấm bùa chi chít đó viết ba chữ “mất tiền ngu”*, Tạ Ngọc Bạch là thiếu gia giàu có, một lá bùa này bán có đắt hay không ta?
*Tiền ngu: tiếng Trung là 智商税 (tạm dịch: thuế IQ thấp), theo baidu, đây là từ khá phổ biến trên mạng, để chỉ việc thiếu năng lực phán đoán trong khi mua sắm, cũng chính là biểu hiện của IQ thấp, tốn tiền oan. Số tiền oan đó được xem như là nộp thuế IQ thấp. Việt Nam thì cứ gọi là mất tiền ngu cho thân thuộc nhá.
Lưu Phi thân thiết nói: “Đại ca, chúng ta đều là học sinh cấp ba, kết hợp với nhu cầu hiện nay, cậu nên bán chút bùa Trạng Nguyên bùa Đề tên bảng vàng, tớ nhất định mua về cất giữ trong cặp sách hai ngăn của mình.”
“Biển học vấn vô bờ bến phải lấy sự gian khổ làm thuyền, làm gì có chuyện tốt một bước lên trời.” Tạ Ngọc Bạch vẻ mặt chính trực, “Tôi bán bùa Trạng Nguyên cho các cậu, công bằng với các học sinh khác sao? Nhiều nhất là giúp các cậu giữ cho thân thể khỏe mạnh, nỗ lực tiến về phía trước.”
Lời Tạ Ngọc Bạch nói ra tràn đầy chính nghĩa, Lưu Phi thiếu chút nữa cho rằng bùa của y thực sự hữu hiệu.
Thân là đàn em, Lưu Phi đương nhiên muốn ủng hộ đại ca kiếm tiền, cậu ta hỏi: “Bao nhiêu một tấm thế, tớ mua mười tấm.”
“Hăng quá hóa dở, giới hạn chỉ được mua 1 tấm, một trăm tệ một tấm, trả bằng tiền mặt.”
Con cháu nhà giàu ở ban hai rất nhiều, ngoài Lưu Phi mua ra, lần lượt bán hơn mười tấm, bùa hàng Nghĩa Ô, đa phần người mua đều là ủng hộ Tạ Ngọc Bạch vô điều kiện.
Tạ Ngọc Bạch kiếm được 1200, cộng thêm 5000 từ Trịnh Phân, 10 tệ của Lý Kiến Quốc, cộng lại là 6120 tệ. Vị quốc sư nào đó định bỏ vào hộp sắt đặt dưới gầm giường.
Tạ Ngọc Bạch đếm số bùa còn dư lại, y phải nghĩ ra cách, tiến vào vòng thượng lưu, đời trước dùng vàng thỏi để thanh toán, mỗi lần đều không thua kém bất kì ai, không thể càng sống càng thụt lùi được.
Tiền của học sinh đều là ba mẹ cho, có thể bán ít thì cứ bán ít.
Hiệu trưởng Nhị Trung là Tô Trường Phấn, ở chỗ ban Hai bị đả kích, những lần tuần tra tiếp theo đều hốt hoảng.
Chuyện gì thế này, ngay cả ban Nhất ưu tú nhất, tiết làm văn còn không kỷ luật bằng ban Hai?
Mà ánh mắt của các bạn học ban Hai nhìn ông còn hết sức tôn kính và tha thiết?
Bởi vì quá phát phì, còn thường xuyên giao thiệp cùng với các tư bản tài trợ cho trường học, Tô Trường Phấn nhìn chẳng có khí cốt văn nhân tí nào, rất khó được học sinh yêu quý, đột nhiên nhận được phản ứng mà mình mong đợi đã lâu.
Còn có đứa nhỏ Tạ Ngọc Bạch, trừ chữ xấu ra, nhìn cũng khá lanh lợi, bệnh tự kỉ đã chữa khỏi rồi ư?
Hai kì tích này khiến Tô Trường Phấn có chút kích động, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của ông, Nhị Trung càng thêm sôi nổi, trò đùa dai trong vườn thực vật ngày đó, còn có vô số cư dân mạng khen ông chính trực công bằng, không giống với những tên hiệu trưởng ba phải khác.
Tô Trường Phấn nghiễm nhiên đã quên mất việc khó hiểu và lo lắng khi bản thân ông bị Tạ Thầm Bạc yêu cầu phải đăng bài thanh minh, ông đi ngang qua vườn thực vật, đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đi vào dạo một vòng.
Từ sau sự việc đó, vườn thực vật đã có thêm một ổ khóa, nhưng thân là hiệu trưởng, giữa hông treo một chùm chìa khóa leng keng, chìa nào cũng có.
Trong vườn cổ thụ cao vút, cỏ dại mọc um tùm, mặt đường lát đá bị lật lên một lượt, vị trí lộn xộn. Thế nhưng bầu không khí tổng thể khá hài hòa và yên tĩnh, là một nơi thích hợp để tránh nóng ngày hè.
“Ôi, đám nhóc quỷ này, đi mà cũng không đem rác theo.” Tô Trường Phấn cúi người nhặt một tấm giấy vàng cạnh giếng lên.
Đó chính là lá bùa hộ mạng mà Tiết Tư Bác xé xuống ngày đó.
Tô Trường Phấn cho rằng đây là một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc, ông nhìn thử xung quanh, không có thùng rác, thế là ông tiện tay nhét vào trong túi.
Sau khi ông lấy tấm bùa đi, đột nhiên trong vườn thực vật gió lớn nổi lên.
Tô Trường Phấn chẳng hề để bụng, ông ngẩng đầu nhìn, phát hiện nhiều nhánh cây trong vườn thực vật đã nhô ra bên ngoài, bèn gọi cho bên hậu cần.
“Alo, là tôi, tôi quyết định tu sửa vườn thực vật lại một chút, có vài nhánh cây đã mục nát hết rồi, khi gió thổi rất dễ gãy đập trúng người. Ngoài ra con đường bên trong cũng phải sửa lại, tôi đã bị vấp mấy lần rồi đấy, miễn cho sau này có người bướng bỉnh đi vào rồi bị dọa sợ. Tiền vốn?” Tô Trường Phấn điệu phấp khụ khụ hai tiếng “Cái này tôi sẽ xử lí, cậu bắt đầu chuẩn bị đi.”
Chắc chắn là nhà họ Tạ sẽ là nhà tài trợ chính rồi.
.......................
Buổi chiều tan học, Vương Phó Dương gọi điện mời Tạ Ngọc Bạch đến.
“Tiểu công tử, đây là phân phối lợi nhuận mấy ngày nay. Tuy không nhiều lắm, nhưng tôi có lòng tin, cho tôi thêm thời gian 3 tháng nữa, đảm bảo danh tiếng sẽ trở lại, việc kinh doanh sẽ ngày càng tốt hơn.”
Vương Phó Dương nhét một xấp tiền vào phong bì đỏ, mặt tươi cười đưa cho Tạ Ngọc Bạch.
Tạ Ngọc Bạch nặn nặn phong bì: “Đâu phải chỉ mỗi phân phối lợi nhuận, ông đưa hết doanh thu cho tôi đi.”
Lúc trước Vương Phó Dương khai trương rầm rộ sôi nổi, tặng phẩm tặng quà, đầu tư không ít phí tuyên truyền trong đấy, âm khí trong phòng mát xa trước đây đã để lại cho người ta bóng ma quá sâu, mọi người ngoài miệng không ai nhắc đến, nhưng trong lòng thì vẫn kiêng dè. Nhân viên lâu năm đã từ chức trước trước đó cũng quay trở lại làm việc.
Tạ Ngọc Bạch đoán rằng lợi luận của gã vẫn là số âm.
Vương Phó Dương lau mồ hôi: “Thật là cái gì cũng không gạt được tiểu công tử, nhưng tôi đã hứa chia 1 nửa sản nghiệp cho cậu, không thể không chia hoa hồng, vậy thì không phải là nói suông sao.”
Tạ Ngọc Bạch: “Chuẩn bị giấy bút.”
“Hả?” Vương Phó Dương lấy giấy bút từ trên quầy cho y.
“Tôi đọc, ông viết.” Bây giờ Tạ Ngọc Bạch biết rõ chữ viết của mình thế nào, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Phó Dương không rõ nội tình, những thứ mà tiểu công tử cho thì chắc chắn là báu vật vô giá.
“Đây là phương thuốc ngâm chân, bây giờ đúng lúc là mùa đông, lần sau bọn họ tới cửa dùng ké máy sưởi, ông cung cấp dịch vụ ngâm chân miễn phí, chỉ cung cấp 3 ngày, sau đó thu phí 1 tuần, sau 1 tuần thì thêm phương thuốc này vào gói mát xa, không cung cấp dịch vụ riêng nữa.”
Những vấn đề có thể giải quyết bằng mánh khóe, Tạ Ngọc Bạch cam kết không dùng huyền học trước tiên.
Đời trước y hôn mê 1 trận, sau khi tỉnh lại cơ thể hư nhược, ngủ trong ổ chăn cũng không ấm, Nam Phổ Thánh Thủ bèn kê đơn thuốc cho y, trước khi đi ngủ thì ngâm 1 lần, buổi tối tay chân sẽ không bị lạnh nữa. Chất lượng giấc ngủ tốt lên thì cơ thể sẽ dần hồi phục.
Tương tự, nó cũng phù hợp với người lớn tuổi cơ thể yếu. Tạ Ngọc Bạch không sợ không có khách mối.
Vương Phó Dương gật đầu: “Vẫn là tiểu công tử biết cách làm ăn.”
Dược liệu trong phương thuốc không đắt, rất thông dụng, Vương Phó Dương mỗi ngày chuẩn bị cả trăm thau nước cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Đợi khi khách hàng chỉ có thể đặt gói mát xa vì để ngâm chân, điều đó chứng tỏ tay nghề mát xa gia truyền của nhà họ Vương bọn họ đã trở lại rồi.
Vương Phó Dương: “Tiểu công tử còn cao kiến nào không?”
Tạ Ngọc Bạch đi một vòng: “Không bằng đổi toàn bộ ga giường mát xa đi. Tôi không thích màu trắng.”
Vương Phó Dương chưa nói màu trắng nhìn vệ sinh: “Đổi, đổi thành màu gì?”
Tạ Ngọc Bạch tưởng tượng loạn xạ: “Ví dụ như màu hồng đính hoa, xanh đính hoa, sọc xanh trắng?”
“Sọc xanh trắng?” Vương Phó Dương kinh ngạc.
Tạ Ngọc Bạch nhíu mày: “Sao thế?”
Vương Phó Dương tin chắc đây chính là lựa chọn đã cân nhắc kĩ lưỡng của tiểu công tử, đây là thứ phù hợp với tiệm mát xa nhà họ Vương nhất.
“Chỉ 3 thứ này thôi đúng không, tôi lập tức đặt hàng ngay.”
Tạ Ngọc Bạch: “Trước mắt như vậy...thêm một cái long văn màu vàng sáng đi.”
Bạo quân lừa y, hôm nay y muốn mạo phạm bề trên.
Vương Phó Dương càng đồng ý: “Cái này đặt trong phòng VIP.”
Tạ Ngọc Bạch ngồi một lát, xem Vương Phó Dương dạy học trò mới nhận cách xoa bóp.
Trần Dương tốt nghiệp cấp 3, không thi Đại học mà ra đời bươn chải, người trong tiệm của Vương Phó Dương đều rất đáng tin cậy, nhiệm vụ hàng đầu của mọi người chính là bao che cho Tạ Ngọc Bạch, học trò mới này có sự đồng ý của Tạ Ngọc Bạch mới được nhận vào.
Trần Dương thích nói chuyện, lại lanh lợi, biết Tạ Ngọc Bạch là một nửa ông chủ, không thích đùa giỡn với người khác, càng khách sáo với y, rất biết nhìn ánh mắt.
Tạ Ngọc Bạch quan sát ba phút, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ học nghề, tối đó về nhà y khoác lác khoe khoang với Tiết Tinh: “ Mẹ ơi, hôm nay con học được ấn, nắn, bóp, ngày mai còn muốn học kéo, kéo đẩy...”
Mỗi ngày báo cáo chút tiến độ, mới có thể chứng tỏ là quốc sư đại nhân đang chăm chỉ học tập.
Tiết Tinh vừa nghe y nói thế, trong lúc dùng cơm, cộng thêm chút tình yêu của mẹ, đã truyền đạt lại những gì Tạ Ngọc Bạch học được cho cả nhà nghe 1 lần nữa.
Tạ Ngọc Bạch nhận được bao nhiêu là đánh giá và kỳ vọng “Chăm chỉ học tập, sớm ngày xuất sư*.”
*Xuất sư: Theo thầy học nghệ, học xong thì gọi là xuất sư
Khi ba y nói “Sớm ngày xuất sư”, trong lòng Tạ Ngọc Bạch lộp bộp, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chỗ nào nhỉ?
Tạ Ngọc Bạch vò đầu, giấu 6000 tệ dưới gầm giường, lúc chui ra ngoài thì bị đụng đầu.
A—- Bổn quốc sư nhớ rõ rồi! Là tâng bốc! Là giận cá chém thớt!
Bạo quân cũng từng nói thư pháp của y và bạo quân như nhau, có thể xuất sư rồi.
Chú Vương gõ cửa, không chờ được mà nói cho Tạ Ngọc Bạch nghe chuyện sau đó của Lý Kiến Quốc tìm con.
“Ông ấy tìm thấy con trai của mình ở ga cuối, năm đó đứa trẻ còn trong tã lót đã bị bắt đi, hiện tại đã 5 tuổi rồi. Gia đình mua Tiểu Bảo một năm trước đã sinh 1 đứa con trai, cờ bạc nợ nần, gia cảnh khó khăn nên không muốn nuôi Tiểu Bảo nữa, thế nhưng lại sợ bị phát hiện trước đó mua con sẽ phải ngồi tù, nên đã tính toán lén bán Tiểu Bảo đi.”
“Gia đình này bày sạp bán trái cây ở nhà ga để kiếm sống, con trai ruột thì ôm trong tay, Tiểu Bảo thì tùy tiện để ở bên đường chơi, nơi nhà ga người đến kẻ đi bụi đất bay đầy, vừa bẩn vừa nguy hiểm, Lý Kiến Quốc thiếu chút nữa là đánh nhau với người nhà đó.”
Cũng may Lý Kiến Quốc là người có lí trí, ông xem nhiều tin tức như vậy, biết chuyện này phải báo cảnh sát, để cảnh sát đi cùng ông.
Cảnh sát hiện đã bắt giữ bọn buôn người năm đó.
Vương Bình: “Anh Lý bảo tôi nhất định phải nói lời cảm ơn cậu, tôi không nhịn được mà đến làm phiền tiểu công tử, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chú Vương ngủ ngon.”
Hôm nay tần suất xuất hiện của “con cái” quá nhiều, trước khi ngủ Tạ Ngọc Bạch nghĩ đến Kha Tiểu Vũ, mẹ của nhóc giờ đã hạ cánh, mang Kha Tiểu Vũ về nhà mẹ đẻ ở.
Khuôn mặt non nớt của Kha Tiểu Vũ dần dần đổi thành một người khác.
Y là “Tạ Tiểu Ngũ”, không có tên. Trong nhà có 3 ca ca cùng 1 tỷ tỷ, ai cũng đều có phòng của riêng mình, chỉ có y là sống trong phòng chứa củi, không có cửa sổ, cửa bằng củi đóng chặt, bên ngoài còn buộc 1 con chó dữ.
Khi trời hửng sáng, người nhà tỉnh dậy, sau khi ăn sáng xong bèn mang “Tạ Tiểu Ngũ” ra chợ.
“Ngươi phải giả thành kẻ nửa mù, không biết giả vờ thế nào thì cứ học theo lão Chu nhà bên trợn trắng mắt, như vậy mới có người tìm đến ngươi đoán mệnh.”
“Kì nhân dị sĩ mới được săn đón, cái gì mà danh sĩ ẩn cư chốn núi rừng, đúng rồi, Tiểu Ngũ chúng ta đặc biệt ở chỗ nó chỉ ăn chay, không ăn mặn được, xuất phàm thoát tục.”
“Hôm nay Lưu viên ngoại cho hẳn 1 túi tiền, sao ngươi lại nói ngài ấy làm người thất đức chết không toàn thây?? Ta dạy ngươi như vậy sao? Đánh ngươi là để cho ngươi nhớ kĩ, lần sau còn như vậy thì đừng hòng ăn cơm.”
“Ngày hôm qua ngươi xem bói cho Trương viên ngoại, nói ngài ấy bình an suôn sẻ, kết quả hôm nay người ta bị kẻ thù đánh chết, cái gì, ngươi không dám nói thật vì sợ không có cơm ăn?? Cái thứ vô dụng,thanh danh đều bị ngươi làm mất hết, chúng ta phải đổi nơi khác sống.”
“Cha mẹ sinh ngươi ra nuôi nấng ngươi không dễ dàng gì, ca ca tỷ tỷ ngươi đều không làm việc được, ngươi phải lo mà bói toán, như vậy cả nhà chúng ta mới có thể sống.”
“Tạ Tiểu Ngũ” nghĩ mãi không rõ, huynh tỷ của y có tay có chân, một người còn to gấp 3 y, lúc đánh người thì đau vô cùng, nhưng tại sao lại không làm việc được.
Từ đó y đã thể hiện thiên phú nhìn thấy vận mệnh, cả nhà sống nhờ vào y. Y không được đi học, không biết chữ, thi thư lễ dịch toàn bộ đều không hiểu, nhưng trong tiềm thức y biết được —-có vài quẻ không thể tính.
Lòng người đáng sợ, bản lĩnh càng lớn, y càng đối mặt với nhiều nguy hiểm.
Việc bói toán lay lắt như vậy tiếp tục cho đến khi y mười bốn tuổi, “Tạ Tiểu Ngũ” bị người nhà đưa đến Trung Nguyên, dừng chân ở một tòa thành cổ.
Nơi đây có một đài cổ để thôn trang xung quanh họp chợ giao lưu.
Người biết chữ nói rằng, ba chữ mờ nhạt trên đài cổ là “Hoàng Kim Đài”, từng là một nơi rất nổi tiếng.
Ở nơi này y rất nổi danh, tính nhân duyên, con đường làm quan đều đến tìm y.
Một ngày nọ, có một người hỏi y nên tạo phản thế nào mới thành công, đương kim Thánh thượng không ở trong cung, làm sao để chiếm chỗ của hắn.
Người nọ cho rất nhiều tiền, “Tạ Tiểu Ngũ” không tính ra được, thiếu chút nữa liên lụy đến tính mạng cả nhà.
Ngày hôm sau, y bói toán với khuôn mặt sưng phồng, lão già ghê tởm hỏi y người đàn ông hàng xóm đi xa khi nào mới trở về, bởi vì lão ta muốn cưỡng bức cô thiếu nữ nhà bên.
“Tạ Tiểu Ngũ” không nói, bị người nhà đá văng xa.
Trên thành lâu, sắc mặt người nào đó càng lúc càng kém, người hầu xung quanh không dám thở mạnh.
Người này thân hình cao to, tuấn mỹ không ai sánh bằng, văn trị võ công, không thua kém một ai, quả không hổ là thiên chi kiêu tử. Hắn đã làm một chuyện mà ngay cả bản thân không thể tưởng tượng được, hắn từ thành lâu đi xuống, ném một thỏi vàng ra, hỏi y: “Em có muốn đi theo ta không?”
Thế là thỏi vàng này trở thành thứ tiền ép mua ép bán, nhà họ Tạ chửi ầm lên, không thể buông cây rụng tiền này được, nhưng họ hợp sức cũng không đánh lại một người, chỉ đành trơ mắt nhìn “Tạ Tiểu Ngũ” bị mang đi.
“Bắt đầu từ hôm nay, em tên là Ngọc Bạch.” Biết được y không biết chữ, người nào đó có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã cảm thấy thoải mái, “Xem ra thứ ta phải dạy cho em rất nhiều.”
“Chuyện đầu tiên ta dạy em ——”
“Bất cứ lúc nào, có người muốn nhốt em lại, em phải chạy trốn.”
.............
“Bệ hạ có chỉ, phạt Tạ Ngọc Bạch diện bích tư quá* trong phủ, không có chỉ dụ không được bước ra khỏi Tạ phủ nửa bước, không được phép gặp bất kì ai, nếu không mang tội mưu phản.”
*Diện bích tư quá [面壁思过]: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm
.................
Tạ Ngọc Bạch tỉnh dậy mồ hôi đầy mặt, cảm thấy giấc mơ này cực kì tồi tệ.
Trên bàn ăn, Tiết Tinh thấy đôi mắt con trai nhỏ đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Con ngủ không ngon hả?”
Tạ Ngọc Bạch đeo balo: “Không sao ạ, thưa mẹ con đi học.”
Bây giờ bổn quốc sư rất tốt, không có người nhốt y, cũng không cần người cứu y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.