Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 2 - Chương 10: Chị Thịnh khuyên bảo.

Tiểu Tử Vô Đảm

23/04/2013



Tam nói xong, liền nói với bọn Khang Thuận Phong: “Các bạn cậu có thể đi, có điều, ông chủ tôi muốn gặp cậu”.

Khang Thuận Phong nghe xong còn chưa nói gì, Lưu Bằng và Lưu Nguyên đồng thanh nói: “Thuận Phong, không được đi”.

Khang Thuận Phong trong lòng ấm áp, cũng chẳng quay đầu nói với Tam: “Được, tôi đi gặp ông chủ của các người, nhưng tôi phải đưa họ xuống dưới, lên xe rời khỏi đây mới được”.

Tam thoáng trầm ngâm, rồi nói: “Được, tôi và cậu cùng đưa họ xuống dưới” Nói xong lại đối mặt với mấy người Lưu Bằng nói: “Chuyện hôm nay cho qua đi, coi như hiểu lầm. Tôi không muốn nghe thấy những tin đồn khiến tôi không vui từ bên ngoài”.

Lưu Bằng liền nói: “Nếu bạn tôi không sao, tất nhiên chúng tôi không nói, nói bạn tôi có chuyện gì, chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.

Khang Thuận Phong gập côn lại, cầm trong lòng bàn tay, nói: “Chúng ta đi thôi”.

Tam liền dẫn đầu, một đoàn người đi xuống cầu thang, lần này không đi qua sàn nhảy mà đi thang máy xuống thẳng tầng một. Mình Tam đứng giữa mấy người cầm côn vác dao, vẻ mặt cũng trấn định tự nhiên khiến Khang Thuận Phong có chút bội phục, biết đây chắc chắn là một người hung hãn.

Tới tầng một, Khang Thuận Phong bảo Vương Phàm và Lưu Nguyên ra ngoài gọi hai chiếc taxi, đồng thời dặn cậu đừng gọi xe gần đây mà gọi xa một chút.

Ba bốn phút sau, Vương Phàm và Lưu Nguyên liền dẫn hai chiếc taxi tới. Khang Thuận Phong cởi áo sơ mi của Lưu Bằng, chỉ để lại áo may ô, sau đó bọc dao trong áo, lại đưa cho Lưu Bằng nói: “Bằng, cậu ngồi xe trước, ngồi bên cạnh tài xế. Vương Phàm, cậu và hai bạn gái ngồi phía sau”. Nói xong, lại vỗ mạnh vai Lưu Bằng nói: “Bằng, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy hạ độc thủ. Thà rằng phạm pháp, cũng không được chết phí mạng.”

Lưu Bằng lấy tay lau mắt, ra sức gật đầu.

Khang Thuận Phong lại bảo Vương Tông cởi áo sơ mi, cũng bọc dao rồi đưa cho cậu nói: “Không phải lúc thiện tâm, Nguyên, còn mạng của hai bạn gái trong tay cậu”.

Vương Vinh cũng ra sức gật đầu.

Khang Thuận Phong lại nói với Lưu Nguyên: “Nguyên, cậu ở phía sau cũng khôn khéo một chút”.

Lưu Nguyên liền khóc thành tiếng.

Khang Thuận Phong vỗ vai an ủi cậu: “Yên tâm, chỉ cần các cậu đều không sao, mình sẽ không sao. Các cậu mà xảy ra chuyện, mình cũng xong đời”.

Lời này không phải nói dối, nếu đối phương thật sự khống chế những người này, cậu thật sự sẽ gặp chuyện không may.

Tam đứng bên thấy Khang Thuận Phong bố trí mọi việc đâu vào đấy, chu toàn lão luyện, không khỏi bội phục, nói: “Yên tâm, sẽ không làm khó cậu”.

Vương Vinh và mấy người Lưu Nguyên đi ra trước, ngồi lên taxi.

Lưu Bằng gần ra tới cổng trước, nói với Tam: “Nếu bạn tôi xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát”.

Tam chẳng để ý tới cậu.

Lưu Bằng liền dẫn Vương Phàm và hai bạn gái lên xe phía trước. Lúc lên xe còn gọi: “Thuận Phong”.

Khang Thuận Phong vẫy vẫy tay, làm vẻ mặt cậu yên tâm đi.

Thấy hai chiếc xe rời khỏi tầm mắt, Khang Thuận Phong mới quay đầu nói với Tam: “CHúng ta lên trên thôi”.

Tam liền dẫn cậu đi thang máy, lên tới tầng trên liền dẫn cậu tới một văn phòng.

Khang Thuận Phong đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một cô gái chưa tới ba mươi tuổi đang ngồi sau ghế ông chủ, khí chất tao nhã, quả thực có thể nói là xinh đẹp phi phàm.

Tam gọi một tiếng chị Thịnh rồi lặng yên đứng phía sau cô.

Khang Thuận Phong liền dịch ghế cách bàn một đoạn, sau đó mới ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt côn, sau đó mới quan sát cô gái này.

Đôi mắt hạnh to mà dễ thương, có vẻ quyến rũ gợi cảm. Mặc một bộ sườn xám trễ ngựa, trước ngực lộ ra làn da trắng như ngọc, nhưng lại bị hình xăm màu đen che kín, trên hai cánh tay trơn bóng cũng là các hình vẽ tinh tế đen sẫm. Nhưng không chỉ không làm giảm vẻ đẹp của cô, ngược lại còn có thêm vẻ hấp dẫn tàn khốc.

Điều này khiến Khang Thuận Phong không khỏi quan sát cô kỹ hơn.

Cô gái kia bật cười, xoa cánh tay đầy những hình vẽ hình xăm nói: “Đẹp không?”

Khang Thuận Phong cười, khẽ gật đầu nói: “Rất tàn khốc, cũng rất đẹp”.

Chị Thịnh không ngờ cậu lại trả lời như vậy, hơi sững sờ, lại nói: “Công phu quả không tệ”.

Khang Thuận Phong không nói gì, ngừng một lát rồi nói: “Trộm cũng có lý lẽ. Đế Đô đã mở cửa làm nghề này, không có lý do gì để động đao kiếm lớn như vậy với một lỗi nhỏ của bạn tôi. Hơn nữa đã đánh người ra như vậy, còn bắt chẹt mười nghìn đồng, cho dù là xã hội đen cũng không làm như vậy, phải chăng bạn tôi đã đắc tội với ai?”



Chị Thịnh nghe xong không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ: “Xem ra chàng trai này không phải người bình thường, là người rất biết suy nghĩ, đủ nghĩa khí lại thông minh, đúng là người tài”.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa khẽ: “Vào đi”. Cô gái tên là chị Thịnh đó nói.

Người bên ngoài đẩy cửa đi vào, chính là tên Bình, đi tới trước bàn, đưa một túi giấy tời để trước mặt chị Thịnh, rồi lặng yên đứng bên Tam.

Khang Thuận Phong không để ý tới ba người hình thành áp lực cho cậu.

Chị Thịnh thấy vẻ mặt bất động như núi của cậu, trong lòng không khỏi bội phục, thầm chửi: Mẹ kiếp, một thằng nhóc lại có khí thế của người từng trải. Nhưng ngoài miệng lại cười: “Chuyện của bạn cậu bỏ qua đi, tất cả đều là hiểu lầm, người của tôi đánh bạn cậu, cậu cũng đã đánh người của tôi, tất cả coi như đã huề. Tôi tìm cậu tới, là vì tôi rất ngưỡng mộ thân thủ của cậu, hi vọng cậu có thể tới giúp tôi, không biết cậu có bằng lòng không?”

Khang Thuận Phong liền cười nói: “Tôi không luyện võ để đánh nhau”.

Chị Thịnh không nói gì, châm một điếu thuốc, mới cười nói: “Cậu luyện võ cũng không phải ngày một ngày hai, chắc chắn chịu không ít khổ cực. Thời đại trước đây dùng đao, giáo không được chức tước, chắc chắn cũng có thể không lo ăn uống. Nhưng bây giờ, võ công của cậu có giỏi tới đâu, cũng không làm nên sự nghiệp, không mang lại tiền bạc lợi lộc cho cha mẹ người thân. Nhìn cách ăn mặc của cậu, kinh tế chắc không khá giả gì. Cha mẹ cậu để cậu đi học, chắc chắn chịu không ít cực khổ. Cậu báo đáp họ thế nào đây?”

Khang Thuận Phong không nói gì.

“Đương nhiên, cậu có thể định nói là, sau này khi cậu tốt nghiệp, có việc làm, rồi báo đáp họ. Nhưng, cậu tốt nghiệp xong, có thể tìm được công việc thế nào, một tháng được mấy nghìn đồng đã là giỏi rồi, sau đó cậu sẽ lại kết hôn, nuôi vợ, nuôi con, mua nhà. Tất nhiên cậu cũng có thể là thành phần tri thức, là tinh anh, có thể kiếm được mấy chục đồng, cũng có thể tự lập nghiệp, là ông chủ lớn. Nhưng tất cả đều cần tới thời gian, cậu không thể khẳng định cha mẹ cậu có thể đợi tới ngày đó hay không”.

Khang Thuận Phong vẫn không nói gì.

“Cũng có thể cậu thấy bây giờ sức khỏe cha mẹ vẫn tốt, có thể đợi tới ngày đó, nhưng cậu phải biết rằng, trời có bão táp khó lường, người sớm muộn cũng có phúc họa, con muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ không còn, khiến bao người phải hối tiếc cả đời. Còn bây giờ, chỉ cần cậu theo tôi, tôi đảm bảo tiền bạc như nước, ít nhất cũng có thể để cuộc sống hiện tại của ba mẹ cậu tốt hơn. Thế gian này, có đen mới có trắng, chỉ cần một ngày con người còn tồn tại, sẽ có xã hội đen tồn tại. Vì, có rất nhiều người phải dựa vào đó để kiếm miếng ăn. Mọi người đều có quyền sinh tồn, phải không? Cũng không thể để những người không thích ứng được với quy tắc trò chơi của xã hội này đều chết đói, đúng không?”

Khang Thuận Phong lúc này gật gật đầu: “Chị nói rất đúng, nhưng tôi không muốn làm những chuyện không có tính người. Tôi tin tôi kiếm tiền như vậy, cha mẹ tôi càng buồn hơn. Họ đều là người lương thiện”

Chị Thịnh liền nói: “Nếu cậu gia nhập với chúng tôi, chỉ để cậu giải quyết những chuyện hợp đạo lý, đối phó với những người không hợp pháp đó, chúng tôi chắc chắn không cần cậu ra tay, hơn nữa, tôi đảm bảo người để cậu đối phó đều tội ác tày trời, bảo cậu giết chúng, cậu sẽ cảm thấy sảng khoái” Đang tới nói đây, một hồi chuông điện thoại vang lên. Chị Thịnh làm vẻ mặt áy náy với Khang Thuận Phong, rồi nhận điện thoại, cùng tới tiếng của người trong điện thoại, vẻ mặt cô càng lúc càng nghiêm túc, cuối cùng có chút đau xót, cuối cùng chỉ nói một cậu: “Được rồi, tôi biết rồi, bằng bất cứ giá nào cậu cũng phải bảo ông Vương giúp cậu ấy hồi phục”. Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó dịu khóe mắt, cũng không nhìn Khang Thuận Phong, mà đôi mắt không tập trung nhìn ra cửa sổ, giọng khẽ mà nặng nề nói: “Vừa rồi Thường Thanh gọi điện tới, nói Bân bị đánh tàn phế rồi, sau này rất khó động thủ với người khác”.

“Cái gì?” Tam và Bình vẻ mặt luôn không chút biểu cảm đứng phía sau chị Thịnh đều kinh hãi, tiếp đó nhìn Khang Thuận Phong giận dữ, vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lúc này chị Thịnh quay đầu nhìn Khang Thuận Phong, nói: “Mặc dù tính tình Bân không tốt, nhưng tốt xấu cũng là huynh đệ tốt lớn lên cùng chúng tôi, bây giờ bị cậu làm cho tàn phế rồi”.

Khang Thuận Phong khẽ bóp chặt cây côn trong tay, nói: “Nếu tôi không tránh kịp nhát dao đó, tôi đã mất mạng rồi”.

Chị Thịnh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.

Khang Thuận Phong lại nói: “Hơn nữa, một khi tôi mất mạng, các người không thể không giết chết mấy người bạn của tôi. Như vậy, vụ án chín sinh viên mất tích, không phải chị hay bất cứ bang phái xã hội đen nào có thể gánh chịu được. Chị nghĩ tôi sẽ không nghĩ tới điều này sao? Nói thẳng ra làm, tôi không chỉ cứu bạn mình mà còn cứu cả các người”.

“Nói láo” Bình giận dữ gầm lên một tiếng.

Chị Thịnh xua xua tay, ý bảo Bình câm miệng, sau đó nói với Khang Thuận Phong: “Những gì cậu nói, tôi đều thừa nhận, nhưng vấn đề là, bây giờ cậu không sao, bạn cậu không sao, còn Bân thì lại có chuyện. Tôi không thể coi chuyện này như không có chuyện gì xảy ra. Trừ khi cậu gia nhập với chúng tôi, thành người của chúng tôi. Bân là người đánh khá giỏi, bây giờ cậu phế cậu ấy, dù sao cũng phải có bồi thường”.

“Chị Thịnh, chị không thể làm như vậy, chị thu nhận hắn, lẽ nào Bân cứ bị hắn phế đi như thế sao” Bình lại nói, đỏ mắt gào lên.

Chị Thịnh xua tay, nói: “Cậu ta nói đúng, cậu ta không chỉ cứu bạn mình, mà còn cứu cả chúng tâ. Nếu cậu ta gia nhập với chúng ta, chuyện này sẽ xóa bỏ, chuyện này với Bân chưa hẳn không phải chuyện tốt. Bân tính tình nóng nảy, mỗi lần ra ngoài tôi đều lo lắng cậu ta sẽ không quay về nữa. Bây giờ như vậy, chỉ cần Bưu Thịnh đường chúng ta không đổ, cậu ấy có thể sống yên ổn tới già”.

Sau đó lại nói với Khang Thuận Phong: “Xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng tôi không tốt, không thể nói tiếp nữa. Chuyện này cậu suy nghĩ cho kỹ đi, rồi trả lời cho tôi. Ở đây có năm mươi nghìn đồng, cậu cầm trước đi, cậu đồng ý nhập hội, đây chính là tiền trợ cấp. Nếu không đồng ý, chính là tiền mua mạng cậu. Cậu dùng số tiền này bố trí ổn thỏa cho cha mẹ cậu, người của Bưu Thịnh đường này không thể để người bị phế không như vậy”.

Khang Thuận Phong vội nói: “Như vậy thật không có đạo lý”.

Chị Thịnh liền nói: “Nếu chúng tôi đều phải nói đạo lý với mọi người, còn sống trong xã hội đen làm gì? Còn dùng tới nắm đấm để giải quyết sao? Tôi cũng hiểu cậu tháo bỏ được tử cục, nhưng tôi phải giải thích với các huynh đệ theo tôi, đó chính là sống trong giang hồ, thân không do mình, cậu hiểu không?”

Khang Thuận Phong im lặng không nói, liền đứng dậy.

Chị Thịnh liền quay đầu nói với Tam: “Tam, đưa cậu ta xuống dưới”.

Tam liền gật đầu, tới ra hiệu tay mời Khang Thuận Phong.

Khang Thuận Phong liền đứng lên, cậu ngẫm nghĩ liền tới trước mặt chị Thịnh, cầm bọc tiền, mới xoay người đi ra cửa: Chị Thịnh nói đúng, vào hội, đây là tiền trợ cấp, không vào coi như tiền bán mạng. Cho dù tôi suy nghĩ kết quả cuối cùng thế nào, số tiền này đều dùng được, cha mẹ nuôi cậu gần hai mươi năm, không có lý gì lại nuôi không được.

Lúc cậu định đi ra, chị Thịnh lại nói: “Cậu nhất định phải suy nghĩ cho cẩn thận, luyện công bây giờ cũng chỉ có xã hội đen mới dùng tới, cậu chớ để phí võ công giỏi như vậy, cũng chớ phụ tâm huyết sư phụ cậu, càng chớ phụ công bao năm cha mẹ dưỡng dục cậu lên người”.

Khang Thuận Phong đứng ở cửa quay đầu lại nói: “Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, dù sao mạng là của tôi”.

Chị Thịnh gật đầu, vẫy vẫy tay.

Khang Thuận Phong liền đi ra, theo Tam xuống dưới.

Lúc ra ngoài, Tam vẻ mặt âm u, luôn im lặng đột nhiên nói: “Chị Thịnh rất thích cậu, thích võ thuật và nghĩa khí của cậu. Chuyện hôm nay là nhận ủy thác của người khác. Cậu có thể hỏi thăm, danh tiếng của Bưu Thịnh đường, từ trước tới nay chị Thịnh chưa bao giờ dẫn chúng tôi đi làm những chuyện không có tính người”.

Khang Thuận Phong liền quay đầu, đột nhiên cười nói: “Thật ra không chỉ có chị Thịnh, anh cũng rất thích tôi, đúng không? Yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ…”



Tam tròn mắt ngây người, không biết nên nói gì, nhìn Khang Thuận Phong đi ra, biến mất khỏi cửa mới nói một câu: “Thằng nhóc này”.

Khang Thuận Phong đi chưa bao xa, đột nhiên có người gọi: ‘Thuận Phong” Cậu giật mình quay đầu lại, thấy chỗ tối góc đường, có ba bốn bóng đen chạy tới, nhìn kỹ thì ra là Lưu Bằng, Lưu Nguyên và Vương Vinh.Lưu Bằng và Vương Vinh vẫn cầm đao bọc trong áo họ, Lưu Nguyên cũng đang cầm cây côn.

Trong lòng không khỏi trào lên ấm áp.

Mình là “người từng trải” Hồ Tà Tử luyện ra, hơn nữa võ công đầy mình, tất nhiên không quá sợ những chuyện thế này, nhưng ba người bạn này lại chưa từng trải như cậu, có thể tận tâm tận lực thế này, cậu cảm thấy hoàn toàn không kém tình nghĩa mình tới cứu họ vừa nãy.

Cậu đi tới, đập mạnh vai Lưu Bằng, lại thuận tay ôm Lưu Nguyên và Vương Vinh, liền mắng: “Mặt mũi sưng lên như đầu heo, không tới bệnh viện khám, chạy ra ngoài bị thương thì phải làm sao. Hai tên chết tiệt cậu lại để cậu ấy sưng như vậy đứng đây chờ mình hả?” Miệng mắng, nhưng nước mắt lại thiếu chút rơi xuống.

Lưu Bằng bị cậu đập một cái, nhe răng nhếch miệng, lại nói: “Mình không sao, cậu không sao là tốt rồi”.

Khang Thuận Phong nghe cậu nói không được tự nhiên, liền cười che dấu tình cảm của mình, nói: “Mình không sao, bây giờ muộn rồi, chắc chắn không về trường được nữa, hơn nữa cậu đầu heo như vậy, về không dọa chết người khác mới lạ. Mình có thuốc tốt, nhưng giờ mà về ký túc chắc chắn sẽ có chuyện, giờ tới bệnh viện gần đây xem thế nào đã, tối nay ở lại đó cũng không có vấn đề gì”.

Lưu Bằng mặt phính miệng sưng, nói không rõ: “Cũng phải, mình như thế này, chắc chắn hôm nay không thể về trường, tối nay tìm nhà nghỉ ngủ lại một tối vậy”.

Mấy người liền tìm bệnh viện gần đó khám bệnh cho Lưu Bằng trước, tiện thể khám luôn cho Lưu Nguyên và Vương Vinh, mặc dù hai người không bị đánh đau như Lưu Bằng nhưng chỗ bầm tím trên người cũng không ít.

Vì y tá khám xử lý vết thương ngoài da cho họ là một phụ nữ lớn tuổi, thấy ba người như vậy, tưởng là những đứa trẻ bướng bỉnh đánh nhau bên ngoài, nên vừa rửa vết thương, bôi thuốc cho họ, vừa quở trách họ, nói còn thấy chưa đã, còn ấn mạnh tay, khiến ba người kêu la ôi á không ngừng.

Khang Thuận Phong đứng bên cười, khiến ba người họ đều mắng cậu không có lương tâm.

Xử lý xong vết thương, liền tìm một nhà nghỉ nhỏ gần trường, lấy hai phòng đôi, mỗi phòng hơn một trăm tám mươi đồng, Khang Thuận Phong trả tiền mà xót ruột, không khỏi thể hiện lên mặt, khiến các nữ phục vụ ở bàn tiếp tân của nhà nghỉ đều khinh thường cậu.

Lưu Nguyên không khỏi oán giận nói, hôm nay lúc gom tiền, cậu còn mang cả tám trăm đồng ra, mà có thấy cậu xót đâu. Ba trăm lẻ sáu đồng này cũng đâu cần cậu trả, xót cái nỗi gì, hại bọn này mất mặt với các mỹ nữ kia.

Lưu Bằng nghe xong, không nói gì, chỉ rất rất cảm động vỗ vai Khang Thuận Phong.

Khang Thuận Phong liền bảo bỏ cái tay bẩn của cậu ra, trời, bôi bao nhiêu thuốc tím lên quần áo tớ rồi.

Mấy người ầm ĩ liền vào trong phòng. Ba người tò mò hỏi Khang Thuận Phong, sao họ lại thả cậu. Túi giấy tờ trên tay là thế nào? Khang Thuận Phong thầm nghĩ, ba người này đều có đủ nghĩa khí, chuyện này cũng không sợ họ biết, nên thuật lại từ đầu chí cuối lời của chị Thịnh cho họ nghe.

Lưu Bằng liền nói: “Đều tại bọn mình liên lụy tới cậu” Lưu Nguyên và Vương Vinh cũng đều sắp khóc.

Khang Thuận Phong bật cười, mọi chuyện không tới mức nghiêm trọng như vậy, cùng lắm thì mình không học đại học này nữa, về quê năm sau thi lại. Mình không tin họ có thể đánh về tận quê mình, ở đó, mình không cần động tay cũng có thể diệt họ.

Nghĩ tới đây, cậu đột nhiên nghĩ ra, đúng rồi, ông ngoại Hồ Tà Tử có thanh thế thế nào ở Bồ Châu. Chắc chắn không phải chính đạo, nhưng cũng không hoàn toàn là xã hội đen, chắc là giữa chính tà. Từ xưa tới nay võ hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm, thật ra phần lớn những đại hiệp đó đều không phải người tuân thủ pháp luật nhà nước, trong mắt quan lại chắc cũng coi là xã hội đen thôi.

Khang Thuận Phong cũng không phản cảm với xã hội đen, cậu thấy chị Thịnh nói đúng, người luyện võ như vậu, không sống trong xã hội đen, luyện võ công cơ bản chẳng có gì hữu dụng, chắc chắn không lập nên sự nghiệp. Hơn nữa, thế giới này, thế nào là đen, thế nào là trắng, ai có thể nói rõ. Một người đài ông khi mà cha mẹ, vợ con mình không thể sống sót, ra ngoài cướp tiền cũng là chuyện bất đắc dĩ. Vì trong xã hội này, hoàn toàn không có chuyện công bằng tuyệt đối.

Vấn đề là cậu có mong muốn của cậu, hi vọng mình sống trong xã hội đen nhưng cũng là đại hiệp, chứ không phải trộm cướp.

Nghĩ tới đây, cậu nhìn thời gian, hơn mười hai giờ rồi, liền nói: “Ngủ thôi, các cậu đừng lo lắng, nếu chị Thịnh thật sự có đạo nghĩ như lời chị ta nói, mình cũng không sợ nhập hội với họ. Nói thật, võ công của mình cũng chỉ hữu dụng trong khu của họ. Sống trong xã hội đen chưa chắc đều là người xấu, ra vẻ đạo mạo chưa hẳn đều là người tốt. Một trưởng làng bọn mình khi họp nói, phải quét dọn, tinh lọc bầu không khí, ai biết được tối hôm trước hắn còn đang cưỡng hiếp trẻ vị thành niên chứ. Nếu không phải công an tới bắt hắn tại hội trường, ai có thể nhìn ra rốt cuộc hắn là đen hay trắng (chính hay tà). Nói tới đây, cậu đột nhiên quay sang bên, hỏi Lưu Bằng: “Bằng, gần đây cậu có đắc tội với ai không? Chị Thịnh đó đã nói họ nhận ủy thác của người khác, chính là có người đang trả thù cậu đó”.

Lưu Bằng nghĩ hồi lâu, nói: “Chắc không đắc tội với ai đâu, có điều ở dạ hội chào đón tân sinh, thằng Thang Văn Sinh vây lấy Thạch Thanh Hạm, mình nhìn không quen thằng kiêu đó, nên ra một đòn, nẫng tay trên Thạch Thanh Hạm, nhưng Thang Văn Sinh có tài cán như vậy sao?”

Khang Thuận Phong liền nói: “Cậu nghĩ kỹ xem, còn đắc tội với ai không? Có khi nào cậu vô tình đắc tội với ai không?”

Lưu Bằng liền nói: “Mọi người đều biết con người Bằng này vô tâm, nghĩ gì nói nấy, chắc không ai so đo với mình tới mức đó đâu, mấy hôm khai giảng cũng chẳng đánh ai cả”.

Khang Thuận Phong liền nói: “Được rồi, ngủ thôi. Mình sẽ điều tra chuyện này, các cậu đừng lo nữa”.

Lưu Nguyên và Vương Vinh một phòng, Lưu Bằng và Khang Thuận Phong một phòng, khi Vương Vinh và Lưu Nguyên đi rồi, Lưu Bằng trèo lên giường, Khang Thuận Phong vẫn ngồi trên sàn, làm một lần nhuyễn thập bàn, sau đó làm ba lần ngạnh thập bàn.

Lưu Bằng nằm trên giường, tò mò hỏi: “Cậu luyện thế này, có thể khiến cậu luyện lợi hại như vậy sao?”

Khang Thuận Phong cười nói: “Đây là luyện công, luyện tinh thông quyền pháp xong, một hai ngày không thể luyện thành được, công phu không thể một ngày là có thể kéo xuống, một ngày không luyện mười ngày không, mười ngày không luyện trăm ngày buông lỏng.”

Lưu Bằng liền nói: “Mình mặc kệ, đợi mình khỏi, cậu phải dạy mình”.

Khang Thuận Phong luyện toàn thân toát mồ hôi, liền vừa cởi quần áo, chuẩn bị đi tắm, vừa nói: “Đây là chuyện khổ cực, không chịu khổ được, chi bằng không luyện”.

Lưu Bằng kiên định nói: ‘Mình chịu được khổ”.

Khang Thuận Phong liền cười nói: “Đợi đầu heo cậu hết sưng rồi nói…” Lưu Bằng liền phi gối tới, cậu liền tránh vào nhà vệ sinh.

Lưu Bằng thấy cậu đi vào, liền nằm duỗi trên giường, nước mắt chảy ra, thầm nghĩ: “Thuận Phong, cho dù sau này cậu theo xã hội đen hay chính đạo, Lưu Bằng mình đều theo cậu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Thuật Hung Mãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook